Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 126: phiên ngoại: đã nói chỉ cần hai ngày hai đêm thôi mà (1)
Giọng của Nguyễn Thu Thu không lớn lắm, nhưng đủ rõ ràng, nàng đứng trước mặt tên sói ngốc kia, nhìn trên hàng mi dài dính đầy giọt nước sáng lấp lánh của Uyên Quyết, cảm giác khóe mắt của mình cũng có cay cay.
Thấy Ma Vương tiên sinh thân yêu vẫn không có động tác gì, Nguyễn Thu Thu nhanh chóng chớp chớp hai lần đôi mắt làm dịu đi cảm xúc đang đâng trào, duỗi ra cánh tay còn đang rất yếu ớt, cẩn thận đụng vào cánh tay Uyên Quyết.
Nàng hơi cúi đầu xuống, có thể thấy rõ cái chân trái đã được tái sinh lại, trên người là bộ đồ màu đỏ đã rách bươm.
Chân gãy đã được mọc lại, bộ độ cũng ngắn rất nhiều, chàng sói để chân trần, cũng không mang giày, đôi bàn chân to giẫm trong đống tuyết, dường như không lạnh chút nào.
Thẳng đến khi Nguyễn Thu Thu nhịn không được lại gọi hắn một tiếng, Uyên Quyết mới phảng phất ý thức được cái gì, giọt nước sáng lấp lánh ở khóe mắt không chỉ không ít đi, mà lại ngày càng nhiều.
Hắn lúc này mới giống như là lấy lại được tinh thần, một đôi huyết đồng chăm chú nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thu Thu, thận trọng duỗi cánh tay dính đầy máu của mình ra, từng chút từng chút đưa về phía gương mặt nàng.
Giọng nói hơi khô chát của Uyên Quyết vang lên, nghẹn ngào, dường như đau đớn muốn chết, hắn nhỏ giọng gọi tên của nàng, nhẹ nhàng, lưu luyến, cứ như là sợ hãi hắn chỉ hơi lớn tiếng một chút, Nguyễn Thu Thu sẽ biến mất vậy.
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu nhìn hắn, có bông tuyết dần dần rơi xuống giữa hai người, dứt khoát nhẹ nhàng đưa mặt sang bên cạnh, có chút thẹn thùng dùng gò má nhẹ nhàng cọ xát vào lòng bàn tay của hắn.
Lòng bàn tay của hắn thật lạnh, còn mang theo mùi máu tươi không dễ ngửi, nhưng Nguyễn Thu Thu cũng không thèm để ý, nở một nụ cười có chút chua xót, giương mắt nhìn chàng sói như là bỗng nhiên bị bỏng, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy.
Uyên Quyết môi mỏng khẽ run, hồi lâu vẫn nói không ra lời.
Hắn điên cuồng khắc chế cảm xúc muốn vào Nguyễn Thu Thu vào cốt nhục của mình đang kêu gào nơi đáy lòng, tay run run, từng chút từng chút nhẹ nhàng mơn trớn hai má của nàng, lòng bàn tay thô ráp thuận trượt xuống đến trên môi của nàng.
Lại si mê nhìn đầu ngón tay dính máu tươi của hắn, từng chút xíu nhuộm đỏ đôi môi có chút tái nhợt của nàng.
Trái tim đập thình thịch liên hồi, Uyên Quyết cảm thấy mình thật là biến thái, nhìn môi tiểu phu nhân bị hắn nhuộm đỏ máu, hắn thế mà lại cảm thấy huyết mạch sôi sục, vô cùng hưng phấn.
Thật giống như, chỉ cần nhiễm lên máu của hắn, nàng sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn.
Trong mắt mãi mãi cũng chỉ có hắn.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Uyên Quyết tựa hồ đột nhiên kịp phản ứng được cái gì đó, đáy mắt chôn dấu thật sâu sự giãy dụa, bàn tay buông xuống, giữ chặt cổ tay Nguyễn Thu Thu.
Hắn nhìn chằm chằm ấn ký hình tai sói màu đỏ mà trước đó mình đã khắc lên cổ tay nàng, ánh mắt sâu lắng, khắc chế không được nâng cổ tay của nàng lên, cứ thế trực tiếp hôn lên.
