Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàn toàn bị Ngôn Phong khống chế, Phiên Vân không biết được suy nghĩ của mình đều đã bị vứt tới nới nào mà lại như một màu trắng xóa. Đừng nói là hôn một nam nhân, cho dù là cầm tay nữ nhân y còn chưa có vinh hạnh được thử qua.
Bất quá Phiên Vân dường như không ghét việc này, thậm chí đối với cái hôn của Ngôn Phong càng bị hắn lôi kéo khó thoát ra. Đôi mắt từ từ nhắm lại, tay chân cũng không còn muốn chống cự lại hắn nữa.
Người trong lòng đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, thậm chí chiếc lưỡi nhỏ vẫn luốn trốn tránh bây giờ lại vụng về đáp lại hắn. Ngôn Phong có được lợi thế càng không muốn ngừng lại, trong khoang miệng y càn quấy càng bạo dạng hơn.
“ Ừm…” Hơi thở bắt đầu khó khăn, mũi cũng quên luôn phải hít thở như thế nào. Phiên Vân tay siết lấy y phục Ngôn Phong, chân mày hơi nhăn lại khẽ rên một tiếng khẽ.
Nhận ra y khó chịu Ngôn Phong mới ngừng lại, nhìn người tựa trong ngực mình, đôi mắt vẫn còn chút mơ hồ không rõ chuyện. Gương mặt trắng mịn giờ lại chuyển hồng đến đáng yêu, đôi môi hé mở vẫn còn lưu lại ẩm ướt bị hắn dùng ngón tay cái lau qua. Nhìn y bây giờ lại khiến hắn trong lòng thêm ngứa ngáy: “ Phiên nhi… khó chịu lắm sao?”
“ Vương gia.” Phiên Vân cả người đều như muốn nhũn ra mà tựa đầu trong ngực hắn, y hít thở một hồi nghe Ngôn Phong hỏi mới suy nghĩ. Bọn họ đều là nam nhân, nhưng rất lạ là y không cảm thấy chán ghét khi hắn làm vậy chút nào. Y lắc đầu thành thật nói: “ Không có… không ghét…”
“ Phiên nhi, ngươi…” Mặc dù đã cố để không dọa y sợ, nhưng không ngờ lại nghe Phiên Vân nói lời này làm lý trí của hắn đều bị đánh gãy. Ngôn Phong cánh tay luồn qua dưới hai đầu gối Phiên Vân, dễ dàng bế y trên tay mình.
Phiên Vân không nghĩ đột nhiên hắn lại có hành động này, giật mình vòng hai tay qua cổ Ngôn Phong, ngạc nhiên nhìn hắn: “ Vương gia?”
Không nói một lời nào Phiên Vân bị người bế tới trên giường, Ngôn Phong lại lập tức đè trên người mình khiến y có chút hoảng sợ: “ Vương gia, đợi đã… ta… a!”
Ngôn Phong thô bạo lại áp lên môi Phiên Vân mà ngấu nghiến, chẳng cho y cơ hội nào để từ chối nữa. Không giống như vừa rồi lập tức thâm nhập vào miệng y, hắn si mê mà cắn mút đôi môi mềm đến đáng thương vẫn không chịu buông ra.
“ A… đau…” Môi dưới hết bị hắn mút rồi cắn khiến Phiên Vân phải kêu lên, không còn là cảm giác mơ hồ khiến y cũng bị cuốn theo nữa, mà lại giống như mình đã sắp bị mãnh thú ăn mất. Phiên Vân vội dùng tay đấm mạnh vào lưng hắn: “ Đừng… ư..”
Sức lực của Phiên Vân lại chẳng thấm vào đâu, chỉ có y vung tay chân loạn xạ khiến Ngôn Phong phải túm hai cổ tay khóa lên phía trên. Vùi mặt vào chiếc cổ thon nhỏ của Phiên Vân, giọng hắn lại khàn đặc với hơi thở nóng rực: “ Phiên nhi, Phiên nhi… ta yêu ngươi.”
Phiên Vân chân còn đang đá loạn đột nhiên ngừng lại, y rõ ràng còn đang muốn chống cự lại hắn chiếm tiện nghi mình. Không nghĩ tới nghe Ngôn Phong nói yêu y, tim trong ngực vì sao cũng liên tục đập mạnh.
