Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. (Full) TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH
  3. Chương 16-20
Trước /21 Sau

(Full) TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH

Chương 16-20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 16: Thâm sâu khó dò

Sau khi tắt điện thoại, Tô Thương nhìn Hoa Thời Mạc bên cạnh, khẽ cười nói: "Hoa Thời Mạc, hôm nay tôi xin phép nghỉ học, không có vấn đề gì chứ."

"Tất nhiên là được rồi."

Hoa Thời Mạc lễ độ cung kính nói: "Sau này ở đại học Kinh Tử, ngài muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."

"Ừm, lần trước khi tôi san phẳng trường học, bị chôn ở dưới đống xà bần xây dựng, tôi đoán chắc là có người muốn hại tôi, hiện giờ tôi vẫn đang che giấu tài năng là vì muốn vạch trần kẻ chủ mưu đứng phía sau, sau đó thì tôi sẽ không đến đại học Kinh Tử học nữa."

Tô Thương thản nhiên nói: "Những ngày này, chuyện của trường học thì ông thay tôi xử lý."

"Tôi hiểu rồi."

"Ừm."

Tô Thương gật đầu, sau đó đang chuẩn bị đi ra khỏi văn phòng.

Thì lúc đó, Hoa Thanh Đại mang tất đen bước vào, cau mày nói: "Ông nội, sao ông nói chuyện với cái tên đại thiếu gia công tử bột đó lâu như vậy?"

“Thanh Đại, đừng ăn nói linh tinh, ai là đại thiếu gia công tử bột chứ!" Hoa Thời Mạc trầm giọng nói.

"Cậu ta đó."

Hoa Thanh Đại chỉ vào Tô Thương, vẻ mặt đầy ghét bỏ nói: "Ở Giang Bắc có ai là không biết đến 'mỹ danh' Tô đại thiếu gia kia chứ, ông nội à, con thật sự không hiểu nổi tại sao ông lại đặc biệt nhận anh ta vào trường đại học Kinh Tử này chứ?"

"Hỗn xược."

Trong lòng Hoa Thời Mạc có chút kích động nên nhất thời to tiếng trách mắng, nhưng mà ngay sau đó ông ấy thấy Tô Thương đang nhìn mình, nên ông ấy lập tức phản ứng trở lại, vì sư phụ không muốn để người khác biết thực lực của ngài ấy.

Thế nên Hoa Thời Mạc thản nhiên nói: "Thanh Đại, đừng xem thường bất kì học sinh nào, về mặt y thuật thì Tô đại thiếu gia thật sự là có khả năng thiên phú."

"Cậu ta sao? Thiên phú sao?”

Hoa Thanh Đại khoanh hai tay lại, cười khinh thường nói: "Ha ha, con chỉ sợ thiên phú của cậu ta chính là ngủ với gái đó."

"Cô Thanh Đại, cô sao lại đến chuyện này mà cũng biết, lẽ nào cô đã từng trải qua hay sao?"

Tô Dương bị giễu cợt liên tục như thế thì không nhịn được nữa nên bắt đầu phản kháng lại, vì thế cười đùa nói: "Tôi thực sự là đã ngủ cùng với rất nhiều con gái, hơn nữa họ đều rất xinh đẹp, nhưng mà tôi bị bệnh mù mặt người, thật sự không biết trong đó có cô hay không."

"Tô Thương, cậu!"

Hoa Thanh Đại bỗng nhiên thẹn quá hóa giận nói: "Không có, không có, không có!"

"Ồ thế hả, thế tại sao nhìn cô có vẻ tức giận như thế nhỉ, lẽ nào cô tha thiết được tôi chiều chuộng đến thế sao, chỉ vì trong số đó không có cô mà làm cho cô thẹn quá hóa giận cỡ đó luôn hả?"

Tô Thương thở dài một hơi, sau đó oai phong lẫm liệt nói: "Con người tôi mặc dù nhân phẩm không tốt, nhưng tôi thích giúp đỡ người khác đạt được ước mơ của họ, nhìn thấy những giấc mộng đẹp đó của con gái trở thành sự thật, trên mặt họ tràn đầy nụ cười hạnh phúc, trong lòng tôi cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ."

"Cô Thanh Đại, cô cũng đừng có đau buồn khổ sở như thế nữa, thôi thì thế này đi, cô cứ chọn thời gian, tôi sẽ miễn cưỡng giúp cô thực hiện ước mơ của cô vậy." Tô Thương vẫn đang thở dài, ra vẻ như không tình nguyện lắm.

"A, Tô Thương, đồ vô liêm sỉ!"

Hoa Thanh Đại tức điên lên, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Thương nói: "Ông nội, ông xem ông đã thu nhận cái thứ gì vào đây này, tức chết con rồi, con đề nghị ông phải lập tức đuổi hắn ra khỏi đại học Kim Lăng!"

"Được rồi Thanh Đại, con bớt giận đi, con là giáo viên hướng dẫn lớp ba, khi đối diện với những vấn đề của sinh viên thì con phải có lòng bao dung chứ."

Hoa Thời Mạc giảng hòa, chuyển chủ đề nói: "Bây giờ không phải là giờ lên lớp hay sao, con nhanh vào lớp đi."

"Hừ, cứ đợi đó, tôi sẽ trừng trị cậu!''

Hoa Thanh Đại căm giận nhìn chằm chằm Tô Thương, lạnh lùng nói: "Đi, đi theo tôi vào lớp học!"

"Cái đó, cô Thanh Đại, tôi có việc xin nghỉ rồi." Tô Dương nhẹ nhàng cười nói.

"Xin nghỉ? Đi học ngày đầu tiên đã xin nghỉ?" Hoa Thanh Đại nhíu mày nói.

Hoa Thời Mạc giải thích: "Thanh Đại, ông đã đồng ý rồi, Tô Thương có việc gấp cần phải đi xử lý."

"Hừ, nếu đã như thế thì tôi đi trước đây, ngày mai đừng có đến muộn, nếu không thì tôi sẽ cho cậu một vài màu sắc cho cậu xem, để cậu biết tôi đậm nhạt thế nào." Hoa Thanh Đại dữ dằn uy hiếp.

"Không cần đợi đến ngày mai đâu, tôi đã nhìn thấy rồi, màu vàng nhạt."

Tô Thương tiếp tục nghiêm mặt nói: "Hơn nữa còn rất lợi hại, thâm sâu khó lường, tôi đã bắt đầu thấy sợ rồi đó."

"Cậu nói cái gì?"

Hoa Thanh Đại khẽ nhíu mày, vừa nghĩ đến màu sắc chiếc quần nhỏ của mình, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc bỗng nhiên đỏ bừng lên, tức chịu không nổi mà nói: "Tô Thương, tôi phải bóp chết cậu."

"Chậc chậc, vì tôn trọng nên tôi chuồn trước đây."

Tô Thương thấy thế nên vội vàng chạy ra khỏi văn phòng.

Tô Thanh Đại nhìn thấy Tô Dương rời đi nhưng trên khuôn mặt vẫn còn đỏ ứng, cắn răng nói: "Ông nội, ông xem cái tên khốn này có chút gì là giống sinh viên không chứ, bất cứ lời gì cũng có thể thốt ra được, sao ông lại có thể đánh giá cao cái thứ rác rưởi này cơ chứ!"

"Thanh Đại ."

Hoa Thời Mạc chuyển chủ đề: "Con không thể tự cho mình là cao thượng mà nhiều đàn ông ưu tú như thế con cũng coi thường, đừng trách ông nội không nhắc nhở con, con năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa từng yêu ai, giờ cũng đã đến lúc con nên tìm bạn trai rồi đó."

