Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trans: Cyane
Đình Thương Lãng.
Trăng chiếu sáng trên bầu trời, các ý thức tòa thành sẽ đứng hoặc ngồi trong đình, nghe Chi Giang nói về tình trạng ô nhiễm đất của Bảo Châu và Vô Danh đã giả làm người Bảo Châu trà trộn vào du thuyền rồi tấn công Chi Giang.
Theo lời kể của Chi Giang, trái tim của Hoa Đình vừa thấp thỏm vừa lo âu.
Nghe đến lúc Vân Sâm sử dụng dây leo làm vũ khí tấn công, anh khẽ cười. Khi nghe nói Vân Sâm thực sự gi3t chết cơ thể con người của Vô Danh rồi đốt nó và đã bình an vô sự, anh cuối cùng cũng thở ra một hơi và nới lỏng nắm đấm.
Hoa Đình mặc đồ trắng, vạt áo bị anh vò nát.
Khi anh đang chậm rãi vuốt lại nếp gấp quần áo, Chi Giang đột nhiên nói: “… Nhưng Vô Danh không chết hoàn toàn. Theo như Hạ Phong Niên nói thì Vô Danh chỉ là một trong những loại ma quỷ khác nhau mà thôi, không phải là thủ lĩnh thực sự.”
“Ai là thủ lĩnh?”
“Tên phát ra khí đen.”
“Cụ thể là…”
“Tôi cũng không biết.” Chi Giang lắc đầu, mặt dây chuyền tinh xảo trên trán lắc lư, nói: “Loại trừ thử xem… Vô Danh, Ủy Xà, Quỷ Dại, Họa Bì, v.v… đều là những loại ma quỷ khác nhau tương ứng với tòa thành khác nhau. Địa vị của thủ lĩnh ma quỷ trong lòng ma quỷ tương đương với tầm quan trọng của Cửu Châu đối với chúng ta.”
Phép ẩn dụ không tính là thích hợp nhất, nhưng rất thuận tiện để Hoa Đình và những người khác hiểu được.
Hoa Đình vẫn luôn ở cùng với Vân Sâm và Hạ Phong Niên, anh không biết nhiều, có một số điều mà Hạ Phong Niên thậm chí còn không nói với Vân Sâm, chứ đừng nói là nói với anh.
Anh chỉ biết từ Vân Sâm rằng Hạ Phong Niên có nỗi niềm băn khoăn, nhiều quy tắc mà họ không hiểu đã hạn chế Hạ Phong Niên.
Đôi vai hai bên đột nhiên nặng trĩu, trong khóe mắt phản chiếu hai cái bóng xanh, hai anh em Trà Phủ nằm trên vai anh.
Hoa Đình nghe anh em Trà Phủ đồng thanh hỏi: “Hạ Phong Niên biết rất nhiều điều phải không? Chi Giang hỏi thì anh ấy đều sẵn lòng trả lời, điều đó có nghĩa là anh ấy không bài xích chúng ta. Tại sao anh ấy không thể tự mình nói với chúng ta chứ?”
“Chắc là do hạn chế thôi.” Hoa Đình hơi xoay người, anh em Trà Phủ tự nhiên trượt khỏi vai anh.
Hai người đều lười đứng dậy, chỉ dán bụng vào trên lan can bằng đá, cúi người nhưng lại ngẩng đầu lên, giống như hai con sâu bướm khổng lồ màu xanh cố chấp treo trên lan can.
“Đúng vậy, do hạn chế, quy tắc cơ bản để duy trì sự cân bằng.” Sau khi Chu Nguyên đồng ý với Hoa Đình, anh ấy nói thêm: “Hạ Phong Niên muốn nói với chúng ta rất nhiều điều, anh ấy không thể chủ động, nhất định phải do chúng ta phát hiện ra điểm bất thường, sau đó đi hỏi anh ấy thì mới có được câu trả lời, giống như tình trạng của Chi Giang lần này vậy.”
