Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Văn Chương tự xưng là nam tử hán đại trượng phu, cho dù thân thể ốm yếu nhưng cũng là chân nam nhi thiết cốt leng keng.
Nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt tươi như hoa của tức phụ, nhìn thân hình mảnh mai lả lướt của nàng, không hiểu sao mà hắn lại có cảm giác như được nàng bao bọc vậy.
Càng khiến cho người ta xấu hổ là hắn nhìn con ngươi trong veo trấn tĩnh của nàng thì lại có chút hưởng thụ, còn cảm thấy một chút tủi thân.
“Sao nàng lại cảm thấy như vậy?” Hắn rũ mắt xuống che đi nỗi ưu tư chân thật của mình, giọng điệu lãnh đạm tựa như đây chẳng phải là chuyện quan trọng gì cho cam.
Nhưng Vu Hàn Châu căn bản sẽ không bị biểu hiện giả dối của hắn đánh lừa. Lúc nàng quay về đã thấy hắn khó chịu không vui, lý cho chính là hắn muốn ra ngoài mà Hầu phu nhân không cho phép.
Vì vậy nàng mới thỏa đáng nói với hắn: “Thân thể của ngươi đã khá hơn lúc trước rồi, nếu chú ý cẩn thận thì cũng sẽ không dễ dàng bị xúc phạm. Ngươi nhìn đi, hơn nửa tháng rồi mà ngươi chưa bị bệnh gì đúng không? Ngươi không hề ốm yếu như trong tưởng tượng.”
Mặc dù Hạ Văn Chương vẫn rũ ánh mắt nhưng ngón tay được che dưới ống tay áo đã nắm chặt lại rồi. Đúng vậy! Hắn đâu có ốm yếu như vậy! Mẫu thân cũng cẩn thận quá rồi, không yên tâm về hắn quá rồi!
“Hơn nữa, ngươi muốn ra ngoài, nếu không cho ngươi đi thì ngươi khó mà tránh khỏi thất vọng. Thường đại phu nói, ngươi không thể tích tụ trong lòng, tích khí hại gan, không tốt đối với thân thể.” Vu Hàn Châu hạ giọng nói, “ Cho nên, ra ngoài hay không ra ngoài đều có thể khiến thân thể không tốt, vậy thì tại sao không ra ngoài, còn có thể khiến bản thân vui vẻ một chút.”
Hạ Văn Chương cảm thấy nàng nói rất có lý.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng rồi nói: “Nhan Nhan cực kỳ thông minh.”
Hắn thật lòng thật dạ cảm thấy như vậy. Nàng không chỉ có tâm địa hiền lành mà còn thông minh hơn người.
“Vậy để ta đi nói với mẫu thân.” Hắn nói xong thì đứng dậy ngay.
Đây là chuyện của bản thân hắn, tất nhiên là hắn muốn tự mình đi nói, vậy mới là hành động của nam tử hán đại trượng phu. Tức phụ đã tỏ ý ủng hộ, như vậy là đủ rồi.
“Đừng vội.” Vu Hàn Châu ngăn hắn lại, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Chiều nay ngươi không vui đúng không? Ta thấy sắc mặt của ngươi không tốt. Mà khoan hãy nói với mẫu thân, để qua tối nay xem sao. Nếu tối nay ngươi không bị bệnh thì ngày mai ta sẽ theo ngươi đi nói với mẫu thân.”
Hạ Văn Chương suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nàng nói rất có lý. Nếu hôm nay hắn sốt ruột nôn nóng đi nói với Hầu phu nhân, nhưng sáng mai lại bị bệnh thì chẳng phải là vô ích sao?
“Là ta quá hấp tấp rồi.” Hắn có chút hổ thẹn mà ngồi xuống.
Vu Hàn Châu cười nói: “Ngươi như vậy không thể coi là hấp tấp, người hấp tấp thực sự là người chẳng thèm chờ mà đã chạy ra ngoài từ lâu rồi.”
Nàng trấn an hắn.
Người bạn nhỏ của nàng có chút nhạy cảm tinh tế, nàng phải khen hắn thật nhiều, trấn an hắn thì mới khiến hắn không thể lúc nào cũng phiền muộn được.
