Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 66: Mật Tuyết Băng Thành thật là ngọt ngào
Lưu Phàm Khôn nổi giận thật rồi.
Vừa rồi Nạp Lan Tổ còn chưa thừa nhận nhưng bây giờ thì tốt rồi trước mặt Quốc Nhận trực tiếp nhận luôn rồi.
Đáng chết mà!
Nếu không phải là kiêng kị sĩ quan huấn luyện Quốc Nhận Tây Dao kia thì Lưu Phàm Khôn sớm đã đem người đến giết rồi.
Lúc này.
Trong đại sảnh của trang viên.
Tây Dao mặt lạnh như băng tuyết, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng nói: "Nạp Lan Tổ, đừng nói nhiều lời nữa, có hai yêu cầu, một là Nạp Lan Dịch phải xin lỗi, hai là hoàn trả lại Hồng Liên Đao, nhanh chóng làm đi, đừng ép tôi phải ra tay, nếu không nhà Nạp Lan không còn đường sống nữa đâu!"
"Đừng có mà nghi ngờ, tôi hoàn toàn có năng lực này!" Tây Dao lạnh lùng nhấn mạnh, lộ ra uy thế mạnh mẽ không thể nghi ngờ được.
Nhìn thấy Tây Dao nổi giận, Nạp Lan Tổ liền phản ứng lại, cười khổ nói: "Cô Tây Dao, vừa nãy tôi có chút hồ đồ, ý của tôi là, nếu như Nạp Lan Dịch thật sự có bản lĩnh này thì vừa đúng lúc gặp các thành viên Quốc Nhận bị bắt, chắc chắn sẽ ra tay cứu giúp, dù sao trung thành với quân đội nhà nước cũng là gia phong của nhà họ Nạp Lan chúng tôi."
"Nhưng Nạp Lan Dịch chỉ là một người bình thường, không thể đánh bại được các cao thủ nước D kia."
Nạp Lan Tổ giải thích: "Cứ như vậy thì người cướp đi Hồng Liên Đao cũng không phải là Nạp Lan Dịch."
"Tôi đoán là chắc chắn có người bụng dạ khó lường, giả mạo là Nạp Lan Dịch."
Nạp Lan Tổ nghiêm túc nói: "Cô Tây Dao, mỗi câu tôi nói đều là thật, cô phải tin tôi, hơn nữa, Hồng Liên Đao căn bản không có ở trong nhà họ Nạp Lan, không tin thì các cô có thể lục soát."
"Ha ha!"
Tây Dao nghe thấy như vậy liền cười nhạo nói: "Lục soát thì không cần, có lẽ Hồng Liên Đao sớm đã được chuyển đi rồi, ông gọi Nạp Lan Dịch ra đây, tôi muốn đối chất với anh ta."
"Oan uổng quá, cái gì mà chuyển Hồng Liên Đao đi rồi chứ, chuyện không có căn cứ mà, nhưng mà, cô Tây Dao, cô đợi một lát, để chứng minh cho sự trong sạch của nhà Nạp Lan, tôi sẽ gọi Nạp Lan Dịch tới."
Nghe đến lời này, Nạp Lan Tổ không hề do dự, liền gọi điện cho Nạp Lan Dịch, trầm giọng nói: "Nạp Lan Dịch, ông không cần biết cháu đang ở đâu, lập tức cút về đây ngay cho ông!"
Cúp điện thoại xong, Nạp Lan Tổ lại cười nói: "Cô Tây Dao, chúng ta đợi một lát nhé, Nạp Lan Dịch sẽ nhanh chóng trở về thôi, đến lúc đó nhất định sẽ có một lời giải thích cho Quốc Nhận."
"Ừm."
Tây Dao gật đầu, sau đó lại kéo Tô Thương ngồi xuống ở ghế bên cạnh.
"Đây là...Tô đại thiếu gia?"
Lúc trước, Nạp Lan Tổ tập trung tinh thần đối phó với Tây Dao mà không để ý đến sự hiện diện của Tô Thương, bây giờ ông ta mới phản ứng lại liền nhíu mày nói.
Xem ra kế hoạch lần này của Nạp Lan Dịch thất bại rồi, hai người Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh hoàn toàn không giết được Tô Thương.
Tên Nạp Lan Dịch này, chuyện thành công thì không có chứ chuyện thất bại thì có thừa mà, đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì phải trừng phạt nó thật nghiêm mới được.
Trong lòng Nạp Lan Tổ oán giận, nhưng ngoài mặt lại cười nói: "Tô đại thiếu gia, hôm nay ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?"
Ông ta vô cùng tò mò, Tô Thương đến nhà Nạp Lan làm gì chứ, lẽ nào đã biết chuyện Nạp Lan Dịch sai người giết cậu ta?
Không phải chứ.
Nếu như Tô Thương đã biết được sự thật thì người đi cùng cậu ta tới đây chắc chắn là Tô Kiền Khôn mới đúng.
Dựa vào tính cách bảo vệ con cái của Tô Kiền Khôn, chắc chắn sẽ làm ầm lên, có lẽ sẽ cưỡng ép giết chết Nạp Lan Dịch để trút cơn giận.
"Ha ha, ông chủ Nạp Lan, tôi nghe nói Quốc Nhận muốn đến nhà Nạp Lan để hỏi tội, cho nên muốn đến đây xem náo nhiệt mà thôi." Tô Thương làm bộ ngốc nghếch nói.
Quả nhiên.
Cậu ta hoàn toàn không biết được sự thật.
Nạp Lan Tổ thở phào nhẹ nhõm, sau đó sắc mặt tối sầm lại.
Xem náo nhiệt?
???
Đây không phải là giậu đổ bìm leo cmn sao?
Muốn xem chuyện cười của nhà Nạp Lan thì có rất nhiều người nhưng nói ra trắng trợn như thế này cũng chỉ có mỗi Tô đại thiếu gia, lẽ nào không suy nghĩ đến cảm nhận của nhà Nạp Lan chúng tôi sao?
Sắc mặt của Nạp Lan Tổ vô cùng khó coi: "Khụ, Tô đại thiếu gia, cậu làm như vậy có hơi không đúng rồi, nhà họ Nạp Lan chúng tôi và nhà họ Tô cũng xem như có chút giao tình, nhà họ Nạp Lan xảy ra chuyện, nhà họ Tô không ra tay giúp đỡ thì thôi đi, cậu còn giậu đổ bìm leo như vậy sao."
"Tôi kêu cậu ấy tới đó!"
Lúc này, Tây Dao nhìn chăm chú Nạp Lan Tổ, thản nhiên nói: "Tô Thương sắp gia nhập vào Quốc Nhận rồi, là thành viên của Quốc Nhận, tôi đưa cậu ấy tới, có vấn đề gì sao?"
"Chuyện này...đương nhiên không có vấn đề gì rồi!"
Nạp Lan Tổ ngượng ngùng cười, sau đó lại đứng qua một bên không nói gì nữa.
Mặc dù hôm nay Lưu Phàm Khôn của nước D và sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận là Tây Dao đều tới nhà Nạp Lan gây chuyện.
Nhưng mà Nạp Lan Tổ có tự tin là có thể chứng minh được sự trong sạch của nhà Nạp Lan, cho nên biểu tình vẫn rất là thoải mái.
Dù sao trong nhà của mình hoàn toàn không có Hồng Liên Đao, cây ngay không sợ chết đứng.
Tây Dao và đám thành viên Quốc Nhận, cũng không hề nói tiếng nào, đều yên lặng chờ Nạp Lan Dịch tới.
