Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3: Thu Thu khoác lên mình bộ hôn phục da thú màu đỏ và lão sói xám thê thảm đang phải gặm tuyết ở cạnh hang động.
Nguyễn Thu Thu uống giọt nước trên đầu ngón tay kia vào, ngay sau đó, xương sọ đau như sắp nứt ra của mình không còn quá đau nữa.
///yeungontinh.vn/// Nàng vịn thành hang động gồ ghề, chậm rãi đi tới bên giường đá, nằm nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng chưa nằm được bao lâu đã gồng mình đứng dậy.
Nàng chỉ có thời gian một tiếng để thu dọn đồ đạc, vừa rồi đã trì hoãn không ít thời gian để kiểm tra dị năng, dù giờ có mệt đi chăng nữa cũng không được ngồi nghỉ.
Nguyễn Thu Thu cẩn thận thu dọn đồ trong hang, sau đó đau buồn phát hiện ra rằng giờ nàng đúng là nghèo rớt mồng tơi.
Đồ trong động ít đến mức đáng thương:
Da thú có thể giữ ấm rất ít, ngoài cái chăn da thú đang trải trên giường đá thì chỉ còn hai bộ da thú có đường may thô ráp như túi vải gai.
Ngoài ba miếng da này, cũng chỉ còn lại một chiếc kim bằng xương dài bằng bàn tay, không biết được mài từ xương của động vật nào.
Mấy sợi dài dài, giống như dùng lông sử tử xoắn lại.
Một miếng thịt khô đã bị đông cứng, khô không khốc, chắc chỉ có thể đủ ăn một bữa;
Một cái bát gỗ rửa sạch và nửa cân bột củ.
Bên cạnh đó, chưa nói đến những thứ thiết yếu hàng ngày như bàn chải đánh răng và lược, mà ngay cả một chiếc đũa, Nguyễn Thu Thu cũng không tìm thấy.
Nàng xoa trán bất lực, mang tấm da thú lớn trên giường may thành chiếc túi da thú đơn giản, rồi xếp hết đồ đạc vào đó.
Lúc gấp quần áo, Nguyễn Thu Thu tìm thấy một chiếc dây buộc tóc màu đỏ mới tinh trong tấm áo da thú màu nâu nhạt.
Đó có lẽ được làm bằng lông của một động vật quý hiếm, mặc dù rất đơn giản, nhưng màu sắc lại cực kỳ tươi tắn, đỏ rực, sinh động, giống như…
Mũ của tân nương.
Trong đầu không hiểu sao lại hiện ra chữ như vậy, lồng ngực Nguyễn Thu Thu thắt lại, nàng do dự, rồi cầm chiếc dây buộc tóc trong tay.
Nàng chạm vào lớp lông tơ mềm mại trên đó, ánh mắt có chút chua xót.
///yeungontinh.vn///Sống 30 năm rồi, trước giờ nàng chưa từng yêu ai, nay lại đột nhiên gả cho một con sói.
Nghĩ tới người phu quân tương lai của mình, nàng nhếch miệng, không biết nên cười hay nên khóc.
Một lão sói xám biến thái xấu xí, tàn tật……
Nàng thực sự không chắc có vượt qua được không, cứ thế từ một người đang độc thân trở thành tân nương của ác lang.
Tâm trạng Nguyễn Thu Thu lúc này vô cùng phức tạp, nàng chớp mắt, cuối cùng quyết định mang dây buộc tóc màu đỏ thắm và chiếc kim bằng xương sắc nhọn dùng làm vũ khí đi, bỏ nó vào túi.
Thời gian một giờ đồng giờ trôi qua rất nhanh, khi Nguyễn Thu Thu bước ra khỏi động với một chiếc túi da thú, tộc trưởng yêu sư đã đợi sẵn bên ngoài với mấy tên lính của bộ lạc Viêm Lang.
Nguyễn Thu Thu nhoẻn miệng với mấy yêu lang ngoài sơn động.
