Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Diệu Linh
Trời vừa hửng nắng, những chiếc lá xanh bên mép cửa sổ vươn mình đón ánh nắng mặt trời.
Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếc bàn gỗ vẫn giữ được màu sắc và vân gỗ ban đầu, trên mặt bàn phẳng lì có thêm nhiều vết gạch lộn xộn.
Ngón tay trỏ mảnh khảnh lướt qua những đường nét lồi lõm kia, người đàn ông trung niên mặt chữ điền trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi nói ra tên tòa thành ẩn sau dòng chữ.
“Chu Nguyên.”
Sau khi Mạnh Nhiên Lâm nói ra hai từ này xong thì tiếp tục trầm mặc.
Vân Sâm gật đầu, dây leo cứng cáp đứng cạnh cô. Hoa Đình mô tả lại tình huống hôm qua một cách rõ ràng, sau đó nói thêm: “Sau đó Vân Vân cố gắng truyền năng lượng vào trong chiếc nhẫn một lần nữa, nhưng không hề có phản ứng giống ngày hôm qua.”
Vân Sâm hỏi: “Chú Mạnh, Chu Nguyên có gì đặc biệt không?”
Về vị trí địa lý, Chu Nguyên nằm ở phía Tây Bắc Cửu Châu. Dựa theo bản đồ trước lúc tận thế, biên giới tòa thành của nó nối liền với Trung Châu, ở ngay cạnh Trung Châu.
Nếu Mạnh Nhiên Lâm luôn sử dụng năng lượng dịch chuyển của Trung Châu để ra ngoài thu thập vật tư, thì có khả năng rất lớn ông ấy đã từng đi qua tòa thành Chu Nguyên này.
Chỉ là trí nhớ của Mạnh Nhiên Lâm chưa hồi phục hoàn toàn, không chắc ông có nhớ rõ những việc này hay không.
Sau khi cô gái hỏi xong, Hoa Đình có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Mạnh Nhiên Lâm hơi thay đổi, ông ấy đang bối rối.
Im lặng khoảng năm phút, Mạnh Nhiên Lâm kéo ghế dưới bàn ra, ý bảo Vân Sâm cùng ngồi xuống với ông ấy, sau đó nói: “Hoàn cảnh của Chu Nguyên rất khác, đúng lúc chú muốn nói với cháu một số chuyện liên quan tới lão Hạ.”
Mạnh Nhiên Lâm không quá lo lắng về chuyện của Hạ Phong Niên, không phải vì ông ấy không quan tâm đối phương, mà vì luôn đi theo Hạ Phong Niên nên ông ấy biết Hạ Phong Niên mạnh mẽ như thế nào.
Trong cơ thể ông ấy có trái tim bằng đá năng lượng được ngưng kết từ năng lượng của Hạ Phong Niên, trái tim của ông ấy vẫn luôn khỏe mạnh, chứng tỏ tình hình của Hạ Phong Niên cũng vậy.
Thời gian kế hoạch của Hạ Phong Niên là bảy năm, hiện giờ đã quá thời hạn nhưng ông vẫn chưa quay lại, chắc hẳn đang bị mắc kẹt ở đâu đó. Có thể bẫy được Hạ Phong Niên trong thời kỳ hoàng kim của ông thì không phải là vấn đề mà Mạnh Nhiên Lâm, Vân Sâm hay lập một đội ngũ tìm kiếm có thể giải quyết được.
Giống như sự việc của Trung Châu, Mạnh Nhiên Lâm biết nếu giờ ông ấy quay lại thì cũng không thể đánh thức Trung Châu được nên chỉ có thể che giấu sự lo lắng, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Mạnh Nhiên Lâm nhìn Vân Sâm một cách hòa ái. Ông ấy đã không chăm sóc tốt cho chị dâu, lần này nhất định phải chăm lo tốt cho Vân Sâm, ông ấy nói: “Cháu ngồi xuống đi, chú sẽ từ từ kể cho cháu nghe.”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.
