Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trans: Trôi
Người đàn ông mập mạp đó tên là Lệnh Thời Thanh.
Là một Thành Quyến Giả mới nhậm chức không lâu của Thiên Hồ mà đã gặp phải một loạt sự kiện bi thảm.
Thân hình béo ú của anh ta nửa nằm trên đất, mông chổng cao, cổ thì rướn lên, tư thế như một tên khốn chỉ muốn cố nhìn cho rõ cảnh tượng trước mắt, trông có hơi buồn cười.
Dưới người anh ta là bãi cỏ, xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay nói cho Lệnh Thời Thanh biết rằng đây không phải là cỏ dại mọc lung tung, mà nó là một bãi cỏ đã được cắt tỉa từ trước.
Anh ta lại nhìn sang những cái cây cao to ngay bên cạnh…
Ừm, có thời gian rảnh rỗi làm những việc như cắt tỉa bãi cỏ trong rừng này thì tòa thành đây chắc chắn là nơi vừa nhàn vừa an toàn.
Đây mới là tòa thành sở hữu một ý thức tòa thành chân chính!
Trong đầu Lệnh Thời Thanh vụt lên rất nhiều ý tưởng, quên luôn nỗi sợ hãi do cú chết hụt vừa rồi mang lại.
Cuối cùng anh ta cũng chú ý đến anh bạn cũng được cứu cùng lúc với mình đang run lẩy bẩy.
Và cả hai người vừa nhìn khí chất thì đã biết không phải dạng vừa ở cách đó không xa.
Một nam một nữ, nam thì có khuôn mặt trẻ con, cười híp cả mắt trông rất hiền lành.
Nữ thì trẻ hơn, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt có nét giống với người đàn ông bên cạnh, đường nét khuôn mặt cho người ta cảm giác lãnh đạm khó gần.
Lệnh Thời Thanh đoán đây chắc là một cặp anh em.
Chú ý thấy cô em gái cứ ngó trán mình mấy lần, thế là anh ta chủ động chào hỏi trước.
Sau khi tự giới thiệu bản thân xong, Lệnh Thời Thanh biết được tên người nữ là Vân Sâm, còn người nam là Hạ Phong Niên.
Tòa thành trên không dưới chân anh ta là Hoa Đình, chính những dây leo của Hoa Đình đã cứu họ khỏi tay ma quỷ.
Vân Sâm là Thành Quyến Giả của Hoa Đình, dây leo to khỏe đứng cạnh cô, thân thiện vẫy lá với họ.
Sắc trời đậm dần, mây trôi che khuất ánh trăng, đa số những người ở đây đều bình tĩnh lại.
Vân Sâm định hỏi tình hình như thế nào, họ sẽ không vội đến Thiên Hồ nếu chưa biết rõ tình hình ở đó.
Cô miêu tả đơn giản mục đích đến của bên mình rồi hỏi: “Dưới kia xảy ra chuyện gì thế, tại sao những người kia lại cố ý ném mọi người ra khỏi hơi thở tòa thành?”
“Họ đang tìm trò để giải trí đấy.” Lệnh Thời Thanh rống cổ lên trả lời như thể một đứa học sinh tiểu học được giáo viên chủ nhiệm mời phát biểu vậy.
Tán cây lớn bên cạnh xào xạc hai tiếng, một con khỉ nhảy ra khỏi tán cây, trừng mắt với Lệnh Thời Thanh với ánh mắt “anh điên à”, khi quay đầu lại bèn đổi sang ánh mắt ướt át đáng thương vẫy cái móng vuốt nhỏ xíu của nó với dây leo và Vân Sâm, sau đó chui vào lại tán cây.
Những người khác kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, chẳng lẽ động vật trong tòa thành này thành tinh hết rồi à?
Vân Sâm bảo Lệnh Thời Thanh không cần nói lớn tiếng như vậy rồi yêu cầu đối phương kể lại ngọn nguồn câu chuyện.
“Kể ra thì dài lắm.” Biểu cảm của Lệnh Thời Thanh trông như tức giận sôi máu, anh ta nói: “Trước đây không ai trong chúng tôi từng sinh hoạt trong tòa thành cả, theo cách nói của người trong tòa thành các cô thì chúng tôi chính là những người lang thang đó.”
