Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“A… Điện hạ.”
“Thiên tân vạn khổ đến hoàn cảnh này, nguyên lai là vì điều đó sao?” Hàn khí tiếp cận, đây là một loại khí tức khiến con người thèm muốn.
“Mục đích… Mục đích gì?” Nỗi sợ hãi đầy to lớn tập kích vào trong tim, khiến Tại Trung không chú ý đến nỗi đau đớn bứt rứt toàn thân.
“Yếu đến mức không chịu nổi một kích nhỏ sao, quả thực a, máu của Ma hoàng sẽ là vật tinh luyện tốt nhất cho ngươi.” Hung hăng nắm lấy tóc Tại Trung, không hàm chứa cảm tình mà nói.
“Máu?” Răng nanh nhỏ bé vẫn chưa hoàn toàn thu lại, tay kia của Trịnh Duẫn Hạo nặng nề bóp chặt lấy cằm Tại Trung, dùng ngón tay lướt qua cặp ranh năng lộ ra bên ngoài, “Quả thực không phải nhân loại nhỉ! Ẩn dấu rất tốt.” A! Răng, lộ ra lúc nào vậy, không phải khi ăn uống mới có thể xuất hiện sao? Vừa nãy… A! Xương Mân từng nói rằng, Duẫn…
“Ân ——” Lực đạo trên tay tăng thêm, con người đang trầm mặc trước mắt, trong mắt Trịnh Duẫn Hạo lại là một loại ngầm thừa nhận.
“Không, không phải.” Tại Trung vội vàng biện giải, “Xương Mân từng nói rằng, khi ta gặp được Tiểu… Không, khi gặp được điện hạ, sẽ có tình huống này.” Thấy Trịnh Duẫn Hạo không có phản ứng gì, Tại Trung cố lấy dũng khí mà tiếp tục nói, “Ta nhất định phải dựa vào máu của điện hạ thì mới có thể tiếp tục sinh tồn.”
Thu tay lại, Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, nhìn xuống Tại Trung, “Vậy sao ngươi lại sống sót đến tận bây giờ?” Duẫn y… tin rồi sao? Tại Trung cười nhạt tiếp tục nói, “Ở ‘Mê Viên’, có một loại ‘Tản Linh hoa’ kim sắc, dùng nó sắc thành bột rồi phối với nước của ‘hồ Vong Xuyên’ thì có thể miễn cưỡng cầm cự sinh mệnh.”
“‘Mê Viên’ ‘Vong Xuyên’?”
“Ân, đó là nơi ta sống được hai nghìn năm.”
“Hai nghìn năm? Xem ra ngươi đã tịch mịch rất lâu rồi nhỉ?” Duẫn thực sự tin, y thực sự…
“Không, có Xương Mân ——” Thanh âm vang lên rồi im bật, đôi môi khẽ mở không ngừng run rẩy. Một chân dùng sức giẫm lên thân thể yếu đuối của Tại Trung, vừa đè nghiến vừa từ trong miệng mà phun ra những từ vô tình, “Một câu chuyện rất đẹp nhỉ, đau khổ chờ đợi bạn đời định mệnh sao?”
“Cái… gì…” Âm tiết vỡ vụn, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
“Nghe không hiểu sao? Ta đây nhất định phải khiến ngươi nhận thức rõ ràng mới được.” Hung hăng mà túm lấy mái tóc mượt mà, ghé sát vào lỗ tai xinh xắn mà phun ra những từ lạnh băng: “Bạn đời của ta? Ngươi chẳng qua chỉ là một dục nô thấp hèn mà thôi.”
Giống như không nghe thấy lời vừa nãy, Tại Trung ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Duẫn Hạo.
Không nhìn thấy đôi mắt của người phía trước, không nhận ra được y đang sợ hãi hay kinh ngạc, loại tư vị này khiến Trịnh Duẫn Hạo thân là Ma vương cảm thấy thập phần bất mãn, một phát kéo hoàng sam trong suốt xuống, móng tay sắc nhọn đâm vào làn da non mịn nơi xương quai xanh.
