Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. For A Lie - Trà Chanh Funatari/Phù Tha Nịnh Mông Trà
  3. Chương 11
Trước /23 Sau

For A Lie - Trà Chanh Funatari/Phù Tha Nịnh Mông Trà

Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Trần

Lưu Vĩ Đức vào viện thăm, vừa lúc bắt gặp Hứa Phi trong phòng bệnh.

Hôm nay, em họ của Kỷ Dũng Đào - Hứa Phi cũng đưa cơm hộp tới. Trong hộp thiếc đựng hết nửa là thịt kho, sắc dầu loang loáng trông đến là hấp dẫn. Mấy đồng nghiệp tới thăm bệnh ngửi thấy mùi đều sáp tới bên giường: Úi anh Dũng tốt phúc ghê há!

Lưu Vĩ Đức: Tôi mang mấy lon đào ngâm với nấm hương tới... Còn đây nữa! Đội trưởng Lý nhét thêm vào trước lúc đi, toàn chữ tiếng Tây tôi chả đọc được...

Lon bị dúi cho cậu sinh viên đại học, mọi người đều ngong ngóng nhìn Hứa Phi. Sở Giá Quân đọc hiểu mỗi chữ sea, tự tin mỉm cười.

Sở Giá Quân: Lon nước biển.

Lưu Vĩ Đức: Ủa? Thế tức là nước muối đun sôi ấy hả?

Đồng nghiệp: Lũ Tây húp nước muối có ga à?

Kỷ Dũng Đào: Tặng cái này làm gì?

Mở nắp lon, té ra là canh hải sản. Mọi người vội vàng chia nhau. Vừa nếm thử, có mấy người không ăn được cay lập tức lè lưỡi: Cay đấy!

Bên cạnh vang lên tiếng ho sặc sụa. Sở Giá Quân ôm họng gập mình trên ghế, cay đến độ mặt đỏ chót. Lưu Vĩ Đức mở hộ lon đào ngâm. Hắn nhận lấy chiếc lon, nốc ừng ực từng ngụm nước đường lớn.

Lưu Vĩ Đức: Ông mau khỏe lại đi. Hôm qua mới vớt được hai cái xác từ sông Ái Nha lên đấy. Không có nhân chứng, thân phận cũng chưa tra ra, nhưng có dấu vết ẩu đả...

Án báo mất tích quá nhiều, cư dân cũng có phần hoang mang lo sợ. Tuần sau Kỷ Dũng Đào xuất viện sớm. Phía cảnh sát thiếu hụt nhân lực, ai nấy cũng đều phải căng như sợi dây đàn.

Sau khi xuất viện, đơn vị còn cử người bên bộ phận tuyên truyền tới đón, đem theo một bó hoa. Việc sĩ quan Kỷ mạo hiểm tính mạng tróc nã tội phạm cướp súng cũng được coi như một chiến tích nhỏ. So với việc Lưu Vĩ Đức làm mất súng, chí ít chuyện này còn có thể tuyên dương với bên ngoài một chút.

Lý Vũ: Sao Tiểu Kỷ lại còn béo ra thế? Cơm nước ở bệnh viện tốt đến vậy cơ à?

Lão Vu: Ngày nào cậu sinh viên đại học nhà anh ta chẳng mang thịt kho tàu đến.

Lý Vũ: Giàu gớm chửa, ngày nào cũng ăn thịt?

Vừa lúc Sở Giá Quân xách cặp lồng inox bước vào phòng bệnh. Lý Vũ chẳng hề khách sáo: Mau, cho chú xem món gì nào!

Sở Giá Quân thộn ra, núp sau lưng Kỷ Dũng Đào: Chào chú ạ.

Lý Vũ: Học đại học hả? Ngành gì thế?

Sở Giá Quân: Sinh học ạ.

Lý Vũ: Ồ! Thế có biết nuôi cá không? Cá vàng nhà chú cứ ba bữa chết hai con...

Kỷ Dũng Đào: Tụi nó học toàn học nghiên cứu động vật chứ có phải nuôi động vật đâu, phải không, Tiểu Phi?

Kỷ Dũng Đào mở hộp cơm ra, bên trong toàn những thịt kho tàu, loang loáng thắm mỡ, còn xắt rất chỉnh tề.

Vết thương của gã vừa khỏi, tối lại phải dẫn đội đi cắm chốt. Hứa Phi lại ở nhà nấu món thịt kho kia. Kỷ Dũng Đào cứ thấy như thịt lọc chưa sạch, thoang thoảng mùi thịt hôi.

