Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xe ngựa dừng ở cổng An phủ.
Hạ Văn Chương xuống xe trước, sau đó duỗi hai tay ra đỡ Vu Hàn Châu xuống xe.
Vẻ mặt của hắn nghiêm túc như thể chuyện giúp nàng xuống xe ngựa là chuyện không thể chối từ vậy. Nhưng Vu Hàn Châu nhìn đôi tay gầy gò xanh xao của hắn, rồi lại nhìn cơ thể gầy như bộ xương thì trong lòng có loại cảm giác “Chỉ cần đụng một cái thôi là hắn sẽ vỡ ra từng mảnh.”
“Xuống xe.” Hạ Văn Chương thấy nàng chần chừ nhưng vẫn kiên trì duỗi tay ra.
Dụ Hàn Châu không thể làm gì khác hơn là vịn lấy tay của hắn, rất cẩn thận không dùng lực mà nhẹ nhàng đi xuống. Lúc hai chân chạm lên mặt đất thì nàng nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt mắt cười với hắn rồi nói: “Cám ơn.”
Cám ơn ngươi đã đỡ ta, cũng cám ơn ngươi không vỡ ra.
Hạ Văn Chương cúi đầu nhìn nàng, mím môi nói: “Ừm.”
Hắn đỡ nàng là chuyện nên làm. Hôm nay nàng hồi môn, hắn không thể thêm ánh sáng cho nàng thì ít nhất hắn cũng không thể để nàng quá mất thể diện.
“Chúng ta đi vào thôi.” Vu Hàn Châu nói.
Hai người bước lên bậc cửa, bước vào cửa rồi đi vào trong.
Phủ đệ của An gia cũng khá là lỡn, với sức khỏe của Hạ Văn Chương, nếu hắn đi thẳng một đường vào chính viện thì sợ rằng sẽ chịu không nổi.
Đám người Thúy Châu mang theo xe đẩy, lúc này nàng ta đang đẩy xe đẩy đi theo sau hai người, thấp giọng nói: “Đại gia.”
Vẻ mặt của Hạ Văn Chương trở nên khó coi ngay lập tức. Hắn liếc ra sau một cái, ánh mắt dừng trên xe đẩy, đôi môi vốn đã không có huyết sắc giờ lại càng chẳng có tí màu nào.
Thúy Châu kiên trì khuyên nhủ: “Đại gia, đây là vì lo cho thân thể của người.”
Hạ Văn Chương không nói lời nào, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Vu Hàn Châu thấy trán của Thúy Châu cũng đã ướt đẫm mồ hôi, nàng nghĩ một chút rồi nói với Hạ Văn Chương: “Thúy Châu nói rất có đạo lý. Hơn nữa, sức khỏe ngươi như thế nào thì nhà mẹ ta cũng đã biết hết rồi, đừng miễn cưỡng chống đỡ.” Nàng nói xong còn cười với hắn một cái, “Hay là ta đẩy ngươi nhé?”
Nàng đã quan tâm đến cảm xúc của hắn như vậy thì cho nên hắn cũng không cần xoắn xuýt như vậy nữa nhỉ?
Hạ Văn Chương cũng không muốn xoắn xuýt nữa. Đặc biệt là sau khi nghe nàng nói thì lại càng không muốn xoắn xuýt chuyện này làm gì nữa. Chẳng qua là hắn bực bội với cơ thể của mình, đáng thất vọng như vậy, làm liên lụy đến nàng về nhà mẹ lại mất hết thể diện.
Anh Ôn Noãn cũng không muốn vướng bận, nhất là nghe xong nàng lại càng khó vướng, anh chỉ hận thân mình thật không xứng, thật khiến nàng mất mặt khi về với gia đình.
“Cứ để Thúy Châu đẩy là được rồi.” Hắn rũ mắt rồi ngồi lên xe đẩy, không nỡ để nàng đẩy hắn.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện nàng đẩy thì tâm tình của hắn không khỏi khá hơn một chút, lúc hắn ngước mắt lên lần nữa thì trên mặt đã không còn không vui: “Đi thôi.”