Đôi môi vừa lạnh buốt vừa mềm mềm khẽ chạm vào cổ tay mẫn cảm, Nguyễn Thu Thu kinh ngạc trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy có thứ gì đó sắc nhọn dán lên làn da của nàng.
“!!!”
Cảm giác quen thuộc nhưng lại bởi vì cách xa quá lâu nên có chút xa lạ, từ cổ tay truyền đến, Nguyễn Thu Thu vốn đã có chút không còn chút sức lực nào đi đứng, trong nháy mắt mềm nhũn người, nàng có chút đứng không vững, hai tai giống như là bị màu đỏ thẫm nhuộm lên đỏ bừng, cấp tốc đỏ ửng lên.
Uyên Quyết cắn nàng!
Nguyễn Thu Thu cảm thấy có chút chóng mặt:
Không phải trong phim hay có kiểu, cửu biệt trùng phùng, đều sẽ khắc chế không được nỗi nhớ, hôn sâu một cái sau đó ôm nhau thật chặt sao?
Vì sao, vì sao tên sói này phản ứng đầu tiên là rơi nước mắt, phản ứng thứ hai là cắn?
Theo lý thuyết, lão sói xám, à không, Tinh Nguyệt sói tiên sinh, bây giờ đã là trở thành Đại Ma Vương, một con sói qua lâu như vậy, mặc dù bây giờ nhìn lại vẫn như là một chút sói con, nhưng năm tháng và thời gian lắng đọng lâu như thế, chẳng lẽ hắn không có học một chút nào kiến thức trong chuyện này sao?
Nguyễn Thu Thu lung lay như sắp đổ, đứng đơ ra, cảm giác được Uyên Quyết khẽ cắn nàng một cái còn không vừa lòng, thậm chí còn dư vị nhẹ nhàng liếm cổ tay của nàng một cái, dùng một đôi mắt phượng hẹp dài chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt chan chứa yêu thương, hàng mi dài cong cong, trông rất là quyến rũ.
Nguyễn Thu Thu đối diện với ánh mắt như vậy, hơi há miệng, nhưng lại nói không nên lời.
Nàng chỉ cảm thấy tên sói này cũng không phải không có chút tiến bộ nào, có cảm giác như trở nên, trở nên biết cách thả thính hơn so trước đó.
Đối diện với những cảm giác kỳ quái kia, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy ánh mắt trở nên bắt đầu mơ hồ, tuyết rơi dày, đã thấy không rõ mặt Uyên Quyết.
“Phu nhân.” Uyên Quyết rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn gọi nàng, tiến lên nửa bước, duỗi cánh tay dài ra, kéo nàng vào trong lòng mình.
Hắn ôm thật chặt, thật chặt Nguyễn Thu Thu vào lòng mình.
Cẩn thận, khắc chế, dịu dàng.
Những kiêu ngạo và ngang ngược thuộc về Ma Vương, tại thời khắc này hoàn toàn bị Uyên Quyết quên lãng, trong lòng, trong mắt, trong toàn bộ thế giới của hắn, tất cả đều chỉ có một mình Nguyễn Thu Thu.
Cảm giác đã vụt mất mà lại tìm lại được, thật giống như, kỳ tích giáng lâm.
Nguyễn Thu Thu cũng không ngàn ngùng, khẽ tựa vào vai hắn, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy quần áo trên lưng Uyên Quyết ổn định thế đứng.
Đã thức tỉnh toàn bộ kỷ ức, nàng đã coi như là người đã từng chết qua một lần, mặc dù đối mặt với chàng sói mà nàng yêu sâu sắc, vẫn sẽ cảm thấy thẹn thùng, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt.
Nàng thậm chí còn cảm thấy Uyên Quyết quá dịu dàng, động tác lưu luyến, cứ giống như nàng là thủy tinh dễ vỡ vậy.
Trên thực tế, tiểu thê tử thực lực bây giờ còn rất nhỏ yếu, đối với chàng nói nào đó đã nắm giữ toàn bộ lực lượng của Ma Giới uyên mà nói, thì đúng thật là rất yếu ớt.