“Cách gọi người lang thang này rất hợp với chúng tôi, đúng thật là những tên lang thang khắp chốn mà, chỉ là vào bốn tháng trước bọn tôi đang lang thang ở gần Bách Việt và Bát Quế, sau đó mới đến Bách Bộc…”
Ban sáng Vân Sâm đã nghe nói về những người sống lang thang ở chỗ Chu Nguyên, nhưng không ngờ vào buổi tối lại được nghe từ này một lần nữa.
Người lang thang là một nhóm có quy mô còn lớn hơn so với tưởng tượng của Vân Sâm.
Bọn họ không có sự bảo hộ từ ý thức tòa thành, nhưng bản năng sinh tồn vốn có của con người đã giúp họ sinh tồn một cách khó khăn.
Lệnh Thời Thanh từng là người dẫn đầu của một đội gồm 9000 người lang thang, nhưng năm sau chỉ còn lại chưa đến 2000.
Với những mối đe dọa đến tính mạng mà những người lang thang phải đối mặt mỗi ngày thì tỉ lệ sống sót của đội do Lệnh Thời Thanh dẫn đầu đã là rất cao.
Phần lớn các nhóm người lang thang dù cho ban đầu có lớn mạnh bao nhiêu thì đa số đều không tồn tại quá ba năm.
Nhóm người lang thang của Lệnh Thời Thanh vốn được thành lập ở Lhasa, họ lang thang khắp mọi nẻo đường, đi qua các nơi như Thiên Phủ, Song Du, Kiềm Trung, Tam Tương… Hai năm gần đây mới đến khu vực trung nam của Cửu Châu.
Nhóm người lang thang đến từ Thiên Tích và Lhasa rất đông, hai nơi này ở Cửu Châu trước đây rất lớn, dù cho ý thức tòa thành có thức tỉnh thì họ cũng sẽ không tìm ra nổi tòa thành ở đâu nên chỉ có thể đến khu vực nhỏ hơn để thử may mắn.
Lang thang một thời gian lâu, đa số những người còn sống sót đều không thích cuộc sống trói buộc mà ý thức tòa thành mang lại.
Lúc còn lang thang, họ tự do vô ưu, dù bị đe dọa đến tính mạng thì họ vẫn có sự tự do mà cuộc sống trong tòa thành không thể so được.
Thế là xuất hiện những nhóm người lang thang như nhóm của Lệnh Thời Thanh.
Bọn họ lang thang khắp Cửu Châu, sống một cuộc sống thiếu thốn đủ bề.
Nếu gặp phải ý thức tòa thành của một khu vực nào đó, họ sẽ sống nương tựa vào ý thức tòa thành đó một thời gian cho đến khi họ đổi lấy đủ vật tư sinh hoạt bằng sức lao động của chính mình, rồi lại sống lang thang lần nữa.
Sau khi trải nghiệm cuộc sống an nhàn trong tòa thành, có rất nhiều người lang thang sẽ lựa chọn ở lại đó, nhưng hầu hết sẽ đi theo đội ngũ và lựa chọn tiếp tục sống lang thang.
Ma quỷ rất đáng sợ, nếu bị chúng phát hiện thì chỉ có đường chết, theo lượng người chết dần dần càng nhiều, họ cũng nghĩ ra một số biện pháp để đối phó.
Thật ra rất nhiều ma quỷ thông thường đều “đui mù”, nếu dùng các biện pháp của người xưa để đối phó với chúng thì đôi khi cũng có thể tránh được vài kiếp nạn.
Nhưng cũng phụ thuộc vào số lượng ma quỷ xuất hiện trong một khu vực là bao nhiêu.
Nói thẳng ra vẫn phải dựa vào may mắn.
Người được nhóm lang thang chọn làm thủ lĩnh đều có một bản lĩnh đặc biệt, đó là vận may siêu tốt.
Hầu hết những nơi được thủ lĩnh chọn làm nơi đóng quân vào ban đêm đều là nơi mà ma quỷ xuất hiện chẳng có bao nhiêu.
Một khi trúng số đen thì hậu quả cũng rất chi là thảm.
Khi Lệnh Thời Thanh đi từ Bát Quế đến Bách Bộc có trúng số đen một lần, đột nhiên có một số lượng lớn ma quỷ xuất hiện khiến hàng trăm người trong đội bỏ mạng.
Họ dốc hết sức chạy, đúng lúc chạy vào phạm vi của hơi thở tòa thành của Bách Bộc.
