Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy Lục Già nhắm mắt theo đuôi đi theo bên người Chu Nhiêu, Trương Uyển có chút bối rối.
Không phải nói Lục Già bị thương ở bệnh viện sao, sao Nhiêu ca lại mang Lục Già về đây?
Hệ thống sưởi trong căn hộ rất tốt, Chu Nhiêu vì cải trang nên mang khăn quàng cổ bằng lông cừu và đội mũ len nhanh chóng đổ mồ hôi, cô cởi mũ và khăn quàng cổ, giải thích: "Lục Già không thể ở bên kia, mấy ngày nay sẽ ở lại đây."
"Aa --" Ánh mắt Trương Uyển sáng lên, đôi mắt nóng rực có thể so với đèn dây tóc, "Em đi dọn phòng cho khách đây!", nói xong kích động xoay người đi.
Lục Già suýt nữa thốt ra câu "Không cần, tôi ngủ chung phòng với Nhiêu Nhiêu là được rồi.", nhớ tới Nhiêu Nhiêu còn chưa nói gì, yên lặng nuốt xuống lời nói, vừa trộm nhìn Chu Nhiêu.
Chu Nhiêu lấy một đôi dép bông lợn con màu hồng trong tủ giày dép đưa cho cô.
"Cậu mang cái này đi." Chu Nhiêu nói xong, lấy một đôi dép bông màu xanh đậm cho mình.
Nhớ tới chiếc gối ôm hình lợn con màu hồng, trong lòng Lục Già đã bắt đầu nổi đầy bong bóng, cô vờ như lơ đãng hỏi: "Đây là dép lê của cậu à?"
Chíp chíp chíp, dép lê của Nhiêu Nhiêu thật đáng yêu!
"Không phải." Chu Nhiêu nhẹ nhàng chọc vỡ ảo tưởng của cô, "Đây là đồ Trương Uyển mới mua."
Uyển ngốc này cực kỳ thích lợn hồng, mà cô lại không tài nào nhìn ra được con lợn này có gì đáng yêu.
Vừa nghe lời này, mặt mày Lục Già nghiêm túc lại, nghiêm minh chính trực đưa trả dép lê cho Chu Nhiêu, "Đây là đồ cô ấy mới mua, mình mang không tốt lắm, mình mang dép lê cũ của cậu được rồi."
Chu Nhiêu giương mắt lườm cô, "Cậu mang tất đi, cứ giẫm thẳng lên, tôi trải thảm."
Lục Già: huhuhu
"Mình không có mang tất." Lục Già nói dối không chớp mắt, vừa lén giở chân muốn cởi tất ra, định bụng lúc cởi giày sẽ giấu nó trong giày, dù sao cô cũng đang mang giày.
Chu Nhiêu híp mắt quan sát cô giây lát, người kia mở to mắt như nai con vô tội nhìn cô, Chu Nhiêu nhìn thấy cũng không chịu nổi, đành lấy một đôi dép lê màu xanh nhạt năm trước mình dùng ra đưa cho cô.
Lấy được đôi dép lê cũ này, Lục Già cười tít mắt, xoay người cởi giày chuẩn bị thay dép bông, kích động đến nỗi cởi cả tất ra.
Chiếc tất bị dồn thành một cục lẳng lặng nằm trên sàn nhà giữa hai người, những dấu vết nhăn nhúm lặng im đối chọi cùng Chu Nhiêu, âm thầm cười nhạo lời nói dối vụng về của Lục Già.
"!"
Lục Già: Mình là con lợn!
Chu Nhiêu nhướng mày, thâm ý nói: "Cậu không mang tất?"
Sợ Chu Nhiêu cướp mất đôi dép bông cũ này, Lục Già vội nhét chân vào dép, cười lấy lòng: "Lạnh quá."
Chu Nhiêu còn muốn nói, bỗng thấy tự dưng lại nghiêm túc với Lục Già về một đôi dép cũ, nhất thời cảm thấy bản thân buồn cười.
"Tùy cậu." Chu Nhiêu thuận tay thả dép lê mới của Trương Uyển về tủ giày dép, nâng chân dài bước đến sofa trong phòng khách, lười biếng nói: "Lát nữa bảo trợ lý của cậu mang quần áo của cậu tới đây."