Trung Châu mỉm cười nói: “Có một số việc đặc biệt chỉ có thể biết được ở một khoảng thời gian đặc biệt, chúng ta chỉ cần tránh ma quỷ, hành động theo từng bước là được.”
Nếu biết trước cũng không chắc sẽ đối phó được, thậm chí có thể nảy sinh những rắc rối không đáng có.
Tân An chợt hiểu ra: “Hóa ra là vậy, quan trọng vẫn là Cửu Châu.”
Chu Nguyên gật đầu.
Hoa Đình hỏi: “Nên làm gì với những mảnh vỡ của tượng Cửu Châu nằm rải rác khắp nơi đây?”
Chu Nguyên nói: “Không cần gấp, thời cơ vẫn chưa tới.”
Anh em Trà Phủ lại bám dính vào Hoa Đình, đau đầu vò đầu bứt tai: “Thật sự phiền phức, lão già mấy người cả ngày chơi trò đố chữ, nói như không nói… Rõ ràng đều là ý thức tòa thành, tại sao lại cảm thấy chuyện mà mọi người biết lại nhiều hơn chuyện mà chúng tôi biết vậy?”
Hoa Đình liếc nhìn hai anh em Trà Phủ, anh mới là người biết ít nhất về ý thức tòa thành, anh có vội không.
Lão già… Khóe môi lộ ra bên ngoài mặt nạ của Trung Châu trong nháy mắt không thể nhếch lên được nữa, nắm đấm của anh ấy không nên để trên ghế, nắm đấm của anh ấy nên đặt trên mặt của anh em Trà Phủ!
Hai mắt Chu Nguyên bởi vì hai từ “lão già” của Trà Phủ mà khẽ động vài lần.
Chi Giang tức giận giơ tay đấm vào đầu anh em Trà Phủ, khi họ đang hét lên đau đớn, cô ấy hỏi Chu Nguyên: “Tình hình hiện tại của Hân La thế nào rồi?”
Cô ấy mô tả việc Hạ Phong Niên đuổi theo làn khí đen được ngụy trang thành Vô Danh, hơi thở của nó phát ra có mùi của Người Câu Khói Sóng và hơi thở tòa thành của cô ấy.
Tân An nói rằng Kim Hòa Doãn vẫn luôn ở Hân La, vẫn không rời khỏi nơi đó.
Chi Giang, Tân An và Trung Châu đều bị Kim Hòa Doãn cướp đi một phần năng lực, đối với vị đồng bào này, cảm xúc của họ vô cùng lẫn lộn.
Sau khi Chu Nguyên nghe Chi Giang và Tân An nói xong, anh ấy nói: “Cách đây không lâu, Thành Quyến Giả của Vũ Nguyên đã đặt vật dẫn tài năng tòa thành của tôi ở trên đất Hân La.”
Tài năng tòa thành của Chu Nguyên được gọi là “Ghi Danh Sử Sách”, là một trong những tòa thành có lịch sử lâu đời nhất ở Cửu Châu, nếu Trung Châu có sức mạnh của “nhân chứng” thì anh ấy được ban cho khả năng “phán xét”.
Đánh giá xem ý thức tòa thành hiện tại có đủ tiêu chuẩn hay không, nếu không đủ tiêu chuẩn thì sẽ xây dựng lại cho đến khi khí chất đủ tiêu chuẩn mới thôi.
Muốn phản bội Cửu Châu thì chỉ có thể nằm mơ, vùng đất Cửu Châu chỉ có thể sinh ra ý thức tòa thành hướng về Cửu Châu mà thôi.
Về ý thức tòa thành, người phán xét chân chính không phải là Chu Nguyên, mà là ý thức Cửu Châu đang ngủ say. Có lẽ Cửu Châu đã dự liệu trước sẽ có cảnh tượng thế này từ lâu, cho nên mới để Chu Nguyên có năng lực này.
