Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chuyện này đối với em không có gì xấu cả." Vưu Cầm tận tình khuyên giải, "Công ty hai nhà đều đã bàn xong rồi, em với cô ấy đóng giả làm người yêu một năm, trong một năm này tài nguyên của cô ấy đều tùy em chọn lựa."
Nghe đi, cái bánh này lớn đến mức nào.
Cái giá phải giả làm người yêu, Chu Nhiêu có thể hoàn toàn đồng ý, đừng nói giả làm người yêu một năm, giả kết hôn cũng được.
Nhưng đây là Lục Già.
Chỉ nhìn đến tên Lục Già cô cũng sẽ theo bản năng lùi về sau.
Hiếm khi thấy cô im lặng, Vưu Cầm có chút khó hiểu, "Em đang do dự cái gì vậy, em lại không thích cô ấy, vì sao không chấp nhận."
Chu Nhiêu liếc mắt nhìn chị một cái, nói bừa: "Em sợ bị fans của cậu ta phun acid sulfuric."
Vừa nghe, Trương Uyển đến gần, "Không thể nào, bọn họ sẽ không làm chuyện như vậy, fans Lục Già có lý trí nhất trong giới fans đó, không đen tối vậy đâu."
Chu Nhiêu mặt lạnh giương mắt nhìn cô ấy, cô ấy ngượng ngùng xoa xoa mũi ngồi trở về.
Vưu Cầm trừng mắt nhìn Trương Uyển một cái, lại nhìn sang Chu Nhiêu, nói: "Đừng nói mấy lời hư cấu đó, nói thật đi."
Chu Nhiêu như trốn tránh ngã lên sofa, nâng tay che khuất hai mắt của mình, cam chịu nói: "Em sợ em thật sự thích cô ấy được chưa?"
Không khí bỗng chốc trầm mặc quỷ dị.
Chu Nhiêu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đây cũng xem như phương pháp trao đổi nhỉ?
Nhưng không đợi cô buông tay xuống, đã nghe giọng điệu vui vẻ của Vưu Cầm: "Chị còn tưởng chuyện gì, chính miệng Lục Già nói, quyền chia tay là ở em."
"???"
Chu Nhiêu ngồi thẳng dậy, khó tin nói: "Cái gì?"
Chính miệng Lục Già nói?
"Em không nghe lầm đâu, Lục Già nói sau một năm em có quyền đưa ra thời gian chia tay." Vưu Cầm xòe tay, "Em muốn chia tay lúc nào cũng được, cho dù cô ấy di tình biệt luyến*, chỉ cần em không chia tay, cô ấy đều phải lén lút vụng trộm."
*Di tình biệt luyến: yêu người khác.
Chu Nhiêu kìm nén xúc động muốn trợn mắt, nắm lấy ngón tay không lên tiếng.
"Nhiêu ca, chị chờ gì vậy?" Trương Uyên khẽ chạm tay cô, "Chị nghĩ đi, đây là cơ hội rất tốt! Chị nói đông, Lục Già cũng không dám đi tây, toàn bộ đều phải nghe lời chị, đi sự kiện còn phải lượm cái chị không cần, chị chính là nữ vương của cô ấy!"
Lời này thật khiến cho người ta động lòng, làm nữ vương của Lục Già.
Chu Nhiêu xác nhận với Vưu Cầm: "Thật sự mọi chuyện cậu ta đều nghe em?"
Vưu Cầm lập tức gật đầu, "Đúng, mặc em chèn ép."
Thôi đi, ba hoa chích chòe, nếu cô thật sự chèn ép Lục Già, fans người ta nhất định sẽ không vui, lỡ đâu thật sự có người nào tạt acid sulfuric, vậy cô xong đời rồi.
Thấy Chu Nhiêu lâu vậy cũng không đáp ứng, chút kiên nhẫn cuối cùng của Vưu Cầm cũng tiêu hết, vỗ tay nói: "Việc này không phải tùy em quyết định, cho dù em không muốn, công ty cũng sẽ thay em công khai."
Chu Nhiêu nghe nói thế cũng phiền, "Vậy chị nói thẳng em không thể từ chối là được rồi."
Vưu Cầm suýt chút bị chọc tức đến cười, chịu đựng cơn tức nói: "Nếu em muốn đáp ứng một cách bị động, vậy chị lập tức nói với công ty, không cho em bất kỳ quyền tự do nào hết."
