Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 52-2: Cô đâu phải đàn ông, đỏ mặt với cô làm cái gì? 2
Hồ Ngọc Nhu giả vờ bị tức trừng mắt chỉ tay vào A Quỳnh. "Em, nha đầu này, tạo phản rồi!"
A Quỳnh dại mặt ra, nghĩ Hồ Ngọc Nhu thựcsựtức giận, gấp gáp giải thích. "khôngcó,khôngcó, trong lòng em tiểu thư quan trọng nhất, vĩnh viễnkhôngbao giờ phản bội!"cônàngnóixong, lục lọi trong người lôi tờ giấy ra cho Hồ Ngọc Nhu, "Tỷ thấy đấy, đây là tờ giấy. Đại nhânnóikhi nào người thấy khóthìlấy ra.khôngphải chính ngườinóisao? Nhị phu nhân xem thường người, người nhất định phải chocôta sáng mắt nhìn, vì lẽ đó nên em... "
Hồ Ngọc Nhu cười ha hả.
Nha đầu ngốc này!
Chỉ vào trán A Quỳnh, Hồ Ngọc Nhu nhận tờ giấy qua xem.
Hóa ra Chu Thừa Vũ nghĩ cách giúpcô!
mộttờ giấy mỏng manh,mộtcách hơi đơn giản lẫn thô bạo.
Thế nhưng, nó mang theosựlo lắng, quan tâm, mong đợi...của Chu Thừa Vũ đối vớicô.
Hồ Ngọc Nhu hít mũi, kìm lại mũi chua xót bất chợt do cảm động. Cẩn thận gấp lại tờ giấy mỏng manh, cầm vào nội thất kiếm chỗ giữ gìn kĩ.
A Quỳnh theo sau nhìn ngây người, nửa ngày mới tỉnh táo lại.
Tiểu thư đây là bị cảm động!
đãthếthì,khôngso đo với nàng nữa rồi.
Quản ma ma từ ngoài về, đồng thời còn dẫn theomộtngười tới. Người tới chải đầu kiểu có chồng, bộ đồtrênngười trông đơn giản nhưng chất liệukhôngtệ. Vừa vào cửa liền nhìn Hồ Ngọc Nhu, ngay lập tức quỳ xuống.
"Nô tỳ Tú Vân, gặp qua phu nhân." Nàng ta cúi đầunói.
Tú Vân.
Xem ra là qua ải Chu Thừa Vũ rồi.
Mặc dù bất mãn với hành vi trước đó của Tú Vân, nhưng Hồ Ngọc Nhu vẫn kêu dậy, “Đứng lênđi, ngươi hôm nay tới đây,nóivậy cũng biết cớ sao có thể tới. Ngày sau ngươi quản thô sử bà tử và tiểu nha đầu trong viện, vệ sinh trong viện và dạy quy củ cho nha đầu ta giao cho ngươi, ngươi có thể làm tốt chứ?"
Tú Vân nào dám chọn lựa. Mới vừa đứng dậy liền quỳ xuống tiếng. "Phu nhân yên tâm, nô tỳ có thể làm tốt!"
A Quỳnh ngăn nàng ta lại, lạnh lùngnói: "Đừng cứ hở cái lại quỳ xuống, ngươi chỉ cần bảo đảm đừng làm những chuyện hồ đồ như ngày trước,khôngcần quỳ phu nhân cũngsẽcoi trọng ngươi."
Tú Vân nhanh chóng đápkhôngdám: "Lần này nô tỳ có thể quay lại hầu hạ phu nhân, đều do người kia nhà nô tùthậtvất vả mới cầu xin được. Nô tỳđãlàm chuyện có lỗi với người.hiệngiờ, lão gia và phu nhânkhôngthèm tính toán, nếu nô tỳkhônghầu hạ người tận tâm,thìnô tỳkhôngbằng cả loài súc sinh."
Lời này còn giống tiếng người, A Quỳnhkhôngbiết ngay từ đầu Tú Vân mới là kẻ chủ mưu, nghe xong lời nàycônàng thấy hài lòng, còn nhìn Hồ Ngọc Nhu với điệu bộ cầu người xót thương ạ.
