Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm hôm trước Dương Tư làm thêm giờ, để lỡ chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, bèn qua căn hộ của Chân Ý ở nhờ. Sáng sớm đi ngang qua phòng Chân Ý, thấy cô đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang mặc quần áo trước gương, Dương Tư dựa vào cửa, hỏi: “Sớm vậy, đi đâu thế?”
”Điều tra vụ án.” Chân Ý nói ngắn gọn.
Ngôn Cách phát hiện, số đăng ký của bệnh viện cho thấy em gái của Ngô Triết đã đưa anh ta nhập viện, nhưng từ đó mất liên lạc. Trong vali của Ngô Triết có một chiềc máy tính bảng lưu bộ phim kinh dị Tiếng thét kinh hoàng do Tống Y thủ vai.Trong đó có hỉnh ảnh Tống Y nhảy từ sân thượng xuống rìa tầng 31, cũng có bức tường trông trải, cửa tò vò và mấy con số màu đen y hệt.
Ngôn Cách nói đây là một trong những nguyên nhân cảnh sát nghi ngờ Tống Y. Nhưng bởi vì quá kỳ quặc nên trước đó không nhắc đến. Anh liên lạc với người nhà anh ta, mong rằng có thế tìm hiểu hoàn cảnh của Ngô Triết từ chỗ Đường Vũ - em gái Đường Thường. Chân Ý cũng muốn đi điều tra.
Dương Tư hỏi: “Nghe nói Tống Y đã tăng phí đại diện, mấy người trước đó dè bỉu cậu sắp tức chết rổi.”
Chân Ý lại rất độ lượng: “Bao giờ vụ án này kết thúc, tớ sẽ mua quần áo thật đẹp cho cậu. Ngoan nào.” Cô gửi một nụ hôn gió tới Dương Tư qua gương.
Dương Tư phối hợp chu môi: “Gần đây có thuận lợi không? Tin tức nói rằng phải thành lập án hình sự. Càng ngày càng nhiều người nghi ngờ Tống Y.”
”Theo tin tức, Tống Y đang làm gì thế?” Chân Ý soi gương tô son màu tươi sáng, phát âm không rõ.
”Bình thản quay phim ở trung tâm nội thành, trông cứ như cây ngay không sợ chết đứng.”
”Ừm.” Là Chân Ý đề nghị Tống Y tiếp tục bình thản làm việc, nói cái này gọi là sĩ khí.
Chân Ý chải chuốt đến độ ngay cả sợi tóc cũng đẹp đẽ, đứng ở ven đường chờ Ngôn Cách đón cô. Xe ô tô dừng lại ven đường, anh đã lịch thiệp thành thói, xuống xe mở cửa cho cô, nhưng không nhìn cô thêm một giây vì vẻ ngoài xinh đẹp khác lạ hôm nay. Có lẽ, anh không chú ý tới sự khác biệt của cô. Cô không biết, trong ấn tượng của anh, cô luôn rực rỡ và tràn trề sức sống.
Anh không khen ngợi, Chân Ý cũng không hề nản lòng, ăn diện cho mình xem tâm trạng cũng tốt mà. Cái gì mà phụ nữ làm đẹp vì người thương chứ, phải là con gái trang điểm để mình thương mới đúng. Cô muốn bản thân trải qua mỗi ngày thật xinh đẹp.
Đường Vũ ở xóm lao động, ban đầu bởi vì thưa kiện tốn tiền nên đã bán căn nhà thế chấp dọn sang đây ở. Điều kiện sống xuống dốc không phanh. Đến vùng giáp ranh, xe không vào được nữa. Ngôn Cách và Chân Ý đi bộ vào. Con đường chật hẹp, những tòa nhà xưa cũ nằm san sát, dây phơi quần áo giữa không trung chia bầu trời thành những khối nhỏ không theo quy tắc, treo đầy quần áo, áo lót phụ nữ và quần lót của đàn ông tung bay theo gió.
Chiếc xe bán quà sáng chở thức ăn đầy dầu mỡ chạy ngang qua, Chân Ý nghiêng người nhường lối, chạm nhẹ vào Ngôn Cách.
Anh cụp mắt xuống nhìn thẳng vào cô, quả thật hôm nay cô rất lóa mắt, xung quanh là khu ổ chuột huyên náo buổi sáng, cô lại mang đôi giày cao gót như đi trên sân khấu chữ T, tỏa ra ánh sáng lấp lánh; không hiểu sao khiến anh nhớ tới một bức tranh: Giữa đống đổ nát hoang tàn, diễn viên múa ba lê xinh đẹp nổi bật đứng đó.
Anh không phải người mù, cũng không phải nhìn không thấu.
Cô bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, nhoẻn môi cười, mặt mày hớn hở đùa giỡn: “Có đẹp không?”
Dáng vẻ anh vẫn bình lặng: “Lúc làm việc em đều mặc thế này à?”
