Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phụ thân của Lê Ngưng - Lê Phong Ngọc là một nam tử nho nhã, khôi ngô tuấn tú. Mười bảy tuổi đã thi đậu tiến sĩ, là người trẻ tuổi nhất làm quan trong triều thời bấy giờ.
Lê Phong Ngọc cầm kỳ thi họa, không gì không tinh thông, đối nhân xử thế khéo léo, đối với mọi sự đều có kiến giải riêng. Mỗi khi có người đến thỉnh giáo, ông đều khiêm tốn cùng họ thảo luận, giúp họ giải đáp thắc mắc.
Dung mạo của ông cũng rất tuấn tú, mỗi lần ra ngoài đều có các cô nương ném hoa quả cho ông, chất đầy cả xe.
Có lẽ là trời ghen tị với người tài, thân thể Lê Phong Ngọc không được cường tráng, chỉ cần nhiễm phong hàn là dễ bị bệnh, cuối cùng cũng vì bệnh mà qua đời, khi đó mới hai mươi bảy tuổi.
Lúc Lê Phong Ngọc còn sống có rất nhiều bằng hữu. Sau khi ông qua đời, ban đầu cũng có không ít người vẫn còn nhớ đến, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy tiếc nuối. Giờ đã qua mười mấy năm, mỗi năm vẫn còn nhớ đến ông cũng chỉ còn vợ con của ông.
Sáng sớm ngày giỗ Lê Phong Ngọc, Lê Ngưng đã trở về phủ Trưởng công chúa từ sớm, mặc một thân áo trắng, trên búi tóc không cài trâm cài nào, cũng không trang điểm.
“Nương… chúng ta nên xuất phát rồi.”
Trưởng công chúa đã ngồi trong từ đường cả đêm, sắc mặt tiều tụy, được Lê Ngưng dìu đứng dậy từ trên bồ đoàn.
Bà lại nhìn bài vị của Lê Phong Ngọc, nhắm mắt lại, nói: “Đi thôi.”
Hai mẹ con cùng lên xe ngựa, im lặng suốt quãng đường đến lăng mộ của Lê Phong Ngọc.
Chỉ có Lê Ngưng mới biết, ngày thường nương nàng dù có mạnh mẽ kiêu ngạo đến đâu, thì đến ngày này đều trở nên yếu đuối khác thường. Mấy năm đầu, cứ đến ngày này Trưởng công chúa đều khóc lóc thảm thiết. Giờ thì đã khá hơn nhiều, thay vào đó là sự tưởng nhớ trong im lặng.
Gió nhẹ thổi qua đám cỏ trên sườn núi, một cỗ tịch mịch bao trùm xung quanh.
Khi Lê Phong Ngọc qua đời, Lê Ngưng còn rất nhỏ, lúc đó nàng cũng không hiểu tại sao phụ thân ngày nào cũng vui vẻ ôn nhu, lại nằm liệt giường không dậy nổi, cuối cùng ra đi đột ngột.
Ngay cả khi bệnh nặng nhất, Lê Phong Ngọc vẫn luôn nở nụ cười ấm áp trên môi, dặn dò Lê Ngưng sau này phải nghe lời Trưởng công chúa, không được chọc bà tức giận.
Lê Ngưng ngây thơ gật đầu lia lịa: “Con đồng ý với cha!”
Rất lâu sau, Lê Ngưng mới hiểu ra, không được chọc nương nàng tức giận là vì cha nàng không còn cách nào dỗ dành nương nàng nữa rồi.
Vì vậy, hơn mười năm qua, Lê Ngưng chưa bao giờ cãi lời Trưởng công chúa, bị Trưởng công chúa trách mắng cũng sẽ không nói những lời chọc giận bà, ngoại trừ việc thích ngủ nướng khiến Trưởng công chúa không vui ra, thì nàng chưa từng làm chuyện gì khiến Trưởng công chúa phật ý.
Hai người mãi đến chạng vạng tối mới rời đi. Lê Ngưng về phủ Trưởng công chúa dùng bữa tối cùng bà rồi mới trở về.
