Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1 Liên vân thập bát bảo (1)
Diễn võ trường, Diệp gia bảo.
Ánh ban mai xuyên thấu qua những khe hở giữa những ngọn núi xa xa, chiếu sáng khắp nơi trên diễn võ trường. Sáng sớm tinh mơ, nơi này đã đầy ắp người là người.
- Đạo của võ học, cần cù bù thông minh, lúc mặt trời vừa lên cao chính là lúc mà nguyên khí mênh mông nhất trong ngày. Nếu ngay tại lúc này chăm chỉ tu luyện thì có thể làm ít được nhiều.
Một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ đang đứng giảng giải cho một đám thiếu niên tu luyện võ nghệ. Diệp gia bảo có khoảng hơn một nghìn tộc nhân, nếu chỉ tính những thiếu niên từ mười đến mười tám tuổi có thể tu luyện võ nghệ thì cũng có khoảng hai ba trăm.
Những thiếu niên này đang đứng thành một trận thế hình vuông, tập luyện quyền pháp, quyền cước bọn họ đánh ra gọn gàng linh hoạt, nhịp nhàng.
- Bất động như núi, động như bôn lôi. Đạo để chiến thắng kẻ địch, điều đầu tiên chính là một chữ “nhanh”. Võ nghệ trong thiên hạ, duy chỉ có “nhanh” là không thể phá. Vũ kỹ của Diệp gia chúng ta, chú ý, chính là một chữ “nhanh” này!
Người đàn ông trung niên kia đang diễn luyện một bộ quyền pháp, uy lực mạnh mẽ sinh ra gió, lúc quyền đánh ra dường như mang theo âm thanh của sấm sét. Đó chính là Bôn Lôi quyền, quyền pháp này đặc biệt thích hợp với những người tu luyện Lôi Minh nội kình trong Diệp gia, từ trước tới nay quyền pháp này nổi danh chính là nhờ sự bá đạo và uy mãnh của nó.
Lôi Minh nội kình mang theo quyền phong phần phật, quét lên khuôn mặt của những thiếu niên đang đứng xem, khiến bọn họ cảm thấy đau rát tựa như dao cắt, buộc cảm đám đều phải thối lui khỏi phạm vi ảnh hưởng hơn hai trượng
- Tam thúc thật lợi hại!
- Đó là đương nhiên, hiện tại Tam thúc là người đứng thứ ba tại Diệp gia chúng ta, thực lực chỉ sau gia chủ và đường chủ Chấp Pháp Đường.
Bọn họ đều đem những ánh mắt sùng kính nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên này tên là Diệp Chiến Hùng, là người đặc biệt chịu trách nhiệm dạy dỗ những người trẻ tuổi, cũng là người có danh vọng cực cao trong gia tộc.
Các thiếu niên bộc phát một trận hoan hô ầm ỹ ngay tại đó, ánh sáng từ quyền pháp của Diệp Chiến Hùng đánh ra làm các thiếu niên này mê ly đến hoa cả mắt.
Cách đám người đang ầm ỹ đó khoảng trăm trượng, trong một góc của diễn võ trường, có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hắn nhắm mắt ngồi đó tựa như một pho tượng phật, ánh nắng ban mai chiếu trên người hắn nhưng không thể soi sáng nội tâm của hắn.
Hắn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, vóc người cao lớn, ngũ quan tinh xảo, lông mày dài như kiếm, mũi cao thẳng, anh khí ngời ngời. Chẳng qua khí chất trên khuôn mặt của hắn lúc này lại giống như trầm ổn và chuyên chú nên có gì đó không tương xứng với tuổi tác. Thieu niên này tên là Diệp Vân.
Không biết đây đã là lần thứ mấy rồi, mỗi khi hắn dựa theo phương pháp thổ nạp của Lôi Minh nội kình, thì huyền khí tụ tập được trong kinh mạch bị tổn thương của hắn rất nhanh sẽ bị tan biến hầu như không còn, thân thể của hắn căn bản không cách nào tích tụ được huyền khí.
Hai tên đệ tử trong gia tộc từ bên cạnh đi qua, thấy hắn ngồi xếp bằng bất động thì lộ ra vẻ dè bỉu cùng khinh thường.
- Kinh mạch của hắn đã đứt đoạn, không thể nào ngưng tụ huyền khí, mỗi ngày vẫn còn ở nơi này làm bộ làm tịch à.
- Mỗi ngày hắn tiêu tốn hết nhiều đan dược như vậy, nếu để những đan dược đó cho những người khác thì không biết có thể đào tạo ra bao nhiêu cao thủ cho gia tộc nữa. Để cho hắn dùng đúng là dùng bánh bao thịt ném chó. Nếu đổi lại ta là hắn thì ta đã sớm nhảy sông tự vẫn rồi, làm sao còn mặt mũi để sống.
- Nói nhỏ thôi, dù sao hắn cũng là con của tộc trưởng.
- Con của tộc trưởng thì thế nào, từ trước tới giờ con cháu Diệp gia chúng ta đều không phân biệt ai hơn ai kém, hắn là gì mà được ưu tiên!
Hai tên đệ tử trong gia tộc kia cố ý nói thật lớn để cho Diệp Vân nghe được. Diệp Vân nhắm mắt lại, xem như không nghe không thấy, mạnh mẽ nhịn xuống, nội tậm tự giễu cười một tiếng. Nếu là trước đây thì hắn nhất định sẽ xông tới đập cho bọn chúng một trận, nhưng hiện tại, hắn đã học được cách nhẫn nại. Bây giờ, hắn chẳng qua chỉ là một phế nhân, căn bản không phải đối thủ của hai tên kia.