Trong lòng Tô Thương lại bắt đầu tính toán làm sao để có thể tiếp tục vu oan cho Nạp Lan Dịch cướp Hồng Liên Đao.
"Có rồi."
Rất nhanh, khóe miệng Tô Thương khẽ nhếch lên cười, trong lòng anh đã có một kế hoạch hoàn mỹ, thế là anh liền buông thần thức ra thăm dò xung quanh.
Anh phải phát giác ra Nạp Lan Dịch trước tất cả mọi người ở đây, cảm nhận được vị trí của Nạp Lan Dịch.
Bởi vì Tô Thương có linh hồn của Tiên đế, cộng với việc đã đạt tới luyện khí tầng thứ hai, cho nên năng lực cảm nhận đã vượt xa tông sư võ đạo, đương nhiên có thể thần không biết quỷ không hay mà làm được điều này rồi.
Khoảng hai mươi phút sau, Tô thương đã phát giác được Nạp Lan Dịch đang lái chiếc Porsche đi về phía trang viên bên này.
Nhưng mà, bởi vì trước mặt có một chiếc xe phun nước cho nên chiếc Porsche không có cách nào đi nhanh lên được.
"Cơ hội đến rồi."
Tô Thương nhìn thấy như vậy, khóe miệng nhếch lên, sau đó nhìn sang Tây Dao ở bên cạnh, khẽ cười nói: "Chị Tây Dao, đợi lâu như vậy tôi hơi khát nước rồi, chị muốn uống chút gì không?"
"Cũng được."
Tây Dao nhẹ nhàng trả lời, sau đó nhìn sang Nạp Lan Tổ, biểu tình lại nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Nạp Lan Tổ, đến nhà của ông mà ngay cả một ly nước cũng không có, đây là cách mà nhà họ Nạp Lan tiếp đãi khách hay sao?"
"Ha ha, ngại quá, cô Tây Dao, tôi vô ý quá."
Nạp Lan Tổ cười làm lành trước, sau đó lại dặn dò: "Người đâu, pha trà, pha trà Hồng Bào Mộc Thụ mà mấy ngày trước tôi được tặng đó."
"Ông chủ Nạp Lan, không cần đâu, tôi không thích loại đó."
Tô Thương ngăn lại, rồi cười nói: "Nếu mà so sánh thì tôi lại thích uống trà sữa hơn, chị Tây Dao, chị uống trà sữa không, bây giờ tôi đi mua cho, tôi đi mua cho chị một ly nhé."
"Trà sữa? Uống ngon không?" Tây Dao nghi ngờ nói.
Mấy năm nay, bà ta không phải tu luyện thì là quản lý Quốc Nhận, rất ít khi tiếp xúc với cuộc sống ở thành phố, thỉnh thoảng mới đi dạo loanh quanh, nhưng cũng sẽ không mua trà sữa, vì bà ta cho rằng đó là thức uống của mấy đứa thanh niên trẻ tuổi, không phù hợp với mình.
"Đương nhiên ngon rồi, nắng hè chói chang, trà sữa siêu ngọt, có ca khúc hát như vậy mà...hình như là em yêu anh, anh yêu em, Mật Tuyết Băng Thành* thật ngọt ngào."
* bài hát Mật Tuyết Băng Thành.
Tô Thương ra sức quảng cáo cho trà sữa, anh nói tiếp: "Tôi nhớ thì gần đây có một tiệm Mật Tuyết Băng Thành, chị đợi chút tôi đi mua cho chị."
"Được." Tây Dao mỉm cười nhìn Tô Thương.
Nhận được sự đồng ý của Tây Dao, Tô Thương liền rời khỏi đại sảnh của trang viên, lái chiếc Bentley Mulsanne rời khỏi nhà Nạp Lan.
Những thành viên Quốc Nhận ở đó lại bị quay cho vòng vòng rồi.
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy có ai ở trước mặt sĩ quan huấn luyện đùa giỡn cợt nhả như vậy.
Còn em yêu anh, anh yêu em, Mật Tuyết Băng Thành thật ngọt ngào nữa chứ?
Lẽ nào sĩ quan huấn luyện yêu thích gu này sao?
Giang Thành Dương âm thầm ghi chú lại, dường như anh ta vừa được mở cửa ra một thế giới mới vậy.
Chương 67: Nạp Lan Dịch phấn khởi
Giờ này phút này.
Mặt mũi Nạp Lan Dịch đang vô cùng lo lắng, anh ta lái chiếc xe thể thao Porsche màu trắng, phóng nhanh trên đường.
"Không biết là xảy ra chuyện gì rồi, nghe giọng ông nội dường như không vui, lẽ nào chuyện ám sát Tô Thương thất bại rồi sao, Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh khai ra mình rồi sao?"
Nghĩ đến đây, trong lòng Nạp Lan Dịch lại càng lo lắng, hận không thể phóng tới hai trăm cây số một giờ để về.
Nhưng đáng tiếc, trước mặt có một chiếc xe phun nước chắn ngang chiếc Porsche làm cho nó không đi nhanh được.
Đường này vốn là đường một chiều cho nên không có cách nào để vượt xe được, Nạp Lan Dịch liên tục nhấn còi, ra hiệu cho chiếc xe phun nước nhường đường.
Ai mà ngờ tài xế lái chiếc xe phun nước không thèm để ý, còn cố ý lái xe thật chậm, chính là không muốn cho Nạp Lan Dịch vượt lên.
"CMN, ông đây là nhị thiếu gia nhà Nạp Lan, còn không nhường đường nữa thì ông đây đụng chết mày!"
Nạp Lan Dịch tức đến nổ phổi, thò đầu ra đe dọa tài xế lái xe phun nước.
Câu nói này quả nhiên có tác dụng, tài xế lái xe phun nước sau khi biết được thân phận của Nạp Lan Dịch liền vội vàng gia tăng tốc độ, đến ngã tư tiếp theo thì nhường đường cho anh ta.
"Đồ chó m*, hôm nay ông đây còn có việc, không thèm tính toán với mày!"
Nạp Lan Dịch chửi ầm lên, sau đó đạp mạnh chân ga, nghênh ngang rời đi, vội vàng muốn trở về nhà Nạp Lan xem xem là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay vào lúc này, một chiếc Bentley Mulsanne lao tới, đâm thẳng vào đầu xe Porsche.
Ầm!
Kèm theo tiếng động vang lên thì hai chiếc xe đều dừng lại.
Hai chiếc xe cao cấp đụng nhau lập tức thu hút rất nhiều người đến xem.
"Chết tiệt!"
Nạp Lan Dịch vốn đang rất vội vã, giờ phút này lại càng nổi trận lôi đình, trực tiếp đẩy cửa xe ra bước tới chiếc Bentley Mulsanne, thẹn quá hóa giận mà mắng chửi: "Cái đồ đần độn này, mày biết lái xe không vậy hả!"
Lúc này.
Người ở trong chiếc Bentley Mulsanne đẩy cửa, tiếp theo đó Tô Thương từ bên trong đi ra nhìn Nạp Lan Dịch, nghiến răng nói: "Nạp Lan Dịch, cmn anh mắng ai vậy hả?"
"Tô..Tô đại thiếu gia!"
Nạp Lan Dịch nhìn thấy Tô Thương nhất thời giật nảy cả mình, lẩm bẩm nói: "Cậu, cậu sao lại còn sống?"
"Anh rất muốn tôi chết sao?" Tô Thương nhíu mày nói.