Hồ Ngọc Nhu giữ Tú Vânkhôngphải lòng tốt gì, nhiều lắm là muốn thông qua Tú Vân đểkhôngphải ăn thiệt ngầm. Bây giờ ngườiđãđến, chính là mai này có người vìcôhầu hạ tận tâm, cũngkhôngtiện bày ra sắc mặt nữa.
"Được rồi, tađãbiết tâm ý của ngươi. Sau này ngoại trừ ngày nghỉ mỗi tháng, bình thường mỗi sáng ngươi tới đây mỗi tốithìvề là được. Suy cho cùng ngươiđãgả cho người." Mà Lô gia ngụ trong hẻmnhỏsau huyện nha, qua lại chẳng qua trong khoảng khắc,thậtsựcó chuyện gì cũng tới kịp.
Ngày tháng Tú Vân trôi qua trong phủ vốn tốt vô cùng, mà khi tới thôn trang dưỡng thương, có thểnóitừ ngàycôvào Chu gia, nàng đều quên cuộc sống khổ cực ra sao. Lần này gần nhưkhôngthể chịu đựng được, nên khi Lô Quảng tới tìm nàng, nàng ngay cả nghĩ cũngkhôngmuốn, vội đồng ý gả cho Lô Quảng.
Sau khi trở về, nàng thành hôn thành phụ nhân, cũng suy nghĩ kĩ muốn sinh sống cùng Lô Quảng. Lần này, coi như Hồ Ngọc Nhuđãtác thành cho đôi vợ chồng son bọn họ. Nàng lập tức ngẩng đầu, nhìn sang bằng vẻ biết ơn.
Chỉ là cái nhìn này lại khiến nàng ngây ra. "... Vâng, cảm ơn, cảm ơn phu nhân."
Còn chưa tớimộttháng, phu nhân như biến thành người khác. Vốn tuổi cònnhỏ, còn làcônương gia, đẹpthìcó đẹp, nhưng đến cùng vẫn còn ngây thơ. Nhưng bây giờ... khóe mắt chân mày như nảy nở ra, mặc dù đứng yên, song vẫn khiến mọi người muốn nín thở, cẩn thận ngấm nghíasựvọng động của nàng.
Phu nhân chắcđãviên phòng với đại nhân rồi?
Có lẽ, mới như quả đào chín mọng, trong mắt đầy ý xuân, vẻ mặt quyến rũ, thựcsựkhiến người takhôngthể dời mắt.
Tú Vânkhôngkhỏi nhớ lại hôm ấy. Nàng ôm xiêm y của phu nhân vào tịnh phòng, khi ấy phu nhânđangtắm… trong nháy mắt đó mặtcôđỏ bừng, hấp tấp cúi đầu.
Tú Vânđiđượcmộtlúc, Hồ Ngọc Nhu cònđangkhó hiểu. Chuyện gì xảy ra cơ?côđâu phải là đàn ông, đỏ mặt vớicôlàm cái gì?
Quản ma ma cho làcôlo lắng về lòng trung thành của Tú Vân, bà tiện thểnói:
“Phu nhân yên tâm, tasẽsai người nhìn Tú Vân chằm chằmmộtcách cẩn thận, nếu nàng ta ổn đương nhiênkhôngcó gì, nếu dám có lòng riêng, ta là người đầu tiênkhôngtha cho nàng ta!”
Hồ Ngọc Nhu khó mànóichuyện Tú Vân đỏ mặt, chỉ có thể ậm ờ gật đầu.
·
Bữa tối đoàn viên trong Tết Trung thu ăn trong viện của Chu lão phu nhân, đặt chiếc bàn dài. Chu lão phu nhân ngồi vị trí đầu,mộtbên Cu Thừa Vũ và Hồ Ngọc Nhu ngồi, còn bên kia, vì Chu Thừa Duệ chưa trở về, do đó Tô thị dẫn theo Thanh di nương và Tiểu Chiêu.
Vàomộtngày thế này, Thanh di nương cũng được phép ngồi chung bàn.
Năm đầu tiên Hồ Ngọc Nhu đặt đồ ăn ngày Tết Trung thu cũngkhôngkhó, sở thích của Chu Thừa Vũcôhiểurõ, sở thích của Chu lão phu nhân Tú Vân hiểu, nhiều lắmthìsai người qua hỏi bên Tô thị và Chu di nương. Thế là ra thực đơn.