Trước đây, khi mới mười hai tuổi, Diệp Vân đã đạt tới Huyền khí cấp năm, mười ba tuổi đạt tới Huyền khí cấp sáu, mười bốn tuổi tới Huyền khí cấp sáu đỉnh phong, hắn chính là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi trong Diệp gia bảo, được mọi người khen ngợi là thiên tài trăm năm khó tìm của Diệp gia bảo.
Sau đó, trong một lần làm nhiệm vụ gia tộc, Diệp Vân cùng năm người trẻ tuổi trong tộc tiến vào một nơi khá sâu trong Liên Vân Sơn Mạch để săn giết yêu thú, kết quả là bị người ta phục kích, năm cao thủ trẻ tuổi kia của gia tộc hoàn toàn bị giết, chỉ có mình hắn sống sót. Những địch nhân kia dường như cố ý hành hạ Diệp Vân, phế toàn bộ kinh mạch của hắn, mặc dù được người trong tộc cứu kịp thời nhưng từ đó về sau, Diệp Vân đã trở thành một phế nhân.
Ở Tây Vũ Đế Quốc, thực lực là trên hết, người không có thực lực chỉ có thể để mặc cho người khác khi dễ. Nếu như không phải bởi vì nguyên khí vào lúc sáng sớm sung túc, thích hợp khôi phục kinh mạch thì hắn cũng không muốn đến một nơi nhiều người như ở đây.
- Thoáng cái đã ba năm trôi qua, chỉ sợ kinh mạch của ta không bao giờ có thể lành lại được nữa.
Trong lòng Diệp Vân có một loại cảm xúc cực kỳ không cam lòng, hắn không muốn biến thành một phế nhân như thế này chút nào.
Chương 2 Liên vân thập bát bảo (2)
Diệp Vân tiếp tục thử ngưng tụ huyền khí, nhưng không cần nghi ngờ, hắn vẫn tiếp tục thất bại. Kinh mạch trong cơ thể tan vỡ giống như cây khô bị mối đục rỗng, không có lấy một chút sức sống.
Hắn ngồi xếp bằng trên tảng đá, như lão tăng nhập định, mang suy nghĩ chìm vào trong thức hải. Trong thức hải lúc này hiện ra bóng dáng một thanh phi đao, toàn thân thanh phi đao này có màu đỏ, mỏng như cánh ve, long lanh trong suốt. Chính vì sự tồn tại của thanh phi đao này mà một tia hy vọng mong manh trong lòng hắn vẫn còn chưa hoàn toàn tan biến.
Diệp Vân chẳng qua là một người bình thường, trong lúc vô tình tìm được thanh phi đao kia, rồi từ đó xuyên việt tới cái thế giới này.
Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu thanh phi đao này cuối cùng là có tác dụng gì, mỗi khi ý niệm của hắn chìm vào trong thức hải thì ngay lập tức sẽ phát hiện thanh phi đao này cứ vậy mà lẳng lặng trôi nổi ở đó. Bất kể Diệp Vân dùng phương pháp gì thì cũng đều không thể chạm đến nó.
Ba năm, từ trên đỉnh cao rơi xuống đáy cốc, người bình thường đều không thể thừa nhận sự chênh lệch như lòng sông so với đáy biển như thế, nhưng Diệp Vân vẫn bằng tính canh ngoan cường của hắn, dưới sự giễu cợt của vô số người, hắn vứt bỏ cuộc sống cẩu thả, ba năm qua, Diệp Vân đã mài nhẵn những góc cạnh trên người, tâm tính trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.
Diệp Vân vận khởi Lôi Minh nội kình, trong bụng truyền đến cảm giác nóng ấm, một cỗ huyền khí được ngưng tụ, chậm rãi vận chuyển trong kinh mạch, nhưng mỗi lần đi tới chỗ kinh mạch bị tổn thương thì những huyền khí này sẽ nhanh chóng tản đi khắp nơi, rất nhanh sau đó, những huyền khí vất vả mới ngưng tụ được này liền hóa thành hư ảo.
- Đáng chết, tại sao vẫn không thể ngưng tụ được chứ!
Diệp Vân tức giận đập một quyền lên tảng đá bên dưới, máu từ trên nắm đấm chảy ra đỏ tươi. Chỉ có đau đớn kịch liệt như vậy mới có thể giảm bớt sự đè nén và thống khổ trong nội tâm của hắn. Chẳng lẽ hắn đời này nhất định phải làm một phế nhân hay sao?
Trước kia khi thực lực còn ở đỉnh cao, hắn lấy tốc độ vô cùng kinh người đột phá lần lượt các cảnh giới. Thân thể hắn giống như một cái nước xoáy, điên cuồng hấp thu linh khí từ bên ngoài, nhanh chóng chuyển hóa thành huyền khí.
Lúc ở cấp sáu đỉnh phong, cường độ huyền khí của hắn thậm chí có thể phân cao thấp với cao thủ cấp bảy. Nhưng hiện tại, chỉ sợ thân thể của hắn muốn lưu giữ lại một tia huyền khí thôi thì cũng là việc vô cùng khó khăn rồi.
Sau một lúc lâu, Diệp Vân mới bình phục lại cảm xúc chán nản của mình, hắn không còn đường lui, nếu như buông bỏ mọi thứ thì đời này, hắn chỉ là một tên phế nhân mà thôi!