”Bác sĩ Ngôn, anh đang khen em đấy ư?” Cô không đáp mà hỏi ngược lại, nụ cười tươi hơn nữa.
”Em đang ve vãn sao?”
”Nghĩ hay thật đấy.” Chân Ý nhướng mày, hất cằm, đi về phía trước.
Ngôn Cách vẫn thờ ơ, nhưng trong mắt lại thoáng qua vẻ dịu dàng.
”Cảm ơn anh đã cho phép em đi cùng.” Thỉnh thoảng Chân Ý quay đầu lại.
”Anh hẹn Đường Vũ tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của Ngô Triết để làm sổ đăng ký, cô ta mới phối hợp. Nếu em nói đến điều tra, chắc chắn cô ta sẽ trốn tránh không gặp. Tính cách cô ta vốn quyết liệt, không giống Đường Thường.” Dứt lời, cô ngừng một giây, giọng nói thấp xuống. “Thật ra có nhiều điểm rất giống.”
Ngôn Cách đi sau cô: “Văn phòng luật thường có chuyên gia tư vấn tâm lý phải không?”
”Ừ, là sếp của chỗ em đấy, anh ấy rất chuyên nghiệp.”
”Em từng nhờ tư vấn chưa?”
”Em rất ổn mà, tại sao phải nhờ tư vấn chứ.” Hình như cô rất chống đối.
Ngôn Cách không hỏi nữa.
Họ nhanh chóng tìm được chỗ ở của Đường Vũ, tại một ngôi nhà nhỏ không giấy tờ bảy tầng, mỗi tầng chia làm vô số những căn phòng nhỏ. Hành lang ngập ngụa mùi khói bếp. Căn của Đường Vũ chỉ có một phòng; nồi cơm điện, giường và tủ quần áo đơn giản chen chúc với nhau. Thật sự không biết ba triệu kia dùng làm gì rồi. Đường Vũ chỉ hẹn với Ngôn Cách, nhìn thấy Chân Ý thì tỏ ra rất bất ngờ. 9 giờ rưỡi cô ta đi làm, không có thời gian hàn huyên. Ngôn Cách cầm bản khai hỏi cô ta về tình hình gia đình Ngô Triết, chỗ ở của bố mẹ và phương thức liên lạc.
”Sao cô vẫn ở đây?” Chân Ý ra vẻ hỏi vu vơ.
Sắc mặt Đường Vũ không tốt: “Tiền Đường Thường dùng mạng đổi lấy để tôi hưởng thụ à?”
Chân Ý nhìn quanh. Căn phòng rất nhỏ, đồ đạc rất nhiều, nhưng không hề lộn xộn, sắp xếp rất ngăn nắp. Trên bệ cửa sổ trồng mấy bồn hoa nở rực rỡ. Gầm giường nhét mấy con búp bê, đầu giường bày ảnh chụp chung với Đường Thường. Trên tường dán kín mít đủ loại ảnh, cô ta và nam nữ muôn hình vạn trạng ôm vai kề má. Điều này không lấy làm lạ, cô ta làm huấn luyện viên ở một phòng gym tại thành phố K.
”Tôi nhớ công việc cô làm cách ngày, 10 giờ rưỡi tối tan ca. Mệt lắm nhỉ.” Giọng Chân Ý ra điều bâng quơ.
”Ừ.”
”Hôm nay là ngày chẵn. Ơ, thứ Bảy hôm xảy ra vụ án cũng là ngày chẵn. 10 giờ rưỡi cô tan làm, Lâm Tử Dực chết lúc 11 giờ ở nơi cách đó hai giờ chạy xe.” Sau lưng không có tiếng đáp, Chân Ý không cần quay đầu lại. “Hình như hôm ấy cô xin nghỉ, không có mặt ở phòng gym.”
Đường Vũ lạnh giọng: “Tôi bị ốm nghỉ ở nhà suốt, có hàng xóm nhìn thấy tôi.”
”Cô xin nghỉ vào lúc chập tối, khi đó người nhìn thấy cô ở đây không thể chứng minh cô ngoại phạm.” Chân Ý nhìn chằm chằm vào bức tường dán ảnh rất lâu, hai ngón tay kẹp lấy một tấm, chậm rãi xoay người lại. “Tôi đã gặp người đàn ông này, chủ hộp đêm Ecstasy, Sách Lỗi.”
Trong ảnh, hai người mặc bộ đồ thể thao bó sát khoác vai nhau, đứng bên cạnh máy chạy bộ. “Học viên, có gì lạ đâu?”
”Đúng là không kỳ lạ.” Chân Ý dán lại tấm ảnh vào tường, trong số học viên không thiếu người tiếp xúc thân mật hơn với Đường Vũ.
”Chúng tôi đã được bồi thường rồi, còn giết hắn làm gì?”
”Tôi nhớ cô nói toàn bộ số tiền kia gửi cho bố mẹ dưỡng lão, bây giờ xem ra, cô thật sự làm thế, cứ như lo liệu hậu sự vậy.”
