Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Trang
Hoa Đình, sắc trời âm u.
Dây leo mảnh mai nằm trên vai trái của Vân Sâm, bên phải cô có một bà lão tóc trắng xóa, thần thái mạnh mẽ, đó là Bạch Ngọc Thái.
Bọn họ đang đợi hồi âm của Trà Phủ.
Chỉ cần Trà Phủ đồng ý, Vân Sâm sẽ lập tức đưa Bạch Ngọc Thái đến Trà Phủ.
Tân An tỉnh lại vào hôm nay, nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người.
Sáng sớm hôm nay, Vân Sâm và chú Mạnh đã khôi phục lại được một phần ký ức, sau khi chào hỏi xong lại tiếp tục dốc sức để giúp đỡ Tân An.
Cô như thường ngày khoác chiếc áo choàng, đứng trước tượng thành Tân An, lần lượt truyền năng lượng của ba ý thức tòa thành khác vào, đôi tay đặt ở trên tượng thành để truyền năng lượng trong cơ thể của mình cho tòa thành.
Khu nhà xưởng nơi đặt tượng thành Tân An đã trải qua nhiều lần tu sửa, mái nhà xưởng cũng đã được sửa chữa, cửa sổ được lắp lại, trên mặt đất rải rác những đốm vàng sáng nhỏ, nhìn vô cùng ấm áp.
Tuy nhiên, ý thức tòa thành vẫn chưa được đánh thức hoàn toàn, cảnh vật xung quanh Tân An vẫn còn tràn ngập những ảnh hưởng do ma quỷ để lại cực kỳ rõ ràng.
Rõ ràng đây là mùa hè, thời tiết nóng bức ở Tân An lại có chút lạnh lẽo.
Bầu trời ban ngày dường như đã bị ô nhiễm, không còn màu xanh mà chỉ còn lại một vùng xám xịt. Bụi bặm xám đen bay khắp nơi trong không khí, chồi non của cây đã bị vàng và khô héo.
Việc có ý thức tòa thành hay không sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến một khu vực.
Bên trong nhà xưởng, tượng thành Tân An thay đổi vô cùng rõ ràng.
Tượng thành Tân An vốn đã trở thành một đống hoang tàn đổ nát, nhưng năng lượng không ngừng được truyền vào, những mảng nhỏ nằm rải rác của tượng thành dần dần hợp lại với tượng thành.
Một bức tượng đá cao khoảng 1m5 đang dần dần trở lại dáng vẻ ban đầu vốn có của nó.
Thỉnh thoảng có ánh sáng phát ra trên bề mặt tượng đá, ý thức tòa thành dường như sắp tỉnh lại.
Vân Sâm đã tăng lượng năng lượng truyền vào, lúc truyền năng lượng cho Tân An không phải chú ý đến giới hạn, giống với lúc truyền năng lượng cho Tòa Thành Nát.
Nếu năng lượng nhiều hơn một chút thì cơ thể yếu ớt của Tòa Thành Nát sẽ thấy vô cùng đau đớn.
Chẳng trách Hạ Phong Niên lại gọi Tòa Thành Nát là ma bệnh, thật sự rất giống.
Năng lượng từ trong cơ thể nhanh chóng được truyền ra, Vân Sâm đang trong trạng thái trống rỗng, trong đầu suy nghĩ lung tung.
“Cháu hôm nay nhìn có vẻ tiều tụy, khi đang còn trẻ đừng khiến mình quá mệt mỏi, về già sẽ rất dễ bị bệnh.” Bạch Ngọc Thái thong thả đi đến bên cạnh cô gái, nhìn thấy sắc mặt của cô thì liền nói ra câu này.
Vân Sâm nói: “Ngày hôm qua chỉ trong một lúc mà cháu đã biết quá nhiều chuyện.”
Bạch Ngọc Thái cười nhìn cô: “Tốc độ tiếp thu và tiêu hoá đối với những kiến thức mới của người trẻ tuổi rất nhanh, biết nhiều còn hơn là không biết gì.”
“Bà nói đúng, biết nhiều tốt hơn biết ít.” Vân Sâm đang cười, bỗng nhiên tượng thành đang tiếp xúc với lòng bàn tay cô giống như truyền đến một lực hút rất mạnh, lấy đi hết tất cả năng lượng của cô.
Các vật thể nhỏ của Hoa Đình, Trà Phủ và Chi Giang đặt trên tượng thành liền biến mất. Năng lượng ẩn chứa bên trong khiến chúng bay lơ lửng trên không, lấy tượng thành Tân An làm vòng xoáy, liên tục tạo thành dòng chảy về phía tượng thành.
