Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng chỉ có vẻ mặt của Hạ Văn Cảnh là tối đi còn những người khác thấy vậy thì lại cười lớn.
Bọn họ cười càng to thì vẻ mặt Hạ Văn Cảnh càng đen hơn.
“Nhị gia, buông tay ra đi ạ.” Nhũ mẫu nhịn cười tiến lên, muốn bế Hạ Văn Tông.
Hạ Văn Cảnh ghét bỏ mà nhấc ra. Trong ngoài đều ướt rồi, đương nhiên là hắn muốn thay bộ khác, hắn đang muốn sai người đi lấy quần áo thì Hầu phu nhân nói: “Nha hoàn đi đi lại lại không ít lần, con mặc như vậy cũng không thích hợp, mặc đồ của phụ thân con đi.”
Sai người mang tới một bộ đồ của Hầu gia cho hắn ta thay.
Hạ Văn Cảnh thấy là mới thì cũng để nha hoàn đi lấy nữa. Mặc quần áo của phụ thân thì hơi rộng một chút, ngồi trên giường đất mà đưa tay ra muốn đánh tiểu đệ một cái.
“Con dám động một đầu ngón tay vào nó ta xem thử?” Hắn ta vừa đưa tay lên thì đã nghe thấy giọng nói của Hầu phu nhân vang lên.
Ngay sau đó Hầu phu nhân đứng dậy đi tới, một tay xách tai hắn ta: “Cũng làm phụ thân rồi mà còn muốn so đo với tiệu đệ kém mình hai mươi tuổi sao? Hạ Văn Cảnh, con thật là có tiền đồ đó!”
“Mẫu thân, con đùa với nó một chút.” Hạ Văn Cảnh vội xin tha, “Không muốn đánh nó.”
Lúc này Hầu phu nhân mới thả hắn ta ra, bởi vì Hạ Văn Tông bò đến bên cạnh bà nên bà vừa bế cậu bé lên vừa dịu dàng yêu thương nói: “Tông Nhi, sau này không được càn quấy với ca ca, nhớ chưa?”
Hạ Văn Tông hiểu như không hiểu, sau đó cười khanh khách một tiếng, vùi đầu vào trong cổ của Hầu phu nhân.
Vẻ mặt của Hầu phu nhân càng trở nên hiền từ hơn: “Tông Nhi ngoan.”
Hạ Văn Cảnh thấy vậy thì bĩu môi, đi tới ngồi xuống bên cạnh Đại ca, vẻ mặt đột nhiên lộ ra vui vẻ: “Ca ca, đệ có con trai rồi!”
Hắn ta cũng có con trai rồi! Có thê có tử, cái gì cũng có!
“Ừm.” Hạ Văn Chương mỉm cười gật đầu, “Chúc mừng. Đã đặt tên chưa?”
Hạ Văn Cảnh nói: “Đặt rồi, gọi là Thụy Nhi, Hạ Gia Thụy.”
“Tên rất hay.” Hạ Văn Chương vừa khen vừa khẽ vỗ vai hắn một cái rồi dặn dò: “Văn Cảnh, bây giờ đệ đã có công việc, có thê có tử, nhất định phải thận trọng hơn mới được.”
Hạ Văn Cảnh nghiêm túc nói: “Đó là chuyện đương nhiên.”
“Đệ mới vừa làm chuyện không thận trọng đó.” Hạ Văn Chương nhíu mày.
“Là bởi vì đệ muốn đánh tiểu đệ? Thật ra thì không có, đệ chỉ uốn hù dọa nó một chút thôi chứ sao mà đánh nó chứ?” Hạ Văn Cảnh oán giận nói, “Mẫu thân cũng ngạc nhiên quá rồi.”
“Không phải chuyện này.” Hạ Văn Chương nói, “Mà là những gì đệ vừa nói với ta, ‘Đệ có con trai’.”
Hạ Văn Cảnh hơi sững sờ.
“Ta biết đệ vui mừng, nhưng sau này nói chuyện trước mặt các đồng liêu, nếu nhà đối phương chỉ có con gái, chưa sinh ra con trai thì không nên nói những lời này, để tránh khỏi đối phương lòng dạ hẹp hòi rồi ghi hận ngươi.” Hạ Văn Chương nói.
“Thật xin lỗi, ca ca.” Hạ Văn Cảnh cúi đầu xuống, xấu hổ nói.
