Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiền Lạc Cẩn đối với khái niệm hoàng gia săn bắn đến từ phim truyền hình <Hoàn Châu cách cách>, nàng còn nhớ một mũi tên của hoàng a mã bắn trúng Tiểu Yến Tử, từ đó về sau Tiểu Yến Tử trở thành kẻ thắng cuộc làm cách cách giả lấy Ngũ A Ca bước lên đỉnh nhân sinh.
Săn bắn mùa xuân mang một nửa ý nghĩa là cúng tế, trước khi săn bắn phải do quan chủ Tam Thanh quán tới chủ trì làm pháp sự, song quan chủ Tam Thanh quán đương nhiệm – Đông Lưu đạo trưởng đã thỉnh thánh chỉ đi du lịch ngộ đạo vào năm trước rồi, nghi thức đành để đạo sĩ lớn tuổi nhất trong Tam Thanh quán hiện giờ tiến hành thay. Đã quen mỗi khi gặp lễ hội bị Đông Lưu lừa gạt tám mươi một trăm lượng bạc, bất chợt Đông Lưu đi rồi, ví tiền của Lạc Cẩn vẫn không quen lắm.
Săn bắn mùa xuân năm ngoái do hoàng đế tự mình dẫn đội, năm nay hoàng đế long thể bất an, nên bảo hai người con trai lớn tuổi nhất: Nhị hoàng tử và tam hoàng tử toàn quyền phụ trách. Cũng có lời đồn rằng Đông Lưu đạo trưởng trên danh nghĩa ra ngoài du lịch, thật ra là đi lấy tiên dược cho hoàng thượng, rõ ràng sức khỏe của hoàng thượng không tốt, đương nhiên những lời kiêng kỵ kiểu này không thể nói ra, nhưng các thế lực khắp nơi đều hiểu rõ, tranh đấu càng ngày càng ác liệt hơn.
Nhị hoàng tử và tam hoàng tử dẫn theo một nhóm đại thần tâm phúc của mình, hai nhóm người đối diện nhau, Tiền Lạc Cẩn chỉ cảm thấy giống như hai nhóm dế, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau.
Lạc Cẩn ghé vào tai Mộ Tòng Cẩm khẽ nói: “May mà Úc tể tướng nhiễm phong hàn, nếu không thì ngươi cũng trốn không thoát.”
Úc tể tướng đối với Mộ Tòng Cẩm là chân ái, mỗi khi Mộ Tòng Cẩm ra vẻ ngu ngốc áp mũi nhọn trên người mình xuống, Úc tể tướng luôn có thể giở chút trò khiến cảm giác tồn tại của hắn tăng lên, không được bản thân hắn hỗ trợ, vậy mà Úc tể tướng cũng có thể chống chọi thu xếp một cách sinh động cho thế lực thứ ba của Mộ Tòng Cẩm, năng lực lăng xê quá mạnh mẽ, thật sự thích hợp xuyên không làm người đại diện trong giới giải trí hiện đại.
Nhắc tới Úc tể tướng, đầu của Mộ Tòng Cẩm lại to lên gấp đôi, cầu xin tha: “Đừng nhắc tới cái tên đó nữa, chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè.”
Có nhị hoàng tử và tam hoàng tử cùng ở đây, trận săn bắn này kích động lòng người không thôi, hai người đều tự dẫn theo nhóm quan võ, nhất định phải có thành quả săn bắn áp chế đối phương.
Mộ Tòng Cẩm cũng dẫn theo thị vệ của mình, lấy Phúc Thụy dẫn đầu một đội thân vệ, toàn là người quen với Lạc Cẩn. Phúc Thụy là đệ đệ Phúc Lý, chẳng biết có thiến hay không cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cơ thể, Phúc Thụy thân là nam nhi khỏe mạnh với vóc dáng cao to, khác với ca ca như khỉ ốm của hắn.