Sở dĩ hai tên lâu la kia đi trộm súng, bởi có mục đích cả.

Hai tên đó tới từ cùng một băng đảng, tên là bang Hưng Long. Vốn là băng đồng hương Ôn Châu, theo dòng người lưu động tăng tiến, dần có chỗ đứng trong thành phố A, sau trở thành băng Hưng Long. Rồi từ băng Hưng Long lại tách ra một nhánh mới là hội Hồng Hoa, hợp nhất với hội nghĩa vụ đồng hương. Hội Hồng Hoa đang tranh giành địa bàn với băng Hưng Long, đã phát sinh mấy vụ ẩu đả.

Tối ngày mười bảy tháng này, đầu đảng hai bên hẹn "chạm trán" tại khách sạn Tấn Dương để thương lượng lấy biện pháp vẹn cả đôi bên. Nhưng thực chất đại ca băng Hưng Long đã tính kỹ rồi, đến lúc đó sẽ ra hiệu lệnh, đánh úp phủ đầu.

Hai tên lâu la tính thó lấy khẩu súng, đợi đến lúc lập công.

Lý Vũ định là, nhân cơ hội này dẹp luôn cả hai băng đảng, một mẻ hốt gọn.

Ngay cạnh khách sạn Tấn Dương là đại học A. Bên trên đặc biệt căn dặn, địa điểm rất gần trường học, phải chú ý khống chế tình hình, tránh lúc truy đuổi để đám du côn này trốn vào trong trường.

-

Sở Giá Quân dắt chó đi dạo, tiện đường đi gặp Phòng Bính. Dạo gần đây hắn mải mê chăm sóc Kỷ Dũng Đào, tổ đội ba người chẳng có hành động gì. Để "bù đắp" cho bọn kia, Sở Giá Quân cho phép hai người họ nhận vài mối riêng.

Thông qua "Phim Nhựa", Phòng Bính và Trần Tiểu Hổ nhận được việc: Tối nay hội Hồng Hoa đàm phán với băng bản xứ Hưng Long để vạch địa bàn. Hội Hồng Hoa muốn thừa cơ cho đối phương một bài học, phải nỗi trong tay không có súng, muốn tìm vài tay có bản lĩnh tới giúp trấn áp.

Sở Giá Quân nhận lấy điếu thuốc Phòng Bính đưa: Bọn mày đi đi.

Đại Phi ngờ nghệch sáp vào Phòng Bính, bị chủ kéo về.

Phòng Bính: Bọn họ mời cả mày đấy. Ra giá... chừng này.

Sở Giá Quân nhướng mày, có chút rục rịch.

Sở Giá Quân: Qua lượn một vòng thôi hử?

Phòng Bính: Phải, nhờ mày qua xem thôi, lỡ mà có chuyện gì, rút súng áp chế đám người bên kia là được.

Sở Giá Quân cười khẩy: Rút súng với không rút súng giá khác nhau. Tiền phải đưa đủ trước, mày bàn lại với bọn nó đi, bàn được thì tao ra quân.

Địa điểm đàm phán nằm ở khách sạn Tấn Dương. Sở Giá Quân về nhà, cùng chó tắm rửa sạch sẽ, rồi lại ra ngoài. Đầu tiên là tới quán đồ Tây chuẩn bị vũ khí, rồi chuyển hướng tới khách sạn. Nơi đó rất gần trường đại học, tuy khả năng gặp phải người quen không lớn, nhưng để đề phòng lỡ chẳng may, hắn vẫn đem theo cả mặt nạ.

Lúc tới nơi, cuộc đàm phán đã bắt đầu trong phòng hội nghị khách sạn. Hắn chẳng buồn chờ ở trong đó, tìm lấy cái ban công trên tầng hai rồi xách chai rượu lên. Từ góc xéo ban công nhìn xuống, có thể quan sát tình hình bên trong phòng hội nghị dưới tầng một.

Nói là đàm phán hữu nghị để quy hoạch lại địa bàn, thực chất hai bên đều mang theo súng hơi với súng hoa cải, xảy ra chuyện là lẽ dĩ nhiên. Đã nhận tiền rồi, chờ đối phương ra tay trước, mình xuống nã cho đại ca bên đối thủ một phát là xong.

Hắn hớp một hơi hết chỗ rượu còn lại, mở chốt an toàn, nhẩm tính thời gian, tới công chuyện rồi.