"Con nên đi tìm hiểu kỹ hơn về người khác giới đi, đừng nên chỉ vì mới tiếp xúc mà đã đánh giá toàn bộ con người họ."

Nhắc đến việc này Hoa Thanh Đại càng cố chấp mà nói: "Mắt con nhìn người rất chuẩn, là tốt hay xấu thì con chỉ cần liếc qua một chút là biết được rồi."

"Cái tên Tô đại thiếu gia này, chắc chắn là loại cặn bã nhất trong những người cặn bã, suy đồi nhất trong những kẻ trong suy đồi."

"Thế trong mắt của con có người đàn ông nào tốt không?"

"Tất nhiên là có rồi."

Hoa Thanh Đại lập tức ngượng ngùng, nhỏ tiếng nói: "Chính là anh Nạp Lan."

"Nạp Lan Minh Triết?"

Hoa Thời Mạc nhìn cháu gái mình một lúc, sau đó khẽ cười nói: "Con hôm nay trang điểm như thế, lại còn mặc đẹp thế này có phải là vì buổi trưa đến nhà Nạp Lan ăn cơm phải không?"

"Dạ." Nhắc đến Nạp Lan Minh Triết, Hoa Thanh Đại càng tỏ ra vẻ ngại ngùng.

"Nạp Lan Minh Triết cũng tốt, tuổi này thì thuộc kiểu chín chắn, nhìn xa trông rộng, giữ mình trong sạch, cậu ta được cho là đệ nhất công tử Giang Bắc có thể sẽ tiếp quản nhà Nạp Lan, con tiếp xúc nhiều với cậu ấy cũng rất tốt."

Hoa Thời Mạc nhắc nhở: "Nhưng những cô gái ở Giang Bắc thích Nạp Lan Minh Triết rất nhiều, cơ hội của con cũng mong manh lắm."

"Con biết rồi, việc này cũng không cần đến ông quan tâm."

Khuôn mặt Hoa Thanh Đại đỏ ửng, sau đó không nhịn được mà nói: "Ông nội, ông bình thường rất ít khi đồng ý cho người khác nghỉ phép mà."

"Con nhớ ông từng nói, học tập là việc suốt đời, không có việc gì quan trọng hơn việc học."

Hoa Thanh Đại tò mò hỏi: "Rốt cuộc Tô Thương muốn đi làm việc gì mà lại có thể khiến ông đồng ý cho nghỉ phép?"

"Việc này... cậu ấy vừa mới nghe điện thoại, có người hẹn cậu ấy đi đấu chó, rất gấp."

Hoa Thời Mạc có chút lúng túng nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu ấy chỉ là đi đấu chó thôi."

"What??"

"Đấu... đấu chó?"

Hoa Thanh Đại lấy lại tinh thần, lập tức nổi khùng: "Ông nội, lần trước có một sinh viên xin nghỉ để đi cắt ruột thừa, ông đã từ chối, nói ruột thừa cắt lúc nào cũng được, những việc học thì không thể chậm trễ được."

"Bây giờ Tô Thương xin nghỉ để đi đấu chó, thế mà ông lại đồng ý, đồng ý rồi đó!!"

"Ông còn có nguyên tắc hay không thế?"

"Khụ, ông mệt rồi, cần nghỉ ngơi một chút, Thanh Đại, cháu lên lớp trước đi."

Hoa Thời Mạc không thể nói rõ tình hình thực tế, chỉ có thể tùy tiện lấy một cái cớ để đuổi cháu gái đi, đồng thời đẩy cháu gái ra khỏi văn phòng.

Sau đó ông ấy nhìn sang mô hình người gần đó, hai mắt sáng lên, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm.

"Tô Thương, không biết cậu đã cho ông nội uống bùa mê thuốc lú gì, nhưng cứ đợi đó, chỉ cần có cơ hội tôi nhất định sẽ không nương tay mà dạy dỗ lại cậu!"

Hoa Thanh Đại nghiến răng nghiến lợi nói, ngay sau đó liền đi ra ngoài.

Ở một nơi khác.

Vương Phú Quý kéo Tô Thương chạy thẳng tới chỗ nuôi chó, không lâu sau hai người liền đi đến Nam Giao.

"Tô đại thiếu gia, tất cả chó đều ở đây, đều là chó cảnh, không có sức chiến đấu gì cả."

Vương Phú Quý giới thiệu: "Nhưng mà tôi có một con chó nhìn giống chó ngao Tây Tạng, cũng có thể gọi là thần chó phương đông, đối mặt với chó Pitbull của Triệu Văn Bân, có lẽ có sức đánh một trận, chúng ta mang chó ngao Tây Tạng này đi đấu nhé."

"Chó ngao Tây Tạng to quá nên không tiện để mang theo, tôi đã chọn xong rồi, chính là con này."

Vừa nói, Tô Thương vừa chỉ tay vào hướng hai giờ.

Vương Phú Quý tò mò nhìn qua đó, kết quả lập tức chết đứng người, khuôn mặt hiện ra vẻ đầy kinh ngạc...

Chương 17: So với Teddy còn Teddy hơn

"Ted...Teddy?"

Vương Phú Quý sững sờ, nuốt ngụm nước miếng, bối rối hỏi: "Tô đại thiếu gia, có phải anh chỉ sai hướng rồi không?"

"Không có."

Tô Thương lắc đầu, khẽ cười: "Tôi chính là muốn dùng con Teddy đó, cậu ôm nó qua đây."

"Ôm cái con khỉ!"

Trong nháy mắt Vương Phú Quý như muốn tăng huyết áp, hét lên: "Cái này là Teddy chứ không phải là Tyson!"

"Cái con nhỏ xíu này, còn không bằng con mèo lớn nữa, đừng nói là con Pitbull hung dữ, chỉ cần gặp con thỏ thôi nó cũng lo mà chạy trước."

Vương Phú Quý oán trách nói: "Không phải là tôi nói khoác, nhưng anh để nó đấu với Triệu Văn Bân, thì cái đồ nhỏ xíu này mặc dù khá là loi nhoi, lanh lợi nhưng mà khi đối mặt với chó lớn thì nó dám lên đấu không?"

"Tôi đã quyết định rồi, cậu đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa."

Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, tràn đầy tự tin nói: "Anh em tốt, hãy tin tôi."

"Tôi...haiya!"

Vương Phú Quý thở dài một hơi, bất lực nói: "Thôi bỏ đi, không phải cũng chỉ hai trăm vạn sao, anh thấy vui là được rồi."

Nói xong thì Vương Phú Quý sai người ôm cái chuồng chó Teddy lại.

Tô Thương cười cười cũng không giải thích thêm nữa.

Tiếp theo đó, hai người mang theo chó Teddy trực tiếp đi tìm Triệu Văn Bân.

Trên đường đi.

Vương Phú Quý đang lái chiếc Maybach, Tô Thương ngồi ở ghế sau, trong lòng ôm con Teddy lông xù màu nâu.

Lúc này, con Teddy có hơi sợ người, cho nên vô cùng ngoan ngoãn, nằm yên trong lòng Tô Thương không nhúc nhích.

"Nhóc con, mày may mắn đó."

Tô Thương nhếch mép cười, rồi lập tức ngưng tụ một sợi linh khí, chậm rãi truyền vào cơ thể của con Teddy, vừa giúp nó đả thông kinh mạch, vừa giúp nó hấp thụ sợi linh khí này.

Khoảng mười phút sau, Tô Thương thu tay của mình lại, ngắm nhìn con Teddy.

Bây giờ.

Đôi mắt của con Teddy bé nhỏ tràn đầy vẻ kính sợ, nó cà cà cái đầu vào cánh tay của Tô Thương dường như muốn đòi thêm linh khí.