Vừa thấy hai vị đại lão muốn gây sự, Trương Uyển vội vàng khuyên giải, "Chị Cầm đừng nóng, Nhiêu ca cũng là bất đắc dĩ, vốn chính là bị Lục Già kéo vào hố lửa, chị cũng không thể gây sức ép với chị ấy như thế, nếu không lấy toàn bộ fans của Lục Già, Nhiêu ca chưa gặp được vận may nào đã phải chịu mắng chửi, Nhiêu ca cũng không dễ dàng mà."
Nghe nói thế, Vưu Cầm cũng tiêu chút tức giận, nhiều năm như thế, chị cũng hiểu tính tình của Chu Nhiêu, chuyện gì cũng nghẹn trong lòng không chịu nói, thà rằng bản thân té ngã mình đầy thương tích cũng không thèm hé răng.
Vưu Cầm nghĩ nghĩ, ngữ điệu cũng mềm đi vài phần: "Chúng ta không cần người một nhà đánh người một nhà, em xem lại tài nguyên hiện giờ của em đi, chỉ cần kiên trì một năm là được mà. Huống chi, lịch trình trong ba năm của các em đều được sắp xếp hết rồi, một năm này lại không có cơ hội gặp mặt, chỉ cần em tương tác với cô ấy vài lần trên Weibo là được rồi."
Lời này thật sự chạm đến Chu Nhiêu, những thứ trước đều là đùa giỡn, đây mới là sự thật.
Huống chi nắm được tài nguyên của Lục Già, phỏng chừng cô có thể bận đến 2022 luôn, nào có thời gian rảnh gặp mặt Lục Già chứ.
Chu Nhiêu đỡ cằm trầm ngâm một lát, rốt cuộc buông ra, "Được, em công khai."
Vì thế, bốn giờ sau khi Lục Già công khai trên Weibo, phần đông fans hâm mộ gào khóc chờ đợi dưới Weibo của Chu Nhiêu rốt cuộc đợi được Chu Nhiêu hồi đáp ---
"@Nhiêu ca hôm nay một mét bảy theo dõi @Lục Già"
"@Nhiêu ca hôm nay một mét bảy V: Chào mọi người~"
Mọi người trông thấy Weibo này vẻ mặt ngơ ngác, cái này và trong suy nghĩ của bọn họ không giống nhau nha, sao không thừa nhận, cũng không có @Lục Già thế?
Fans còn chưa kịp vào bình luận, đã thấy bài đăng không tồn tại hoặc bị xóa bỏ.
Mọi người:???
Đây là tình huống gì vậy?
Chẳng bao lâu, Chu Nhiêu lại cập nhật Weibo.
"@Nhiêu ca hôm nay một mét bảy V: Chào mọi người~//@Lục Già V: Hôm nay giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái của tôi @Nhiêu ca hôm nay một mét bảy"
À! Thì ra là ý tứ này!
"Hhhhhh, bắt sống một con Nhiêu ca ngớ ngẩn nha~"
"Aaa! Công khai rồi công khai rồi! Tôi yêu hai người!!!"
"Lầu trên điên rồi, mau mau đến bệnh viện, nhân tiện chiếm hàng, chồng em cuối cùng cũng công khai rồi, hai người nhất định phải hạnh phúc nha!"
"Tà giáo đảng chính thức tuyên bố, tôi hưng phấn đến không dừng được!"
"Thật xứng đôi mà, trước kia tôi từng nghĩ Nhiêu Nhiêu sẽ thích ai, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Già thần là thích hợp nhất"
"Không dám hãnh diện nói là fans hai nhà, tôi phải quang minh chính đại nói, tôi thích Chu Nhiêu, cũng thích Lục Già! Hai người họ ở bên nhau tôi càng thích!!!"
"Fans hai nhà +1, để lại cho tôi một cái giường, vốn đang định ôn bài, ôn cái gì mà bài chứ, tôi muốn xem truyện cp* song hậu!"
*Cp: couple - cặp đôi.
Nhìn đến bình luận này, Chu Nhiêu bỏ chút thời gian trả lời:
"@Nhiêu ca hôm nay một mét bảy V: học sinh nên chăm chỉ học tập, xem truyện cp gì chứ, mau đi học đi!"
Đến lượt fans oanh tạc:
"Marmota thét chói tai*, Nhiêu Nhiêu trả lời tôi! Phải chụp màn hình! Tôi cảm thấy tinh thần học bá bị phong ấn trong cơ thể đều sống lại rồi, bây giờ tôi phải đi học tập, em yêu Nhiêu Nhiêu, tôi yêu học tập!"