Cũng giống như mọi ngày, sau khi tâm tình lắng xuống, hắn lại tiếp tục ngưng tụ huyền khí. Ước chừng sau thời gian một nén nhang, chỗ kinh mạch tan vỡ dường như hơi có một tia khí cảm, chẳng qua cực kỳ nhỏ bé, hơn nữa tùy thời sẽ biến mất gần như không còn.
Diệp Vân nỗ lực vận chuyển, trên trán lấm tấm mồ hôi, sau cùng, những khí cảm kia cũng chậm rãi ngưng tụ thành một tia nước nhỏ. Lấy đan điền khí hải làm trung tâm, tia huyền khí này bắt đầu di chuyển về phía trước, nhưng mỗi khi chuyển động được một đoạn ngắn thì những huyền khí này cũng sẽ tản mát đi vài phần, mắt thấy sẽ phải tiêu hao gần như không còn.
Tuyệt đối không thể thất bại!
Thấy huyền khí mình vất vả mới ngưng tụ được sắp sửa tan biến, Diệp Vân dường như cảm nhận được sự kêu gọi kỳ lạ nào đó, nội tâm hắn đột nhiên chìm vào yên tĩnh, tiến vào một cảnh giới cổ quái. Trong nội tâm của hắn lúc này dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua, trong suốt không minh, không có lấy một hạt bụi trần.
Trong đầu Diệp Vân một lần nữa hiện ra bóng dáng của thanh phi đao kia, lưỡi đao mỏng như cánh ve của nó đột nhiên phát ra những âm thanh “vù vù” kỳ dị.
Trên thanh phi đao lúc này giống như ẩn chứa một lực lượng kỳ dị nào đó, khiến cho Diệp Vân muốn tìm hiểu đến tận cùng. Là nó đã mang mình tới thế giới này, không biết trong thanh phi đao này cuối cùng là có bí mật gì nữa.
Trong thời gian gần đây, phi đao thường xuyên rung động có quy luật, tần suất chấn động vô cùng đều đặn.
Diệp Vân liều mạng men theo ý niệm của mình, hắn muốn chạm đến thanh phi đao kia, hắn muốn thử một chút xem có thể dẫn đọng thanh phi đao đó hay không.
Đột nhiên, trong đầu hắn “ông” một tiếng thật lớn, màng nhĩ của Diệp Vân càng rung động không ngừng, giống như có một thứ gì đó trong đầu hắn nổ tung. Một cỗ lực lượng mênh mông từ phi đao tỏa ra, giống như một cơn đại hồng thủy càn quét khắp nơi, chạy loạn khắp trong kinh mạch bị tổn hại của hắn. Huyền khí mà Diệp Vân vừa mới vất vả ngưng tụ trong nháy mắt đã bị tách ra.
Diệp Vân hoảng sợ phát hiện, cỗ lực lượng này hoàn toàn không thể nắm giữ, hắn vội vàng rút ý niệm của mình trở lại. Lúc này, cỗ lực lượng kia trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa, giống như nó chưa từng xuất hiện bao giờ.
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Diệp Vân mở mắt, thân thể rã rời, không còn một chút sức lực. Hắn hổn hển thở từng ngụm từng ngụm, kiểm tra thân thể sơ qua liền thấy kinh mạch đứt đoạn vẫn không có gì khởi sắc.
Phi đạo vẫn yên tĩnh lơ lửng trong đầu hắn, cỗ lực lượng vừa mới rồi xuất hiện có chút tương tự như huyền khí, nhưng giống như nó càng mạnh mẽ hơn, làm người ta cảm thấy Vân bí khó lường.
Bỗng nhiên, Diệp Vân cảm giác trên tay hơi ngứa, cúi đầu xuống nhìn một lúc, hắn ngạc nhiên phát hiện trên tay lúc này có một lớp da mỏng tách ra. Khi phủi sạch những mảnh da kia xuống, hắn phát hiện hai tay mình giống như thoát thai hoán cốt, làn da bên ngoài lúc này trong suốt long lanh, trắng hồng tươi sáng, giống như da của trẻ sơ sinh vậy.
- Không ngờ chỉ mới dẫn phát lực lượng của phi đao thôi thì đã có hiệu quả như thế rồi.
Trong lòng Diệp Vân hoảng sợ, thanh phi đao này quả nhiên Vân kỳ, hắn rất muốn tiếp tục tìm hiểu, nghiên cứu một phen. Chẳng qua sau một lúc suy nghĩ, hay là đợi đến đêm khuya vắng người rồi hẵng tính.
Sau khi kết thúc buổi giảng dạy cho đám đệ tử trong gia tộc, Diệp Chiến Hùng đứng chắp tay, ánh mắt quét qua đám thiếu niên đã khôi phục sau khi luyện công buổi sáng.
Khi ánh mắt đó rơi trên người của Diệp Vân đang ngồi ở một góc của diễn võ trường, ông ta không khỏi tiếc hận than thở một tiếng, vẻ mặt cực kỳ thương cảm. Nếu như Diệp Vân không bị phục kích thì tu vi hiện tại của hắn không chừng đã vượt qua cả ông ta, trở thành thiên tài trẻ tuổi nhất trong gia tộc, tương lai cũng có thể gánh vác trách nhiệm thủ hộ gia tộc nặng nề rồi. Đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.
Mỗi ngày 40 chương ạ
--------------------------------
Tác giả:Mỗi ngày 40 chương ạ
Chương 3 Đoạn tục đan?