Mặc dù Nạp Lan Dịch dám sai người giết Tô Thương nhưng ngoài mặt thì lại không dám đắc tội với Tô Thương, dù sao thì Tô Thương cũng là thiếu gia ăn chơi lêu lỏng nhất ở Giang Bắc, sau lưng còn có Tô Kiền Khôn và Tô Cân Dực.
Thế là, Nạp Lan Dịch liền vội vàng khoát tay, cười làm lành nói: "Không không không, sao lại như vậy chứ."
"Vậy tại sao anh lại nói tôi vẫn còn sống sao?" Tô Thương biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: "Tôi còn sống khiến anh ngạc nhiên, lẽ nào anh muốn giết tôi sao?"
"Không thể nào, làm gì có chuyện đó."
Nạp Lan Dịch vội vàng giải thích: "Chúng ta không phải vừa mới đụng xe với nhau sao, tôi còn tưởng là người lái xe Bentley chết rồi cơ, cho nên nhìn thấy anh từ xe bước ra mới ngạc nhiên thôi."
Trong lòng Tô Thương cười nhạo, nhưng ngoài mặt vẫn to miệng chửi mắng: "CMN, anh còn dám nói chuyện này, anh lái xe kiểu xe vậy hả, m* nó chứ, xem chút đụng chết ông đây rồi!"
"Xin lỗi Tô đại thiếu gia, đều trách tôi, cậu không bị thương chứ?" Nạp Lan Dịch ân cần hỏi han.
"Bị thương cmn, tố chất cơ thể của ông đây vẫn còn tốt nha, không thấy ông đây vẫn đang nhảy nhót tưng bừng hay sao?"
Tô Thương chỉ chiếc Bentley rồi lạnh giọng nói: "Nhưng mà, anh đụng hư xe của ông đây rồi, nói đi, chuyện này giải quyết như thế nào đây?"
"Người không sao thì tốt rồi, xe thì tôi đem đi sửa, Tô đại thiếu gia đừng tức giận nữa."
Nạp Lan Dịch chỉ sợ đụng Tô Thương bị thương ở trước mặt mọi người thôi, còn bây giờ anh ta đã biết Tô Thương không bị gì thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại nói thêm: "Còn nữa, tôi có thể lấy năm mươi vạn ra để bồi thường xe cho cậu."
"Như vậy còn tạm được."
Tô Thương hài lòng gật đầu nói: "Xem như anh biết điều, trong lịch sử giao dịch của anh vẫn còn số tài khoản của tôi, anh chuyển tiền đi."
"Được."
Nạp Lan Dịch không hề chần chừ, xoay người bước tới chiếc Porsche, cúi người xuống lấy điện thoại.
Mà Tô Thương thì thừa cơ hội này đem thanh đoản đao màu đỏ lửa để dưới chân của Nạp Lan Dịch.
Thanh đoản đao màu đỏ này đương nhiên chính là Hồng Liên đao.
Sau khi Tô Thương hút hết ma khí của Hồng Liên đao thì thanh đao đã trở thành một thanh đao bình thường.
Nhưng anh lại không vứt nó đi, mà mang theo bên mình, bây giờ đúng lúc có thể vứt cho Nạp Lan Dịch.
Chỉ cần Nạp Lan Dịch cầm thanh Hồng Liên đao đi về nhà Nạp Lan thì đó chính là chứng cớ rành rành rồi, nỗi oan tối qua, anh ta không cõng cũng phải gánh.
Lúc này, Tô Thương đem Hồng Liên đao để xuống dưới đất,chỉ cần Nạp Lan Dịch vô tình di chuyển một cái liền có thể dẫm trúng nó rồi, từ đó phát hiện ra thanh Hồng Liên đao, không biết Nạp Lan Dịch sẽ có biểu tình như thế nào đây.
"Được được, Tô đại thiếu gia, tôi chuyển tiền vào thẻ của cậu rồi, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ." Lúc này, Nạp Lan Dịch đứng thẳng dậy nói.
"Được rồi."
Tô Thương khẽ mỉm cười, sau đó lại nói: "Đúng rồi, tối qua tôi đấu chó thua, tôi đã làm theo những gì anh yêu cầu, có cơ hội chúng ta lại đấu tiếp đi, tôi cảm thấy Teddy của tôi có thể đánh thắng con Collie kia của anh."
Teddy đấu với Collie?
Ha ha!
Nằm mơ đi!
"Được, không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cũng được."
Mặc dù trong lòng xem thường nhưng ngoài mặt Nạp Lan Dịch vẫn cười nói nhận lời, sau đó lại muốn đi đến chiếc Porsche.
Ngay lúc này, anh ta đột nhiên phát hiện ra bản thân hình như dẫm phải thứ gì đó, thế là anh ta bèn cúi đầu xuống xem và nhặt thanh Hồng Liên đao lên.
"Đây là..."
Nạp Lan Dịch cầm thanh Hồng Liên đao lên, tỉ mỉ xem xét, cảm thấy láng máng quen thuộc.
Sau khi anh ta nhìn chăm chú vài giây thì Nạp Lan Dịch trong nháy mắt hết sức vui mừng, hai tay run lên.
"Hồng...Hồng Liên đao!"
"Đây không phải là thanh yêu đao Hồng Liên của nước D sao, mình đã nhìn thấy hình của nó, giống y chang trên hình!"
"Các cao thủ nước D và Quốc Nhận đều cực khổ tìm bảo đao mong mà không được này, thế mà không hiểu làm sao bây giờ nó lại ở ngay dưới chân mình!"
"Ha ha, ông đây quả nhiên là người được ông trời lựa chọn mà, nhẹ nhàng nhặt được báu vật, vận may trào dâng mà, ha ha ha!"
"Nếu như mình đem thanh Hồng Liên đao này về nhà Nạp Lan thì ông nội nhất định sẽ nhìn mình với cặp mắt khác xưa cho mà xem, nói không chừng còn thưởng cổ phần của gia tộc cho mình nữa!"
"Nạp Lan Minh Triết, anh trời sinh may mắn, em làm sao so được với anh chứ!"
Nạp Lan Dịch vô cùng kích động, cái tay nắm chặt Hồng Liên đao run rẩy không ngừng, anh ta đã ảo tưởng tới dáng vẻ ông nội vui mừng như thế nào rồi.
"Nạp Lan Dịch, anh nhặt được thứ gì ở dưới đất vậy?" Lúc này, Tô Thương rõ ràng biết mà còn cố ý hỏi.
"Không, không có gì, Tô đại thiếu gia, tôi về nhà trước đây."
Nạp Lan Dịch lập tức định thần lại, dường như sợ người ta cướp mất mà ôm chặt thanh Hồng Liên đao vào trong lòng mình, sau đó vứt bỏ luôn chiếc Porsche lại, rồi vội vàng phóng chạy về nhà Nạp Lan.
"Nạp Lan Dịch, anh làm cái gì vậy, không cần xe nữa hả?"
Tô Thương nhìn theo bóng dáng của Nạp Lan Dịch, gọi to theo một câu, ai mà ngờ anh càng gọi thì Nạp Lan Dịch chạy càng nhanh, rất nhanh không còn nhìn thấy bóng dáng luôn.
"Ha ha."
Tô Thương nhìn thấy như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, sau đó anh gọi điện cho Quách Ý, gọi cậu ta đến xử lý chiếc Bentley.
Về phần anh thì đi đến quán trà sữa cách đó không xa, mỉm cười nói:
"Hai ly trà sữa khoai môn nghiền kem, không cần khoai môn, cũng không cần kem, cám ơn."
...
Mấy phút sau.