”Cảnh sát đã hỏi tôi đâu, chị nghi ngờ gì chứ?” Mặt Đường Vũ tối sầm.
”Rảnh rỗi tới điều tra tôi như vậy, chi bằng chị quan tâm hon tới người ủy thác Tống Y của chị đi. Chưa ra tòa mà cư dân mạng đã bắt đầu chỉ trích chị ấy rồi. Không phải chị nên dốc thêm tâm tư giúp chị ấy thoảt khỏi cảnh khó khăn sao? Ngộ nhỡ Tống Y không chịu nổi tin đồn...” Cô ta càng nói càng bực, gần như trách cứ. “Làm luật sư, chị có bảo vệ tốt người ủy thác của chị không? Hay là họ không chịu nổi gánh nặng tự sát, chị cũng không mấy buồn bã?”
Chân Ý không hề mất tự nhiên. Có điều bị người ta mắng trước mặt Ngôn Cách, cô hơi lúng túng.
Ngôn Cách cất tờ khai, nói với Đường Vũ: “Xong xuôi hết rồi, cảm ơn cô.” Giọng nói bình thản như không nghe thấy tiếng tranh cãi của hai người phụ nữ.
Đường Vũ lễ độ hơn một chút: “Không cần. Ngô Triết cũng là bạn tôi, nhưng tôi không biết anh ấy bị đưa vào bệnh viện tâm thần.”
Chân Ý và Ngôn Cách đi xuống tầng.
Gần chín giờ, xóm lao động vô cùng nhộn nhịp. Người bán hàng, những gánh hàng rong chật ních ngõ nhỏ, đám trẻ con không ai trông nom nhảy nhót lung tung. Có mấy đứa trẻ đuổi nhau chạy vút qua chân Chân Ý, cô đi giày cao gót trên con đường lát gạch, hơi lảo đảo. Một giây sau, cổ tay đã được người nào đó nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp, mạnh mẽ vô cùng.
Nhưng cô vẫn đụng phải anh, trán sượt qua cổ áo anh, trong phút chốc, tim cô giật thót. Cô ngừng thở, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngỡ ngàng.
Anh vẫn kìm nén, lập tức buông tay cô ra, nhưng xúc cảm lành lạnh nơi đầu ngón tay anh lại khắc vào cổ tay Chân Ý, trái tim gần như nghẹn lại ở cổ, cô đỏ mặt hít thở thật sâu.
Hai người im lặng sải bước trong chốc lát, anh hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Vừa nãy trông em rất vui.”
”Ừm, em phát hiện Đường Vũ nói dối.”
Từ góc độ chuyên nghiệp Ngôn Cách đã nhìn ra sự khác thường nhưng anh biết Chân Ý có cách đánh giá của riêng mình. “Ví dụ như?”
Chân Ý ngẩng đầu lên, tự tin nói: “Sau khi bị em chọc giận, cô ta nói một đoạn dài trách cứ em. Con người một khi nóng nảy dễ dàng lỡ lời. Giọng điệu của cô ta có giống như khẳng định Tống Y không phải là hung thủ không? Nhưng sao cô ta có thể khẳng định chứ? Chắc chắn đêm đó cô ta đã tạt qua Ecstasy.”
”Đúng là giọng điệu của cô ta có vấn đề.” Ngôn Cách nói rất quy củ. “Có thể lý giải rằng cô ta không muốn Tống Y gặp chuyện, chứ không thể lý giải rằng cô ta khẳng định Tống Y không phải là hung thủ. Em suy diễn xa quá rồi.”
”Anh quá cứng nhắc thì có.” Chân Ý lẩm bẩm, nói tiếp: “Cô ta và chủ hộp đêm Sách Lỗi là người yêu.”
”Tại sao thấy được?”
”Trong tấm ảnh, tay trái chủ hộp đêm đeo băng bảo vệ cổ tay kiểu tình nhân.”
”Nhưng trong ảnh Đường Vũ không đeo.”
”Cô ta không đeo, nhưng cột lên chậu hoa bỏ túi.”
Ngôn Cách im lặng, không ngờ cô có thể nhìn ra chi tiết này.
Chân Ý hất hàm: “Bạn trai có gì mà phải giữ kín như bưng chứ? Chẳng qua không muốn để người ta liên hệ cô ta với hiện trường phát hiện vụ án thôi.”
”Khiên cưỡng.” Anh nhận xét không hề nể nang. “Có một số người không thích công khai.”
”Anh tưởng ai cũng như anh à!”
Dứt lời mới phát hiện mình nhanh miệng, Chân Ỷ thoáng liếc nhìn gương mặt tuấn tú của anh, không hề gợn sóng. Giao thiệp với những người khác quá lâu, suýt nữa cô đã quên mất anh không buồn để ý. Anh quá lạnh nhạt, vốn dĩ không quan tâm tới bất cứ thứ gì. Không cần lo lắng sẽ chọc giận anh, hoặc làm mất hình tượng, hoặc ngầm sinh mâu thuẫn. Đây cũng được xem như điểm tốt bất ngờ khi giao thiệp với anh.
