Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn Phiên Vân không động đũa mà thất thần ngồi trước bàn ăn, Ngôn Phong gắp một miếng thịt bỏ vào chén của y mới nói: “ Đang suy nghĩ chuyện của biểu ca ngươi sao?”
“ Hoàng thượng biết?” Phiên Vân nghe hắn nói thì ngạc nhiên.
Ngôn Phong giống như không quan tâm lắm nói: “ Hôm nay Nhã Thanh có vào cung gặp ngươi, Lục Ngạn đã báo lại với ta như vậy.”
Phiên Vân lại thở dài nói: “ Cũng không có gì lạ, Nhã Thanh trước giờ đều như vậy, y có đi một thời gian cũng sẽ trở lại. Thế nhưng ta vẫn không thể an tâm được, từ sau chuyện trúng độc lần trước hình như sức khỏe của huynh ấy càng lúc càng không tốt.”
“ Chuyện đó ngươi không cần phải lo, trên đường dù sao cũng sẽ có người chăm sóc y.”
“ Hoàng thượng nói vậy là sao?”
“ Ngươi ăn nhiều một chút đi.” Ngôn Phong lại gắp thêm đồ ăn bỏ vào chén của Phiên Vân.
Thấy hắn không chịu nói rõ ràng, Phiên Vân nhăn mày lại nắm lấy tay áo Ngôn Phong: “ Hoàng thượng?”
“ Đã có tên ngốc nào đó vì biểu ca của ngươi mà hướng trẫm thương lượng một lần, mấy hôm nay hăn không lúc nào thời gian rảnh chỉ để mang trong ngoài thế lực tiền triều đều dẹp yên cả.”
“ Hắn?” Phiên Vân suy nghĩ lời Ngôn Phong nói liền biết hắn đang nói tới ai, nhưng bản thân cũng không tránh khỏi ngạc nhiên một lúc. Y vẫn còn chưa dám tin thì lại nhìn thấy hoàng đế đã bỏ đũa muốn rời đi, nhận ra hắn từ lúc đầu đã có chút kỳ lạ, Phiên Vân vội kéo lấy tay Ngôn Phong: “ Hoàng thượng?”
Qủa nhiên giống như Phiên Vân nghĩ, Ngôn Phong nhìn y nhíu mày, giọng nói lại không vui: “ Không phải đã nói ngươi không cần lo lắng nữa?”
“ Không… không phải chuyện đó.” Phiên Vân làm lạ: “ Hoàng thượng, người đang có chuyện gì không vui sao?”
Ngôn Phong vừa nghe y hỏi chân mày giãn ra một chút lại lập tức nhăn lại: “ Ngươi cũng quan tâm ta có chuyện không vui?”
“ Sao… chờ đã.” Phiên Vân còn chưa biết hoàng đế tức giận cái gì thì hắn đã dứt khoát đi mất, y ngẩn người một hồi mới nhìn sang Điềm Nhi: “ Ngươi đi hỏi Trịnh công công xem, hoàng thượng có phải gặp chuyện gì không vui hay không?”
Điểm Nhi nghe Phiên Vân nói thì có chút chừng chừ, nàng khó xử một hồi mới lên tiếng: “ Hoàng hậu… thật ra thì không cần đến hỏi Trịnh công công, nô tỳ cũng biết hoàng thượng vì sao lại không vui.”
“ Ngươi cũng biết?”
“ Hoàng hậu có phần không để ý tới, không chỉ hôm nay mà từ mấy ngày trước hoàng thượng đã rất hay nổi giận thất thường, dọa cho cung nhân hầu hạ ở ngự thư phòng đều sợ không giữ nổi mạng rồi.” Điềm nhi vội đi lại gần hơn, nàng nhỏ giọng: “ Hoàng thượng như vậy là do người đấy ạ.”