Có rất nhiều người bị thương nặng, nhưng nguồn lực y tế của Bách Bộc thì có hạn, nếu chữa trị hết cho tất cả người bị thương thì nguồn cung y tế khan hiếm sẽ cạn kiệt.
Họ phải được chữa trị, bằng không chỉ có đợi chết.
Thành Quyến Giả của Bách Bộc đồng ý chữa trị cho họ, nhưng anh ta có một yêu cầu.
“Vào khoảng hai ngày đầu tháng 12 năm ngoái…” Lệnh Thời Thanh dừng một lát rồi nói: “Ở hướng đông bắc Bách Bộc vào ban ngày đã xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ.”
Tháng 12 năm ngoái có hiện tượng kỳ lạ gì xuất hiện sao?
Vân Sâm hồi tưởng lại, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Chẳng phải tháng 12 là thời điểm lần đầu tiên Trung Châu và Hoa Đình thiết lập định hướng con đường dịch chuyển sau khi hồi phục năng lực đó sao!
Lệnh Thời Thanh tiếp tục nói: “Sau đó vài hôm, cả ngày lẫn đêm ở gần hướng đó có tận mấy lần xuất hiện hiện tượng kỳ lạ giống vậy…”
Thành Quyến Giả của Bách Bộc cho rằng đó có thể là một điềm báo cứu thế, anh ta vẫn luôn muốn phái người đi điều tra tình hình thế nào.
Người dân ở Bách Bộc không đông, người am hiểu thăm dò bên ngoài còn ít hơn, tuy có rất nhiều người tình nguyện đăng ký đi nhưng với thể lực và tính cảnh giác đó của họ thì ra ngoài chỉ có đi tìm chỗ chết…
Những người luôn sống lang thang như Lệnh Thời Thanh lại là sự lựa chọn rất tốt.
Lệnh Thời Thanh có thể lựa chọn không đi, Thành Quyến Giả của Bách Bộc sẽ không trơ mắt nhìn những người bị thương nặng chết, nhưng cuối cùng anh ta đã đồng ý.
Lệnh Thời Thanh luôn có sự kiên trì kỳ lạ của mình trong một số việc, anh ta đã dẫn theo tám trăm anh em không bị thương lên đường, xuất phát từ Bách Bộc.
Trước đây họ đã từng đặt chân tới các tòa thành ở gần Bách Bộc như Thiên Phủ, Kiềm Trung và Song Du nên cũng rõ đại khái các ý thức tòa thành ở vị trí nào, họ suy đi nghĩ lại rồi dự định đi Kiềm Trung trước.
Vị trí của ý thức tòa thành Kiềm Trung vừa may ở ngay trung tâm bản đồ Kiềm Trung trước đây, tuyến đường này gần như cũng cần tiếp tế, mà đúng lúc bên đó cũng đang hỗ trợ tiếp tế.
Lệnh Thời Thanh nghĩ thì hay đó, nhưng lúc đến Kiềm Trung thật rồi thì anh ta lại phát hiện ý thức tòa thành Kiềm Trung đã biến mất.
Anh ta sốc muốn bay màu, sao mà ý thức tòa thành có thể biến mất được, cuối cùng không dễ dàng gì tìm ra mấy người may mắn sống sót thì đối phương nói chuyện cứ khùng khùng điên điên.
“Chết hết rồi, một bạt tay giáng xuống chết sạch cả rồi!”
“Thứ đó cao mười mấy mét, đập ầm một tiếng vỡ vụn, tất cả xông cả vào!”
“Bảo bọn tôi chạy nhanh đi, chạy không thoát, chết sạch cả rồi ha ha ha!”
Vân Sâm ngắt lời Lệnh Thời Thanh, cô hỏi: “Thứ đó là gì?”
Lệnh Thời Thanh lắc đầu: “Không biết, những người đó chỉ biết lặp lại mấy lời này thôi, bọn tôi đoán có khả năng là…”
“Thật ra đó cũng là nguyên nhân bọn tôi dừng lại ở Thiên Hồ, không có cách nào đi tiếp được, không biết mọi người đã phát hiện chưa, ma quỷ càng ngày càng mạnh, buổi tối mà rời khỏi tòa thành thì chỉ có chết.” Anh ta xanh mặt, nói: “Chúng tôi đoán thứ đó có khả năng cũng là ma quỷ, mạnh đến nỗi có thể đập chết ý thức tòa thành chỉ với một bạt tay.”