Chân Ý quay lại đề tài: “Được rồi, cứ coi như luận cứ em nói chưa đầy đủ, vẫn còn một điểm nữa.”
Anh đi bên cạnh, khẽ gật đầu, ra vẻ lắng tai nghe.
”Có nhớ cô ta nói cảnh sát còn chưa tới tìm mình không. Tại sao? Nhất định bởi vì những người ở hiện trường không chú ý đến cô ta, và mấy cái camera tồi tàn cũng không quay được.”
”Cho nên?”
”Chủ hộp đêm hiểu rõ hiện trường và giúp cô ta thuận lợi trốn thoát.” Cô kích động tuyên bố.
”Cũng có khả năng là cô ta thật sự không ghé qua, cô ta cũng không thích nói về chuyện bạn trai.” Anh đưa ra khả năng khác một cách rõ ràng.
”A, nói như vậy cũng đúng. Nhưng em còn có một điểm có thể chứng minh.”
Cô rất cố gắng.
”Ồ, mở mang tầm mắt.” Anh nói.
”Gì cơ?” Cô vẫn chưa đưa ra luận điểm tiếp theo mà.
”Em là nhà văn trinh thám tệ hại.”
”Hả?”
”Em cho tôi thấy nghệ thuật cả vú lấp miệng em đến cùng cực của em.” Anh hào phóng khen ngợi.
”Anh ngậm máu phun người.” Cô căm phẫn.
”Em nói vớ nói vẩn.” Anh hờ hững đáp lại.
“...”
Ngôn Cách liếc mắt nhìn cô: “Em giả thiết rằng cô ta đã xuất hiện ở hiện trường phát hiện vụ án, sau đó tìm chứng cứ và đầu mối hỗ trợ cho nhận định của em. Cứ như em làm thí nghiệm vậy, phương pháp đúng, nhưng chứng cứ em vừa liệt kê chỉ được thành lập với điều kiện cô ta đã đến hiện trường phát hiện vụ án. Dùng những luận cứ này chứng minh giả thiết ban đầu của em, em cảm thấy thế nào?”
Chân Ý câm nín, những luận chứng khoa học này khiến cô tắc tị. Trước kia chính là như vậy, cô lảm nhảm một hồi, anh không thèm nghe, một câu nói đã biến cô thành kẻ vô lý.
Mặt cô nóng lên, thẹn cực kỳ, nhưng cũng lấy làm may mắn. May mắn vì có người đủ tính táo nhìn thấu sai lầm của cô, gõ một phát lên đầu cô, không để cô phát triển phương pháp sai lầm nguy hiểm này đến mức hình thành định hướng tư duy. Cô thật sự nên tự xét lại mình. Xuôi chèo mát mái quá lâu trong công việc bằng khứu giác điều tra nhạy bén và sự lanh lợi mà các luật sư đổng nghiệp khác không có, cô đã quên hết tất cả. Nguy hiểm quá!
Chân Ý hít thật sâu, đỏ mặt ngẩng đầu: “Ngôn Cách, cảm ơn anh.”
Cô nói như vậy, ngược lại khiến anh ngậm miệng, môi mím thật chặt, không nói thêm lời nào mà đút tay vào túi tiếp tục bước đi.
Chân Ý đi theo anh, nói: “Nhưng trên thực tế, phương pháp không khoa học của em thường xuyên được sử dụng, nhiều khi có hiệu quả rất cao. Điều này nên giải thích thế nào đây?” Cô bất giác nhẹ giọng xuống, là đang suy tư, đang nghi ngờ, chứ không phải khiêu khích.
”Tôi biết” Giọng anh sâu sắc và trầm ấm. “Nhiều khi đã có đầu mốị, em mới bắt đầu nghi ngờ và thiết tưởng bước đầu. Xác suất 50-50, có thất bại đương nhiên có thành công. Hơn nữa khi chứng cứ khách quan chưa đầy đủ, trực giác và kinh nghiệm của một số người thật sự có thể mang đến tác dụng. Tôi không biết em cảm thấy thế nào, nhưng theo tôi phán đoán, Đường Vũ đúng là nói dối. Cô ta có dính líu tới vụ án này.”
”Anh thật sự nghĩ như vậy à?”
”Ừ, những gì tôi vừa nói chẳng qua hy vọng mỗi khi dùng phương pháp không khoa học này, em phải luôn nhắc nhở bản thân mình nhìn thật rõ. Nhớ rằng còn 50% khả năng thất bại. Cho dù thành công, kết quả chính xác cũng không chứng tỏ rằng quá trình hợp lý.”
Chân Ý cúi đầu, mặc niệm trong lòng. Bởi vì cô gặt hái được rất nhiều kết quả chính xác mới sai lầm cho rằng quá trình đều hợp lý. Đây là ý nghĩ nguy hiểm cỡ nào. “Em sẽ ghi nhớ.” Cô khẽ nói.
