Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Nao
Biên tập: Trần
Kỷ Dũng Đào tan làm, cảm thấy hôm nay trời có hơi oi bức.
Về đến nhà đã thấy Hứa Phi làm sẵn cho gã một ít gỏi trộn. Quạt điện trong phòng khách còn đang chạy, dàn loa thì phát nhạc của Phượng Phi Phi.
Sở Giá Quân thèm ăn đá bào. Năm nay rất nhiều phi vụ đã bị hủy. Đến tối, tiệm đá bào đậu xanh càng thêm đắt khách. Các cô gái đi dạo hóng mát mặc váy hoa nhí hai dây rất mốt, tay cầm chén đá bào, ngồi tụ tập trước cửa huyên thiên tám chuyện.
Hai người mỗi người một chén, đứng tựa gốc ngô đồng bên đường xúc ăn. Sở Giá Quân ngắm màn đêm rực sáng ánh đèn đường, nghe tiếng ve kêu, cảm thấy hơi buồn ngủ. Chiếc quạt máy dựng trước cửa tiệm tạp hóa hướng ra ngoài, thổi mát cho ông lão đang nằm ghế tre, với chiếc radio đặt trên bụng...
Sắp vào hè rồi.
Sau sự việc lần trước, Kỷ Dũng Đào bị xử phạt rất nặng vì tội chỉ huy không đến nơi đến chốn. Lưu Vĩ Đức vốn đang được đà đắc ý, ai dè cấp dưới lại làm mất súng ngay trong ca trực.
Thành phố A yên ổn được một chập, Trùng hợp thay, "Hứa Phi" có vẻ cũng chú tâm học hành hơn, thi thoảng còn ở lại trường vài hôm.
-
Trần Tiểu Hổ và Phòng Bính cầm súng xông vào tiệm vàng, sau đó mở cửa phóng lên xe. Sở Giá Quân ngồi ở ghế lái, liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Năm phút bảy giây.
Sở Giá Quân: Chậm bảy giây.
Sở Giá Quân cười lạnh, chửi: Lũ ăn hại. Bảy giây đủ để cảnh sát cho xe qua khỏi ngã tư, xuống xe giơ súng, bắn tụi mày thành cái sàng.
Phòng Bính cả giận nhưng không dám hé răng, Trần Tiểu Hổ thì cam chịu, chuyển sang dò hỏi những chuyện được đồn đãi trên giang hồ năm xưa: Đại ca, hồi anh mới mười mấy tuổi đã đi theo "Thiên Bằng Nguyên Soái" giết người rồi hả?
Sở Giá Quân lái xe, chạy vào tuyến đường đã vạch sẵn trước đó: Không phải.
Trần Tiểu Hổ: Không phải?
Sở Giá Quân chĩa súng qua khe hở trên cửa kính, bắn thủng lốp chiếc xe cảnh sát đang bọc sát bên sườn: Từ lúc mới mấy tuổi, không phải mười mấy tuổi.
Cắt đuôi khỏi sự truy đuổi, bọn họ dừng xe ở ngoại thành, phân chia chiến lợi phẩm như mọi khi.
Trần Tiểu Hổ: Đại ca, tối nay đi hộp đêm không? Cỡ hai tiếng lái xe qua thành phố W thôi!
Sở Giá Quân cúi đầu đọc báo: Bận rồi.
Trần Tiểu Hổ: Là quán tụi tay chân của em mở đó, muốn chơi gì có nấy!
Sở Giá Quân xem bảng giờ tàu hỏa chạy trên báo: Bận rồi.
Sở Giá Quân phải bắt chuyến tàu sớm nhất quay về thành phố A trước tám giờ sáng, để còn kịp điểm danh lớp giải phẫu ở trường đại học.
Miếu Thành Hoàng ở thành phố A vào buổi tối có hội đèn lồng, Kỷ Dũng Đào phải đi trực đêm. Nếu hắn ghé qua thăm, anh Dũng sẽ mời hắn và cấp dưới cùng ăn xiên dê nướng.
