Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người nhanh chóng di chuyển đến phòng cấp cứu. Ai ai cũng đầy vẻ khẩn cấp lo toan.
"Nhất định không có gì. Nhất định không sao" - Bạch Hán Kỳ lẩm ba lầm bẩm.
Những tưởng đứa bé mang họ Bạch thì Cố Uy Đình sẽ không mấy sốt ruột? Nhưng sự thật chứng minh, ông còn gấp hơn cả đồng đội của mình.
"Đại Hải con hỏi xem vì sao như vậy? Hiện tại đứa bé thế nào? Khoa học hiện đại lắm, chỉ trượt té bậc tam cấp chắc hẳn là không sao đâu. Dùng bất cứ mọi cách bảo toàn cho cháu ta, bao nhiêu tiền ta cũng không tiếc" - Cố gia gia hết sức xông xáo.
Bạch Hán Kỳ dù là đang lo gần chết nhưng vẫn không nhịn được liếc xéo người kia một cái. Mang họ ông, ông cũng giành. Mang họ người ta ông càng giành phô trương hơn. Thể loại người gì đây?
Cố Uy Đình một bên vẻ mặt cực kì ngang trái mà nhìn biển báo đèn cấp cứu, không thèm quan tâm đến ý tứ khó chịu của đồng đội. Vẫn điệu bộ sốt ruột mà đi qua đi lại trước cửa phòng.
Cũng đúng. Cháu trai mà. Có càng nhiều càng tốt. Mang họ người khác thì sao? t*ng trùng của con tôi cũng có phần !!!
Cố Hải thấy tình hình như vậy bèn ra sức trấn an: "Không có gì nghiêm trọng, trợ lý nói bác sĩ đang tiến hành cho Anna sinh mổ. Chỉ là A Khả hiếu động đạp một cú thôi. Nam tử hán phải như thế mới khí phách"
Người im lặng nhất từ đầu buổi đến giờ chính là Bạch Lạc Nhân. Cố Hải quan sát thấy trên trán cậu đã lấm tấm vài giọt mồ hôi rơi ra. Bàn tay thì nắm vào, giãn ra như đang không biết phải làm thế nào. Chăm chăm hướng vào trong phòng cấp cứu, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với Cố Hải một cái, như là muốn an ủi lẫn nhau.
Khoảng thời gian này quá thật rất khó trôi qua. Không phải Cố Hải không lo lắng, nhưng toàn đội 4 người thì 2 người già đã hoảng loạn lên rồi, chỉ còn hắn và Bạch Lạc Nhân là giữ được bình tĩnh. Tuy nhiên Bạch Lạc Nhân lại trầm trầm không nói gì, hoàn cảnh này còn bắt cậu đi an ủi người khác chắc chỉ có đập cho họ một trận chứ an ủi nổi gì! Nên Cố Hải đành trút hết kinh nghiệm hơn chục năm làm gian thương của hắn ra mà giữ vững nét mặt xoa dịu, đi củng cố tinh thần từng người.
"Nhân Tử. Sẽ không sao đâu" - hắn nắm chặt tay cậu, mà bất giác cũng cho cậu cảm nhận bàn tay hắn cũng đang run rẩy nhè nhẹ.
Bạch Lạc Nhân hít vào một hơi rồi từ tốn thở đầy khó khăn.
2 tiếng trôi qua. Cuối cùng bảng đèn cấp cứu cũng vụt tắt. Cả nhà vội vã đứng lên, trái tim người nào người nấy hồi hộp hướng về một phía.
"Đứa bé đã khoẻ mạnh ra đời. Không có vấn đề gì trở ngại." - vị nữ hộ sinh đẩy cửa thông báo.
Phù! Hù chết người mà!
Cả bốn vị phụ huynh đồng loạt ngồi phịch xuống ghế, tâm trạng như trút được ngàn cân.
Nữ hộ sinh trông thấy cảnh tượng này có điều khó hiểu. Bình thường như vậy người khác sẽ vui mừng hớn hở rồi nhanh chân chạy đi xem đứa nhỏ. Tại sao gia đình này chỉ ngồi yên xuống hết không động tĩnh gì?Nhưng cô quên. Họ cũng không giống những cặp đôi bình thường có con, có cháu.