Anh vẫn không đáp lại, không biết có nghe hay không.
Con ngõ chật hẹp mà đông nghịt, đi chưa được mấy bước, họ trông thấy một loạt cửa hàng bán đồ người lớn. Chân Ý nghĩ đến vụ án, nói với Ngôn Cách: “Anh đứng ở đây đợi em, em đi vào mua ít đồ.”
Ngôn Cách liếc nhìn tranh quảng cáo và hàng chữ to cường điệu ở cửa. Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, chỉ tập trung nhìn Chân Ý. Cô vô cùng thản nhiên, quay đầu lại, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đi vào cửa hàng, để lại anh đứng ở cửa chịu đựng ánh mắt nhìn ngó của người đi đường. Nửa phút sau, Chân Ý đi ra, rất tiếc nuối: “Không có thứ em muốn, phải chờ mở rộng kinh doanh.”
Ngôn Cách không bình luận, tưởng cô chịu dừng lại rồi, không ngờ cô vọt vào từng cửa hàng, đi hết phố này đến phố khác. Chân Ý thấy người đi đường nhìn họ với ánh mắt rất kỳ lạ, hỏi Ngôn Cách: “Em không làm anh khó chịu chứ?”
”Không.” Anh thờ ơ nói, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác.
Chân Ý giở trò xấu: “Ồ, vậy là làm anh thấy thoải mái rồi.”
“...” Ngôn Cách nhất quyết không mở miệng nữa.
Lại đi qua một cửa hàng bán đồ người lớn, Chân Ý một lần nữa để Ngôn Cách ở trước cửa, chạy vào trong. Cửa hàng rất chật, trên giá hàng bẩn thỉu bày các loại dụng cụ phòng tránh thai, tăng hứng thú, không cái nào giống cái nào.
”Ủa, luật sư Chân tới rồi à?” Ông chủ vô cùng nhiệt tình, Chân Ý từng xử lý vụ kiện gây tai nạn giao thông rổi bỏ trốn ở xóm lao động, không ít người biết cô. “Đến điều tra vụ án à? Tôi nhất định biết gì nói nấy.”
Chân Ý nhoẻn miệng cười: “Không, tôi tới mua đồ.”
Vẻ mặt của ông chủ rất vi diệu, mặc dù làm nghề này nhưng vẫn mang thành kiến với “tình dục“.
Chân Ý không hề xấu hổ: “Dù sao vẫn phải dùng, quăng tiền cho siêu thị lớn không bằng ủng hộ cửa hàng bán lẻ.”
Ồng chủ vui vẻ ra mặt: “Muốn món gì?”
Chân Ý thần bí liếc nhìn ra ngoài, khom lưng ghé sát vào ông chủ, khẽ nói: “Cái mà Đường Vũ mua mấy hôm trước đấy, cô ấy nói dùng rất thích, giới thiệu cho tôi.”
Ông chủ nhíu mày, không nói một lời. Chân Ý quan sát vẻ mặt ông ta, dần dần nản chí. Có lẽ cửa hàng này cũng giống như vô số cửa hàng trước, sẽ nói: “Là em gái của Đường Thường đã ra tòa kia à? Cô ta chưa từng tới chỗ chúng tôi.” Còn cô sẽ đổi lời: “Đường Vũ là nam.” Người ta càng không quen, cô bèn ủ rũ ra về.
Nhưng sau vài giây nhớ lại, ông chủ nhỏ giọng: “Cô chờ một chút, tôi đi lấy.”
Dòng máu khắp người Chân Ý lập tức sục sôi trở lại, đến khi món đồ tới tay, cô nhìn nhãn hiệu bên trên, trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài. Trời cũng giúp mình!
Ông chủ nhìn ra ngoài, thấy Ngôn Cách đứng thẳng tắp bên đường, tò mò: “Bạn trai của luật sư Chân à?”
Chân Ý đảo mắt, lắc đầu với vẻ mặt thương cảm có được là may mắn của tôi, mất đi là số mệnh của tôi.
Ông chú tự cho là thấu hiểu nội tình, nịnh nọt: “Luật sư Chân xinh đẹp thế này, muốn bắt được trái tim đàn ông hoàn toàn không cần dùng thứ này đâu.”
Nhớ tới thái độ phớt lờ triệt để của Ngôn Cách đối với mình, Chân Ý lại nảy sinh ý xấu. Cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu, gian xảo và ngạo nghễ cười: “Tôi rất đẹp, nhưng anh ấy bị liệt dưong.”
Chân Ý lại lần nữa tới Ecstasy. Ban ngày nơi này vô cùng vắng vẻ hoang tàn. Khu nhà rực rỡ giữa đêm thâu không còn ánh đèn muôn màu, như đã bị róc hết máu thịt, chỉ còn lại khung xưong sắt thép hoặc nhựa cũ kỹ. Trên đường vắng tanh không một bóng người. Bên trong tối om, dù bật đèn cũng âm u lạnh lẽo.
