Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Fans Đều Muốn Tôi Công Khai
  3. Chương 35
Trước /57 Sau

Fans Đều Muốn Tôi Công Khai

Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chu Nhiêu mơ một giấc mơ, trong mơ cô đang thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng, trong bồn sương mù lượn lờ, mơ hồ nhìn thấy một mỹ nhân dáng người duyên dáng như ẩn như hiện trong sương mù, mỹ nhân vốc một vốc nước tưới lên cổ, tầm mắt của cô dính chặt lấy người của mỹ nhân.

Người này nhìn có chút quen mắt.

Cô lơ đãng nghĩ.

Mỹ nhân chậm rãi tới gần, tóc dài đen như lông quạ xõa trên đôi vai như ngọc, màu trắng đen đối lập mang đến một sự thưởng thức thị giác.

Cô theo hướng ấy nhìn lên, quả nhiên trông thấy dung nhan thanh lệ quen thuộc kia.

Cô dựa về sau, lười biếng nói: "Cậu lại đến trong giấc mơ của tôi.", nói xong cô vươn tay về phía Lục Già, Lục Già mỉm cười tới gần cô.

Vào khoảnh khắc sắp chạm tới cánh tay, một cái đuôi rắn màu trắng bất ngờ lao ra khỏi mặt nước đánh về phía cô.

Chu Nhiêu chấn động tâm thần, còn chưa kịp hành động đã bị đuôi rắn quấn không thể nhúc nhích. Cô giãy dụa theo bản năng, càng giãy thì đuôi lại càng quấn chặt, cô bị kiềm chế đến hô hấp khó khăn.

Cô lo lắng định giãy từ trong đuôi rắn ra, Lục Già chậm rãi chuyển đến trước mặt cô, nhìn sâu vào mắt cô. Đôi con ngươi của Lục Già cũng thẳng đứng như mắt rắn, bên trong lóe ra ánh sáng đặc trưng của kẻ đi săn.

Chu Nhiêu cứng đờ tại chỗ, mặc cho đuôi rắn quấn chặt lấy bản thân.

Lục Già vươn đầu lưỡi nhẹ liếm lướt qua cánh môi cô, muốn hôn nhưng không hôn, ám muội mà trao đổi hô hấp lẫn nhau.

Trên lưng bỗng bị thứ gì ẩm ướt lạnh như băng nhẹ nhàng lướt qua, Chu Nhiêu mất khống chế ngã vào lòng Lục Già, da thịt chạm vào cũng không ấm áp nhẵn nhụi như trong tưởng tượng, xúc cảm lạnh lẽo dính ướt như chạm vào một con rắn.

Cô muốn thoát đi, giây tiếp theo chợt nghe thấy tiếng nói trong trẻo lạnh lùng như ngọc thạch va vào nhau vang lên bên tai mình:

"Cậu phải chịu trách nhiệm với mình."

Rõ ràng tựa như sự thân mật* của tình nhân, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự nguy hiểm và dục vọng chiếm hữu khiến lưng cô chợt lạnh.

*Gốc là "nhĩ tấn tư ma": một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nghĩa bóng là sự hòa hợp chặt chẽ, khăng khít, dùng để miêu tả sự thân mật của những người yêu nhau.

Nguồn:

https://baike.baidu.com/item/%E8%80%B3%E9%AC%93%E5%8E%AE%E7%A3%A8/89848

Chu Nhiêu đột ngột mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần rõ ràng trở lại.

Cô không kiềm được thở hổn hển, vừa định động đậy lại phát hiện eo và chân mình đều bị quấn lấy thật chặt không thể nhúc nhích, trong hõm vai cũng bị một cái đầu đầy tóc dựa vào.

Chu Nhiêu cúi đầu nhìn đã thấy cánh tay thon dài của Lục Già đang vòng qua eo ôm chặt mình, bộ ngực mềm mại nhô lên đè trên cánh tay cô, thân hình xinh đẹp kề sát bên cơ thể cô, đôi chân thon dài trắng nõn kẹp lấy chân cô.

Trí nhớ buổi tối hôm qua dần trở lại, đúng rồi, lúc Lục ngốc lên giường ngủ cũng chưa mặc gì cả.

Nhưng mà, dáng ngủ của Lục ngốc trở nên xấu như vậy từ bao giờ?

Cô nhớ rõ trước đây Lục ngốc không phải như thế, Lục Già ngay cả lúc ngủ tư thế cũng đều rất yên tĩnh đúng mực, như một pho tượng chạm ngọc có thể thở được, chứ đừng nói là sau khi ngủ lại hệt như nhện tinh quấn quýt lấy con mồi của mình.

Thấy Lục Già ngủ thật an ổn, nhớ tới tai nạn tối qua của bản thân, Chu Nhiêu không chút do dự đẩy cái đầu xù kia ra.