Vân Sâm im lặng, suy đoán của Lệnh Thời Thanh đáng sợ thế, nhưng nếu là ma quỷ thì mọi thứ đều có khả năng.
Cô lại nghĩ đến nhật thực vòng lửa.
Một người phụ nữ trong số những đồng đội của Lệnh Thời Thanh nói: “Nếu cô thực sự muốn biết tình hình thế nào, cô có thể đích thân đi hỏi những người sống sót ở Kiềm Trung kia.”
“Chúng tôi cảm thấy nếu để những người còn sống đó ở lại cũng chỉ có chết mà thôi, nên đã dắt họ theo luôn. Tuy đi cùng chúng tôi cũng không an toàn bao nhiêu nhưng ít nhất cũng có cơ hội sống… Bây giờ trong số những người bị điên chỉ có một người còn sống, ở trong Thiên Hồ đấy.”
“Cậu ta cũng hồi phục kha khá rồi, trong một ngày thời gian tinh thần tỉnh táo cũng được mấy tiếng.”
“Cậu ta hồi phục chỗ nào đâu.”
Lệnh Thời Thanh phản bác lại người phụ nữ đó, rồi nói với Vân Sâm: “Tốt nhất cô đừng mong đợi gì nhiều, nói cậu ta là tỉnh táo thực ra cũng chỉ là mê sảng mà thôi, chỉ biết chơi mấy viên đá nát.”
Viên đá nát?
Vân Sâm và Hoa Đình rất nhạy cảm khi nghe từ này, người được triệu tập để đưa tin tình báo về Thiên Hồ có ba mảnh vỡ tượng Cửu Châu.
Hình dáng mảnh vỡ của tượng Cửu Châu chẳng phải chỉ như viên đá nát thôi sao.
Vân Sâm cảm thấy chuyện không thể trùng hợp như thế được, để cho chắc chắn cô vẫn hỏi: “Lẽ nào người đó tên Nghiêm Văn Thần?”
“Sao cô biết!” Lệnh Thời Thanh và người đồng đội của anh ta vô cùng kinh ngạc nhìn Vân Sâm.
Nghiêm Văn Thần điên điên khùng khùng, sau vài tháng ở chung với cậu ta thì bọn họ mới biết tên của cậu ta, cũng chỉ có họ mới biết thôi, Thành Quyến Giả Hoa Đình biết Nghiêm Văn Thần từ đâu chứ?
Có những lúc mọi chuyện trên thế giới trùng hợp một cách quá đáng.
Vân Sâm định lát nữa mới giải thích chuyện liên quan đến Nghiêm Văn Thần, vì vậy cô bảo Lệnh Thời Thanh kể tiếp.
Nhóm của Lệnh Thời Thanh được Thành Quyến Giả Bách Bộc ủy thác băng qua một nửa Cửu Châu, đến nơi xảy ra hiện tượng kỳ lạ để điều tra rõ tình hình.
Đúng như Lệnh Thời Thanh đã nói trước đây, vừa mới bước sang năm 2033 thì ma quỷ đã bắt đầu tiến hóa một cách kỳ lạ.
Dù cho vận may của anh ta có đỏ cỡ nào, dù cho họ có kinh nghiệm trốn ma quỷ đi chăng nữa thì mọi thứ cũng trở nên vô nghĩa sau khi ma quỷ tiến hóa.
Lúc này họ đang dừng lại ở Thiên Hồ, khó mà đi tiếp với tốc độ như trước.
Một đêm nọ, Lệnh Thời Thanh và những người khác vô cùng xui xẻo khi đụng độ trực tiếp với ma quỷ đã tiến hóa.
Có năm người trong đội của họ tình nguyện làm mồi nhử để mấy người Lệnh Thời Thanh chạy trốn trước.
Nhưng những tên ma quỷ đã tiến hóa không chỉ về thể chất mà còn về trí thông minh, bọn nó thoáng cái đã nhìn thấu việc săn bên nào thì có lợi hơn.
Chúng biết đi săn theo bầy đàn, sở thích xấu xa cũng rất nhiều, chúng sẽ không trực tiếp giết con người mà giống như mèo vờn chuột hơn, trước tiên sẽ vờn con chuột gần chết rồi mới từ từ ăn thịt con mồi.
Cứ thế đội ngũ hàng trăm người của Lệnh Thời Thanh bị ép đến bên mép hồ rồi bị lùa xuống dưới hồ.