Sự ám ảnh của nỗi đau phải mất đi nàng quá đáng sợ, đến mức dù là đã rất cố gắng để khống chế lại lực đạo, cũng vẫn sợ hãi sẽ ngộ thương nàng.
Trong đáy mắt hắn trào dâng dục niệm, lại chỉ có thể khắc chế hôn lên tóc mai nàng mấy lần.
Nguyễn Thu Thu cảm giác bên tai thổi qua từng đợt gió mát, làm nàng co rúm lại, mẫn cảm khó tả.
Nhưng con soi kia cứ như thế yên lặng ôm nàng, sau khi Nguyễn Thu Thu dần dần quen rồi, dựa vào hắn, lắng nghe nhịp tim Uyên Quyết, mấy giây thì cơn buồn ngủ đã ập đến.
Nàng vừa mới khôi phục, cơ thể còn có một chút khó chịu, nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn, “… Ta hơi buồn ngủ, về nhà thôi?”
Uyên Quyết cơ bắp căng thẳng một chút, chợt nở một nụ cười thỏa mãn, giọng khàn khàn, “Ừm.”
Nguyễn Thu Thu cho là hắn sẽ thả mình ra, sau đó để nàng khoác tay, lãng mạn một đường giẫm lên tuyết trở về.
Nhưng đầu chàng sói Tinh Nguyệt đã thành Đại Ma Vương, không biết đã xuất hiện vấn đề ở đâu, trực tiếp không có cho nàng cơ hội khoác tay hắn, mà cứ như thế bế ngang nàng lên.
“…!” Nguyễn Thu Thu không ngờ đột nhiên hắn lại bế kiểu công chúa, đầu gối và bên eo bị hắn nhẹ nhàng chạm vào, nàng lại tương đối mẫn cảm, trong lúc nhất thời không khống chế được lại phát ra một âm thanh xấu hổ.
“Khụ khụ.” Cách đó không xa, Nguyệt Thần và mấy ngàn tinh anh núi Cấm Bảo đang mai phục ở khu vực tiếp nối giữa hai thế giới, không biết có ai không nhịn được, đột nhiên ho lên một tiếng, như thể đang muốn tăng cảm giác hiện diện của bọn họ lên.
Thính giác của Nguyễn Thu Thu cũng khá là tốt nên đã nghe thấy, lập tức càng thêm ngại ngùng, hai tai đỏ bừng lên, dứt khoát úp mặt vào cổ tên sói nào đó như chú đà điểu.
Uyên Quyết cũng có chút thẹn thùng, mặc dù hắn cũng không thèm để ý ma vật khác nhìn mình thế nào, cũng không thèm để ý bất cứ sinh vật nào ngoại trừ Nguyễn Thu Thu, nhưng hắn vẫn là không quá tình nguyện lúc mình thân mật với phu nhân, lại bị sinh vật khác nhìn thấy.
Khuỷu tay là cảm xúc mềm mại từ cơ thể Nguyễn Thu Thu truyền tới, là hắn chưa từng được cảm nhận khi Nguyễn Thu Thu còn tỉnh táo…
Hai gò má tuấn mỹ trở nên đỏ ửng, Uyên Quyết mấp máy môi, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng đám ma vật sau lưng, bên cạnh người đột nhiên hiện lên rất nhiều cánh bướm màu máu, nhanh chóng lượn quanh một vòng, bao vây chặt chẽ hắn và Nguyễn Thu Thu bên trong.
Nguyệt Thần bởi vì quá mức kinh ngạc trước tác phong trước sau hoàn toàn khác biệt của Ma Vương, không cẩn thận ho nhẹ một tiếng: “…” Hắn chỉ là cuống họng có chút ngứa thôi. Thật sự không phải cố ý.
Nhưng Uyên Ma Vương cũng không để ý tới cái này, cánh bướm màu máu đầy trời chói mắt, chờ đến lúc một đám ma vật lấy lại tinh thần, Đại Ma Vương vốn đang ở trước mắt chúng ma vật, đã ôm Nguyễn Thu Thu biến mất ngay tại chỗ, không biết là trở về Ma Giới, vẫn là trở về ‘nhà’ ở bộ lạc Đông Hùng nữa.