Thật ra thì với tính cách của Diệp Vân, ông ta vẫn thích hắn, những năm trước đây tính cách của hắn có chút táo bạo, nhưng ba năm trở lại đây thì tính cách đó cũng đã trầm ổn hơn rất nhiều. Nếu không phải kinh mạch bị đứt đoạn thì ngày sau tất thành đại khí, chẳng qua vận mệnh luôn là thứ khiến cho người khác khó có thể nắm bắt.
Trầm mặc trong chốc lát, Diệp Chiến Hùng đi tới chỗ Diệp Vân.
- Vân nhi, mệt mỏi thì sớm về nghỉ ngơi đi. Nếu như thân thể không thể vận hành huyền khí thì cũng không nên cưỡng ép, nghỉ ngơi quan trọng hơn.
Diệp Chiến Hùng nói, theo ông thấy thì kinh mạch đứt đoạn đã là không thể cứu vãn được nữa, trừ khi tìm được Đoạn Tục Đan thì mới có thể trị liệu thương thế cho Dương Vân. Nhưng Đoạn Tục Đan quá mức trân quý, cho dù có dốc hết tài lực của Diệp gia thì cũng không thể mua nổi một viên Đoạn Tục Đan.
- Tam thúc, ta không tin đời này ta sẽ thành một tên phế nhân, ta cảm thấy kinh mạch của mình nhất định có thể khôi phục.
Diệp Vân nói một cách kiên định.
Nghe thấy những lời Diệp Vân vừa nói, Diệp Chiến Hùng dừng một lúc, trong lòng ông nổi lên từng trận đau đớn, sờ sờ đầu Dương Vân, cười lớn nói:
- Hảo hài tử, bất kể kinh mạch của ngươi có đứt đoạn hay không thì Tam thúc, còn có Diệp gia sẽ vẫn là hậu thuẫn kiên cố của ngươi.
- Vâng.
Diệp Vân gật đầu.
Ba năm qua, mặc dù kinh mạch hắn đứt đoạn, nhưng chỉ có một vài người trong tộc cười nhạo hắn, những tộc nhân khác vẫn đối với hắn tốt vô cùng, thậm chí không tiếc tài lực của cả gia tộc, hao phí vô số đan dược, ân cần giúp hắn chăm sóc kinh mạch, còn muốn giúp hắn tìm một viên Đoạn Tục Đan để hắn khôi phục kinh mạch của mình.
- Có thời gian rảnh rỗi thì chịu khó đi thăm phụ thân của ngươi nhiều một chút.
Diệp Chiến Hùng thở dài một tiếng, nói.
Nhớ tới phụ thân, trong lòng Diệp Vân nhói đau. Ba năm qua, bởi vì trị liệu cho Diệp Vân mà phụ thân của hắn phải chịu áp lực rất lớn, trên đầu đã có thêm nhiều tóc bạc, giống như già đi mười mấy tuổi, hắn thực sự cảm thấy thẹn với phụ thân.
- Ta sẽ đi.
Diệp Chiến Hùng trở về tiếp tục giảng dạy võ nghệ cho đám thiếu niên. Diệp Vân ngồi xếp bằng trên tảng đá, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Lúc hắn đang suy nghĩ xuất Vân thì một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai, kéo Diệp Vân trở về với thực tế.
- Diệp Vân ca ca đang suy nghĩ gì đó?
Trong giọng nói mang theo một chút gì đó vui vẻ.
Diệp Vân vừa quay đầu lại thì một khuôn mặt thanh lệ thoát tục hiện ra trước mắt. Đây là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, đang mỉm cười nhìn Diệp Vân.
Nàng mặc một bộ quần áo màu tím nhạt, mặt mày tinh sảo, hai mắt tựa như một hồ nước trong vắt, dung mạo xinh đẹp, làn da sáng bóng như ngọc, càng làm nổi vật vẻ thanh linh thấu triệt như băng tuyết của nàng. Một mùi thơm của thiếu nữ nhàn nhạt truyền đến khiến tâm Vân người khác sảng khoái.
Advertisements
Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt, trong lòng Diệp Vân dâng lên yêu thương dịu dàng:
- Sao muội lại tới chỗ này?
- Diệp Vân ca ca không hoan nghênh muội sao?
Thiếu nữ thản nhiên cười.
- Ý ta không phải như vậy, chẳng qua rất hiếm khi thấy muội tới diễn võ trường này thôi.
Diệp Vân không khỏi mỉm cười, Nhu nhi chính là người duy nhất mà hắn có thể nói cười thoải mái, không có chút nào xa cách. Nhu nhi sau cùng có phải họ Diệp hay không?
Cái tên “Nhu nhi” này là tên thật hay chỉ là nhũ danh của nàng? Người của Diệp gia bảo không ai rõ ràng, cũng không người nào biết được cha mẹ của nàng là ai. Nghe nói Diệp Nhu là được người khác gửi nuôi nhờ ở Diệp gia bảo.
Khi còn bé, Diệp Nhu vì không cha không mẹ, cũng không phải là người đồng tông của Diệp gia nên thường xuyên bị những đứa trẻ cùng tuổi khi dễ, mà tâm tính của Diệp Vân khi ấy đã vô cùng thành thục, thường xuyên che chở cho Diệp Nhu, xem Diệp Nhu như muội muội của mình mà đối xử, từ đó trở đi, Diệp Nhu lúc nào cũng theo bên cạnh Diệp Vân.