Những viên đá xung quanh tượng thành chuyển động trên mặt đất, đột nhiên tất cả chúng bay lên không trung, lao thẳng về phía tượng thành để lấp đầy vào chỗ trống bị thiếu.
Tân An sắp tỉnh lại rồi!
Vân Sâm thu lại nụ cười, sau đó truyền toàn bộ năng lượng của mình cho tượng thành Tân An.
Bức tượng đá trước mặt giống như hang động không đáy, rất nhiều năng lượng đã được truyền vào nhưng vẫn giống như đá chìm đáy biển.
Ngay khi Vân Sâm sắp kiệt sức, lực hút của tượng thành đã hoàn toàn biến mất.
Tượng thành Tân An không còn phản ứng gì nữa, màu sắc trên bề mặt tượng thành tản ra, để lộ ra tượng thành có phần ảm đạm, trạng thái thật sự không tốt.
Vân Sâm mờ mịt, phản ứng vừa rồi của Tân An, chẳng lẽ không phải là muốn tỉnh lại sao?
Sự kinh ngạc của Bạch Ngọc Thái như bị mắc kẹt, bà ấy chỉ tay vào tượng thành hỏi: “Chuyện… chuyện này là sao?”
Lời nói vừa dứt, bà ấy vươn mặt trong của cánh tay ra, dấu ấn bình gốm được một lực vô hình phác họa lại toàn bộ hình dạng và màu sắc ban đầu của nó.
Vân Sâm và Bạch Ngọc Thái nhìn thấy cảnh tượng này, hai người lập tức nhìn về phía tượng thành.
Bề mặt tượng đá bị nứt ra, từng mảnh vỡ nhỏ bị rơi ra bên ngoài, khi bình gốm tượng thành với ánh sáng nhạt ở bên trong lộ ra trước mặt mọi người, năng lượng tòa thành mềm mại rồi lại mạnh mẽ đột nhiên truyền ra bên ngoài.
Năng lượng tòa thành lúc này nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được, tạo thành sóng xung kích trong không khí, lấy tượng thành làm trung tâm, hết vòng này đến vòng khác lao ra bên ngoài.
Sóng xung kích đi qua nơi nào thì những vật màu đen xám trong không trung nơi đó đều bị cuốn sạch, cành lá vươn dài, lá xanh đung đưa, bầu trời xám xịt được tô thêm màu sắc lại lần nữa.
Năng lượng tòa thành phát ra đến phạm vi nhất định thì dừng lại, đây là giới hạn của phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành.
“Hu hu hu…”
Bên tai Vân Sâm và Bạch Ngọc Thái, bao gồm cả những người đang ở trong phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, đều vang lên tiếng khóc của ý thức tòa thành.
“Sao tất cả mọi người lại biến thành như vậy…”
Tiếng khóc nghe giống như của một đứa bé, khóc đến thảm thiết khiến trái tim người khác như bị bóp nghẹn lại. Người ở Tân An bị bầu không khí u buồn lây nhiễm, lần lượt oà khóc.
Bạch Ngọc Thái ho nhẹ: “Tân An, cậu tỉnh lại rồi, tỉnh lại là chuyện vui, đừng khiến mọi người phải buồn cùng cậu.”
Lực chú ý của Tân An chuyển đến trên người Bạch Ngọc Thái, anh ấy nhìn thấy diện mạo của Bạch Ngọc Thái, tượng thành buồn bã biến thành màu xanh.
Tân An vừa khóc vừa nói: “Tiểu Bạch Bạch, sao tóc của bà đã bạc trắng cả rồi? Tôi thực sự có lỗi với Cửu Châu, thực xin lỗi những ý thức tòa thành khác và con người mà tôi đã chăm sóc. Tôi rất khó khăn mới nuôi nấng đám trẻ mấy người trắng trẻo mập mạp, nhưng kết quả lại bị đám ma quỷ ngồi không mà được hưởng trái ngọt, khiến mọi người chịu khổ rồi!”
“Ôi, đám trẻ mấy người ăn mặc kiểu gì thế này, một đám đều mặt xám mày tro. Đồ ma quỷ tàn bạo, thứ thấp kém đáng chết, vậy mà lại khiến đám trẻ của tôi khổ như vậy…”
Câu nói lần này của Tân An chắc chỉ nói với những người xung quanh mình.
Giọng nói của anh ấy non nớt như đứa trẻ, nhưng mở miệng ra lại “đám trẻ của tôi”, thật sự rất miễn cưỡng.