Chân Ý mặc đồng phục nhân viên hộp đêm, suốt quãng đường chỉ có lác đác vài nhân viên chuẩn bị cho buổi tối mở cửa, tất cả đều không chú ý tới cô.
Chân Ý lần mò một lượt, tìm thấy văn phòng hành chính, giờ đang là buổi chiều nên không có ai trực. Cô kiểm tra toàn bộ. Nếu suy luận giống thí nghiệm, cô sẽ phải tìm chứng cứ khách quan nhất. Trước khi đến, cô thuyết phục Tư Côi bằng phân tích của mình. Bây giờ Tư Côi đang chờ ngoài phố.
Chân Ý nhanh chóng tìm được thứ mình muốn, đang chăm chú xem xét thì phía sau vang lên giọng Sách Lỗi: “Cô ở đây làm gì?”
Chân Ý phớt lờ anh ta, nhanh chóng xem xét chụp hình.
”Cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Không ra ngoài kiểm kê hàng hóa, còn ở đây lười biếng!”
Chân Ý xoay người lại, Sách Lỗi sửng sốt: “Là cô... Sao cô lại mặc đồng phục chỗ tôi?”
”Làm thí nghiệm.” Chân Ý nói: “Ecstasy thường có nhân viên tiếp thị rượu thời vụ, nên nhân viên nhìn thấy người lạ mặc đồng phục cũng không để ý.”
Anh ta không khách sáo như lần trước: “Luật sư Chân, cô làm như vậy rất không thỏa đáng.”
”Tôi có chuyện muốn hỏi han thêm lần nữa, có thế uống ly rượu rồi nói không?” Chân Ý đề nghị, điện thoại di động của cô giấu sau lưng, đầu kia gắn với máy ghi âm của Tư Côi. Không có chứng cứ, chỉ có thể dùng lời dẫn dắt ép kẻ bị tình nghi nhận tội.
Chủ hộp đêm không hề nghi ngờ, xoay người dẫn cô tới quầy bar trong sảnh. Không bật nhiều đèn, quầy bar rất âm u. Chân Ý ngồi trên ghế cao, lén liếc nhìn điện thoại di động, những tài liệu vừa chụp đã được gửi đi. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy chủ hộp đêm đang pha rượu. Bàn ghế sau lưng anh ta mờ tối, Chân Ý thờ ơ hỏi: “Trong quán bar, bỏ thuốc vào rượu của người khác có xác suất thành công là bao nhiêu?”
Sách Lỗi đang trộn đá bào vào rượu, không ngẩng đầu lên: “Phải xem sự phòng bị của đối phương.”
”Có lý.” Cô gật đầu. “Nếu là Lâm Tử Dực, cô gái gặp mặt trong quán rượu bỏ thuốc anh ta hơi khó thì phải.”
Anh ta không quan tâm, lắc mạnh bình pha rượu.
”Có điều, nếu là rượu do người phục vụ đưa anh ta thì xác suất thành công đã cao hơn rồi...”
”Cô muốn nói gì?” Anh ta ngước mắt.
”Anh nên biết rõ chứ.” Chân Ý nhìn thẳng vào anh ta. Cách luồng sáng đèn treo ống trụ tròn màu lam, phía sau cô là bóng tối sâu thẳm, chỉ có khuôn mặt trắng ngần, đường nét rõ ràng của cô. “Tôi đã xem đơn đăng ký và sổ điểm danh ở chỗ các anh, mỗi nhân viên tiếp thị rượu thời vụ thường ở lại ít nhất ba ngày, nhưng hôm xảy ra vụ án, có cô gái tiếp thị rượu chỉ xuất hiện đúng một ngày. Số chứng minh thư là...”
”Cô ta làm không tốt, một ngày đã đi rồi, có vấn đề gì sao?”
Anh ta không chút hoang mang, đổ rượu đã pha chế vào ly cocktail, từng lóp từng lớp, muôn hồng nghìn tía. “Bloody Mary.”
”Nghe có vẻ rất trùng hợp, liệu có thể trùng hợp hơn nữa là, trong hồ sơ của nhân viên thời vụ chỉ thiếu duy nhất bản photo chứng minh thư của cô ta hay không. Có lẽ cảnh sát đi diều tra số chứng minh thư này, hoặc là không tồn tại, hoặc là không khớp?”
Sách Lỗi đẩy cái ly tới trước mặt cô, dưới ánh đèn sắc lam, chất rượu trong suốt biến thành màu tím đậm: “Là sơ sót trong công việc của chúng tôi, sau này sẽ sửa chữa.”
”Liệu có khả năng, hôm đó người mặc đồng phục quầy bar giả làm nhân viên phục vụ không khiến bất cứ vị khách nào chú ý, cũng không “xuất hiện” trong camera là Đường Vũ không?” Chân Ý cầm lấy cuống quả anh đào trong ly cocktail ngắm nghía. “A, nếu là Đường Vũ bạn gái của anh, vậy không thể nói là sơ sót, mà là... cố ý.”