Cho đến năm đó khi những đứa trẻ kia đều lớn lên, Diệp Nhu từ một nha đầu xấu xí dần dần trở thành một đại mỹ nữ. Những đứa trẻ lúc trước khi dễ Diệp Nhu, cả đám đều không kịp hối hận, cho dù bọn họ có làm chuyện gì đi nữa thì cũng không cách nào thay đổi hình tượng trong lòng Diệp Nhu.
Diệp Nhu cùng những đệ tử khác trong gia tộc vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định. Lúc bình thường, nàng rất ít khi tới một nơi đông người như diễn võ trường, chỉ khi nào đối mặt Diệp Vân, nàng mới có thể bỏ xuống sự phòng bị trong lòng. Mạc dù kinh mạch của Diệp Vân đứt đoạn, nhưng quan hệ giữa nàng và Diệp Vân lại càng thêm thân thiết.
Đám đệ tử trong gia tộc ở phía xa thấy Diệp Vân cùng Diệp Nhu đứng chung một chỗ thì ai nấy đều lộ ra vẻ mặt ghen tỵ. Mỗi lần bọn họ đến gần Diệp Nhu thì nàng đều mỉm cười dịu dàng, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước nói chuyện phiếm thì lập tức bị khí tức trang nhã xuất trần của Diệp Nhu làm cho họ cảm thấy một loại cách xa ngàn dặm.
Dáng vẻ hoạt bát tươi cười hiếm khi nào lộ ra của Diệp Nhu khiến cho tâm Vân bọn họ ngẩn ra, chim sa cá lặn cũng không thể hơn được dáng vẻ lúc này của nàng, mỗi người đều như có một loại cảm giác hư ảo, giống như bọn họ đang ở trong mộng vậy.
- Thoáng cái đã ba năm trôi qua rồi.
Diệp Nhu nhẹ nhàng nói, trong ánh mắt của nàng đang nhìn khuôn mặt Diệp Vân có một loại ưu sầu không nói nên lời. Từng là một thiếu niên hăng hái, lại bị những năm tháng suy sụp mài mòn góc cạnh. Trong lúc Diệp Nhu thử qua vô số phương pháp nhằm giúp Diệp Vân khôi phục kinh mạch, nhưng sau cùng vẫn là thất bại.
- Đúng vậy a, đã ba năm trôi qua rồi.
Diệp Vân lộ một tia tự giễu cười gượng, cũng không ai biết hắn làm sao có thể trải qua ba năm này.
- Diệp Vân ca ca không nên cam chịu, kinh mạch đứt đoạn cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng gì, ít nhất những thúc bá đều đang tìm biện pháp. Bọn họ nhất định sẽ tìm được phương pháp giúp ca ca khôi phục kinh mạch bị tổn thương.
Diệp Nhu an ủi Diệp Vân nói.
- Nếu kinh mạch bị tổn thương dễ dàng khôi phục như vậy thì đám thúc bá cùng phụ thân ta đã sớm giúp ta khôi phục rồi, há lại để tới hiện tại hay sao. Ba năm rồi, vẫn còn có hy vọng sao?
Diệp Vân bùi ngùi thở dài, mình đã là một tên phế nhân, quanh mình lại có nhiều người quan tâm chăm sóc như vậy, khiến hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn rất muốn vì những người bên cạnh này làm một thứ gì đó, đáng tiếc hắn lại không có sức, thậm chị còn làm liên lụy bọn họ. Hy vọng duy nhất của Diệp Vân lúc này chính là thanh phi đao đang nằm trong đầu hắn.
Chương 4 Phụ thân (1)
- Diệp Vân ca ca từng nói qua, trời không phụ người có lòng. Nhu nhi cho dù đem hết toàn lực cũng phải vì Diệp Vân ca ca mà tìm được một viên Đoạn Tục Đan, giúp Diệp Vân ca ca khôi phục kinh mạch.
Con ngươi trong suốt của Diệp Nhu thoáng qua một tia kiên định.
Đoạn Tục Đan có thể giúp kinh mạch bị tổn thương hồi phục như cũ, là đan dược có thể trị lành vết thương cho Diệp Vân.
- Đoạn Tục Đan là trọng bảo mà chỉ có dược tôn mới có thể luyện chế, cho dù dốc hết tài lực của Diệp gia thì cũng không cách nào mua được, há lại có thể dễ dàng bị chúng ta mua được.
Diệp Vân cười gượng nói, muốn có được một viên Đoạn Tục Đan, dễ dàng như thế sao?
Ở cái thế giới này, đan dược là thứ vô cùng trân quý, ngay cả đan dược cấp thấp nhất là Tụ Khí Đan thì giá cũng đã là năm mươi lượng bạc, tương đương với mấy năm ăn mặc tiêu dùng của một nhà bình thường, càng không kể đến Đoạn Tục Đan do dược tôn luyện chế.
Một viên Đoạn Tục Đan như vậy ít nhất cũng tương đương với mấy vạn Tụ Khí Đan, cho dù đem toàn bộ tài sản của Diệp gia bảo thì cũng không thể đổi dù chỉ một viên.
Trong ba năm kinh mạch bị đứt đoạn này, Diệp Vân mỗi ngày đều phải dùng hết hơn mười viên Tụ Khí Đan để săn sóc kinh mạch. May mà Diệp gia của cái giàu có nên mới có thể chống đỡ được sự tiêu hao như vậy, thậm chí còn phải bán đi một số sản nghiệp trong tộc.