"Hôm nay biểu hiện cho tốt vào, nếu làm cho tao vui thì sẽ thưởng cho mày thêm một chút." Tô Thương thản nhiên nói.

"Gâu gâu."

Teddy bé nhỏ nghe hiểu những lời Tô Thương nói, vui mừng kêu lên hai tiếng, sau đó lại ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Tô Thương.

"Tô đại thiếu gia, lúc nãy tôi tập trung lái xe, anh làm gì Teddy vậy, khen nó là con chó tốt, còn nói nếu vui thì thưởng cho nó một chút, sao mà giống như anh đang nói chuyện với con gái vậy..."

Vương Phú Quý đang nói thì đột nhiên trừng to mắt lên, nghi ngờ nói: "Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia, đừng nói ngay cả chó anh cũng không tha nhé?"

Tô Thương: "..."

"Vãi, Tô đại thiếu gia, em trai thật sự tâm phục rồi, vượt qua chủng tộc luôn rồi, anh so với Teddy còn Teddy hơn mà!" Vương Phú Quý khâm phục nói.

???

Cái gì với cái gì chứ?

Tô Thương đen cả cái đầu lại.

"Khụ, nếu như không phải nghĩ tới cậu đang lái xe thì ông đâychắc chắn ném cậu ra ngoài!" Tô Thương nghiến răng nói.

"Ha ha, đùa thôi mà Tô đại thiếu gia, đừng nghiêm túc như vậy chứ."

Vương Phú Quý vội vàng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Tô đại thiếu gia, con Teddy này vẫn chưa có tên, anh chọn một cái đi, hôm nay sau khi đấu xong nếu như nó còn sống thì để cho anh nuôi vậy."

"Lông của nó màu nâu, còn là một con chó, nếu không thì gọi nó là ...Bạch Miêu đi." Tô Thương nghiêm túc nói.

"Chó màu nâu nên gọi là Bạch Miêu?"

Vương Phú Quý thật sự muốn chửi bậy nhưng mà vẫn phải nịnh nọt nói: "Tên hay, tên hay, Tô đại thiếu gia, anh thật sự là một người biết đặt tên mà, không phục cũng không được mà!"

Tô Thương chỉ lắc đầu cười, nhưng trong lòng lại có nhiều điều suy nghĩ.

Huyền Thiên Tiên Đế tu luyện tám vạn năm mới đột phá lên được cấp bậc Tiên Đế, trong năm tháng dài đằng đẵng này, anh không hề có người thân, không có người yêu, cũng không có bạn bè, chỉ có một con mèo trắng bầu bạn với anh.

Gió cuồn cuộn thổi trên bầu trời bao la, uống rượu nơi chốn hỗn độn thâm sâu, con đường xưa cửu tử nhất sinh, cấm địa với nỗi sợ hãi khủng bố... cũng đều có Bạch Miêu ở bên cạnh.

Nhưng mà lúc đi tìm cơ duyên ở Địa Ngục Cửu U, Tô Thương biết sẽ vô cùng nguy hiểm cho nên không mang theo Bạch Miêu, bản thân bị nhốt nhiều năm như vậy, cũng không biết bây giờ Bạch Miêu như thế nào rồi.

"Mấy tên Tiên Đế ở Tiên vực đó lại dám liên thủ lại hãm hại ta, cứ đợi đó, sớm muộn gì cũng có một ngày ta trở về giết sạch các ngươi, khiến các ngươi nợ máu phải trả bằng máu."

Suy nghĩ đến đây, Tô Thương chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện.

Dựa vào thần hồn mạnh mẽ của anh thì ở mọi lúc mọi nơi đều có thể tu luyện được, không cần lo lắng sẽ bị cắt ngang.

Trong cơ thể của Teddy bé nhỏ đang nằm trong lòng của anh có linh khí của Tô Thương cho nên nó có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của Tô Thương, càng phát hiện ra nó càng cảm thấy kính sợ, không dám nhúc nhích động đậy.

Nửa tiếng sau, chiếc Maybach màu đen dừng trước một tòa nhà đổ nát ít người lui tới.

Tô Thương và Vương Phú Quý bước xuống xe.

Triệu Văn Bân đi cùng với hai đứa em trai, đã đứng đợi ở đây khá lâu rồi, trong tay anh ta đang dắt một con chó Pitbull lông dài màu đen nhạt.

Con chó Pitbull này chân cẳng dài, nhỏ, nhưng có thể thấy rõ các cơ bắp của nó, sức công phá thật sự khiến người ta kinh sợ.

"Tô đại thiếu gia, cậu coi như cũng đã tới, tôi sắp không đợi nổi nữa rồi." Triệu Văn Bân cười nói chào hỏi.

"Ừm."

Tô Thương nhìn Triệu Văn Bân, nhẹ nhàng cười nói: "Sao lại hẹn tôi đấu chó gấp như vậy chứ?"

Chắc chắn phải gấp rồi.

Tô nhị thiếu gia đã sắp xếp xong hết rồi, tối nay tên phế vật nhà cậu chết là cái chắc, không sớm đấu với cậu, cậu chết rồi thì tôi đi đâu tìm ra được tiểu thần tài như vậy chứ.

Trong lòng Triệu Văn Bân liên tục cười nhạo, nhưng ngoài mặt lại nói: "Thì không phải hôm nay buồn chán sao, mới nghĩ tới hẹn cậu đi đấu chó, giết thời gian một chút."

"Thì ra là như vậy."

Tô Thương sắc sảo làm sao, anh đã bắt gặp được một tia u ám trong mắt người kia, nhưng anh không nói ra điều đó, mà lại nói: "Đấu chó cũng được, nhưng mà Triệu Văn Bân, cậu đừng lơ là chuyện xe ủi đất, theo sát vụ liên hệ cho tôi, ông đây không muốn đi học dù chỉ là một ngày."

"Đương nhiên không có vấn đề gì, tôi lo hết rồi, rạng sáng đêm nay, năm mươi chiếc máy ủi tuyệt đối đến nơi đúng giờ."

Triệu Văn Bân mỉm cười sau đó ngắm nhìn bốn phía, nghi ngờ nói: "Ừm? Tô đại thiếu gia, cậu không đem chó đến sao?'

"Mang đến rồi, giấu trong áo của tôi."

"Ặc, chó đấu loại gì vậy, còn có thể cất ở trong áo sao?" Triệu Văn Bân vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.

"Không phải chó đấu, chỉ là một con chó bỏ đi mà thôi, Bạch Miêu, ra đi."

Tô Thương mỉm cười, sau đó giơ áo lên, một con Teddy liền nhảy vọt ra, thân hình nhỏ bé quấn dính dưới chân của Tô Thương.

Triệu Văn Bân và hai người em trai của anh ta sau khi nhìn thấy Bạch Miêu thì toàn bộ đều ngẩn cả người ra, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Đứng hình hết mấy giây, Triệu Văn Bân mới hồi phục lại tinh thần, nghi ngờ nói: "Tô đại thiếu gia, cậu tính dùng con Teddy này đấu với con Pitbull của tôi sao?"

"Đúng vậy."

"Đây... Tô đại thiếu gia, cậu đang giỡn với tôi sao?"

"Thật mà, lẽ nào không được sao?"

"Được thì được nhưng mà như vậy không công bằng, một bên là chó đấu, một bên là phế vật, hoàn toàn không thể so sánh với nhau được, tụi nó không cùng một cấp bậc."

Vẻ mặt của Triệu Văn Bân vô cùng khinh thường, lập tức nói: "Cái này mà truyền ra giới đấu chó, mọi người sẽ nói tôi thắng mà không vẻ vang gì, tôi cũng không muốn nhận mấy lời chỉ trích đó, Tô đại thiếu gia, cậu đổi con khác đi."