Chương 127: phiên ngoại: đã nói chỉ cần hai ngày hai đêm thôi mà? ( 2 )
Bầu trời vẫn âm trầm như cũ, cánh bướm màu máu biến mất, trên mặt tuyết vắng vẻ, chỉ còn lại cây dù rơi trên mặt đất.
“Chủ thượng, sao Ma Vương bệ hạ lại đi rồi?” Ma vật ngây thơ Thiết Việt nhịn không được hỏi, “Nếu vương hậu đã không có chuyện gì, vậy sao ngài ấy không khao các tướng sĩ trước nhỉ?”
Nguyệt Thần: “……”
Trong tay hắn còn cầm ống gỗ chứa linh hồn Mặc Tịch mà Uyên Quyết giao cho hắn trông chừng, nhìn ma vật ngây thơ ở bên cạnh mình vẫn ngơ ngác như cũ, chậm rãi nở nụ cười bất đắc dĩ, nhìn Thiết Việt: “Lời này của ngươi tốt nhất đừng có nói trước mặt Ma Vương bệ hạ, nếu không thì ta sợ đầu ngươi không giữ được đâu.”
Nguyệt Thần nhìn lên vách tường không gian đã bị đánh vỡ triệt để trước mặt, yếu ớt thở dài.
Đối với Ma Vương, đại lục yêu tộc và Ma Giới cũng không sánh nổi một đầu ngón tay của vương hậu, vì gặp nàng, quả thực là đã đả thông một cái thông đạo vĩnh cửu.
Trong ghi chép, Ma Vương bệ hạ xưa nay không cho phép bất luận ma vật nào tới gần trong phạm vi mười mét, lấy huyết tinh làm nguyên tắc, từ lúc nào lại trở nên an tĩnh như vậy, hiền hòa quan tâm lại còn rơi nước mắt?
Hai loại đãi ngộ hoàn toàn khác biệt đơn giản khiến đám ma vật bất lực thở dài.
Nhưng vấn đề là, cho dù biết Uyên Quyết là Ma Vương như vậy, bọn họ cũng không thể nói dù là nửa chữ “không”.
Thật ra từ góc độ nào đó mà nói, Ma Vương bệ hạ trọng tình trọng nghĩa thế này, tốt hơn nhiều để lão già mặt dầy Mặc Tịch kia thượng vị.
Ước lượng ống gỗ nhỏ trong tay, Nguyệt Thần lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ lớn bằng ngón cái, nhét ống gỗ chứa linh hồn Mặc Tịch vào nó như ảo thuật.
Hắn cất kỹ bình nhỏ đi, cũng không thèm quan tâm Mặc Tịch đang không ngừng tại tiểu trong ống gỗ nhỏ, xoay người bắt đầu điều động binh sĩ ma vật:
Ma Vương bệ hạ mang vương hậu rời đi, chỗ này vẫn còn có không ít chuyện cần phải làm.
Điền Diệp và mọi người cũng đứng từ xa nhìn những đại quân ma vật khiến bọn họ run sợ kia, tâm trạng hết sức phức tạp.
“Những ma vật này, hẳn là sẽ không đi qua cái thông đạo không gian này tới đánh bộ lạc chúng ta đúng không?” Hùng Đóa Đóa ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Tộc trưởng gia gia yếu ớt thở dài, biểu cảm có chút tang thương, “Hẳn là sẽ không đâu.”
Dù sao bây giờ Uyên Quyết cũng đã là Ma Vương, Nguyễn Thu Thu là vương hậu, bọn họ cũng coi như là có mối quan hệ tốt đẹp với người có thế lực lớn mạnh nhất Ma Giới.
Tộc trưởng gia gia quay sang, nhìn Hùng Đóa Đóa không biết lúc nào chạy đến bên cạnh mình, và đôi mắt đen láy của Hùng Cổn Cổn, ho nhẹ một tiếng, “Cùng lắm thì đến lúc đó, toàn tộc chúng ta chuyển đến Ma Giới ở, có Thu Thu tỷ tỷ của các ngươi ở đây, còn sợ bị những ma vật kia ăn hay sao?”