Thúy Châu vội vàng đẩy hắn đi về phía trước.
Vu Hàn Châu đi bên cạnh, cùng hắn đi về phía trước. Nàng lại không căng thẳng lắm, còn giới thiệu cảnh trí trong nhà: “Đệ của ta từng rất thích chạy chơi trên đoạn hành lang dài này.”
“Thấy hòn đá kỳ lạ kia không?” Hồi còn nhỏ ta cứ cảm thấy đó là do một con mèo lớn biến thành, đến buổi tối nó sẽ sống lại, ăn thịt mấy đứa trẻ không nghe lời.”
Hạ Văn Chương nghe nàng nói mà không khỏi cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt thỉnh thoảng lại quyến luyến cảnh trí xung quanh, nhưng lại ngừng trên mặt nàng nhiều hơn.
Từ Hạ gia tới An gia, không biết là có phải hoàn cảnh thay đổi hay không mà hắn luôn cảm thấy nàng rất khác.
Mà cho dù nàng là ai đi chăng nữa thì đều không giống với nữ tử lần đầu tiên hắn nhìn thấy kia. Niềm vui nhàn nhạt dâng lên trong lòng hắn, người lúc đầu đâu,
Và cho dù nàng ấy là ai, nàng ấy cũng rất khác so với người phụ nữ mà nàng ấy nhìn thấy lần đầu tiên, trong lòng anh có một niềm vui yếu ớt, hóa ra con người lại phức tạp như vậy, hắn có thể từ từ hiểu nàng.
Lúc sắp tiến vào chính viện thì Hạ Văn Chương nói: “Dừng lại.”
Sắp đến rồi, hắn có thể đi bộ vào.
Đúng lúc Vu Hàn Châu đang nói chuyện với đám đầy tớ của An phủ nên không chú ý tới bên này, thấy vậy nên Thúy Châu thấp giọng khuyên nhủ: “Đại gia, ngồi thêm một đoạn đi. Đã ngồi tới đây rồi thì chi bằng ngồi tới nơi luôn. Để lát nữa thấy An đại nhân và An phu nhân thì người mới có đủ tinh lực để ứng đối ạ.”
Nàng ta khuyên nhủ cũng có đạo lý nhưng lại khiến Hạ Văn Chương càng khó chịu hơn. Đều tại hắn vô dụng, liên lụy đến nàng phải chịu người ta dùng ánh mắt khác thường để nhìn, người người đều thầm nói nàng gả cho một con ma bệnh.
Hắn muốn mình trở nên tốt hơn, giống như một nam nhân bình thường vậy, sải bước như gió mà đi, như vậy thì người khác sẽ không dùng ánh mắt khác thường mà nhìn nàng nữa.
Nhưng hắn chợt nghĩ tới, hắn sẽ không có ngày trở nên tốt hơn đó được, Thường đại phu đã nói rằng hắn sẽ không sống được qua hai mươi tuổi.
Hắn là người không có tương lai, không chỉ bây giờ hắn khiến nàng mất mặt mà sau này còn khiến nàng càng mất mặt hơn.
Tâm tình của hắn lên xuống kịch liệt như vậy, tất nhiên là Thúy Châu chăm sóc hắn từ nhỏ tới lớn phát hiện ra, vậy nên nàng ta vội vàng thấp giọng khuyên nhủ: “Nãi nãi thật là tốt với Đại gia, lúc nãy còn muốn đẩy Đại gia nữa, nô tỳ chưa từng thấy người nào có tình có nghĩa như vậy cả.”
Nàng ta từng thấy hay chưa thì không nói, nhưng lúc nói ra những lời này lại như đâm vào tim của Hạ Văn Chương vậy.