Quầy bar rất yên tĩnh, chỉ có hai người họ. Ánh đèn hình nón chiếu xuống đỉnh đầu cô, tôn lên hàng mi rất dài, phủ một bóng mờ lên đôi mắt đen láy của cô, sâu thẳm hơn cả màu đen phía sau người cô. Anh ta nhìn chằm chằm cô hồi lâu: “Trí tưởng tượng của cô khá phong phú đấy.”
”Vậy ư?” Chân Ý nắm điện thoại. “Tôi lại cho rằng mặc dù nhân viên trong quán của anh không chú ý tới Đường Vũ, nhưng nếu cảnh sát cầm ảnh của cô ta tới đây, nói cô ta là em gái Đường Thường, đến lúc đó anh có thể bảo đảm không một ai ở đây có ấn tượng với cô ta không?”
Mặt anh ta vẫn lạnh tanh: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
”Muốn nói nhiều lắm. Có chuyện tôi thấy rất lạ: Trong căn phòng xảy ra án mạng tại một nơi ăn chơi; lại không hề có dấu vân tay, dấu giày, mảnh da và tóc của người không liên quan. Do nhân viên thực hiện nghiệp vụ quá tốt, quét dọn sạch sẽ ư?”
”Nhân viên vệ sinh chỗ tôi vô cùng chuyên nghiệp.” Anh ta nói.
”Nếu để nhân viên nghiệm chứng kiểm tra các phòng khác, liệu có sạch sẽ như vậy không?” Chân Ý lắc ly rượu, chất lỏng trong suốt thay đổi màu sắc theo những góc độ khác nhau dưới ánh đèn. Chủ hộp đêm không phản bác ngay.
Chân Ý biết tỏng: “Sách Lỗi, với mức độ sạch sẽ của căn phòng xảy ra vụ án, rất có thể mấy thứ như thảm đã được đổi lại. Không có sự giúp đỡ của nhân viên nội bộ sao có thể làm được chứ?”
Người đàn ông đối diện quầy bar mỉm cười điềm nhiên, cầm khăn lau dụng cụ pha chế: “Đồ trang trí ở căn phòng đã cũ rồi nên thay mới hoàn toàn.”
”Ổ, có sổ ghi chép và hóa đon mua hàng của mấy món đồ thay mới trong phòng không? Thay đổi toàn bộ, lượng công việc lớn như vậy, nhân viên nào tham gia thế?” Chân Ý hỏi.
Anh ta không trả lời, tay bỗng khựng lại. Câu hỏi của luật sư này thật chặt chẽ!
Chân Ý: “Không phải hung khí cũng rất kỳ lạ sao?”
”Kỳ lạ ở đâu?”
”Đây không phải giết người do kích động, mà có âm mưu. Lập kế hoạch giết người lại không chuẩn bị hung khí, đặt xác suất giết người thành công vào dao gọt trái cây đặt sẵn trong hộp đêm ư? Kẻ giết người thật cẩu thả, hay là hắn biết hiện trường vụ án nhất định có công cụ có thể dùng để giết người.”
Chủ hộp đêm lặng thinh, dùng chiếc khăn khô lau ly thủy tính không còn một giọt nước: “Xem ra không nên xem thường luật sư.”
”Là không nên xem thường tôi.” Cô hỏi: “Anh thừa nhận những gì tôi nói đều đúng phải không?”
Anh ta không trả lời câu hỏi lại nhìn chằm chằm vào rượu của cô: “Cô còn uống chứ?”
”Tôi tin anh sẽ không động tay động chân ” Cô giơ ly lên. “Nhưng cẩn thận dù sao vẫn hơn.”
Anh ta cũng không tức giận, nhận ly rượu của cô uống một hơi cạn sạch: “Cô đã nói những điều này với cảnh sát rồi à?”
Chân Ý không đáp, phán đoán vẻ mặt của anh ta: “Hung thủ vốn muốn trút giận, nên sẽ không để nạn nhân mơ hồ mất đi ý thức, nếu không việc tra tấn và thiến “cái đó” sẽ mất ý nghĩa. Nạn nhân cũng chẳng thể nào lên tầng trong trạng thái mơ hồ mà người khác không chú ý. Vì thế thuốc trong rượu của Lâm Tử Dực không phải là loại gây mê, mà là kích dục. Thiến anh ta trong lúc hừng hực dục vọng và cương cứng... quả thật rất sáng tạo!”
Giọng điệu và cách dùng từ của cô khiến người ta khiếp đảm. Anh ta cất ly thủy tinh, bình tĩnh đến lạ, nghe cô tiếp tục suy luận.