Gấu trúc gia gia cố tình nói lớn tiếng, làm đám Nguyệt Thần giật nảy mình, tiểu Nguyệt Thần còn rất hoang mang xoay người nhìn bọn họ vài lần, sờ cằm: “Ta cũng là lần đầu tiên thấy yêu tộc muốn gia nhập ma tộc.”
Dù sao đối với phần lớn đám ma vật mà nói, yêu tộc cũng chỉ là đồ ăn mà thôi.
Sẽ rất ít có đồ ăn dám nhảy lên mặt bàn hô to với bọn họ một tiếng: “Ta muốn gia nhập vào các ngươi!”
Điền Diệp đứng ở xa xa nhìn đại quân ma vật kia, đáy lòng không có cảm xúc sợ hãi, mà cảm xúc sảng khoái lại nhiều hơn.
Đối với nàng mà nói, những ma vật trước mặt này, đã giúp nàng giết chết hết toàn bộ đám ma vật của Mặc Tịch đã tàn sát bộ lạc Sa Tộc, có thể tính là có ân đối với nàng.
Sự kích động và giải thoát đã vượt qua tâm lý sợ hãi, cho nên nàng chẳng hề thấy sợ gì cả.
Tiểu Nguyệt Thần nhìn một đám yêu, sâu sắc cảm thấy chắc là đầu óc của mình có vấn đề rồi, hắn dứt khoát gãi đầu một cái, “Các ngươi nếu thật sự muốn đến, ta có thể bảo ca ta chuẩn bị trước địa bàn cho các ngươi.”
Nhìn thái độ của Uyên Quyết đối với ca ca mình khi nãy, đoán chừng là có dự định trọng dụng, hắn cũng coi như đã giúp ca ca và tỷ tỷ làm được một chuyện lớn.
Khanh Như Ý nhìn đám yêu, ma đang ồn ào, cũng không nhịn được nở một nụ cười thanh thản.
Mặc Tịch bây giờ chẳng khác nào đã chết, chỉ còn lại linh hồn, cho nên cũng không cách nào khống chế ma cổ trong cơ thể bà, cho dù ma cổ tạm thời vẫn chưa có chết, nhưng cũng không thể điên cuồng như vậy hấp thu sinh mệnh lực của bà giống trước đó, vốn chỉ có thể chống đỡ thêm chừng mười ngày, bây giờ cũng có thể lại sống thêm hai ba tháng nữa.
Lúc trước bà ôm tâm trạng sẽ đánh cược một lần, chấp nhận nguy hiểm bao che cho Nguyễn Thu Thu bọn họ, vậy mà thật sự đổi lại cho bà và Mạc ca ca được một chút hi vọng sống.
Mạc Bất Quy đứng bên cạnh bà, nhìn bạn lữ của mình, tuy sắc mặt thì không tốt nhưng tinh thần lại cực tốt, cũng không nhịn được mỉm cười.
Có lẽ, kiếp này của họ, không cần đứng trước thê thảm đau đớn tử biệt và hữu duyên vô phận nữa rồi.
Cảm xúc vui sướng cấp tốc lan tràn tại bộ lạc Đông Hùng, chỉ có một người là có tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nguyễn Hàn Sơn đứng ở một góc hẻo lánh, gương mặt tuấn tú cúi thấp xuống, lẩm bẩm lấy: “Quá giống…”
Ma Vương, và khuôn mặt có chút mơ hồ của sói con trong trí nhớ của hắn, quá giống.
Thật sự là hắn.
Nguyễn Hàn Sơn cười một tiếng, ánh mắt từ xa xa nhìn về phía phương hướng Uyên Quyết bế Nguyễn Thu Thu rời đi, chậm rãi siết chặt nắm đấm:
Muốn cưới muội muội của Nguyễn Hàn Sơn hắn, bất kể như thế nào, nghi thức và bài diện nhất định phải có.