Mạnh Nhiên Lâm nói: “Sau khi được lão Hạ cứu, chú biết được người này không hề đơn giản, thời kỳ tận thế này đi theo anh ấy nhất định sẽ được an toàn. Anh ấy muốn tới Chu Nguyên, chú phải về Trung Châu, vừa hay chung đường, nên chú đã bám dính lấy họ như kẹo đường, cứ vậy mà đi theo bọn họ.
Trước tận thế, Hạ Phong Niên và Vân Trung Thư học đại học Thanh Luật ở Thần Kinh, đó là một trong những trường đại học top đầu, có rất nhiều người không đỗ được vào đó. Mạnh Nhiên Lâm ở rất gần nơi họ học đại học, là một Học viện thể dục vô danh ở ngay kế bên Thanh Luật, cũng coi như được thơm lây từ đại học Thanh Luật.
Lúc Mạnh Nhiên Lâm học năm nhất đã nghe qua thanh danh của hoa khôi Vân Trung Thư trường kế bên, bà xinh đẹp không kém minh tinh điện ảnh, từng đoạt giải trong nhiều cuộc thi cấp quốc gia, thường xuyên được lên báo. Nhưng tiếc rằng lại là một người tàn tật, sức khỏe cũng không tốt, khiến mọi người xung quanh đều dành cho bà sự cảm thông đặc biệt.
Mạnh Nhiên Lâm không hề có hứng thú với con gái xinh đẹp, cuộc đời này sở thích của ông ấy chỉ có một, đó là tập thể hình, tập thể hình càng nhiều, cơ bắp cuồn cuộn mới là chân ái.
Sở dĩ ông ấy có ấn tượng với Vân Trung Thư là vì sau đó trong trường có rất nhiều người bàn tán về bà, không muốn nghe cũng không được.
Vân Trung Thư là một đóa hoa lạnh lùng yếu ớt, lại bị bãi cứt chó Hạ Phong Niên đạp hỏng. Bãi cứt chó này là một tên tồi tệ, không biết cầu tiến, học hành thì lúc nào cũng đội sổ, đúng là một tên lang băm, còn không biết thương hoa tiếc ngọc, thường xuyên gây ra rắc rối để Vân Trung Thư phải đẩy xe ở phía sau đuổi theo.
Sau tận thế, Mạnh Nhiên Lâm gia nhập một đội ngũ để trở về nhà, trên đường đi gặp được Hạ Phong Niên và Vân Trung Thư. Sau khi bọn họ trưởng thành thì nhìn diện mạo vô cùng xuất chúng, thoáng qua đã thấy là một cặp đôi yếu ớt không sống được lâu.
Thần Kinh rất an toàn, nhưng có rất nhiều người không có người thân ở Thần Kinh. Sau tận thế, mạng lưới thông tin bị trì trệ khiến họ không thể liên lạc được với người nhà. Họ tình nguyện dù phải mạo hiểm cũng phải trở về quê, gặp được người nhà họ mới yên tâm.
Đội ngũ trở về nhà vô cùng lớn mạnh, sau một lần bị ma quỷ tấn công bất ngờ, số người thương vong quá nửa khiến mọi người đều tách nhau ra. Mạnh Nhiên Lâm chỉnh đốn lại đội ngũ một lần nữa, trong đó bao gồm cả Hạ Phong Niên và Vân Trung Thư.
Đội ngũ của ông ấy cũng rất may mắn, dọc đường đi chưa từng gặp phải ma quỷ, dù gặp được thì cũng giống như chúng nó không thể nhìn thấy bọn họ vậy.
Cả một đội ngũ muốn ăn gì đó, tất nhiên phải có người ra ngoài để tìm kiếm thực phẩm. Mọi người đều cho rằng Vân Trung Thư làm liên lụy tới họ nên không muốn Vân Trung Thư đi chung.
Mạnh Nhiên Lâm là người đứng đầu, cũng là một người rất hiền lành nên trong đội ngũ không có tiếng nói. Vân Trung Thư vừa bị gây khó dễ thì Hạ Phong Niên đã đưa người đi mất rồi.