Đang ngủ say, đột ngột bị đẩy má, Lục Già nhất thời ngay cả mắt cũng không mở ra được, híp mắt vẻ mặt không hài lòng cọ cọ.

Vươn hai ngón tay nắm lấy chiếc má không có bao nhiêu thịt của cậu ta lúc lắc, Chu Nhiêu lạnh giọng nói: "Dậy đi."

Lục Già phát ra tiếng nức nở khó chịu, đáng thương dẩu môi, ý đồ muốn khiến Chu Nhiêu mềm lòng buông tha cho mình.

Đã lâu cô chưa được ngủ say thế này, còn có thể ôm Nhiêu Nhiêu như vậy, vì sao không thể để cô hưởng thụ thêm chút nữa?

"Đừng giả vờ đáng thương." Ánh mắt Chu Nhiêu lạnh lùng lườm Lục Già, "Chúng ta tính sổ chuyện hôm qua."

Lục Già ngẩn ra, trong đôi mắt trong suốt mềm mại như nai con lộ ra mấy phần hoài nghi khó hiểu, "Hôm qua sao vậy?"

Chu Nhiêu híp mắt nguy hiểm, đây lại là không nhớ rõ?

Bị nhìn chằm chằm như thế, Lục Già chớp mắt mấy cái như lấy lòng, "Tối hôm qua làm sao vậy?"

Chu Nhiêu lườm cô, cánh môi đỏ thắm xinh đẹp cong lên, không chút hoang mang hỏi: "Cậu còn nhớ được gì?"

Lục Già khẽ rũ mắt suy tư giây lát, "Ừm, ngày hôm qua Trương Uyển nói đoàn phim được nghỉ nửa ngày, cô ấy muốn đi gặp bạn trai, một mình cậu ở khách sạn rất cô đơn ---"

Chu Nhiêu phát ra một tiếng cười nhạo cắt lời cô, "Đừng nói những chuyện râu ria này, nói những chuyện sau khi ăn cơm ấy."

Bị cắt lời, khuôn mặt thanh lệ trắng ngần hiện ra vẻ hoang mang, cô cẩn thận nhớ lại, "Sau khi ăn xong à...... hình như mình ăn rất nhiều, sau đó cảm thấy rất rất nóng, nên cởi váy ra.", nói xong trông chờ nhìn Chu Nhiêu.

Chu Nhiêu không tỏ vẻ gì đáp một tiếng.

Được cô đáp lại, Lục Già tiếp tục nhớ, lúc ấy không biết sao cô cảm thấy rất nóng, muốn cởi quần áo, nhưng Nhiêu Nhiêu lại không cho, Nhiêu Nhiêu bảo cô đi tắm.

"Sau đó mình đi tắm......" Lục Già nhíu chặt mày, còn rất nghiêm túc suy tư xem ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt cô cứng lại, kinh ngạc nói: "Mình nằm ngủ trong bồn tắm."

Nằm ngủ?

Cậu ta thật sự dám nói!

Chu Nhiêu kéo cánh tay còn đang khoát trên eo mình ra, đẩy Lục Già rời khỏi mình, cười lạnh: "Cậu nói cậu nằm ngủ?"

Thấy sắc mặt Chu Nhiêu ngày càng lạnh lẽo, Lục Già ấn thái dương cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, cô khó chịu tựa vào gối đầu, như chú mèo bị thương phát ra tiếng kêu cứu đáng thương.

"Đau đầu quá à, hôm qua có phải mình uống nhiều rượu lắm không?" Lục Già nắm chăn, tủi thân nhìn cô.

Chu Nhiêu ngồi dậy thuận tay cầm áo ngủ khoác lên người, không chút để ý tới Lục Già tỏ ra yếu đuối, chỉ cười cười: "Cậu đã nghĩ không ra, vậy tôi đây giúp cậu nhớ lại."

"Cậu nằm bên trong ngâm mình ít nhất một giờ, tôi nghĩ cậu xảy ra chuyện gì, đứng ngoài cửa gọi cậu, cậu không lên tiếng." Chu Nhiêu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lục Già, thấy cô chớp mắt vô tội, nói tiếp: "Tôi gọi hai lần, cậu cũng không lên tiếng trả lời, cho nên tôi đi vào."

Ánh mắt Lục Già sáng lên, đôi gò má vốn phiếm hồng vì ngủ bỗng chốc đỏ ửng cả lên, xấu hổ lại sợ hãi nhìn Chu Nhiêu, "Vậy, vậy có phải cậu đã thấy?"

"À---" Chu Nhiêu cười lạnh, "Cái gì tôi cũng thấy hết."