"Không sao, dùng nó là được rồi, cậu yên tâm đi, là tôi tự nguyện, không ai dám nói xấu gì đâu." Tô Thương cam kết nói.

"Cái này là do cậu nói đó nhé, thua rồi thì đừng có mà ăn quỵt, Vương đại thiếu gia, cậu phải làm chứng cho tôi đấy." Triệu Văn Bân nhìn sang Vương Phú Quý nói.

"Được được được, Tô đại thiếu gia hôm nay không được bình thường, lợi cho cậu rồi, nhanh đấu đi, nhanh đấu nhanh kết thúc."

Vương Phú Quý chán nản nói, đồng thời bắt đầu thúc giục.

"Ha ha, vậy thì không vấn đề gì rồi."

Trong lòng Triệu Văn Bân mừng rỡ như điên, sau đó lại nói: "Tô đại thiếu gia, chúng ta nói về tiền đặt cược đi, hôm qua tôi đưa cậu hai trăm vạn, một trăm vạn dùng để thuê xe ủi, vậy thì chắc còn lại một trăm vạn, chi bằng chúng ta cược một trăm vạn nhé?"

"Một trăm vạn? Cậu coi thường ai vậy hả?" Ai ngờ Tô Thương lại khinh thường nói.

Triệu Văn Bân càng vui vẻ hơn nữa, anh ta biết rõ trận đấu mà anh ta chắc chắn thắng thì tiền cược càng nhiều đương nhiên càng tốt, cho nên anh ta liền hỏi: "Vậy Tô đại thiếu gia, cậu muốn cược bao nhiêu tiền?"

Kết quả là Tô Thương hăng hái nói:

"Đấu chó với tôi, không cần hỏi tôi cược bao nhiêu tiền, cậu nói cậu có bao nhiêu thì là bấy nhiêu tiền!"

"Cậu có bao nhiêu, tôi cược bấy nhiêu!"

Chương 18: Ba ngàn vạn tiền đặt cược

Triệu Văn Bân nghe nói như vậy thì nụ cười trên mặt không còn được che giấu nữa, miệng anh ta cười sắp đến mang tai luôn rồi.

Chơi lớn thì tốt thôi!

Chó pitbull của tôi chắc chắn sẽ cắn chết con chó cưng Teddy của cậu, lần này tôi phát tài rồi, ha ha!

"Tô đại thiếu gia đúng là phóng khoáng, nếu đã như vậy, thì tôi cũng chơi tới cùng với cậu, đặt một cái giá trên trời vậy."

Triệu Văn Bân hưng phấn nói: "Bây giờ thẻ của tôi ở đây, còn hơn một ngàn vạn, cậu có thể đặt cược ngang bằng như vậy không, nếu như cậu không thể lấy ra được số tiền bằng như vậy thì tôi không thể cược với cậu được."

"Tôi có một căn biệt thự ở ven sông, đấu với một ngàn vạn của cậu thì chắc không thành vấn đề chứ?" Tô Thương thản nhiên nói.

"Không vấn đề, đương nhiên là không vấn đề gì, ha ha, Tô đại thiếu gia, vậy chúng ta mau bắt đầu đi!"

Triệu Văn Bân mừng rỡ như điên, không kịp chờ để tháo dây xích cho con Pitbull.

"Đợi một chút!"

Lúc này, Vương Phú Quý đột nhiên kéo tay Tô Thương, vội vàng nói: "Tô đại thiếu gia, anh điên rồi!"

"Căn biệt thự đó không phải là tài sản mẹ anh để lại cho anh sao, lúc trước anh từng nói, trong căn biệt thự đó đều là những kí ức của anh và bác gái, có thể cược thua vợ của mình chứ không thể cược thua căn biệt thự được, bây giờ sao lại lấy căn biệt thự ra cược chứ?"

Vương Phú Quý khuyên nhủ: "Nhân lúc còn chưa bắt đầu, anh nhanh thu lại lời nói lúc nãy đi!"

"Vương đại thiếu gia, đây là cuộc cá cược của tôi và Tô đại thiếu gia, không có liên quan gì đến cậu, cậu nhiều chuyện cái gì chứ?"

Triệu Văn Bân nhìn thấy như vậy, liền dùng kế khích tướng, cười đùa nói: "Lại nói, Tô đại thiếu gia của chúng ta đã nói là sẽ làm, làm sao mà có thể vì lời nói của cậu mà thay đổi suy nghĩ chứ."

"Phải không, Tô đại thiếu gia." Triệu Văn Bân cố ý nhìn sang Tô Thương.

Trong lòng Tô Thương đang cười nhạo nhưng ngoài mặt lại giả bộ như chần chừ một lát rồi sau đó nghiến răng nói: "Cậu nói đúng, tôi không đổi ý, cũng chỉ là một căn biệt thự thôi mà, thua thì thua thôi."

"Rộng rãi, đây mới là Tô đại thiếu gia mà tôi quen biết!" Triệu Văn Bân dụ dỗ nói.

"Tô đại thiếu gia...haiz!"

Vương Phú Quý nhìn thấy Tô Thương đã quyết tâm thì cũng không khuyên nữa mà nói: "Triệu Văn Bân, căn biệt thự bên sông kia của Tô đại thiếu gia trước mắt trên thị trường cũng có có giá ba ngàn vạn."

"Cậu chỉ có một ngàn vạn, hoàn toàn không cân bằng, cần phải cược thêm vào."

"Thêm thì thêm."

Triệu Văn Bân biết rõ các tài sản của Tô Thương, anh ta biết giá trị của căn biệt thự đó, cho nên trực tiếp nói: "Hôm nay tôi lái chiếc Bentley Mulsanne đến, còn được độ qua nữa rồi, giá cũng khoảng một ngàn vạn."

"Còn nữa, trước đây tôi từng thắng Tô đại thiếu gia rất nhiều đồ cổ, đồng hồ hàng hiệu, đá quý các loại, tùm lum tùm la cộng lại cũng hơn một ngàn vạn."

Triệu Văn Bân cười nói: "Nếu như Tô đại thiếu gia thắng, thì có thể lái chiếc Bentley cao cấp đi, đồ cổ, đồng hồ hàng hiệu, đá quý đều trả về chủ cũ, như vậy được rồi chứ."

Nghe thấy như vậy, Vương Phú Quý mới gật gật đầu.

Triệu Văn Bân đem ra đặt cược tất cả những thứ mà anh ta thắng được từ Tô đại thiếu gia.

Nếu như Tô đại thiếu gia thắng thì trực tiếp chính là đã trở được mình, nhưng mà...

Vương Phú Quý nhìn con Teddy không yên chân kia thì trong nháy mắt lắc đầu cười khổ.

Teddy đấu với Pitbull?

Thắng cái con khỉ mà!

"Tô đại thiếu gia, có thể bắt đầu được chưa?" Lúc này, Triệu Văn Bân không chờ được nữa mà hỏi.

"Không vội."

Tô Thương chỉ vào miếng ngọc bội trên cổ của Triệu Văn Bân, nhẹ nhàng cười nói: "Miếng ngọc đó không tệ, tôi muốn nó, đặt thêm vào tiền cược đi."

"Ngọc bội?"

Triệu Văn Bân dừng lại một chút nhưng sau đó lại nói: "Cái này là bạn của mẹ tôi tặng, tôi đã đeo nó từ nhỏ đến lớn, nhưng mà nếu như Tô đại thiếu gia thích thì thêm vào cũng không sao."

"Ừm, vậy được, bắt đầu đi."

Tô Thương mỉm cười, ngay sau đó liền ngồi xổm xuống nhìn con Teddy nói: "Bạch Miêu, bây giờ mày không phải là con chó bình thường nữa rồi, đi đi, đánh bại con Pitbull kia đi, tao sẽ thưởng cho mày thứ mày muốn."