Đám nha hoàn trong phòng thấy nãi nãi lại bắt đầu dỗ Đại gia thì ánh mắt lộ ra hâm mộ không thôi.
Tính tình của Đại nãi nãi cũng quá tốt rồi. Dáng người thì đẹp, tính cách cũng tốt, dỗ người thì cực kỳ kiên nhẫn mà lại có phương pháp, khiến những người không liên quan như bọn họ nghe vào cũng cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Người vui nhất không ai sánh được chính là Thúy Châu. Nàng ta đã ở bên cạnh Hạ Văn Chương từ lúc chỉ mới bảy tám tuổi, bao năm qua vẫn luôn hầu hạ mỗi Hạ Văn Chương, trong lòng xem hắn như đệ đệ để đối xử. Bây giờ thấy sống những ngày vui vẻ hạnh phúc như vậy thì trong lòng nàng ta vui mừng biết bao khỏi cần phải nói.
Từ trên xuống dưới trong Trường Thanh viện đều vì Hạ Văn Chương mà cảm thấy vui vẻ. Trong viện này cũng không có người chèn ép cạnh tranh, cho dù có thì cũng thông minh mà dằn lòng lại, không dám lộ ra bên ngoài.
Hầu phu nhân trị gia đúng là vô cùng nghiêm khắc, dám chèn ép cạnh tranh trong Trường Thanh viện, chọc tới Hạ Văn Chương, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện sống nữa! Lúc trước cũng không phải là chưa từng có đầy tớ bị đánh gần chết rồi lại bị bán ra ngoài.
Dùng cơm tối xong, viết lách một chút, chơi vài ván cờ rồi đến giờ ngủ.
Bởi vì nhớ đến ngày mai muốn đi ra ngoài chơi, Hạ Văn Chương cũng hơi vui vẻ, nằm trên giường mà mãi không ngủ được.
Đã một năm hắn không ra ngoài rồi. Lần trước ra ngoài là theo chân đệ đệ đi tham gia yến hội. Chính là lần gặp nàng kia.
Sau đó hắn về nhà thì bị bệnh, bệnh tình triền miên, hắn khó chịu trong phòng hơn hai tháng. Khoảng chừng một năm rồi chưa ra ngoài, khiến hắn nghĩ đến chuyện ngày mai có thể ra ngoài, đúng là định tâm chẳng đặng.
Vu Hàn Châu cũng không ngủ nhanh như vậy, nàng nhận ra hắn không buồn ngủ, hơn nữa hô hấp lúc thì dồn dập lúc thì chầm chậm, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, nàng đoán được hắn không tĩnh tâm được.
Nàng dứt khoát ngồi dậy, đắp chăn lên chân, nàng khẽ chọc cánh tay của hắn: “Này.”
Hạ Văn Chương nói ngay: “Sao thế?”
“Ngươi không ngủ được đúng không?” Vu Hàn Châu hỏi.
Hạ Văn Chương im lặng một chút rồi chọn nói thật: “Ta nghĩ đến chuyện ngày ma muốn ra ngoài mà không tĩnh tâm được.”
Vu Hàn Châu cảm thấy hơi buồn cười, nàng thầm nói, còn chưa chắc chắn là ngươi sẽ được ra ngoài đâu, chưa chắc Hầu phu nhân sẽ đồng ý với ngươi!
Nhưng lúc này nếu nói như vậy thì đêm nay hắn càng xoắn xuýt, càng không nghĩ đến chuyện đi ngủ.
Vì vậy nàng nói: “Ta xoa bóp đầu cho ngươi nhé?”
Xoa bóp một chút, chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng đi ngủ.
Hạ Văn Chương nghe vậy thì gì mà ngày mai ra ngoài chơi đều quên mất trong nháy mắt. Tất cả những gì có thể nghĩ tới lúc này là kê lên cặp đùi mềm mại của nàng, mùi hương thanh nhã vấn vít quanh chóp mũi, được ngón trỏ mảnh mai của nàng khẽ xoa.