-
Buổi sáng lên lớp điểm danh xong, hắn gục đầu xuống bàn định chợp mắt một lát, nhưng còn chưa kịp vào giấc thì đã bị giảng viên bộ môn xách đầu dậy.
Giảng viên: Tối không có thời gian ngủ nghê hay sao, ngày nào cũng bận làm ăn tiền tỷ hả?
Giảng viên: Ra ngoài ngay! Trong tiết của tôi cấm tiệt ngủ gật thế này!
Sở Giá Quân bị đuổi ra ngoài, đầu tưởng tượng khung cảnh nã súng vào ông giáo già, hai tay đút túi rời khỏi phòng học.
Hắn ghé tiệm tạp hóa trường mua bao thuốc lá, sau đó ngồi xuống dưới gốc cây, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn đám sinh viên qua lại. Hắn chợt nhớ tới vụ đại án núi than mấy năm về trước. Nhóm năm người chỉ với vài khẩu súng đã khống chế được cả hầm mỏ, chiếm đóng nơi đó suốt bảy ngày bảy đêm. Tại sao bọn chúng làm vậy? Tống tiền ư? Không quan trọng.
Dẫu gì cũng rất ngông cuồng.
...Sở Giá Quân nhớ ra rồi, hình như là ân oán giữa những hội đồng hương.
Chúng bắt toàn bộ thợ mỏ vào trong nhà ăn, chỉ cần không phải đồng hương đều sẽ lần lượt bị đưa ra ngoài giết chết. Nguyên cớ là vì nhóm thợ mỏ từ nơi khác đến bị mấy tay thợ mỏ địa phương chèn ép, thành thử ôm hận trả thù.
Mỗi lần nghĩ tới vụ án này, lòng hắn đều vô cùng bình lặng, như thể bản thân chính là một trong năm kẻ kia. Những kẻ khiến mình bất mãn, lúc này đây chẳng khác gì cá nằm trên thớt, chờ đợi phán quyết của hắn.
Ông ta đã dạy hắn như vậy. Đối tượng làm ăn không thỏa thuận được, nổ súng giết. Chủ thuê ăn bớt cắt xén tiền, bắn chết tại chỗ.
Nếu giết đối phương ngay trong nhà thì xử luôn cả nhà. Đằng nào trụ cột gia đình chết rồi, những kẻ còn lại cũng chẳng sống nổi, cho nên cứ tiễn hết cả đám lên đường một thể.
Tài xế xe tải dám phản kháng, giết. Hành khách dám lén giấu tiền vàng vào quần áo, giết nốt. Cuộc đời vốn rất đơn giản, chỉ cần có súng trong tay thì việc gì cũng dễ.
Hồi nhỏ, nếu Sở Giá Quân lỡ chọc giận ông ta, sẽ bị xách lên đánh cho thừa sống thiếu chết.
Thế giới này chỉ có hai loại người, kẻ đánh chết người hoặc kẻ bị người khác đánh chết.
Trên chuyến xe lửa năm đó, hành khách tất cả các toa đều bị bọn hắn lần lượt giết sạch. Bởi đây là tàu hàng đi xuống phía nam, nên trên tàu chở đầy dân buôn bán mang theo toàn bộ gia sản đến vùng duyên hải lập nghiệp.
Tiền bạc, trang sức vàng, đồng hồ cao cấp... thu hoạch nhiều đến mức bao tải cũng không chứa được hết.
Nhân lúc Lý Đại Bằng và những kẻ khác không để ý, một tay đồng bọn kéo Sở Giá Quân qua. Kế hoạch của tên đó rất đơn giản: Lần gây án này chắc chắn sẽ làm chấn động cả nước. Bọn chúng hẳn nhiên sẽ ôm tiền tạm thời tách nhau ra, tự tìm nơi tránh nạn.
