Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. For A Lie - Trà Chanh Funatari/Phù Tha Nịnh Mông Trà
  3. Chương 7
Trước /23 Sau

For A Lie - Trà Chanh Funatari/Phù Tha Nịnh Mông Trà

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển ngữ: Trần

Kế hoạch ban đầu của Sở Giá Quân đã thay đổi.

Hắn vốn chỉ định nán lại thành phố A đến tháng sáu, sau đó lấy cớ nghỉ hè về quê, cứ thế đường hoàng rời đi.

Hiện giờ hắn cần phải nán lại lâu hơn chút, bởi vì báo đăng tin: Trong tháng sáu, một xí nghiệp đá quý lâu đời của Nhật sẽ tiến hành tổ chức triển lãm trang sức ở thành phố A.

Đây là sự kiện chẳng bao giờ xuất hiện ở những huyện lị  nhỏ lẻ. Không còn là mấy kho bạc nho nhỏ chỉ cướp được vài chục hay một hai trăm vạn, mà là cả một hội trường triển lãm trưng bày cơ man châu báu cao cấp, chẳng khác chi kẻ đuối nước rỉ máu trong mắt cá mập.

Hắn từ trường về, ngang qua khách sạn đón tiếp cấp cao, là khách sạn đón khách nước ngoài sang trọng nhất thành phố A, năm ngoái mới bắt đầu mở cửa đón khách thường.

Hội trường tổ chức triển lãm trang sức Nhật Bản chỉ có thể chọn mấy chỗ đó. Một là trung tâm hội nghị, hai là chỗ tiếp đãi khách nước ngoài kiểu này.

Sở Giá Quân lững thững bước vào, mua lon Coca. Bên ngoài sắc chiều dần buông, vũ hội giao lưu sắp bắt đầu rồi.

Kỷ Dũng Đào đợi hắn trước cổng khu tập thể. Dưới ánh đèn đường, xe tựa vào cột điện, gã đứng cạnh đó hút thuốc, nhìn đàn kiến bò qua chân.

Kỷ Dũng Đào lái xe chở hắn tới phòng khiêu vũ Bách Lạc. Tiếng nhạc bên trong vọng ra, bóng dáng trai gái tụm lại kín sàn nhảy.

Có vài đồng nghiệp xách bia ra ngoài cho thoáng khí, thấy Kỷ Dũng Đào tới, lập tức chỉ đường: Khu Hoa Bách Hợp nhé, vào đi vào đi! Sếp Lý ngồi sẵn trong đó rồi đấy!

Kỷ Dũng Đào: Lão Lưu đâu?

Đồng nghiệp: Lại chả đến từ nửa tiếng trước rồi, lão Lưu mà.

Trong phòng khiêu vũ lấp loáng đèn màu, cô ca sĩ hát nhạc Đặng Lệ Quân, Sở Giá Quân lả lướt ngâm nga theo, bá cổ Kỷ Dũng Đào đi ngang qua sàn nhảy. Khu Hoa Bách Hợp có khoảng bảy tám bệ ngồi tròn, đều đã kín bóng các đồng chí nam nữ của mấy cơ quan.

Vũ hội giao lưu kiểu này, nói là cơ hội làm quen cho các thanh niên độc thân, xúc tiến tình cảm giữa các đơn vị, thực chất cũng là tiệc xã giao. Bầu không khí chỗ sô pha bàn tròn phía trong góc hiển nhiên khác hẳn những chỗ còn lại. Ngồi ở đó là đội trưởng đại đội Lý Vũ, Lưu Vĩ Đức dẫn dắt đội hai, ngoài ra còn một người đàn ông đứng tuổi hơn ngồi ở vị trí chủ tọa.

Kỷ Dũng Đào bảo Sở Giá Quân ngồi xuống, còn mình thì qua đó chào hỏi.

Sở Giá Quân hỏi cảnh sát trẻ bên cạnh: Bên đó là những ai thế?