Nghiêm Văn Thần của lúc ấy vẫn còn là một tên điên khùng thuần túy, cậu ta nhặt đá bên hồ liên tục chọi lên người ma quỷ.
Ma quỷ thuần túy không bị thương cũng không chết nổi, sự giãy giụa trước khi chết của con người chỉ khiến chúng ré lên những tiếng gào đầy sung sướng.
Nghiêm Văn Thần ngẩn người, ôm đống đá trên mặt đất không động đậy.
Ma quỷ đã mất kiên nhẫn với cậu ta, chuẩn bị xé xác con người này ra thành từng mảnh.
Khi đó Lệnh Thời Thanh ở ngay bên cạnh Nghiêm Văn Thần, thật ra anh ta cũng không phải hạng lương thiện gì đâu, nhưng có đôi khi hành vi bộc phát từ cơ thể rất đáng giận.
Đợi khi anh ta kịp phản ứng lại thì cơ thể ú nịch của anh ta đã run rẩy chắn trước người Nghiêm Văn Thần, còn ma quỷ thì đang sắp moi tim anh ta ra tới nơi.
Cũng chính lúc này, phép màu xuất hiện.
“Ào ào ào.”
Nước trong hồ sau lưng anh ta trào lên cuồn cuộn, tận mắt Nghiêm Văn Thần nhìn thấy ma quỷ đang vây xung quanh họ như biến thành người khi đụng phải lò xo, tất cả bọn nó đột nhiên bị bắn bay ra rất xa.
Mấy trăm người bọn họ ngẩn tò te nhìn ra phía sau, một pho tượng đá nhỏ đội nón lá nhô lên khỏi mặt nước, như một người anh hùng tuấn tú giáng xuống giữa nguy hiểm.
Nước hồ chảy xuống từ hai bên tượng, pho tượng đá lóe lên ánh sáng lấp lánh, rồi họ nghe thấy giọng của ý thức tòa thành.
“Ha, lũ ma quỷ ngu xuẩn. Bắt đầu từ hôm nay mọi người đều là những con người được tôi che chở, không có ma quỷ nào có thể làm tổn thương mọi người khi ở trong tay tôi đâu!”
Nói thật lòng thì trong lòng những người lang thang, kể cả Lệnh Thời Thanh đều cảm thấy ấm áp.
Tính cách của Thiên Hồ như một người anh lớn nghĩa khí, anh ấy cảm thấy tất cả con người đều như đàn con thơ đáng thương và cần được bảo vệ, khiến anh ấy dấy lên lòng thương cảm.
Anh ấy nói mình vốn đã nên thức tỉnh sớm hơn, nhưng không biết tại sao anh ấy cứ mãi không tỉnh, anh ấy nghĩ chắc chắn là các ý thức tòa thành khác đều tỉnh cả rồi chỉ có anh ấy là tụt lại phía sau, tốc độ chậm quá có khi nào sẽ bị các tòa thành khác cười nhạo hay không…
Sự phát triển và xây dựng của một ý thức tòa thành không thể tách rời với con người, Thiên Hồ cần có con người trú ngụ.
Xung quanh nơi này chỉ có hồ nước và rừng cây, vốn sẽ không có con người lui tới, nếu không phải do bị ma quỷ ép tới đây thì Lệnh Thời Thanh cũng sẽ chẳng đến gần nơi này.
Nhìn dáng vẻ vừa đáng thương vừa kiên cường của Thiên Hồ, mà anh ấy lại là ân nhân cứu mạng mình và những người khác, cũng không cách nào trốn ma quỷ vào ban đêm một cách tùy tiện được, thế là mấy người Lệnh Thời Thanh bàn bạc rồi quyết định ở lại đây.
Thiên Hồ cần một Thành Quyến Giả, như vậy tốc độ xây dựng tòa thành mới nhanh hơn được.
Việc Lệnh Thời Thanh dũng cảm đứng lên cứu người khiến Thiên Hồ rất vui, vì vậy anh ta đã trở thành Thành Quyến Giả của Thiên Hồ.
Việc trở thành Thành Quyến Giả của một ý thức tòa thành đối với một người lang thang như Lệnh Thời Thanh mà nói thì đó là mở đầu cho kiếp sống thất bại của anh ta.
