Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ly khai ảo cảnh mà Xương Mân chế tạo, Tại Trung đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Y dùng tay vén vài sợi tóc bạc rơi tán loạn trước ngực lên, “Cuối cùng cũng có thể lấy hình dạng như vậy mà gặp Duẫn Hạo rồi…”
Bước tới chiếc gương thử đồ ở đối diện giường, Tại Trung lần đầu tiên nghiêm túc mà xem kỹ hình dáng của bản thân.
Tóc bạc, tử mâu cùng dung nhan hơi lộ vẻ tái nhợt.
“Sao lại không có sức sống như vậy chứ?” Giống như tự trách mà dùng tay nhéo nhéo má mình, “Ân, như vậy mới tốt.”
“Đây chính là nơi Duẫn Hạo ở sao?” Giống như đứa trẻ tò mò mà hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hôm qua, không có cơ hội hảo hảo nhìn một lần a…
Nhắc nhở bản thân quên đi hồi ức không vui vẻ hôm qua, quên đi bản thân đã khuất nhục mà hầu hạ kẻ khác, quên đi câu nói tàn nhẫn vô tình của Duẫn Hạo… Vuốt mái tóc dài rủ xuống chân của mình, hôm qua đã uống được huyết của Duẫn Hạo rồi, Duẫn Hạo cũng…
Bản thân mặc dù lúc đó không thanh tỉnh, nhưng vẫn nhận được cảm giác răng nanh lạnh lẽo đâm vào làn da của mình, cảm giác đó… thật thoải mái…
Phát hiện bản thân đang nghĩ đến những hình ảnh khiến người khác mặt đỏ tim đập, xấu hổ tự trách mà kiểm điểm bản thân, “Kim Tại Trung, thanh tỉnh một chút đi!”
Ơ? Sau khi vừa tỉnh dậy liền cảm thấy yết hầu khó chịu, bản thân nhỏ giọng độc thoại vừa nãy, cũng cảm thấy có chút cật lực, cổ họng có vấn đề gì sao?
Quên đi, không nên tự hạ thấp chính mình nữa!
“Tại Trung?” Ngoài cửa truyền đến giọng hỏi nghi hoặc.
“Hi Triệt đại nhân!”
Đúng là Tại Trung, vừa nãy nhìn bóng lưng, mái tóc màu bạc mỹ lệ đến lóa mắt kia không thế dễ dàng có chút liên hệ gì với mái tóc đen nhánh trước kia, thế nhưng xưng hô này đã chứng thực tất cả.
“Nguyên lai đôi mắt của Tại Trung là tử sắc a.” Hi Triệt đi đến gần Tại Trung, đẹp hơn trước đây rất nhiều…
“Ân, Hi Triệt đại nhân… Trông rất kỳ quái sao?”
“Không phải, chẳng qua là rất hiếm thấy, không, hẳn là chưa từng xuất hiện.”
“Vậy vẫn rất kỳ quái a!” Tại Trung có điểm sốt ruột.
“Không, rất xinh đẹp.”
Nghe thấy Hi Triệt đại nhân hiếm khen ngợi người khác tán thưởng mình, Tại Trung xấu hổ cúi đầu… cho nên cũng không nhìn thấy thần thái phức tạp trong mắt Hi Triệt.
“Tại Trung.”
“Ân?” Hi Triệt đại nhân có việc sao?
“Vương gọi ngươi đến.”
“Điện hạ…” Đúng a, bản thân vừa tỉnh dậy đã thấy Duẫn Hạo vắng mặt, nhưng y là Ma vương, hẳn là rất bận…
“Đi theo ta…”
“Hảo…”