Ma tộc và yêu tộc từ trước đến nay thô kệch hơn nhân tộc, không quá chú trọng mấy thứ này, bọn họ nhân tộc dưới lòng đất lại không giống vậy.
Nhiều năm như vậy hắn đều chưa làm được gì cho muội muội, lần này thành khế, mấy việc như bài diện nhất định phải làm tốt.
Lúc hắn đang thề nhất định phải chuẩn bị thật tốt nghi thức, chàng sói nào đó đã ôm tiểu phu nhân mình tâm tâm niệm niệm, về tới nơi ở của hắn bên trong núi Cấm Bảo.
Núi Cấm Bảo không chỉ có diện tích bằng một ngon núi thông thường, bên trong nó rất rộng lớn, phía ngoài cùng là nơi mà rất nhiều ma vật và nhân tộc tu luyện ma công cùng hoạt động, đi vào trong nữa sẽ là những ngọn núi, lại đi lên trên nữa là nơi ở của đám ma vật tinh anh.
Chỗ sâu nhất cũng là chỗ cao nhất, là vùng đất luân hồi và là của chỗ ở Uyên Quyết.
Trong quá khứ luân hồi thống khổ kia, thời gian mấy chục năm, hắn đều cô đơn ở tại nơi này.
Nguyễn Thu Thu được hắn bế, chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, bên tai thổi qua một trận gió, cơ hồ chỉ qua mấy giây, chàng sói đã ngừng lại.
“Đến rồi.” Uyên Quyết ghé satsv ào tai của nàng, khàn khàn nói, thở ra hơi nóng làm Nguyễn Thu Thu khó khăn lắm mới làm mặt mình hết đỏ được, bây giờ lại đỏ ửng lên.
Nàng “Ừ” một tiếng, sau đó phát phát hiện mình vừa mới theo bản năng nắm lấy bộ quần áo đã rách bươm của chàng sói nào đó, hắn vừa nói chuyện cùng nàng, tai nàng đã nóng lên, không cẩn thận trên tay hơi dùng thêm chút sức, làm vạt áo lại càng rách thêm.
Đường xương quai xanh xinh đẹp, ngay cả khung ngực như ẩn như hiện lộ ra, Nguyễn Thu Thu vội vàng dời ánh mắt, hơi đưa mắt lên đối diện với ánh mắt tựa hồ có chút giật mình lại rất thẹn thùng lại mong đợi của chàng sói nào đó.
Nguyễn Thu Thu: “……” Bây giờ nàng nói mình không phải cố ý, liệu tên sói này có tin không?
Mặt càng đỏ hơn, Nguyễn Thu Thu theo bản năng giãy dụa, muốn từ trong ngực Uyên Quyết đi xuống.
Nàng chỉ hơi mệt chút thôi, cũng không phải không thể đi lại được.
Nhưng nàng càng ngọ nguậy, lại càng cảm giác hình như có chút không thích hợp, ở bầu không gian mênh mang này, luôn có một loại cảm giác xấu hổ rất khó nói thành lời.
Nguyễn Thu Thu đành phải lúng túng nắm mấy miếng màu đỏ đã không thể gọi là da thú bị rách ra ở trong tay, nhỏ giọng nói: “Quần áo hỏng rồi, qua mấy ngày nữa ta lại làm bộ mới cho sói…”
Uyên Quyết cảm giác có chút gió nhè nhẹ vẩy vào hắn đôi tai đang lộ ra ngoài của hắn, lại nghe lấy giọng nói có chút thẹn thùng của tiểu phu nhân, chỉ cảm thấy trái tim vốn đã yên lặng dần dần sống lại.
Hắn còn nhớ rõ trước lúc chia tay, tiểu phu nhân nói chờ hắn trở về sẽ thành khế, mặc dù chỉ là mấy ngày, nhưng lại cách nhau ròng rã một vòng luân hồi.
Hàng mi đen nhánh của Uyên Quyết khẽ run rẩy, hơi cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào mũi Nguyễn Thu Thu.
Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn chăm chú nhìn nàng, đuôi mắt không biết là do thẹn thùng hay vì sao mà hơi đỏ lên.
