Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Nhã Thanh định rời đi?” Vong Âm ngạc nhiên nghe Tiểu Tri Hân nói, hắn cùng Thẫm Ngụy và những người khác vừa ra khỏi cửa cung đã nhìn thấy cô bé dáng vẻ bồn chồn chờ bên ngoài, không ngờ lại nghe đến chuyện này: “ Nhưng muốn rời đi là ý gì, Phiên… hoàng hậu không phải vẫn ở hoàng thành, y lại muốn đi đâu?”
Tiểu Tri Hân lắc lắc đầu: “ Tổ mẫu nói sư phụ sẽ rời khỏi hoàng thành, hình như thời gian cũng sẽ rất lâu mới trở về.”
" Y không nói là muốn đi đâu sao?"
" Là đi khắp nơi đó." Tiểu Tri Hân thật thà nói: " Là xem ở đâu có người bệnh, sư phụ sẽ chữa trị cho họ."
“ Cũng Phải.” Ngọc Trúc nghe thấy cũng lên tiếng nói: “ Nhã Thanh từ lúc trước hình như cũng thích đi khắp nơi hành y, bản thân tự do không muốn bị bó buộc ở một chỗ, cho nên y bây giờ thời điểm ổn thỏa, muốn đi cũng không có gì lạ.”
Ngọc Trúc nói lại chú ý đến sắc mặt Thẫm Ngụy bên ngoài chẳng tỏ vẻ gì, thế nhưng dường như rất để ý lời Tiểu Tri Hân nói. Tên này nếu không chủ động cạy miệng hắn cũng sẽ chẳng nói gì, Ngọc Trúc lại hướng Thẫm Ngụy lên tiếng hỏi: “ Ngươi sao vậy, không vui?”
Thẫm Ngụy bỏ qua lời của Ngọc Trúc, hắn trầm mặt không nói. Việc Nhã Thanh lần trước vì muốn ngăn chặn độc trong cơ thể đã phải dùng đến Tử Doanh Đoàn, ở đây ngoài hắn và Tiểu Tri Hân thì không có ai biết. Nhã Thanh cơ thể yếu ớt còn muốn một mình đi khắp nơi trị bệnh cho người khác, y không biết quý mạng của mình sao?
“ Này này… đại phu tốt như Nhã Thanh đến thái y viện cũng không có người giỏi hơn được, để y đi như vậy không đáng tiếc sao? Lỡ như giống lần trước hoàng thượng xảy ra chuyện thì biết tìm ai đến…”
“ Ngươi miệng quạ nói nhảm cái gì?” Nghe Thạo Lâm chen vào đã có lời không hay, Văn Huân lớn tiếng: “ Ngươi bớt nói vài câu cũng sẽ bớt đi thứ vài thứ xui rủi.”
Thạo Lâm lại nhìn Vong Âm: “ Ta thấy nếu đã không muốn để người đi mất thì dùng thủ đoạn một chút, ra lệnh quân lính canh phòng chặt chẽ, chỉ cần Nhã Thanh xuất hiện thì tìm cách chặn y lại là xong. Tên đại phu gầy yếu đó thì chạy đi đâu được, mọc cách cũng khó bay."
" Cái này còn chưa dám khẳng định." Văn Huân cười nói: " Nhã Thanh cho dù không có thân phận và tước vị gì, nhưng nên nhớ người ta là biểu ca của hoàng hậu, còn là người được hoàng thượng kính nể. Ta thấy ngươi muốn khó dễ Nhã Thanh, nên nhìn lại mình trước đi."
“ Văn Huân nói không sai, ngươi bớt nói vài câu mới là chuyện tốt. Dù sao sau đó cũng không còn việc gì, ta cùng với Tiểu Tri Hân đến y quán khuyên Nhã Thanh một lát.” Vong Âm nóng vội nói lại nhìn thấy Tiểu Tri Hân cứ lưỡng lự gì đó mới hỏi: “ Làm sao vậy?”
“ A… Vâng.” Tiểu Tri Hân lén nhìn Thẫm Ngụy, thấy hắn chẳng chịu có hành động gì mới tiếc nuối gật đầu.
Ngọc Trúc thấy Vong Âm cùng Tiểu Tri Hân đi rồi liền khẽ nhíu mày một chút, y chủ động vỗ nhẹ lên vai Thẫm Ngụy: “ Người mặc kệ sao?”
“ Chuyện gì?”
“ Thời gian này thấy ngươi chịu chủ động với một người như vậy còn cho rằng ngươi suy nghĩ đã thông suốt, không ngờ vẫn như vậy.”
Nghe Ngọc Trúc nói Thẫm Ngụy lại trầm giọng rồi xoay lưng hướng trở về phủ: “ Với tính khí của y, Vong Âm có khả năng khuyên được sao?”
“ Hai người đang nói về ai vậy?” Nghi Tuyết nhìn Ngọc Trúc hỏi: “ Là Nhã Thanh đó sao, biểu ca của Phiên Vân?”