*Meme marmota:
Các fans khác cũng bắt chước:
"Em cũng muốn được trả lời bình luận"
"Nhiêu Nhiêu chị nhìn em này, em yêu chị!"
"Cầu tương tác, nếu không em liền nằm đất không dậy!"
"Đảng cao học cầu Nhiêu Nhiêu sủng ái!"
"Đảng công tác có thể được sủng ái không?"
"(Nhỏ giọng) cẩu độc thân cũng muốn được sủng ái......"
Lúc đầu Chu Nhiêu còn đáp lại, phát hiện bình luận kiểu này ngày càng nhiều, dứt khoát đăng một Weibo đồng thời sủng hạnh:
"@Nhiêu ca hôm nay một mét bảy V: không cần tranh không cần tranh, mọi người đều là tiểu khả ái tôi yêu thương, sau này chúng ta cố gắng phấn đấu!"
Cuối cùng, còn đăng một tấm ảnh thả tim.
Weibo mới đăng lên, nhóm fans hưng phấn mà gào khóc, chụp màn hình liếm tay các kiểu.
Chu Nhiêu lướt Weibo xong định đóng bình luận lại xem kịch bản, lại nhìn thấy thông báo mới ---
"@Lục Già đã bình luận bạn: mình cũng là tiểu khả ái cậu yêu thương đúng không?"
Trong lòng Chu Nhiêu chấn động, đầu óc bỗng chốc rối bời, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Chín năm, nếu Uyển ngốc không phải là một fan trung thành của Lục Già, đến giờ cô cũng sẽ không dám có quan hệ gì với Lục Già, mặc kệ là poster tuyên truyền phim ảnh, hay là phỏng vấn trên TV.
Bởi vì cô sợ phải nhớ tới cảnh tượng tỏ tình khi đó.
Cô hối hận vì sao lúc ấy mình thiếu kiên nhẫn như vậy, nếu không cô vẫn sẽ là bạn tốt nhất của cậu ta, có lẽ có thể làm phù dâu của cậu ta, nhìn thấy cậu ta tìm được nửa kia, có được cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh cô phải trơ mắt nhìn Lục Già gả cho người khác, cười tươi như hoa với người khác, cô lại không hối hận vì đã làm như vậy nữa.
Ít nhất cô có thể quang minh chính đại từ chối tham gia hôn lễ của cậu ta, từ chối thấy cậu ta ôm người mình yêu.
Mà bây giờ, Lục Già lại chủ động xuất hiện trước mắt cô, còn làm loại chuyện ngu xuẩn xôi hỏng bỏng không này, nguyên nhân đằng sau cô không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, Chu Nhiêu cảm thấy có thể cô sẽ không chịu nổi mất.
Chu Nhiêu đang phát ngốc, điện thoại đột nhiên vang lên, tiếng chuông và rung động kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, cô nhìn màn hình điện thoại, lại sợ tới mức thẳng tay ném điện thoại ra xa.
Trên điện thoại hiển thị rõ ràng là "Lục Già".
"Bang" một tiếng, điện thoại rơi trên bàn trà phát ra tiếng vang lanh lảnh dọa cô sợ hãi.
Số điện thoại này cô đã gọi vô số lần vào kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, nhưng một lần cũng không nhận được, cô đành mỗi ngày nhắn một tin nhắn, tỏ vẻ bản thân đã nói đùa, đừng tức giận, có thể hẹn ra ngoài chơi hay không. Mãi đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ loại hành vi này ghê tởm nhường nào, vì thế không còn liên hệ số điện thoại này nữa.
Cô còn tưởng rằng Lục Già đã sớm đổi số, không ngờ còn dùng số này, vậy lúc trước... chẳng phải Lục Già đều đã thấy?
Chu Nhiêu vùi mình vào gối ôm, mắt điếc tai ngơ với tiếng chuông điện thoại.
Phỏng chừng biết được người nhận quyết tâm không bắt máy. Điện thoại rốt cuộc yên tĩnh lại. Chu Nhiêu nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới vươn tay cầm lấy điện thoại vừa vứt lên bàn trà, tay còn chưa chạm tới, điện thoại lại vang lên.