Hai năm gần đây, Diệp gia bảo trong Liên Vân Thập Bát Bảo ngày càng suy sụp, dần dần rơi vào tình cảnh khó khăn. Qua năm sáu năm nữa, nếu cứ như bây giờ thì tương lai của Diệp gia bảo trong Liên Vân Thập Bát Bảo chỉ sợ sẽ đi vào hồi kết.
Dù vậy, phụ thân cùng tuyệt đại đa số những người trong tộc đều không oán hận nửa câu, bọn họ đối với Diệp Vân càng thêm quan tâm. Ân tình lớn như vậy, Diệp Vân suốt đời không quên. Kiếp trước, Diệp Vân là cô nhi, nhưng hiện tại, hắn lần đầu tiên tìm được cảm giác ấm áp của một gia đình, Diệp gia bảo này chính là nhà của hắn.
Diệp Vân cũng từng thử qua vô số phương pháp nhằm khôi phục kinh mạch đã đứt đoạn của mình, nhưng tất cả đều thất bại. Hy vọng duy nhất của hắn lúc này chỉ còn thanh phi đao đã mang hắn tới thế giời này mà thôi. Gần đây, thanh phi đao thỉnh thoảng lại run rẩy vài lần, điều này càng làm cho Diệp Vân thấy được một tia hy vọng.
- Diệp Nhu muội muội, không ngờ muội cũng tới diễn võ trường.
Ngay lúc Diệp Nhu và Diệp Vân đang nói chuyện với nhau thì có một thiếu niên độ tuổi xấp xỉ hai người đi tới.
Diệp Không Ngạn được xem như một trong những người trẻ tuổi tài năng tại Diệp gia bảo. Trong đám người trẻ tuổi ở Diệp gia bảo, có ba người đạt tới cấp năm đỉnh phong, chỉ thiếu một đường thì liền có thể tiến vào cấp sáu, theo thứ tự đó là con gái của Tam thúc Diệp Chiến Hùng Diệp Tuyền, Diệp Nhu, và Diệp Không Ngạn.
Mặc dù Diệp Không Ngạn cùng Diệp Vân lúc trước không cách nào so sánh, nhưng bản thân gã cũng rất có thiên phú. Tên này lớn lên anh tuấn ngời ngời, ở một mặt khác thì gã là con trai Đại trưởng lão của Diệp gia bảo. Địa vị của Đại trưởng lão trong Diệp gia bảo chỉ xếp sau một số ít người trong tộc mà thôi.
- Ừm.
Diệp Nhu thuận miệng đáp một tiếng, có người ngoài tới đây, ánh mắt của nàng lại khôi phục sự lãnh đạm.
Thái độ của Diệp Nhu làm vẻ mặt Diệp Không Ngạn có chút khó coi. Diệp Không Ngạn thoáng nhìn qua Diệp Vân, trong con ngươi thoáng qua một tia khinh bỉ, gã không rõ tiểu tử Diệp Vân này cuối cùng có gì tốt, trước kia Diệp Vân là một thiên tài không sai, nhưng hiện tại hắn chỉ là một phế nhân, Diệp Nhu cuối cùng là coi trọng Diệp Vân ở điểm nào?
- Diệp Vân đại ca đã lâu không gặp, gần đây thân thể đã tốt hơn chút nào hay chưa?
Advertisements
Diệp Không Ngạn nhìn về phía Diệp Vân, mặc dù nói như vậy, nhưng khóe miệng của gã thoáng qua một tia khinh thường.
Trước lúc huyền khí của Diệp Vân bị phế, Diệp Không Ngạn đối với Diệp Vân gần như là nói gì nghe nấy. Tuổi của Diệp Vân so với Diệp Không Ngạn thì lớn hơn khoảng hai ba tháng, Diệp Không Ngạn suốt ngày gọi Diệp Vân ca, Diệp Vân ca vô cùng thân mật.
Lúc ấy, Diệp Vân còn dạy cho Diệp Không Ngạn không ít thứ, sau khi kinh mạch của Diệp Vân bị phế, Diệp Không Ngạn thậm chí nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn, khiến cho Diệp Vân thật sự hiểu cái gì gọi là nhân tình thế thái. Diệp Vân trời sinh ngông nghênh, người khác không đến, hắn cũng sẽ không thèm chớp mắt hay quan tâm để bị người khác cười nhạo.
Chỉ có lúc nghèo túng thì ngươi mới có thể nhận rõ ai mới là bằng hữu chân chính.
- Ta cũng không tệ lắm, có thể ăn, có thể ngủ.
Diệp Vân nhàn nhạt trả lời, mặc dù cảnh ngộ có thể chịu đựng được, nhưng hắn coi như không câu chấp.
- Xem ra người nào đó vẫn sống rất thoải mái nha, thật ra đám tộc trưởng bọn họ đúng là chịu khổ, vì sưu tập Tụ Khí Đan mà lo âu đến mức đầu tóc cũng bạc trắng cả ra, nhưng lại để cho sói ăn hết.
Ánh mắt Diệp Không Ngạn híp lại, nhìn lướt qua Diệp Vân, nói:
- Nghe nói Đông Lâm Quận Vương có được một viên Đoạn Tục Đan, tộc trưởng sau khi biết được thì hai người trước đã vội vã chạy tới vương phủ Đông Lâm Quận, cầu xin Đông Lâm Quận Vương ban thuốc, thậm chí không tiếc quỳ xuống trước mặt Đông Lâm Quận Vương, nhưng lại bị Đông Lâm Quận Vương đuổi ra ngoài. Muốn bảo vật quan trọng như thế, Đông Lâm Quận Vương làm thế nào có thể tùy ý tặng người chứ? Chỉ tiếc là tộc trưởng cả đời anh hùng, là một người sắt đá như vậy lại phải quỳ xuống xin thuốc, hiện tại đã bị cả Đông Lâm Quận lấy ra làm trò cười rồi.