Lục Già đang muốn đáp lời, nghĩ tới đây là một cơ hội tốt, mồm miệng nói bừa: "Giờ này Miêu Miêu đã ngủ rồi, để mai đi."
Trông thấy mặt trời vẫn đang treo trên cao, Chu Nhiêu ngờ vực nhìn cô, "Trợ lý cậu ngủ rồi?"
Lục Già không cố gắng nói dối nữa, nhìn cô nhỏ giọng thở than: "Mình nhất thời hưng phấn nên cho Miêu Miêu nghỉ nửa ngày, bây giờ không thể bắt mình gọi cô ấy về tiếp tục làm việc được."
Chu Nhiêu xoa ấn đường, càng ngày càng cảm thấy đầu óc Lục Già đã hấp thụ thuốc nhuộm rồi, nếu không sao lại ngốc đến thế.
Đáng sợ nhất chính là, vậy mà cô lại cảm thấy Lục Già như thế có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Trương Uyển dọn dẹp xong phòng cho khách bước ra, ngại ngùng cười nói: "Em dẫn chị đi xem phòng ngủ, chị xem còn cần gì không."
Lục Già mỉm cười gật đầu cảm ơn, trong lòng còn đang đợi Nhiêu Nhiêu có thể giúp cô từ chối, các cô có thể ngủ chung phòng, không cần phiền phức dọn dẹp thêm một phòng nữa.
Nhưng sau khi Trương Uyển nói câu nói kia Chu Nhiêu cũng không từ chối, bây giờ sao có thể từ chối được.
Lục Già cất bước đi theo Trương Uyển vào phòng ngủ, mới vừa bước được nửa bước, bỗng nghe tiếng Chu Nhiêu gọi: "Chờ chút."
Lục Già kìm nén mừng rỡ như điên trong lòng, quả nhiên Nhiêu Nhiêu và mình thật ăn ý!
Lục Già chưa kịp xoay lại đã nghe Chu Nhiêu nói tiếp: "Trương Uyển, trợ lý Lục Già nghỉ rồi, lát nữa em đến nhà Lục Già, giúp cậu ấy lấy quần áo để tắm rửa."
Lục Già:......
Chợt nhớ Lục Già không thích người khác đến quá gần, Chu Nhiêu trưng cầu ý kiến của Lục Già: "Trương Uyển giúp cậu lấy đồ, cậu có ngại không?"
Lục Già muốn nói ngại, bởi vì cô muốn mặc áo ngủ của Nhiêu Nhiêu, nhất định là thơm thơm mềm mềm siêu thoải mái, được hơi thở của Nhiêu Nhiêu bao bọc, hạnh phúc biết bao!
Nhưng cô không thể.
Lục Già miễn cưỡng cười vui, "Không ngại.", nghiêng đầu khách sáo cảm ơn với Trương Uyển, "Làm phiền em."
"Không phiền không phiền!" Trương Uyển vội vã lắc đầu. Cô ấy thật sự yêu Nhiêu ca chết mất, vậy mà có thể giúp Già thần dọn dẹp nhà, còn có thể tiếp xúc gần gũi với Già thần, huhuhu, sao Nhiêu ca vĩ đại đến thế!
Chu Nhiêu vốn định tiếp tục suy nghĩ vai diễn, nhưng làm thế nào cũng không tĩnh tâm được.
Nếu kẻ kia dùng một loại thuốc khác, vậy Lục Già...... cô không dám tưởng tượng.
Tưởng tượng Lục Già có thể vì mình mà bị tấn công như thế, cả người cô liền rét run.
"Nhiêu Nhiêu?"
Hơi thở quen thuộc bao phủ lấy cô, nhiệt độ ấm áp của cơ thể kéo cô quay về nhân gian.
Chu Nhiêu hoảng hốt quay đầu, khuôn mặt tràn đầy quan tâm lo lắng của Lục Già đập vào mắt, Chu Nhiêu chậm rãi hoàn hồn phát giác trên mặt mình có cảm giác lạnh lẽo ướt át, cô vươn tay sờ má, quả nhiên bàn tay liền ướt.
Cô khóc?