Ngọc Trúc mỉm cười: “ Đúng vậy.”
“ Y đi hay ở thì có vấn đề gì lại khiến mọi người đều không muốn như vậy.” Nghi Tuyết nhớ tới Vong Âm vội vàng chạy đi vừa rồi, nàng làm lạ: “ Không lý nào Vong Âm như vậy… có tình cảm với y sao?”
“ Hắn hành động đến cử chỉ đều để lộ cả ra ngoài ai cũng có thể nhìn thấy, chỉ có đại ca ngươi lại không chịu tiến thủ gì cả.” Ngọc trúc thở ra: “ Thật đáng lo lắng cho hắn, dù sao về chuyện tình cảm Thẫm Ngụy đây mới là lần đầu gặp phải. Bảo hắn đánh giặc giết người thì không có vấn đề, kêu hắn đi lấy lòng người khác thì lại thua kém Vong Âm một bậc rồi.”
“ Tình cảm?” Nghi Tuyết ngạc nhiên: “ Khoan đã… Thẫm Ngụy huynh ấy không phải thích ngươi sao…?”
“ Thích ta?”
Ngọc Trúc so với Nghi Tuyết còn tỏ vẻ ngạc nhiên hơn, nhìn y như vậy Bất Triết cũng chen vào hỏi: “ Vậy là không phải sao?”
“ Ta cũng nghĩ Thẫm Ngụy thích là Ngọc Trúc mới phải chứ?”
“ Đúng vậy, ngoài hoàng thượng cũng chỉ có Ngọc Trúc. Còn không chưa từng thấy hắn chịu nghe lời ai cả.”
" Nói vậy cũng không đúng, gần đây ta hay thấy Thẫm Ngụy đến y quán đó, còn xem hắn bị sai bảo làm mấy việc lặt vặt nữa, đúng là khó tin."
Văn Huân lớn tiếng: " Ngươi không nói đùa chứ? Vậy là Thẩm Ngụy tương tư Ngọc Trúc bao lâu nay không được đáp trả, bây giờ thì nảy sinh tình cảm với Nhã Thanh sao?"
“ Các ngươi đều nghĩ vậy?” Ngọc Trúc trước nay đều giữ dáng vẻ hòa nhã điềm tĩnh, sắc mặt lúc này lại có chút đáng sợ nhớ lại trước kia bọn họ hai người rèn luyện với Ngôn Phong, không biết đã muốn đấu đến kẻ sống người chết bao nhiêu lần. Nếu không có sự cố lần đó khiến y không thể luyện võ nữa, chỉ sợ bây giờ mọi người đều nghĩ y và Thẫm Ngụy còn có thù oán truyền kiếp đi.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------
“ Nhã Thanh đại phu, chân của ta sẽ không sao chứ.”
“ Không sao.” Nhã Thanh băng bó vết thương bị cành trúc gãy đâm trúng ở chân của một vị huynh đệ, y lại nói: “ Cũng may vết thương không sâu, cũng không có quá nhiều mảnh trúc bị ghim bên trong nên chăm sóc vết thương kỹ một chút thì mau khỏi thôi.”
Thê tử của hắn đứng bên cạnh nghe Nhã Thanh nói mới thở phào nhẹ nhõm: “ Vậy thì tốt quá, lúc nhìn thấy vết thương của huynh ấy ta còn lo lắng cái chân này không thể đi đứng được nữa.”
“ Nàng nói cái gì vậy?.”
“ Được rồi.” Nhã Thanh mỉm cười lại đưa cho cô nương kia mấy gói thuốc: “ Cái này dùng cho tướng công của cô, trở về mỗi ngày thay băng hai lần. Sau này cẩn thận một chút, đừng để hắn bất cẩn như vậy nữa.”
“ Ta nhớ rồi, đa tạ đại phu.”
Nhã Thanh gật đầu, y giúp cô nương kia đỡ tướng công mình đứng dậy ra cửa rồi mới trở vào trong. Nhã Thanh bên này cũng không còn người đến xem bệnh mới đến chỗ quầy bốc thuốc, nhìn thấy Diễm Nghệ đang xem lại mấy sổ sách ghi chép chi tiêu mới nói: “ Mẫu Thân.”
“ Hả… à.” Điễm Nghệ ngước đầu nhìn Nhã Thanh lại hỏi: “ Người xem bệnh đều xong cả rồi sao?”
“ Xong rồi.” Nhã Thanh lại hoài nghi lên tiếng: “ Mẫu thân không phải nói nhờ Tiểu Tri Hân đi mua giúp người ít đồ, nha đầu này đi đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, thật ra là mua cái gì?”