Chi bằng cả hai bắt tay nhau, giết chết Lý Đại Bằng và đám còn lại, chiến lợi phẩm cưa đôi, từ nay về sau rửa tay gác kiếm, cả đời không cần phải lo nghĩ gì nữa.
Sở Giá Quân còn chưa trả lời, cửa toa đã bị kéo mở. Lý Đại Bằng đứng ngay bên ngoài, nhe hàm răng ố vàng vì hút thuốc, nở một nụ cười quái dị.
Sở Giá Quân còn nhớ như in nụ cười đó.
Gã đồng bọn biết mình chết chắc, không dám hó hé. Sở Giá Quân giơ súng bắn chết tên phản bội ngay trước mặt Lý Đại Bằng.
Lý Đại Bằng: Con trai ngoan, qua đây, cho thêm ít tiền tiêu vặt này.
Sở Giá Quân gật đầu, có vẻ như định tiến về phía gã, nhưng ngay khi vừa dợm bước, hắn liền chĩa súng vào Lý Đại Bằng...
...Mà Lý Đại Bằng cũng cùng lúc giơ súng lên nhắm thẳng vào hắn.
Sở Giá Quân hiểu rõ ý nghĩa của nụ cười đó.
Hắn đã quá quen thuộc với từng chuyển động trên đường cơ thớ thịt của Lý Đại Bằng trước khi gã ra tay giết người. Dự đoán của hắn rất chính xác. Cả hai thực chất đã chĩa súng vào đối phương gần như cùng một lúc, chỉ là, hắn đã nhanh hơn vài tích tắc.
Sở Giá Quân thường hay nhớ lại khoảnh khắc trong tích tắc ấy. Hắn nghe thấy một âm thanh vang lên từ trong sâu thẳm tâm can, cùng lúc với tiếng súng rền.
...Tiếng lồng nhốt thú dữ bật mở.
Sở Giá Quân đang bận thả hồn đi đâu, đột nhiên bị cốc đầu một cái. Hắn mở bừng mắt, phát hiện người kia đang đứng trước mặt mình.
Kỷ Dũng Đào: Trốn tiết hả?
Sở Giá Quân: Sao anh Dũng lại đến trường đại học thế?
Kỷ Dũng Đào: Đi họp ngay kế bên. Sao không vào lớp đi, ngồi đây thơ thẩn chi vậy?
Sở Giá Quân: Em đang nghĩ đến chuyện nghỉ hè.
Sở Giá Quân theo gã tới chỗ chiếc xe mô tô đậu ven đường: Nghỉ hè em không muốn về nhà, muốn ở lại đây làm thêm.
Kỷ Dũng Đào: Đồ mê tiền.
Sở Giá Quân: Đỡ gánh nặng kinh tế cho nhà em một chút mà. Một kỳ nghỉ hè có thể kiếm được tiền sinh hoạt cho cả nửa năm đó.
Kỷ Dũng Đào: Tiền sinh hoạt em không cần lo, anh dư sức nuôi em.
Sở Giá Quân: Lỡ như ngày nào đó anh không nuôi nổi nữa thì sao?
Kỷ Dũng Đào: Nói vậy là sao? Giục anh bỏ nghề hay gì?
Sở Giá Quân: Không phải. Nghề của anh vất vả quá, bao nhiêu người đều bỏ việc đi kiếm mối làm ăn. Anh Dũng cân nhắc thử đi, điều kiện ở thành phố A tốt như vậy...
Kỷ Dũng Đào: Anh biết tỏng rồi nhé, trong mắt em chỉ toàn tiền với tiền thôi.
Sở Giá Quân: Em không muốn về nhà, dọn đồ phiền lắm.
Sở Giá Quân: Ở đây với anh quen rồi.
Kỷ Dũng Đào:...Vậy thì cứ ở tiếp đi, va chạm xã hội nhiều hơn cũng tốt.
Sở Giá Quân: Thật sao? Vậy anh gọi điện thoại báo với người nhà em nhé. Em mà gọi về, kiểu gì cũng bị càu nhàu cho xem.