Bạch Ngọc Thái xấu hổ nói: “Tân An, Thành Quyến Giả của Hoa Đình vẫn ở đây.”
Bà ấy nói nhanh về sự giúp đỡ của Hoa Đình, Trà Phủ và Chi Giang đối với Tân An trong những ngày này.
Lúc này Tân An mới chú ý đến cô gái nhỏ ở bên cạnh Bạch Ngọc Thái. Anh ấy căn bản không để vào tai lời nói của Bạch Ngọc Thái, nhìn Vân Sâm và nói:
“Bà nhìn xem đứa nhỏ này gầy giống như người mười ngày nửa tháng rồi không được ăn no vậy, hơn nữa sao một đứa nhỏ lại có quầng thâm mắt to đến như vậy chứ. Hoa Đình không cho Thành Quyến Giá của mình ăn gì sao?”
Vân Sâm nhìn trân trân không nói nên lời, tính cách của Tân An… thật sự không giống với những gì mà bà Bạch đã kể.
Bạch Ngọc Thái cao giọng nói: “Tân An, cậu có nghe thấy tôi nói không? Hoa Đình, Trà Phủ và Chi Giang đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều!”
Tân An hơi ngừng lại, lẩm bẩm nói: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi. Đứa nhỏ này thật là, một thời gian không gặp mà tính tình lại thay đổi nhiều quá đấy.”
Bạch Ngọc Thái: “…”
Bà ấy nói với Vân Sâm: “Tân An rất thích con người, đối với con người rất nhiệt tình.”
Vân Sâm cứng ngắc mà gật đầu, nhìn Bạch Ngọc Thái một mình trao đổi với Tân An.
Tân An tỉnh lại là một điều rất tuyệt vời, sau khi Bạch Ngọc Thái và Tân An nói chuyện với nhau xong, họ đã nói một tin tốt.
Tài năng của tòa thành Tân An là “Phát Tổng Chỉ Thị” vẫn chưa bị Kim Vũ Thái cướp đi toàn bộ, còn một phần tài năng còn sót lại.
Tài năng của anh ấy là thông qua sử dụng năng lượng của tòa thành để đánh dấu sự tồn tại của một thứ nào đó, có thể liên tục theo dõi, định vị trên bản đồ.
Miễn là năng lượng tòa thành của anh ấy còn đủ, không thu hồi ký hiệu thì anh ấy sẽ có thể luôn biết được đối phương đang ở vị trí nào trong Cửu Châu.
Tân An gọi tài năng của mình là “Sự yêu mến và quan tâm đến trẻ em”.
Kim Vũ Thái đã lấy đi một phần tài năng của Tân An là đánh dấu ý thức tòa thành và ma quỷ, trong khi khả năng đánh dấu con người vẫn được giữ lại.
Khi Tân An muốn đánh dấu ý thức tòa thành và con người thì phải được sự đồng ý của đối phương mới được.
Tân An muốn để Bạch Ngọc Thái đi đánh dấu Kim Vũ Thái.
*
Vì thế Bạch Ngọc Thái đã đi theo Vân Sâm, sau đó mới có xuất hiện cảnh tượng ở Hoa Đình để liên lạc với Trà Phủ.
Khoảng mười phút, Trà Phủ đã đồng ý để Bạch Ngọc Thái tới.
Để phòng trừ lỡ như có chuyện gì không may xảy ra, Vân Sâm và Bạch Ngọc Thái đều đã cải trang. Sau khi đã cải trang khác hẳn lúc đầu thì họ mới sử dụng mảnh vỡ tượng của Cửu Châu để đi đến Trà Phủ.
Vầng trăng bàng bạc treo cao, phản chiếu làn nước trong vắt. Hai người bước khẽ đến ngôi chùa ở lưng chừng núi, Bạch Ngọc Thái núp vào một gian khuất phía sau đình đá.
Em trai Trà Phủ nói kế hoạch của Dư Thanh Hà cho Bạch Ngọc Thái nghe, cùng với tín hiệu mà cô ấy sắp xếp để Bạch Ngọc Thái nên xuất hiện khi nào.
Với năng lực đánh dấu của Tân An, Dư Thanh Hà đã thay đổi kế hoạch, không cần anh trai Trà Phủ mạo hiểm để đi nói những câu khách sáo nữa.
Hiện tại vẫn còn sớm, trong chiều vẫn còn có những người ở Trà Phủ đến thắp hương, đương nhiên họ đều là những người mà Dư Thanh Hà tin tưởng. Bọn họ đều đến để diễn kịch, cũng để che giấu sự tồn tại của Bạch Ngọc Thái.
