Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, HE, Sủng, Cưới Trước Yêu Sau, Ngọt
Team dịch: Carrot Và Tịch Dương
Văn án:
Giang Tự cứ ngỡ mình sẽ nên duyên vợ chồng, cùng tam biểu ca sống những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc. Nào ngờ đâu, tai họa ập đến, tam biểu ca qua đời, nàng lại mang đôi chân tàn tật, gánh chịu biết bao ánh mắt thương hại của người đời, cứ thế gả cho đại biểu ca, một người xa lạ.
Người ta đều nói, đại công tử Bùi phủ - Bùi Giác, người thanh cao, lạnh lùng, tuấn tú, chắc hẳn là vì thương hại nàng mới thay đệ đệ cưới nàng về, bất quá cũng chỉ là che chở cho nàng mà thôi!
Giang Tự cũng nghĩ vậy, nàng không muốn trở thành gánh nặng cho người khác, nên tự mình viết sẵn tờ hưu thư, ấn cả dấu tay, chỉ chờ thời cơ thích hợp là thu dọn hành lý rời đi.
Thế nhưng, nàng chờ mãi, chờ mãi, lại chờ đến đêm khuya, vị đại công tử vốn nổi tiếng đoan chính, tự chủ ấy, khoác trên mình bộ y phục mỏng manh, đứng trước cửa phòng nàng, tay cầm tờ hưu thư đã nhàu nát, giọng nói khàn khàn gọi nàng: "Biểu muội..."
Tuy vẻ mặt có chút buồn bã, nhưng đôi mắt đen láy kia lại như chứa đựng muôn ngàn vì sao, câu hồn đoạt phách, khiến trái tim nàng ngứa ngáy, khô khốc.
Bùi Giác từ nhỏ đã được mọi người khen ngợi là người quân tử.
Nhưng chỉ có bản thân chàng hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ là một chiếc khóa trói buộc chàng, luôn nhắc nhở chàng không được vượt quá khuôn phép.
Cho đến khi bị người trong lòng xa lánh, chàng được một người bạn chỉ điểm, mới chợt hiểu ra trước đây mình đã sai lầm, câu "tinh thành sở chí, kim thạch vi khai" hóa ra lại có ý nghĩa khác, thế là chàng bắt đầu thực hiện.
Sau này, người bạn kia biết được mọi chuyện thì vô cùng kinh ngạc: "Ta bảo ngươi thể hiện sức mạnh và tấm chân tình với nàng, chứ có bảo ngươi dùng mỹ nam kế đâu!"
Bùi Giác, người đã đạt được tâm nguyện, khẽ mỉm cười: "Cũng như nhau thôi."
Một hôm, hai người đang trò chuyện dưới ánh nến, Giang Tự bồi hồi nhớ lại chuyện xưa.
Bùi Giác cụp mắt xuống: "Nhớ hồi đó, biểu muội chỉ thích chơi với tam biểu ca thôi."
Giang Tự chớp mắt, cười trừ cho qua chuyện.
Bùi Giác ra vẻ đáng thương: "Ta đứng ngoài sân rất lâu, hai người cũng chẳng gọi ta vào."
Thiếu phu nhân Bùi phủ rất thích đọc thoại bản, đám tiểu đồng cứ cách một thời gian lại đến hiệu sách mua thêm.
Chưởng quầy rất hào phóng, cười tủm tỉm nhét thêm một cuốn thoại bản đang thịnh hành gần đây.
Đêm đến, Giang Tự dựa vào giường, tiện tay mở cuốn thoại bản được chưởng quầy tặng, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Bên cạnh vang lên giọng nói trầm ngâm của Bùi Giác: "Quan Âm tọa liên."
Cảm nhận được nguy hiểm, nàng định bỏ chạy, nhưng cổ tay đã bị chàng nhẹ nhàng nắm lấy, đặt lên lồng ngực nóng bỏng, áo choàng hơi hé mở.
Lý trí vốn đã lung lay của nàng lập tức tan vỡ.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Tự tỉnh lại sau cơn hoan lạc đêm qua, xấu hổ che đi dấu răng trên đầu ngón tay, đuổi vị phu quân đang vẻ mặt thỏa mãn ra khỏi phòng.
★Hướng dẫn đọc truyện: Nam nữ chính ban đầu khá chậm nhiệt, tình tiết dựa theo tóm tắt nội dung, dù sao cũng phải cho biểu ca thời gian thay đổi mà, những bạn nào muốn xem cảnh ngọt ngào thì có thể bắt đầu từ chương 33, không ngọt cứ lôi tác giả ra đánh cho một trận, đánh cho kêu gào thảm thiết luôn~
Nhưng mà, những bạn nào không vội thì cứ từ từ thưởng thức nhé~ Sẽ càng thú vị hơn -3-
Tag: Ngôn tình, cổ đại, ngọt, sủng, cưới trước yêu sau, thanh mai trúc mã, HE