- Người lớn tuổi là bố vợ của Lý Vũ, phòng khiêu vũ này cũng là con gái ông ta đầu tư, thế nên lần nào đại đội giao lưu cũng tổ chức ở đây.

Lưu Vĩ Đức ngồi tiếp chuyện bên cạnh Lý Vũ với ông lớn. Chẳng ai giữ chỗ, Kỷ Dũng Đào đành thức thời bảo muốn lên nhảy, bèn rời khỏi chỗ bàn đó.

Áp suất thấp thoáng chốc vây quanh Kỷ Dũng Đào, người ở mấy bàn xung quanh cũng đều đang nhìn mặt đoán ý. Có mấy người trẻ tuổi đội một không nhịn được nói chuyện to tiếng, vừa nói được một hai câu đã bị người bên cạnh ấn xuống.

Sở Giá Quân cùng gã tiến lên sàn nhảy: Sao bảo có Yamaguchi Momoe cơ mà?

Kỷ Dũng Đào ngậm điếu thuốc, cười cười: Chê khói thuốc chỗ chúng ta nồng quá đấy.

Bên đơn vị họ nữ ít nam nhiều, cả khu chẳng được mấy người không hút thuốc. Khói thuốc lởn vởn, mấy giáo viên mần non bên cạnh đều dùng quạt cầm tay phẩy đi, không khí rất gượng gạo.

Sở Giá Quân móc điếu thuốc từ túi gã ra. Bật lửa của Kỷ Dũng Đào cạn dầu, bèn dùng đầu thuốc của mình châm thuốc cho hắn. Bài tiếp theo bắt đầu phát, nửa bên trái sàn nhảy, giáo viên nữ và kế toán nam dợm bước khiêu vũ, nửa bên phải là đám đàn ông thích tụ tập trên băng ghế dài uống rượu cà kê, hoặc là một đám nhảy choi choi.

Hai người chầm chậm khiêu vũ ở khe hẹp chính giữa sàn nhảy. Ban đầu Sở Giá Quân cứ giẫm lên chân gã, sàn nhảy đông người, Kỷ Dũng Đào cũng chẳng né, cứ mặc cho hắn giẫm.

Sở Giá Quân thấy chán, đã thế giẫm luôn cả hai chân lên mu bàn chân gã.

Kỷ Dũng Đào thình lình túm chặt lấy hắn, vác theo hắn nhảy. Bước nhảy không chuẩn, nhưng biên độ rất lớn, Sở Giá Quân suýt rớt xuống vì đứng không vững, bị gã túm lại.

Sở Giá Quân hơi hoang mang: Anh giận gì chứ? Mới giẫm có mấy cái...

Khuôn mặt Kỷ Dũng Đào nhạt nhòa dưới ánh đèn màu, râu nhiều ngày chưa cạo, có tàn thuốc vương trên đó.

Sở Giá Quân vươn tay búng rớt tàn tro trên râu gã. Hắn phát hiện Kỷ Dũng Đào đang nhìn mình.

Kỷ Dũng Đào: Có muốn tới nơi khác không?

Sở Giá Quân: Gì cơ?

Kỷ Dũng Đào: Chuyển khỏi sông Ái Nha, tới nơi khác.

Kỷ Dũng Đào: Chuyển sang nhà rộng hơn, em sẽ có phòng riêng, có Coca, bánh ngọt, điện thoại cầm tay, ngày nào cũng có thể gọi đường dài về nhà.

Sở Giá Quân cười ha hả: Cướp ngân hàng à?

Kỷ Dũng Đào cũng cười: Hỏi em muốn hay không thôi.

Sở Giá Quân: Muốn.

Kỷ Dũng Đào: Được.

Gã bỏ Sở Giá Quân lại, đi về phía khu bàn tròn bên kia. Sở Giá Quân không biết gã định làm gì. Kỷ Dũng Đào bước về phía chiếc bàn đặc biệt ấy, mở một chai bia ra kính lãnh đạo, sau đó ngửa đầu nốc hết nguyên cả chai.

