Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
  3. Chương 15
Trước /167 Sau

Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vu Hàn Châu đang bị Hạ Văn Chương chặn cho không còn đường đi, nàng đang cầm quân cờ, nhíu mày lại tập trung suy nghĩ. Bỗng một tiếng hét lớn đột ngột vang lên bên tai khiến nàng bị dọa hết hồn.

Nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hạ Văn Cảnh, không khỏi có chút không nói thành lời.

Đúng, Hạ Văn Cảnh không vạch trần nàng khiến nàng rất cảm kích. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác quát nàng như vậy thật sự khiến nàng không vui nổi.  

Nàng còn chưa kịp nói gì thì Hạ Văn Chương đã giận tái mặt, quát hắn ta: “Văn Cảnh! Câm miệng!”

“Ca ca, huynh còn bảo vệ cho nàng ta!” Hạ Văn Cảnh chỉ một tay vào Vu Hàn Châu, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ phẫn nộ: “Nàng ta có ý đồ xấu! Rõ ràng biết huynh đang bệnh, không chịu được mệt mà còn lôi kéo huynh đánh cờ! Thật là tâm địa ác độc!”

Hắn cảm thấy ca ca đúng là dễ mềm lòng quá, một nữ nhân tâm địa ác độc như vậy mà huynh ấy còn muốn nuông chiều!

“Nàng ấy là đại tẩu của đệ!” Hạ Văn Chương cả giận nói, rõ ràng cơ thể gầy yếu nhưng lại tỏa ra khí thế nghiêm khắc: “Đệ có còn quy củ gì không?”

“Nhưng mà—”

“Hạ gia chúng ta dạy đệ như vậy hả?” Hạ Văn Chương ngắt lời hắn ta, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn ta mà nói.

Hạ Văn Cảnh cực kỳ ấm ức, vẻ mặt cứng lại rồi quay đi không nói gì.

“Xin lỗi đi!” Hạ Văn Chương không nghi ngờ gì mà nói.

Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, đã tiến vào Hạ gia thì chính là người của Hạ gia. Hạ Văn Cảnh là đệ đệ, có thế nào thì cũng phải tôn trọng trưởng tẩu.

Hơn nữa, cho dù nàng có chỗ nào không thích đáng thì cũng đã có người làm phu quân như hắn đóng cửa dạy dỗ.

Thấy ca ca thực sự nghiêm túc, Hạ Văn Cảnh tuy ấm ức nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài cúi đầu rồi chắp tay tạ lỗi với Vu Hàn Châu: “Vừa rồi đã đắc tội, đại tẩu đừng trách.”

Lúc nói câu này, hắn ta giận đến độ lồng ng.ực cũng trướng đau.

Hắn ta thầm nghĩ, hắn xin lỗi nàng cũng chỉ vì ca ca. Thân thể ca ca không tốt, không thể chịu kích động quá mức, hỉ nộ ai sầu làm hại thân, những thứ này ca ca không chịu được. Huống hồ ca ca còn đang bị bệnh.

Vu Hàn Châu thấy hắn ta xin lỗi xong cũng gật đầu: “Ừm.”

Còn muốn nàng nói thêm vài câu, ví dụ như “Không sao, ta không để trong lòng” thì đó là chuyện không thể nào.

Dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững này của nàng rơi vào trong mắt Hạ Văn Cảnh lại càng khiến hắn ta tức giận. Hắn ta cũng đã xin lỗi rồi mà nữ nhân này còn ra vẻ, thật sự nghĩ rằng hắn không biết nàng là người như thế nào sao?

Chỉ đáng thương cho ca ca bị nàng lừa, cứ muốn bảo vệ nàng mới chịu!

“Được rồi, Văn Cảnh.” Thấy hắn ta xin lỗi rồi nên giọng điệu của Hạ Văn Chương cũng dịu xuống: “Chơi cờ là vì ta thấy buồn chán, lại không muốn đọc sách nên mới rủ tẩu tử của đệ chơi cùng huynh, đệ đừng hiểu lầm.”

Hạ Văn Cảnh không dám phản bác, bực bội nói: “Vâng ạ.”