Phiên Vân nghe nói Ngôn Phong là vì mình mới khó chịu, y không nói gì mà chỉ hơi động hai chân mày. Điềm nhi lại tiếp: “ Hoàng hậu thời gian này lúc nào cũng quan tâm cho đại hoàng tử nhiều hơn cho hoàng thượng, vừa rồi hoàng thượng còn vì người mà gắp thức ăn, nhưng hoàng hậu xem trong chén người vẫn còn nguyên không chịu động đến, chỉ suy nghĩ chuyện của Nhã Thanh công tử. Hoàng thượng khó chịu… cũng không phải lạ.”
“ Chuyện này…” Phiên Vân nhìn đến chén của mình lại suy nghĩ, hình như lời của Điềm Nhi nói không sai. Bình thường nữ nhân sẽ rất tinh ý trong việc này nên dễ dàng nhận ra, y lại không ngờ Ngôn Phong sẽ vì chuyện như vậy mà tức giận. Y bất chợt lại không ngăn được mình cười ra tiếng: “ Ha ha… ta còn cho là có chuyện gì lớn.”
“ Chuyện này không có gì đáng cười đâu thưa hoàng hậu, người còn không nhìn thấy sắc mặt của cung nhân ở ngự thư phòng, bọn họ đều sắp bị dọa cho chết lên chết xuống rồi.”
“ Hiểu rồi, hiểu rồi.” Phiên Vân ngừng cười lại ra lệnh: “ Điềm Nhi, hôm nay đưa Sở nhi đến Tuệ Huyền cung để nhũ nương chăm sóc đi. Còn nữa, một lát nói ngự trú phòng không cần làm điểm tâm ở ngự thư phòng cho hoàng thượng nữa.”
“ Hoàng hậu?” Nhìn thấy hoàng hậu lại bộ dạng vui vẻ xắn lên tay áo, Điềm Nhi làm lạ: “ Người định làm gì vậy?”
Phiên Vân mỉm cười: “ Có người làm đổ cả một hủ giấm không nhỏ, ta đương nhiên là phải tìm cách thu dọn rồi.”
“…”
- --------------------------------------------------------------------------------------------
“ Vong Âm tướng quân, người đến có việc gì sao ạ?”
Vong Âm vào cổng phủ nhìn một lượt mới nói: “ Ta đến tìm Thẫm Ngụy, hắn có bên trong không?”
“ Ra là vậy, hiện Thẫm đại nhân không có trong phủ, ngài ấy đã đến…”
“ Vong Âm.” Ngô tổng quản còn chưa nói xong thì Nghi Tuyết tình cờ nhìn thấy Vong Âm đã đi lại phía này, nàng cười lại nói: “ Ngươi hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến đây, không phải vừa xong việc đều sẽ chạy đến y quán sao?”
“ Thẫm Ngụy vừa lập được công lớn ta đương nhiên phải chúc mừng hắn, lúc ở đại điện vừa rời khỏi đã không nhìn thấy nữa, thế nên ta mới đến đây.”
“ Chuyện này…” Nghi Tuyết vừa nghe thì nụ cười trên môi cũng tắt hẳn, nàng im lặng suy nghĩ một hồi lại ngần ngại nhìn Vong Âm nói: “ Thật ra huynh ấy…”
“ Sao cơ?"
- -‐-----------------------------------------------------------
Y quán hôm nay treo bản không xem bệnh, Diễm Nghệ cũng ở trước cửa quán nóng ruột không thôi, nàng thầm mắng: “ Cái tên Vong Âm tại sao đến giờ vẫn không đến, lý nào muốn bỏ cuộc rồi sao?”
“ Tổ mẫu.” Tiểu Tri Hân kéo tay áo Diễm Nghệ, cô bé buồn bã nói: “ Sư phụ đến hành lý cũng thu xếp xong rồi, thật sự không thể giữ người lại sao ạ?”
“ Nếu ta có cách thì cần gì phải ở đây chờ, thật là… không lẽ phải bỏ cuộc sao?” Diễm Nghệ nói lại thở dài: “ Tên nhóc này nếu đi chỉ sợ sáu tháng, một năm. Đợi đến khi trở về còn sợ hiền tế của ta cũng bị kẻ khác cướp mất rồi, thật không hiểu nổi Vong Âm thì có chỗ nào không tốt, nó cũng đâu phải không thích người ta, cần gì cứng đầu như vậy.”