Trong lòng Nạp Lan Dịch đang ôm Hồng Liên đao, vội vội vàng vàng chạy thẳng vào phòng khách nhà Nạp Lan.
Lúc này.
Nạp Lan Dịch thở hổn hển, mồ hôi to như hạt đậu rơi lã chã từ trán anh ta xuống, nhưng vẻ mặt anh ta lại tràn đầy phấn khởi, nhanh chóng lấy thanh Hồng Liên đao từ trong lòng mình ra, hưng phấn nói: "Ông nội, ông xem cháu có món đồ gì tốt nè!"
"Hồng Liên đao!"
"Cháu lấy được thanh đao nổi tiếng của nước D rồi, yêu đao Hồng Liên, ha ha ha!" Nạp Lan Dịch đắc ý cười lớn ha ha.
Xoạt xoạt xoạt.
Nhưng khi anh ta vừa nói dứt lời thì Tây Dao và Nạp Lan Tổ đều quay lại nhìn anh ta, sắc mặt vô cùng xấu...
Chương 68: Hại ông nội nhà mày rồi
Tại phòng khách nhà Nạp Lan, sĩ quan huấn luyện Quốc Nhận Tây Dao cùng với mấy thành viên khác của Quốc Nhận đều đang đợi Nạp Lan Dịch tới.
Nạp Lan Tổ cũng đang đợi, nhưng ông ấy rất tự tin vì cho rằng những thành viên của Quốc Nhận nói người tên Nạp Lan Dịch nào đó đã cướp đi Hồng Liên đao tuyệt đối không phải là cháu của mình.
Vì thế khuôn mặt của Nạp Lan Tổ luôn mỉm cười, không hề có chút hoảng loạn nào, dù sao cũng là hiểu lầm, đợi Nạp Lan Dịch đến thì có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi.
Nhưng lúc này Nạp Lan Dịch đột nhiên ôm Hồng Liên đao chạy vào, còn ngu ngốc khoe khoang là mình đã lấy được Hồng Liên đao.
Cmn mà!
Đây không phải là ngu xuẩn hay sao!
Người khác đều là đồ hại cha, còn nó hại luôn cả ông nội cmn luôn sao?
"Ông nội!"
Lúc này, Nạp Lan Dịch vẫn chưa biết được mức độ nghiêm trọng của việc này, đắc ý cười nói: "Cháu vì gia tộc nên đã lấy được Hồng Liên đao, đây chính là có công rất lớn rồi chứ, ông định thưởng cho cháu thế nào đây?"
"Chát!"
Nhưng anh ta vừa nói xong, Nạp Lan Tổ liền ra tay tát một cái vào mặt, tức giận hét lên: "Tao thưởng cho cái đ* bà ngoại mày!"
Nạp Lan Dịch ngã nhào xuống đất, khuôn mặt tuấn tú đầy hoảng hốt, uất ức nói: "Ông nội, sao ông lại đánh cháu?"
"Câm miệng!"
Nạp Lan Tổ lớn tiếng chửi: "Mày quỳ xuống cho tao, nhanh, lập tức!"
Nạp Lan Dịch không dám trái lời, vội vàng quỳ xuống đất, trong tay vẫn còn nắm chặt Hồng Liên đao, biểu cảm càng hoang mang tột cùng.
"Nạp Lan Tổ!"
Lúc này Tây Dao lạnh lùng nói: "Hồng Liên đao quả nhiên ở trong tay Nạp Lan Dịch, bây giờ chứng cứ rành rành, ông còn giải thích gì nữa không?"
"Cái này..."
"Hiểu lầm, chắc chắn là có hiểu lầm!"
Nạp Lan Tổ cũng không biết nên nói gì, thế là chăm chú nhìn Nạp Lan Dịch, trầm giọng nói: "Nạp Lan Dịch, thành thật nói ra đi, cây đao này cháu làm sao mà có được nó?"
Nạp Lan Dịch nghe xong có chút do dự, cảm thấy nói mình nhặt được thì có chút mất mặt, chắc chắn sẽ không được ông nội coi trọng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nạp Lan Dịch khoác lác nói: "Ông nội, đương nhiên là dựa vào bản lĩnh mới giành được rồi!"
"Ông không biết đó thôi, lúc đó hiện trường cực kỳ hỗn loạn, để cướp được cây đao này, cháu..."
"Mày im miệng cho tao!"
Nạp Lan Dịch biến sắc, cắt ngang lời nói của anh ta trước, sau đó sắc mặt u ám nói: "Nạp Lan Dịch, mày biết những vị khách này là ai không?"
"Họ đều là thành viên của Quốc Nhận, cô gái trẻ trung này chính là sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận, Tây Dao!"
Nạp Lan Tổ tự hỏi tự trả lời, rồi tiếp tục nói: "Hôm nay bọn họ tìm tới cửa, nói mày đã cướp đi Hồng Liên đao từ trong tay của đội trưởng Giang ở Quốc Nhận, còn uy hiếp thành viên Quốc Nhận, vì thế họ tới đây là để hỏi tội mày đó!"
"Cho nên tốt nhất là mày nghĩ cho kỹ, trả lời lại lần nữa, đừng có khoác lác, nếu không thì không ai có thể bảo vệ được mày!" Nạp Lan Tổ nói.
"Quốc...Quốc Nhận!"
Nạp Lan Dịch giật nảy mình, vốn dĩ anh ta tưởng rằng những người trong phòng khách chỉ là những người bạn bình thường của ông nội, thậm chí còn cố ý ở trước mặt những người này khoe khoang công lao của mình.
Nhưng bây giờ khi biết được thân phận thực sự của họ, nhất là sau khi biết mục đích họ tới đây thì Nạp Lan Dịch lập tức hoảng loạn.
Quốc Nhận đang tranh giành Hồng Liên đao với cao thủ nước D, việc này tối hôm qua anh ta vừa mới biết.
"Quốc Nhận nghi ngờ mình cướp đi Hồng Liên đao, mà mình vừa mới ở trước mặt Quốc Nhận..."
Nghĩ đến đây Nạp Lan Dịch không kìm được mà vội vàng giải thích: "Tôi tôi tôi, tôi không cướp Hồng Liên đao, là tôi bị oan!"
“Hồng Liên đao đang ở trong tay cậu, bây giờ lại đổi giọng, quá muộn rồi!" Tây Dao lạnh như băng nói.
Keng.
Nạp Lan Dịch vội vàng ném Hồng Liên đao xuống đất, một bên xua tay một bên phủi sạch quan hệ: "Tôi thật sự không cướp đồ từ trong tay Quốc Nhận, cô vừa nói cái gì, tôi không rõ."
"Vẫn còn ngụy biện sao!"
Giang Thành Dương bên cạnh nhìn vào Nạp Lan Dịch, lạnh lùng nói: "Nạp Lan Dịch, khuôn mặt này của anh tôi không thể quên được, tối hôm qua không phải anh rất hung hăng hay sao, không phải anh còn to miệng nói nếu tôi không sợ chết thì cứ đến nhà Nạp Lan mà lấy lại đao hay sao!"
"Tôi lúc nào nói ra những lời đó chứ, anh đừng ngậm máu phun người." Nạp Lan Dịch vừa sợ hãi vừa sững sờ nói, lại giải thích thêm lần nữa: "Hôm qua tôi đi quán bar, trước giờ chưa từng gặp anh, anh chắc chắn là nhận nhầm người rồi!"