Tiếng súng đầu tiên vang lên, đám người tan tác như ong vỡ tổ. Sở Giá Quân vừa chuẩn bị nhảy từ tầng hai xuống, đột nhiên nhận ra có sự bất thường...

Xông vào phòng hội nghị, là cảnh sát.

-

Kỷ Dũng Đào dẫn đầu vọt vào: Không được nhúc nhích! Ngồi xổm xuống! Tay ôm đầu!

Phần lớn người đều bị dồn tới rìa phòng hội nghị, cũng có kẻ không phục rút súng đánh trả, nhưng đều bị bắn chết tại chỗ. Đầu đảng băng Hưng Long đứng gần lối thoát hiểm, dẫn mấy tay thuộc hạ trốn ra, nhưng lại bị cảnh sát bao vây bên ngoài áp giải về.

Gã đàn ông đó đẩy một tay thuộc hạ đi, thừa cơ lách khỏi vòng vây, chạy về phía lối vào hầm gửi xe.

Khách sạn Tấn Dương sở hữu một trong số ít mặt bằng hầm gửi xe ở thành phố A, có hai lối ra, hơn nữa đều rất thoáng đãng. Kỷ Dũng Đào giao việc khống chế cục diện, truy quét tàn dư lại cho người khác, còn mình thì xông vào hầm, đuổi theo tiếng vọng bước vội vã văng vẳng giữa lối đi.

Hầm xe mênh mông vô cùng u ám, chỉ treo vài ngọn đèn huỳnh quang, ánh trắng lợt nhợt soi sáng không gian tĩnh lặng như tờ.

Gã nắm chặt súng, cẩn thận nghe tiếng bước chân kẻ đào tẩu. Gã cảm nhận được có người đang ở gần đây, có lẽ ở ngay đằng sau cây cột chếch hướng bên trái phía trước...

Khoảnh khắc Kỷ Dũng Đào chĩa súng về phía đó, một tiếng thét phụ nữ xé toạc không gian yên tĩnh. Một nữ lao công bị tên đàn ông tóm được, dùng súng dí vào lưng, làm tấm khiên thịt người đẩy về phía trước.

Tình hình biến đổi.

Gã hạ thấp nòng súng: Thả người ra. Mày có phải đàn ông không? Đem phụ nữ ra làm bia đỡ đạn?

Kỷ Dũng Đào: Giờ mày đầu hàng, tội còn chưa quá nghiêm trọng. Bên ngoài toàn là cảnh sát, mày không thoát được đâu.

...Thực chất lấy đâu ra lắm cảnh sát đến vậy. Lực lượng cảnh sát của đội hai đều đã bị điều đi rình bắt toán cướp xe bay lộng hành ở khu thương mại phía nam thành phố cả rồi.

Nhưng tên kia hoàn toàn không có ý định đầu hàng. Một tiếng súng vang, theo cùng tiếng phụ nữ hét thảm. Đạn xuyên thủng bả vai, bà ấy bị đẩy về phía Kỷ Dũng Đào. Gã lấy thân mình chắn cho bà ấy, tiếp đến phải lập tức đối mặt với một lựa chọn cấp bách...

Trong tay tên đàn ông kia có súng, có thể băng đạn cũ nát phải bắn liên tiếp thì tốc độ sẽ không được nhanh, nhưng cũng sẽ không trì hoãn quá hai giây.

Để bà ấy đứng trước, mình giơ súng bắn trả; hay là kéo bà ấy ra sau lưng, rồi mới bắn trả?

Người đàn bà trọng thương thình lình bị gã kéo ra sau cột.

Kỷ Dũng Đào: Đừng bước ra!

Gã một lần nữa giơ súng lên nhắm thẳng vào kẻ kia. Nòng súng của đối phương cũng chĩa thẳng về phía gã. Ngàn cân treo sợi tóc...

Nhưng Kỷ Dũng Đào có linh cảm.

Mình chậm hơn mất rồi.

Vết thương trúng đạn còn chưa hồi phục hoàn toàn, động tác của gã trì trệ hơn bình thường.

Gã gần như có thể dám chắc, đối thủ sẽ bóp cò trước mình. Họng súng đã nhắm thẳng đầu gã, xác suất bắn trượt của phát súng này là không đáng kể.

Giây tiếp theo, một tiếng vọng âm u quẩn quanh giữa hầm đỗ xe.