- Ngươi nói gì?
Trong lòng Diệp Vân trầm xuống, hắn đối với chuyện lần này hoàn toàn không biết chút gì, anh chị em và đám người lớn trong tộc cũng không nhắc gì tới chuyện này.
- Diệp Không Ngạn, không nên nói nữa!
Vẻ mặt Diệp Nhu lo lắng, lạnh lùng quát một tiếng. Chuyện này, đám thúc bá trong Diệp gia bảo đã đặc biết thông báo, không thể để cho Diệp Vân biết được, không ngờ Diệp Không Ngạn bằng mặt không bằng lòng đã nói ra tất cả.
Trong lòng Diệp Vân chấn động, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Nhu, giọng nói khàn khàn trầm thấp hỏi:
- Nhu nhi, chuyện này có thật không?
Từ phản ứng của Diệp Nhu thì chuyện này tám phần là thật rồi. Nội tâm của Diệp Vân không khỏi đau đớn, phụ thân lại vì hắn mà quỳ xuống xin thuốc, còn bị người ta đuổi ra ngoài. Phụ thân dù sao cũng là tộc trưởng một tộc, có thể tưởng tượng nội tâm của phụ thân khuất nhục cỡ nào.
- Tại sao không cho ta nói? Tộc trưởng bọn họ ngầm vì hắn làm bao nhiêu chuyện, vì vơ vét Tụ Khí Đan cho hắn chăm sóc kinh mạch mà Diệp gia bảo gần như dùng hết tài lực để dành trong mấy chục năm qua. Chính hắn đã liên lụy Diệp gia bảo trở thành như bây giờ, nếu ta là một tên phế nhân như hắn thì đã sớm đập đầu chết quách cho xong rồi!
Chương 5 Phụ thân (2)
Diệp Không Ngạn hừ lạnh một tiếng:
- Hết lần này tới lần khác, các ngươi lại đối tốt với hắn như vậy, ta chính là nhìn không thuận mắt đó!
Diệp Vân cho rằng trong lòng mình rất đau khổ, nhưng thật ra thì trong lòng phụ thân càng đau khổi hơn. Hắn ở nơi này chịu một chút ủy khuất, so với những gì mà phụ thân đã làm quả thật chả tính là gì. Ánh mắt Diệp Vân cảm thấy cay cay, cố nén nước mắt chỉ trực trào ra, phụ thân, hài nhi bất hiếu, để cho người phải chịu khổ, hai nhi xin thề, trong lúc còn sống, nếu như hài nhi có thể khôi phục huyền khí thì nhất định sẽ san bằng vương phủ Đông Lâm Quận, rửa sạch nơi người chịu khuất nhục kia!
- Diệp Vân ca ca, không nên nghe hắn nói lung tung, căn bản không có chuyện đó đâu!
Diệp Nhu lo lắng nhìn về phía Diệp Vân, mọi người lo nhất chính là Diệp Vân sau khi biết chuyện này thì hắn sẽ nghĩ quẩn.
- Yên tâm đi, ta sẽ không tự sát đâu, nếu như mới gặp chút khó khăn như vậy mà đã tự sát thì đó mới thực sự là hèn nhát!
Diệp Vân nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào thật sâu trong thịt, đối với một người kinh mạch đứt đoạn mà nói, tiếp tục sống mới là dũng khí lớn nhất.
Trong đôi mắt Diệp Nhu thoáng qua một tia giận dữ, Diệp Vân ca ca, ta từ nhỏ cũng không có cha mẹ, ngươi là người thân duy nhất của ta, ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!
- Có vài người thật đúng là da mặt dày.
Diệp Không Ngạn cười lạnh nói.
Diệp Vân ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Không Ngạn, nói:
- Ta biết ngươi và Đại trưởng lão ước gì ta chết sớm một chút, nhưng ta cho ngươi hay, ta tuyệt đối sẽ không tìm chết dễ dàng như vậy. Cho dù hiện tại kinh mạch của ta đứt đoạn, nhưng vậy thì sao nào, làm sao biết chắc cả đời này ta sẽ là một phế vật!
- Ta không tin một phế vật như ngươi đời này còn có thể có ngày trở mình, để cho đám người tộc trưởng quay lại vương phủ Đông Lâm Quận xin thuốc sao? Ngươi cảm thấy Đông Lâm Quận Vương sẽ tặng bảo vật quan trọng như Đoạn Tục Đan cho ngươi sao? Khác nào nằm mơ giữa ban ngày!
Diệp Không Ngạn khinh miệt cười một tiếng, nói:
- Ngươi vĩnh vĩnh cũng chỉ làm liên lụy gia tộc! Tự giải quyết cho tốt đi.
Diệp Không Ngạn gắt lên một tiếng, cười lạnh xoay người rời đi.
- Diệp Vân ca ca, không cần nghe gã nới lung tung.
Thấy Diệp Không Ngạn rời đi, Diệp Nhu hoảng loạn nói. Mặc dù Diệp Vân nói sẽ không tự sát, nhưng nàng vẫn rất lo lắng.
- Ta về trước đây.
Diệp Vân lắc đầu, xoay người đi ra ngoài diễn võ trường.