"Ha ha, một mình tôi có lẽ là nhận nhầm, nhưng toàn bộ đội viên của tôi đều ở đó, nhiều người như thế còn có thể nhìn sai hay sao?" Giang Thành Dương lạnh lùng cười nói lại.
"Cái này...trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm!" Nạp Lan Dịch có cảm giác có trăm cái miệng cũng không thể cãi lại được.
"Hiểu lầm?" Giang Thành Dương lạnh lùng cười nói: "Thế thì anh nói cho tôi biết Hồng Liên đao này sao lại ở trong tay anh?"
"Là tôi nhặt được ở trên đường!" Nạp Lan Dịch nói sự thật.
"Ha ha, nực cười, anh có biết giá trị của Hồng Liên đao hay không, nếu như lấy nó đi đấu giá, khởi điểm thấp nhất cũng là chục tỷ, anh nghĩ sẽ có người đem nó vứt xuống đường hay sao?"
Giang Thành Dương tiếp tục nói: "Huống hồ là anh vừa rồi cũng đã thừa nhận trước mặt mọi người, là Hồng Liên đao do anh cướp được."
"Đó là do tôi nói khoác lác thôi, thật sự là tôi đã nhặt được nó." Nạp Lan Dịch vẻ mặt cầu xin giải thích: "Sở dĩ tôi nói vậy là muốn oai phong một chút, vênh váo trước mặt ông nội tôi mà thôi."
"Anh Nạp Lan, lời nói dối của anh có trăm ngàn chỗ hở, nói ra để lừa gạt một chút cũng được, nhưng anh cho rằng người ở Quốc Nhận chúng tôi đều là kẻ ngốc hay sao?" Giang Thành Dương nhíu mày.
Nạp Lan Dịch hận không nói nên lời, thế là khẩn cầu Nạp Lan Tổ bên cạnh, vừa khóc vừa nói: "Ông nội, ông phải tin cháu, Hồng Liên đao thật sự là cháu nhặt được, hôm qua cháu không đi đâu cả, chỉ chơi ở quán bar suốt đêm, mấy em nhân viên ở quán bar có thể làm chứng cho cháu."
"Ha ha, lời của những đứa con gái không đàng hoàng đó không thể làm bằng chứng được, huống hồ gì lấy thực lực của anh ra mà nói thì hoàn toàn có thể tránh được tai mắt của tất cả mọi người." Giang Thành Dương trầm mặc nói.
"Đội trưởng Giang"
Lúc đó, Nạp Lan Tổ nghĩ ra một vấn đề nên liền nói: "Anh luôn miệng nói Nạp Lan Dịch cướp đi Hồng Liên đao, còn nói cậu ấy thực lực thâm sâu khó lường, thật sự có chuyện như vậy sao?"
"Đúng thế." Giang Thành Dương gật đầu nói :"Đứa cháu này của ông đã giết hóa kình đỉnh phong dễ như trở bàn tay, ít nhất cũng sắp trở thành tông sư, thậm chí còn mạnh hơn."
"Ha ha, như vậy thì dễ xử lý rồi."
Nạp Lan Tổ kéo Nạp Lan Dịch sang bên cạnh mình, ngay sau đó cười nói:
"Người cướp đi Hồng Liên đao từ trong tay của cậu có phải là nó hay không, chỉ nói miệng thôi thì không được."
"Nhưng mà Nạp Lan Dịch bây giờ đang đứng ở đây, tôi chắc chắn là nó không biết võ công, nó chỉ là một người bình thường, đội trưởng Giang, một người bình thường thì cũng không thể nào cướp được Hồng Liên đao từ trong tay của anh chứ?" Nạp Lan Tổ hỏi ngược lại.
"Người bình thường đương nhiên là không thể, nhưng Nạp Lan Dịch không phải thế." Giang Thành Dương chắc chắn nói.
"Thế thì đơn giản rồi, chỉ cần chứng minh Nạp Lan Dịch không biết võ công thì có thể trả lại trong sạch cho nhà Nạp Lan chúng tôi rồi."
Ánh mắt Nạp Lan Tổ nhìn vào Tây Dao, khuôn mặt cười nói: "Cô Tây Dao, cô là tông sư võ đạo, bây giờ cô có thể thử Nạp Lan Dịch một chút, xem xem nó có biết võ hay không."
"Không cần thử nữa."
Tây Dao lắc đầu, bình tĩnh nói: "Cơ thể Nạp Lan Dịch không có chân khí biến động, chính xác là một người bình thường."
Cô ấy đã quan sát Nạp Lan Dịch nhiều lần, xác định Nạp Lan Dịch không biết võ công.
"Ha ha, thế thì tốt."
Nạp Lan Tổ thở dài một hơi, nhưng đối mặt với Quốc Nhận, dù là bị oan uổng thì ông ấy cũng không hề được voi đòi tiên mà chỉ cười nói: "Cô Tây Dao, sự việc này đã được làm sáng tỏ rồi, cô đường xa tới đây, trưa nay cô đừng đi đâu hết, tôi mời đầu bếp giỏi nhất Giang Bắc tới đây để mọi người cùng thưởng thức những món ăn ngon nhất ở Giang Bắc này."
Tây Dao nhíu mày không trả lời, lẽ nào là Giang Thành Dương nhìn lầm rồi?
Đúng lúc này, Tô Thương mang theo hai ly trà sữa vào, vừa đi vừa nói:
"Chị Tây Dao, chuyện vừa nãy tôi nghe hết rồi, có phải là Nạp Lan Dịch đang dùng thủ đoạn ẩn giấu thực lực hay không, hay để tôi hy sinh bản thân mình một chút, trước mặt mọi người tát anh ta mấy cái, ép anh ta một chút, có thể anh ta sẽ chịu không nổi mà sẽ đánh trả?"
Chương 69: Nạp Lan Dịch, anh còn nói là không biết võ công sao?
Tô Thương vừa nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, biểu cảm thoáng chút ngạc nhiên.
Lấy mình là vật hi sinh, đánh Nạp Lan Dịch mấy cái bạt tai, uy hiếp anh ta sao?”
Mẹ kiếp!
Anh ấy là hi sinh bản thân mình, hay là hi sinh Nạp Lan Dịch?
"Tô đại thiếu gia!"
Lúc này, Nạp Lan Dịch phản ứng lại, nghiến răng nói: "Sao anh lại tới nơi này, lúc nãy không phải tôi đã chuyển tiền sửa xe cho anh rồi sao?”
"Tiền sửa xe gì?" Nạp Lan Tổ đứng bên cạnh hỏi.
"Là như vậy này."
Tô Thương cướp lời nói: "Tôi chẳng phải là lái xe ra ngoài mua trà sữa sao, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đụng phải chiếc Porsche của Nạp Lan Dịch, đơn giản chỉ là một vấn đề nhỏ, nếu không thì tôi nên nghi ngờ nhà họ Nạp Lan các ông có âm mưu hãm hại với tôi rồi.”
Nạp Lan Tổ nghe vậy, gượng cười nói: "Tô đại thiếu gia cứ nói đùa, mưu đồ làm hãm hại là không thể nào, hai nhà chúng ta từ trước đến nay có quan hệ tốt mà."
"Tô đại thiếu gia!"
Lúc này, Nạp Lan Dịch đang quỳ trên mặt đất hỏi lại lần nữa: "Tôi đã bồi thường tiền cho anh rồi, anh đến nhà họ Nạp Lan làm cái gì?"
"Há, hôm qua anh đấu chó thắng tôi, trong lòng tôi hơi khó chịu chút, được biết Quốc Nhận muốn tới đây gây phiền phức cho anh, nên tôi liền tới theo thôi."