Lục Già mới vừa xem phòng ngủ xong đi ra liền thấy Chu Nhiêu ngồi một mình trên sofa mất hồn mất vía khuôn mặt tái nhợt, sợ tới mức cô vội chạy đến bên cạnh Chu Nhiêu ôm lấy cậu ấy, đến gần vừa thấy đã vô cùng đau lòng, sao Nhiêu Nhiêu lại khóc?
"Cậu sao thế, đã xảy ra chuyện gì?" Lục Già sốt ruột ôm lấy cô, vẻ lo lắng trong trong giọng nói khiến Chu Nhiêu ngẩn ra.
Chu Nhiêu rút tờ giấy nhẹ lau nước mắt trên mặt, bình ổn cảm xúc dâng trào, trốn tránh dời đi tầm mắt, "Tôi không sao."
Lục Già cũng không tin những lời này, ngay cả đứa trẻ lên ba còn không lừa được. Giọng nói của cô nặng nề hơn một chút, "Cậu như vậy giống không có việc gì sao? Cậu nói cho mình biết, có phải có người đe dọa cậu không!"
Nhất định là thế, nếu không sao Nhiêu Nhiêu có thể sợ đến như vậy?
Chu Nhiêu né tránh thoát ra, đẩy vai cô, nghiêng đầu vén tóc, cố gắng khiến bản thân trông tươm tất hơn, "Tôi thật sự không sao, chỉ là nhập vai quá sâu."
Lục Già nghi ngờ nhìn cô, thấy quyển sổ trên bàn, đành phải nói: "Nếu cậu thật sự gặp phải chuyện gì, đừng giấu mình, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết."
Làm sao giải quyết chứ, loại chuyện này có thể giải quyết thế nào?
Chu Nhiêu ấn trán, trong đầu loạn thành một đám, lần đầu tiên cô gặp phải loại chuyện này, thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Trương Uyển bưng ly sữa nóng đến định đưa Chu Nhiêu uống, Lục Già nhận sữa, cảm giác độ ấm thích hợp, kéo tay Chu Nhiêu cầm ly sữa, "Uống chút sữa, ổn định tinh thần."
Thật sự không có hứng thú gì với các sản phẩm từ sữa, nhưng nhìn ly sữa đã đưa đến bên miệng mình, Chu Nhiêu đành phải uống một ngụm.
Sữa ấm trôi qua thực quản đi vào dạ dày, dần dần làm cơ thể ấm áp lên.
Thấy sắc mặt Chu Nhiêu khá hơn nhiều, Lục Già mới thở phào.
Trương Uyển ở một bên nhịn không được líu lưỡi, tuy rằng cô ấy chưa xem qua kịch bản, nhưng có thể khẳng định Nhiêu ca đang nói dối, vai diễn này Nhiêu ca suy nghĩ đã lâu, đến nay chưa từng hồn xiêu phách lạc như vậy, chắc chắn là do chuyện Lục Già bị tấn công sáng nay dọa đến chị ấy, mệt cho Lục Già còn chưa nhận ra, thật không biết nên nói gì.
Trương Uyển sớm nhìn thấu hết thảy lắc đầu, trong lòng sinh ra một cảm giác tịch mịch mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.
Chuyện Lục Già bị tấn công khơi nên sóng to gió lớn trên mạng, không chỉ có fans, nhiều cư dân mạng cũng bày tỏ sự phẫn nộ trước hành vi xấu xa của người hâm mộ kia.
Cho dù có nhiều người lại dẫn đề tài liên hệ đến Chu Nhiêu, móc nối chuyện Lục Già bị tấn công và chuyện tình cảm của các cô với nhau, cũng bị fans và cư dân mạng phẫn nộ cùng nhau công kích ---
"Hiện tại đã là năm 9102, sao còn có người thế này chứ, có biết đồng tính luyến ái là hợp pháp không? Vậy hại người có tội không?"
"Đây rõ ràng là tai bay vạ gió, không hiểu nổi lại lấy chuyện này và tình cảm của người ta kéo lại với nhau, mạch não người này làm sao phát triển được vậy, mệt lắm nhỉ?"
"Thấy dáng vẻ chủ thớt cay như vậy, nhất định là rất vất vả rồi."