-

Sở Giá Quân rủa thầm trong lòng, quyết định tìm đường khác để rời khỏi khách sạn, không muốn bị cuốn vào vụ này. Hắn vừa nhảy xuống tầng một, liền trông thấy sau kính cửa sổ, hai gã đàn ông một trước một sau xông vào hầm đỗ xe.

Là Kỷ Dũng Đào.

Hắn ngẩn ra, quyết coi như không thấy, xoay người đi về phía sảnh chính khách sạn. Trận vây bắt này khiến những khách trọ khác cũng nháo nhào cả lên. Có rất nhiều người thốc tháo chạy ra khỏi phòng để tránh hiềm nghi.

Trà trộn vào giữa đám đông, hắn duy trì trật tự theo chỉ đạo của cơ động, sơ tán ra ngoài từ cửa hông tầng trệt.

Sở Giá Quân đã gần như trông thấy lối ra. Phòng hội nghị sau lưng lại vọng đến vài tiếng súng. Mỗi tiếng súng vang lên, dòng người lại bùng nổ từng đợt tiếng hét kinh hoàng xa xăm.

Hắn tiến thêm vài bước, để rồi dừng hẳn lại.

Giữa đám đông, cậu thanh niên tóc dài quay lưng, lội ngược dòng người. Hắn bước qua đám đông, vừa đi vừa túm mái tóc dài, dùng dây chun ở cổ tay cột gọn lên. Dòng người hỗn tạp chẳng một ai chú ý đến hắn.

Khoảnh khắc bước ra khỏi biển người, hắn lấy từ trong cặp sách ra một thứ.

Mặt nạ hí kịch màu đen.

Sở Giá Quân đeo mặt nạ lên, bước tới lối vào hầm đỗ xe.

-

Đằng sau chiếc cột bên cạnh vang lên âm thanh khe khẽ, hình như cô lao công kia bởi kinh hãi và mất máu, dẫn đến kiệt sức ngất xỉu.

Sau tiếng vọng âm u, phía đối diện bặt không tiếng động.

Mắt của con người, cho dù trải qua huấn luyện cũng cần một khoảng thời gian nhất định để thích ứng với sự chênh lệch độ sáng. Ngọn đèn huỳnh quang cũ kỹ phía đầu bên kia hầm xe không ngừng nhấp nháy, sau khi mắt của gã miễn cưỡng thích ứng được với ánh đèn u tối lập lòe, mới nhìn rõ tình hình phía bên kia...

Tên trùm băng Hưng Long ngã dưới đất, cơ thể khẽ co giật. Sau lưng là một bóng người dong dỏng.

Đó là một người đàn ông mặc áo cộc tay màu đen, tay cầm một thanh sắt, mà trên mặt lại đang đeo mặt nạ hí kịch màu đen.

Ánh đèn lại lần nữa chớp tắt. Đôi mắt vừa thích ứng được với ánh sáng ảm đạm muốn nhìn rõ hơn nữa, nhưng rồi nhận ra bóng người kia đã chẳng còn tăm hơi.

-

Kỷ Dũng Đào hồi tưởng lại bóng người đó, cứ có cảm giác mơ hồ rất khó gọi tên.

Gã "bắt được" đầu đảng của thế lực hắc ám, cũng giải cứu được con tin. Thế nhưng chi tiết ấy vẫn khiến Kỷ Dũng Đào mãi canh cánh trong lòng.

Tối hôm đó, đội bọn họ hoàn tất việc bàn giao kẻ tình nghi. Ngoại trừ vài tên lâu la lác đác, còn lại phần lớn đều đã bị gô cổ.

Nửa đêm, Kỷ Dũng Đào về nhà. Trong phòng khách, Hứa Phi ôm chó, chen chúc chật ních trên chiếc giường gấp vốn đã hơi nhỏ.

Thấy hắn đã ngủ say, Kỷ Dũng Đào chợt cảm thấy đôi phần an lòng. Gã đã vắng nhà nhiều ngày liền, ấy vậy mà nhà lại được thu dọn rất ngăn nắp. Thùng rác trong phòng khách trống không, hiển nhiên là Hứa Phi đã đi đổ rác rồi.

Triển lãm trang sức bị hoãn lại, hình như vì ban tổ chức cảm thấy kết quả thẩm tra an ninh chưa đạt chuẩn, cần thêm thời gian để dàn xếp. Thành phố này lại được trải qua thêm một đợt an ổn, hai thế lực xã hội đen đều đã bị một mẻ hốt gọn, ngoại trừ vài án trộm cắp vặt lẻ tẻ, còn có thêm vài án mất tích "chẳng ai để ý"...