Nhưng dù là tên sói này khắc chế không được muốn hôn nàng, cũng không muốn nhắm mắt lại.
Nguyễn Thu Thu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau mới khoảng chừng hai giây, đã không chịu được nhắm mắt lại.
Từ trước kia nàng đã biết Uyên Quyết thích nhìn nàng chằm chằm, nhưng trước kia hắn còn không có đến mức này, bây giờ càng bám dính nàng hơn nhưng cũng càng có thể khắc chế hơn trước kia.
Cảm giác được Uyên Quyết chậm chạp không hôn lên, Nguyễn Thu Thu dứt khoát khẽ ngẩng đầu, chạm khẽ vào cánh môi hắn.
Uyên Quyết ôm nàng chặt hơn một chút nữa, hôn nàng từng chút từng chút.
Nụ hôn vừa nhẹ vừa mềm thế này, rõ ràng chỉ là xúc cảm nhẹ nhàng và hơi ngứa ngứa, nhưng lại càng làm cho Nguyễn Thu Thu cảm thấy đỏ mặt và hô hấp khó khăn.
Nàng cảm thấy nó rất nhẹ nhàng, cơ hồ không chân thực.
Đến nàng sắp chịu không được, mở mắt ra, mới phát hiện Uyên Quyết cũng không tốt hơn nàng chút nào.
Đuôi mắt hắn đỏ lên, trên hai gò má đã không còn vết sẹo trừ một chút vết máu, thì phần còn lại cũng đỏ bừng lên rất mê người, lan tràn đến sau tai và xuống tận cổ.
Cặp sừng trên đầu đã bị Ma Vương tiên sinh lặng lẽ giấu đi, chỉ có chút tóc đen hơi rũ xuống bên gáy nàng, hơi ngứa một chút.
Lại một lần nhẹ nhàng chạm vào, lưng Nguyễn Thu Thu nổi lên xúc cảm kỳ dị, tay lại khẽ dùng lực nắm một cái, lại không cẩn thận xé hai mảnh quần áo của chàng sói nào đó.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng nhẹ nhàng quay đầu chỗ khác, “… Phu quân, chúng ta đi vào nhà trước đi?”
Hầu kết của Uyên Quyết trượt lên trượt xuống, ánh mắt u ám, một lúc lâu sau mới như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, nhẹ nhàng nói câu “Được.”
Hắn bế nàng đi vào, Nguyễn Thu Thu mới nhìn rõ chỗ ở của chàng sói nhà mình.
Lọt vào trong tầm mắt là cửa gỗ hết sức quen thuộc, đẩy cửa ra, vẫn là sơn động vừa quen thuộc lại vừa có chút xa lạ, ngay cả cách bài trí, đều giống hệt nhà của họ tại bộ lạc Đông Hùng.
Khác biệt duy nhất, đại khái là cái sơn động này lớn hơn cái kia một chút, phòng ngủ chính, giường cưới cũng lớn hơn một chút.
Uyên Quyết bể Nguyễn Thu Thu đến thẳng giường, giọng khàn khàn bảo nàng nằm nghỉ ngơi, hắn muốn đi ra ngoài tắm cái đã.
Nguyễn Thu Thu có chút căng thẳng, còn tưởng rằng rốt cuộ cũng sắp cùng tên sói này làm chuyện gì kia, run lấy nói mình cũng muốn tắm.
Uyên Quyết xoay người, quần áo trên người rách rưới, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, nói chuyện lắp bắp, “Sói, có thể, có thể tự mình tắm…”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng đương nhiên biết hắn có thể tự mình tắm!
Nguyễn Thu Thu: “… À, ừm.” Nàng xấu hổ như muốn nổ tung, quả thực là không biết phải nói gì cho đúng.
“Phu nhân… Có phải, không thể cử động được không?” Ngay lúc Nguyễn Thu Thu nghĩ là cuộc đối thoại này cứ thế mà chấm dứt tại đây, Uyên Quyết chậm rãi cúi người chạm nhẹ vào cánh tay của nàng, giọng nói thẹn thùng, đôi mắt hơi cong cong: “Muốn, sói giúp nàng tắm sao?”