Kỷ Dũng Đào thở dài: Được rồi được rồi.
Kỷ Dũng Đào: Anh giúp em gọi điện về nhà, bảo là hè này em sẽ không về.
Sở Giá Quân mừng đến nỗi ôm cứng lấy gã từ phía sau, khiến thân xe loạng choạng. Kỷ Dũng Đào chửi mát mấy câu rồi vặn chỉnh lại đầu xe, quẹo vào khu tập thể sông Ái Nha.
-
Kỷ Dũng Đào đi trực, còn Sở Giá Quân ra miếu Thành Hoàng chơi. Kỷ Dũng Đào dặn hắn đem ít "bánh bơ hạt dẻ Tư Lệnh Khải" về biếu bà cô tầng trên - người tốt bụng nhiệt tình hay cho bọn họ mấy thứ hành gừng tỏi linh tinh.
Đến khoảng mười giờ thì tới tìm anh Dũng, rồi sau đó cùng đi ăn khuya.
Lễ hội đèn lồng ở miếu Thành Hoàng đông nghịt người, nhưng lại quá sức nhàm chán. Những sạp bày bán ven đường đều là những sạp thường thấy ở mấy phiên chợ đêm.
Hắn ngáp dài, mua một phần cháo bát bảo, ngồi lên lan can đầu cầu, lựa chỗ cao cao, vừa ăn vừa xem chiếu phim công cộng ở đằng xa.
Tối mùa hè, từ đàn ông cởi trần, phụ nữ mặc áo ba lỗ, cho đến đám con nít tồng ngồng ở truồng, ai nấy đều kéo ghế trong nhà ra hoặc trải chiếu trên đường, tụ tập ở bãi đất trống chỗ miếu Hoàng Thành, xem phim chiếu trên màn hình lớn. Đó là một bộ phim tình cảm - "Mối tình ven sông". Nhìn cảnh nam nữ chính tay trong tay chạy giữa biển hoa, vài bậc phụ huynh kéo đám trẻ con qua che mắt, những đứa khác thì cười giỡn gào hú về phía màn hình.
Sở Giá Quân lơ đễnh nhìn khắp biển người một lượt, nào ngờ lại bắt gặp người quen... Chị đại "Phim Nhựa" đang bế một đứa nhóc ăn bận xinh xắn, trên tay nó cầm chiếc đùi gà to, sốt dây ra khắp người.
Ngồi lẫn trong đám đông, thoạt trông Phim Nhựa cũng chỉ như một phụ nữ trung niên bình thường, chiều tối bế con ra ngoài đi dạo.
Đôi bên chạm mắt, rồi lướt qua như chuồn chuồn đạp nước.
Chín giờ tối, hắn cùng mọi người bắt chuyến xe đêm về lại nội thành. Kỷ Dũng Đào tặng cho hắn một chiếc xe đạp, dựng ở bãi giữ xe bên ngoài khu tập thể.
Sở Giá Quân định đạp xe đi, bèn tiến tới bãi giữ xe, phát hiện bên trong có hai tên trộm vặt đang loay hoay phá khóa.
Bọn trộm cũng trông thấy hắn. Hai bên giương mắt nhìn nhau, hết sức lúng túng.
Mười lăm phút sau, bên bờ sông Ái Nha vang lên tiếng hai người rớt xuống nước nhưng lại không có tiếng nổi lên. Trên bờ sông, Sở Giá Quân huýt sáo đạp xe qua cầu.
Xe đạp dừng trước cửa đại đội. Sở Giá Quân đứng ngoài hít sâu vài cái, rồi bước về phía phòng trực ban.
Trong phòng trực có người đang gọi điện thoại. Cửa ra vào cũng có người hối hả chạy ngược chạy xuôi, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Sở Giá Quân sốt ruột gõ lên cửa kính. Người đang gọi điện ngước mắt lên nhìn, xong lại tiếp tục gọi, lơ đẹp hắn.
Sở Giá Quân nện cửa sổ, gằn từng chữ: Chừng nào anh rảnh?