”Loại thuốc này anh kiếm được dễ hơn Đường Vũ, lần ra được anh cũng khó hơn. Nhưng thuốc lại do Đường Vũ mua, chứng tỏ lúc đầu hai người không bàn bạc với nhau, chỉ là mưu kế của Đường Vũ. Dù sao anh không có động cơ giết Lâm Tử Dực mãnh liệt. Tôi đoán, sau khi vụ án xảy ra, anh giúp Đường Vũ thu dọn hiện trường. Nếu là vậy, tôi đề nghị anh cùng tôi đi tìm Đường Vũ, tự thú có thể được khoan hồng. Nếu cô ta đồng ý phối hợp, khi ra tòa tôi bằng lòng giúp cô ta.”
”Được rồi. Tôi không còn lời nào để nói nữa, tôi đi theo cô.” Anh ta dang tay ra, dáng vẻ chấp nhận sự thật.
Trong chiếc xe đậu ven đường, Tư Côi quay đầu nhìn Đường Vũ.
”Nghe thấy rồi chứ.” Cô lắc lư chiếc điện thoại. “Hiện giờ tôi không thi hành nhiệm vụ, nếu cô thẳng thắn có thể xem như tự thú. Đây cũng là lý do tại sao Chân Ý để cô đi theo tôi, mà không giam cô trong Cục Cảnh sát chờ đợi.”
Đường Vũ kinh ngạc mở to mắt, hổn hển: “Anh ấy nói dối. Tôi không làm gì hết, không biết gì hết! Tôi mua thuốc định dùng với anh ấy, tôi hoàn toàn không ngờ rằng hôm đó sẽ gặp Lâm Tử Dực.”
Gặp phải? Tư Côi hốt hoảng. Lập kế hoạch giết người dù sao cũng phải có mặt nạn nhân chứ? Khoan đã, chủ hộp đêm và Đường Vũ, lẽ nào không phải chủ hộp đêm hiểu rõ quy luật thời gian đến quán bar của Lâm Tử Dực hơn sao?
Toàn thân Tư Côi lập tức lạnh toát, cô nhảy xuống xe lao về phía cuốí đường.
”Nháy máy cho tôi đi, tôi không tìm thấy điện thoại.” Sách Lỗi khom người tìm loanh quanh dưới quầy.
Chân Ý ngắt cuộc gọi với Tư Côi, bấm số của anh ta. Điện thoại đổ chuông.
”Tìm thấy rồi.” Anh ta đút di động vào túi: “Đi thôi.” Anh ta tắt chuỗi đèn treo trên quầy bar, cả quầy tức khắc chìm vào bóng tối.
Chân Ý thoáng giật mình, lập tức mở đèn trên điện thoại, nhưng trong chùm sáng le lói, bên kia quầy bar trống không, chỉ có những chai rượu cao thấp khác nhau. Da đầu cô tê rần, chợt nghe đằng sau có giọng nói rất thấp: “Vẫn chưa đi à?”
Cô sợ hãi quay đầu lại, tim đập thình thịch, cười lúng túng: “Không ngờ ban ngày cũng tối như vậy.”
”Bởi vì tường dày, không có cửa sổ.” Anh ta nói, giữa bầu không khí này nghe quái gở khôn tả.
Rời khỏi quầy rượu trong hộp đêm là một hành lang rất dài, vẫn không bật đèn, cực kỳ âm u.
”Khi tôi tới, ở đây có nhân viên phục vụ.” Chân Ý nhìn quầy phục vụ trống trơn trên hành lang.
”Hết ca ngày rồi, buổi tối họ lại tới.”
Sách Lỗi khóa cửa quầy bar, hỏi: “Có thể hỏi điều đầu tiên khiến cô nghi ngờ Đường Vũ là gì không?”
Vừa nãy Chân Ý quên điểm này: “Ngô Triết.”
”Ngô Triết?”
”Ừ. Cảnh tượng trong giấcc mơ của Ngô Triết giống hệt hiện trường vụ án, cảnh sát cho rằng anh ta xem Tiêng thét kinh hoàng, tôi cho rằng là Đường Vũ nhờ người đưa anh ta nhập viện. Cô ta bất ngờ phát hiện cảnh tượng ở Ecstasy trùng hợp với bộ phim, sớm lên kế hoạch giết Lâm Tử Dực ở đây, trước đó ám thị cho Ngô Triết, anh ta mới nằm mơ mãi. Đường Vũ làm vậy vì muốn đánh lạc hướng chú ý, bởi vì cảnh sát sẽ nghi ngờ Ngô Triết trước...”
Chân Ý đột nhiên khựng lại, trợn tròn mắt nhìn về bóng tối phía trước, không hề nhúc nhích: “Không đúng, Đường Vũ sẽ không muốn hãm hại Ngô Triết.” Cô nghe thấy giọng nói của mình rất méo mó, rất yếu ớt. Rất nhiều chuyện còn chưa tỏ tường, nhưng cô bỗng có cảm giác...
Hơi lạnh dội lên từ lòng bàn chân. Trong bóng đêm sau lưng, vang lên giọng nam rất trầm thấp: “Ồ, vậy thì nên thế nào?”
Đôi môi Chân Ý hơi run lên, không phát ra tiếng: “Người giết Lâm Tử Dực không phải là Đường Vũ, mà là... anh.”