“Sao đệ lại quay về rồi? Không phải đệ tới thái học viện rồi sao?” Hạ Văn Chương hỏi.

Hạ Văn Cảnh nghe thấy hắn hỏi vậy thì vẻ mặt hơi cứng lại, sau đó mới trả lời: “Hôm nay đệ thấy không khỏe nên về sớm một chút.”

Không thể nói là vì lo cho ca ca, muốn chăm sóc ca ca tiện thể giám sát nữ nhân kia được. Nếu không thì chắc chắn hắn ta sẽ bị ca ca giáo huấn.

Ánh mắt hắn kiên định, không một chút trốn tránh, trông có vẻ như là đang nói thật.

Thế nhưng vốn dĩ người bệnh sẽ không tràn đầy khí lực như vậy mà sẽ yếu ớt tiều tụy, vì vậy Hạ Văn Chương quan sát hắn ta từ trên xuống dưới vài lượt, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Đệ khó chịu ở đâu?”

“Vốn dĩ đệ có hơi đau bụng.” Hạ Văn Cảnh lấy ra lý do đã dùng để xin tiên sinh cho nghỉ, sau đó lại nói: “Nhưng bây giờ đã đỡ rồi. Chỉ có điều là xin thì cũng đã xin rồi, đệ cũng không quay lại đó nữa, nghỉ ngơi một ngày vậy.”

Hắn ta vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn bàn cờ một cái, thoáng thấy những quân trắng của Vu Hàn Châu, hắn hơi nhếch miệng: “Trình độ đánh cờ của tẩu tử kém thật. Ca ca, để đệ chơi cùng huynh.”

Nói xong, hắn khua xua tay ý bảo nàng đứng lên.

Trình độ đánh cờ của Vu Hàn Châu cũng bình thường, chưa thắng nổi Hạ Văn Chương ván nào, đánh tới đánh lui cũng chẳng có gì thú vị. Lúc này có người tới thay nàng, đúng là vui vẻ rảnh rỗi.  

Nàng vỗ tay, bước xuống khỏi giường đát để nhường chỗ cho Hạ Văn Cảnh: “Vậy đệ chơi đi.”

Hạ Văn Chương ngồi ở đầu bên kia bàn lò đang nhíu mày lại thật chặt. Từ lúc đệ đệ nói trình độ đánh cờ của nàng kém là đã nhíu lại rồi. Đến khi thấy Vu Hàn Châu xuống giường thì chân mày của hắn lại càng nhíu chặt hơn.

“Nào, ca ca, chúng ta chơi ván mới.” Hạ Văn Cảnh ngồi ở vị trí vừa rồi của Vu Hàn Châu, đầy hào hứng dọn dẹp bàn cờ, muốn chơi ván mới với ca ca.

Hạ Văn Chương nhìn khuôn mặt anh tuấn mà khỏe mạnh của đệ đệ, chậm rãi gật đầu: “Chúng ta đã lâu không chơi cờ với nhau rồi.”

Văn Cảnh là đệ đệ của hắn, lại là vì lo nghĩ cho hắn, Hạ Văn Chương cũng không tiện trách móc hắn ta.

Hai người bắt đầu chơi cờ.

Chớp mắt đã chơi được ba ván.

Kỹ năng chơi cờ của Hạ Văn Chương rất tinh xảo, hạ cờ quyết đoán, hung mãnh sắc bén. 

Trên trán Hạ Văn Cảnh đã toát mồ hôi, hắn ta vừa lấy khăn tay ra lau mồ hôi vừa nói: “Ca ca, tài chơi cờ của huynh lại tiến bộ rồi.”

Sau khi xuống khỏi giường đất thì Vu Hàn Châu ngồi ở bàn trà bên cạnh uống trà ăn điểm tâm. Lúc này thấy Hạ Văn Cảnh thảm hại như vậy thì không khỏi tò mò. Chẳng lẽ trình đánh cờ của hắn ta còn thua cả nàng? Vừa rồi hắn ta còn châm biếm nàng mà. Nàng nghĩ vậy nên đứng dậy tới đó xem. 