Tiếp đến, gã nói vài câu với Lý Vũ và bố vợ của ông ta.

Sở Giá Quân không nghe rõ. Hắn chỉ biết, khi Kỷ Dũng Đào nói xong mấy lời ấy, hai người kia đều đứng lên. Vẻ mặt mấy người bên cạnh chẳng ai giống ai, mấy giây sau cũng đều đứng lên cả. Lưu Vĩ Đức né tránh ánh mắt, đang cấp tốc suy xét.

Bố vợ của Lý Vũ vỗ vai Kỷ Dũng Đào, khui thêm chai bia nữa. Lần này mỗi người một ly, cụng chén rồi uống.

Bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay.

Sở Giá Quân nghe thấy có người to tiếng tuyên bố khắp xung quanh: Anh Dũng lập "quân lệnh trạng" rồi!

Mấy bàn bên đội một phút chốc nhao nhao hết cả lên. Trong tiếng huýt sáo lẫn hoan hô vang dậy, Kỷ Dũng Đào xách chút bia còn dư lại, lách qua đoàn người, trở về trước mặt Sở Giá Quân.

Kỷ Dũng Đào: Quân lệnh trạng của anh đấy, làm hớp đi?

Sở Giá Quân: Quân lệnh trạng gì cơ?

Kỷ Dũng Đào: Bắt người.

Sở Giá Quân: Bắt ai?

Giọng Sở Giá Quân run lên cực khẽ, nhưng nghe cũng như thể đang kích động. Kỷ Dũng Đào nói, bắt người xấu chứ còn gì nữa?

Người xấu thì rất nhiều, nhưng để có thể bị liệt vào quân lệnh trạng thì chỉ có thể là tên đang làm mưa làm gió ở thành phố A dạo gần đây.

Kỷ Dũng Đào dí sát miệng chai tới bên môi hắn. Hắn nhận lấy, do dự mấy giây rồi ngửa đầu nốc ực một hơi.

Bài tiếp theo đã bắt đầu phát. Kỷ Dũng Đào tính về chỗ, lại bị hắn kéo lấy. Đôi mắt trong veo, vô tội kia tựa như ngọn lửa giữ bước người đàn ông.

Giọng điệu của Sở Giá Quân nghe có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Sở Giá Quân: Nghiêm túc nhảy cùng em một điệu này... Rồi, anh hãy đi bắt người xấu của anh đi.

-

Vũ hội giải tán. Người của ban tổ chức đêm hội liên hoan hữu nghị yêu cầu mọi người tập chung lại, cùng nhau chụp một bức ảnh tập thể.

Sở Giá Quân không muốn để lại tư liệu hình ảnh, nhưng Kỷ Dũng Đào lại níu lấy hắn. Bởi vừa lập quân lệnh trạng, anh Dũng và em họ Hứa Phi được mọi người đẩy vào vị trí chính giữa bắt mắt nhất.

Lý Vũ: Các cậu là người một nhà, phải đứng cùng nhau.

Sở Giá Quân ngẩn ra. Dẫu đã ngụy trang thành Hứa Phi một khoảng thời gian rồi, hắn vẫn cảm thấy xa lạ với một vài từ ngữ.

Kỷ Dũng Đào kéo hắn tới bên mình, tay ngoắc móc chìa khóa xe máy. Móc khóa cũng ngoắc vào ngón tay Sở Giá Quân, tựa như chiếc còng tay nho nhỏ, lại cũng tựa chiếc nhẫn.

Chụp hình xong, Kỷ Dũng Đào quẳng chìa khóa xe cho hắn. Gã phải cùng hội Lý Vũ đi tiếp tăng nữa, để Hứa Phi tự lái xe về nhà. Sở Giá Quân đứng lặng bên xe máy hồi lâu, không ngừng hồi tưởng lại quỹ đạo hành động trước kia của mình.

Có sơ hở không?

Là bởi lộ sơ hở, bị Kỷ Dũng Đào phát giác, vậy nên gã mới tự tin lập quân lệnh trạng sao?