Tô Thương cười đùa nói: "Dù gì thì chuyện cũng náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu được thiếu gia ăn chơi lêu lổng nhất ở Giang Bắc tôi đây được."
“Chỉ là tôi không ngờ, Nạp Lan Dịch anh lại là một tên cao thủ ẩn mình.”
Tô Thương giả vờ ngạc nhiên nói: "Anh khiến người khác bất ngờ quá đấy, tôi còn tưởng rằng anh giống như tôi, đều là thiếu gia ăn chơi trác táng."
"Anh đừng có nói bậy!"
Nạp Lan Dịch giật nảy mình, mặt đầy hốt hoảng cắn răng nói: "Ai là cao thủ ẩn mình, tôi chỉ là một người bình thường, Quốc Nhận đã nhầm lẫn rồi!"
"Thôi đi, còn giả vờ à, đội trưởng Giang tài trí hơn người làm sao có thể nhầm lẫn được."
Tô Thương đề nghị lần nữa: "Chị Tây Dao, theo tôi thấy, tên ranh Nạp Lan Dịch này ăn nói rất ngang bướng, không uy hiếp anh ta, thì anh ta sẽ không nói thật, để tôi đánh cho anh ta mấy cái bạt tai, tôi không ngại đau tay đâu."
"Tô Thương!"
Nạp Lan Dịch nổi cáu, cắn răng nói: "Anh bớt thêm dầu vào lửa ở đây đi, tôi có phải người bình thường hay không, sĩ quan huấn luyện Tây Dao đã kết luận rồi, vừa rồi bà ấy đã nói tôi không có chân khí đấy!"
"Không sai."
Nạp Lan Tổ nói tiếp: "Tô đại thiếu gia, cậu có mâu thuẫn với Nạp Lan Dịch, đợi một lát rồi nói, sau chuyện này tôi bảo nó xin lỗi cậu, rồi bảo nó tặng cho cậu một con chó tốt nữa, cậu đừng làm loạn thêm nữa."
"Nạp Lan Tổ, tôi lại thấy Tô Thương nói rất có lý đấy."
Ai ngờ, Tây Dao lại mở miệng nói: "Giới luyện võ có rất nhiều các loại võ công, có lẽ Nạp Lan Dịch thật sự có mánh khóe ẩn giấu thực lực, tôi nhìn qua loa cũng không chắc, cứ để Tô Thương thử một lần đi."
"Nếu như Nạp Lan Dịch là người bình thường, bị đánh một trận cũng không có gì, ít nhất cũng chứng minh được sự trong sạch nhà họ Nạp Lan."
Tây Dao mặt lạnh như băng, trầm giọng nói: "Nhưng, nếu như Nạp Lan Dịch không nhịn được mà đánh trả, để lộ ra chân khí, vậy chứng tỏ chính là anh ta tối hôm qua đã cướp Hồng Liên đao, khiêu khích người Quốc Nhận, đến lúc đó đừng trách ta không khách sáo!"
"Cái này... Được thôi!"
Tây Dao đã lên tiếng rồi, Nạp Lan Tổ tất nhiên không thể từ chối, sau đó nhìn về phía Tô Thương với ánh mắt phức tạp, lạnh nhạt nói: "Tô đại thiếu gia, cậu có thể bắt đầu rồi."
"Ông chủ Nạp Lan, ông có thái độ gì đấy."
Mặt Tô Thương lúc này, đầy khó chịu nói: "Sở dĩ tôi đề nghị đánh Nạp Lan Dịch, còn không phải là vì trả lại sự trong sạch cho nhà họ Nạp Lan các ông à, tôi đây là đang giúp đỡ ông một tay, ông không cảm ơn tôi thì thôi đi, sao lại thấy bộ dáng giống như đang giận tôi vậy?"
Giúp đỡ?
Tôi còn phải cảm ơn cậu?
Nghe đến câu này, Nạp Lan Tổ sắp tức điên lên luôn, nhưng lại không thể nổi giận, đành phải trả lời: “Tô đại thiếu gia, là tôi không đúng, cậu mau bắt tay vào làm đi.”
“Ông bảo tôi đánh thì thì đôi đánh à?”
Tô Thương mặc kệ nói: "Ngại quá, bây giờ tôi đổi ý rồi, đội trưởng Giang, tối hôm qua Nạp Lan Dịch cướp Hồng Liên đao từ tay anh, còn uy hiếp anh, còn không giữ thể diện cho anh, cơ hội này hay là để cho anh đi."
"Không có vấn đề, Tô đại thiếu gia, cảm ơn cậu cho tôi cơ hội này nhé, ha ha."
Giang Thành Dương nghe vậy, nhất thời vui mừng, xắn tay áo lên nóng lòng muốn thử, biểu cảm cũng nham hiểm đáng sợ.
Nhưng anh ta đã nhẫn nhịn đầy một bụng tức giận, từ lâu đã muốn dạy dỗ Nạp Lan Dịch, bây giờ có cơ hội rồi, đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.
“Đừng!”
Nạp Lan Tổ vội vàng ngăn cản, ông ấy biết thực lực của Giang Thành Dương, Hóa Kình đỉnh phong, ra tay không hề có chừng mực, nhỡ may đánh chết Nạp Lan Dịch thì làm sao bây giờ?
Nếu như nhất định phải muốn sắp xếp một người dạy dỗ Nạp Lan Dịch, Tô Thương chắc chắn là thích hợp nhất, bời vì theo Nạp Lan Tổ thấy, Tô Thương chỉ là một đại thiếu gia ăn chơi bị rượu chè, gái gú bào mòn hết cơ thể, sức lực có thể mạnh bao nhiêu chứ.
Nghĩ tới đây, Nạp Lan Tổ cười xòa nói: "Tô đại thiếu gia, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi làm cho cậu không vui lắm, tôi nhận lỗi với cậu, xin cậu dùng bàn tay quý báu này, dạy dỗ Nạp Lan Dịch đi, không phải nó đấu chó thắng cậu, rồi khiến cậu rất khó chịu sao, cậu đánh nó mạnh vào, rồi trút hết giận lên nó đi."
Tô Thương giả vờ do dự vài giây, sau đó nói: "Vậy được rồi, ông chủ Nạp Lan, thấy ông hết sức van xin tôi, tôi cố mà đồng ý vậy."
"Cảm ơn Tô đại thiếu gia." Nạp Lan Tổ cảm kích nói, rồi thở dài một hơi.
"Đội trưởng Giang, hay là anh nghỉ ngơi một chút trước đi, tôi thay anh dạy dỗ Nạp Lan Dịch." Tô Thương cười nói.
"Được."
Giang Thành Dương cảm thấy hơi mất hứng chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, Tô Thương đi tới trước mặt Nạp Lan Dịch.
Lúc này, hai đầu gối Nạp Lan Dịch quỳ xuống đất, Tô Thương cúi xuống nhìn anh ta: "Nạp Lan Dịch, anh cũng nghe thấy rồi chứ, là ông nội anh cầu xin tôi đánh anh, đợi chút nữa tôi ra tay nặng rồi, thì chớ có trách tôi đấy."
"Tô Thương!"
Nạp Lan Dịch nhìn qua Tô Thương một cách căm tức, nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh ta không dám lắm lời.
"Tôi muốn bắt đầu rồi."
Tô Thương cười cười, sau đó liền đưa tay quất vào mặt Nạp Lan Dịch.
Bốp!
Trong phòng khách vang lên một âm thanh của tiếng bạt tai rất rõ ràng, ai nhìn thấy đều cảm thấy rất đau.