Sử dụng chiếc mai rùa đặc biệt làm vật dẫn, truyền năng lực Ghi Danh Sử Sách vào và đặt ở trong phạm vi vùng đất của ý thức tòa thành cần phán xét.
Những người vượt qua thì mai rùa sẽ biến thành một lượng lớn năng lượng tòa thành dùng để nuôi dưỡng ý thức tòa thành, những người không đủ tư cách sẽ bị hơi thở của Cửu Châu bên trong Ghi Danh Sử Sách đánh chết tại chỗ. Khu vực ý thức tòa thành đó sẽ do bản sao tượng thành Chu Nguyên, do mai rùa hóa thành phụ trách cho đến khi ý thức tòa thành mới sống lại.
Sau khi Chu Nguyên tỉ mỉ giải thích tài năng của mình, anh ấy lạnh nhạt nói: “Kết quả của Hân La tương đối đặc biệt, một nửa đủ tư cách, nửa còn lại thì không.”
“Là sao?” Anh em Trà Phủ lại chỉ vào mình: “Hân La cũng giống bọn tôi, khi thức tỉnh thì có hai ý thức tòa thành à?”
Chu Nguyên nói: “Tình huống giống mà cũng không giống.”
Tân An do dự: “Nếu Hân La là tình huống đặc biệt, chúng ta có nên nghe anh ta giải thích trước không…”
Ý thức tòa thành sau khi diệt vong thì sẽ phát triển trở lại, mặc dù vẫn là ý thức tòa thành ban đầu, nhưng cảm giác tái sinh không hề dễ chịu, hoàn toàn khác với cảm giác bị đánh thức và từ từ khôi phục trí nhớ sau một giấc ngủ sâu.
Chu Nguyên lắc đầu nói: “Tôi đã nói Ghi Danh Sử Sách là tài năng tòa thành của tôi, nhưng người phán xét không phải tôi mà là Cửu Châu… Cửu Châu rất tức giận với những việc mà Hân La và Thành Quyến Giả mà anh ta chọn đã làm, cũng không muốn nghe anh ta giải thích. Hân La đã ở trên con đường diệt vong, năng lực bị lấy đi của mọi người sẽ sớm trở lại.”
Nụ cười của Chi Giang, Tân An và Trung Châu có vẻ hơi gượng gạo, ý thức tòa thành cũng có khoảng thời gian nổi loạn, những ví dụ mà họ đưa ra cho Hoa Đình trước đây đều là những việc ngu ngốc mà bọn họ đã làm.
Không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào, nếu phạm sai lầm ở việc lớn thì sẽ bị đánh chết trước rồi nói sau, để không làm chậm trễ thời gian quan trọng. Không hổ danh là Cửu Châu, đang chìm trong giấc ngủ say vẫn mạnh mẽ và kiên quyết như vậy.
Anh trai Trà Phủ cười he he: “Chu Nguyên, tôi sẽ gọi anh là anh, anh cũng đưa cho tôi một chiếc mai rùa đi, đặt nó trên đất của chúng tôi ấy.”
Em trai Trà Phủ lộ ra hàm răng trắng: “Đúng vậy, anh Chu Nguyên! Hai chúng tôi chắc chắn sẽ không có vấn đề, không phải anh nói mai rùa có thể chuyển hóa năng lượng sao? Đúng lúc dạo này chúng tôi đang cảm thấy bản thân lớn chậm quá, đang thiếu thức ăn.”
“…” Chu Nguyên hiển nhiên không nói nên lời: “Vẫn chưa đến lúc.”
Nhìn thấy dáng vẻ Chu Nguyên giống như trời có sập cũng chẳng thèm màng đến, anh trai Trà Phủ bĩu môi, lại là chơi trò đố chữ, bọn họ ghé vào bên tai Hoa Đình thủ thỉ: “Anh Hoa Đình, cho người ta mượn Vân Sâm chơi xíu đi mà!”