Vân Sâm không ở lại đây, cô khác với Bạch Ngọc Thái, cô không biết Kim Vũ Thái có cách nào phát hiện ra sự tồn tại của cô hay không.
Số lượng ma quỷ xung quanh phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành Trà Phủ đã tăng lên rất nhiều, mặt Dư Thanh Hà tỏ vẻ áy náy khi cuối cùng cũng đã thuyết phục được Trà Phủ, đang dẫn Kim Vũ Thái đi đường mòn vào trong chùa.
Kim Vũ Thái nói: “Có vẻ như có rất nhiều người ở đây.”
Dư Thanh Hà nói có rất nhiều người vẫn duy trì thói quen thắp hương và thờ cúng, nếu cô ấy đuổi mọi người về thì rất kỳ lạ.
Kim Vũ Thái tỏ vẻ đã hiểu, hắn sát lại tiếp xúc với bản chính tượng thành của Trà Phủ.
Dư Thanh Hà thấy đôi tay hắn để ở trên tượng thành thì hỏi: “Trà Phủ phải phối hợp thế nào với cậu vậy?”
Kim Vũ Thái nói: “Toả ra năng lượng và kết nối với tôi được thì càng tốt.”
Anh trai Trà Phủ hỏi: “Thế này à?”
Kim Vũ Thái cảm nhận được năng lượng tòa thành đang chảy dưới lòng bàn tay mình, hắn hơi mỉm cười nói: “Chính là vậy, thực sự phải cảm ơn mọi người.”
Suy nghĩ của hắn vừa xuất hiện thì lập tức muốn xây dựng kết nối với năng lượng tòa thành của đối phương.
Dư Thanh Hà cũng cười nới: “Tại sao phải cảm ơn tôi, chúng tôi nên cảm ơn cậu mới phải.”
Kim Vũ Thái đột nhiên cảm thấy không đúng, mặc dù nụ cười của người phụ nữ vẫn giống như trước, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.
Chờ chút đã… Năng lượng tòa thành này là…
Kim Vũ Thái trừng lớn mắt, chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên hai lần, một người đội mũ trùm đầu từ gian bên cạnh bước ra.
Người này cởi mũ trùm đầu xuống, khóe mắt bà ấy mang theo ý cười, bà ấy nói: “Lần này là lấy thân phận của Thành Quyến Giả Tân An để lừa bịp sao?”
Bà ấy siết chặt cánh tay của Kim Vũ Thái với tốc độ rất nhanh, lạnh giọng chất vấn: “Vì sao cậu lại làm chuyện này với Tân An!”
Kim Vũ Thái nhìn Dư Thanh Hà, lại nhìn Bạch Ngọc Thái, bừng tỉnh nói: “Hai người gặp nhau khi nào… Tân An vậy mà có thể hồi phục lại, tôi quả thật không ngờ tới.”
Hắn bị bắt thế này nhưng lại không thấy khẩn trương chút nào, vẫn bình tĩnh nhìn về phía Dư Thanh Hà nói: “Cô lừa được tôi rồi.”
Dư Thanh Hà lạnh nhạt hỏi: “Cậu là Thành Quyến Giả, vì sao muốn xuống tay với những ý thức tòa thành khác? Ý thức tòa thành bình thường có tài năng của mình là đủ rồi, căn bản không cần tài năng của người khác, chắc cậu có nỗi khổ khác.”
“Nỗi khổ khác?” Kim Vũ Thái cười nhạo nói: “Chỉ là mượn đồ của người khác dùng mà thôi, cần nỗi khổ gì khác chứ?”
Bạch Ngọc Thái vẫn bắt lấy cánh tay hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu căn bản không phải mượn, mà cậu đang chà đạp lòng tin của ý thức tòa thành đối với đồng bào…”
Kim Vũ Thái như nghe thấy chuyện cười: “Đã là tận thế rồi, còn cần đồng bào gì nữa. Sức mạnh bị phân tán chỉ khiến ý thức tòa thành bị ma quỷ đánh bại thôi, ý thức tòa thành yếu đuối ở trước mặt ma quỷ không thể chịu nổi một đòn tấn công của bọn nó đâu.”
Hắn hất tay Bạch Ngọc Thái ra, nhìn thấy bà ấy lảo đảo ngã lên tượng thành, hắn khinh miệt nói: “Cửu Châu đã tiêu rồi, mấy người đều đang tự tìm đường chết cho chính mình.”
Chỉ có hắn và Hân La mới tìm được lối thoát thực sự.