Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau nửa đêm, Hạ Văn Chương ngủ khá là yên ổn.
Thứ nhất là hắn đã uống thuốc có tác dụng giúp ngủ ngon, thứ hai là vì Vu Hàn Châu đã nói với hắn những lời ấy, khiến những nút thắt trong lòng hắn được gỡ bỏ, có thể thoải mái mà ngủ.
Vu Hàn Châu thì lại không dám ngủ quá sâu, sợ hắn sẽ lại phát bệnh lần nữa.
Nàng tỉnh dậy giữa đêm mấy lần, sờ trán hắn rồi lại chạm vào cổ hắn. Thấy hắn hắn không đổ mồ hôi lạnh như lúc trước và nhiệt độ cơ thể cũng bình thường thì mới yên tâm.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần thì trời cũng dần sáng.
Lại một lần nữa, khi Vu Hàn Châu khẽ đưa mu bàn dán lên trán Hạ Văn Chương thì hắn tỉnh dậy.
Hắn mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt dừng trên gương mặt nàng. Một lát sau, hắn biết chuyện gì đang xảy ra thì gò má của hắn dần ửng đỏ.
“Cám ơn.” Hắn rũ mắt xuống, trông có vẻ có chút xấu hổ, hắn khẽ nói: “Cám ơn vì nàng đã chăm sóc ta.”
“Chuyện nên làm.” Vu Hàn Châu đáp, đồng thời thu tay về.
Thế nhưng đối với Hạ Văn Chương mà nói thì vị trí được nàng chạm qua giống như đang có ngọn lửa thiêu đốt, cháy rực nóng bỏng, khiến hắn không biết phải làm sao, nhưng đồng thời trong lòng lại thích vô cùng.
Nàng quan tâm hắn. Trong tình huống hắn hoàn toàn không biết gì mà nàng vẫn chăm sóc hắn, rõ ràng không phải là do giả bộ mà nàng thật sự quan tâm đến hắn.
“Ngươi cảm thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chút nào không?” Vu Hàn Châu hỏi hắn.
Hạ Văn Chương gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Ngủ được một giấc, hắn đã cảm thấy khỏe hơn nhiều. Tuy rằng vẫn còn yếu hơn so với bình thường một chút, nhưng đã không còn cảm giác khó chịu như đêm qua nữa.
Có lẽ uống thêm vài chén thuốc nữa là ổn.
Vu Hàn Châu quan sát thần sắc của hắn, xác nhận quả thực cũng tạm ổn xong mới nói: “Đói bụng không? Muốn dậy chưa? Bình thường giờ này là ngươi rời giường rồi.”
Hạ Văn Chương cẩn thận quan sát nàng, thấp giọng hỏi: “Còn nàng? Nàng muốn dậy chưa?”
Vu Hàn Châu không khỏi bật cười: “Đại gia của ta ơi, ngươi dưỡng bệnh cho tốt trước đã rồi hẵng suy nghĩ những cái khác có được không?”
Nàng biết hắn tốt với nàng, nhưng giờ chưa phải lúc, hắn còn đang bệnh mà lại chỉ quan tâm nàng ngủ có đủ hay không, muốn để cho nàng ngủ nướng, làm vậy thích hợp sao?
Hạ Văn Chương hơi ngại ngùng, hắn rũ mắt xuống rồi nói: “Được, nghe theo nàng.”
Vu Hàn Châu lắc đầu, cất cao giọng gọi bên ngoài: “Người đâu!”
Đám Thúy Châu đều đã chờ sẵn ở bên ngoài, nghe thấy tiếng nàng gọi thì đẩy cửa ra ngay, sau đó nhẹ chân nhẹ tay nhanh chóng tiến vào trong.
Vu Hàn Châu xuống giường trước rồi đứng bên cạnh để nha hoàn hầu hạ mặc quần áo và trang điểm. Đám Thúy Châu thì hầu hạ Hạ Văn Chương thức dậy, Vu Hàn Châu còn nghe thấy nàng ta hỏi: “Sáng nay Đại gia thấy khá hơn chút nào chưa ạ?”
Hạ Văn Chương trả lời: “Nãi nãi của các ngươi chăm sóc ta suốt cả đêm, ta có thể không đỡ sao?”
Ngữ khí của hắn vừa kiêu ngạo lại đầy khoe khoang.
Thúy Châu mím môi khẽ cười, nói: “Nãi nãi cực kỳ quan tâm Đại gia, Đại gia phải nhanh chóng khỏe lên, đừng khiến nãi nãi lo lắng nữa mới phải ạ.”