Hắn ta có con trai nên rất vui mừng chứ không suy nghĩ nhiều. Huống chi, đây là ca ca ruột, hắn ta ở trước mặt người nhà cũng không quá nhạy cảm.
Nhưng nếu không có ca ca chỉ điểm, nói không chừng từ ngày mai đi chúc tết thì hắn ta sẽ hành động như vậy. Đến lúc đó đắc tội với người mà còn không biết.
“Không đáng ngại.” Hạ Văn Chương chẳng thèm so đo với hắn ta về chuyện này, hắn biết Nhị đệ trước giờ không đa nghi, đặc biệt là ở trước mặt người nhà thì lại không thể nào mà phòng bị, “Ở trong nhà của mình thì không cần phải cân nhắc nhiều, mà ở bên ngoài thì phải đề phòng.”
Hạ Văn Cảnh kính cẩn đáp lại: “Đệ nhớ rồi, ca ca.”
Đợi đến khi tiếng điểm canh vang lên báo hiệu năm cũ trôi qua, năm mới đã tới thì mọi người đã buồn ngủ không chịu nổi.
Nhất là Hầu phu nhân, bà vốn tuổi đã cao, lại vừa sinh con nên dễ dàng mệt mỏi. Giờ phút này được nha hoàn đỡ đi vào phòng ngủ.
Xấp nhỏ đã đi ngủ từ lâu. Hạ Văn Chương ôm lấy Châu Châu đang say giấc, dùng ngoại bào bọc lấy cô bé, kêu Vu Hàn Châu quay về Trường Thanh viện.
Hạ Văn Cảnh đồng hành một đoạn cùng ca tẩu rồi rẽ hướng đi về viện của mình.
Năm sau, trừ Lục Tuyết Dung đang ở cữ không thể đi khắp nơi chúc tết, còn những người khác thì vẫn ra ngoài chúc tết như năm trước.
Hạ Văn Cảnh đặc biệt nhớ lời của ca ca, cứ mỗi lần chúc tết người khác, khi được hỏi tức phụ đã sinh chưa, nam hay nữ thì hắn đều khiêm tốn nói: “Ông trời phù hộ, mẫu tử bình an.”
Không ít người đều nói rằng: “Qua một năm, Văn Cảnh ngày càng chín chắn.”
“Suy cho cùng thì người đã làm phụ thân mới giống trưởng bối.”
Bị nói nhiều, dường như Hạ Văn Cảnh cũng ý thức được cái gì đó, mắt thấy bao nhiêu trẻ trung trên mặt đã cởi bỏ hết, hoàn toàn biến thành một người thanh niên bình tĩnh chững chạc.
Có người nói hắn ta rằng “Dần dần có phong thái của huynh trưởng của hắn ta’, hắn ta cũng không vui, ngược lại còn rất kiêu ngạo. Mặc dù đã từng có một khoảng thời gian, hắn ta có chút đối với ánh hào quang chói mắt của ca ca, nhưng sau khi qua đi thì hắn lại giống như hiện giờ, rất thân thiết và kính phục ca ca của mình.
Ca ca luôn là ca ca của hắn, có một ca ca xuất chúng như vậy, hắn ta kiêu ngạo còn không kịp! Đến nổi bị tiểu nhân ngầm khích bác, nói ca ca đoạt danh tiếng của hắn ta nhưng Hạ Văn Cảnh đều khịt mũi khinh bỉ. Chẳng qua là bọn họ không có ca ca như vậy nên mới ghen tị như vậy.
Hơn nữa, hắn ta không bằng ca ca thì có sao? Nhà còn có lão Tam đó! Người thừa kế tước vị!
Trong nhà bọn họ, thừa kế tước vị cũng không phải là cái gì hữu ích cả, dẫu sao thì phụ thân cũng đã nói rằng người không tài giỏi mới thừa kế tước vị.
Hắn ta dựa vào bản lĩnh của mình để tìm việc mà nuôi sống gia đình, không giống như những người dựa vào cái bóng của tổ tiên mình.
Hầu phu nhân yêu thương Tiểu Tam, Hạ Văn Chương yêu thương Châu Châu, Hạ Văn Cảnh yêu thương con trai, chính viện, đại phòng, nhị phòng, sự cân bằng chưa từng có trước đó, không có người cảm thấy cô đơn hay vắng vẻ nữa.
‘Không có người’ này đa số tình huống chủ yếu là Hạ Văn Cảnh.
