Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trans: Lam
Beta: Cyane
Trong căn phòng gỗ tồi tàn u ám, người đàn ông với mái đầu bù xù cuộn người lại như một quả bóng, trốn ở dưới một tấm gỗ có lọt chút ánh sáng.
Một luồng sáng rọi lên người cậu ta, bụi bay mờ mờ, hai chân cậu ta không ngừng run lên.
Vân Sâm dẫn đầu bước vào trong phòng thì nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Ở sau có người chen lên, là Lệnh Thời Thanh.
Anh ta uốn éo cơ thể mập mạp của mình, ngồi xổm xuống cạnh Nghiêm Văn Thần, thịt dồn lên làm căng cả quần.
Lệnh Thời Thanh nói: “… Cậu nhìn đi, thật sự không chỉ mình tôi là con người, còn cả những người khác ở đây, tôi dẫn họ tới đây hết rồi. Bây giờ cậu không phải đang ở Kiềm Trung mà là ở Thiên Hồ.”
“Đây là Thành Quyến Giả của Hoa Đình, cô ấy và Hoa Đình đã giúp chúng ta đuổi đám súc vật Lưu Năng đi, bây giờ Thiên Hồ cũng rất an toàn.”
Ánh mắt của Nghiêm Văn Thần chuyển động, sau đó dừng lại trên hai đôi giày ở cửa, ánh mắt của cậu ta từ từ di chuyển lên trên.
Vân Sâm chạm phải một đôi mắt chứa đầy cảm xúc hỗn loạn như một vòng nước xoáy.
Hốc mắt sâu hoắm, tròng mắt màu vàng, xung quanh tràn đầy tia máu.
Cảm xúc nhiều nhất trong đôi mắt ấy là sự tuyệt vọng khôn cùng.
Trái tim của Vân Sâm thắt lại.
Đôi mắt đó lại nhanh chóng di chuyển.
Lệnh Thời Thanh tóm bàn tay gầy gò như que củi của người đàn ông với mái đầu bù xù đó lên, nắm lấy vừa an ủi vừa hỏi: “Cậu cũng biết rõ thời gian tỉnh táo của mình không nhiều, nhân lúc này hãy nói cho chúng tôi biết tình hình ở Kiềm Trung đi.”
“Kiềm Trung… Chúng tôi…” Nghiêm Văn Thần mở miệng, đang định nói những lời tiếp theo thì đôi môi lại run lên vì nhớ tới khoảng hồi ức đó, mãi không phát ra được tiếng nào.
Cậu ta đau khổ giật giật tóc: “Ma quỷ, một khối đen sì sì, phá tan mọi thứ, rất nhiều rất nhiều…”
Rõ ràng Nghiêm Văn Thần tỉnh táo, nhưng khi nhắc tới chuyện của Kiềm Trung là lại nói năng lộn xộn hết cả lên.
Lệnh Thời Thanh khó xử nhìn Vân Sâm, tay không ngừng xoa dịu Nghiêm Văn Thần, miệng nói: “Đã qua cả rồi, không sao, mọi chuyện đã qua rồi. Hay là thế này, cậu lấy viên đá ra trước đi…”
Viên đá?
Lời này đã đánh thức Nghiêm Văn Thần, cậu ta lập tức lôi viên đá từ trong túi quần ra.
Khóa kéo kéo mãi vẫn không mở khiến cậu ta vội vàng tới mức cúi người dùng răng cắn rồi dùng sức kéo.
Lệnh Thời Thanh kịp thời ra tay giúp đỡ, nhẹ nhàng kéo khoá ra.
Đúng lúc Bùi Sinh Âm xuất hiện trước cửa, đằng sau Vân Sâm và Hạ Phong Niên, ba viên đá với vẻ ngoài nhìn chẳng khác gì những viên đá bình thường bên lề đường lăn ra.
Bùi Sinh Âm vòng qua Hạ Phong Niên với kiến trúc hình người như sắp hoà với căn phòng gỗ kia làm một, đi tới cạnh Vân Sâm.
Viên đá trước mặt ngừng lăn.
Chiếc túi dụng cụ có đựng mảnh vỡ của tượng Cửu Châu đeo ở eo Vân Sâm hơi trĩu xuống.