Chuyện gì cũng tìm anh ta, chuyện gì cũng cần anh ta làm, không có chỗ ở phải xây nhà cũng bắt anh ta làm, thức ăn không đủ phải đi săn cũng bắt anh ta tổ chức đi săn, con người không có thói quen cung dưỡng cũng bắt anh ta đi khai thông tư tưởng cho mọi người…
Thành Quyến Giả gì chứ, vốn chính là culi của ý thức tòa thành mà thôi, còn cực hơn lúc anh ta làm thủ lĩnh của những người lang thang nữa.
Từ khi trở thành Thành Quyến Giả, ngày nào Lệnh Thời Thanh cũng bày ra vẻ mặt đau khổ.
Sau nửa tháng cực khổ, cuối cùng họ cũng xây nên một tòa thành nho nhỏ, thật ra cũng chỉ là một cái sân lớn và vài ngôi nhà trên hồ, nhưng cũng khiến họ cảm thấy rất chi là thành tựu rồi.
Mọi người đều chân thành muốn phát triển Thiên Hồ trở nên lớn mạnh hơn nữa.
Đội lang thang của bọn họ vỏn vẹn chỉ có vài trăm người nên vốn cung dưỡng cho Thiên Hồ chẳng thể nào đủ.
Ban ngày thì nhóm Lệnh Thời Thanh ra ngoài tìm người, họ vốn là những người lang thang nên rất rõ người lang thang sẽ trốn ở đâu vào ban ngày, cũng biết nên sàng lọc người lang thang như thế nào.
Sau mười ngày cực lực, dân số của Thiên Hồ cũng đạt đến mốc ba nghìn người, tòa thành trên hồ hết lần này đến lần khác được mở rộng, cuối cùng đạt đến quy mô của một thị trấn nhỏ.
Thiên Hồ ngày càng phát triển, cảnh tượng phồn vinh và hạnh phúc trong tương lai bước đầu hình thành.
Mãi cho đến nửa tháng trước, một nhóm người lang thang với quy mô nho nhỏ cỡ ba trăm người chủ động đến nương nhờ Thiên Hồ, muốn gia nhập vào tòa thành và cùng sống với mọi người.
Lệnh Thời Thanh không thích nhóm người lang thang này cho lắm, anh ta đã thuyết phục Thiên Hồ hãy thiết lập một quy trình tương tự như xét duyệt vào thành trước khi thu nhận những người khác vào.
Nhưng Thiên Hồ lại cho rằng tất cả con người đều là những cục cưng cần được chăm sóc, anh ấy muốn bảo vệ tất cả con người, kiểu thiết lập này chỉ sẽ làm tổn hại đến lòng tin của con người với nhau.
Lần đầu tiên Lệnh Thời Thanh bất đồng ý kiến với Thiên Hồ.
Người đồng đội đi cùng mà anh ta cử đi bí mật điều tra trở về với vẻ mặt nặng nề.
Người ấy nói trong đội người lang thang không chỉ có gái đi3m mà còn nuôi cả nhân súc.
Cái gọi là nhân súc, chính là những con người trong đội bị đem đi làm thức ăn sau thời gian dài lang thang không tìm được nguồn thực phẩm an toàn.
Lệnh Thời Thanh từng nghe nói sẽ có đội lang thang làm những việc như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp một đội hoàn toàn mất đi nhân tính như vậy.
Bây giờ đang là ban ngày, chưa đến ban đêm, mấy người đó cũng chưa vào Thiên Hồ.
Lệnh Thời Thanh báo cho Thiên Hồ biết về việc này, nhưng anh ta không có chứng cứ và bọn chúng cũng đã tiêu hủy chứng cứ.
Tuy Thiên Hồ tin tưởng anh ta, nhưng đồng thời anh ấy cũng là một ý thức tòa thành, anh ấy không muốn tin con người có thể xấu xa đến vậy.
Màn đêm buông xuống, cả đội phải đối mặt với sự tấn công của ma quỷ, thế là họ khóc lóc cầu cứu Thiên Hồ.
Thiên Hồ mềm lòng, không muốn thấy con người chết trước mặt anh ấy, cuối cùng anh ấy vẫn để những người này vào tòa thành.
Lệnh Thời Thanh nói: “Bọn chúng chính là những con giòi trong xương, một khi đã ký sinh thì không thể nào loại bỏ được.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Chợt nhận ra tính cách nhân vật mà tôi thiết lập cho các ý thức tòa thành lại là kiểu ngốc bạch ngọt ư?