Người kia có vẻ bực bội, đang định mắng, nhưng khi nhìn kỹ Sở Giá Quân, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
Người này là Tiểu Trương thuộc đội của Kỷ Dũng Đào.
Tiểu Trương: Cậu là em trai anh Dũng đúng không? Là cái cậu sinh viên đó?
Sở Giá Quân: Thì sao?
Tiểu Trương: Nhanh nhanh nhanh! Đến bệnh viện nhân dân số tám đi! Lẹ lên! Cậu... Cậu quá giang xe lão Vu ấy! Lão Vu, đây là em trai anh Dũng!
Bên ngoài có tiếng người gọi Sở Giá Quân: Bên này! Mau lên xe!
Trên xe còn có hai người khác, Sở Giá Quân bị anh ta đẩy vào ghế phụ lái, sau đó chạy thẳng đến bệnh viện nhân dân số tám gần đó.
Sở Giá Quân: Có chuyện gì vậy...
Lão Vu: Bị thương rồi, vừa mới được đưa qua đó.
Sở Giá Quân: Bị thương? Không phải anh ấy đang trực sao...
Lão Vu: Có hai tên gan cùng mình đến trộm súng, lần trước thó được trót lọt của đội hai nên lần này muốn làm thêm mẻ nữa, nhưng lại bị Tiểu Kỷ bắt gặp. Ngay lúc anh trai cậu bắt được một tên trong số chúng thì bị tên còn lại bắn...
Sở Giá Quân:...
Trên xe ai nấy đều lặng thinh, có người ngồi đằng sau đưa cho hắn điếu thuốc. Thấy Sở Giá Quân không mảy may phản ứng, bèn dùng điếu thuốc gõ nhẹ lên vai hắn.
-
Trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, Kỷ Dũng Đào được đưa vào phòng bệnh, vẫn còn hôn mê.
Sở Giá Quân ngồi cạnh giường bệnh, mở cửa sổ hút thuốc, cảm thấy bứt rứt không yên. Hắn cũng không rõ mình nên mang vẻ mặt gì khi ngồi đây, mọi cảm xúc bên trong hắn lúc này chỉ toàn là phiền muộn.
Một nỗi phiền muộn không thể diễn tả thành lời, cũng chưa từng trải qua, giống như một người vốn chỉ biết làm toán cộng cơ bản lại bị ném vào lớp số học cao cấp ở trường đại học.
Lúc hay tin Kỷ Dũng Đào bị bắn, điều hắn nghĩ trong đầu chính là, chết luôn thì tốt.
Bản thân hắn sẽ có thể thở phào, quay trở về nhà thu dọn đồ đạc, phủi tay bỏ đi.
Quá tốt rồi còn gì, không còn phiền phức nữa.
Sở Giá Quân nằm nhoài người trên bệ cửa sổ, dập đầu thuốc lá lên cửa kính, thở dài thườn thượt.
Lúc này Kỷ Dũng Đào vừa tỉnh lại. Gã mở mắt ra, trông thấy hắn đang quay lưng về phía mình.
Giọng Kỷ Dũng Đào khàn khàn: Em làm sao đấy?
Sở Giá Quân không buồn quay đầu lại: Anh phiền chết đi được.
Giọng Sở Giá Quân nghèn nghẹn, như thể đang nhịn khóc.
Sở Giá Quân: Đúng là phiền chết đi được, nếu không gặp anh thì đã chẳng phiền thế này rồi!
Sở Giá Quân gục đầu xuống, tay bưng mặt khóc nức nở, khóc đến nỗi mặt mày đỏ gay, nước mắt tí tách nhỏ xuống từ kẽ tay.
Sở Giá Quân: Em không biết tại sao... Em chỉ cảm thấy rất phiền... Em ghét thế này, anh thật phiền phức...
Kỷ Dũng Đào gượng cười: Sao anh lại phiền đến em rồi? Nhóc sinh viên...