Trên mặt Nạp Lan Dịch lộ hẳn ra bộ mặt đau khổ, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tô Thương vẫn chưa dừng lại, vừa đánh vừa vặn hỏi: "Nạp Lan Dịch, thành thật nói ra đi, rốt cuộc anh có võ công hay không!"
"Không!"
Nạp Lan Dịch nghiến răng đáp lại, nhưng đợi anh ta lại là hàng loạt phát bạt tai liên tục được đánh tới.
"Có hay không?"
"Không!"
"Không thật sao?"
"Không thật đó!"
...
Mười mấy cái bạt tai giáng xuống , hai bên má Nạp Lan Dịch sưng đỏ ửng, miệng bị đánh sắp bị lệch luôn rồi, nhưng trong mồm vẫn là lẩm bẩm không phải.
"Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, nếu như đã quyết định đôt tiếng oan cho Nạp Lan Dịch, thì không thể bỏ dở nửa chừng được."
Tô Thương nhanh chóng suy nghĩ, lập tức liền nghĩ đến một cách, thầm nghĩ: "Mình có thể đưa linh khí vào trong cơ thể Nạp Lan Dịch, trong thời gian ngắn để anh ta làm một cao thủ."
"Dựa vào năng lực bây giờ của mình, cho anh ta một ít linh khí, chắc anh ta cũng có thực lực tương đương với Hóa Kình đỉnh phong, nhiều nhất có thể duy trì tầm năm phút."
"Tuy thời gian rất ngắn, nhưng cũng đủ dùng rồi, hoàn toàn có thể để cho Nạp Lan Dịch gánh chịu tiếng oan to lớn này trên lưng rồi.”
Suy nghĩ đến tận đây, Tô Thương đưa tay ra là một bạt tai, quất thật mạnh vào mặt Nạp Lan Dịch.
Nhưng lần này khác với lần trước, khi bàn tay chạm đến khuôn mặt Nạp Lan Dịch, Tô Thương dẫn vào bên trong cơ thể anh ta một ít linh khí.
Bời vì cách thức tu luyện không giống nhau, cho nên hai người cấp tông sư võ đạo ở hiện trường, ai cũng không hề phát giác được mánh khóe của Tô Thương.
"A!"
Lúc này, Nạp Lan Dịch đã thu được linh khí, trong nháy mắt đứng phắt lên, quanh người toát ra một năng lượng rất kinh khủng, có hình dạng như sóng lăn tăn, tỏa ra xung quanh
"Cái gì!"
Tô Thương “giật nảy cả mình”, giả vờ bị luồng năng lượng kinh khủng này đánh ngã xuống đất, sau đó chỉ sang Nạp Lan Dịch, giống như phát hiện ra một đại lục mới lớn tiếng nói:
"Nạp Lan Dịch, cuối cùng không nhịn được rồi phải không, rõ ràng mạnh như vậy, anh còn nói là không biết võ công!"
Chương 70: Nạp Lan Dịch: Thực ra tám tuổi tôi đã học võ, là một thiên tà
Nạp Lan Dịch đột nhiên bộc phát sức mạnh, mạnh đến nỗi dọa người khác hết cả hồn, không chỉ có Tô thương bị “đánh ngã”, mà các thành viên Quốc Nhận trong phòng khách, cũng đều ngã sang hai bên.
Giang Thành Dương phản ứng rất nhanh, vội vàng vận động chân khí chống cự, như vậy mới đứng vững được.
Nhưng mà.
Tây Dao phản ứng còn nhanh hơn Giang Thành Dương, bóng người lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tô thương, kéo Tô Thương ra sau lưng mình để bảo vệ, sau đó chăm chú nhìn Nạp Lan Dịch bằng ánh mắt lạnh lùng.
Nạp Lan Tổ đứng ngay bên cạnh, nhìn thấy cháu mình trong nháy mắt trở nên mạnh như vậy, nhất thời sững sờ đơ cả người.
Không phải chứ.
Tên nhãi ranh Nạp Lan Dịch này, không phải một người bình thường à, mình còn chưa từng thấy nó luyện võ, mạnh như vậy từ lúc nào vậy, chẳng lẽ lại nó là một thiên tài võ thuật?
Vừa rồi anh ta để lộ ra sức mạnh, ít nhất là Hóa Kình đỉnh phong, mới có hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới này rồi, quá là khiếp sợ luôn, mồ mả nhà họ Nạp Lan bốc khói nghi ngút lên rồi sao?
Nghĩ tới đây, Nạp Lan Tổ rất vui mừng, thậm chí quên luôn cả mục đích Quốc Nhận tới tận cửa nhà, mặt tràn đầy sự phấn khích nhìn về phía Nạp Lan Dịch.
"Tôi tôi tôi..."
Lúc này, Nạp Lan Dịch ngỡ ngàng nhìn hai tay của mình, lập tức giải thích với giọng nghẹn ngào: "Tôi thật sự không biết võ công, ông nội, ông phải làm chủ cho cháu ạ."
"Ha ha!"
Trong lòng Tô Thương cười lạnh, bề ngoài lại đường đương chính chính nói : "Nạp Lan Dịch, vừa rồi trong lúc anh lơ đãng, anh đã để lộ ra chân khí rồi, lại còn giải thích kiểu này, anh cho rằng Quốc Nhận sẽ tin sao?"
"Chị Tây Dao, cái cháu vịt ngang ngược Nạp Lan Dịch chết tiệt này, bây giờ sự thật đã phơi bày ra trước mắt còn không chịu thừa nhận, chị mau trừng phạt anh ta đi." Tô thương không nhịn được bèn nói ra.
"Ừm."
Tây Dao nhẹ gật đầu, ánh mắt xinh đẹp nhìn Nạp Lan Dịch, trầm giọng nói: "Nạp Lan Dịch, cậu chắc chắc đã tu luyện một loại võ công nào đó để che giấu đi thực lực, không tệ, ngay cả tôi cũng bị lừa, may là Tô Thương nhanh trí, đã dụ cậu để lộ ra."
"Dựa vào sức mạnh bộc phát ra lúc nãy của cậu, cũng không đủ để xóa xổ Hóa Kình đỉnh phong."
Tây Dao nhìn chăm chăm Nạp Lan Dịch, nhíu mày chất vấn: "Có phải cậu vẫn còn che giấu hay không, cậu vẫn chưa bộc lộ ra toàn bộ thực lực đúng chứ?"
"Không có, tôi cũng không biết vừa rồi là có chuyện gì.”
Khuôn mặt Nạp Lan Dịch đầy vẻ oan ức, liền giải thích: "Tôi chỉ hô lớn một tiếng, không làm cái gì hết, tôi thật sự không biết vì sao lại như thế này."
"Hừ, xem ra cậu thật sự coi chúng tôi là đồ ngu ngốc dễ lừa lắm à, được thôi, nếu đã muốn giả vờ, tôi sẽ xem xem cậu có thể giả vờ được bao lâu!"
Ánh mắt Tây Dao run lên, trầm giọng nói: "Giang Thành Dương, cậu ra đấu với nó một lúc đi, nếu như nó lại che giấu, cậu đánh gãy hai chân nó cho tôi!”
"Nhớ kỹ, là đánh gãy, chứ không phải đánh lộn với nhau, tôi muốn xương chân của nó vữ tan tành ra, mãi mãi không đứng dậy được!" Tây Dao lạnh lùng như băng nói.
"Vâng!"