Họ không phản ứng là vì nỗi sợ trước đó quá lớn. Sợ đứa bé không bình an, sợ trăm ngàn trường hợp xấu xa có thể xảy đến, sợ đến mức không còn biết làm gì khác sau khi nghe tin bình an là ngồi thở ra cho đã những gì nãy giờ dồn nén trong ngực. Sau đó mới dần dần phấn chấn.
"Ê" - gương mặt đại diện của biệt đội 'Tân Gia Gia', ông Bạch Hán Kỳ huých cù chỏ vào đồng đội rủ rê - "Thằng nhóc không sao rồi. Tôi với ông đi xem không?"
"Đương nhiên là đi" - đồng đội Cố tân thành.
Hai đồng chí hiên ngang hướng thẳng về phía phòng dưỡng sanh. Tâm trạng còn chưa ổn định kịp, cứ lâng lâng khó tả, nên không ai hoạt náo, rất đứng đắn mà đi.
Bạch Lạc Nhân sau khi định thần mới thở phào một cái, đôi môi nhoẻn lên thật cao. Tự mình cười, tự mình lắc đầu không hiểu chính mình. Chỉ là bây giờ cậu đang rất cao hứng, đứa trẻ không sao, con cậu bình an vô sự.
Cậu hung hăn đánh một cái bốp vào vai Cố Hải, hất cằm: "Ngồi ngốc đó làm gì. Đi xem con"
Cố Hải cắn môi dưới, ban nãy còn thất thần cần hắn ai ủi bây giờ đã hung hăn sử dụng bạo lực với hắn!!! Cuộc đời quả là đổi thay trong phút chốc mà.
Nhưng thôi, Cố Hải trên tinh thần của một Rộng Lượng Lão Công đã không chấp nhất với vợ bảo bối của mình. Tiến đến khoác vai cậu.
"Chúng ta đi" - vừa đi vừa nói chuyện phiếm - "Không biết A Khả sẽ giống ai? Chắc chắn là rất đẹp trai"
Bạch Lạc Nhân nhanh nhẹn búng vào má hắn: "Trước mặt con cẩn thận mồm miệng. Nó mà sinh bệnh thì cậu đừng trách."
"Cậu tin mấy cái quy luật đó của ba hả?" - Cố Hải nhướn mày bất ngờ.
"Có không tin." - Bạch Lạc Nhân nhún vai - "Cũng có không dám không tin"
Cảnh tượng quen thuộc bên ngoài phòng dưỡng sanh: biệt đội 'Tân Gia Gia' biểu diễn màn đón cháu cực kì thái quá.
Lần này còn phô trương hơn, Bạch Hán Kỳ đến sát tấm kính, ịn mặt lên, hận không thể lập tức nhào vào trong ôm A Khả lên mân mê một trận.
Cố Uy Đình đứng ngay phía sau, thầm khi dễ đồng đội không có tiền đồ, nhưng ông nào biết biểu tình trên mặt mình cũng thắm thiết không kém.
Thấy Cố Hải và Bạch Lạc Nhân từ xa khoác vai đi đến, Cố Uy Đình chọt chọt vào lưng Bạch Hán Kỳ nhắc nhở: "Ba ruột của thằng nhóc đến kìa. Ông xê ra một chút đi. Công nhân lau kính thể nào cũng nguyền rủa ông."
Bạch Hán Kỳ xoay lại quăng cho Cố Uy Đình ánh mắt sắc bén với ý tứ: Mặc kệ tôi, tôi cũng là ông nội ruột.
"Ba. Sao vậy?" - Bạch Lạc Nhân thấy hành động kì lạ của ông liền hỏi.
Chưa nhận được câu trả lời, đôi mắt của mọi người đã tập trung vào sinh linh bé nhỏ đang nằm trong kia. Một tiểu hài tử xinh đẹp tựa như được nở ra từ búp hoa. Đôi môi hồng hào, mắt khép hờ lơ đễnh, gương mặt sáng đến mức khiến người ta động lòng."Nhìn nó đi" - giọng điệu Bạch Hán Kỳ tha thiết - "Một món quà của thượng đế"
Bạch Lạc Nhân bất giác mỉm cười.
Nếu mà nói về chấn động, Cố Hải là người chấn động nhất khu này. Ánh mắt si mê mà hắn dành cho Bạch Khả, đích thị ánh mắt bị mê hoặc bởi phù phép của hồ lý tinh. Đờ đẫn, ma mị, yêu chiều khôn siết.