Cũng không cách xa đội ngũ của họ là bao, Mạnh Nhiên Lâm thường sẽ lén đưa đồ ăn tới cho hai người bọn họ vào đêm khuya.
Lúc ấy Hạ Phong Niên vẫn là một người rất kiệm lời, ngoại trừ Vân Trung Thư thì ông luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng với những người khác.
Vân Trung Thư rất ngoan ngoãn tốt bụng, quê hương bà ở Chu Nguyên, ông bà nuôi bà lớn cũng vẫn đang ở Chu Nguyên, chuyến này bà đi là để tìm ông bà.
Việc Mạnh Nhiên Lâm lén cho hai người đồ ăn bị những người khác trong đội ngũ phát hiện. Tranh thủ lúc ban ngày Mạnh Nhiên Lâm bận rộn đi tìm kiếm vật tư, họ tới chỗ Vân Trung Thư và Hạ Phong Niên đòi đồ ăn một cách ngang ngược, còn mắng hai người là đồ ký sinh trùng chỉ biết ăn bám, còn bảo cút ra xa một chút.
Lúc sau khi Mạnh Nhiên Lâm trở về, trời cũng đã tối, ông ấy biết chuyện kia thì nhanh chóng tới xin lỗi. Chỉ là lúc ông ấy tới doanh trại mới của Hạ Phong Niên và Vân Trung Thư thì nghe thấy doanh trại của mình truyền tới tiếng thét chói tai của con người khi bị ma quỷ săn bắt.
Ông vừa định bước trở về đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hạ Phong Niên: “Cách xa tôi quá hai mươi mét, anh sẽ bị ma quỷ giết chết.”
Mạnh Nhiên Lâm không nghe lời khuyên này, ông ấy vội chạy về phía doanh trại muốn cứu người, vừa chạy được một nửa đã cảm nhận được sự đau đớn ở trên ngực.
Không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con ma quỷ ở sau lưng ông ấy, trên bàn tay nó là trái tim vẫn đang đập của Mạnh Nhiên Lâm, nó cười một cách gian xảo.
Sau khi hoảng hốt xong, ông ấy nghe thấy tiếng khóc của Vân Trung Thư, sau đó là Hạ Phong Niên hỏi ông ấy có muốn tiếp tục sống không, nhưng không phải sống với thân phận của con người.
Ông ấy muốn sống, không muốn chết, không ai muốn chết cả.
Vì thế ông ấy mới có trái tim bằng đá năng lượng.
Ông ấy nhận ra Hạ Phong Niên không phải là một con người bình thường mà là một cái đùi bự trong thời kỳ tận thế này, nên không chút do dự ôm lấy cái đùi này.
Thời gian này Hạ Phong Niên vẫn còn rất ghét những con người khác ngoại trừ Vân Trung Thư. May mà ông ấy thường xuyên tập thể hình, cơ thể vô cùng cường tráng, ông ấy tự tiến cử mình trở thành “xe lăn người” của Vân Trung Thư, được Hạ Phong Niên thu nhận.
Hạ Phong Niên không sợ ma quỷ, chỉ cần ông muốn thì nơi cậu ấy ở cũng sẽ không bị ma quỷ phát hiện, giống như một ý thức tòa thành di động, vô cùng an toàn.
Ma quỷ dần phá hủy các kiến trúc và đường xá của con người, trên đường họ trở về gặp rất nhiều khó khăn. Hơn nữa sức khỏe của Vân Trung Thư thường gặp vấn đề, nên thời gian về quê bị kéo dài rất lâu.
Mạnh Nhiên Lâm tận mắt nhìn sự thay đổi từng chút một của Hạ Phong Niên. Lúc Vân Trung Thư không khỏe thường dễ buồn phiền, ông sẽ làm đủ mọi cách khiến Vân Trung Thư vui vẻ. Cuối cùng nhận thấy người dí dỏm vui tính dễ dàng khiến người khác yêu quý nhất, nên ông luôn bày ra dáng vẻ như vậy cho người khác thấy.