Bọn bình thường không thể to cao bằng đám yêu sư của bộ lạc yêu sư, và có vẻ cũng không có sức tấn công cho lắm, má phải của họ khắc hoa văn màu xanh biếc, ánh mắt không có thần giống sư tử, thậm chí trông hơi mệt mệt, nhưng lại cho người ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
“Nguyễn Thu Thu, ngươi cứ đi theo mấy con sói này là được.” Tộc trưởng yêu sư có vẻ là đã nhận được 300 cân muối cho nên vẻ mặt cũng ôn hoà hơn trước.
Ông ta thấy sắc mặt nhợt nhạt của Nguyễn Thu Thu, chỉ vào chiếc túi da thú trên mặt đất và nói với giọng điệu trang nghiêm, “Của hồi môn… của ngươi đều ở bên trong rồi. Từ chỗ chúng ta đến bộ lạc Viêm Lang chắc sẽ mất khoảng một ngày rưỡi, ngươi…… chú ý an toàn nhé.”
Nguyễn Thu Thu gật đầu, bước lên trước, mở chiếc túi da thú đó ra xem.
Đồ nàng yêu cầu bên trong gần như đủ, thảo dược và muối được gói riêng trong một tấm da thú nhỏ.
Nguyễn Thu Thu giả vờ lấy đồ ăn, lấy ra cái da thú nhỏ bọc thảo dược và 2 miếng thịt khô, bỏ vào cái túi da thú đang cầm trên tay mình, sau đó đứng thẳng người, loạng choạng muốn xách đống túi đó lên.
Nhưng đống đồ mấy chục cân dù sao cũng rất nặng, sức nàng lại yếu, nên túi rơi xuống nền đất tuyết, nàng cố gắng mấy lần đều không thể xách lên nổi.
///yeungontinh.vn///Nhu Nguyệt Nhiêu nhìn chân tay nàng run lẩy bẩy, có chút không chịu đựng được. Nàng ta định nhờ mấy tên yêu sư cầm giúp nàng một tay, nhưng vừa nghĩ tới Nguyễn Thu Thu cũng thích Lục Tử Nhiễm, người đang ra ngoài săn bắt mà không ở trong bộ lạc, sự thương cảm vừa dấy lên trong lòng nàng ta lập tức tan biến.
Nhu Nguyệt Nhiêu im lặng, mấy tên yêu sư xung quanh vẫn nhớ Nguyễn Thu Thu nói xấu Nhu Nguyệt Nhiêu cho nên cũng không giúp đỡ.
Nguyễn Thu Thu cũng không hy vọng đám yêu sư giúp mình, trước đây nàng đã từng nghĩ đến tình huống này rồi.
Nàng lấy ra hai mươi cân thịt khô, đi đến trước mặt người trung niên già nhất đám yêu lang, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của ông ta, cười miễn cưỡng một cái, “Vị…… yêu thúc này, có thể làm một giao dịch nhỏ với ta không?”
Yêu lang trung niên nhìn miếng thịt khô gầy trong tay Nguyễn Thu Thu, vừa nhìn đã biết là miếng thịt bỏ lâu, không còn tươi, miễn cưỡng nhận lấy, “Xách túi da thú giúp ngươi đúng không? Được thôi.”
Hắn cầm thịt khô nhét vào trong túi da thú lớn của mình, sau đó xách chiếc túi mà Nguyễn Thu Thu không mang nổi trên mặt đất lên, “Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thôi.”
Yêu lang trung niên vừa nói xong, mấy tên theo sau mặt không cảm xúc, cùng quay lại nhìn nàng chằm chằm.
Nguyễn Thu Thu lưng toát mồ hôi, không dám trì hoãn thời gian, nghiến răng đi tiếp.
Bước chân của đám yêu lang không nhanh, nhưng cũng chẳng chậm, nàng đi sau bọn họ, khi định thần lại thì đã rời khỏi lãnh địa của bộ lạc yêu sư.
Vừa rồi nàng không chào tạm biệt với bất kỳ người hay yêu nào của bộ lạc Phong Sư, còn bọn họ, cũng chẳng hề bất mãn hay lo lắng về việc nàng rời đi.
Như thể nàng thực sự chỉ là một công cụ không thể thiếu để trao đổi muối.
Tuy nhiên, Nguyễn Thu Thu không có thời gian buồn bã vì sự thờ ơ của đám yêu sư, vì đi theo bọn họ thôi đã rất vất vả rồi.