Tựa như mặt biển chợt bình lặng.

Chẳng ai diễn tả nổi sự bình lặng này kỳ dị chỗ nào.

Kỷ Dũng Đào nhớ tới một cuốn sách tranh từng xem hồi còn nhỏ.

Ở một vùng nào đó, muông thú muốn chọn ra một vị vua. Đám khỉ quắt, chuột nhắt, mèo hoang, từng đứa thi nhau trổ hết tài nghệ ra, muốn chứng minh mình mới xứng làm vua.

Rồi sau đó, đến một ngày, một con hổ tới.

Con hổ bước qua bọn chúng. Nó thậm chí còn chẳng cần làm gì cả, nó thậm chí còn chẳng thèm để ý đến đám thú ranh kia, thậm chí còn chẳng có hứng tham gia vào cuộc "xưng hùng tranh bá" của bọn chúng.

Nó chỉ ngang nhiên bước qua bọn chúng, tìm một góc yên tĩnh trong hang động, cuộn mình lại, đánh một giấc.

Không có con thú nào dám lên tiếng.

Con hổ ngủ rồi lại ăn, nghỉ ngơi dưỡng sức. Nó muốn xơi một tảng thịt lớn.

Trước triển lãm trang sức, vào đợt giao mùa thu đông, thành phố A còn có một triển lãm vàng ròng Nam Phương. Kỷ Dũng Đào đã được mọi người ngầm thừa nhận là "người kế nhiệm", Lý Vũ giao cho gã phụ trách việc bố trí, đảm bảo triển lãm vàng sẽ không xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Nói cách khác, nếu như tên Sở Giá Quân kia rình rập triển lãm này, thì bắt buộc phải tóm được hắn.

Lại đổi cách nói khác.

Hổ chuẩn bị xơi thịt rồi.

Hổ đang thu thập lực lượng. Triển lãm vàng lần này, an ninh ở mức cao nhất, thu hoạch cũng sẽ được nhiều nhất. Thứ mà con hổ nhắm tới, cũng là một con hổ khác.

Có rất nhiều "hổ", từ rừng sâu khắp chốn trời nam bể bắc tụ tập tới, chuẩn bị cùng con hổ này đánh chén một bữa thịt tươi.

Sở Giá Quân đã chán làm mấy trò thập thò lén lút ở thành phố A rồi. Lần trước Phòng Bính may mắn lắm mới không bị bắt. Bọn chúng cướp kho bạc thêm lần nữa, nhưng tuyến đường tháo chạy ban đầu đã lập tức bị Kỷ Dũng Đào sai người chặn lại.

Theo số lần giao chiến ngày càng nhiều, Kỷ Dũng Đào cũng ngày càng nắm thóp được tác phong của nhóm ba người bọn chúng. Sở Giá Quân trở về căn bếp của quán đồ Tây, tâm trạng suy sụp thọc vài chục nhát vào miếng thịt đông trước mặt.

Cõi lòng Sở Giá Quân quả thực tan nát. Hắn cứu người đó, để rồi người đó lại ra sức gây khó dễ cho mình. Hắn cũng muốn cho Kỷ Dũng Đào một vố lớn, làm một cú kinh thiên động địa. Ngặt nỗi đến súng máy cũng bị vác ra xài rồi, ngay cả thời gian gác súng lên còn không có, đã bị hỏa lực dồn vào thế không thể không tẩu thoát bằng tuyến đường dự bị.

Bị dồn đến nước này, trong lòng vô cùng uất nghẹn.

Sở Giá Quân cắt đuôi được đội truy đuổi bên ngoài, thập tử nhất sinh trốn về sông Ái Nha, mặt lạnh te ngồi trong phòng khách. Hắn đang nghĩ xem có nên đặt quả bom dưới sô pha hay không. Đợi khi Kỷ Dũng Đào trở về, vừa ngồi lên sô pha, thế là bùm, dứt điểm nhẹ gánh.

Kỷ Dũng Đào về nhà, cổ và vai quấn băng gạc, được mấy đồng nghiệp đưa về.

Sở Giá Quân biết tỏng mọi chuyện, nhưng vẫn cứ phải tỏ vẻ kinh ngạc: Anh Dũng làm sao thế?

Tiểu Trương: Anh Dũng đuổi theo xe, cứ thế dí lên. Đạn bên kia sượt thẳng qua cổ đấy...