“Không được.” Hắn cứng người, cổ họng hơi khô, “Ta, ta muốn ngủ.”
Hắn nói xong thì nhắm mắt lại ngay lập tức, cố gắng khiến bản thân ngủ đi.
Vu Hàn Châu đỡ cằm, yên lặng nhìn hắn. Được, nếu hắn có thể ngủ thì nàng cũng không là như vậy.
Nàng nghĩ vậy thì hơi ngứa tay. Từ khi bạn nhỏ khỏi bệnh rồi thì không chịu cho nàng đụng vào tóc nữa. Rõ ràng là xoa bóp đầu thoải mái như vậy mà hắn cũng không chịu.
Hắn còn nhớ là nam nữ chi biệt, không chịu thân cận quá với nàng. Tất nhiên là Vu Hàn Châu không thể ép buộc hắn, nếu hắn không muốn như vậy thì không phải là đôi bên đều có lợi nữa mà là nàng tự tư tự lợi rồi.
Hơn một tháng, ngày nào Vu Hàn Châu cũng thấy mái tóc đen nhánh mềm mượt mà không thể vuốt một cái, nàng cảm thấy thật đáng tiếc.
“Nàng đừng nhìn ta.” Lúc này, người bạn nhỏ đang nhắm chặt hai mắt cố chìm vào giấc ngủ lên tiếng.
Vu Hàn Châu nói: “Ngươi nhắm mắt mà sau biết được là ta đang nhìn ngươi?”
Hạ Văn Chương thầm nói, trực giác.
“Ta muốn ngủ rồi.” Hắn vừa nói vừa trở mình, đang nằm ngửa mặt đổi thành nằm nghiêng, hơn nữa còn là nằm nghiêng đưa lưng về phía nàng.
Hắn hướng lưng về phía nàng, hắn suy nghĩ một chút rồi túm tóc lại bỏ vào trong chăn.
Không thể bị nàng sờ tóc nữa. Nàng sờ một cái là không xong, vậy thì không được. Mặc dù rất thoải mái nhưng hắn có lực tự chủ của đại trượng phu.
Vu Hàn Châu thấy cố chấp như vậy thì biết hôm nay lại không vui rồi, nàng nhún vai một cái rồi nằm lại vào chăn.
Không biết là ai ngủ trước, tóm là hai người lần lượt đi ngủ.
Ngày tiếp theo.
Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương gần như thức dậy cùng lúc.
Hiện nay thân thể của Hạ Văn Chương đã khá hơn chút nên chất lượng giấc ngủ của hắn cũng không kém như trước nữa, bây giờ thời gian thức dậy càng ngày càng muộn, gần như là ngủ dậy cùng lúc với Vu Hàn Châu.
“Chào buổi sáng.” Hắn nói trước.
Sau khi hơi tỉnh táo, hắn nhớ lại chuyện ngày hôm qua, không nhịn được mà lại vui vẻ, hắn hơi nhổm người dậy rồi nhìn nàng nói: “Ta không bị bệnh. Có phải hôm nay có thể ra ngoài rồi không?”
Còn phải có sự đồng ý của Hầu phu nhân mới được, Vu Hàn Châu thầm nghĩ như vậy nhưng không nói ra miệng mà chỉ nói: “Chờ lát nữa chúng ta ăn cơm rồi đi nói với mẫu thân.”
“Ừm.” Hạ Văn Chương nói xong thì muốn rời giường ngay lập tức.
Nghĩ đến chuyện có thể đi ra ngoài khiến hắn không thể nằm được nữa. Nhưng sau khi hắn ngồi dậy thì bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, động tác vén chăn hơi ngừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn nàng: “Nàng…vẫn muốn ngủ một lát nữa sao?”
Nếu nàng còn muốn ngủ một hồi nữa thì hắn chờ một chút nữa cũng không sao cả.
Vu Hàn Châu cảm thấy rất buồn cười, nàng lắc đầu nói: “Không ngủ nữa, dậy thôi.” Nàng cũng ngồi dậy cùng hắn rồi nói: “Ta cũng rất mong đợi ra ngoài chơi.”