Tâm tình của hắn trở nên tốt hơn ngay lập tức. Những chuyện phiền muộn kia, những thứ không vui kia bị đuổi đi sạch tinh ngay tức thì. Rõ ràng hắn vẫn là người không có ích kia, rõ ràng hắn vẫn đang ngồi trên xe đẩy, rõ ràng hắn cực kỳ không có thể diện, nhưng nàng lại sẵn lòng đẩy hắn, những tâm tình ướt lạnh kia đều đã bay đi hết.
Hắn mím môi, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên: “Nàng ấy là người rất tốt.”
Thúy Châu thấy cuối cùng hắn cũng vui vẻ trở lại thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nàng ta nghĩ thầm chỉ cần nhắc đến nãi nãi là Đại gia có thể vui vẻ ngay lập tức, sau này dễ dụ dỗ rồi.
Lúc đi tới cửa chính viện thì rốt cuộc Hạ Văn Chương cũng xuống khỏi xe đẩy. Không trải qua mệt nhọc cùng với tâm tình không tệ nên tinh thần của hắn trông rất tốt.
“Chúng ta đi vào thôi.” Hắn cúi đầu nói với Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu gật đầu với hắn: “Ừm.”
Hai người nắm tay nhau đi vào.
Bên trong chính đường, An đại nhân, An phu nhân đang ngồi trong nhà chính, vẻ mặt không nhìn ra được là tốt hay là không tốt.
Đối với con rể và khách quý cần phải tiếp đãi ngày hôm nay thì người của An gia cũng chưa nghĩ ra phải đối mặt thế nào. Tên ma ốm của Hạ gia kia không biết sao lại đầu độc con gái nhà bọn họ, khiến con gái điên điên khùng khùng, muốn gả cho hắn bằng được, chuyện này làm cho cảm quan người của An gia đối với Hạ Văn Chương cực kỳ không tốt.
Mà đối với con gái cũng không tức giận gì cả. Ngày thường có chút tùy hứng, ngược lại cũng coi như thôi, không sao cả. Nhưng lúc này lại vì một nam nhân mà ầm ĩ với trong nhà như vậy, những quy củ học bao nhiêu năm đều cho chó ăn rồi!
Nghĩ đến những ầm ĩ trước khi xuất giá khiến bọn họ chẳng hề muốn thấy nàng chút nào, nhưng vẫn cứ quan tâm, không biết sau khi gả tới đó thì nàng sống có tốt không?
Trong tâm tình cực kỳ sốt ruột, lo lắng, phiền muộn và mong đợi, cuối cùng bọn họ cũng thấy được hai người đang tay trong tay mà bước vào.
Nam nhân gầy như một bộ xương, trông dễ vỡ đến mức chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi là sẽ sụp đổ, rất là hại mắt. Đứa con được chiều chuộng đứng bên cạnh hắn lại đang rũ mắt, không dám nhìn vẻ mặt của bọn họ.
“Hừ!” An đại nhân hừ lạnh một tiếng.
Lúc này Vu Hàn Châu mới ngẩng đầu lên, kéo tay Hạ Văn Chương rồi bước nhanh lên phía trước, sau đó quỳ xuống: “Phụ thân, mẫu thân.”
Hạ Văn Chương cũng cung cung kính kính mà quỳ xuống: “Nhạc phụ, nhạc mẫu.”
An đại nhân lại hừ lạnh một tiếng, sau đó thì bị An phu nhân trừng mắt một cái. An phu nhân rũ mắt nhìn hai người rồi lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi.”
Hạ Văn Chương cắn răng, nhanh chóng đứng dậy, sau đó đỡ Vu Hàn Châu.
Hắn ngồi xe đẩy cả đoạn đường nên đã nghỉ ngơi dưỡng sức cả đoạn đường, lúc này tinh lực vừa đủ nên khi thực hiện xong động tác này lại không xảy ra sơ suất gì cả. Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó là mỉm cười một cái với Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu biết hắn muốn thể hiện nên không đả kích hắn mà cười đáp lại hắn.