Dây kéo của túi đựng mặt dây chuyền ở trước ngực Bùi Sinh Âm căng ra, anh ta cũng mang mảnh vỡ của tượng Cửu Châu.
Lúc này, Nghiêm Văn Thần nằm bò trên đất, hai tay tìm kiếm trong ba viên đá nhìn chẳng khác nhau là bao.
Đột nhiên, sắc mặt cậu ta mừng rỡ, cậu ta cầm một viên lên đặt lên trán mình.
Ngay lập tức, viên đá tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Vòng sáng xuất hiện thành hình lưỡi cưa, nhìn như những chiếc xúc tu đang di chuyển.
Bốn cái xúc tu vươn ra bốn hướng, lần lượt chỉ về phía Lệnh Thời Thanh đứng gần Nghiêm Văn Thần nhất, rồi Vân Sâm đứng cách Nghiêm Văn Thần một khoảng, Bùi Sinh Âm và Hạ Phong Niên.
Bốn tia sáng xúc tu kéo dài được đến một nửa, chiếc xúc tu chạm phải phòng tuyến của Hạ Phong Niên đột nhiên thu lại.
Chỉ còn lại ba cái xúc tu chuyển động trước mặt Vân Sâm, Bùi Sinh Âm và Lệnh Thời Thanh.
“Đây là cái gì?”
Không ai trả lời câu hỏi của bọn họ.
Nghiêm Văn Thần để viên đá lại gần sát lông mày, hai mắt nhắm chặt, mắt điếc tai ngơ trước những gì xảy ra bên ngoài.
Tia sáng màu trắng vẫn bay qua bay lại trước mặt bọn họ như đang đợi bọn họ đồng ý.
Vì tín nhiệm mảnh vỡ tượng Cửu Châu, nên cho dù không biết rốt cuộc là chuyện gì, Vân Sâm và Bùi Sinh Âm vẫn đưa tay về phía tia sáng.
Tia sáng trở nên mãnh liệt, bọc lấy bọn họ vào trong, chỉ một lát sau lại từ tan ra, hai người họ cũng nhắm chặt hai mắt như Nghiêm Văn Thần.
Lệnh Thời Thanh do dự một hồi rồi vươn tay về phía tia sáng.
Ánh sáng trắng lại xuất hiện lần nữa.
Hạ Phong Niên là người duy nhất còn mở mắt trong căn phòng gỗ.
Người của Thiên Hồ đã thoát khỏi bóng ma của Lưu Năng, ngủ một giấc no nê, bây giờ bắt đầu dần dần tỉnh giấc, trong thành ồn ào tiếng người.
Hạ Phong Niên đóng cánh cửa không hề có tác dụng cách âm lại, ngồi xuống phía chính diện với phía trong cửa.
…
Một mảng trắng xoá.
Khắp nơi toàn là tiếng người, ở dưới chân mềm mềm không thể chạm tới mặt đất, tựa như đang dạo bước trên mây.
Vân Sâm nhớ cảm giác này.
Lúc Hoa Đình chia sẻ ký ức của anh với cô, mỗi lần lúc cô bắt đầu trải nghiệm đều là khung cảnh sương khói mù mịt thế này.
Thế nên… Bây giờ cô đang bước vào ký ức của một ý thức tòa thành nào đó ư?
Ký ức của Kiềm Trung sao?
Khuôn mặt một cô gái với nụ cười như hoa đột nhiên phóng đại trước mặt khiến cho Vân Sâm giật mình, cũng khiến cho chủ nhân của cơ thể đó giật mình.
“Cô đừng thế!”
Chủ nhân cơ thể kia vừa cất tiếng, Vân Sâm nghe thấy giọng nói quen thuộc kia mới vỡ lẽ, đây có lẽ là ký ức của Nghiêm Văn Thần.
Khung cảnh trước mắt lắc lư, chủ nhân cơ thể nhìn hai tay mình chằm chằm, cảm giác mềm mại khi sờ ở trên cánh tay khiến cho cậu ta xấu hổ không thôi.
“Tiểu Ưu.”
Trong tầm mắt của chủ nhân cơ thể chỉ có đôi tay và thảm cỏ, căn bản không dám nhìn người bên cạnh một cái.
“Ha ha ha, phản ứng của cô buồn người quá, cô xấu hổ vậy lẽ nào là yêu thầm tôi à?”