Khi nàng về đến Liên Nguyệt đường, Bùi Trác cũng đã trở lại.
Trước kia, Lê Ngưng lúc nào cũng lộng lẫy như sao trời, hôm nay lại mặc một thân áo trắng, toát lên vẻ thoát tục.
“Trở về rồi.” Bùi Trác hỏi, “Đã dùng bữa chưa? Quận chúa muốn ăn gì?”
Lê Ngưng nói nàng đã ăn cơm cùng Trưởng công chúa rồi, dặn dò người hầu chuẩn bị nước nóng, đi qua hắn rồi vào trong.
Bùi Trác nhìn bóng lưng ủ rũ của nàng, một lát sau mới đi theo.
Buổi tối, bên Khánh Vân đường sai người đưa đến ít bánh ngọt do La thị tự làm. Lê Ngưng bảo Đông Tuyết đi vào kho tìm chút đồ để đáp lễ, nhưng hôm nay nàng cũng không hứng thú với bánh ngọt lắm, nên không động vào.
Đĩa bánh ngọt cứ để trên bàn, Bùi Trác cầm một miếng lên, cắn một miếng, hương hoa ngọt ngấy tràn ngập khoang miệng, nuốt xuống cũng cảm thấy cổ họng trở nên dính nhớp.
Hắn nuốt nốt nửa miếng còn lại, trái lương tâm nói: “Bánh này ngon lắm, Quận chúa có muốn thử không?”
Hắn nhớ Lê Ngưng rất thích loại bánh ngọt đến ngấy này.
Lê Ngưng liếc nhìn đĩa bánh, rồi lại nhìn Bùi Trác: “Ngon thì chàng cứ ăn nhiều vào.”
Nói xong, nàng bảo Đông Tuyết lấy tập thơ, dựa vào giường lật xem.
Bùi Trác im lặng không nói, một lát sau đi lấy đồ ngủ, chuẩn bị tắm rửa.
Lúc hắn cầm đồ ngủ đi ngang qua Lê Ngưng để vào phòng tắm, cổ họng vừa rồi còn dính nhớp bỗng bắt đầu ngứa ngáy. Bùi Trác nắm tay ho khan vài tiếng để hắng giọng.
Lê Ngưng lập tức ngẩng đầu lên khỏi tập thơ, ngồi thẳng dậy hỏi: “Chàng sao vậy?”
Bùi Trác thành thật nói: “Bánh ngọt vừa rồi hơi khô.”
Biết hắn không bị cảm lạnh, Lê Ngưng thở phào nhẹ nhõm, lại dựa vào giường.
Bệnh phong hàn của Lê Phong Ngọc kéo dài không khỏi, Lê Ngưng không khỏi lo lắng mỗi khi thấy người bên cạnh ho khan. Hơn nữa, hôm nay lại là ngày giỗ của Lê Phong Ngọc, trong lòng nàng càng bất an.
Mặc dù Bùi Trác chưa từng gặp Lê Phong Ngọc, nhưng cũng biết ông qua đời vì lý do gì.
Ban đầu lý do hắn trở về phủ Thừa tướng là vì lão phu nhân Bùi gia nuôi hắn khôn lớn qua đời. Có lẽ lúc đó Lê Ngưng đối xử tốt với hắn cũng có nguyên nhân từ Lê Phong Ngọc.
Lê Ngưng liếc thấy Bùi Trác vẫn đang nhìn mình, khó hiểu nói: “Không phải chàng muốn đi tắm sao?”
Bùi Trác im lặng một lát, mới nói: “Ta thân thể cường tráng, từ nhỏ đã rất ít khi ốm đau, cho dù bị nhiễm phong hàn cũng có thể khỏi.”
Bùi Trác trả lời không đúng trọng tâm, nhưng Lê Ngưng biết hắn muốn nói gì.
Sự ra đi của Lê Phong Ngọc quả thực đã ảnh hưởng không nhỏ đến Lê Ngưng, nàng cũng thật sự rất sợ người bên cạnh lại rời bỏ nàng vì lý do này. Mặc dù sau đó Trưởng công chúa cũng tỏ ra như thường, nhưng Lê Ngưng biết nương nàng đã đau lòng như thế nào khi không còn cha nàng.