Phúc Thụy còn dắt theo một con chó vàng béo, Lạc Cẩn nhìn kỹ, con chó này quen lắm…
“Chính là con chó lần trước ngươi cưỡi,” Mộ Tòng Cẩm xác nhận suy đoán của Lạc Cẩn: “Người trong chợ bán thức ăn biết do hoàng tử mượn, cũng không chịu thu lại, đành phải mang vào cung nuôi.”
Săn bắn đương nhiên không thể thiếu bóng dáng của chó săn, nhị hoàng tử và tam hoàng tử đều chuẩn bị mấy con chó, nhưng mỗi con chó mà bọn hắn mang tới đều trông khỏe khoắn cường tráng, ở bên cạnh chủ nhiệm tinh thần toàn bộ dấy lên sự đề phòng, ánh mắt lấp lánh có thần, vừa nhìn đã biết là lão làng săn mồi. Lại nhìn con chó vàng của Mộ Tòng Cẩm, đang lười biếng ngồi dưới đất dùng chân sau cào cổ, hơn nữa bụng con chó cái này nhô ra.
“… Con chó này… có chửa hả?”
Có lầm không đó! Nhặt chó cỏ của chợ bán thức ăn thì thôi, còn là con chó cái đang có chửa! Định cho phụ nữ có thai bắt thỏ ư? Có nhân tính không!
Tiền Lạc Cẩn rất muốn có điện thoại di động trong tay, lập tức lên mạng đăng bài ‘Đồng hương lòng dạ hiểm độc của tôi bóc lột giá trị thặng dư của phụ nữ có thai’.
Mộ Tòng Cẩm chẳng quan tâm: “Dẫn ngươi ra chơi chút thôi, lẽ nào ngươi còn muốn lấy hạng nhất?”
Trái lại Lạc Cẩn không muốn, nhị hoàng tử và tam hoàng tử có lòng háo thắng mạnh vậy, cướp đoạt danh tiếng của hai người họ chẳng phải bị hai người họ rủa chết ư?
Lạc Cẩn lắc đầu, Mộ Tòng Cẩm vỗ vỗ đỉnh đầu nàng như khen thưởng động vật nhỏ nghe theo mệnh lệnh: “Yên tâm đi, mọi việc ta đều có tính toán rồi, ngươi chỉ cần chơi là được.”
“… Tại sao nói như thể ta là một kẻ ngu ngốc thế?”
Hiện giờ Mộ Tòng Cẩm đã có dáng vẻ ban đầu của một thiếu niên, cao hơn Lạc Cẩn một cái đầu, nàng nói chuyện với hắn luôn phải hơi ngước cằm lên. Cả ngày ở chung với nhau nên cảm thấy thời gian trôi qua không nhiều lắm, đến khi cổ hơi mỏi mới đột nhiên ý thức được, lại phải ngẩng đầu mới có thể nhìn vào mắt hắn.
“Ngươi có cảm thấy năm nay ngươi phát triển đặc biệt nhanh không?”
“Đương nhiên rồi, bé trai ở độ tuổi này đều đang phát triển mà.”
“Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng kén ăn, đừng như nhị hoàng tử,” Tiền Lạc Cẩn nhìn nhị hoàng tử một cách thương hại, đứng chung với tam hoàng tử, hắn ta chỉ mới tới ngực của tam hoàng tử à.
Nữ nhân trông mặt mà bắt hình dong này, Mộ Tòng Cẩm có chút hoài nghi nếu sau này hắn trưởng thành như nhị hoàng tử, thì tình hữu nghị giữa hắn và Tiền Lạc Cẩn có kết thúc không.
Nhóm người của Mộ Tòng Cẩm mang phong cách khác với người ta, chó nhà người ta thả ra như lên cơn điên vậy, sủa inh ỏi đuổi theo con mồi, thị vệ nhà người ta có tổ chức có kỷ luật hỗ trợ chủ nhân nhà mình bao vây con mồi lại, chỉ mất chốc lát đã bắt được con hồ ly, linh dương thậm chí còn bắt được hươu.