Hạ Văn Chương nghe thấy được nửa câu đầu thì khóe miệng khẽ cong lên. Nghe thấy nửa câu sau thì lại kéo thẳng xuống, hắn gật đầu: “Ừm.”
Không lâu sau thì Hầu phu nhân cũng sai người tới hỏi thăm, Thúy Châu đáp lại theo đúng sự thật, sau đó bố trí dùng cơm.
Lần này Hạ Văn Chương còn muốn đuổi đám Thúy Châu ra ngoài, hắn muốn một mình trong phòng dùng cơm cùng Vu Hàn Châu.
Thúy Châu lại không chịu, còn nói: “Bọn nô tỳ nhận tiền tháng rồi lại không làm việc, nếu để Hầu phu nhân biết được sẽ bán bọn nô tỳ đi đó ạ.”
Nàng ta còn nói: “Nếu Đại gia thương tình bọn nô tỳ thì mau khỏe lên đi ạ, như vậy thì bọn nô tỳ có lén lười thì lòng cũng sẽ không lo lắng đến vậy.”
Hạ Văn Chương chỉ đành đồng ý cho bọn họ ở lại.
Thúy Châu kiên nhẫn cẩn thận hầu hạ hắn dùng cơm. Vu Hàn Châu ngồi đối diện, thỉnh thoảng lại quan sát Hạ Văn Chương, nàng phát hiện ra hắn thực sự giống y hệt mèo, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, tốc độ chậm rì rì, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Nàng không ngừng nhìn hắn, đến mức khiến cho Hạ Văn Chương ngại ngùng. Nhưng trong lòng hắn lại thấy ấm áp và ngọt ngào hơn bao giờ hết, cảm thấy được nàng nhìn như vậy thì hắn có thể ăn hết cả nửa bàn cơm này luôn!
Thế nhưng Thúy Châu cảm thấy hắn ăn cũng kha khá rồi, thế là dừng đũa rồi nói: “Đại gia đã ăn được không ít rồi, có thể thấy y thuật của Thường đại phu cao minh, Đại gia mới uống một chén thuốc mà đã khỏe hơn nhiều rồi.”
Nói xong, nàng ta nhìn Vu Hàn Châu một cái, lại khen ngợi nàng: “Vẫn là nãi nãi chu đáo, còn giỏi chăm sóc người khác hơn cả bọn nô tỳ nữa. Trước đây bọn nô tỳ hầu hạ Đại gia thì lần nào cũng phải mất mấy tháng mới khá hơn được. Nãi nãi thì khác, mới chăm sóc một đêm mà Đại gia đã hồi phục lại hơn nửa rồi.”
Hồi phục lại hơn nửa thì có chút khoa trương. Tuy nhiên lời này người bệnh thích nghe, không một ai muốn bản thân cứ bệnh suốt cả.
Sắc mặt Hạ Văn Chương trở nên dễ chịu, nói: “Nãi nãi của các ngươi chăm sóc ta cả đêm, rất vất vả, mau tới ngự phòng xem thử xem có cái gì ngon thì bữa trưa làm một ít để bồi bổ cho nãi nãi các ngươi.”
Vu Hàn Châu nghe thấy hắn nói như vậy thì buồn cười.
Hắn nào có biết đêm qua nàng đã làm những gì? Hắn ngủ say như vậy mà. Có điều sáng nay khi nàng kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho hắn, bị hắn phát hiện nên mới khoa trương đến vậy.
“Trong lòng Đại gia có nãi nãi ạ.” Thúy Châu cười nói: “Chút nữa nô tỳ sẽ tới ngự phòng.”
Dùng cơm xong thì Hầu phu nhân dẫn theo Anh Đào tới.
“Chương Nhi, Nhan Nhi, đã dùng điểm tâm chưa?” Hầu phu nhân hỏi.
“Thỉnh an mẫu thân.”
“Thỉnh an mẫu thân.”
Hai người cùng hành lễ, sau đó Vu Hàn Châu đáp: “Thưa mẫu thân, chúng con đã dùng bữa rồi ạ.”
Hầu phu nhân cười cầm lấy tay của nàng, sau đó bà nhìn Hạ Văn Chương, quan sát thần sắc của hắn rồi khẽ gật đầu: “Trông có vẻ khá hơn chút rồi. Sáng nay dùng cơm thế nào?”
“Như thường ạ.” Hạ Văn Chương đáp.
Hầu phu nhân không tin, bà nhướng mày nhìn Thúy Châu.