Đây chính là chỗ tốt của ít miệng ăn. Quản giathậtrakhôngkhó mấy.
Tô thị nhìnsựan bài của Hồ Ngọc Nhu trong đêm nay, đúng làkhôngbới ra chút lỗi nào. Chỉ là phút cuối cùng, tới món tráng miệng ngắm trăng, nhìn điểm tâm ** màu tối trước mặt Chu lão phu nhân, rốt cuộc cũng có cớ rồi.
(raw để sau mình để nguyên vậy)
"Đại tẩu, sao tẩu cho nương ăn bánh này?" Bánh này chỉ có trước mặt Chu lão phu nhân, thế nên Tô thị chưa được nếm thử, lúc này chỉ trích chỉ bằngmộtcái liếc nhìn, “Lễ lớn thế này, mà bánh lại màu tối thế kia làm người ăn tâm trạng cũngkhôngtốt. Lạinói, răng nươngkhôngtốt. Bánh này vừa nhìnđãbiết **, sao nương ăn được?”
Dứt câu, nàng ta liền đẩy bánh trung thu trước mặt mình tới trước mặt Chu lão phu nhân,nói: “Nương, đây là bánh trung thu của Đức Hưng lâu nươngyêuthích nhất, ngọt màkhôngngấy, nương mau nếm thửđiạ.” Chờ Chu lão phu nhân nhận, nàng ta mới quay quanóivới Hồ Ngọc Nhu:."Suy cho cùng cũng do đại tẩu cònnhỏtuổi. Cómộtsố chỗ chưa được chu đáo. Có điều hôm nay đặt mua cũng rất tốt, nương chớ giận đại tẩu."
Hồ Ngọc Nhu hơi ngạc nhiên.
Tô thị luôn làmộtngười thông minh. Tối nay có phải hơi nôn nóng quákhông?
côquay lại nhìn Chu Thừa Vũ, thấy Chu Thừa Vũ quả nhiên lộ vẻkhôngvui, sau đó quay sang nhìn Chu lão phu nhân.trênmặt của Chu lão phu nhân lại đầy ý cười. Lão phu nhân bà là ngườikhôngthích động não, lạikhôngcó mắt nhìn, lúc nàyđangvui vẻ khen ngợi Tô thị, “Được, được, được,khônggiận đại tẩu con,nóichung các con đều là đứa trẻ ngoan hiểu chuyện tri kỉ. Mai mốt đại tẩu con làm nhiều tất quen,khôngphạm lỗi nữa, con nên giúp đỡmộtchút."
Tô thịđangđịnh gật đầunóigì đó, Tú Vân đứng sau lưng Hồ Ngọc Nhuđãbước lên.
"Lão phu nhân, ngàiđãhiểu lầm đại phu nhân ạ." Giọng nàng khẽ giải thích. "Bánh này là tự tay đại phu nhân làm cho ngài, trước khi làm phu nhân có hỏi nô tỳ sở thích của ngài. Món bánh này chỉ có lớp giòn bên ngoài. Bên trong rất mềm ạ. Mà so với bánh của Đức Hưng lâu, bánh này có thể sánh ngang với điểm tâm trong Trân Vị hiên của vị công chúa nương nương chúng ta ở kinh thành."
Vừanói, nàng ta vừa cầm bánh trung thutrêntay Chu lão phu nhân đặt sangmộtbên, cầm bánh của Hồ Ngọc Nhu làm đưa vào tay Chu lão phu nhân, “Ngài mau thửđiạ, đây là tấm lòng hiếu thảo của đại phu nhân ạ.”
Hồ Ngọc Nhu cười híp mắt nhìn về phía đối diện.
Mà Tô thịđãsớm đen mặt.
Tác giả có lời muốnnói: Ơ Ơ Ơ, vẫn chưa viết Triệu biểu ca.
Chương sau còn cốt truyện, chắc chắn tranh thủ viết vào!
Còn có! Đứa trẻkhôngphải là quái thai! Tôi là mẹ ruột, thế nên đứa bé chỉ có vấn đề về trí lực trước thôi, sau này chữa khỏi.
Thực tếthì, cómộtsố người xấukhôngbị báo ứng xấu người tốtkhôngđược báo đáp tốt. Trong tiểu thuyết, phải có người tốt có đáp tốt người xấu bị báo ứng xấu!