Sở Giá Quân khóc đến lạc cả giọng. Chẳng nói năng gì, cứ chỉ khóc hoài, khóc đến độ thở không ra hơi. Hắn chưa từng đau buồn đến thế, tối nay là lần đầu tiên. Như thể có ai đó sẽ phải chết đi, mà một khi người này chết rồi, bản thân hắn sẽ chẳng còn gì cả.
Kỷ Dũng Đào còn định nói gì đó, nhưng rồi gã thấy "Hứa Phi" xoay người lại, khuôn mặt lấm lem nước mắt trở về bên giường bệnh. Cách một tấm chăn, cơ thể vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh của gã được hắn ôm chặt lấy. "Hứa Phi" cứ lặp đi lặp lại câu, em không muốn anh chết.
Anh sống tiếp được không? Anh phải sống một trăm năm, một ngàn năm, sống thành yêu quái già, không bao giờ chết.
Sống đến lúc những người khác trên thế giới này đều chết hết rồi, anh cũng đừng chết. Anh phải sống phải sống, bởi vì còn sống mới tốt chứ. Em sợ nhất là chết, chết rất đau, rất lạnh, sẽ bị lửa thiêu xuống mười tám tầng địa ngục.
Cho nên em không muốn anh chết, muốn anh sống.
Hắn nằm rạp trên người gã bật khóc nức nở. Có tiếng gì tựa như tiếng hạt giống say giấc dưới lòng sâu phá đất nhú mầm. Trong tiết sinh học, giảng viên từng nói một câu - một câu hiếm hoi mà hắn còn nhớ được. Thầy nói rằng, hạt giống có thể bảo quản lâu nhất đến vài ngàn năm. Nó có thể được bảo quản rất lâu, sống mãi. Chỉ cần nó cứ mãi là hạt giống, mãi ngủ say, mãi được bao bọc trong một lớp vỏ dày và lạnh lẽo.
Hạt giống bất tử. Thứ mà con người cho là "sự sống", trái lại chính là cái chết của nó. Nó nảy mầm, bén rễ, nó bắt đầu một chuỗi hành trình mà định sẵn sẽ hướng về phía cái chết.
Ánh mắt Sở Giá Quân chợt dao động. Dường như hắn nhìn thấy, một cái bóng rớt khỏi lưng mình. Nhưng thực chất nào thấy được, con người sao có thể nhìn thấy bóng sau lưng mình chứ.
Vậy nhưng rõ ràng là có một cái bóng - một cái bóng tựa như lớp vỏ, vỡ ra từ sau lưng hắn.
Phòng bệnh trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có. Sở Giá Quân gục bên cạnh giường bệnh thiếp đi hai tiếng đồng hồ, sau đó bị một bàn tay lay tỉnh.
Kỷ Dũng Đào: Tiểu Phi, giúp anh một chuyện...
Kỷ Dũng Đào đọc một số điện thoại, là số điện thoại bàn nhà mẹ đẻ.
Kỷ Dũng Đào: Tiểu Phi, em sang phòng trực gọi điện thoại cho mẹ giúp anh nhé... Tiền xu cứ lấy trong túi áo khoác của anh...
Sở Giá Quân rời khỏi phòng bệnh, ra ngoài dạo quanh một vòng, tầm mười lăm phút sau thì quay về.
Kỷ Dũng Đào: Gọi rồi hả?
Sở Giá Quân: Gọi rồi, gọi mấy lần nhưng điện thoại báo bận, chắc là đang nói chuyện với người khác.
Kỷ Dũng Đào trông có vẻ hụt hẫng, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Sở Giá Quân ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên cánh tay còn đang truyền dịch của gã: Không sao, có em lo cho anh mà.
Sở Giá Quân cười: Đồ ăn trong bệnh viện dở ẹc. Ngày nào em cũng sẽ đem cơm qua cho anh. Xém tí nữa là anh mất mạng rồi, em sẽ vỗ béo cho anh, chăm sóc anh thật tốt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");