Nguyễn Thu Thu vốn tưởng rằng sau khi rời khỏi bộ lạc nhân tộc, mấy yêu lang sẽ hiện nguyên hình mau chóng lên đường, biết đâu sẽ chở được nàng.
Nhưng sự thật chứng minh là nàng nghĩ nhiều rồi.
Năm tên yêu lang không những không định hiện nguyên hình nhanh chóng đưa nàng đi, mà còn không có thiện chí giao tiếp với nàng. Bọn họ giống như chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, lạnh lùng dẫn nàng về bộ lạc.
Trên đường đi, mấy lần nàng mệt đến mức đi không nổi, bọn họ nhìn nàng với ánh mắt hung dữ và ghét bỏ.
May mắn thay, không gặp động vật nguy hiểm hay yêu thú nào, nếu không Nguyễn Thu Thu sẽ rất lo lắng, không biết liệu mình có còn sống mà gả cho lão sói xám đó không.
Cứ như vậy, họ tiếp tục lên đường trong một thời gian dài, đến chập tối ngày hôm sau, những tấm da thú quấn quanh chân Nguyễn Thu Thu sắp bị nàng giẫm lên cả, cuối cùng họ cũng đến gần lãnh địa của bộ lạc Viêm Lang.
///yeungontinh.vn///Lúc chuẩn bị ra khỏi rừng, yêu lang trung niên dẫn đầu đột nhiên quay lại, dùng giọng điệu vừa đáng sợ vừa phấn khích nói với Nguyễn Thu Thu, “Qua cánh rừng này, là tới hang động mà người kết duyên với cô đang an dưỡng rồi.”
Hai chữ “an dưỡng” mà hắn nói rất nặng nề, kèm theo một nụ cười giễu cợt, bốn tên kia cũng quay lại, như kiểu đột nhiên thích thú nói chuyện với cô.
Giọng nói của một yêu lang trẻ tuổi vẫn còn chứa đựng chút sợ hãi khó giấu giếm, hắn nhìn Nguyễn Thu Thu với vẻ thương hại và nói, “Ngươi thật thảm, sắp gả cho người phu quân sắp chết không có hứng thú với phụ nữ……”
“Ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy.” Một tên yêu lang khác đập hắn, “Tên tàn phế đó nhịn đói lâu thế rồi, không chừng giờ lại có hứng thú “xơi phụ nữ” đấy.”
Nguyễn Thu Thu: “……hả.” Thì ra lão sói xám kia có khả năng ‘thèm khát’ cơ thể nàng ư?
“……” yêu lang kia thấy nàng không có biểu cảm gì, sau sự im lặng kỳ lạ thì nói, “Ngươi không sợ bị ăn thịt à?”
“Sợ có ích không?” Nguyễn Thu Thu uể oải nói.
Nếu như là nàng của hai ngày trước, có lẽ sẽ hơi sợ hãi để thể hiện sự tôn kính, nhưng giờ nàng sắp mệt chết rồi. Nàng chỉ muốn mau chóng tìm chiếc giường đá nào đó nằm nghỉ chút, nếu không nàng sẽ chết ngất mất.
Phản ứng của nàng chắc làm mấy tên yêu lang kia rất kính phục, Nguyễn Thu Thu cảm nhận rõ ràng ánh mắt của yêu lang trung niên đã thay đổi.
Không biết từ đâu, hắn lấy ra một chiếc áo da thú màu đỏ nhăn nhúm đưa cho nàng, “Mặc vào đi.”
Nguyễn Thu Thu: “?”
“Hôn phục.” Yêu lang trung niên nói.
Nguyễn Thu Thu: “……” Hoá ra bọn họ còn chuẩn bị hôn phục cho nàng à?
Tên yêu lang bên cạnh cười cợt nói: “Đúng đúng, còn có hôn phục, suýt nữa thì ta quên mất, nhưng tên mù đó cũng không nhìn thấy đâu nhỉ?”
Nguyễn Thu Thu: “…?” Yêu mù? Ác lang tiên sinh không phải chỉ biến dạng và tàn phế thôi ư? Lẽ nào mắt cũng mù?
Thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, tên yêu lang không nhịn nổi nói, “Yêu mù, nghe không hiểu à? Giống con người các cô đấy, mắt mù rồi, ánh sáng hiếm hoi, cây này, tuyết này, đều không thấy được, hiểu chưa?”
Nguyễn Thu Thu nghe xong, nhếch miệng, “Các ngươi rất ghét… phu quân ta, đúng không?”
Tên yêu lang cười lạnh nhạt, “Đương nhiên.”
Nguyễn Thu Thu không kìm được liền hỏi, “Nếu đã vậy, tại sao các ngươi lại bỏ ra 300 cân muối để cưới vợ cho hắn?” Lại còn phải tự nguyện nữa.
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của mấy tên yêu lang đó lập tức thay đổi, thậm chí còn thích thú một cách đáng sợ.
Yêu lang trung niên kia nói to, “Đó là phong tục của bộ lạc chúng ta! Bộ lạc Viêm Lang chúng ta cái gì cũng thiếu, chỉ trừ muối là không thiếu, ngươi hỏi nhiều như vậy làm quái gì?!”
Nguyễn Thu Thu bị tiếng quát của hắn làm cho chết lặng, thức thời không nói chuyện nữa.
Mấy tên yêu lang cũng im bặt, đoàn người đi thêm khoảng nửa giờ, vừa lúc sắp đến gần lối ra của rừng, Nguyễn Thu Thu bước chân cứng nhắc về phía trước thì phát hiện tất cả yêu lang đều đang dừng lại.
Nàng hơi nghi ngờ, vừa định mở miệng hỏi, thì nghe thấy tiếng hú trầm trầm, khàn khàn thể hiện sự uy hiếp và cảnh cáo vang lên.
Tiếng hú dài trầm thấp quanh quẩn ở bìa rừng mọc đầy những cây đại thụ, tiếng gió rít lên lạnh thấu xương, khiến nàng bỗng thấy rùng mình.
Đầu Nguyễn Thu Thu như tê dại, quay đầu lại thì mấy tên yêu lang kia đã biến mất. Của hồi môn cũng rơi khắp trên nền tuyết.
Nguyễn Thu Thu thở ra một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.
Nàng nhìn thấy một hang động ẩn dưới cây đại thụ cách đó không xa, rồi quay đầu nhìn vào rừng sâu tịch mịch, trong lòng không biết như thế nào.
Đi về phía trước là động của phu quân nàng.
Đi lùi lại, đã là hoàng hôn, rừng sâu nguy hiểm hơn gấp trăm lần so với bây giờ.
Nguyễn Thu Thu không chút do dự, khoác lên bộ “hôn phục” màu đỏ, suy nghĩ một lát, rồi lấy chiếc dây buộc tóc từ trong túi ra buộc lên đầu.
Bất luận lão sói xám kia có nhìn thấy hay không, dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng là lần đầu tiên thành hôn, không thể quá khó coi được.
Nguyễn Thu Thu cười giễu cợt, nhặt cái túi da thú đã nhẹ đi hơn 20 cân thịt khô, nhọc nhằn đi về phía hang động.
Càng đến gần hang của ác lang tiên sinh, mùi máu tanh trong không khí càng nồng, quyện trong làn gió lạnh lẽo, khiến nàng khó thở.
“Xoàn xoạt xoàn xoạt” giẫm lên từng lớp tuyết, bước qua khúc cua cuối cùng, cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng đến nơi cách hang động chưa đầy chục mét.
Nàng thở hổn hển, và qua ánh nắng mờ mịt, nhìn thấy một con sói con què quặt đang gặm tuyết, đung đung đưa đưa, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nguyễn Thu Thu tròn mắt ngạc nhiên, vừa nhìn đi chỗ khác thì đã không thấy con sói con kia đâu nữa. ///yeungontinh.vn///
Thay vào đó là một con sói xám to lớn, đáng sợ với chiếc răng nanh và toàn thân nồng nặc mùi máu tanh.
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy rất rõ những vết máu đang rơi lã chã và vết thương đang thối rữa to lớn mặc dù cách đó rất xa.