“Có cái cớt, ai thích nổi thứ đàn ông ẻo lả như anh chứ!”
“…”
“… Tôi không có ý gì đâu, thì là, thì là…”
“Kiềm Trung nói đội do thám đã tìm được một thứ kỳ lạ ở bên ngoài, có lẽ có liên quan tới ma quỷ.”
Trước mặt chợt xuất hiện góc nghiêng nghiêm túc của cô gái, chủ nhân cơ thể quay đầu lại.
Trên gò má của cô gái có một dấu ấn đang phát sáng, biểu tượng cho Thành Quyến Giả.
Hoá ra cô ấy là Thành Quyến Giả của Kiềm Trung.
Tên tiểu Ưu à…
“Thứ kỳ lạ, lẽ nào có vấn đề thật?”
Trước mắt mãi chỉ có hai người họ, không có ai khác xuất hiện thêm.
“Không phải vấn đề to tát, còn có một tin tức tốt hơn cả, Kiềm Trung sắp thành tòa thành lớn rồi.”
“Vừa hay cũng gần tới cuối năm, có thể chúc mừng trước.”
“Chúc mừng trước sao, ý kiến hay đó.”
Chủ nhân cơ thể có được lời khẳng định thì rất vui vẻ, cậu ta nhìn lên bầu trời.
Bầu trời rất xanh, hình dạng của các đám mây liên tục thay đổi
Đột nhiên, tốc độ thay đổi của các đám mây nhanh hơn, bầu trời không ngừng đổi sắc.
Mặt trời ngoi lên rồi lại lặn xuống, ánh chiều tà phủ kín cả mặt đất không biết bao lần.
Ráng chiều qua đi, ánh đêm đen bao phủ cả đất trời.
Trong không khí bất ngờ lại có thêm chút lạnh lẽo.
Vân Sâm có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo mà bản thân chú nhân cơ thể đã cảm nhận được đó.
“Anh nhìn thấy chưa?”
Làn khói đen cuồn cuộn, ma quỷ quấn lấy nhau, bọn chúng không hề bồi đắp tình cảm giữa đồng loại mà là không hề do dự cắn xé, nuốt chửng lẫn nhau.
Không chỉ một người chứng kiến cảnh này.
Trước mắt chi chít toàn người là người, người sợ hãi, người tò mò chăm chú nhìn khung cảnh bên ngoài.
“Bọn chúng đang tàn sát lẫn nhau sao?”
“Hoá ra ma quỷ sẽ chết, hình như là phải do chúng nó tự ra tay mới chết được.”
“Số lượng ít hơn ban nãy rồi chứ không có nhiều lên.”
“Chết là tốt, chết càng nhiều càng tốt!”
Là chuyện tốt thật sao?
Chủ nhân cơ thể không quen nhìn những cảnh tàn nhẫn ấy, đặc biệt là khi ánh mắt lạnh băng của một con ma quỷ nào đó đang ăn thịt đồng loại mình nhìn về phía cậu ta.
Cậu ta sợ hãi nhắm mắt lại.
Trước mắt là một màu đen.
“Rầm!”
Tiếng đập bàn.
“Yên lặng, con mẹ nó im hết cho bà!”
Mở mắt ra, đã là ở trong phòng họp đèn đuốc sáng trưng, người phụ nữ ở phía trước nghiêng người chống tay lên bàn, đập bàn kết án.
“Ma quỷ xuất hiện hành vi khác thường này không phải điềm lành gì đâu, tôi đồng ý sử dụng năng lực của Kiềm Trung để xây dựng con đường chạy thoát và khu tị nạn dưới lòng đất, thế thôi, tan họp.”
Người bên cạnh vẫn còn đang nói.
“Ma quỷ tự ăn thịt lẫn nhau cũng có gì khác đâu, rõ ràng là chuyện tốt…”
“Điều kiện tốt để cải thiện và mở rộng kiến trúc lại không làm, lại phải phí công tốn sức vào chuyện vô dụng thế này, không phải đã có một khu tị nạn rồi sao, sao còn phải xây thêm cái nữa.”
Chủ nhân cơ thể đang dọn đồ trên bàn.