Hạ Văn Chương nghe câu này thì vui vẻ ngay tức khắc: “Cùng đi, chúng ta cùng đi.”
Vu Hàn Châu cảm nhận được sự vui sướng được bộc lộ trong lời nói của hắn, nàng không khỏi mỉm cười rồi xuống giường trước, nàng nói: “Người đâu.”
Mặc quần áo rửa mặt không nhắc tới.
Sau khi ăn điểm tâm xong thì hai người tới chính viện.
Từ khi thân thể của Hạ Văn Chương trở nên tốt hơn thì dần dần hắn cũng không cần phải ngồi xe đẩy nữa. Đi được nửa đường thì ngồi nghỉ trên hành lang dài một lát, sau đó lại đứng lên đi về phía trước.
Hôm nay hắn không có nhiều thời gian nên không tự mình đi mà ra khỏi cửa thì ngồi xe đẩy luôn, bảo đầy tớ đẩy hắn đến chính viện.
Hầu phu nhân thấy hắn tới sớm như vậy còn rất bất ngờ, bà đảo mắt thấy vẻ mặt của hắn còn có chút nông nóng, chân mày bà giật một cái, hơi đoán được ý nghĩ của hắn.
“Thỉnh an mẫu thân.” Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương tiến vào cửa hành lễ.
Hầu phu nhân gật đầu một cái rồi cười nói: “Chương Nhi, Nhan Nhi.”
“Mẫu thân, hôm nay con muốn ra ngoài.” Hạ Văn Chương nhắc lại chuyện này, bởi vì hôm qua tức phụ đã đưa ra chủ ý cho hắn, khiến trong lòng hắn cũng chắc chắn được mấy phần, dù sao thì vẫn có người đứng về phía hắn, “Xin mẫu thân cho phép.”
Hầu phu nhân cúi đầu xuống, nâng chén trà lên uống một hớp trà, sau đó nói: “Hôm qua ta đã trả lời con rồi, không được.”
“Mẫu thân, con muốn ra ngoài.” Hạ Văn Chương nhìn bà mà nói.
Cho dù Hầu phu nhân không ngẩng đầu lên cũng biết được vẻ mặt lúc này của con trai, trong lòng bà đau xót lâm râm nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói: “Không thể. Bảo Nhan Nhi ở nhà với con đi.”
Bà nói tới đây, nhưng cuối cùng lại không đành lòng đối xử hà khắc với con trai quá nên bà ngẩng đầu dỗ dành: “Mấy ngày nay con không đánh đàn, tại sao không mang ra rồi đánh đàn với Nhan Nhi chứ?”
Hạ Văn Chương nghe vậy thì hơi động tâm. Nhưng hắn lại muốn ra ngoài với tức phụ hơn, hắn biết, so với những chuyện như đánh đàn vẽ tranh thì tức phụ càng muốn ra ngoài hơn.
Ai lại không muốn đi ra ngoài một vòng và nhìn một chút chứ?
Nhưng mẫu thân kiên định như vậy làm cho hắn không tiện nói gì thêm nữa, ánh mắt nhất thời lộ vẻ thất vọng.
“Chương ca, ngươi đi ra trước đi, ta có lời muốn nói với mẫu thân.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương nghe vậy là biết được tức phụ muốn tranh chấp với mẫu thân vì chuyện của mình. Hắn không muốn khiến mẫu thân cảm thấy nàng không tốt nên lắc đầu nói: “Chúng ta trở về thôi.”
“Không.” Vu Hàn Châu nói thẳng, “Ngươi đi ra ngoài đi.” Nàng nói xong còn kêu Thúy Châu đi vào, “Mời Đại gia ra ngoài.”
Giữa hai người, hầu hết thời gian Thúy Châu đều nghe lời Vu Hàn Châu nhiều hơn một chút. Bởi vì Đại gia sẽ luôn nhường Đại nãi nãi, cho nên nghe lời Đại nãi nãi là không sai.
“Thưa Đại gia và phu nhân, hoa trong viện nở rất đẹp, người có muốn ngắm một chút không ạ?” Thúy Châu bước lên trước hỏi.