Kỷ Dũng Đào: Đừng nói mấy chuyện này với nó. Không sao đâu, trầy da thôi.

Đợi người khác về cả rồi, hai người ngồi xuống bên bàn. Tối nay mưa to, rất nhiều đầu mối đều sẽ cuốn trôi theo nước mưa mà đi.

Ngoài cửa sổ, là nước sông Ái Nha dâng lên cuồn cuộn.

Kỷ Dũng Đào: Nay ở trường học cái gì?

Sở Giá Quân đối phó qua loa vài câu. Phần lớn thầy cô trong trường được dúi tiền cho xong chuyện. Có môn nào khoai quá thì thuê người thế chỗ vào.

Kỷ Dũng Đào: Em không vui à?

Sở Giá Quân: Anh cứ nhất định phải làm nghề này sao? Đi buôn bán đi.

Kỷ Dũng Đào: Em sợ anh xảy ra chuyện à?

Sở Giá Quân: Anh mà cứ thế này, kiểu gì chả xảy ra chuyện.

Kỷ Dũng Đào: Hôm nay lúc tông vào xe bọn chúng, thực ra, hình như anh đã nhìn thấy kẻ suýt khiến anh xảy ra chuyện rồi.

Khoảnh khắc đó, trái tim Sở Giá Quân chợt thít nghiến lại.

Kỷ Dũng Đào: Cách cửa sổ xe, nhìn qua mặt nạ, gần như... trông thấy được đôi mắt.

Kỷ Dũng Đào: Rất trẻ, thật đấy, rất trẻ.

Kỷ Dũng Đào: Loại thanh niên trẻ đi làm cái việc này, cứ hết lứa này lại tới lứa khác, em nói xem về sau có khá hơn được không? Mấy năm trước bình yên được một chập, mấy năm nay lại bắt đầu rồi. Đám thanh niên tụi nó... tụi nó nhìn thấy rất nhiều thứ... thực chất đều không có ý nghĩa gì cả.

Kỷ Dũng Đào: Như những thứ mà em thích ấy, Coca, bánh kem sô cô la, áo gió nhập khẩu, đồng hồ nhập khẩu, rượu thuốc nhập khẩu, xe hơi, đàn bà... Em nói xem, liều mạng để đổi lấy những thứ đó, đáng sợ thật đấy. Nhưng mà bảo nó ngoan ngoãn đi làm kiếm tiền, tháng kiếm hai ba trăm, giỏi lắm thì được bảy tám trăm, Có người bỏ nghề, tháng vài ngàn bạc... Tiểu Phi, có lẽ em không cảm nhận được, bọn anh vốn khinh loại người ấy lắm, vì... tiêu chuẩn đánh giá của mỗi người không giống nhau.

Kỷ Dũng Đào châm điếu thuốc, bị sặc bèn cười khổ.

Kỷ Dũng Đào: Nghe bảo Lưu Vĩ Đức định bỏ nghề, chẳng biết tính đi làm cái gì.

Sở Giá Quân: Anh đi theo đi. Em phụ anh.

Kỷ Dũng Đào nhả ra một luồng khói, cười vài tiếng. Giữa tiếng mưa giông, gã nhẹ nhàng nói: Anh không chấp nhận nổi việc đó. Anh không đi đâu.

Tiếng mưa càng thêm lớn. Sở Giá Quân bảo phải tới phòng chiếu phim cùng bạn học, rồi đội mưa mà đi.

-

Tảng sáng, gã đã gần thiếp đi, chợt bị một cuộc điện thoại dựng dậy.

Điện thoại bên cục cảnh sát gọi tới: Đây là nhà Hứa Phi phải không? Sinh viên đại học Hứa Phi?

Kỷ Dũng Đào: Phải... là em họ tôi...

Điện thoại: Ồ, anh là phụ huynh phải không? Tới hộp đêm XX đầu đường Vân Nam một chuyến đi, có chuyện khá phức tạp đấy.

Kỷ Dũng Đào tưởng mình lãng tai: Ở đâu cơ?

Điện thoại: Đường Vân Nam...

Kỷ Dũng Đào: Không phải, hộp đêm á?

Điện thoại: Đúng, Hứa Phi đang ở hộp đêm, bị tra xét, anh mau tới đi.

Kỷ Dũng Đào cúp điện thoại, đờ người ra, mới xác định mình quả thực không nằm mơ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Phu Quân Ta Đại Ác Ma

Copyright © 2022 - MTruyện.net