Trên đường đi bọn họ đã gặp rất nhiều người, đội ngũ đông đảo thưa thớt dần. Tới lúc đến Chu Nguyên chỉ chỉ còn lại ba người bọn bọ.
Ông bà của Vân Trung Thư đã qua đời, bà vô cùng đau khổ, khiến bệnh tình trở nặng, cơ thể ngày càng yếu, Mạnh Nhiên Lâm không dám nhắc tới chuyện trở về Trung Châu.
Ông ấy nghĩ rằng Vân Trung Thư sẽ ra đi, không ngờ đột nhiên tới một ngày Vân Trung Thư trở nên rất khỏe mạnh, sắc mặt Hạ Phong Niên lại trắng bệch, cơ thể yếu đuối sau đó lại khỏe lại.
Hạ Phong Niên và Vân Trung Thư muốn đi cùng ông ấy tới Trung Châu, ở đây không còn điều gì khiến họ lưu luyến nữa.
Hạ Phong Niên nói: “Lẽ ra số anh phải chết yểu, nhưng nể tình anh làm xe lăn cho vợ tôi lâu như vậy, tôi sẽ chăm sóc anh tới lúc anh chết.”
Mạnh Nhiên Lâm: “…”
Ông ấy hít thở thật sâu tự nói với bản thân mình, đây là ân nhân cứu mạng, không thể bóp chết người ta.
Khi bọn họ tới Trung Châu, ý thức tòa thành của Trung Châu vẫn chưa thức tỉnh.
Không biết Hạ Phong Niên tìm được tượng thành xám xịt của Trung Châu bằng cách nào, rồi sau đó rót năng lượng để tòa thành này thức tỉnh.
Ông yêu cầu Trung Châu để Mạnh Nhiên Lâm làm Thành Quyến Giả, để trao đổi thì ông sẽ cung cấp một lượng lớn năng lượng cho Trung Châu.
Trung Châu đồng ý, vốn dĩ Trung Châu cũng rất thích Mạnh Nhiên Lâm.
Có Hạ Phong Niên truyền năng lượng, không tới một tuần, Trung Châu từ một tòa thành nhỏ vừa mới thức tỉnh, tượng thành phát triển, cao tới hai mét giống như một tòa thành lớn.
Trung Châu có tài năng dịch chuyển, Mạnh Nhiên Lâm nghiên cứu rất lâu mới biết được cách dùng tài năng dịch chuyển này.
Nhưng một mình ông ấy không dám dịch chuyển lung tung, sợ chết. Vì vậy ông ấy tìm Vân Trung Thư nói bóng nói gió, Hạ Phong Niên trưng ra khuôn mặt thối dịch chuyển cùng ông ấy.
Vị trí tương ứng của các điểm sáng dịch chuyển khác nhau, nhưng Mạnh Nhiên Lâm chọn bừa một điểm sáng nhất.
Dịch chuyển thì thành công, nhưng nơi họ dịch chuyển tới thì rất không ổn.
Nếu không phải Hạ Phong Niên nhanh tay giữ chặt ông ấy thì ông ấy đã rơi xuống đáy vực.
Không sai, là đáy vực sâu thẳm.
Hẻm núi khổng lồ rộng hàng trăm mét đang ngập trong bóng tối cứ chắn ở phía trước bọn họ như vậy, chặn đường đi của họ.
Không thể nhìn thấy điểm đầu và điểm kết thúc, chỉ có thể thấy một con đường thẳng sâu hun hút.
Mạnh Nhiên Lâm và Hạ Phong Niên đi dọc theo hẻm núi này hồi lâu, bất kể họ có đi bao lâu thì vẫn quanh quẩn trong hẻm núi này.
Như thể nó chia cắt Cửu Châu thành hai nửa, chặt đứt cả hai đầu đường đi.
Hạ Phong Niên quan sát hồi lâu, sau mới nói: “Chu Nguyên rơi vào đó rồi.”