“Đừng nói chuyện này nữa, ban nãy anh thấy không, Tiền Ưu vừa làm ra tư thế kia nhìn thấy rõ mồn một luôn, không mặc nội y thì tốt xấu cũng phải che đi chứ.”
Chủ nhân cơ thể tiến gần tới người đang nói.
“Ha ha, tên Tiền Ưu làm gì, tên là đ* cho rồi.”
Một cước tung ra, người ngã chổng vó, tiếng quát mắng tứ phía, hỗn loạn vô cùng.
Khung cảnh thay đổi chóng mặt, bên tai không ngừng vang lên giọng một người con gái đang nói.
“… Cậu đánh nhau với người ta làm gì…”
“… Tôi biết hết, Kiềm Trung nghe được hết chẳng lẽ tôi không biết sao…”
“… Quan tâm bọn họ làm gì, chó cắn cậu cậu cũng cắn lại chó à…”
“… Cậu đúng thật là…”
Khung cảnh ngừng thay đổi, nhiệt độ xung quanh cực thấp, lạnh thấu xương.
Trước mắt, cách rìa hơi thở tòa thành chưa tới một mét, trong đống khí đen cuồn cuộn trên mặt đất xuất hiện một cái bóng.
Vô số luồng khí đen không ngừng lao vào trong cái bóng đó, cái bóng như thể một khối bùn mềm nhũn, bị sức mạnh của thế giới bên ngoài không ngừng vò nắn.
Ánh sáng màu hồng thấp thoáng.
Ma quỷ xung quanh vẫn đang cắn nuốt lẫn nhau.
Nhưng lần này, đống ma quỷ cắn nuốt đồng loại, cơ thể rõ ràng đã to hơn ban đầu gấp hai thậm chí là ba gần.
“Đó là thứ gì thế?”
Không ai trả lời, mọi người cảm thấy không ổn rồi.
Những kẻ ban đầu có thành kiến về việc dành sức ra để xây dựng đường trốn thoát và khu tị nạn dưới lòng đất ngậm miệng lặng thinh.
Mọi người rất muốn tham gia vào việc xây dựng, nhưng kiến trúc dưới mặt đất này hoàn toàn khác với công trình dưới đất thông thường sẽ bị ma quỷ phát hiện, phụ thuộc vào tài năng đặc biệt của Kiềm Trung.
Những người xuất hiện trước mắt vẻ mặt đều không tốt.
Sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Cảnh tượng xung quanh tăng tốc, lại tới một buổi tối hoàn toàn mới.
Ma quỷ vẫn cắn nuốt đồng lại, nhưng việc cắn nuốt của chúng có hạn chế nhất định.
Chỉ cần cơ thể của chúng lớn đến một mức nhất định, chúng sẽ không hề do dự mà lao vào cái bóng kia.
Càng nhiều ma quỷ lao vào cái bóng đó thì tốc độ vò nắn cái bóng càng nhanh, đường nét dần dần hiện rõ.
Tất cả mọi người đều biết, khi cái bóng ấy thành hình chắc chắn sẽ xảy ra chuyện chẳng mấy tốt đẹp gì.
Cái bóng cực lớn phía trước dần hiện rõ đường nét bóng một cô gái, ngày càng rõ ràng hơn.
Chủ nhân cơ thể nín thở lo lắng chăm chú nhìn cảnh này, khu tị nạn vẫn chưa xong, bọn họ không còn chỗ để trốn.
Đột nhiên trời sáng rồi.
Bóng dáng rõ ràng của cô gái đột nhiên biến mất.
Khung cảnh nhanh chóng rung giật, lần nào cũng thế, hình ảnh của cái bóng kia sẽ trở thành công cốc khi trời sáng.
Bất kể là trước đó số lượng ma quỷ mới tăng bao nhiêu cũng không thể khiến cái bóng này thành hình trước khi trời sáng.
Thời gian lâu dần, mọi người bắt đầu thả lỏng cảnh giác, thậm chí còn có tâm tư mà đùa giỡn với cái bóng đen bên ngoài.
Tầm mắt lại lần nữa loé lên, cảnh tượng xung quanh đang rung lên bần bật, khung cảnh trở nên không ổn định.
Trong mắt là một màu đỏ của những ngọn đèn lồ ng treo lên cho buổi lễ chúc mừng.