“Ô…” Thân thể đã chịu quá nhiều đau đớn, đột nhiên tăng thêm vết thương mới cũng đã không còn có cảm giác nữa rồi.
“Không nhìn thấy sao?” Duẫn Hạo cúi người xuống, đầu lưỡi trên cánh hoa đỏ sậm đang rỉ máu nhẹ nhàng liếm lộng, “Đây là ấn kí để đánh dấu thân phận của ngươi, rất đẹp, không phải sao?”
“Đây… Đây là… cái gì?” Suy yếu hỏi, Tại Trung dần dần cảm thấy ý thức của bản thân ngày càng không rõ ràng.
“A, cái này sao?” Không chút thương tiếc mà cắn lên phần thịt mềm mại xung quanh, “Đây là ‘Mị’, biểu thị…”
“Ân?”
“Ngươi chỉ là dục nô thấp hèn nhất, con búp bê mở hai chân để ta tiết dục!”
Trong não giống như bị nứt ra, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống, tại sao… tại sao…
Nhìn thấy giọt lệ lóng lánh kia, Duẫn Hạo vừa định mở miệng nhục mạ thêm một bước nữa, trong lòng lại đột nhiên nhói đau, cảm giác này là gì? Tại sao từ trước đến nay chưa từng có cảm giác ấy?
Giống như muốn lau đi lệ châu trên khuôn mặt y, không muốn nhìn thấy y, nhìn thấy y rơi lệ.
Ngón tay vừa muốn chạm vào đôi má của Tại Trung, “Điện hạ ——” Đột nhiên có thông báo ở cửa, khiến Duẫn Hạo chợt thanh tỉnh, động tác chuẩn bị khẽ vuốt nguyên bản cũng trở thành cái tát đầy tàn nhẫn.
Thân thể nửa chống đỡ của Tại Trung rốt cuộc cũng vô lực mà ngã xuống, hô hấp cũng dần dần trở nên yếu ớt.
Duẫn Hạo biết có lẽ tình hình phía giáo đình có biến động, hắn vung bàn tay dính vệt máu, lúc đi qua bên người Tại Trung, lưu lại một câu nói cuối cùng trong ấn tượng mơ hồ của Tại Trung, “Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ thấp hèn nhất… Dục nô!”
Dục nô… Dục nô… thấp hèn… nhất sao? Giày vò lặp đi lặp lại vài lần, lưu cho Tại Trung hắc ám vô tận cùng nỗi đau xót vô hạn.
Kiều điện —— Nghị thính1
La mạn thâm lam sắc khẽ quấn quanh, giữa thính đường to lớn không có bất cứ bài trí gì, dịch thể hồng sắc thoắt ẩn thoắt hiện đầy quỷ dị, yêu nhiêu như độc tửu.
Trong nháy mắt, bóng đen chợt hiện lên, nơi vừa mới còn là một khoảng không rộng lớn thoáng chốc đã có hơn ba tên tướng sĩ áo giáp đen sẫm, đứng nghiêm chờ lệnh.
Khí tức cường đại đập vào mặt, giống như có thể ngừng dòng máu đang chảy trong cơ thể lại.
Trung tâm thính đường, Trịnh Duẫn Hạo nghiêng người dựa trên ghế ngồi, trong tay cầm chiếc ly bằng ngọc chứa nửa phần máu tươi, khẽ nhấp từng ngụm.
“Nói.”
“Tuân mệnh, điện hạ.” Trong đó có một tên tướng sĩ tiến lên một bước rồi nửa quỳ trên mặt đất, đầu vẫn cúi xuống, bẩm báo tình hình đúng sự thực.
“Giáo đình đã phái đi nhiều kỵ sĩ thánh điện, chuẩn bị tấn công lãnh thổ của đại gia tộc, hơn nữa nghe đồn đang âm mưu lập kế hoạch.”
“Âm mưu?”
“Vâng, nhưng cụ thể vẫn chưa điều tra rõ.”