Hắn căng thẳng đến độ những tưởng ruột xoắn vào nhau, không thể không ngồi thụp xuống bình ổn lại cảm xúc. Có đồng nghiệp của Kỷ Dũng Đào đi ngang qua: Tiểu Phi, say ói ra đấy à?

Sở Giá Quân ngẩng đầu lạnh lùng nhìn người ta, một giây sau, ánh mắt lạnh lùng đong đầy ý cười: Dạ.

Đồng nghiệp: Có lái xe được không đấy? Hay là để bọn tôi đưa về sông Ái Nha nhé?

Sở Giá Quân: Em hẹn bạn qua đêm ở phòng chiếu phim rồi.

Đồng nghiệp: Thế hay là cứ để xe ở đây đi, tụi tôi cho mượn tiền bắt xe...

Còn chưa dứt lời, hắn đã nhảy lên xe máy, rồ ga phóng đi mất.

-

Phòng Bính ngồi chổm hổm một xó trong ngõ, cứ mấy phút lại đứng lên, do dự không biết có nên đi hay không.

Gã đợi gần hai tiếng đồng hồ. Về cơ bản, tên này đã bước tới đường cùng. Phòng Bính là tên thật của gã, thân phận thật của gã. Thân phận này đã bị tra ra rồi, chắc chắn không thể về quê được nữa. Trừ phi tìm được chỗ chống lưng, tiếp tục gây án, hốt một mẻ lớn rồi bỏ trốn, gã không còn đường sống nào khác.

Chính vào lúc này, ánh đèn xe hắt vào đầu ngõ. Gã còn chưa kịp phản ứng, một chiếc xe máy đã lao thẳng vào con ngõ nhỏ, suýt thì tông gã ngã bay.

Sở Giá Quân: Tới quán đồ Tây đầu đường Cảnh Hợp.

Bỏ lại câu đó, xe liền lao đi.

Phòng Bính xốc lá gan lên, mò tới đường Cảnh Hợp, giữa cảnh tối lửa tắt đèn tìm được một quán đồ Tây nhỏ ở đầu đường. Thoạt trông như sắp sập tiệm tới nơi, biển hiệu bụi giăng mù mịt, phai hết cả màu. Nhưng trước cửa có một chiếc xe máy, cửa cũng chẳng khóa.

Gã nhòm vào trong, chỉ thấy trong quán mở đèn, Sở Giá Quân ngồi quay lưng về phía cửa, đang cắm cúi ăn gì đó.

Phòng Bính bước vào, đứng cạnh, hệt như một tay nhân viên tạp vụ. Ánh sáng leo lét, gã cố căng mắt trông rõ thứ trên đĩa - hình như là thịt, nhưng mà có vài thứ gì đó dài dài vươn ra...

Gã bỗng dưng nhận ra đó là thứ gì, kinh hãi ngã ngồi về phía sau, mặt cắt không còn giọt máu.

Sở Giá Quân ăn xong, vào sau quầy bếp thu dọn bát đũa, quay trở lại mặt dửng dưng như không, còn thuận tay buộc túm tóc lên, mò mẫm công tắc đèn trên tường. Đèn bật sáng, trên cái bàn nãy hắn vừa ngồi ăn là một tấm bản đồ vẽ tay.

Sở Giá Quân: Bắt tay làm một vụ, trả mày mười vạn. Nay đưa mày một vạn cầm đi, chín vạn xong chuyện đưa.

Phòng Bính hãy còn kinh hồn táng đảm, không dám đáp lời.

Sở Giá Quân: Đi nghe ngóng cái tên Sở Giá Quân trong giới đi. Giá chốt một lần, không đưa thiếu mày một xu.

Hắn đột nhiên áp sát gần Phòng Bính, dọa tên đàn ông một lần nữa ngã ngồi xuống. Trên gương mặt gần trong gang tấc là một đôi mắt tựa con trẻ ngân ngấn nước, ngược sáng nom u tối dị thường.