"Gâu gâu."

Teddy nghe hiểu lời của Tô Thương nói, kích động kêu lên hai tiếng.

"Ha ha, Tô đại thiếu gia, con chó cưng của cậu thật lanh lợi, đợi lát nữa bị cắn bị thương rồi thì cậu đừng có đau lòng nhé." Triệu Văn Bân phì cười nói.

"Không đâu."

Triệu Văn Bân cười nói: "Vậy được, Tô đại thiếu gia, chúng ta lùi ra sau đi."

"Ừm."

Tiếp theo đó, Tô Thương và Triệu Văn Bân cùng lùi về sau mấy bước, quan sát hai con chó từ phía xa.

Lúc này, khoảng cách giữa Pitbull và Teddy chỉ có ba bốn mét, hai con đang sẵn sàng vồ vào nhau.

Nhưng mà.

Thân hình của con Teddy quá nhỏ, dường như một trận gió thôi cũng có thể thổi ngã nó, nhưng mà con Pitbull thì tứ chi đều có sức mạnh, thân hình lại to lớn, ngoài Tô Thương ra tất cả mọi người đều nghĩ rằng phần thắng sẽ thuộc về con Pitbull.

Pitbull tính cách hung hãn, không có sợi dây xích lại, lúc này nó liền há to cái mồm đỏ ngầu ra, trực tiếp bổ nhào vào con Teddy với tốc độ thật nhanh.

"Gâu ngao!"

Chính ngay lúc này, con Teddy đột nhiên nổi khùng lên, gầm lên một cái, ánh mắt sắc bén nhìn con Pitbull.

Tiếp theo đó là một cảnh tượng khiến người ta mở rộng tầm mắt, mới đầu là con Pitbull hung hãn vậy mà lại chạy trối chết sau đó lại thấp thỏm sợ hãi trốn sau lưng của Triệu Văn Bân.

"Ặc..."

Những người đang có mặt toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm ra, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó tin.

Pitbull, đây là sợ hãi rồi sao?

Nó... bị một con Teddy hù cho sợ chạy mất tiêu sao?

"Mẹ kiếp, mày chạy về đây làm cái gì chứ, tiến lên cắn nó đi chứ!"

Triệu Văn Bân sau khi phản ứng lại thì thẹn quá hóa giận la hét con Pitbull.

Nhưng cho dù anh ta ra lệnh như thế nào, con Pitbull cũng không tiến lên nữa bước, thậm chí hai chân còn run như bị sốt rét vậy, cuối cùng xụi lơ xuống đất.

"CMN, tao đặt cược hết gia sản rồi mà mày lại mặc kệ tao sao, con mẹ nó chứ!" Triệu Văn Bân không kiềm được tức giận.

Lúc này, Tô Thương bình tĩnh nói: "Triệu Văn Bân, cậu thua rồi, đưa tiền cược ra đi."

"Tô đại thiếu gia, tôi...tôi không phục, chó của tôi có vấn đề rồi, trận này không tính!" Triệu Văn Bân nghiến răng nói.

"Không tính?"

Tô Thương nghe thấy như vậy, trong nháy mắt sắc mặt liền ngưng trọng lại, lạnh lùng nói: "Triệu Văn Bân, ở Giang Bắc này, từ trước đến nay không có ai dám ăn quỵt tiền cược của Tô đại thiếu gia tôi, hôm nay nếu như cậu không đưa, thì tôi đi tìm cha của cậu, tôi tin ông chủ Triệu sẽ lấy lại công đạo cho tôi."

"Đừng đừng đừng, đừng nói cho cha tôi biết."

Vẻ mặt của Triệu Văn Bân vô cùng khó coi, do dự vài giây cuối cùng cũng nghiến răng đem tiền chuyển qua cho Tô Thương.

"Vãi chưởng!"

"Tô đại thiếu gia, không ngờ anh lại thắng tôi, mẹ nó quá bất ngờ rồi?"

Vương Phú Quý ở bên cạnh nhìn thấy, còn kích động hơn cả Tô Thương: "Teddy dọa cho Pitbull sợ chạy rồi, ai mà dám tin chứ!"

"Không hổ là Tô đại thiếu gia, có mắt nhìn chó mà, Bạch Miêu lợi hại, ha ha!"

Vương Phú Quý trước thì biểu đạt niềm hưng phấn của mình, sau đó lại nhìn Triệu Văn Bân mở miệng đòi: "Đừng chỉ chuyển tiền không, còn chìa khóa của chiếc Bentley đâu?"

"Tiểu nhân đắc chí!"

Triệu Văn Bân nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Phú Quý, đồng thời móc ra chiếc chìa khóa xe tinh xảo.

"Tôi là tiểu nhân đắc chí đấy, làm sao nào?"

Vương Phú Quý đi tới, giơ tay cầm lấy cái chìa khóa, nhưng Triệu Văn Bân lại lưu luyến không rời, nắm vô cùng chặt, thế là Vương Phú Quý phải dùng lực kéo một cái: "Đưa chìa khóa xe đây!"

Nhìn thấy Vương Phú Quý lấy được chìa khóa rồi, Tô Thương chỉ vào cổ của Triệu Văn Bân, nhếch miệng lên nói:" Đưa miếng ngọc bội cho tôi."

Phách lối gì chứ!

Tối nay cậu cũng phải chết!

Triệu Văn Bân thẹn quá hóa giận, nhưng nghĩ tới điều này thì tâm trạng tốt hơn một chút, thế là nói: "Tô đại thiếu gia, lần này tôi có chơi có chịu, đồ cổ, đồng hồ hiệu gì đó về đến nhà tôi sẽ sai người đưa qua cho cậu!"

Nói xong, Triệu Văn Bân đem miếng ngọc bội đưa cho Tô Thương.

"Ừm."

Tô Thương nhận lấy miếng ngọc bội, không để lại dấu vết cất vào trong túi quần, sau đó cười nói: "Triệu Văn Bân, bây giờ mấy con chó bị bệnh loãng xương rất nhiều, cậu chắc là không may mắn rồi, con chó của cậu đúng lúc bị bệnh, cho nên có cơ hội chúng ta lại đấu một trận đi."

"Bệnh loãng xương? Thì ra là như vậy."

Triệu Văn Bân như bỗng nhiên ngộ ra, sau đó lại nhìn Tô Thương, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, chẳng biết tại sao lại nói một câu: "Tô đại thiếu gia, chỉ sợ sau này chúng ta không còn cơ hội để đấu với nhau nữa rồi!"

"Sao vậy, cậu định bỏ cá cược sao?" Tô Thương dò hỏi.

"Ha ha, cứ cho là vậy đi."

Triệu Văn Bân trả lời lấp lửng rồi sau đó dắt con Pitbull cùng hai người em trai cùng nhau đi về.

Sau khi nhìn thấy Triệu Văn Bân đã đi xa, Tô Thương híp hai mắt lại, miệng khẽ nhếch lên cười nhạo...

Chương 19: Hạ phẩm linh thạch

Tô Thương đã sống được mười vạn năm, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được tâm tư người thường.

Chỉ cần nhìn qua thái độ của Triệu Văn Bân, Tô Thương đã có thể đoán được người có dã tâm sau lưng mình.

"Tô Cảnh Hàm, tốt nhất không phải là em, nếu không anh cũng không nhẹ tay đâu."

Tô Thương mặt vẫn lạnh lùng, từ trước đến nay anh không có chút lưu tình nào với kẻ muốn hãm hại mình hết.

"Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh ta, chỉ thua một lần thôi mà phải bỏ cờ bạc, thật sự bôi nhọ đại gia Giang Bắc."