Cuối cùng hắn đã thay đổi từ người con trai tự hào nhất của phụ thân và mẫu thân thành chồng, rồi thành phụ thân, đồng thời hắn ta cũng thích ứng được với sự tốt đẹp này.
Chiều nào nghỉ làm về đến nhà thì chuyện đầu tiên hắn làm là ôm con trai, hôn một cái cũng không đủ.
Văn Tông và Châu Châu đã biết đi rồi, ngày nào cũng chơi đùa trong chính viện, Hạ Văn Cảnh bế con trai tới chính viện, để con trai quen thuộc với tiểu thúc và tỷ tỷ.
Hắn ta trời sinh nhiệt tình, thường một tay ôm Văn Tông, một tay ôm Châu Châu, kẹp xấp nhỏ chạy khắp sân.
Văn Tông còn chưa có gì nhưng Châu Châu rất thích hắn ta, thấy hắn ta thì hai mắt sáng lên ngay lập tức.
Hết cách rồi, mặc dù phụ thân của cô bé rất thương cô bé, nhưng tính tình hắn như vậy chắc chắn sẽ không làm chuyện làm tổn hại hình tượng như vậy. Hạ Văn Cảnh thì không giống hắn, hình tượng? Hắn chỉ đánh rắm thôi thì cũng là đánh rắm một cách anh tuấn! Ôm lấy tiểu chất nữ, chơi đùa cực kỳ vui vẻ.
Châu Châu càng ngày càng thích hắn ta, sau nay biết gọi người thì hễ gặp hắn là ‘Tô tô’ ‘Tô tô’ không ngừng. Chỉ cần Hạ Văn Cảnh nghỉ ở nhà thì chắc chắn sẽ bị Châu Châu quấn lấy.
*Tô tô có phát âm là /su su/, Hạ Văn Cảnh là chú /shu shu/
Lúc đầu Hạ Văn Cảnh rất thích con trai.
Bởi vì hắn cảm thấy con trai con trai thân thể rắn chắc, bọn họ đều là nam tử hán, một ngươi là đại nam tử hán, người còn lại là tiểu nam tử hán, chắc chắn có thể đi chơi chung một chỗ. Hơn nữa, cho dù có đùa giỡn đến mức khóc luôn thì cũng không cần phải lo lắng, con ruột mà, chốc lát là quên ngay.
Nhưng mà điều hắn ta không ngờ là Thụy Nhi quá rắn chắc rồi, rắn chắc đến mức nào chứ? Nó không muốn Hạ Văn Cảnh bế mà thích nhất là tự mình bước đi. Còn lúc chưa biết đi thì nó sẽ ra sức đẩy tay của người lớn ra, muốn tự mình đi bộ.
Ngã cũng không khóc, bò dậy còn muốn đi tiếp. Dáng vẻ kia, chỉ cần tung nó lên thì nó cũng có thể phóng lên trời luôn vậy!
Sau đó Thụy Nhi biết đi thì lại không muốn người bế nữa, cũng không cần người dắt, dáng vẻ kiêu ngạo kia, Hầu phu nhân nói rằng: “Tuyệt! Chưa từng thấy đứa trẻ nào kiêu ngạo như vậy!”
Chẳng lẽ không kiêu ngạo sao? Chọn lúc ăn tết mà ra đời, khiến cả nhà mệt đến mức ăn cơm đoàn viên không ngon.
Nói mới nhớ, lúc Châu Châu ra đời cũng rất chọn thời điểm, làm mẫu thân đau cả một ngày mà vẫn không chịu ra, phụ thân vừa về thì đi ra ngay lập tức.
Nhưng Châu Châu lớn lên không kiêu ngạo, thích nói thích cười, còn rất vâng lời. Chỉ là ham chơi một chút, nhìn thấy cái gì cũng mới lạ, trong đầu chứa toàn chủ kiến kỳ lạ.
Nhưng người lớn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và đôi con ngươi đen láy như quả nho của cô bé thì cái gì cũng không nỡ không cho cô bé chơi.
Ngay cả Hầu gia nghiêm khắc như vậy cũng không tránh khỏi việc bế cô bé mấy lần.
Chưa kể đó còn là Hạ Văn Cảnh. Bị đứa trẻ xinh xắn dính người quấn quýt như vậy, hơn nữa đứa bé này lại biết chơi, hắn ta càng thêm yêu thương cô bé mà ghét bỏ đứa con ruột của mình.