Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ngày ba bữa
Beta: Cyane
Trước khi Vân Sâm rời khỏi giếng, cô xé một trang trống trong nhật ký rồi dùng bút viết lại mảnh ghi chú, sau đó để vào túi nhựa rồi đặt lên bàn: “Xin chào, em là Vân Sâm, cảm ơn chị Đỗ Quyên rất nhiều vì sự giúp đỡ của chị. Em sẽ ghi nhớ lòng tốt của chị mãi mãi.”
Đồ vật từ cái giếng dưới lòng đất của Đỗ Quyên rất nhiều, đều là những thứ rất có ích cho việc sinh tồn.
Dưới sự trợ giúp của Tòa Thành Nát, Vân Sâm đã vác được cái đống đồ ấy về tới nhà.
Cô nóng lòng muốn xem lại đồ đạc đã mang về.
Một chiếc đèn dầu, không phải cái trên bàn mà là một chiếc khác nằm lẫn lộn trong đống đồ đạc.
Vân Sâm không lấy đèn dầu trên bàn, cô tin rằng Lý Đỗ Quyên lợi hại như vậy nhất định vẫn còn sống. Nếu khi quay lại cô ấy không thể đốt đèn dầu thì cũng sẽ không thể nhìn thấy tờ giấy mà cô để lại.
Dầu hỏa dùng để đốt đèn dầu cũng đã được chuẩn bị sẵn, một thùng dầu màu đỏ đã được đổ đầy.
Nhiên liệu có rồi, dụng cụ đốt lửa cũng có, hơn hai mươi hộp diêm to bằng lòng bàn tay được đựng trong chiếc túi, mỗi que diêm đều có thể sử dụng được, không hề bị ẩm.
Dây thép ba lớp có thể chần sạch cái lon nhôm, dùng làm ấm đun nước hay gì cũng được.
Vân Sâm cầm lon nhôm trong lòng bàn tay lắc nhẹ, nghe loảng xoảng rất vui tai.
“Ngài xem, tôi có ấm nước mới nè.”
Cô rất vui vẻ.
Dây leo nằm xuống cạnh Vân Sâm, rõ ràng có rất nhiều đồ của con người cũng không khiến cô vui như vậy.
Vân Sâm không để ý, cô tiếp tục xem xét đồ vật.
Ba lon bánh quy khô, mỗi lon bốn ký, tuy đã hết hạn từ lâu nhưng chỉ cần không bị hư thì vẫn có thể ăn được.
Hai thùng nước khoáng, mỗi thùng có năm bình, mỗi bình năm lít.
Hai đầu dây leo núi đều có nút thắt, hai cuộn dây câu dài và một đèn pin quay tay đa năng.
Khi Vân Sâm ở Trung Châu đã nhìn thấy những đồ vật tương tự nên đều biết tên gọi của chúng. Trong lòng cô cũng biết rõ ở thời buổi tận thế mà ma quỷ hoành hành thì cây đèn pin này quý giá biết bao.
Tòa Thành Nát tò mò nhìn chằm chằm vào cây đèn pin trông như viên gạch nhỏ trên tay cô.
Cây đèn pin quay tay này có hình chữ nhật, lớn hơn tay cô một chút. Mặt chính có vài nút xoay và số, hình như có cả chức năng radio, mặt sau là tay quay, bên hông là công tắc.*
(*Đèn pin quay tay)
Cô quay tay cầm khoảng một phút, sau đó ấn nút, ngọn đèn trên đỉnh phát ra ánh sáng.
Dây leo dựng hẳn người kinh ngạc không thôi. Anh vươn cành chạm nhẹ vào chỗ phát ra ánh sáng của đèn pin, chưa được một giây sau lại bật người lui về.
Vân Sâm nhấn một nút khác, trong khe hở của đèn pin chiếu ra một tia sáng khác.
Cô quay đèn pin lại, phát hiện thứ này còn có thể sử dụng như một cái đèn bàn nhỏ.
“Đúng là món đồ tốt.”
Không biết sử dụng được trong bao lâu, đợi tí nữa thử lại sau vậy. Cô tắt đèn pin, đang định cất đi thì dây leo trên tay cô chỉ vào hai nút tròn trên đèn pin.
Vân Sâm nói: “Đây là radio, tôi cũng không biết có dùng được hay không nữa.”
Cô ấn nút trên mặt trước của đèn pin.
“Rè rè rè…”
Âm thanh dòng điện chạy vang lên không ngớt.
Lần đầu Tòa Thành Nát nghe thấy âm thanh này, anh vui vẻ xoay vòng vòng.
Vân Sâm xoay hai nút điều chỉnh ở mặt trước.
“Rè rè…”
“Rè…”
“Rè… A… rè…”
“Vừa rồi có một giọng nói phát ra đúng không?” Vân Sâm dừng tay lại, kinh ngạc nhìn về phía dây leo đang đứng thẳng.