Đôi mắt của Sở Giá Quân tựa như cất tiếng nói: Đã chốt giá rồi là không có chuyện dám kì kèo mặc cả nữa đâu đấy.

Phòng Bính: Hồi nãy mày... mày ăn... ăn cái gì vậy...

Ở vũ trường ngầm của bồ cũ, gã đã từng nghe qua cái tên này, cùng những đồn đãi xung quanh nó. Hồi nãy được tận mắt chứng thực một trong những lời đồn đó, truyền kỳ của thế giới ngầm này bất chợt hiện hữu ngay trước mắt, chân thực hơn bao giờ hết.

Không phải kiểu ngầu lòi, tình nghĩa huynh đệ, anh hùng gan dạ trong phim Hu-li-gân.

Mà là ác.

Cái ác dứt khoát thuần túy, không nhiễm chút tạp sắc.

Đám liều mạng ở vũ trường đó say sưa nói chuyện "truyền kỳ giang hồ" như thể đàm luận sách Tam Quốc, kể Triệu Tử Long áo đẫm máu trận Trường Bản, nghe mà khiến người ta sóng lòng sục sôi. Ai nấy đều ảo tưởng mình có thể hóa rồng chốn giang hồ ngầm, nhưng lúc này đứng trước mặt Sở Giá Quân, gã mới chợt nhận ra, mình chỉ là rơm rác nơi dốc Trường Bản mà thôi.

Cái ác tới tột cùng hóa hình thành con người mang tên Sở Giá Quân này, len lỏi vào giữa cõi thế.

Việc mà Sở Giá Quân muốn gã làm, là cướp người.

Hắn có đồng bọn bị bắt. Xét theo tội danh, cuối cùng chắc chắn sẽ bị xử bắn. Trên đường áp giải đến pháp trường, Sở Giá Quân sẽ cướp người.

Việc này cần hai người làm, hắn bèn kéo Phòng Bính nhập hội, ra giá mười vạn. Sắc mặt Phòng Bính trắng nhách, ngồi đó rõ lâu. Sở Giá Quân ngồi đối diện gã, lấy dao ăn đồ Tây ra, chà lau sáng loáng.

Gã biết, nếu từ chối, mình sẽ trở thành bữa ăn tiếp theo của kẻ này.

Phòng Bính: Tao làm với mày.

Phòng Bính: Nhưng phải chốt lại giá, tao muốn hai mươi vạn.

Sở Giá Quân cười cười: Trần Tiểu Hổ không đáng giá hai mươi vạn.

Phòng Bính: Danh tiếng của mày đáng hai mươi vạn.

Phòng Bính: Chỉ cần việc mày cướp được đồng bọn từ xe chở tử tù truyền ra ngoài, về sau mày muốn làm mẻ lớn, dựa vào việc này, tất cả đều sẽ bằng lòng theo mày.

-

Cái gọi là tăng hai, thực chất không phải vũ trường hát hò hay hộp đêm, cũng chẳng phải nhà hàng cao cấp. Bố vợ Lý Vũ dẫn gã và Lý Vũ, cùng với mấy tay thân tín tới một sạp lẩu nồi đồng lộ thiên dưới chân cầu.

Lý Vũ: Chú tính làm thế nào? Tên Trần Tiểu Hổ đó nhất định không chịu mở miệng khai ra đồng bọn, cũng chẳng tra ra được manh mối nào khác.

Kỷ Dũng Đào: Hắn không chịu mở miệng chính là manh mối.

Lý Vũ: Hắn cảm thấy đồng bọn sẽ tới cứu mình.

Kỷ Dũng Đào: Tiền án tiền sự của hắn rất nhiều, bỏ trốn khắp nơi để gây án, danh tiếng không nhỏ. Vậy nên đồng bọn có khả năng cứu được mình hay không, hắn ắt có phỏng đoán. Như vậy có thể loại trừ được kha khá mấy thằng trộm cướp vặt vãnh rồi. Cùng hợp tác với Trần Tiểu Hổ, nhất định là một con cá lớn.