“ Ư…!” Đột nhiên cảm nhận một chút ấm nóng ẩm ướt lướt trên cổ mình, Phiên Vân hơi rụt người lại xong vẫn không hề muốn ngăn hắn. Mỗi một nơi trên da thịt khi hắn liếm cắn qua đều tê dại và nóng đến đáng sợ: “ Vương gia… đợi…”
“ Phiên nhi, ngươi không biết trở thành thê tử thì phải làm những gì sao?” Để lại dấu ấn đỏ thẫm trên chiếc cổ trắng nõn của Phiên Vân, hắn dường như rất hài lòng mà khẽ nhếch môi cười nói: “ Ta chính là muốn ngươi.”
“ Ta...” Phiên Vân mơ hồ nói: “ Vương gia, ta thật ra… không phải là thê tử của người. Ta là… a!”
“ Ta đã nói ngươi chính là thê tử của ta.” Ngôn Phong cắn nhẹ trên xương quai xanh của y: “ Chỉ là ngươi thôi Phiên nhi.”
Phiên Vân không muốn nói gì nữa, y im lặng lại để hắn một lần cắn xé trên cánh môi đau rát của mình. Từ lần đầu tiên gặp, y chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bị hắn xoay vòng vòng như vậy, làm đến Phiên Vân cũng quên mất mình cần phải nói gì mới phải.
Phiên Vân gần như đã bại trận chịu thua trước từng lời nói cử chỉ yêu thương của hắn, cho đến khi bàn tay không an phận của Ngôn Phong muốn lần mò tìm vào bên trong y phục mình. Giống như từ trên cao rơi xuống, Phiên Vân tỉnh táo lại mà chống cự quyết liệt hơn: “ Không vương gia, người buông… ta không muốn.”
“ Phiên nhi.”
“ Vương gia, buông tay. Nếu người còn không ngừng lại, ta cả đời này cũng không muốn nhìn thấy người.”
Ngôn Phong vì câu nói của y mà mà mọi hành động đều ngừng lại, hắn tay đang khóa Phiên Vân cũng không điều khiển mà nới lỏng: “ Ngươi nói…”
“ Xin lỗi.” Ngôn Phong còn chưa nói hết câu thì Phiên Vân đã vội vùng ra khỏi vòng tay của hắn rồi đứng dậy, y lúng túng không biết mình vừa nói gì: “ Ta… ta bây giờ vẫn chưa thấy đói, người cứ dùng cơm trước đi.”
Phiên Vân vội chỉnh y phục lại xong cũng dứt khoát bỏ ra ngoài, y mỗi lúc càng không hiểu được bản thân nữa. Y không phải Đàn Lục Nhi, không phải nữ nhân. Không thể nào lại có tình cảm với vương gia được, y trước kia còn muốn cưới vợ sinh con thì làm sao có thể.
Hơn hết cả Ngôn Phong cũng luôn cho rằng y là tiểu thiếp của mình, hắn có những hành động thân mật thì không cảm thấy gì, nhưng một khi biết y là nam nhân lại nói dối lừa gạt hắn lâu như vậy, hắn chắc chắn sẽ không tha thứ.
Chỉ mới nghĩ đến đó thì trong lòng đã thấy đau nhói, Phiên Vân không dám tin cảm giác của chính mình nữa rồi. Y muốn né tránh cũng không thể né, muốn chạy cũng không thể chạy.
“ Phiên Vân, ngươi làm sao vậy?”
“ Nhã Thanh.” Vừa nhận ra Nhã Thanh đứng trước mặt mình, Phiên Vân gương mặt đầy lo lắng không muốn giữ trong lòng liền nói: “ Ta làm sao đây?”
Nhã Thanh thấy y như vậy không đúng, liền nhăn mặt hỏi: “ Ta hỏi ngươi lại hỏi ngược ta, vậy chứ thật ra ngươi làm sao?”
“ Ta…” Phiên Vân nói: “ Ta hình như… đã có tình cảm với vương gia rồi.”
“ Có tình cảm?” Nhã Thanh nhận ra mình lớn tiếng, nhìn xung quanh không có người, y vội kéo tay Phiên Vân trở về phòng. An tâm sẽ không có ai mới nói: “ Ngươi nói có tình cảm là ý gì?”
“ Là… ta hình như yêu vương gia. Không phải...” Phiên Vân vội lắc đầu: “ Nhưng làm sao có thể được, ta chỉ là khi ở bên cạnh người rất vui, nghĩ đến một khi bị vương gia chán ghét thì trong lòng lại rất khó chịu.”
“ Ngươi cái tên này.” Nhã Thanh gắt giọng: “ Ngươi như vậy còn nói không phải là yêu? Ta ngay từ đầu đã lo lắng thế nào cũng xảy ra chuyện mới phải nhắc nhở, ngươi lại không muốn nghe.”
“ Ta không biết, Nhã Thanh ngươi giúp ta đi. Bây giờ nên làm sao đây, ta phải đối mặt với vương gia thế nào.”