Lục Già khẽ cắn môi, đưa tay nắm lấy góc áo, chờ mong nói: "Vậy cậu ---"

"Sẽ chịu trách nhiệm với cậu." Chu Nhiêu giúp cô bổ sung hết câu nói kế tiếp, thấy ánh mắt Lục Già chợt sáng lên, Chu Nhiêu mỉm cười, "Hôm qua cậu nói như vậy đó."

"Vậy sao cậu lại tức giận?" Lục Già không rõ nên nhìn Chu Nhiêu, mặt cũng rũ xuống, lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ cậu nhìn thấy hết nhưng không định chịu trách nhiệm?"

Lại là bộ dạng này?

Chu Nhiêu nghiến răng, chỉ hận không thể cắn cậu ta hai cái, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, "Tôi đang cùng cậu nói về chuyện hôm qua."

Lục Già còn muốn nói thêm gì, thấy nụ cười của Chu Nhiêu đã muốn vặn vẹo, vội vàng làm dáng vẻ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, im lặng nghe cô nói tiếp.

Đáy mắt Chu Nhiêu thoáng hiện vẻ hài lòng, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ cậu đang ngủ, định đến đỡ cậu dậy."

Mình đúng thật là đang ngủ mà.

Lục Già định phản bác, nhưng sau khi đối diện ánh mắt lạnh lùng của Chu Nhiêu, vẫn là im lặng nghe cô nói.

Chu Nhiêu đưa tay vén mấy sợi tóc mai của Lục Già, động tác nhẹ nhàng quấn quanh sợi tóc, nụ cười càng thêm ôn hòa, "Ai biết cậu mở mắt ra đã ồn ào đòi tôi chịu trách nhiệm."

Lục Già chớp mắt mấy cái, ánh mắt Chu Nhiêu thâm thúy nhìn cô, Lục Già chờ một chút, phát hiện Chu Nhiêu còn đang nhìn mình, nhịn không được chỉ vào bản thân hỏi: "Mình có thể nói không?"

Chu Nhiêu:......

Nhận thấy được mấy sợi tóc kia thấp thoáng có dấu hiệu bị kéo căng, Lục Già vội nói: "Chẳng lẽ mình nói không đúng sao? Cậu thật sự nên chịu trách nhiệm mà!"

Chu Nhiêu:......

Chu Nhiêu dứt khoát bỏ qua tóc của Lục Già, trực tiếp véo lấy mặt cô, giọng điệu hung ác cực kỳ: "Cậu nghe không hiểu à? Tôi ở bên ngoài gọi cậu hai tiếng cậu cũng không thèm nói chuyện, chờ tôi lo cậu gặp chuyện không may chạy vào, cậu lại reo hò nói với tôi, tôi nhìn thấy hết rồi, phải chịu trách nhiệm với cậu."

"Cậu đây không phải ăn vạ* thì là gì?"

*Từ gốc là "bính từ": bính - va chạm, từ - đồ gốm, đồ sứ. Ngày xưa một số kẻ lưu manh cầm đồ sứ dễ vỡ trên tay cố tình đụng vào người khác, khi đồ bị vỡ thì tống tiền người đi đường. Nghĩa bóng là làm tiền người khác bằng cách thức giả dối hoặc bất hợp pháp.

Nguồn: https://baike.baidu.com/item/%E7%A2%B0%E7%93%B7/2665590

Bị tố cáo "ăn vạ", Lục Già nhỏ hai giọt nước mắt, "Nhưng mà mình không có ấn tượng gì cả."

"Hả?"

Chu Nhiêu hoài nghi nhìn cô.

Thấy cô như thế, Lục Già vội đưa tay lên như thề thốt, "Mình lấy nhân cách của mình đảm bảo, mình thật sự không nhớ rõ."

Chu Nhiêu hoàn toàn không bỏ qua dáng vẻ này của Lục Già, "Tôi mặc kệ cậu có nhớ hay không, cậu không nhớ rõ là có thể phủ nhận chuyện này sao?"

Lục Già: QAQ

"Cậu còn nói tôi hung dữ, tiếp tục ăn vạ tôi, còn khiến toàn thân tôi dính đầy nước." Chu Nhiêu kể lần lượt ra.

Nói xong cô mới ý thức hình như mình có chút ngây thơ, thật ra mà nói đây cũng không tính là chuyện to tát gì.

Lục Già hai tay nắm lấy vành tai, dáng vẻ thấp hèn, "Vậy, cậu muốn mình bồi thường cậu thế nào?"

Mặc kệ cô ngây thơ hay không ngây thơ, bây giờ cô chính là người được theo đuổi, chẳng lẽ không thể có chút đặc quyền sao?