Hoa Đình: “Ha ha.”
Con suối dưới đình đá chảy róc rách, sau khi nói chuyện về Vô Danh và Hân La xong, lại nhắc đến Bảo Châu.
Chi Giang mô tả hình dạng đất của Bảo Châu mà Nhậm Đại Hựu mang đến, cô ấy hỏi Trung Châu: “Vân Sâm nói rằng hình dạng đất rất giống với trạng thái đất khi anh chưa thức tỉnh.”
Trung Châu gật đầu, sau lớp mặt nạ nhíu mày: “Tình huống của tôi so với Bảo Châu ít nghiêm trọng hơn nhiều. Sau khi tôi tỉnh lại, hơi thở tòa thành tiếp xúc với đất sẽ tự động tẩy sạch, điều này trước giờ chưa từng xảy ra.”
Tân An hỏi: “Chẳng lẽ cấp bậc của tiểu Bảo Châu không đủ, không có cách nào loại trừ ảnh hưởng của ma quỷ một cách triệt để?”
Chi Giang nói: “Bảo Châu bây giờ là một tòa thành lớn.” Cô ấy lại nhìn Hoa Đình: “Người ở Thần Kinh đang nghiên cứu những thứ này à?”
Hoa Đình gật đầu, anh biết Chi Giang muốn hỏi gì, nói: “Chờ một chút, tôi đi hỏi.”
Vài phút sau, Hoa Đình nói: “Bọn họ nói mẫu đất thu được ở Trung Châu có giá trị tương đương với mẫu đất ở gần Tổ Quỷ, hơn nữa chúng đã bị ma quỷ làm ô nhiễm, đối với động vật và thực vật rất độc, hơn nửa hơi thở tòa thành có thể thanh lọc đất này trở lại bình thường.”
Chi Giang nói: “Cảm ơn.” Sau khi rời khỏi đình Thương Lãng, cô ấy sẽ đi thử xem.
Trung Châu thấy Chi Giang không nói nữa, liền chủ động hỏi: “Có cần chúng tôi giúp không?”
Chi Giang suy nghĩ rồi nói: “Lúc đó cần Hoa Đình đi đến Bảo Châu, tốc độ của anh ấy so với tốc độ khứ hồi của du thuyền nhanh hơn nhiều, quan trọng hơn chính là an toàn.”
Hoa Đình ra hiệu rằng không có vấn đề gì, anh không ngại bị sử dụng làm phương tiện di chuyển chút nào.
Các ý thức tòa thành khác không có gì để nói, người dân ở Tân An rất ôn hòa, mỗi ngày họ sống rất chăm chỉ và trân trọng cuộc sống khi tòa thành trở lại. Dân số hiện tại của Trung Châu chỉ có hai ba chú mèo con, may mắn thay, anh ấy và Mạnh Nhiên Lâm đều là cộng sự cũ, chậm rãi khôi phục tòa thành một lần nữa cũng không thành vấn đề.
Về phần Chu Nguyên, cười chết, hoàn toàn không có con người nào.
Anh em Trà Phủ nhìn xung quanh: “Mọi người đều không còn gì muốn nói à?”
Tất cả ý thức tòa thành đều gật đầu.
“Vậy chúng tôi có một việc rất quan trọng muốn thông báo!” Anh trai Trà Phủ và em trai Trà Phủ chắp tay sau lưng, sau khi giả bộ thần bí một hồi, duỗi tay rồi xòe bàn tay ra.
Trên lòng bàn tay của họ có rất nhiều đồ trang sức bằng ngọc bích tinh xảo, bao gồm hoa tai, ngọc bội, nhẫn đeo tay và vòng tay, chúng không phải là đồ thật mà là mô phỏng hình chiếu của đồ thật trong đình Thương Lãng.
“Đây là gì?”