Nhìn bóng lưng cô đơn tiêu điều của Diệp Vân, trong lòng Diệp Nhu rất đau xót.
Diệp gia bảo, bên ngoài phủ gia chủ.
Phủ gia chủ điêu lan họa đống (ý nói trạm trổ trên cột và vẽ trên những xà ngang), thật là rộng rãi, chẳng qua mấy năm rồi vẫn không tu sửa, vách tường bên ngoài đã bị gió mưa xói mòn, ít nhiều cũng có chút mùi vị xuống dốc. Cây cối trong đình viện cũng đã rất lâu rồi không được tu bổ, sinh trưởng rất hỗn loạn.
Thời điểm khi Diệp gia bảo còn ở đỉnh cao, trong Liên Vân Thập Bát bảo cũng là xếp thứ hai, trong phủ gia chủ nuôi hai ba chục người làm vườn, chẳng qua về sau những người làm vườn này cũng bị đuổi đi, sản nghiệp bên ngoài của gia tộc cũng là mười phần mất năm sáu phần.
Trên bậc thang làm từ đá xanh bên ngoài cửa phủ gia chủ, Diệp Vân “bịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu “đông đông đông” mấy cái về hướng nơi ở của Diệp Chiến Thiên, trên trán chảy xuống một dòng máu đỏ, hắn vẫn hoàn toàn không biết.
- Phụ thân, hài nhi bất hiếu, để cho người phải chịu ủy khuất!
Giọng nói của Diệp Vân khàn khàn, trong lòng vô cùng chua xót.
Diệp Vân âm thầm thế, nếu như lúc còn sống, hắn có thể khôi phục thực lực thì nhất định sẽ trọng chấn Diệp gia, không phụ ân tình của mấy vị thúc thúc và phụ thân!
Trong đại sảnh phủ gia chủ.
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xám thở dài một tiếng, khí thế của ông ta vô cùng trầm ổn, chỉ là tùy tiện đứng ở nơi đó những lại giống như biển sâu núi cao. Chẳng qua khuôn mặt có chút già nua, hai bên tóc mai cũng nhiều hơn một chút tóc trắng, người này chính là gia chủ của Diệp gia – Diệp Chiến Thiên.
- Đại ca, ngươi không ra xem một chút sao?
Một người bên cạnh ông ta mở miệng nói, người này so với Diệp Chiến Thiên trẻ hơn một chút, chính là một trong những người em ruột của Diệp Chiến Thiên, tên gọi Diệp Chiến Long.
Diệp Chiến Thiên có ba người em ruột, hai người anh em kết nghĩa, sau người theo như số tuổi thì Diệp Chiến Thiên đứng hàng lão đại, Diệp Chiến Long đứng hàng lão nhị, đảm nhiệm Đường chủ Chấp Pháp Đường, Diệp Chiến Hùng đứng hàng lão tam, còn lại ba người khác đều ở bên ngoài, chịu trách nhiệm các công việc bên ngoài của gia tộc.
Diệp Vân vừa tới bên ngoài phủ gia chủ thì Diệp Chiến Thiên và Diệp Chiến Long đã nhận ra.
- Ta còn thể diện để gặp Vân nhi sao, mấy năm nay, đứa nhỏ này đã chịu biết bao khổ cực, Tiểu Nhược trước lúc qua đời cũng từng giao phó cho ta, muốn ta phải chiếu cố Vân nhi thật tốt, chỉ là ta lại không hoàn thành trách nhiệm của một người cha. Đứa nhỏ này từ bé đã rất có chủ kiến, thậm chí không chịu gọi ta một tiếng “phụ thân”, ta biết hắn vẫn còn oán hận ta, hiện tại, những việc ta làm đều là vì hy vọng có thể bồi thường lại cho nó một chút.
Mặc dù Diệp Chiến Thiên không đi ra ngoài, nhưng ông ta vẫn luôn chú ý đến Diệp Vân, nghe được Diệp Thân gọi hai từ “phụ thân”, nước mắt Diệp Chiến Thiên không khỏi tuôn đầy mặt, Vân nhi cuối cùng cũng chịu gọi ta một tiếng phụ thân rồi.
- Đại ca, Vân nhi rất hiểu chuyện, cũng rất kiên cường, ta không tin ông trời lại trêu cợt nó như vậy. Cho dù dốc hết toàn lực, chúng ta cũng phải giúp nó tìm được một viện Đoạn Tục Đan!
Giọng nói Diệp Chiến Long kiên quyết, trong ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng:
- Đông Lâm Quận Vương làm nhục Diệp gia chúng ta, sớm muộn rồi sẽ có một ngày chúng ta phải để cho bọn chúng hoàn trả gấp bội!
- Chuyện Đông Lâm Quận Vương kia đến đây chấm dứt. Đông Lâm Quận Vương là Quận Vương được sắc phong, chỉ tính những tên cao thủ cấp chín dưới tay đã có mười bảy người rồi, lại còn mười vạn dong binh, hơn nữa còn có hậu thuẫn trong triều. Diệp gia chúng ta căn bản không thể nào là đối thủ của bọn họ, chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt vào trong bụng. Hiện tại, ta chỉ muốn trị lành kinh mạch cho Diệp Vân, cho dù phải chịu ủy khuất lớn hơn nữa thì ta cũng cam tâm tình nguyện, không thể gây thêm chuyện nữa.
Diệp Chiến Thiên lắc đầu nói, cho dù lão gia tử trở lại thì thực lực Diệp gia cũng không thể sánh với vương phủ Đông Lâm Quận.