Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Cho Chàng Rể Rùa Vàng
  3. Chương 4-2
Trước /7 Sau

Gả Cho Chàng Rể Rùa Vàng

Chương 4-2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cũng không phải lần đầu tiên Lâm Phân sắp xếp mai mối cho Dư Hoàn Hoàn, năm ngoái một lần, đáng tiếc đối tượng hẹn hò này bị nhà họ Lưu cắt đứt.

Vì chuyện này, Lâm Phân cũng cãi nhau một trận với Vương Mỹ Cầm.

Chỉ là cho dù nói ra chuyện này, chân cũng đứng không vững.

Bởi vì Vương Mỹ Cầm cũng biết người giới thiệu, Lâm Phân chân trước chào hỏi với người ta, chân sau Vương Mỹ Cầm cũng tìm. Người đàn ông đó nói Dư Hoàn Hoàn tuổi quá nhỏ, còn là một học sinh, lựa chọn qua lại với Lưu An Tuệ.

Cuối cùng An Tuệ nhà họ Lưu cũng không còn thành với người đàn ông kia, nghe nói điều kiện nhà đàn trai không được tốt lắm, từ trước tới nay mẹ con nhà họ Lưu mắt cao hơn đầu, dĩ nhiên khinh thường nhân viên văn phòng bình thường, chuyện này dĩ nhiên là thôi.

Tuy nhiên, Lâm Phân lại nhớ, thỉnh thoảng sẽ lôi ra nói.

......

Cùng lúc mẹ con nhà họ Dư nói chuyện, lầu hai mẹ con nhà họ Lưu cũng đang nói chuyện.

Vương Mỹ Cầm kéo con gái vào trong phòng, nhỏ giọng mắng cô: "Con một mình con gái làm việc, làm sao lại không chú ý như vậy. Lần đầu tiên gặp mặt nhà người ta, sao lại......"

Sắc mặt Lưu An Tuệ ngượng ngùng, xoay gót chân: "Mẹ, đã là thời đại nào rồi, quan hệ nam nữ rất bình thường có đúng không. Hơn nữa, không phải mẹ nói lần này con nhất định phải đoạt lấy được người kia sao, nói người lầu ba thần thần bí bí, nhà của đối phương có điều kiện tốt, có hai căn nhà, còn là từ nước ngoài về, không phải mẹ nói sao!"

"Mẹ nói để cho con chộp người trong tay, cũng không nói con lần đầu tiên gặp mặt phải ngủ với người ta. Con nhóc này thật là không biết nghe lời, bảo mẹ nói với con thế nào."

"Được rồi, mẹ ra ngoài trước đi, để cho con ngủ một lát."

Tối hôm qua Lưu An Tuệ ;ần đầu tiên gặp mặt Đỗ Khải, hai người hứng thú giống nhau, không có đi ăn cơm, ngược lại đi quán bar, vui chơi thỏa thích hơn nửa đêm, lại đi thuê phòng.

Nếu không phải là Đỗ Khải nói mẹ anh gọi điện thoại, Lưu An Tuệ muốn ở trong phòng ngủ thẳng buổi trưa mới về. Thật vất vả được nghỉ chủ nhật, bình thường đi làm khổ cực như vậy, dĩ nhiên muốn ngủ lấy lại sức.

Lưu An Tuệ cởi đồ xuống, ngay cả áo ngủ cũng không mặc, [hấn trang điểm trên mặt cũng không tẩy, liền lên giường.

Vương Mỹ Cầm hỏi: "Vậy thì con nói cho mẹ biết, Tiểu Đỗ kia thế nào? Con có nhìn thấy người trong nhà không, cậu ta đối xử với con thế nào?"

Lưu An Tuệ lôi kéo chăn đắp lên, ngáp một cái: "Cái gì Tiểu Đỗ không tiểu Đỗ, người ta gọi là Jessy. Dáng dấp không tệ, tính tình không tồi. Đúng rồi mẹ, anh ấy có thẻ xanh, chuyện này mẹ biết chưa?"

"Thẻ xanh?" Vương Mỹ Cầm sửng sốt một chút.

Lưu An Tuệ gật đầu một cái, vẻ mặt xinh đẹp mang theo vẻ hài lòng.

"Vậy ý của con là chỉ cần con gả cho cậu ta, con cũn liền có thẻ xanh hả?" Vương Mỹ Cầm hét lên.