Lúc này, Vương Phú Quý tiến lại gần cười nói với vẻ mặt đầy khinh bỉ Triệu Văn Bân: "Này, Tô đại thiếu gia, ngày hôm qua cậu lấy của tôi hai trăm vạn, còn nói sẽ trả gấp đôi. . ."

Tô Thương đương nhiên sẽ không quỵt nợ, chuyển khoản ngay cho Vương Phú Quý năm trăm vạn, hơn nữa còn nói: "Còn thừa một trăm vạn, coi như tiền đó là tiền tôi mua con chó."

"Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia, cái này là cậu xem thường ai vậy chứ, người anh em như tôi đây mà lại là người keo kiệt vậy sao."

Vương Phú Quý tức giận nói: Không phải chỉ là một con chó thôi sao, tôi tặng cho cậu thì có làm sao, cậu chuyển thêm cho tôi một trăm vạn chẳng khác gì đang vả vào mặt tôi sao?

Tô Thương nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: "Vậy cậu chuyển lại cho tôi một trăm vạn đi."

"Khà khà, Tô đại thiếu gia, con người của tôi không phải cậu không biết, tôi thích bị anh đánh vào mặt như vậy." Vương Phú Quý hèn hạ cười nói: "Nếu không thì cậu chuyển thêm cho tôi hai trăm vạn đi?"

"Cậu đang ảo tưởng à." Tô Thương nhíu mày.

"Ha ha."

Vương Phú Quý cười cười rồi nhìn sang con Teddy, càng nhìn càng cảm thấy thích thú: "Tô đại thiếu gia, vừa rồi cậu nói Triệu Văn Bân bị bệnh loãng xương là thật hay giả?"

“Cậu cảm thấy thế nào?"

"Tôi làm sao biết được."

Vương Phú Quý còn nghiêm túc đánh giá Teddy: "Tôi luôn cảm thấy Teddy này không giống với trước kia, nhưng không giống chỗ nào thì tôi không nói ra được."

"Tô Thương, cậu nói con Pitbull đang run rẩy đứng không vững kia không phải là đang sợ hãi trước con Teddy này chứ?"

Vừa nói xong, không đợi Tô Thương trả lời, Vương Phú Quý lắc đầu tự giễu cười nói: "Tôi thật ngu ngốc, sao tôi lại nghĩ ra như vậy được chứ, con chó làm sao có thể sợ Teddy được chứ."

Tô Thương khẽ cười, không muốn tranh luận vấn đề này mà nói tiếp: "Được rồi, tôi không tán dóc với cậu nữa, đưa chìa khóa xe Bentley cho tôi, tôi có việc cần về nhà một chuyến."

"Được."

Vương Phú Quý đưa chìa khóa xe cho Tô Thương, nhắc nhở nói: "Tô đại thiếu gia nhớ đêm nay đừng quên việc lớn đấy."

"Ừm, không thể quên được, tôi đi trước đây."

Tô Thương cười cười, ôm Teddy lên xe rồi lái con xe Bentley đi.

"Ai, tôi còn tưởng rằng Teddy thật sự là con chó cao quý, có khí chất làm Bá Vương, vốn còn định đưa nó đi khắp nơi để đấu cẩu quyển, kết quả lần này bỏ lỡ, mèo mù đụng phải chuột chết, gặp phải đối thủ bị loãng xương."

Vương Phú Quý vẻ mặt đáng tiếc, sau đó cũng lái xe rời đi.

Vương Phú Quý và Tô Thương không học chung trường, từ lần trước họ cùng nhau san bằng trường học, Vương Phú Quý liền được lãnh đạo trường đặc biệt quan tâm.

Thậm chí ngay cả hiệu trưởng cũng thường xuyên quan tâm và tìm đến Vương Phú Quý để tâm sự.

Chẳng qua không còn cách nào khác, hiệu trưởng cứ sợ một khi không để ý thì ngôi trường mình quản lý cũng bị san bằng mất.

Cho nên từ đó về sau, Vương Phú Quý có thể tùy tiện trốn học, hiệu trưởng chỉ ước mỗi ngày anh ấy đều đừng đến lớp, như vậy trường học sẽ an toàn hơn.

Nhưng bây giờ vẫn còn sớm,Vương Phú Quý vừa mới lấy được năm trăm vạn, đang muốn tìm một quán bar cao cấp, mục đích là để tìm niềm vui cho bản thân.

Còn Tô Thương thì lái xe đến khu biệt thự Vân Long Giang.

Đây là nơi mà hội tụ những người giàu có nhất Giang Bắc, phong cảnh tuyệt đẹp, tấc đất tấc vàng, toàn là những gia tộc có máu mặt ở Giang Bắc đều có đất ở Vân Long Giang.

Tất nhiên rồi.

Đây chỉ là biệt thự mà thôi, cũng có một vài gia tộc lớn bỏ ra số tiền lớn để xây dựng trang viên.

Các gia tộc lớn ở Giang Bắc như nhà họ Tô, nhà họ Lý, nhà họ Vương, nhà họ Đổng, nhà họ Nạp đều có trang viên của riêng mình.

Không những chỉ có trang viên, khu biệt thự Vân Long Giang còn được xem như là nơi tập hợp những doanh nhân, nhân vật nổi tiếng.

Ngày xưa, Mẹ của Tô Thương đã mua một căn biệt thự ba tầng ven sông ở đây, Tô Thương đã ở đó từ nhỏ đến lớn. Nhưng sau khi mẹ anh ấy qua đời, anh ấy không bao giờ quay lại đó.

Hôm nay, Tô Thương trở về căn biệt thự sau nhiều năm để trống, anh ấy trèo qua hàng rào, còn dùng cả một tia linh khí để mở khóa chống trộm ở cửa phòng khách.

Trong biệt thự rất sạch sẽ, rõ ràng là có người đã đến đây lau dọn.

Tô Thương dừng chân ở phòng khách, thong thả đưa mắt nhìn xung quanh, bốn phía bày biện trang hoàng như cũ làm cho anh ấy nhớ lại những kỉ niệm.

Khi đó.

Tô Thần Binh chưa tiếp quản Tô gia, Tô Dực Cân chưa dấn thân vào quân ngũ, mẹ cũng chưa mất, gia đình Tô Thương bốn người sống cùng với nhau thật là hạnh phúc biết bao.

Từng kỷ niệm, hồi ức cứ ùa về.

Không ngờ rằng, hốc mắt của Tô Thương ươn ướt.

"Đã lâu rồi tôi không có khóc, nhưng tình thân mà, một giọt máu đào hơn ao nước lã lại làm cho người ta khao khát!"

"Tô đại thiếu gia, sau này tôi chính là anh, người thân của anh cũng chính là người thân của tôi, anh yên tâm đi đi!"

Tô Thương hít một hơi thật sâu, xua tan đi những hồi ức, kỉ niệm cuối cùng nơi đây rồi bước đi lên tầng ba, vào phòng của Tô Thương ngày xưa ở.

Ngay sau đó.

Tô Thương khoanh chân ngồi, lấy trong túi ra miếng ngọc bội thắng được từ Triệu Văn Bân.

Nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng, Tô Thương lập tức mừng rỡ như điên, kích động nói: "Linh khí!"

"Ha ha, quả nhiên cảm nhận của ta không sai, bên trong ngọc bội thực sự chứa chút ít linh khí!"

Trước khi đấu chó, Tô Thương bị ngọc bội của Triệu Văn Bân hấp dẫn, mơ hồ cảm giác được ngọc bội này không giống bình thường cho nên mới dụ cho Triệu Văn Bân lấy nó ra để đặt cược.

Kết quả không ngoài dự đoán, bên trong ngọc bội thực sự có linh khí.