Cảnh tượng này rơi vào mắt của An đại nhân và An phu nhân, lại cảm thấy hại mắt. Bọn họ đều không hiểu nổi rốt cuộc là con gái bị sao vậy? Tại sao lại vừa ý tên ma ốm này được chứ?
Mà Hạ Văn Chương cũng không dám chạm tay nàng thêm nữa, sau khi đỡ nàng dậy thì vội vàng rụt tay về, quay sang nắm bàn tay thành quyền mà nói: “Đại ca, Nhị ca, Tiểu đệ.”
Tam huynh đệ của An gia đáp lễ lại hắn ngay lập tức: “Muội phu.” “Tỷ phu.”
Sau đó hai người ngồi vào chỗ của mình rồi bắt đầu một cuộc trò chuyện hoàn toàn khách sáo mà không hề nhiệt tình.
“Đường đi tới đây, có thuận lợi không?”
“Đến đây, dâng trà cho cô gia.”
“Sức khỏe của cô gia tốt hơn chút nào chưa?”
Không ai nói chuyện Hạ Văn Chương không thể uống trà. Thúy Châu không nói, Hạ Văn Chương cũng không nói. Hắn nhận lấy trà rồi cám ơn, sau đó nhấp một ngụm.
Đây không phải là lúc bình thường. Hắn và vợ lại mặt, vốn dĩ đã không được chào đón cho lắm, nếu hắn còn từ chối nữa thì hôm nay chẳng thể nào mà dễ chịu cả. Cũng may là hắn chỉ nhấp nhẹ một ngụm mà thôi, việc đó cũng sẽ không gây tổn hại sức khỏe quá lớn.
“Khá hơn trước một chút rồi ạ.” Cho dù có tốt hay không đi chăng nữa thì Hạ Văn Chương cũng phải nói tốt.
Mà ngay khi An đại nhân hỏi câu kia xong thì ông ấy cảm thấy hơi hối hận.
Con ma ốm này trông gầy gò ốm yếu như vậy, ai cũng nói rằng hắn sẽ sống không quá hai mươi tuổi, bây giờ lại hỏi như vậy, bản thân biết đó là quan tâm nhưng liệu hắn có nghĩ nhiều hay không, nghĩ rằng bọn họ đang giễu cợt hắn, cố ý khiến hắn khó chịu?
Cũng mà mà hắn thoải mái tự nhiên mà trả lời, khiến An đại nhân thở phào nhẹ nhõm, ông ấy gật đầu một cái: “Vậy thì tốt.”
Rốt cuộc ông ấy cũng thấy Hạ Văn Chương thuận mắt hơn chút. Mặc dù hắn bệnh tật như vậy nhưng cũng may là hắn không hẹp hòi, nếu không con gái gả cho hắn thì đúng là sống không yên ổn.
An gia phụ tử nói chuyện với Hạ Văn Chương, An phu nhân nháy mắt với Vu Hàn Châu, hai mẹ con lùi ra khỏi nhà chính.
Lúc đi tới gian thứ, An phu nhân ngồi xuống giường đất trước, bà ấy xị mặt xuống, nhìn Vu Hàn Châu mà không nói lời nào.
Vu Hàn Châu thấy vậy thì lanh trí quỳ xuống: “Mẫu thân.”
An phu nhân thấy dáng vẻ khôn ngoan của nàng lúc này hoàn toàn khác với dáng vẻ điên cuồng trước khi thành thân thì bà ấy lại nhất thời nổi nóng, không nhịn được mà vỗ cái bàn đất một cái!
Này là gả đi rồi thoải mái đắc ý sao? Rồi bày ra dáng vẻ khôn ngoan như vậy sao?
“Tên ma ốm kia tốt vậy sao?!” Bà ấy không khỏi tức giận.
Vu Hàn Chu có thể trả lời như nào đây? Chuyện này cũng không phải là do nàng làm ra. Chẳng qua là gả cho Hạ Văn Chương đúng là không tệ. Cái gọi là không tệ này không phải là không tệ chủ yếu về mặt ý nghĩa mà thôi đâu.