Giang Thành Dương nhận lệnh, lập tức đứng dậy, trực tiếp tấn công thẳng về phía Nạp Lan Dịch, đấm một cú rất mạnh vào đầu Nạp Lan Dịch.
"Tôi thật sự không biết võ công đâu."
Nạp Lan Dịch vừa giải thích, vừa giơ hai tay lên bảo vệ đầu.
Ầm!
Trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi, ban đầu là tùy ý chặn lại, nhưng ai biết được, lại ép Giang Thành Dương lùi lại mấy bước.
"Mạnh thật nha!"
Giang Thành Dương đứng chững lại, nghiến răng nói: "Nạp Lan thiếu gia, anh như vậy thì không thú vị rồi, vừa nói không biết võ công, lại vừa đánh tôi lui ra phía sau, cậu đang chế nhạo ai đấy!”
Giang Thành Dương cảm thấy bản thân như đang hứng chịu sự sỉ nhục, thế là vận động toàn bộ sức mạnh, chiêu thức không ngừng đánh về phía Nạp Lan Dịch.
Nạp Lan Dịch thấy như vậy có chút phản ứng lại, lẽ nào bản thân đột nhiên được đả thông, có được công lực thần kì cao siêu?
Nhưng anh ta còn chưa suy nghĩ kịp, thì nắm đấm của Giang Thành Dương đã xuất hiện rồi.
"Anh thật sự cho rằng tôi sợ anh à!"
Nạp Lan Dịch nghiến răng, dù sao người này muốn đánh cho mình tàn phế, phải dứt khoát liều mạng với anh ta thôi.
Thế là, Nạp Lan Dịch bất chấp tất cả, tay đấm, chân đá loạn xạ một hồi, không có giống chiêu thức nào, nhưng lại hóa giải được tất cả các thế tấn công của Giang Thành Dương.
Nhưng mà.
Dù sao thù anh ta cũng chưa từng luyện võ, nhưng lại đấu tay đôi với Giang Thành Dương, sau khi hai người họ đấu võ xong, thì tới tấp người ngã bay ngược ra ngoài, người thì ngã trên mặt đất.
“Khụ” “khụ”!
Lúc này, Giang Thành Dương phun ra một vũng máu, sắc mặt hơi tái nhợt.
Mà Nạp Lan Dịch cũng không thoải mái gì, khóe miệng tràn ra vết máu, không ngừng thở dốc.
“Nạp Lan Dịch, tôi không biết cậu nghĩ như thế nào chứ, nếu đã bại lộ, chi bằng cứ để lộ thực lực thật sự ra đi, tại sao cứ phải giữ lại thế, thà để hai bên đều bị thương, cũng không muốn để lộ ra toàn bộ thực lực?” Lúc này, Tây Dao nghi ngờ nói.
Giữ lại cái gù chứ.
Tôi đã cố gắng hết sức rồi đấy?
Nạp Lan Dịch không biết nên trả lời ra sao, trở lại tình hình hiện tại, niềm vui sướng vì đột nhiên trở nên mạnh mẽ ở trong lòng anh ta đều tan biến hết rồi.
Khó chịu quá.
Sao không trở nên mạnh lên từ trước, mà muộn như vậy mới mạnh lên chứ, cứ phải đến lúc này mới trở lên mạnh vậy.
Bây giờ Quốc Nhận đang nghi ngờ mình, dẫn người đến tận cửa để hỏi tội, đột nhiên mình có thực lực mạnh như vậy, mẹ kiếp, tôi đây nên giải thích thế nào đây?
Lúc này, Nạp Lan Tổ đứng dậy: "Cô Tây Dao, cô không nên kết luận gấp gáp như vậy, tôi hỏi tình hình bây giờ trước nhé.”
Vừa nói, Nạp Lan Tổ vừa đỡ Nạp Lan Dịch dậy, sau đó lau đi vết máu trên khóe miệng anh ta, ân cần hỏi han: "Nạp Lan Dịch, cháu không sao chứ?"
"Ông nội, cháu không sao." Nạp Lan Dịch có chút vừa mừng vừa lo sợ.
"Vậy là tốt rồi."
Nạp Lan Tổ gật đầu, sau đó thành thật nói: "Tình hình bây giờ tương đối đặc biệt, Nạp Lan Dịch, ông không biết sao cháu lại có thực lực mạnh đến như vậy, sao lại muốn giấu đi, nhưng hôm nay buộc phải nói rõ ràng ra, nếu khong ông cũng không cứu được cháu đâu đó!”
"Ông nội..."
Nạp Lan Dịch mở to miệng, sau đó cười khổ nói: "Ông nội, cháu đột nhiên lợi hại như thế, cháu chưa từng tu luyện võ công, nhưng trong nháy mắt lại giống có một nguồn sức mạnh lớn ấy.”
"Được rồi, những này lí do này đi lừa đứa trẻ cháu ba tuổi thì được, không cần nói như vậy để lừa tôi.”
Nạp Lan Tổ nhấn mạnh: "Nếu như cháu không nói rõ ra, chỉ sợ Quốc Nhận sẽ không tha cho cháu đâu.”
"Cái này..."
Nạp Lan Dịch không có gì để nói, nói thật thì không ai tin, anh ta thật sự không biết mình nên giải thích thế nào nữa.
Nhưng lúc này, Tô Dương bỗng nói: “Nạp Lan Dịch, anh mạnh như vậy, chắc chắn không phải một sớm một chiều mà luyện được như vậy, có phải anh đã nhận một người cao siêu làm thầy, cho nên tuổi vẫn còn trẻ mà đã đặt chân đến cảnh giới Hóa Kình đỉnh phong, sau đó sư phụ anh không muốn anh thể hiện ra gây chú ý người khác, nên mới dặn dò anh che giấu thực lực, còn dạy anh một loại mánh khóe che giấu đặc biệt nào đó.”
Nghe đến lời này, hai mắt Nạp Lan Dịch bỗng sáng lên.
Đúng rồi!
Sao mình lại không nghĩ tới chứ!
Giải thích như vậy, không chỉ khiến mình độ nhiên mạnh lên càng hợp lý, còn có thể tạo nên hình tượng chăm chỉ tu luyện thiên phú dị bẩm của mình nữa chứ, quan trọng hơn đó là, kể từ đó, mọi người đều sẽ biết, mình có một người thấy cao siêu, sau này, ai còn dám trêu chọc mình nữa?
Ha ha ha!
Tô Thương ơi là Tô Thương, anh đúng là một người tốt mà, đã giúp tôi đây một việc lớn rồi.
Nghĩ đến đây, Nạp Lan Dịch tràn đầy sự cảm kích đối với Tô Thương, sau đó ra vẻ ngạc nhiên nói: "Tô đại thiếu gia, chuyện này sao mà anh biết được vậy?"
Cái tên ngốc này, bị đẩy xuống một cái hố rồi mà còn chịu diễn kịch nữa, thú vị đấy.
Tô Thương thấy thế, liền lấy cái bộ dạng đại thiếu gia ăn chơi trác tác ra, dương dương đắc ý nói: "Tôi đoán đó, lợi hại chứ!"
"Lợi hại lợi hại, thật sự để anh đoán đúng rồi."
Nạp Lan Dịch trả lời Tô Thương trước, sau đó quay ngoắt người lại, chỉnh trang lại quần áo một chút, vô cùng có khí chất của một cao thủ võ đạo, nghiêm nghị nói:
"Ôi, việc đã đến nước này, tôi cũng không giả vờ nữa, tôi ngả bài luôn, kỳ thật ra tám tuổi tôi đã tập võ rồi, là một thiên tài đó."