"Đáng tiếc là lượng linh khí quá ít, miễn cưỡng xem như hạ phẩm linh thạch. Đổi lại là trước kia, miếng ngọc này rơi xuống đất ta còn không thèm nhặt, thâm chí còn giẫm lên nó."

Tô Thương có chút thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó bình thường trở lại: "Nơi đây là trái đất, linh khí khan hiếm, có hạ phẩm linh thạch đã là tốt lắm rồi, còn muốn cái gì nữa."

"Ta đã đạt được luyện khí tầng một, còn chưa vững chắc, miếng ngọc bội này coi như giúp ta giải quyết được vấn đề trước mắt."

Tô Thương cười rồi cầm ngọc bội lên bắt đầu tu luyện Cửu U Trấn Ngục Quyết.

Ngay sau đó, liền có linh khí cuồn cuộn không ngừng từ trong ngọc bội tuôn ra, rồi bị Tô Thương hút vào trong cơ thể.

Như thế cứ lặp đi lặp lại trong nửa giờ mới dừng lại, ngọc bộ cũng theo đó mà biến thành bột mịn.

"Đúng là không hổ danh là siêu phẩm công pháp, làm cho miếng ngọc bội phát huy hết tác dụng, chỉ là một khối hạ phẩm linh thạch thôi mà có tác dụng như trung phẩm linh thạch."

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Như vậy xem ra chỉ cần có hai miếng hạ phẩm linh thạch nữa là có thể giúp ta đạt được luyện khí tầng hai."

"Linh thạch thường là từ một khối mà ra, nếu đã có một miếng hạ phẩm linh thạch thì ở trái đất này chắc chắn còn rất nhiều."

Tô Thương lẩm bẩm nói: "Triệu Văn Bân nói miếng ngọc bội này là do bạn của mẹ anh ta tặng, có thể trong tay người đó cũng còn giữ miếng ngọc bội như thế."

Trong phút chốc, Tô Thương suy nghĩ, âm thầm nhớ lại.

Tiếp theo.

Tô Thương vẫn ở biệt thự ven sông tu luyện, nơi này hết sức yên tĩnh, không có ai tới làm phiền.

Trong lúc đó, Tiêu Đình đã tới hai lần.

Lần đầu tiên, Tiêu Đình tới kiểm tra giám sát phòng khách rồi rời đi.

Chỉ có điều rất nhanh Tiêu Đình lại trở về, trong tay xách cơm đặt ở bên ngoài phòng Tô Thương, còn gõ cửa thông báo cho Tô Thương ăn cơm, sau đó không đợi Tô Thương đi ra mà rời đi.

Thực ra không cần Tiêu Đình thông báo, Tô Thương đã cảm nhận được sự lạ thường. Từ khi Tiêu Đình bước vào biệt thự, Tô Thương đã nhận ra sự tồn tại của anh ấy, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Vào tám giờ tối.

Ở phòng sách của Tô Thần Binh.

"Tiêu Đình, cậu đoán tên nhóc Tô Thương đi đến biệt thự ven sống làm cái gì?" Tô Thần Binh đứng ngắm sao ở ngoài cửa sổ.

Tiêu Đình đáp trả: "Có lẽ là nhớ phu nhân, lúc tôi xem camera giám sát thì thấy đại thiếu gia đang đứng khóc ở phòng khách."

"Ai."

Tô Thần Binh thở dài một hơi rồi nói: "Đã năm năm rồi, Ngọc Yến đã ra đi năm năm rồi." "Lúc trước Tô Thương hỏi ta rằng mẹ nó chết như thế nào, là ai đã giết chết mẹ nó. . . . Nhưng Tô Thương chỉ là một phế vật, làm sao tôi có thể nói cho nó biết sự thật được!"

"Ông chủ, đừng nản lòng."

Tiêu Đình an ủi Tô Thần Binh, nhưng nhớ ra một chuyện liền nói: "Ông chủ, có điều này, hôm nay lúc xem camera bên ngoài biệt thự, tôi phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ. Chuyện là đại thiếu gia không cần chìa khóa nhưng vẫn trực tiếp mở khóa chống trộm được."

Tô Thần Binh nghe xong liền ngạc nhiên, hai mắt sáng lên, giống như xác nhận hỏi: "Cậu nói thật sao?"

Chương 20: Cá đã cắn câu

“Hoàn toàn chính xác.” Tiêu Đình đáp.

“Không cần chìa khóa để mở, tôi vẫn có thể làm được, chỉ cần có nội công thâm hậu, lẽ nào....”

Ngay lập tức Tô Thần Binh quá kích động, hào hứng phỏng đoán: “Lẽ nào tên tiểu tử Tô Thương kia, luôn luôn giấu dốt, thực tế lại không phải là đồ bỏ đi, mà là cao thủ võ công?”

“Kìa, cái này.”

Tiêu Đình nhất thời có chút bối rối.

Ông chủ à, tôi khuyên ông đừng nản lòng, ông cũng đừng đến mức quá hào hứng như vậy.

Cao thủ võ công?

Đại thiếu gia như thế nào, bản thân ông còn không rõ sao, sao có thể so sánh với cao thủ võ công được.

“Tôi ngốc quá rồi.”

Tô Thần Binh hình như nhận ra được vấn đề này, lắc đầu cười khổ: “Tôi suýt thì quên, bản lĩnh khác của Tô Thương thì không có, bẻ khóa leo tường thì là một cao thủ, Tiêu Đình, đã có dấu vết cạy cửa ở cửa chống trộm phải chứ?”

“Thưa ông chủ, không có ạ, khóa chống trộm vẫn còn nguyên vẹn.” Tiêu Đình thành thật trả lời.

“Cái gì?”

Tô Thần Binh vô cùng ngạc nhiên nói: “Bất kể là dùng lực mạnh ghê gớm, hay là thủ đoạn cạy khóa để mở, thì khóa chống trộm đều sẽ bị phá bỏ, Tô Thương rốt cuộc dùng cách gì mở khóa chống trộm chứ?"

Kỳ lạ.

Cái này kỳ lạ quá rồi!

Tô Thần Binh nghĩ mãi vẫn không ra, không nhịn được bèn đoán: “Lẽ nào Tô Thương có thiên phú đặc biệt về mặt phá khóa này sao?”

“Ông chủ.”

Lúc này Tiêu Đình không nhịn được bèn nói: “Tôi nhớ vài hôm trước, ông đến biệt thự ven sông dọn dẹp vệ sinh, có phải hôm đó ông quên khóa cửa ở đó không?”

“Ờ....”

Nghe đến câu này,Tô Thần Binh dừng một chút, sau đó sắc mặt đen lại, thoáng chút thất vọng: "Chắc là vậy rồi."

Làm cha của Tô Thương, Tô Thần Binh từ trước nay chưa bao giờ bỏ cuộc việc tìm kiếm tài năng thiên phú của con trai.

Tô Thương khi còn bé, Tô Thần Binh đã cho học thử võ công, tài chính, nhưng Tô đại thiếu gia không hề thông minh.

Về sau ông ấy cho Tô đại thiếu gia học thanh nhạc, vũ đạo, các loại lớp huấn luyện, kết quả Tô đại thiếu gia dốt đặc cán mai tất cả các môn.

Vừa rồi nghe Tiêu Đình nói, Tô đại thiếu gia không cần chìa khoá mở cửa, ông ấy còn tưởng rằng con trai có thiên phú phá khóa.

Mặc dù cái thiên phú này có chút vô bổ, nhưng dù gì cũng khác hẳn với người thường, đừng coi phá khóa không thể là thiên phú, về sau bản thân ông ra ngoài uống rượu, cũng có thể nói khoác với ông chủ khác, con trai tôi Tô Thương có kĩ năng phá khóa rất thuần thục.