Thú thật từ khi biết nhận thức đến nay, Cố Hải chưa nhìn qua đứa trẻ nào xinh đẹp như hai con trai hắn. Nhất là đứa nhóc Bạch Khả này.
"Này. Này." - Bạch Lạc Nhân gọi hai tiếng.
Cố Hải vẫn cứ ngốc ra.
"Đại Hải, con không sao chứ?" - Cố Uy Đình lay lay hắn.
Lúc này Cố Hải mới hoàn hồn, nở nụ cười lắc lắc đầu xấu hổ: "Không. Chỉ là đang nhìn tiểu yêu quái kia thôi, cứ khi không bị nó cuốn hút" - đôi mắt hướng về bé lại trở nên đầm xuống.
Vốn dĩ Cố Hải tính nói Tiểu Thần Tiên. Nhưng lại sợ bé dễ sinh bệnh nên sửa thành Tiểu Yêu Quái. Tên này nghe ra cũng hay lắm.
Bạch Hán Kỳ vỗ đùi: "Thế thì ở nhà cứ gọi A Khả là Tiểu Yêu Quái đi. Ba cũng rất thích cái tên này."
Cố Hải đưa mắt nhìn Bạch Lạc Nhân một cái rất rõ ràng là muốn hỏi ý kiến.
Hai gia gia đen mặt. Có cần phải lộ liễu vậy không?
Cực kì thê nô!
Bạch Lạc Nhân mỉm cười gật đầu.
"Thế còn Nhạc Nhi?" - Cố Uy Đình đứng lên đòi công đạo. Cháu ông có tên làm sao cháu tôi không có tên được!!!
Cố Nhạc Luân vừa sinh ra đã trầm trầm ngủ, cực kì đơn thuần, nếu không ai phiền đến thì sẽ không tự mình gắt gỏng. Chính các cô y tá cũng nói bé rất ngoan, lại hiểu chuyện. Có bị quấy khi tắm rửa bé cũng không khóc, chỉ nhăn mặt một xíu rồi sau khi được các cô vỗ dành liền ngoan ngoãn nằm yên cho tắm.
Nếu bé đã đơn thuần như thế thì không cần cầu kì, Cố Hải đưa ra đề nghị: "Hãy cứ gọi là Nhạc Nhi đi. Tên Nhạc Luân do Bạch Lạc Nhân đặt ngụ ý hy vọng đứa nhóc đời đời hưởng an vui. Cứ như thế là được rồi"
Vì thế, gia đình Cố Hải và Bạch Lạc Nhân từ đó chào đón thêm hai thành viên, chính là Cố Nhạc Luân và Bạch Khả.
Một hành trình mới lại bắt đầu.
Sau khi ôm hai nhóc về nước thì hai dì vú cũng đã từ quê lên sẵn sàng vào việc. Hiện tại phải nói nhà Cố Hải và Bạch Lạc Nhân náo nhiệt cực kì, người đến thăm hỏi mỗi lúc một nhiều, hơn nữa còn có người ngày nào cũng đến mấy lần.
Điển hình tiêu biểu chính là biệt đội 'Tân Gia Gia'
Cố Uy Đình và Bạch Hán Kỳ bất kể thời gian nào rãnh rỗi đều đến thăm hai cháu trai của mình. Chơi đùa, nói chuyện với chúng. Thuyết âm mưu lớn nhất của họ chính là gần gũi lâu dài để chúng quen hơi! Một mạch xác định chủ quyền sở hữu!"Ông đừng dựa sát người vào thằng bé thế chứ. Ngột ngạt hết cả không khí" - Cố Uy Đình xua xua Bạch Hán Kỳ xê ra trong khi bản thân tự động di chuyển đến.
Bạch Hán Kỳ không cam tâm: "Ông nhìn xem ông không gần chắc? Thiếu điều muốn đè lên người Nhạc Nhi luôn rồi"
"Đâu nào?" - Cố Uy Đình phản đối - "Tôi không hề chạm vào thằng nhóc. Do ông lớn tuổi mắt không nhìn rõ mà thôi."
Lúc này Nhạc Nhi đột nhiên khóc lên.
Chứng tỏ hai ông nội thật phiền!
Còn Tiểu Yêu Quái sau khi nghe tiếng khóc của Nhạc Nhi lại đột nhiên thoải mái duỗi tay chân ra mà tiếp tục ngủ. Ngụ ý cảm ơn người anh em đã giúp đỡ chỉnh nhị vị gia gia ồn ào kia.