Nàng vừa nhìn thấy thì ngây người ngay lập tức.

Nàng nhìn thấy trên bàn cờ, quân đen như mãnh hổ hùng sư, còn quân trắng thì như chú cừu non yếu ớt, đúng là một cảnh tượng thảm thương.

Nàng không nhịn được mà bật cười ra thành tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Văn Chương một cái, dùng giọng nói dịu dàng khen ngợi hắn: “Đại gia thật là lợi hại.”

Lúc nãy chơi với nàng, tuy rằng ván nào hắn cũng thắng nhưng không hề thắng đến mức này. Bây giờ mới thấy, có vẻ là hắn đã nhường nàng rồi.

Hạ Văn Chương nghe thấy giọng nói dịu dàng mang theo ý cười của nàng thì mặt nóng lên ngay lập tức, hắn giả vờ thản nhiên trả lời: “Không đáng nhắc tới.”

Hạ Văn Cảnh ngồi bên cạnh phẫn nộ lau mồ hôi: “Ca ca, trình độ này của huynh gọi là không đáng nhắc tới thì đệ tính là gì đây? Không nỡ nhìn sao?”

“Biết là tốt rồi.” Hạ Văn Chương nghiêm mặt lại dạy dỗ hắn: “Bản thân chơi cờ không giỏi mà còn dám chê bai người khác, tiên sinh không dạy đệ như vậy là tự cao tự đại sao?”

Hạ Văn Cảnh nghe thấy thế thì không khỏi nghi ngờ là ca ca đang xả giận thay cho Vu Hàn Châu, thế nên ca ca mới hung ác giết hắn ta đến vậy, rõ ràng trước đây hai người chơi cờ với nhau ca ca không hề lợi hại đến mức này.

“Đệ nhớ kỹ rồi.” Hắn ta cúi đầu xuống nói.

Hắn ta cảm thấy hơi khó chịu, chua xót vì ca ca bảo vệ người khác, lại biết bản thân vừa rồi không có giáo dưỡng, ca ca giáo huấn hắn ta cũng không phải là không có lý.

“Nhớ kỹ là được rồi.” Hạ Văn Chương liếc hắn ta một cái: “Chơi cờ cũng giống như làm người vậy, không được tự cao tự đại mà phải kiên nhẫn thận trọng, nghĩ đường trước rồi hẵng đi.”

Ván tiếp theo, hắn cực kỳ kiên nhẫn hướng dẫn Hạ Văn Cảnh, hướng dẫn hắn ta sắp xếp thế trận, để hắn ta nghĩ rằng bản thân đã nghĩ thông suốt rồi, trở nên lợi hại rồi.

Thế là Hạ Văn Cảnh trở nên vui vẻ ngay lập tức, Hạ Văn Chương cũng mỉm cười theo. Dù sao cũng là đệ đệ thân thiết với hắn nhất, hắn vẫn rất thương đệ đệ mình.

Bất tri bất giác đã đến thời gian dùng cơm trưa.

Hạ Văn Chương nhìn sắc trời, nói: “Chơi nốt ván này nữa là thôi nhé.”

Hạ Văn Cảnh không ngẩng đầu lên mà vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ rồi suy nghĩ, thuận miệng nói: “À đúng rồi, trưa nay đệ không về nữa, đệ dùng cơm ở đây. Ăn cơm xong đệ lại chơi với ca ca hai ván nữa.”

Bàn tay đang cầm quân cờ của Hạ Văn Chương bỗng cứng lại, hắn mím môi, hơi nhấn mạnh: “Ăn cơm xong ta phải ngủ trưa, không chơi cùng đệ được.”

“Không sao, huynh cứ việc ngủ, đệ không làm phiền đến huynh, đợi đến khi huynh tỉnh dậy rồi mới chơi.” Hạ Văn Cảnh tùy ý nói.

Vu Hàn Châu ngồi ở bên cạnh ăn điểm tâm nghe thấy vậy thì không nhịn được nữa, nàng quay mặt đi, cười đến mức bả vai run rẩy.