“ Ngươi…” Vừa định nói lại nhìn thấy dấu ấn ở cổ Phiên Vân, Nhã Thanh muốn xanh mặt lại kéo cổ áo y để nhìn rõ hơn: “ Đây là cái gì, ngươi và vương gia vừa rồi đã làm cái gì?”
“ Ta không có.” Phiên Vân vội đưa tay lên cổ mình, cũng đoán ra được đó là gì mới nói: “ Ta chỉ là bất ngờ không suy nghĩ được mới phản ứng chậm chút thôi, nhưng mà cũng chỉ như vậy.”
“ Cũng chỉ như vậy của ngươi là thế này sao?” Nhã Thanh tức giận: “ Vậy còn thân phận của ngươi thì sao, vương gia biết rồi? Hắn đuổi ngươi đi?”
Phiên Vân lắc đầu: “ Không có, ta trước khi người phát hiện thì đã chạy ra ngoài.”
“ Còn chưa biết sao?” Nhã Thanh ngạc nhiên: " sao lại vậy?"
“ Ta hiện giờ thật sự rối lắm, không biết nên làm thế nào. Nhã Thanh, ngươi nhanh giúp ta xem thật ra mình có phải bị bệnh rồi không đi.”
“ Còn thế nào cái gì, đi theo ta tới nói rõ ràng với hắn.”
“ Không được.” Bị Nhã Thanh kéo tay đi thì Phiên Vân vội lui lại: “ Bây giờ nếu nói ra vương gia chắc chắn không tha thứ cho ta đâu, ta thà rằng sau này không cần gặp lại cũng không muốn vương gia hận mình.”
“ Ngươi không có tình cảm với hắn,ta mặc ngươi muốn làm thế nào. Nhưng bây giờ ngươi nói mình yêu hắn, ngươi định như vậy mà im lặng bỏ đi sao?”
Nói xong lại thấy Phiên Vân còn đứng một chỗ ở đó, mắt lại còn ngạc nhiên như chẳng phải chuyện của mình. Nhã Thanh thở dài: “ Vậy chứ bây giờ ngươi tính thế nào, nếu đã biết không thể thì dứt khoát từ bỏ một lần đi.”
“ Ta biết.” Phiên Vân gật đầu: “ Nhưng ta đã nói sẽ ở cạnh vương gia cho đến khi người hoàn toàn khỏi hẳn, chờ khi ngươi trị khỏi cho người rồi, ta cùng ngươi đi.”
“ Ngươi…” Nhã Thanh định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Biểu đệ của y rõ ràng là không muốn đi, còn làm ra vẻ mặt như sợ không ai biết vậy, xem ra thật sự là có tình cảm với Nhật Minh vương gia rồi.
“ Nhã Thanh, ta có cảm giác với vương gia. Chuyện này có phải là kỳ lạ lắm không?”
Nhìn Phiên Vân một hồi, tưởng rằng Nhã Thanh sẽ khuyên nhủ nên sớm quên hay nói tình cảm sai trái gì đó, không ngờ y lại lớn tiếng mắng: “ Ngươi lần đầu gặp được chính là từ chỗ ta xin thuốc xổ, trở về trị cả nhà lớn bé dám bỏ đói mình. Lần thứ hai gặp lại ngươi chính là nhìn thấy ngươi bị tỷ tỷ sỉ nhục la mắng, tuy một tiếng cũng không nói lại giả như câm điếc, nhưng lại sau lưng cố ý mang chuyện cô ta trốn ra ngoài cho Đàn Lão gia để nghe mắng còn thảm hơn.”
“ Ăn đủ thảm còn không biết chịu thua, Đàn Phiên Vân ngươi từ lúc nào lại trở nên giống nữ nhi như vậy hả?” Nhã Thanh vỗ trán y nói: “ Nhìn thẳng lên cho ta, ngươi có tình cảm với vương gia thì đã sao chứ? Nếu một ngày ngươi nói với ta bản thân yêu một con heo hay con bò lúc đó ta mới tin là ngươi có bệnh.”
“ Nhã Thanh.” Phiên Vân ngạc nhiên nhìn Nhã Thanh.
“ Bỏ qua chuyện của ngươi đi, trước phải bắt đầu điều tra từ chỗ của vương gia mới được.” Nhã Thanh trầm mặt đầy nghi ngờ, Nhật Minh vương gia cũng không phải đầu đất. Hắn cùng với Phiên Vân đã thân cận tới mức đó rồi, cho dù y trông thật rất xinh đẹp nhưng nói hắn vẫn chưa phát hiện ra thì cũng thật lạ.