Chu Nhiêu như bị cắn trúng rút tay về, nhìn chằm chằm điện thoại lại vang lên một lát, đột nhiên nhớ tới lỡ đâu là người khác gọi đến thì sao?
Cô ra vẻ trấn định cầm điện thoại lên, vừa xoay qua nhìn vào, điện thoại hiển thị người gọi vẫn là hai chữ: "Lục Già".
Chu Nhiêu không hiểu nổi, sao Lục Già lại gọi điện thoại cho mình, không phải là giả làm người yêu sao?
Vừa định kiên quyết từ chối cuộc gọi, Chu Nhiêu lại lo lắng lỡ như Lục Già hiểu lầm gì đó, nếu không sao cô lại vờ như xa lạ không tiếp điện thoại?
Vì ăn lẩu cay mà tiêu chảy, thật vất vả vào toilet đến chân cũng phát run, Trương Uyển nghe tiếng chuông vang lên hồi lâu, suy yếu gọi: "Nhiêu ca, nhận điện thoại kìa."
Vừa nghe giọng nói của Trương Uyển, Chu Nhiêu luống cuống tay chân vội vàng cúp máy, thấy Trương Uyển đỡ tường chậm rãi đi ra, vờ như không để ý giải thích: "À, số lạ, chắc là quảng cáo chào hàng."
Trương Uyển không nghi ngờ, chỉ yếu ớt gật đầu, ngã vào sofa, "Ôi, chân em đều tê hết rồi... Không bao giờ ăn cay vậy nữa."
Thấy cô ấy mặt ủ mày ê, Chu Nhiêu như an ủi vỗ vỗ vai cô ấy, "Không thể ăn cay thì uống chút nước trắng."
Vừa dứt lời chợt nghe điện thoại "ting" một tiếng, tin nhắn đến.
Chu Nhiêu liếc mắt, suýt chút lại ném điện thoại ra ngoài.
"Lục Già: Nhiêu Nhiêu là mình, Lục Già"
Chị hai à, xin chị đừng đến đây, em biết chị là Lục Già, chỉ đơn giản là em không muốn nhận điện thoại của chị mà thôi.
Chu Nhiêu có dũng khí nhắn qua như thế không?
Không, cô không có.
Tiếp theo điện thoại lại một lần nữa vang lên, vang đến Chu Nhiêu đang cảm thấy bản thân có phải bị "chứng sợ hãi tiếng chuông điện thoại" hay không.
Cũng may, cuộc gọi tới không phải của Lục Già, mà là của người đại diện Vưu Cầm.
Chu Nhiêu không chút do dự nhận điện thoại, bình thản nói: "Alo?"
Đáng tiếc Vưu Cầm vừa mở miệng đã nói: "Lục Già hỏi chị có phải em đổi số điện thoại không, sao em không nhận điện thoại của cô ấy?"
"......"
Còn học được cáo trạng nữa chứ, Lục Già cũng ghê gớm thật.
Chu Nhiêu vẫn bình thản như trước, không thể bình tĩnh hơn nói: "À, em tưởng là quảng cáo chào hàng gì nên không tiếp."
Vưu Cầm bên kia im lặng một lát, không biết có phải đang hoài nghi độ tin cậy của những lời này hay không.
Nhưng giữa người với người cũng phải có sự tin tưởng, Vưu Cầm vẫn lựa chọn tin tưởng, "Vậy được rồi, mới vừa rồi là số điện thoại của Lục Già đấy, em nhớ lưu lại."
"À."
Không lưu.
Vưu Cầm dặn dò xong thì cúp máy, lòng Chu Nhiêu cũng chìm xuống đáy, chắc lát nữa cô cũng không còn cách nào trốn tránh nhỉ?
Hay là cô cũng làm bộ như bị tiêu chảy, vào toilet ngồi chồm hổm?
Hay là điện thoại hết pin, tự động tắt nguồn?
Không đợi cô nghĩ xem nên chọn cách nào, điện thoại lại vang lên lần nữa, người gọi đến đúng là Lục Già cô muốn tránh nhưng không kịp.
Chu Nhiêu chỉ cảm thấy tim mình bị một bàn tay bóp lấy, yết hầu cũng muốn thắt lại, mãi đến khi Trương Uyển nhịn không được nhắc cô nghe điện thoại, Chu Nhiêu mới lấy hết dũng khí ấn phím nghe.
Chu Nhiêu cầm điện thoại để bên tai nói một câu:
"Alo, xin chào, tôi là Lục Già."