Tòa Thành Nát cũng không xác định được.
Vân Sâm cẩn thận xoay cả nửa ngày cũng chỉ nghe được tiếng rè rè, cho đến khi dùng hết điện thì cô mới dừng lại.
Thôi cứ cho là nghe nhầm đi.
Vân Sâm lắc đầu, không để ý đến chuyện này nữa.
Thời lượng của đèn pin quay tay ước chừng khoảng mười phút, lâu hơn cô nghĩ.
Cô bỏ đèn pin vào trong túi, tiếp tục thu dọn những thứ khác.
Trên tấm ga trải giường bằng vải bông sọc, cô vốn định lấy giấy báo gói lại, nhưng khi cánh tay lướt qua hai món đồ dài bằng da, cô không kiềm được dừng lại rồi cầm chúng lên.
Cô mở ra nhìn, ánh mắt kinh ngạc.
Đó là hai con dao vừa dài vừa sắc bén.
Khi trẻ em ở Trung Châu tham gia khóa học sinh tồn, những người lớn nói rằng dao là vật dụng không thể thiếu khi sinh tồn ở nơi hoang dã, một con dao tốt sẽ có rất nhiều lợi ích.
Bây giờ hầu hết những con dao trong tay con người đều là những con dao trước ngày tận thế để lại, hỏng một cái là thiếu một cái.
Sau khi rút dao ra khỏi bao da, một tia sáng sắc bén hiện lên. Vân Sâm lại cảm thấy Lý Đỗ Quyên vô cùng lợi hại, vậy mà cô ấy lại có thể tùy ý đưa con dao này cho người khác.
Con dao bên tay trái có màu đen, ngay cả lưỡi dao cũng vậy. Trên chuôi dao có ba con ốc, phần đuôi có một cái lỗ để treo lên. Cả cây dao dài khoảng hai mươi sáu cen-ti-mét, đầu lưỡi dao hình giọt nước chiếm một nửa chiều dài.
Khi cầm lên tay thì trọng lượng vừa phải, Vân Sâm vung dao chém hai phát, vui vẻ nói: “Tôi nói ngài nghe, con dao này rất tiện dụng, ngài xem chiều dài của nó vừa hợp để lột da thỏ hoang, tốt hơn hẳn so với con dao chuyên dụng kia của tôi.”
Tòa Thành Nát nhìn cô gái cười ngoác cả miệng khi nói ra câu “Lột da thỏ hoang”, không biết vì sao dây leo lại hơi run lên.
Vân Sâm nhìn sang con dao khác.
Lưỡi dao màu đen bạc, chiều dài chuôi dao cũng không khác mấy so với cây trước, nhưng lưỡi dao dài hơn cũng có phần thanh mảnh hơn, trên thân dao có một vết lõm, là dao dùng để chiến đấu.
Chuôi dao làm bằng loại da dày, cầm trên tay có cảm giác nặng hơn so với con dao vừa nãy, khi chém xuống âm thanh phát ra nghe cũng nặng nề hơn.
Vân Sâm cười ngoác miệng, cô bỏ hai con dao vào bao, ôm chúng vào trong ngực rồi dí sát vào mặt cười ngây ngô.
Tòa Thành Nát: “…”
Những thứ còn lại ngoại trừ cuốc và xẻng hơi to ra thì đều chiếm rất ít diện tích.
Vân Sâm mở một cục giấy ra, bên trong là dây nilon được cuộn tròn lại, vừa mở ra đã thấy đó là một chiếc thắt lưng.
Cô lập tức đeo nó lên người, thắt nhỏ lại.
“Nhìn tôi có sức sống hơn đúng không?”
Tòa Thành Nát cho rằng lúc này cô gái trông như trái hồ lô, vì thế thật lòng gật đầu.
Vân Sâm: “…”
Tòa Thành Nát không biết vì sao cô gái lại quay lưng về phía anh rồi không nói chuyện nữa.
Những cục giấy khác lần lượt bọc lại một cặp ngón tay hổ, đồ bảo vệ khuỷu tay và đầu gối, băng cổ tay, một cái thảm lông, mấy cuốn băng vải cùng với bốn bịch hạt giống.
(*Ngón tay hổ là vũ khí thường được sử dụng của các võ sư quyền anh, được sử dụng trong chiến đấu tay không, là những miếng kim loại có hình dạng vừa vặn với các đốt ngón tay.)
Hạt giống được phân theo từng túi riêng, bên ngoài từng đều dán tờ giấy “Củ cải”, “Củ cải”, “Tần ô”, “Rau xanh” và được gói chung vào một túi nhựa lớn.
Vân Sâm nhìn căn nhà chứa đồ vật nhiều hơn một nửa, cô thấy vô cùng cảm động.