Nàng cũng rất đau lòng.
Lê Ngưng không muốn trải qua nỗi đau đó thêm một lần nữa.
Nàng cụp mắt xuống, buồn bã nói: “Chàng nói mấy lời này làm gì, ta có quan tâm chàng có ốm hay không đâu…”
“Quận chúa cứ coi như ta tự mình đa tình đi.” Bùi Trác đi đến trước giường, cúi người nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Chỉ là quận chúa đừng mãi bị chuyện này trói buộc, nghĩ đến Lê đại nhân nếu phát hiện người vì ông ấy mà lo lắng sợ hãi chuyện nhiễm phong hàn với người khác, có lẽ ông ấy sẽ tự trách đấy.”
Lê Ngưng chưa từng nhắc đến chuyện của Lê Phong Ngọc với Bùi Trác, nhưng những gì hắn nên biết đều biết cả.
Chuyện này đã qua nhiều năm rồi, Lê Ngưng đã chấp nhận việc Lê Phong Ngọc rời đi, chỉ là khi đó nàng còn quá nhỏ, cuối cùng điều ấn tượng sâu sắc nhất với nàng lại là bệnh tình của Lê Phong Ngọc.
Sau này nàng cũng nghĩ, nếu thân thể phụ thân khỏe mạnh hơn một chút thì có phải sẽ không…
Nhưng sự đã rồi.
Khóe miệng nàng xị xuống, Lê Ngưng quay đầu đi không đáp lời hắn.
Bùi Trác quan sát thần sắc của nàng, trong hốc mắt không có nước mắt, cũng không giống như đang buồn bực, thế là hắn véo má nàng, nâng khóe miệng nàng lên.
Lê Ngưng vẫn còn đang mơ màng, sau khi hoàn hồn liền vỗ tay Bùi Trác ra.
“Quận chúa cười lên vẫn đẹp hơn.” Bùi Trác nghiêm trang nói: “Ta thích quận chúa tự mình cong khóe môi hơn.”
Thần sắc của hắn trông không giống như đang nói đùa.
“Không biết xấu hổ…” Lê Ngưng lẩm bẩm một câu, rồi lại giục hắn đi tắm.
Thấy sắc mặt nàng quả thực không có gì khác thường, Bùi Trác mới đi vào phòng tắm.
Lê Ngưng đặt quyển thơ từ sang một bên, ngẩn người nhìn cành mai ngọc bích bên cửa sổ.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào, vừa vặn rơi trên cành mai ngọc bích, ngọc bích đầy đặn tròn trịa, nhìn như vậy, giống như hoa mai thật, thậm chí còn đẹp hơn.
Cành mai ngọc bích này sẽ không bao giờ tàn úa, Bùi Trác có phải cũng vậy, sẽ luôn bên nàng đến già?
*
Ngày hôm sau Lê Ngưng đã khôi phục tinh thần, vui vẻ trang điểm ăn mặc, chuẩn bị cùng Lục Chỉ Du ra ngoài chơi.
Bùi Trác ở bên cạnh muốn nói lại thôi.
Hôm nay hắn được nghỉ, trước đây những ngày hắn được nghỉ Lê Ngưng đều ở bên hắn, hoặc là đi dạo phố, hoặc là lên núi.
Nhưng hôm nay, ngày nghỉ hiếm hoi…
Chú ý đến ánh mắt của hắn, tay Lê Ngưng đang vẽ mày khựng lại.
“Hôm nay có hội du xuân, ta đã đồng ý với A Du sẽ cùng nàng ấy đi xem…”
“Quận chúa thật nhẫn tâm.” Bùi Trác lên án: “Vậy là nàng bỏ mặc ta một mình ở nhà ngóng trông nàng về sao?”
Ban đầu Lê Ngưng cũng định ở bên Bùi Trác, nhưng hội du xuân, trước đây nàng đều đi cùng Lục Chỉ Du.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");