Hạ Văn Chương được ánh mắt của Vu Hàn Châu ra hiệu, hắn do dự một chút rồi đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Hầu phu nhân và Vu Hàn Châu.
Đối với chuyện con dâu cố ý một mình nói chuyện với mình, Hầu phu nhân cảm thấy có chút nghiền ngẫm chứ cũng không tức giận, bà còn rất muốn biết lát nữa nàng muốn thuyết phục bà như thế nào.
Nhưng vẻ mặt của bà lại lãnh đạm: “Con muốn nói gì với ta?”
Vu Hàn Châu vén áo thi lễ với bà trước rồi mới nói: “Mẫu thân, những lời tiếp theo của con có thể không được xuôi tai, nếu mẫu thân muốn trách tội thì hãy nghe con nói xong có được không ạ?”
“Con nói đi.” Hầu phu nhân nói.
Vu Hàn Châu nói: “Con biết dụng ý của mẹ khi không cho Chương ca ra ngoài. Theo như lời nói lúc trước của Thường đại phu rằng ‘Có thể sống quá hai mươi tuổi’, nhưng mẫu thân đã hỏi ông ấy là sống đến bao nhiêu tuổi chưa ạ?”
Hầu phu nhân vốn đang lười biếng tùy ý mà thổi bọt trà, nghe vậy thì nắp chén đụng phải thành chén rồi phát ra âm thanh lanh lảnh.
Bà không thể điềm tĩnh được nữa, tay khẽ run, đặt chén trà lên bàn rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Nếu thân thể của Chương ca có thể dễ dàng điều dưỡng cho tốt thì mười chín năm qua đã không qua đau ốm triền miên như vậy.” Vu Hàn Châu nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại lộ ra chút bình tĩnh khó tả, “Nếu huynh ấy thật sự có thể sống được quá hai mươi tuổi nhưng có thể sống được mấy năm nữa đây? Mẫu thân, người đã nhốt huynh ấy mười chín năm, chẳng lẽ người muốn nhốt huynh ấy mãi cho đến ngày đó hay sao?”
Lần này Hầu phu nhân ngồi cũng không yên nữa rồi, những chuyện mà lúc trước không dám nghĩ chính là bị chọc thủng như thế này, sắc mặt bà trở nên trắng bệch, môi cũng run rẩy.
“Nếu không thì sao? Dung túng cho nó ra ngoài rồi mặc nó bất chấp nguy hiểm sao?” Hầu phu nhân nói, “Nó không xảy ra chuyện thì tốt, nhưng lỡ như bị gì thì hai mươi tuổi cũng không qua nổi, có thể nói như thế nào nữa?”
Con trai buồn rầu không vui nhưng còn sống và con trai vui vẻ thoải mái nhưng lại chết sớm, phải chọn như thế nào cũng đều như khoét vào tim của Hầu phu nhân.
“Người sống trên đời cần có ý nghĩa.” Vu Hàn Châu nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh vững vàng và mang theo chút phục lực, “Chi bằng mẫu thân hãy đứng ở góc độ của Chương ca mà suy nghĩ xem. Đợi đến ngày huynh ấy qua đời, khi hồi tưởng lại cuộc đời thì trong trí nhớ mãi mãi là bốn góc không trung, gặp người luôn có khuôn mặt như vậy, ăn thức ăn như vậy, dùng điểm tâm như vậy, chưa hề thay đổi khẩu vị. Chẳng lẽ huynh ấy có thể vỗ ngực nói một câu, không hối hận đã tới thế giới, chẳng hề tiếc nuối.”
Trái tim của Hầu phu nhân như bị khoét vào, bà cũng không thể vỗ ngực mà nói bốn chữ “Chẳng hề tiếc nuối” được.
Nói chính xác rằng, con trai của bà tới thế giới này một lần, những chuyện tiếc nuối quá nhiều, hơn rất nhiều so với những gì mà hắn nhận được.
Môi bà ngập ngừng, nói không nên lời.