Thúy Châu cười nói: “Cả đêm qua nãi nãi đã chăm sóc Đại gia rất chu đáo cẩn thận, Đại gia vừa thức dậy đã rất có tinh thần, dùng bữa cũng không có vấn đề gì ạ.”
“Thế sao!” Hầu phu nhân tin Thúy Châu, nghe nàng ta nói như thế thì vui mừng khôn xiết, bà không ngừng khen ngợi Vu Hàn Châu: “Đứa trẻ tốt, cực khổ cho con rồi.”
Vu Hàn Châu cúi đầu nói: “Là việc con nên làm ạ.”
Thật ra nàng chẳng làm gì cả. Có điều Hạ Văn Chương lại cứ khoa trương lên, nói với Thúy Châu thì thôi không tính, thế mà hắn còn nói với cả Hầu phu nhân. Làm cho Hầu phu nhân khen nàng, thật sự khiến người ta ngại ngùng.
“Đứa trẻ ngoan, ta biết con chịu mệt rồi.” Hầu phu nhân nhìn nàng với ánh mắt yêu thương.
Lúc nói chuyện, bà nhìn về phía Hạ Văn Chương thì thấy hắn đang nhìn Vu Hàn Châu, vẻ mặt không dấu được sự dịu dàng, khiến cho bà bỗng thấy xúc động.
“Vốn dĩ phụ thân các con cũng muốn tới đây, nhưng ông ấy đột nhiên có việc gấp, bây giờ đã tiến cung rồi nên không tới đây được.” Hầu phu nhân nói: “Ta thấy Chương Nhi khỏe thế này là yên tâm rồi. Vẫn chưa uống thuốc đúng không? Lát nữa đến giờ nhớ uống thuốc đó. Ta không quấy rầy các con nữa.”
Hồi xưa, lúc Hầu phu nhân còn rất trẻ, bên trên có bà bà, bà hiểu rõ sự tồn tại của bà bà đáng ghét biết chừng nào. Vốn dĩ bà cũng muốn ra oai một chút, để trút hết những uất hận mà bà đã phải chịu khi còn trẻ ra.
Thế nhưng con trai cưới vợ không dễ dàng gì, nếu bà bắt nạt con dâu quá đáng, con dâu về lại chỉnh đốn con trai bà thì phải làm sao?
Con trai bà không chịu được chỉnh đốn.
Vì vậy bà không làm khó Vu Hàn Châu. Chỉ quan tâm hỏi thăm nàng vài câu rồi rời đi.
Bà đi chưa được bao lâu thì Anh Đào bưng hai hộp gì đó tới, cười nói: “Đây là quà phu nhân thưởng cho nãi nãi. Phu nhân nói, nãi nãi chăm sóc Đại gia quá cực khổ rồi, những thứ này để nãi nãi dùng làm trang sức.”
Vu Hàn Châu kêu Thúy Châu nhận lấy, sau đó cười nói: “Mẫu thân quá thương ta rồi.”
“Phu nhân đã nói, gia hòa vạn sự hưng nên thích trong nhà lúc nào cũng hòa thuận ạ.” Anh Đào cười nói: “Đồ đã đưa tới rồi, nô tì còn có việc cần làm nên xin cáo từ ạ.”
Tặng đồ xong rồi đi mất.
Vu Hàn Châu vào phòng, nàng mở hai hộp đó ra, vừa thấy đồ ở bên trong thì đồng tử co rút ngay lập tức. Một hộp là các loại bảo thạch, một hộp thì là ngọc trai. Bảo thạch trong vắt tinh khiết, là loại thượng hạng, ngọc trai thì viên nào viên nấy căng tròn, vừa to vừa tròn, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích.
“Mẫu thân thật hào phóng.” Vu Hàn Châu đóng hộp lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Văn Chương, có chút khó xử: “Có phải quá nhiều rồi không? Ta cũng chẳng làm được gì cả.”
Chỉ là ban đêm kiểm tra nhiệt độ cơ thể của hắn một chút mà Hầu phu nhân đã thường cho nàng nhiều như vậy, Vu Hàn Châu không dám nhận, sợ phỏng tay.
Hạ Văn Chương lại rất hài lòng, cảm thấy mẫu thân cho hắn thể diện, vẻ mặt hờ hững nói: “Không đáng là gì, cho nàng thì nàng nhận lấy đi.”