Khắp nơi là mùi thức ăn thơm phức, những món đồ linh tinh không dùng tới vứt khắp nơi, đến cả lối xuống đường trốn thoát cũng bị chất đống một ít.
Dịch chuyển những thứ này sang nơi khác, mọi người trông có vẻ đều rất vui vẻ.
Ngẩng đầu nhìn trời cao, ánh chiều tà như máu.
Buổi tối treo đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng.
Bọn họ chỉ về cái bóng đang uốn éo rồi đánh cược, hôm nay sẽ có bao nhiêu ma quỷ tự sát.
Nửa đêm ngoại trừ người đi tuần và người không ngủ được thì mọi người đều đã say giấc.
Chủ nhân cơ thể ngồi trên chiếc ghế dài, cô gái thì ngồi bên cạnh cậu ta.
“Còn một tháng nữa là Kiềm Trung có thể trở thành tòa thành lớn rồi, tới lúc đó viện bảo tồn văn hoá dưới đất mà trước kia anh ấy đã làm giúp con người có thể được công khai, lịch sử của thời kỳ tận thế và những vật mang tính tượng trương cũng cần được bỏ vào.”
“Viện bảo tồn văn hoá dưới lòng đất sao?”
“Là những thứ tốt để Cửu Châu chúng ta kế thừa…”
4 giờ sáng.
“Hôm nay sắc trời hơi sai sai.”
Tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, dòng người chen chúc.
Chủ nhân cơ thể đi ngược chiều dòng người, cậu ta nhìn bầu trời.
Thường lúc này phía chân trời đáng ra nên có chút ánh sáng rồi, nhưng giờ lại là đen tối.
“Khu tị nạn không chứa được nhiều người như vậy.”
“Trẻ con, phụ nữ, thanh niên trai tráng, người khoẻ mạnh ưu tiên vào trước.”
“Sao lại không cho chúng tôi vào!”
Khung cảnh không ngừng giật lắc, loạn xạ vô cùng.
Trời vẫn chưa sáng, bóng hình hoàn chỉnh của cái bóng đó còn cao hơn lúc trước.
Xô đẩy, chửi mắng, khóc than, tức giận…
Tất cả tạp âm đều dần dần im lặng dưới tiếng thét chói tai thê thảm của đám ma quỷ.
Một cơn lạnh thấu xương từ sau xông tới.
Giọng nói khàn khàn khô khốc của đám ma quỷ vang lên từ phía sau.
“Mẹ ơi.”
Tầm mắt từ từ quay lại.
Cô gái với nửa phần thân khổng lồ, cao tới mười mấy mét, cắm chặt trong đất.
Là người phụ nữ được ma quỷ gọi là mẹ.
Là Mẹ Quỷ sao?
Da của ma quỷ là màu trắng bệch còn của Mẹ Quỷ lại là trắng xám, tóc và hai tròng mắt của nó cũng là màu trắng xám, khoé môi mang một nụ cười mỉm.
Nó nâng cánh tay lên, tiếng gió thảm thiết.
Chỉ nhẹ nhàng khua tay, hơi thở toà thành chưa từng được nhìn thấy như được hiện thực hóa, hơi thở tòa thành hình bán nguyệt độ lớn nhỏ không đồng đều phủ kín lên các khu vực trong tòa thành loe lói không ổn định.
Những đường nét hình tia chớp bao phủ khắp hơi thở toà thành.
Chủ nhân cơ thể bị người khác kéo chạy, là Tiểu Ưu.
“Kiềm Trung nói anh ấy sắp không chịu được nữa, bảo chúng ta trốn vào khu tị nạn.”
“Nếu anh ấy có chuyện gì thì lối vào khu tị nạn cũng sẽ đóng lại.”
Mẹ Quỷ thấy cánh tay bị chặn lại giữa đường, nụ cười của ả càng thêm xinh đẹp, năm ngón tay búng một cái, móng dài mọc ra, khí đen ngút trời.
Cánh tay nó dùng sức đ è xuống.
Tất cả mọi người đang thoát chạy đều nghe thấy tiếng kêu đau đớn khó chịu của Kiềm Trung.
Một giây sau.
“Rắc rắc.”
Hơi thở tòa thành vỡ nát.