Lưu An Tuệ nở nụ cười: "Mẹ, không phải mẹ nói con không biết làm chuyện gì sao. Được rồi, mẹ mau ra ngoài đi, để cho con ngủ một lát."

Vương Mỹ Cầm vừa vui mừng vừa hưng phấn đi ra ngoài, trên mặt vẫn mang theo cười, liền đụng vào con dâu Trần Quyên từ phòng đối diện đi ra.

"Mẹ, bữa sáng đă xong ạ?"

Vương Mỹ Cầm nhìn Trần Quyên một cái: "Trong bếp."

Hôm nay Chủ nhật, Trần Quyên cũng nghỉ ở nhà, chỉ là Lưu Hữu Thừa không có ở đây.

Vì lý do công việc Lưu Hữu Thừa thường làm thêm giờ.

"Mẹ, sau này nói chuyện nhỏ giọng một chút, vốn là phòng này cách âm không tốt, sáng sớm liền bị mẹ đánh thức."

Bỏ lại những lời này, Trần Quyên liền đi tới phòng bếp.

Vương Mỹ Cầm trợn mắt nhìn bóng lưng cô.

Chỉ là chờ Trần Quyên từ phòng bếp ra ngoài, bà đổi lại gương mặt tươi cười.

Nhà con dâu có tiền, thông gia mua cho một căn nhà mới cho con dâu ở thành phố Hải,và sẽ trả tiền vào cuối năm nay. Vương Mỹ Cầm muốn ở nhà mới điên rồi, dĩ nhiên không dám đắc tội Trần Quyên.

*

Nhìn một bàn đầy, lại không thế nào động món ăn, nụ cười Lục Diệu cứng ngắc.

"Anh Đỗ, chẳng lẽ không hợp khẩu vị? Những thức ăn này là tôi tự mình đi mua ở nhà hàng hôm trước, đặc biệt gọi đầu bếp hôm qua nấu ăn làm. Anh chưa ăn sáng, bữa trưa cũng ăn vài miếng, trợ lý Trần đã đặc biệt dặn dò, anh ăn thêm một chút."

Đỗ Chân nửa tựa vào trên ghế sa lon, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt mang theo vẻ trắng không bình thường. 

Trong dạ dày cuồn cuộn, nửa đêm hôm qua dạ dày anh đau một lần, uống chút thuốc mới đỡ. Hôm nay dạ dày lại đau nữa, nhưng là bị đói.

Anh cũng biết mình nên ăn một chút thức ăn, nhưng không có khẩu vị.

Rõ ràng là món ăn giống vậy, lại vô vị.

Nhưng mà anh đã quen với nó.

"Thuốc dạ dày."

Lục Diệu vội vàng đi tới bên bàn cầm một ly nhỏ, rót một ly nước, đưa tới tay Đỗ Chân.

Đỗ Chân ngồi thẳng, vuốt vuốt thái dương, uống thuốc, lại uống nửa ly nước, mới d9u7ahop65 thuốc và ly nước lại cho Lục Diệu.

"Lịch trình hôm nay hủy bỏ."

Anh đứng dậy định tới thư phòng, nhưng cơ thể anh lắc lư, ngã xuống.

"Anh Đỗ!"

*

Dư Hoàn Hoàn và mẹ trò chuyện một hồi, trở về gian phòng đánh máy.

Vì chuyện xem mắt lần này, khó được Chủ nhật bị làm chậm trễ. Ngày mai phải tới trường, thứ hai nhiều môn, cô hoàn toàn không có thời gian rãnh, nên phải cập nhật bài viết cho hôm nay và ngày mai, phần bình luận mới sẽ không có người nhắn cô ‘ ký gửi dao lam ’.

Mấy ngày nay Dư Hoàn Hoàn đang Cập Nhật đến một đoạn cao trào, không thể đứt đoạn.

Lâm Phân cũng biết con gái kiêm chức viết tiểu thuyết, toàn bộ một buổi sáng cũng không quấy rầy cô. Đến trưa lúc nấu cơm, trong nhà không có nước tương nữa, Dư Kiến Quốc cũng không có nhà, mới gọi con gái đi siêu thị mua nước tương.

Dư Hoàn Hoàn cầm túi tiền lẻ lên, đi xuống lầu.