“ Nhưng mà tổ mẫu…”
“ Bỏ đi.” Diễm Nghệ xua tay lại nói với Tiểu Tri Hân: “ Không cần đợi nữa, dù sao cũng xem như hết hy vọng, đành phải chờ thêm một thời gian nữa vậy. Nhanh vào trong giúp sư phụ ngươi dọn dẹp lại một chút.”
“ Nhưng…” Ngay cả Diễm Nghệ cũng bỏ cuộc đi mất, Tiểu Tri Hân buồn bã một hồi lại nhìn tới nhìn lui bên ngoài mấy lần. Vừa thất vọng muốn trở vào trong thì đột nhiên hai mắt lại sáng lên, Tiểu Tri Hân hiện rõ vui mừng rồi vụt chạy ra.
Diễm Nghệ trở vào trong thì đã nhìn thấy Nhã Thanh đang bắt ghế đóng lại cái kệ thuốc bị sập xuống, nàng lo lắng nói: “ Ngươi đang làm gì vậy, không cẩn thận lại ngã mất, mau xuống đi.”
“ Không sao.” Nhã Thanh nói: “ Ngày mai ta phải đi rồi, chân của Dương Nhân lại vừa bị thương nên không thể giúp, vậy nên bây giờ sửa lại mới được.”
“ Không cần, không cần. Mấy việc này ngươi không cần làm, để hôm sau Vong Âm đến ta nhờ hắn là được rồi, ngươi mau xuống đi.”
“ Hắn không đến nữa đâu.”
“ Sao cơ?” Diễm Nghệ lớn tiếng hỏi lại.
Nhã Thanh im lặng không trả lời, y cũng không thấy lạ vì sao hôm nay đến giờ này vẫn không thấy tăm hơi Vong Âm đâu. Dù sao y cũng đã nói rõ ràng với hắn, chắc chắn sẽ không vì hắn mà thay đổi quyết định. Nếu đã biết là không có khả năng, còn đến làm gì nữa chứ.
“ Được rồi, mặc kệ hắn đến hay không đến. Ngươi trước tiên vẫn cứ leo xuống đi. Kệ thuốc cứ để đó, ta lại nhờ người khác đến sửa là được rồi.”
Nhã Thanh suy nghĩ cũng không nghe thấy tiếng của Diễm Nghệ, y trong lòng suy nghĩ đủ chuyện, thật là chẳng biết nên vui hay buồn. Bản thân từ hôm đầu tiên Vong Âm đến nói muốn y ở lại, Nhã Thanh không thể chối cãi bản thân vừa vui lại cũng có thất vọng, y chính là bởi vì cảm xúc đó của mình nên mới càng khẳng định phải rời đi một thời gian, như vậy có thể xem là bỏ trốn nhưng cũng chính là cơ hội để bản thân chắc chắn hơn.
Diễm Nghệ lo lắng, nàng nhìn cơ thể gầy yếu của Nhã Thanh như vậy đứng trên ghế cao còn muốn lắc lư qua lại. Định sẽ dứt khoát kéo người xuống, không nghĩ đến bất ngờ lại nghe tiếng người có giọng trầm ấm phía sau.
“ Ngươi làm gì trên đó?”
“ Ta… a..” Nghe thấy giọng nói hỏi mình, Nhã Thanh giật mình một chút định xoay lưng lại xem thì mất thăng bằng. Chỉ là y cơ hội để ngã đều không có, rất nhanh đã bị kẻ kia dễ dàng kéo lấy mà ôm xuống. Không kịp để khó chịu vì tư thế kỳ lạ bị hắn bế trên tay, Nhã Thanh thoáng một chút ngạc nhiên lại hỏi: “ Đến rồi?”
Thẫm Ngụy không nghĩ đó là lời đầu tiên Nhã Thanh nói khi nhìn thấy mình, hắn khóe môi hơi cong lên không nhìn ra lại nói: “ Ta đến rồi.”