Nhưng bây giờ... Lại là chính mình quên khóa cửa rồi?

Tô Thần Binh quá thất vọng rồi, không nhịn được cảm thán: "Con trai ơi con trai, chừng nào thì con làm cho ta vui lên một chút chứ, aiiii!"

"Ông chủ, đại thiếu gia trước mắt đã có lòng cầu tiến rồi, đêm qua cậu ấy còn đề nghị muốn học võ công cùng tôi đấy." Tiêu Đình an ủi.

"Nó đã 20 tuổi rồi, học võ công cái con khỉ ấy."

Tô Thần Binh đả kích trước, sau đó nói với biểu cảm phức tạp: “Đừng nói không có tư chất, dù nó có thiên phú dị bẩm cũng không kịp nữa rồi, người giết Ngọc Yến kia, đã tới Giang Bắc rồi, nhà họ Tô, sắp đứng trước một kiếp nạn trước nay chưa từng có rồi."

Tiêu Đình nghi ngờ nói: "Ông chủ, nghiêm trọng như vậy sao”

"Ừm."

Tô Thần Binh tiếp tục nói: "Cậu là người mà tôi tin tưởng nhất, nói cho cậu cũng không sao."

"Thực lực của người kia, quá mạnh, vết thương cũ của cha tôi tái phát, cũng là bởi vì ông ta."

Tô Thần Binh nói tiếp: "Ông ta là kẻ địch sống còn của nhà họ Tô chúng ta, khoảng thời gian trước, cha tôi vì khiến cho ông ta bị thương mà bản thân mình cũng bị thương nặng, như vậy chắc hẳn là trong một thời gian ngắn ông ta sẽ không xuất hiện, nhưng chung quy là một cái tai hoạ ngầm."

Tiêu Đình không nhịn được hỏi: "Ông chủ, đại tiểu thư là Dực Cân chiến thần, nổi tiếng ở nước Hoa, người kia dù có thân thế gì, mà lại dám đối địch với nhà họ Tô chứ?”

"Năm đó cậu mười tuổi liền đi theo tôi, có rất nhiều chuyện cậu không hiểu rõ, nói cho cậu cũng không có ý nghĩa."

Tô Thần Binh thản nhiên nói: “Chẳng qua, cậu phải biết, núi cao còn có núi cao hơn, huống hồ Dực Cân đã có chức vị, nó đại diện quốc gia, rất nhiều chuyện không tiện cũng không thể nhúng tay, nếu không..."

"Được rồi, hôm nay nói nhiều rồi, Tiêu Đình, cậu ra ngoài đi, chuyện tối nay đừng để xảy ra sai lầm!" Tô Thần Binh nói với vẻ mặt nghiêm ngặt.

"Vâng!"

Tiêu Đình nhận lệnh, lập tức rời khỏi phòng đọc sách.

Sau khi anh ấy đi, Tô Thần Binh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao, không nhịn được lẩm bẩm nói một mình:

"Ngọc Yến, đều tại tôi vô dụng, không bảo vệ được bà, năm năm trôi qua rồi, bà ở bên kia... Có khỏe không?"

............

Giờ này phút này.

Một bên khác.

Tô Thương ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm hờ, đang tu luyện Cửu U Trấn Ngục Quyết.

Ngoài ra, anh ấy còn giành thời gian học một môn tiên thuật cùng một loại bí thuật.

Huyền Thiên Tiên đế kiếp trước, Tô Thương không nói là nắm giữ ba ngàn tiên thuật cao cấp, nhưng cũng không chênh lệch là bao.

Những tiên thuật đó, mỗi một cái đều đủ để lập phe phái, có thể hái trăng bắt sao bá đạo vô cùng.

Nhưng.

Vì ở hiện tại chỉ là luyện khí tầng thứ nhất, linh khí quá yếu, căn bản không phát huy được sự lợi hại của tiên thuật, cho nên Tô Thương chỉ là học được cái thủy cầu thuật đơn giản.

Giữ yên ba giây, liền có thể dùng linh khí ngưng tụ ra một quả cầu nhỏ kích thước một quả táo, lực công phá không không hề nhỏ.

Còn về phần bí thuật trong đầu Tô Thương cũng có rất nhiều, , thậm chí có cấm thuật có thể hủy trời diệt đất.

Tuy nhiên với linh khí bây giờ, căn bản là không có cách nào sử dụng bí thuật lớn mạnh được, bởi vậy nghĩ đi nghĩ lại, Tô Thương chỉ học được một cái thuật dịch dung.

Như tên gọi, thuật dịch dung có thể thay đổi dung mạo, hình dáng cùng giọng nói, quan trọng nhất chính là, cái này không có yêu cầu gì đối với linh khí.

Hơn nữa thuật dịch dung Tô Thương nắm giữ, còn có một công năng lợi hại nữa, có thể dùng linh khí chế tạo ra một cái mặt nạ đầu rồng, chỉ cần đeo mặt nạ lên, liền không cần phẫn nộ mà hết sức uy vũ, người bình thường đến dũng khí gần cũng không có.

Thấm thoát những ngôi sao đã lặn mất, mới đó mà đã đến rạng sáng rồi.

Tô Thương liếc nhìn thời gian, liền cầm lấy chìa khóa xe, đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài cửa phòng, cơm tối Tiêu Đình mang tới vẫn còn ở đó.

Bây giờ Tô Thương là người một lòng luyện khí tầng thứ nhất, mười ngày không ăn cái gì cũng không sao, cho nên những thức ăn này anh ấy không hề động đến, mà là để lại cho Bạch Miêu ăn.

“Bạch Miêu, tao ra ngoài làm việc, mày ở lại trông nhà nha.”

Tô Thương để lại một câu nói, anh từ lầu ba đi xuống, từ ánh nhìn đầu tiên đã nhìn thấy có camera giám sát ở phòng khách.

Nhưng anh ấy không để ý đến, trực tiếp lái chiếc Bentley Mulsanne, rời khỏi biệt thự cạnh bờ sông, xuất phát về hướng đại học Kinh Tử.

Khoảng nửa tiếng sau, Tô Thương đã đến nơi, nơi này đã đậu đầy máy ủi.

Bởi vì là đêm khuya, lại thêm đại học Kinh Tử ở vùng ngoại thành, máy ủi đều đậu ở bên trong vùng đất hoang địa, cho nên rất khó bị phát hiện.

Tô Thương xuống xe, Vương Phú Quý liền tiến lên đón, cười nói nịnh nọt: "Tô đại thiếu gia, mọi sự chuẩn bị đã sẵn sàng, bây giờ khởi công luôn sao?"

Tô Thương nhìn xung quanh 50 cái máy ủi, khóe miệng hiện lên nụ cười đùa cợt, khẽ cười nói: "Không vội, chờ một chút nữa, còn có người chưa đến ."

"Người nào?" Vương Phú Quý tò mò hỏi.

"Tôi cũng không biết."

Tô Thương cười cười, trong mắt hiện ra một luồng sát ý.

Tất nhiên tối nay kẻ chủ mưu phía sau này muốn giết mình, chuyện thú vị như vậy, Tô Thương đã suy đoán, người kia tất nhiên sẽ tự mình tới, đây cũng là mục đích để Tô Thương sắp đặt ra cái vở kịch này ra.

Ước chừng sau mười phút, Tô Thương bỗng nhiên nhìn về hướng bốn giờ, ánh mắt sắc bén lạ thường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng:

"Cá đã mắc câu rồi!"

Quảng cáo
Trước /21 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Năm Cấp 3 Của 12 Cậu Thiếu Niên

Copyright © 2022 - MTruyện.net