“Cám ơn chị Đỗ Quyên, cám ơn Tòa Thành Nát. Sau này mỗi ngày Vân Sâm tôi có thể sống tốt đều là nhờ phúc của hai người.”
Dây leo chậm rãi đung đưa cành, nghe cô gái luyên la luyên thuyên mãi cho đến khi bóng đêm buông xuống.
“Tôi phải tập luyện!”
“Tôi phải trồng trọt!”
“Tôi muốn săn bắt!”
“Tôi muốn biến nơi này trở nên thật xinh đẹp!”
Vân Sâm la lớn câu “Trên trời dưới đất, chỉ có Vân Vân là tuyệt nhất” làm khẩu hiệu. Đứng trước cái thanh xà ngang tự chế, cô đã bị thanh xà đánh cho sưng mặt mũi.
Cô thậm chí còn không thực hiện được một động tác hít xà nào.
Tưởng tượng của cô: Cô gái có thể dễ dàng chống đẩy mấy chục cái hít xà, mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn nhẹ nhàng bình thản.
Hiện thực thì: Cô gái giống như con ếch, bướng bỉnh ôm lấy cây cột không chịu buông, mặt đỏ tai hồng, thiếu chút nữa đã đánh rắm luôn.
Tòa Thành Nát ngơ ngác nhìn Vân Sâm vật lộn với thanh xà, anh không hiểu cô đang làm gì, chơi với thanh xà ngang vui lắm sao?
“Tôi có thể làm được!”
Cô tức giận hét lên, hai cánh tay cùng dùng sức, cơ thể di chuyển được hai cen-ti-mét.
Tức cái lồng ngực ghê luôn á.
“Bốp, bốp, bốp…”
Dây leo vỗ tay.
Nhánh cây vươn tới thanh xà, học theo động tác của cô gái nhẹ nhàng nâng từng cành một lên.
Vân Sâm: “…”
Cô nghi ngờ Tòa Thành Nát đang chế giễu mình.
Dưới sự khiêu khích của Tòa Thành Nát, cô đã thành công thực hiện được ba lần hít xà.
Ngay cả những ma quỷ bên ngoài cũng đang la hét chói tai vì cô, tuy rằng ban đêm chúng nó cũng vẫn hét chói tai như vậy thôi.
Vân Sâm vui vẻ đi rửa mặt.
Đêm nay chiếc giường của cô thực sự xa xỉ, một chiếc chăn lót ở dưới, vẫn còn một cái chăn bông đẹp khác để đắp lên người.
Trước khi ngủ, cô dựa vào cành dây leo, lại lấy cuốn nhật ký của Lý Đỗ Quyên từ trong túi ra cùng với cây bút còn sót lại ở dưới túi nilon.
Bên trong nhật ký không chỉ có nhật ký của Lý Đỗ Quyên, mà còn có những bài huấn luyện và các kỹ năng sinh tồn.
Trong hai cuốn nhật ký này không ghi chép về sáu loại quỷ còn lại.
Vân Sâm đặt quyển nhật ký thứ nhất cùng chỗ với hai quyển này rồi lật xem một vài tờ, sau đó đọc cho Tòa Thành Nát nghe.
[Viết nhật ký là thói quen tốt, nó có thể giúp tôi nhớ lại tôi đã làm được bao nhiêu chuyện tốt, bao nhiêu chuyện xấu… Điều quan trọng nhất là có thể giúp tôi để lại chút vết tích đã từng sống ở thế giới này.
Tên tôi là Lý Đỗ Quyên, là người địa phương, sinh ra trong nhà vệ sinh, mẹ tên Lý Vệ Anh. Tôi nghe nói mẹ tôi muốn dìm chết tôi dưới bồn cầu vì tôi là kết quả của việc bà bị cưỡng hiếp khi đang trực ca đêm ở tiệm cắt tóc, bà ngoại không đành lòng nên đã cứu tôi và mang tôi về nuôi. Tôi nhớ mỗi buổi sáng lúc 4h30, bà sẽ đi ra ngoài giúp người khác quét cửa tiệm, rửa chén, quét xong thì đi nhặt rác. Mỗi ngày kiếm được 30 đồng, trong đó 20 đồng cho tôi, muốn tôi học thật giỏi để làm một người có tương lai rộng mở. Bà nói cháu của ngoại giỏi như vậy, sau này có thể thi đậu vào đại học tốt nhất, kiếm được một công việc ổn định…
Chắc là bà không thể tượng tượng được, vậy mà có ngày ma quỷ lại xuất hiện ở thế giới này. Ngày mà ma quỷ xuất hiện, tôi ở quán net cả đêm, đến lúc tôi trở về đã không tìm thấy bà nữa. Ngày nào tôi cũng sống trong hối hận, con thật sự xin lỗi bà.]