Lại nhìn con chó vàng của Mộ Tòng Cẩm, ôm bụng to lười nhác tản bộ trên mặt đất, thỉnh thoảng ngửi hoa dại ven đường, đến khi phát hiện trong bụi cỏ có một đống phân của heo rừng, con chó vàng dứt khoát không di chuyển nữa.
Tiền Lạc Cẩn đau lòng hỏi: “Trong cung các ngươi không cho nó ăn sao?”
“Ở trong cung ăn quá ngon, nó muốn đổi khẩu vị ấy.”
Một hoàng tử, một biểu tiểu thư quốc công phủ, dẫn theo một đám thị vệ vây xem một phụ nữ có thai đào hố chôn phân. Hình ảnh này quá đẹp, ngay cả nhị hoàng tử đi ngang qua cũng nhìn không nổi, vốn đã chạy qua rồi phải quay đầu ngựa chạy về.
“Ôi!” Nhị hoàng tử ghìm dây cương, nhảy khỏi ngựa, thân thiết chào hỏi: “Lục đệ à, thấy các đệ vây quanh chỗ này, bắt được thú lớn hả?”
Khi nhị hoàng tử trông thấy chân tướng, hắn ta trầm mặc, hắn ta tiếp tục trầm mặc, hắn ta vẫn trầm mặc, nhìn cảnh tượng con chó vàng lười nhác dùng hai chân sau đạp lên khối đất chôn đống phân, hoàn toàn chẳng biết nên nói gì.
“Lục đệ, đệ không bắt con nào sao? Vậy thì không được rồi, xuân tới phụ hoàng coi trọng may mắn nhất, nếu đệ trở về tay không, chắc chắn ngài sẽ nổi giận.”
“Đạ tạ hoàng huynh quan tâm, vi đệ đã biết.”
“Nếu không thì thế này đi, ta săn được mấy con dê, chia cho đệ hai con, đệ trở về cũng dễ giao nộp.”
“Làm phiền hoàng huynh quan tâm rồi, không cần đâu…”
Trong lời nói của Mộ Tòng Cẩm tràn ngập xa cách, nhị hoàng tử vẫn không hiểu ý mà còn thân thiện: “Ơ ~ hai huynh đệ chúng ta, khách sáo cái gì, Trương Toàn, đưa hai con dê sừng đen cho thị vệ của lục đệ.”
Nhiệt tình như vậy, Mộ Tòng Cẩm đành phái mấy thị vệ đi lấy dê. Lần này nhị hoàng tử săn thú vừa nhìn đã biết rất cố gắng, một đội nhân mã cuồn cuộn, mấy con ngựa ở giữa đang vác đầy thi thể động vật.
Nhị hoàng tử tốt bụng vậy ư? Lạc Cẩn không tin đâu, cũng chẳng biết hắn ta muốn giở trò gì, nàng thoáng nhìn Mộ Tòng Cẩm, hắn cũng đang cau mày suy đoán, mức độ thiện cảm của hai người dành cho nhị hoàng tử là con số âm.
Không để hai người có thêm cơ hội suy nghĩ, mấy thị vệ đi lấy dê ở cách đó không xa phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ người bên cạnh nhị hoàng tử đều rút đao ra, mấy thị vệ của lục hoàng tử đều bị cắt cổ.
Lớn chừng này, lần đầu tiên Tiền Lạc Cẩn tận mắt thấy cảnh giết người, cho nên ngay cả hét lên cũng sợ đến quên mất.
Phúc Thụy hô to một tiếng: “Bảo vệ lục hoàng tử!”