Trong mắt của hầu hết mọi người, một nam nhân như vậy, hắn không có khí lực khỏe mạnh thì không thể mang lại hạnh phúc cho vợ được. Hắn không thể đọc sách làm quan, không thể mang lại vinh dự cho vợ, là một thí sinh cực kỳ kém.
Nhưng theo quan điểm của Vu Hàn Châu, mặc dù sức khỏe của hắn không tốt nhưng được đầy tớ chăm sóc chứ không liên quan đến nàng. Mặc dù hắn không thể đọc sách làm quan nhưng bản thân Hầu phủ đã có địa vị và tài sản tương đối, nàng làm vợ hắn cũng sẽ không phải chịu khổ.
Hơn nữa, bởi vì sức khỏe của hắn mà nàng không phải làm tròn nghĩa vụ vợ chồng. Hạ Văn Chương cũng sẽ không nạp thêm nhiều tiểu thiếp rồi sinh ra rất nhiều con, gây thêm phiền phức cho nàng. Chỗ nào không tốt chứ?
“Mẫu thân, con sai rồi.” Nàng cúi đầu biết điều nhận sai, “Con phụ lòng thương yêu của mẫu thân, mẫu thân mắng con đi mà.”
An phu nhân đâu còn hơi sức mà mắng nàng nữa chứ?
Nên mắng hay không nên mắng thì lúc đầu cũng đã mắng hết rồi. Giờ nàng đã trở thành vợ của người khác, mắng nàng thì còn có ý nghĩa gì nữa?
“Đứng lên đi.” An phu nhân lãnh đạm nói, “Lúc trước cũng không thấy con quỳ vững chắc như vậy, đầu gối không đau sao?”
Vu Hàn Châu ngoan ngoãn đứng dậy rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh An phu nhân, kề sát vào cánh tay của bà ấy rồi tựa mặt vào vai bà ấy.
“Đúng là oan gia!” An phu nhân không nhịn được mà vỗ một cái lên cánh tay nàng, rồi lại cẩn thận hỏi nàng: “Ở Hạ gia thế nào? Có ai tức giận với con không?”
Vu Hàn Châu trả lời từng câu một.
An phu nhân nghe nàng nói rằng sống ở Hạ gia vẫn ổn thì hừ lạnh một tiếng: “Con gái quý báu của ta gả cho đứa con trai bệnh liên tục của bà ta làm dâu, nếu bà ta dám lạnh nhạt với con thì ta sẽ không tha cho bà ta đâu!”
Bên kia, An gia phụ tử cũng đang nói chuyện với Hạ Văn Chương.
An đại nhân thấy học vấn của Hạ Văn Chương không tệ, lại chẳng hề thua kém với người con trai trưởng được chuyên tâm giáo dưỡng thì hết sức bất ngờ: “Con đọc sách không tệ.”
Hạ Văn Chương cố ý thể hiện bản thân, thấy nhạc phụ đại nhân thừa nhận hắn như vậy thì tức khắc vui vẻ, hắn nói: “Thân thể con không tốt, chuyện khác cũng không làm được nên chỉ đành đọc chút sách mà thôi.”
An đại nhân nghe vậy thì vẻ mặt lộ ra sự thương tiếc. Là một hạt giống đọc sách, nhưng đáng tiếc là mạng không tốt, trời sinh chỉ có khí lực như vậy mà thôi.
Từ nhỏ Hạ Văn Chương đã thân yếu nhiều bệnh, quen thuộc nhất là phát hiện vẻ mặt thương hại của người xung quanh, hắn bỗng chốc lo lắng.
Hắn cứ mãi nói chuyện nhiều như vậy, lại chẳng uống được mấy hớp nước nên cổ họng lúc này vừa khô vừa ngứa, vừa lên tiếng thì đã ho một cách dữ dội.
Dường như ho đến mức ho cả phổi ra luôn vậy!