Lúc đi ngang qua lầu hai, vừa lúc gặp phải Lưu An Tuệ từ trong nhà đi ra.

Lưu An Tuệ mặc bộ váy màu đen, vóc người cô đẹp, trước / lồi / sau / vểnh lên, rõ ràng đây là một chiếc váy công sở, bộ váy mặc ở trên người của cô, lại cực kỳ thêm phần quyến rũ hấp dẫn của công sở.

Tóc cô cô đã nhuộm trở lại màu đen, uốn gợn sóng phần đuôi, thành thục mê người. Rõ ràng lần trước Dư Hoàn Hoàn nhìn thấy Lưu An Tuệ, tóc cô vẫn là màu đỏ tía.

Lưu An Tuệ là cô gái xinh đẹp nhất trong ngõ hẻm.

Người dân địa phương thành phố Hải gọi những cô gái trẻ tuồi, cũng gọi là những cô gái bé nhỏ. Thứ hai xinh đẹp phải là Dư Diễm xinh đẹp, chỉ là vẻ đẹp của Dư Diễm và Lưu An Tuệ là hoàn toàn khác nhau.

Còn Dư Hoàn Hoàn, nếu người ta là bữa tiệc hải sản lớn, cô chính là rau cải cháo nhỏ, hoàn toàn không cần so.

Kiểu cô gái nhà bên cạnh.

Lưu An Tuệ thấy Dư Hoàn Hoàn mặc đồ ngủ ra cửa, dùng khóe mắt liếc cô.

"Hoàn Hoàn, không phải là tôi nói cô, gái trẻ nên ra dáng gái trẻ, cô cũng học đại học rồi,  sao còn mặc đồ ngũ ra đường chứ?"

Dư Hoàn Hoàn không ngờ tới Lưu An Tuệ sẽ nói cô như vậy, nhìn trên người mình một chút quần dài áo dài tay hàng ngày, mặt có chút vô tội: "Mẹ tôi bảo tôi đi siêu thị mua nước tương."

Chỗ kia là siêu thị 24 giờ, siêu thị nhỏ, xuống lầu quẹo phải 50 mét, chẳng lẽ cô còn phải mặc quần áo lộng lẫy?

"Thôi, không nói vơi cô." Lưu An Tuệ xoay người xuống lầu, giày cao gót vang lên cầu thang cót két, cô đi bộ cũng có thể phá hỏng cầu thang này vậy.

Dù sao Dư Hoàn Hoàn thật bội phục côg,mang gót cao như vậy, còn có thể đi loại cầu thang rách rưới này.

Nhìn đôi dép màu hồng trên đôi chân của mình, cô xấu hổ một giây, nhưng rất nhanh đã quên đi.

Hai người một trước một sau đi xuống.

Dọc theo đường đi cùng với Lưu An Tuệ chào hỏi không ít người, nam hay nữ già có trẻ có đều có, Dư Hoàn Hoàn đi theo sau lưng Lưu An Tuệ, giống như Cô bé lọ lem, không chút thu hút.

Vì vậy cuối cùng thì ngược lại Dư Hoàn Hoàn đi tới phía trước, cô vào siêu thị cầm chai nước tương, lúc trả tiền thời điểm nói đôi câu xã giao với bà chủ. Đang định về nhà, Lưu An Tuệ cũng vào siêu thị.

"Cho tôi một chai sô đa."

Chờ lúc trở về, Dư Hoàn Hoàn phía trước, Lưu An Tuệ phía sau, hiển nhiên cũng là muốn về nhà.

Cho nên người với người thật không có thể so sánh được, người khác mua chai nước cũng ăn mặc như vậy, cô mặc áo ngủ ra cửa, không trách được Lưu An Tuệ sẽ nói mình như vậy.

Nghĩ về Tiểu Đỗ, Dư Hoàn Hoàn lại vui vẻ.

Một tay cô cầm chai nước tương, một tay lấy điện thoại ra.

Một tay trượt màn hình ra, cửa sổ chat Tiểu Đỗ vẫn không có màu đỏ.

Cô thở dài, gõ mấy chữ gửi đi, đang định tắt điện thoại di động, phía trước có tin nhắn.

【 Tôi đói bụng. 】

Quảng cáo
Trước /7 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mạt Thế Trùng Sinh Chi Không Gian Bảo Bối

Copyright © 2022 - MTruyện.net