Vu Hàn Châu nghe thấy hắn nói một cách bình thản như vậy thì còn tưởng rằng Trung Dũng Hầu phủ cực kỳ giàu có, đến mức hai hộp bảo thạch với ngọc trai này mà còn coi là ‘không đáng là bao’.
“Vậy ta nhận đây?” Nàng thăm dò.
Hạ Văn Chương khẽ vuốt cằm: “Là đồ tặng cho nàng, nhận lấy mới phải đạo.”
Vu Hàn Châu vui sướng kêu nha hoàn cất đi. Tuy nàng có ký ức của nguyên chủ, trước khi xuất giá cũng được nuông chiều, nhưng ký ức và cảm xúc không giống nhau. Bản thân nàng chưa từng nhìn thấy nhiều châu báu đến vậy, giây phút này nhận lấy thì cực kỳ vui thích.
Nàng thầm nhủ, sau này phải đối xử thật tốt với Hạ Văn Chương mới được.
Ừm, tốt hơn một chút.
Hạ Văn Chương thấy nàng vui vẻ thì cũng vui theo nàng. Hắn thầm nghĩ, hắn đã lớn từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị bệnh mà còn có thể vui vẻ.
“Hôm nay chúng ta làm gì đây?” Vu Hàn Châu quay người lại, nhìn Hạ Văn Chương rồi nói: “Hôm nay gió lớn, không tiện ra ngoài đi dạo. Mẫu thân đã tới đây rồi, chúng ta cũng không nhất thiết phải tới chính viện thỉnh an nữa. Đại gia có muốn làm gì để giết thời gian không?”
Thường ngày những lúc không có việc gì để làm thì Hạ Văn Chương sẽ tới thư phòng đọc sách, viết chữ và vẽ tranh.
Thế nhưng bây giờ hắn không muốn làm những việc ấy nữa, hắn chuyển sang hỏi nàng: “Nàng thì sao? Nàng muốn làm gì?”
Vu Hàn Châu lại chẳng có gì muốn làm cả, trước khi xuất giá thì cùng các tỷ muội viết thiệp mời cho nhau, ngươi tới tìm ta chơi, ta tới tìm ngươi chơi. Hoặc là sẽ ở trong nhà, bị An phu nhân bắt ngồi bên cạnh thêu thùa cùng bà ấy. Có lúc nàng cũng sẽ kéo nhị ca, tiểu đệ chơi cờ cùng nàng. Cũng có khi là nghe nha hoàn kể chuyện cười chọc cho nàng vui.
Nàng suy nghĩ một chút, nếu thêu thùa thì nàng không nguyện ý lắm, hơn nữa chắc chắn Hạ Văn Chương không biết làm việc đó.
“Chơi cờ không?” Nàng hỏi.
Hạ Văn Chương vừa nghe thấy chơi cờ là mắt sáng lên ngay lập tức, hắn gật đầu: “Được.”
“Đại gia, tới giờ uống thuốc rồi ạ.” Thúy Châu lên tiếng.
Lúc này Hạ Văn Chương không cần đút nữa mà tự mình cầm lấy chén, uống một hơi cạn sạch.
Trong lúc hắn uống thuốc thì Thúy Châu đã dọn bàn cờ ra, rồi lại sắp xếp nha hoàn dọn dẹp góc phía nam của giường đất, sau đó mời hai vị chủ tử cởi giày ra lên giường. Còn cẩn thận kê gối tựa ở bên cạnh hai người rồi mời bọn họ đánh cờ.
Sau đó người thì pha trà, người thì bày điểm tâm—tuy rằng Đại gia không thể dùng điểm tâm, nhưng mà nãi nãi có thể!
Vì vậy, Hạ Văn Chương uống nước sôi nhạt nhẽo vô vị còn Vu Hàn Châu thì uống trà hoa ngọt lịm, ăn điểm tâm ngon tuyệt, chậm rãi chơi cờ.
Hạ Văn Cảnh lo cho bệnh tình của ca ca, lại sợ Vu Hàn Châu không chăm sóc ca ca hẳn hoi nên tìm cái cớ xin tiên sinh cho nghỉ rồi quay về.
Cứ thế mà thẳng tiến về Trường Thanh viện.
Hắn ta vừa vào cửa thì thấy Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương đang chơi cờ, thế là nổi giận ngay lập tức: “Được lắm! Rõ ràng ngươi biết sức khỏe ca ca ta không tốt, không chịu được mệt mà ngươi còn lôi kéo huynh ấy chơi cờ, làm tiêu hao tâm thần của huynh ấy! Nữ nhân này, tâm địa thật độc ác!”