Được rồi, mạng của hoàng tử tôn quý, thời điểm kiểu này căn bản chẳng ai để ý tới Tiền Lạc Cẩn, ngoại trừ…
Mộ Tòng Cẩm nắm cổ tay Tiền Lạc Cẩn, kéo nàng đến bên cạnh mình, duỗi tay ra sau chắn nửa người cho nàng. Thị vệ còn sót lại nhanh chóng bảo vệ Mộ Tòng Cẩm ngay chính giữa, nhưng nhị hoàng tử đã có chuẩn bị, về nhân số và vũ khí đội thị vệ của lục hoàng tử yếu thế hơn.
Tiền Lạc Cẩn chỉ cảm thấy trong đầu mình toàn sự lạnh lẽo, được Mộ Tòng Cẩm lôi kéo đi đường, xung quanh đều là âm thanh chém giết, thỉnh thoảng có giọt nước ấm bắt lên người nàng.
Vài giọt nước bắn lên mặt Lạc Cẩn, nàng đưa tay lau, đầu ngón tay nhuộm một màu đỏ sẫm, cánh mũi tràn ngập mùi máu buồn nôn.
Phúc Thụy vẫn chưa trưởng thành, một mình cầm đại đao đối kháng với đợt tấn công của mấy người.
“Bảo vệ lục hoàng tử đi trước! Đi mau!” Phúc Thụy la lớn.
Những thị vệ thuộc hạ của hắn nghe được mệnh lệnh đều y theo hành sự, một nhóm người lưu lại ngăn trở kẻ địch, một nhóm nhỏ khác hộ tống lục hoàng tử lui vào rừng, thỉnh thoảng lại có truy binh đuổi theo, người bên cạnh ngày một ít đi.
Mộ Tòng Cẩm không phải lần đầu tiên trải qua chuyện kiểu này, cũng không hoảng hốt, chẳng qua phải chú ý thêm Tiền Lạc Cẩn. May mà tuy Lạc Cẩn bị dọa không nhẹ, nhưng vẫn chưa bị dọa đến ngốc, tay chân vẫn nghe theo sai sử.
“Qua bên kia, bên kia là nơi trú quân!”
Bên người chỉ còn lại bốn thị vệ, hai người phía trước, hai người phía sau, dẫn Mộ Tòng Cẩm đi về phía nơi trú quân.
Hướng đằng trước phải đi có ánh sáng đỏ lóe lên, màu đỏ càng lúc càng lớn, đúng là một đám lửa, ngọn lửa nhắm về hướng rừng cây lan nhanh tới chỗ Mộ Tòng Cẩm.
“Không được! Đằng trước cháy rồi!”
Mấy người đành quay đầu chạy về hướng khác, nhưng người đâu thể vượt qua thế lửa trong rừng, thế lửa cực kỳ nhanh chóng đuổi tới. Lần này bốn người thị vệ tất cả đều chắn phía sau để Mộ Tòng Cẩm và Tiền Lạc Cẩn chạy đằng trước, bốn người thị vệ cởi y phục không ngừng đập, mong muốn làm chậm lại thế lửa.
“Điện hạ! Ngài cứ dọc theo con đường này chạy mau! Chạy mau lên!”
Muốn chạy mau cũng phải chạy nhanh mới được, Mộ Tòng Cẩm và Tiền Lạc Cẩn như học sinh tiểu học, chạy có thể nhanh cỡ nào, mặc dù trong lúc nguy hiểm con người sẽ vượt qua giới hạn, Lạc Cẩn cũng cảm thấy mình thật sự chạy nhanh hơn Lưu Tường[1] rồi, nhưng ngọn lửa vẫn vô tình đuổi kịp bọn họ.
[1]Lưu Tường là vận động viên điền kinh của Trung Quốc.
Mặt có thể cảm nhận được hơi nóng bị lửa lớn xông, trong mắt toàn là ngọn lửa nhảy vọt cao hơn một mét và khói đen đốt cháy ra.
Phải chết ở đây à? Trong đầu Lạc Cẩn tràn ngập dự cảm này.