“ À.” Diễm Nghệ đảo mắt đi nơi khác, nàng suy nghĩ rồi mới nói: “ Là mấy xấp vải mới để may y phục cho Tiểu Tri Hân, nha đầu đó chắc lại cao hứng quá nên mới không biết phải lựa loại nào mình ưng ý mới lâu như vậy.”
“ Y phục mới?” Nhã Thanh nhíu mày: “ Thật đáng nghi ngờ, người trước giờ hào phóng như vậy còn muốn mua vải may y phục cho Tri Hân?”
Diễm Nghệ nghe nói thì lớn tiếng: “ Ý ngươi nói mẫu thân ngươi xấu tính đến không thể may cho đồ đệ ngươi một bộ y phục sao?”
Diễm Nghệ như vậy Nhã Thanh cũng im lặng không nói, y suy nghĩ rồi định xoay lưng đi, không ngờ vừa lúc Vong Âm lại xuất hiện. Thấy hắn cùng Tiểu Tri Hân từ bên ngoài đi vào, Nhã Thanh liếc mắt về phía Diễm Nghệ thì nàng giả vờ như không thấy.
Diễm Nghệ vội vàng tìm đường trốn còn không quên lớn tiếng gọi: “ Tri Hân, sao giờ này mới về? Mau ra bếp phụ ta nấu cơm đi.”
“ Vâng tổ mẫu.”
“ Hợp tác ăn ý như vậy?” Nhã Thanh nói thầm một câu lại thở dài, y nhìn Vong Âm mặt mày u ám tỏ ra khó chịu mới nói: “ Ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói, nhưng ta chưa chắc sẽ đồng ý.”
“ Ngươi thật sự muốn rời khỏi hoàng thành?”
Vong Âm trong giọng nói pha một chút tức giận, tuy đây là lần đầu tiên hắn có thái độ như vậy nhưng Nhã Thanh vẫn không thấy lạ. Y nói cũng tiện tay xếp lại mấy số sách vừa rồi Diễm Nghệ bày ra đó mà chưa chịu dọn: “ Đúng vậy, dù sao y quán cũng đã có mẫu thân ta lo liệu nên sẽ không có vấn đề gì.”
“ Ở đây ngươi cũng có thể biết được nhiều phương thức trị bệnh khác nhau từ sách ở thái y viện mấy thời đại qua, cũng có thể tự do trị bệnh cho mọi người như ngươi muốn. Tại sao nhất định phải đi thì mới được?”
“ Sách của thái y viện quả thật rất tốt, nhưng nếu chỉ biết những kiến thức trên sách thì ta không cách nào tìm ra được những cách trị bệnh hay những loại thuốc mà mọi người vẫn chưa biết đến.” Nhã Thanh lại nói: “ Giống như việc của Tử Kỳ Vi lần trước, nếu không phải do ta tình cờ trị bệnh ở ngôi làng hẻo lánh đó, ta không có khả năng tìm ra được giải dược của nó.”
“ Nhưng…” Vong Âm không có lý do để giữ Nhã Thanh lại, hắn lại nói: “ Bá mẫu thật ra không muốn ngươi đi, ngươi mặc kệ như vậy cũng được sao?”
“ Ta hiểu mẫu thân mình hơn ngươi, nếu thật sự không muốn ta đi chỉ sợ người cũng ôm gói đi chung thôi.” Nhã Thanh nói: “ Hơn nữa ta từ trước đến nay đều như vậy, thích được trị bệnh khắp nơi để có thêm nhiều kiến thức mới.”
“ Vậy…” Vong Âm nghiến răng, cũng không thể dùng quyền lực cưỡng ép, hắn quả nhiên không có lý do gì để giữ y lại?
Nhã Thanh khẽ đưa mắt nhìn Vong Âm, thấy hắn không nói thêm được gì để khuyên mình ở lại nữa thì chỉ như thế muốn xoay lưng đi, Thế nhưng ngay khi y vừa bước một bước đã bất ngờ bị túm lấy tay. Nhã Thanh tựa lưng vào quầy thuốc lại ngạc nhiên nhìn Vong Âm chặn trước người mình, y nhíu mày: “ Ngươi làm cái gì?”
“ Thật ra… ta..."
“ Còn không tránh ra cho ta?”
“ Nghe ta nói đi.” Vong Âm đột nhiên gắt giọng, hắn áp Nhã Thanh một góc ở quầy thuốc, tư thế này lại thật gần với y. Hắn lần đầu tiên nhận ra, Nhã Thanh so với hắn tưởng tượng còn nhỏ bé và gầy yếu hơn rất nhiều. Vong Âm cơn nóng giận cũng hạ xuống, hắn dịu giọng: “ Nếu ta nói, là ta…”
“ Ngươi nói cái gì cơ?”
“ Là ta không muốn để ngươi đi.” Vong Âm nhìn thẳng vào Nhã Thanh, hắn nghiêm mặt nói: “ Nếu ta nói là ta không muốn ngươi đi, vậy thì ngươi sẽ ở lại chứ?”
“…”