Sao Hạ Văn Cảnh lại ngốc như vậy hả? Hắn ta không nghe ra Hạ Văn Chương không muốn để hắn ta ở lại ăn trưa sao? 

Tuy rằng không biết vì sao Hạ Văn Chương lại không muốn cho hắn ta ở lại, nhưng mà Hạ Văn Cảnh lại không nghe ra, điều này cũng rất thú vị.

Nói mới nhớ, với thân phận nam chính thì đương nhiên Hạ Văn Cảnh không phải là người xấu. Thiết kế nhân vật của hắn ta là không gần nữ sắc, không hiểu phong tình

Không hiểu phong tình đến mức nào đây? Ví dụ trước đây nữ phụ câu dẫn hắn ta, giả vờ trẹo chân ngã vào người hắn ta, không ngờ hắn ta lại tránh sang bên cạnh, khiến cho nàng ta ngã sấp mặt.

Hắn ta cực kỳ giữ thân, không hề dính dáng gì với nữ tử. Sau khi quen biết nữ chính thì cũng hành xử y hệt như vậy với nữ chính. Có điều nữ chính xuất thân gia cảnh bần hàn, nhưng tính tình kiên cường bất khuất, nuôi sống cả người mẹ góa phụ và đệ đệ của mình, rất phấn đấu nỗ lực, điều này khiến cho hắn ta cực kỳ kính trọng nàng ta. Hơn nữa trong quá trình tiếp xúc với nhau hắn ta dần hiểu ra tâm ý của mình, bắt đầu chính thức thông suốt.

Nhưng sau khi thông suốt hắn ta vẫn giữ mình trong sạch, nào là công chúa tán thưởng hắn, thiên kim gặp nạn ái mộ hắn hay nha hoàn gả theo muốn leo lên giường, hắn ta cũng đều không thèm quan tâm, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.

“Ca ca, tới lượt huynh.” Thấy ca ca không nhúc nhích, Hạ Văn Cảnh ngẩng đầu lên giục.

Hạ Văn Chương mím môi, ngón tay đang cầm quân cờ tăng thêm lực. Vu Hàn Châu ngồi ở bên cạnh thấy vậy thì không khỏi đoán chừng là hắn muốn ném quân cờ này vào mặt Hạ Văn Cảnh mà lại ngại ném.

Nàng nhịn cười, cúi đầu xuống lắc đầu mà không nói gì. Đây là chuyện của huynh đệ bọn họ, nàng sẽ không nhiều lời.

Cuối cùng, Hạ Văn Chương cũng không nói là mình không hoan nghênh Hạ Văn Cảnh, hai người bọn họ nghiêm túc đánh nốt ván cờ rồi thôi.

Sau đó bọn họ xuống giường đất rồi rửa tay, ngồi ở cạnh bàn chuẩn bị dùng cơm.

Bởi vì Hạ Văn Cảnh nói sẽ dùng cơm trưa ở đây, mà Hạ Văn Chương lại không từ chối, thế là nha hoàn tới nhà bếp nhắc nhở nấu thêm phần cho Hạ Văn Cảnh, rồi sau đó cùng bày cả lên trên bàn.

Ba người ngồi cùng bàn dùng cơm cùng nhau.

Hạ Văn Chương nhìn hai người ở phía đối diện mình, nam tử anh tuấn cao ngất, nữ tử xinh đẹp đáng yêu, hắn đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Người mà nàng thích vốn dĩ là đệ đệ của hắn. Nếu như, nếu như đệ đệ cũng thích nàng, vậy thì hiện tại là phu thê chính là hai người bọn họ.

Mà bọn họ ngồi cùng với nhau, thoạt nhìn cực kỳ xứng đôi.

Hạ Văn Chương muốn nói, Văn Cảnh, đệ đổi chỗ ngồi đi. Thế nhưng ba người cùng một bàn, có ngồi như thế nào thì Vu Hàn Châu cũng đều ngồi cạnh hắn ta.

Điều này khiến cho Hạ Văn Chương phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khiến cho bản thân không để lộ ra biểu cảm khác thường nào.