Vân Sâm xúc động, đường nét mấy chữ cuối cùng bị mờ đi và lan ra.
Cô nói: “Lúc đó chị Đỗ Quyên rất buồn, có lẽ đã khóc.”
Tòa Thành Nát chưa hiểu rõ lắm nội dung trong cuốn nhật ký, cành cây chạm vào Vân Sâm, cảm nhận được những cảm xúc buồn bã của cô.
Vân Sâm lấy cây bút từ trong túi ra, lật đến chỗ trống cuối trang nhật ký, vừa viết vừa nói: [Em tên là Vân Sâm, sinh ra ở Trung Châu, em không biết mình có được xem là người Trung Châu hay không. Mẹ em tên Vân Trung Thư, đã qua đời vào sáu năm trước. Mẹ rất thương em, mẹ nói rằng em sinh ra là một kỳ tích. Ba em bỏ rơi em và mẹ vào lúc em vừa tròn một tuổi, mẹ em nói ông ta có chuyện quan trọng phải làm, có chuyện nào có thể quan trọng hơn người nhà chứ?]
Vân Sâm càng viết càng nhanh, gần như muốn xuyên thủng trang giấy.
Tòa Thành Nát đung đưa sang trái rồi lại sang phải, muốn thu hút sự chú ý của Vân Sâm.
[Ngày mẹ em mất, mẹ đã đưa dây chuyền và nhẫn đính hôn cho em, để khi ba em quay về thì đưa nhẫn lại cho ông ta, còn nói không trách ông ta nữa. Nhưng em trách ông ta, em hận ông ta, em không biết vì sao ông ta bỏ lại em và mẹ. Có phải vì mẹ em là một người tàn phế ngồi xe lăn, hay do lúc em sinh ra là một tai họa bị rất nhiều ma quỷ vây quanh không?]
Bút hết mực không viết được chữ nào nữa. Vân Sâm dừng viết, đóng cuốn nhật ký lại.
Cô lấy tấm ảnh mà cô vẫn luôn mang trên người ra.
Trên ảnh chụp là một nhà ba người chụp cùng nhau. Khuôn mặt của người đàn ông bị tô đen, còn người phụ nữ với nụ cười ấm áp đang ngồi trên xe lăn, trong ngực đang ôm một đứa bé với nụ cười ngây ngô.
Vân Sâm dùng ngón tay xoa lên mặt người phụ nữ, nhỏ nhẹ nói: “Mẹ, con không còn ở Trung Châu nữa, cho dù người kia trở về con cũng không gặp được ông ta… Mẹ có trách con không?”
Cô ôm tâm ảnh vào trong ngực, nhắm mắt lại.
Tay có cảm giác bị chạm vào.
Cô mở to mắt.
“Bụp, bụp, bụp.” Dây leo liên tiếp nở ra những bông hoa nhỏ.
Vân Sâm miễn cưỡng nở một nụ cười.
Tòa Thành Nát đứng ngây ra tại chỗ, nở hoa cũng không tác dụng à?
Anh suy nghĩ rồi dẫn Vân Sâm đi tới bức tường bên kia.
Lúc này lực chú ý của Vân Sâm bị dời đi, hai mắt cô sáng rực. Bên kia không phải là nơi ở của bức tượng tòa thành sao?
Không biết dáng vẻ bức tượng của Tòa Thành Nát như thế nào đây?
Cô chỉ từng thấy qua bản sao của bức tượng tòa thành Trung Châu, chưa bao giờ nhìn thấy bản chính. Nghe nói dáng vẻ bản chính và bản sao của bức tượng tòa thành lớn lên không giống nhau. Tính cách của Tòa Thành Nát đáng yêu nên bức tượng tòa thánh chắc cũng phải đáng yêu lắm.
Vân Sâm tràn đầy mong đợi.
“Ngài có thể đi nhanh hơn không, bây giờ tôi sung sức lắm đó, không cảm thấy mệt chút nào.”
Dây leo ở phía trước thở phào nhẹ nhõm, cô vui lại rồi, không có việc gì nữa rồi.
Bước chân Tòa Thành Nát đột nhiên dừng lại, nhìn dáng vẻ này trông như không muốn dẫn Vân Sâm đến xem bức tượng tòa thành nữa.
Lúc này, một người một dây leo đều đã dừng lại trước bức tường ngăn cách.
Vân Sâm nghi ngờ: “Ngài đang cảm thấy ngại hả?”
Tòa Thành Nát: “…”
Anh buông tay cô gái ra, che lấy hoa nhỏ trên đầu rồi chạy trốn.
Anh không có ý ngăn cản cô.
Vân Sâm nhảy cẫng lên, đuôi tóc đong đưa. Cô bắt chước tư thế chạy của dây leo rồi phóng về phía trước, đi đến căn phòng mà từ trước đến nay cô chưa từng đặt chân vào.