Kỷ Dũng Đào: Đầu tiên là tới kho bạc ở đầu cầu, kết quả phát hiện bị chặt đường, người thường ắt sẽ bỏ cuộc, ấy thế mà tên này lại lập tức chuyển hướng tới mục tiêu lớn hơn: Ngân hàng. Quá lão luyện, hệt như kẻ tung bóng trong rạp xiếc, không hứng được bóng cũng không bối rối, tiếp tục tung hứng những quả khác.

Kỷ Dũng Đào: Có dự tính, có thủ đoạn, gần đây mới lủi sang nơi này, danh tiếng cũng khá lớn mới có thể khiến Trần Tiểu Hổ quy phục hắn.

Kỷ Dũng Đào: Tôi nghi ngờ kẻ này chính là tên lần trước cướp kho bạc đầu cầu. Lần trước hắn một thân một mình cướp kho bạc, bản chất hành vi đó chính là khoe mẽ, để cho bọn như Trần Tiểu Hổ chống mắt lên nhìn, chứng tỏ không gì hắn không làm được.

Bố vợ của Lý Vũ nãy giờ không lên tiếng, nghe đến đây bỗng buông đũa xuống, hỏi Kỷ Dũng Đào: Cậu còn suy luận được gì về kẻ này nữa?

Kỷ Dũng Đào: Hắn là kẻ khó kìm hãm được sự nóng nảy.

Kỷ Dũng Đào: Lưu Vĩ Đức đội hai đuổi theo đám cướp kho bạc, đuổi vào tới trung tâm Bách hóa, cuối cùng trước khi đuổi được, một tên trong số đó đã bị cắt cổ. Tôi đuổi theo đám cướp ngân hàng, cuối cùng chỉ bắt được Trần Tiểu Hổ. Vậy là ai giết? Có một khả năng, chính là... kẻ đó. Hắn bỏ qua tiền lẫn đồng bọn, cũng tức là, tên này bị chặt đường thì tức điên lên, cho dù không được xu nào vào tay thì hắn cũng phải giết chết bọn kia.

Lý Vũ: Điều này rất bất thường, mục đích của hắn là tiền, đám liều mạng này đều vì tiền cả...

Kỷ Dũng Đào: Đúng vậy, loại cướp liều mạng mà lại thà rằng bỏ hết tiền đi chỉ để trút giận thế này không nhiều, nhưng, vẫn có một tên.

Kỷ Dũng Đào: Đội trưởng Lý, anh còn nhớ băng "Mặt Nạ" chứ? Tên Sở Giá Quân vì mâu thuẫn chia chác mà giết cả ba kẻ đồng bọn đó.

Lý Vũ: Nhưng hắn cũng vì tiền mà giết đồng bọn đấy thôi.

Kỷ Dũng Đào: Lần trước băng "Mặt Nạ" gây án ở vùng ven biển, trong tay có tổng cộng hơn năm trăm vạn. Ở chỗ dừng chân của chúng phát hiện ra được xấp xỉ ba trăm bảy mươi vạn. Tên này giết đồng bọn, cũng không thể nào đem đi hết cả một núi tiền như thế. Nếu như hắn thực sự vì tiền thì phải lôi kéo đồng bọn về phía mình, tranh thủ được rồi thì mới ra tay thủ tiêu những kẻ phản đối mình mới phải. Đấy mới gọi là "vì tiền" được.

Chứ không phải là xử hết cả ba thằng, bản thân mình thì chẳng kịp mang thứ gì theo, bỏ trốn thục mạng.

Kỷ Dũng Đào: Nóng nảy khó kìm hãm, điên cuồng, táo bạo, kinh nghiệm phong phú... Tên này, có khi nào chính là Sở Giá Quân tiếng tăm hiển hách trong giới?

Kỷ Dũng Đào: Nếu tôi là Trần Tiểu Hồ, Sở Giá Quân đảm bảo với tôi rằng, chỉ cần tôi không mở miệng khai ra hắn, hắn ở ngoài sẽ có cách cứu tôi ra. Lời này chắc chắn cực kỳ có sức nặng, quả thực có thể khiến tôi ngậm chặt răng.