"Chậc chậc chậc, sắc mặt này thật sự là khó coi, đầu óc người này có bệnh, còn tìm lý do cho hắn làm gì? Vì sao chó điên cắn người? Vì nó là chó điên đó! Lại còn có người giải vây cho chó điên, chủ thớt không phải cũng là chó điên chứ?"
"Trông thấy đều là lời mắng chửi tôi an tâm rồi"
Lục Già được người đại diện nhắc nhở đăng Weibo báo bình an, cuối cùng còn đăng tấm ảnh chụp cùng Chu Nhiêu, Lục Già xưa nay mặt lạnh trong ảnh chụp lại cười vô cùng ngọt ngào, trông thấy hoàn toàn chính là cô gái đang sa vào lưới tình.
Dưới lớp kính lọc ngọt ngào này, ngay cả ánh mắt bất đắc dĩ không đồng tình của Chu Nhiêu cũng đều bị phân tích thành cưng chiều mà dung túng.
"Tôi thích bát cơm chó này, cam tâm tình nguyện ăn"
"Già thần không sao là tốt rồi! Các cô phải thật ngọt ngào đó!"
"Huhuhu, may mắn không xảy ra chuyện gì, phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé"
"Nụ cười đẹp như thế, vì sao lại có người nỡ tổn thương các cô ấy?"
"Nhiêu ca: bạn gái rất dính người làm sao bây giờ?"
Lục Già nép bên cạnh Chu Nhiêu ôm chiếc gối hình trái tim yêu thích nhất của Chu Nhiêu, vừa hài lòng trả lời bình luận Weibo.
Gối ôm này là do cô giả vờ đáng thương mới lấy được, cô biết đó là gối ôm Nhiêu Nhiêu thích nhất, cô biết Nhiêu Nhiêu đau lòng cho cô!
Chu Nhiêu vốn không định xem bình luận này, bởi vì cô biết nếu Lục Già thật sự gặp chuyện không may, vậy cách nhìn vấn đề của những fans và cư dân mạng kia sẽ không thống nhất như bây giờ, cô có thể sẽ bị chỉ trích nhục mạ còn nghiêm trọng hơn với kẻ tập kích Lục Già kia.
Thấy bình luận chúc các cô hạnh phúc, Lục Già thỏa mãn ôm gối ôm, đang định chia sẻ với Chu Nhiêu, chợt thấy điện thoại có cuộc gọi tới.
Nhìn thấy tên người gọi, nụ cười Lục Già cứng lại, sắc mặt phút chốc sa sầm, còn lạnh lùng cứng rắn hơn so với khi nhìn người đại diện, trên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, nhận điện thoại.
Chu Nhiêu vốn định tránh đi một lúc, còn chưa đứng dậy đã bị Lục Già ép vào một góc sofa không thể động đậy, đang định nói chuyện lại nghe Lục Già bắt đầu trả lời điện thoại.
Chu Nhiêu đành phải nhắm mắt trầm tư, cố gắng bỏ qua âm thanh mình nghe thấy.
Dù vậy, cô vẫn nghe thấy những lời "Không sao." "Sẽ không." "Chúng tôi tốt lắm, không cần người quan tâm." như thế.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói Lục Già lạnh lùng cứng rắn như thế, tựa như người đối diện là kẻ thù.
Lục Già sau khi cúp máy tức khắc lại cười tươi như hoa, tốc độ biến đổi cực nhanh khiến Chu Nhiêu nhìn thấy tim muốn nhảy dựng.
Lục Già tựa vào vai cô, khẽ gõ vào lòng bàn tay, do dự mở miệng: "Nhiêu Nhiêu......"
Chu Nhiêu chọc vào đầu cô, hơi dùng sức đẩy cô cách xa vai mình, đứng dậy nằm nghiêng trên sofa đơn, chân dài tùy ý gác lên tay vịn, ngăn chặn hết thảy những phương pháp tiếp cận Lục Già có thể nghĩ ra.
Làm xong tất cả, Chu Nhiêu ép buộc mình bỏ qua ánh mắt đáng thương của Lục Già, không chút để ý nói: "Có việc nói thẳng."
Lục Già xê dịch tới một góc sofa, lắp bắp nói: "Mình muốn...... đưa cậu đi gặp ông nội mình."