"Tại sao Nhạc Nhi lại khóc vậy?" - Cố Hải sốt ruột tiến đến hỏi. Vì bình thường bé đặc biệt ngoan ngoãn rất ít khi gây hấn.
Biệt đội 'Tân Gia Gia' đồng loạt ngước mặt nhìn trời, biểu tình nai vàng ngơ ngác.
Dì Hà - một trong hai dì vú lên tiếng: "Lúc nãy Nhạc Nhi ngủ rất ngoan, bởi vì hai gia gia đây nói chuyện vui vẻ nên Nhạc Nhi muốn tham gia náo nhiệt vậy mà"
Dì Hà ẵm Nhạc Nhi lên vỗ vỗ lưng bé, nhưng mãi bé cũng chưa chịu nín. Đang loay hoay không biết thế nào thì Bạch Lạc Nhân từ dưới nhà đi lên.
"Đưa nó cho tôi" - cậu vươn tay ra đón lấy hài tử.
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ lưng bé vuốt nhẹ xuống. Điệu bộ cực kì vụng về, bàn tay thô ráp của nam tử hán rốt cuộc trông vẫn rất to lớn so với tấm lưng bé bỏng kia: "Ngoan ngoan. Đừng khóc. Lớn lên ba sẽ dạy con giải đồng hồ toán học. Cái thứ mà baba của con chưa từng làm được"
Cố Hải đỡ trán. Đến vỗ con cũng chơi nhau !
Nhưng quả thật Nhạc Nhi đã yên ổn mà ngủ.
Có một điều kỳ lạ giứa hai đứa nhóc chính là: Cố Nhạc Luân lại đặc biệt ưa chuộng Bạch Lạc Nhân. Ngược lại, mỗi khi Bạch Khả khóc, tương đối khó chìu, duy nhất Cố Hải bế lên vuốt mấy cái bé sẽ ngoan ngoãn tươi cười ngay.
Hai vị gia gia cũng khá đau đầu vì mối quan hệ phụ tử này, đứa mang họ Cố lại bám riết ba Bạch, đứa họ Bạch lại không rời ba Cố. Cực kì xoắn não!
Buổi tối trước khi ngủ, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân mỗi người một đứa bế hai con vào phòng ngủ của mình. Sau đó là một trận nựng nịu, cưng chìu bạo lực nhất thế kỉ đã diễn ra.
"Cậu xem này" - Cố Hải nắm một chân của Nhạc Nhi nhấc lên cao, lộ ra mông tròn nhỏ nhắn - "Cái mông trông y chang cậu"
Bạch Lạc Nhân đen mặt: "Sao cậu biết mông tôi lúc nhỏ thế nào mà nói?" - sau đó cũng banh chân Tiểu Yêu Quái ra - "Với kích thước này... Chắc sẽ không dài lắm"
"Độ tuổi hiện tại chưa xác định được đâu, phải lớn lên tầm 10 tuổi mới được" - Cố Hải am hiểu lên mặt.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Dì Ba nói rằng chúng ta phải xoa bóp chân tay cho bọn trẻ, để tướng tá sau này đẹp hơn"
"Vậy hả?" - Cố Hải sốt ruột - "Vậy chúng ta làm đi. Phải làm thế nào?"
"Ê, rút tay cậu lại" - Bạch Lạc Nhân đánh vào tay hắn - "Tay chúng ta to như vậy phải nhẹ nhàng thôi. Cậu muốn các con gãy xương hết sao? Từ từ, như này, như này"
Hai bàn tay Cố Hải thô kệch, cầm vào một cái động tác như muốn bẻ chân gà!!! Em bé chứ không phải đồ nhậu! Bạch Lạc Nhân hung hăn liếc hắn một cái.
Nhị vị phụ thân nhào nặn, bóp nắn đến đổ mồ hôi vì phải kiềm chế lực đạo của bản thân lại, tránh làm hai con bị thương. Thế mà Tiểu Yêu Tinh và Nhạc Nhi lại ngủ ngoan ngoãn như không có chuyện gì. Mặc kệ hai người cha mạnh bạo của bọn chúng làm loạn thân thể non yếu.
'Baba ơi. Body con sau này phụ thuộc hết vào ba'
'Daddy. Đừng để sau này con phải hận ba'