Giọng nói Vu Hàn Châu chậm rãi: “Mẫu thân, Chương ca cũng không phải là người lỗ mã.ng, cho dù huynh ấy có ra ngoài đi chăng nữa thì cũng sẽ không mạo hiểm. Huynh ấy đã nói với con, nếu ra ngoài thì sẽ chọn một trà lâu thanh tịnh rồi ngồi một lát. Cũng không cần phải rất lâu, nửa giờ là đủ rồi.”
Nàng nói tới đây thì giọng nói mang theo sự khẩn cầu: “Mẫu thân, con sẽ đi theo bên cạnh huynh ấy, Thúy Châu cũng sẽ đi theo, bọn con sẽ chăm sóc huynh ấy thật tốt.”
Nàng đã nói đến mức này rồi thì sao Hầu phu nhân có thể cự tuyệt được nữa chứ?
Trong lòng nàng cũng biết rằng, gì mà “Thân thể khỏe hơn chút rồi ra ngoài” thì đều là dối lừa cả. Trừ phi hắn khỏe mạnh như Văn Cảnh vậy, nếu không thì Hầu phu nhân sẽ không yên tâm để hắn ra ngoài.
“Được.” Bà sầm mặt xuống, cuồi cùng bà cũng đồng ý, “Chỉ nửa giờ mà thôi, nhiều hơn thì không cho phép.”
Vu Hàn Châu nở nụ cười rồi phúc thân: “Vâng ạ, đa tạ mẫu thân thương yêu. Vậy con đi nói tin tốt này cho Chương ca đây ạ.”
Giọng điệu của nàng nhanh nhẹn thoải mái khiến tâm tình của Hầu phu nhân cũng phấn chấn đôi chút, bà tưởng tượng khi con trai biết được mình có thể ra ngoài mà không khỏi vui vẻ.
Nhưng bà là mẫu thân, vẫn nên phải uy nghiêm, nhẫn nại không lộ ra sự vui vẻ mà lãnh đạm nói: “Đi đi.”
“Nhan Nhi cáo lui.” Vu Hàn Châu cười phúc thân rồi lui ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cửa nàng đã nói với Hạ Văn Chương: “Chương ca, mẫu thân đồng ý rồi!”
Hạ Văn Chương đang rũ mắt ngắm hoa trong viện, ánh mắt hắn bật ra sự vui sướng: “Thật sao?”
Dĩ nhiên là thật.
Trên đường trở về Trường Thanh viên, dưới chân Hạ Văn Chương còn có có phần như bước trên mây. Hắn có thể ra ngoài!
Do tức phụ thuyết phục mẫu thân!
Sao vận mệnh của hắn lại tốt như vậy, cưới được tức phụ tốt như vậy!
“Vì để mẫu thân yên tâm nên ta nói với mẫu thân rằng chúng ta chỉ ngồi trong trà lâu một lát thôi, không quá nửa giờ.” Vu Hàn Châu thấp giọng nói, “Ngươi chớ thất vọng, chúng ta trước lạ sau quen, lần nào cũng bình an quay về thì mẫu thân sẽ yên tâm, sau này muốn đi đâu thì nói sau.”
Khóe miệng của Hạ Văn Chương không ngừng cong lên, hắn dịu dàng nói: “Được, đều nghe nàng hết.”
Hắn có thể ra ngoài! Còn là ra ngoài với tức phụ!
Trở lại Trường Thanh viên, hắn sẽ bảo nha hoàn mang tới cho hắn bộ quần áo đẹp nhất để mặc.
Mặc dù hắn như vậy nhưng cũng phải cố gắng khiến bản thân nhìn đẹp một chút, không khiến nàng mất mặt.
Nha hoàn hầu hạ hắn thay quần áo, Thúy Châu sắp xếp những đồ dùng cần thiết phải mang theo, ví dụ như thuốc viên ứng phó nhu cầu bức thiết.
Trong lúc bề bọn, Hạ Văn Cảnh chạy từ bên ngoài vào: “Ca muômun ra ngoài sao?”
Hắn ta người cao chân dài, chạy lại nhanh, dường như giọng nói vừa dứt thì người đã ở trong phòng rồi, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ mặt nhiệt tình tràn trề: “Đệ đi cùng mọi người!”