“Chúng tôi sử dụng dùng Rồng Gặp Mây để chế tạo “điện thoại đường dài”.”
Anh em Trà Phủ đã lấy cảm hứng từ dây leo ở Hoa Đình, mai rùa ở Chu Nguyên và cách sử dụng nước ở Chi Giang. Chẳng lẽ bọn họ không thể thay đổi trạng thái tài năng tòa thành, khiến việc ứng dụng khả năng giao tiếp của nó trở nên linh hoạt hơn sao?
Họ chỉ thử một cách tình cờ, cũng không mong sẽ thực sự thành công.
Anh em Trà Phủ nói rằng điện thoại hiệu Trà của họ có nhiều hạn chế, hiện tại chỉ có thể sử dụng để liên lạc hai chiều giữa các ý thức tòa thành, liên lạc hai chiều giữa ý thức tòa thành và Thành Quyến Giả của tòa thành đó và liên lạc hai chiều giữa Thành Quyến Giả với nhau.
Rồng Gặp Mây của họ là cơ sở của điện thoại hiệu Trà, chế tạo trang sức bằng ngọc bích xong, ý thức tòa thành phải bảo Thành Quyến Giả của mình đeo vào, sau đó kích hoạt bằng năng lượng tòa thành thì mới có thể sử dụng.
Nguyên tắc đại khái là bọn họ lợi dụng mối liên hệ của ý thức tòa thành trong đình Thương Lãng để tạo ra một đường truyền, sau đó lợi dụng mối liên hệ giữa Thành Quyến Giả và ý thức tòa thành, về phần không phải “một lần gọi sẽ gọi được nhiều cuộc” thì phải cảm ơn tài năng cấm liên lạc của anh trai Trà Phủ.
Anh em Trà Phủ cho biết: “Hiện tại số lượng chúng tôi làm được có hạn, mọi người cứ chọn kiểu mình thích trước, kiểu dáng chỉ có một không hề bị trùng, chúng tôi đóng gói xong, đến lúc đó nhờ người mang đến cho mọi người.”
Hoa Đình thầm nghĩ: Người được nhờ này chắc chắn là Vân Sâm.
Anh thấy cảnh tượng anh em Trà Phủ đi đến mỗi một ý thức tòa thành diễn ra trước mắt thì trong lòng cảm thấy lo lắng.
Chu Nguyên tùy ý lấy ngọc bội tua rua, Tân An cầm nhẫn bằng ngọc lên nghịch, Trung Châu lướt ngón tay qua một hàng trang sức, nhặt lên hai chiếc khuyên tai.
Cuối cùng cũng đến lượt Hoa Đình, anh nhìn thấy trâm ngọc vẫn còn ở đó, đang định lấy…
Chi Giang lẩm bẩm một câu khó hiểu: “… Mỹ nữ cài trâm trên tóc mai? Tặng trâm để kết tóc*?”
(*Thời xưa dùng từ “kết tóc” để chỉ việc thành hôn =)))
Giọng cô ấy nhỏ đến mức chỉ cô ấy, Hoa Đình và Trà Phủ có thể nghe thấy.
Anh em Trà Phủ đang định chế nhạo trò đùa chẳng đâu vào đâu của Chi Giang thì họ nhìn thấy khuôn mặt rất đẹp trai của Hoa Đình.
Người thanh niên mảnh khảnh vốn đang đưa tay định lấy trâm ngọc liền đổi hướng, cầm một đôi nhẫn ngón tay cái bằng ngọc lên, bình tĩnh nói: “Kẹp tóc quá thô, nhẫn ngón tay cái tinh xảo hơn.”
Anh em Trà Phủ cực kỳ sợ hãi, Hoa Đình anh chột dạ gì đó!
*Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính trong tiểu thuyết của người khác lái xe sang đến đón nữ chính, còn nam chính trong tiểu thuyết của tôi thì tự lái mình đi đón nữ chính (:з」∠)_