Yên lặng như đã chết, tín hiệu nguy hiểm truyền vào vô hình.
“Hy vọng sẽ không buồn chán.” Khóe miêng câu lên một mạt cười, nụ cười ngập tràn hưng phấn khẽ nở, tỏa ra vẻ khát máu tột cùng.
Địa hạ đệ ngũ tầng —— Hoàng Chi Môn
Màn cửa hoàng sắc, bức tường hoàng sắc, a… Lại quay về rồi sao?
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Tại Trung cật lực mở mắt ra, đập vào mắt lại là màu vàng đầy ngứa mắt kia.
Đầu đau đến mức muốn nứt ra, trên người không có một chỗ vết thương nào không nhắc nhở sự mệt mỏi của bản thân.
Khó khăn đứng dậy, vô cùng khó chịu, Tại Trung cúi đầu nhìn nhìn thân thể của chính mình, trọc dịch bạch sắc từng đợt từng đợt mà chảy xuống, bên trong bắp đùi đầy vết tích trắng đỏ hỗn loạn giao nhau đã khô từ lâu, nỗi đau đớn như bị xé rách ở phía sau càng khiến người khác khó mà mở miệng.
“Trên người… Không muốn… Không…” Tại Trung thì thào tự nói, nâng tay cố sức muốn lau sạch thứ trên người đi, thế nhưng tất cả chỉ là phí công vô ích.
Run rẩy bước đến tủ quần áo cạnh giường, mở ra muốn cầm lấy một kiện y sam mới, bởi vì kiện trên người này đã sớm trở nên cực kỳ tàn tạ rồi.
“A, sao…” Đầu ngón tay chạm đến y phục nhất thời ngừng lại, Tại Trung cười khổ lấy ra một kiện giống hệt như y phục vừa nãy, “Đều là kiểu như vậy sao?”
Nhẹ nhàng cầm lên, đầu ngón tay ma sát vải vóc, “Duẫn, Duẫn Hạo…” Nhỏ giọng đọc, Tại Trung chậm rãi di chuyển bước chân đi đến cánh cửa khép hờ.
“Coong coong!” Tiếng va chạm thanh thúy, Tại Trung nghi hoặc ngừng cước bộ, nhìn xuống mặt đất, “Đây là…” Vài chiếc bình lớn nhỏ được đặt ở cửa, Tại Trung muốn khom lưng nhặt lên, nhưng vừa mới khom xuống một chút, sự đau mỏi nơi phần eo liền ngăn động tác của y lại.
“Quên đi, tắm rửa sạch sẽ trước đã!” Vịn lấy bức tường, Tại Trung gian nan dựa vào ký ức mà từng bước một đi về hướng dục trì ngay trước mặt.
Tựa hồ đã qua hơn một thế kỷ, Tại Trung rốt cuộc cũng tới trước cửa dục trì.
“Ân, có tiếng nước, hẳn là ở đây rồi.” Sau khi thở dốc được một hồi lâu, thân thể cuối cùng cũng khôi phục được chút khí lực.
Cố sức đẩy cửa ra, chân trần thấm vào trong làn nước băng lương, chậm rãi truyền lên khắp toàn thân.
“Hảo lãnh…” Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng trì thủy băng lãnh này vẫn khiến Tại Trung khó mà chịu được.
Tại trung cong lưng bặm môi, muốn ngừng sự run rẩy của thân thể lại.
Từng chút từng chút mà dùng nước tẩy trừ thân thể của chính mình, dục trì rộng lớn trống không, không có ánh sáng, khí tức lạnh lẽo khiến Tại Trung cảm thấy vô cùng áp bách.
“Ở đây bình thường không có người tới sao?” Tại Trung yên lặng nghĩ. Nơi này, thật quạnh quẽ, chỉ có… chỉ có một mình mình… Thực cô đơn. Nghĩ đến đó, Tại Trung gục đầu xuống, dùng cánh tay gắt gao ôm lấy chính mình.
________________
(1) Nghị thính: Phòng thảo luận.