Một đống ma quỷ xông vào, tóm lấy người gần nhất xé tan thành những mảnh vụn.
Máu văng lên chiếc đèn lồ ng đỏ bên cạnh.
Chạy, chạy, chạy.
Chạy bằng mọi giá, không được quay đầu.
Cánh tay màu xám trắng khổng lồ lướt qua trên đầu, chuẩn xác đâm vào tượng thành Kiềm Trung.
Sự sắc bén của móng nhọn vượt qua bất kỳ vũ khí vào trên thế giới này, chớp mắt đã cắt nát tượng thành thành các mảnh vụn khác nhau.
Chỉ còn lại cái bệ.
Bất kể móng vuốt phá hoại thế nào thì cái bệ vẫn không hỏng.
Ma quỷ kêu lên những tiếng vang dội, Mẹ Quỷ hình như rất tức giận.
Cửa vào khu tị nạn đã đóng lại, chỉ còn đường trốn thoát là có thể chạy.
Ma quỷ ở sau hình như càng ngày càng nhiều, ngực đau đớn vô cùng.
“Bọn nó đang đuổi theo tôi, bọn nó biết tôi là Thành Quyến Giả, tôi không vào đó được, sẽ hại chết người khác.”
“Lúc này cậu còn ra vẻ anh hùng làm gì! Cậu ở lại thì tôi cũng ở lại!”
“Cậu…”
Sao trời vẫn chưa sáng?
Cơ thể của Mẹ Quỷ không ngừng bành trướng, phần cơ thể rời khỏi mặt đất ngày càng nhiều.
Chỉ còn một bước nữa là tới đường trốn thoát.
Ma quỷ đã đuổi kịp bọn họ, móng nhọn xuyên qua phần eo cô gái.
Hai viên đá nhuốm máu tươi, khảm vào trong lòng bàn tay.
“Bảo vệ thật tốt chúng, chúng quan trọng hơn cả tính mạng. Nếu gặp được các Thành Quyến Giả khác thì đưa cho họ.”
“Đi đi!”
Ngực bị một lực đầy, máu tươi dâng trào bắn lên mặt.
Cô gái bị xé thành hai nửa trước mặt cậu ta.
Đôi mắt sáng ngời trên khuôn mặt tươi tắn ấy như thể là dấu ấn hai bên gò má đã biến mất.
Mẹ Quỷ và ma quỷ đều nhìn về phía cậu ta.
Trời sáng rồi.
Cậu ta nắm chặt hai viên đá nhớp nháp dính đẫm máu tươi, trước mắt lại là những bộ phận cơ thể đầy máu.
Cậu ta cố gắng ghép cơ thể cô gái lại nhưng không có tác dụng.
Cậu ta lay lay những thi thể nằm trên mặt đất mở hai mắt nhưng bọn họ không chịu tỉnh giấc.
Cậu ta vận chuyển những mảnh vỡ của tượng thành Kiềm Trung, ghép chúng lại về dáng vẻ ban đầu nhưng tượng thành không còn phát sáng.
Cậu ta ngồi bên cạnh thi thể cô gái, viên đá trong tay bất lực mà lăn xuống trước trán cô gái.
Cậu ta nhìn thấy một khung cảnh, cô gái đang nói với những người khác.
“Nghiêm Văn Thần á, tôi khá thích cậu ấy, nếu cậu ấy chủ động chút là tôi cho cậu ta cơ hội rồi ha ha ha.”
Tại sao người chết không phải cậu ta?
…
“Phù.”
Hít một hơi thật mạnh.
Ánh sáng trắng rút lại từ trên người Vân Sâm, Bùi Sinh Âm và Lệnh Thời Thanh.
Thời gian Nghiêm Văn Thần tỉnh táo đã hết, cậu ta lại trở lại là kẻ điên đó.
“Mập mạp, thịt thịt.” Nghiêm Văn Thần vỗ tay với Lệnh Thời Thanh, cười hi hi liên tục mãi không khép miệng, nước bọt trong miệng chảy xuống.
Đột nhiên, cậu ta nhìn thấy viên đá lăn trên đất, lập tức cầm lấy ôm vào lòng, cảnh giác trừng mắt nhìn mọi người.
“Cục cưng, của tôi!”
Vân Sâm cảm thấy rất buồn.