Theo như suy luận của Kỷ Dũng Đào, tên này sẽ còn tiếp tục gây án ở đây.

Kho bạc mới chỉ là món khai vị, tiếp đến là ngân hàng nhỏ, ngân hàng lớn... Đến hè còn có triển lãm trang sức quốc tế, cả nước dõi theo. Nếu như an ninh xảy ra vẫn đề, triển lãm đã tuyên truyền với công chúng, vì mặt mũi không thể nào hủy bỏ, chỉ đành đẩy công tác bảo vệ lên mức cao nhất.

Triển lãm trang sức ấy sẽ là món chính của Sở Giá Quân.

-

Sáng cuối tuần, Sở Giá Quân ngồi sau xe máy, Kỷ Dũng Đào cầm lái ra chợ mua đồ.

Sở Giá Quân bảo mình biết làm khoai mật ướp đường với gà luộc. Người kia không tin, bới cái làn to ra chợ mua nguyên liệu, nằng nặc bắt tối hắn phải trổ tài một bữa mới chịu.

Kỷ Dũng Đào: Nấu ngon anh mua Coca cho.

Sở Giá Quân: Em muốn dẫn anh tới phòng chiếu phim coi phim ma!

Kỷ Dũng Đào: Người còn không sợ, sợ gì ma?

Sở Giá Quân: Phim ma! Phim ma! Phim ma cơ!

Kỷ Dũng Đào: Đi coi pháp trường không?

Sở Giá Quân sững người.

Kỷ Dũng Đào: Dẫn em đi xem thử nhé?

Sở Giá Quân ngồi trên xe run rẩy rụt tay lại.

Kỷ Dũng Đào: Sợ hả? Em sợ cái gì? Có phạm tội gì đâu mà sợ.

Sở Giá Quân: Loại người đó, có phải đều không sợ chết không?

Kỷ Dũng Đào: Tào lao.

Kỷ Dũng Đào: Lúc giết người thì hung hãn lắm, kêu gì mà mạnh vì gạo bạo vì tiền, đến lúc đứng trên xe hòm thị chúng thật rồi, ối đứa sợ đến vãi hết cả cứt đái ra ấy chứ.

Kỷ Dũng Đào: Có gào khóc đòi gặp mẹ lần cuối, thấy có lỗi với người nhà, có hối hận muốn dùng tiền mua mạng, cũng có quỳ xuống đất xin đừng nổ súng... Loại người này tưởng rằng mình có thể trốn thoát hết lần này đến lần khác, thế nên còn sợ chết hơn bất kỳ ai.

Lúc làm cơm, Sở Giá Quân vẫn còn nghĩ mãi về chuyện ấy, ngơ ngơ ngẩn ngẩn cắt vào tay. Đĩa khoai mật tẩm đường cháy xém mất một nửa, cuối cùng cả hai lại đành phải ra quán nướng ăn đêm.

Tối đi ngủ, hắn trằn trọc không yên giấc. Thình lình nghe tiếng gõ cửa, gõ rất vội, hắn giật mình bật dậy, thẫn thờ nhìn ra cửa.

Kỷ Dũng Đào cũng bị đánh thức, chạy ra mở cửa. Người gõ cửa là đồng nghiệp trực ban ở cơ quan, báo rằng có việc gấp: Kỷ Dũng Đào tuyên bố treo thưởng cho người cung cấp manh mối, có người đến lấy lời khai rồi.

Kỷ Dũng Đào đứng ngoài phòng khách khoác áo lên, vội vàng tới cơ quan. Sở Giá Quân ngồi trên giường gấp, lặng lẽ mở to hai mắt, nhìn theo cánh cửa kia khép lại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Có Câu Chuyện Gương Vỡ Lại Lành Nào Đẹp Đẽ Không?

Copyright © 2022 - MTruyện.net