Cơm ăn được một nửa thì Hạ Văn Chương không nhịn được nữa mà bắt đầu ho một cách kịch liệt.

“Đại gia!” Thúy Châu vội vã đặt đũa xuống, vừa đỡ lưng của hắn vừa kêu nha hoàn khác rót nước.

Hắn ho đến mức này, Hạ Văn Cảnh và Vu Hàn Châu cũng không có tâm trạng nào ăn tiếp nữa mà vội đứng dậy lo lắng hỏi hắn: “Chương ca, ngươi sao vậy?”

“Ca ca, huynh sao thế?”

Hai người bọn họ lần lượt đứng ở bên trái và bên phải của hắn, đồng thời nhíu mày, nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Biểu cảm bọn họ giống nhau y như đúc.

Điều này khiến cho Hạ Văn Chương càng khó chịu, lục phủ ngũ tạng đều co thắt lại khiến cho hắn càng thêm khó chịu: “Khụ khụ khụ!”

Hắn ho rất kịch liệt khiến cho tất cả mọi người đều loạn hết cả lên, Thúy Châu còn gấp đến mức trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hạ Văn Cảnh cũng rất lo lắng, hắn ra nhìn Vu Hàn Châu ở đối diện mình, cảm thấy vẻ lo lắng trên gương mặt nàng là giả bộ, nhớ tới vừa rồi nàng còn gọi Hạ Văn Chương là “Chương ca” thì lại càng chán ghét.

“Ngươi đi ra đi! Cách xa ca ca ta một chút! Ca ca ta ho thành như vậy, nói không chừng là do son phấn trên người ngươi làm hại!”

Trên người nàng thơm như vậy, cho dù Hạ Văn Chương ngồi ở giữa hai người bọn họ nhưng vẫn có thể ngửi được, trong ánh mắt hắn ta tràn đầy sự chán ghét.

Vu Hàn Châu ngạc nhiên. Nàng chỉ thoa một chút đồ dưỡng da mặt chứ không hề dùng phấn, hơn nữa, mùi của chất dưỡng da mặt đó không nồng.

Lúc nào nàng cũng dùng cái đó, buổi tối ngủ cùng một giường với Hạ Văn Chương nhưng hắn cũng đâu có vì vậy mà ho đến mức không ngủ được đâu?

Hạ Văn Cảnh là đang vu oan cho nàng, vì chuyện khi trước khiến hắn ta không có cảm tình với nàng rồi giận cá chém thớt!

“Văn Cảnh câm miệng!” Nghe thấy đệ đệ khen Vu Hàn Châu thơm, Hạ Văn Chương chỉ cảm thấy trong lòng như vừa đứt một sợi dây đàn: “Nàng ấy là chị dâu đệ! Không cho phép đệ vô cớ—xúc phạm nàng ấy!”

Kiên cường chống đỡ đến khi nói xong những lời này thì Hạ Văn Chương lại bắt đầu ho khan một cách kịch liệt. Mà Hạ Văn Cảnh lại bị quát lần nữa, thậm chí lần này bị quát còn nghiêm khắc hơn cả lần trước, khiến hắn ta càng cảm thấy oan ức, hắn ta suy nghĩ cho ca ca, ca ca lại chỉ biết bảo vệ cho nữ nhân có ý đồ xấu này! 

Rốt cuộc thì nữ nhân này đã thổi vào ca ca hắn luồng gió yêu ma quỷ quái gì rồi?

Nhưng mà ca ca vẫn đang ho rất kịch liệt, Hạ Văn Cảnh căn bản không dám phản bác lại hắn mà phẫn hận nhìn Vu Hàn Châu.

“Ca ca—”

“Đi ra ngoài!” Hạ Văn Chương thấy hắn vậy mà vẫn còn nhìn Vu Hàn Châu thì trái tim trực tiếp run rẩy, hắn mạnh mẽ kìm lại cảm giác muốn ho, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào cửa phòng: “Đừng để ta phải nói lại lần nữa!”

Quảng cáo
Trước /167 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ

Copyright © 2022 - MTruyện.net