Chu Nhiêu trầm ngâm một lát, "Thời gian xem xét của cậu sẽ kéo dài thêm, chưa được sự đồng ý của tôi không được đến khách sạn, nếu có lần sau ---"

"Không có lần sau không có lần sau!" Lục Già vội vã liên tục đưa tay cam đoan.

Chu Nhiêu hài lòng gật đầu, bỗng nhớ tới nguyên nhân gây ra việc này, lại hung hăng bổ sung: "Sau này không được uống rượu!"

Lục Già nắm lỗ tai nhận sai, "Không uống! Không uống! Nói gì cũng không uống!"

Lúc này Chu Nhiêu mới cảm thấy mỹ mãn xốc chăn chuẩn bị rời giường, Lục Già nhanh tay lẹ mắt bắt lấy một góc áo ngủ của cô, vẻ mặt còn vô cùng nghiêm túc nói: "Cậu chịu trách nhiệm với mình."

Chu Nhiêu:......

"Mặc quần áo vào! Đồ trần truồng!"

Lục Già bị hung dữ tủi thân nhỏ giọng than thở, xoay người nằm sấp trên giường tìm quần áo, thấy áo ngủ dưới giường vội nhặt lấy khoác lên người.

Chu Nhiêu vào phòng tắm rửa mặt, Lục Già vốn cũng muốn cùng nhau rửa mặt nhưng bị cô vô tình đuổi ra.

Lục Già lại bị cự tuyệt bất mãn nằm bẹp trên sofa, sớm biết cô đã dứt khoát thừa nhận tối qua bản thân cố ý, bây giờ hay rồi, cái gì cũng chưa được, còn bị kéo dài thời gian xem xét.

Hả? Thời gian xem xét?

Không đợi Lục Già cẩn thận suy nghĩ, cửa phòng bỗng bị gõ vang.

Lục Già ngẩn ra, hơi nhíu mày, cô mặc áo choàng tắm bọc bản thân thật kín đáo, đi tới mắt mèo ở cửa nhìn xem.

Là Trương Uyển.

Lục Già mở cửa, Trương Uyển sắc mặt lo lắng đi vào, khoảnh khắc lúc ánh mắt nhìn thấy Lục Già, sắc mặt ngưng trọng, chợt lo lắng hỏi: "Nhiêu ca đâu ạ?"

"Cậu ấy đang rửa mặt, sao thế?" Vẻ mặt Lục Già nghiêm túc.

Nhìn áo choàng tắm trên người Lục Già, suy nghĩ của Trương Uyển không thể khống chế tuôn trào một chút ---

Yoooooooo~

"Khụ---" Trương Uyển vội vã thu hồi ý nghĩ, "Đã sắp chín giờ rồi, vừa rồi chị Tiểu Khâu gọi hỏi em Nhiêu ca đang ở đâu."

Tim Lục Già bỗng đập thật mạnh.

Xong rồi, cô lại còn hại Nhiêu Nhiêu đi quay muộn, Nhiêu Nhiêu chắc chắn sẽ rất tức giận!

Trời mới biết sáng nay cô vất vả lắm mới dỗ được Nhiêu Nhiêu, bây giờ tội càng thêm tội.

Đang lúc cô nhanh chóng nghĩ xem nên ứng đối thế nào, chợt nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra.

Lục Già cứng ngắc quay đầu qua, nhìn thấy Chu Nhiêu đã rửa mặt xong từ trong đi ra.

"Chờ chị thay quần áo xong là được." Chu Nhiêu cũng không thèm nhìn tới Lục Già, nói với Trương Uyển xong lập tức đi vào phòng.

Lục Già muốn đi vào, lại bó chân bó tay không biết nên làm gì.

Đến khi Chu Nhiêu thay quần áo xong bước ra, Lục Già vẫn còn đờ đẫn đứng tại chỗ.

Thấy vẻ mặt Lục Già dại ra, Chu Nhiêu ghét bỏ nhíu mày, "Không nhanh tắm rửa thay đồ đi đi, chẳng lẽ cậu không có công việc à?"

"A, lát nữa mình sẽ đi." Lục Già rũ mặt, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Chu Nhiêu "chậc" một tiếng, không chút do dự cất bước ra ngoài, mới vừa tới cửa bỗng nhớ tới gì, quay đầu nói với Lục Già còn đang đứng đó: "Đúng rồi, năm mới vui vẻ."

Lục Già tức khắc vểnh tai, trong mắt đều nhuộm ánh sáng rực rỡ, cô bỗng tươi cười như hoa, "Nhiêu Nhiêu năm mới vui vẻ."

Chu Nhiêu ghét bỏ nhăn mũi, xoay người nhanh chóng rời đi.

Ngốc chết mất.

Quảng cáo
Trước /57 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Đương Quỷ Quái Npc Đích Nhật Tử [Vô Hạn] - Npc[]

Copyright © 2022 - MTruyện.net