Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi một người đã có lòng lạc quan, dẫu có trải qua khó khăn thế nào cũng không nhụt chí.
Đặc biệt là lần này trong cung thành công lấy được hai khối nhân sâm, tuy rằng lần này không nhìn thấy hoàng đế, nhưng theo mức độ ban thưởng của hoàng đế, có thể thấy cho dù là Thái Bình vương có giả điên cuồng thì vẫn có địa vị lớn trong lòng hoàng đế, Đỗ Thư Dao không phải lo lắng về việc bị cắt khẩu phần nhân sâm trong một thời gian.
Trở lại vương phủ, thời gian giống như mọi ngày, đêm đó Đỗ Thư Dao nhịn không được, ngày hôm sau liền nhanh chóng sai Thúy Thúy xuống bếp hầm nhân sâm năm trăm tuổi cho nàng.
Gà mái nuôi nhiều năm hầm cách thủy, ninh từ sáng đến tận trưa, nước dùng gà đặc quánh có màu vàng nhạt, thịt gà mềm đến tận xương, vừa mở nắp ra đã bị thấy mùi gà mộng đậm xen vị đắng nhẹ của nhân sâm xộc vào khoang mũi. Đỗ Thư Dao ngồi trên bàn hít một hơi thật sâu, cảm thấy nếu uống bát canh gà nhân sâm này thì sẽ khỏi hết bệnh, có thể thăng thiên được luôn rồi.
Nhưng ngay khi nàng thúc giục Thúy Thúy nhanh lên rồi điên cuổng nuốt nước miếng, đột nhiên bên ngoài có tiếng động, kèm theo những tiếng gào chói tai "gâu gâu gâu", "Vương gia!"
Đỗ Thư Dao tuy thấy nhưng không thể trách, nhưng phản ứng đầu tiên là nói với Thúy Thúy: "Vương gia đến rồi! Mau cất canh gà đi!"
Thúy Thúy do dự một lúc, bởi vì giọng điệu của tiểu thư nhà mình giống hệt như đang nói: “Con chó đã đến, mau giấu thịt đi.”
Lại phối hợp với âm thanh Thái bình vương nổi điên "gâu gâu gâu", thật sự đem lại cảm giác không ổn.
Thật ra Đỗ Thư Dao không coi Thái Bình vương là chó, ngay cả khi hắn "gâu gâu gâu", Đỗ Thư Dao cũng cảm thấy rằng hắn có thể đang bắt chước tiếng con Tiểu Hoàng trong cung. Món canh gà mái thơm năm trăm tuổi được đưa lên, Thúy Thúy vội cất đi.
Nghe thấy giọng Thái Bình Vương ngày càng gần, Đỗ Thư Dao đứng bật dậy khỏi bàn, với thị lực mờ mịt, nàng tìm thấy một cây cột trong phòng để dựa vào. Cây cột hướng ra cửa, vừa kịp đón Thái Bình vương.
Ít ra nàng dựa vào cây cột thì nhiều lắm sẽ bị đụng một cái, không đến mức ngac bổ nhào, đập vào gáy ngất đi.
"Bắt lấy vương gia…!"
Giọng nói vẫn không thay đổi của người hầu vang lên trước cửa, Đỗ Thư Dao lo lắng quay lại ôm lấy cây cột đằng sau, nhưng sau khi lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng đi từ ngoài vào, Du Thiến vẫn không kìm được quay lại ôm lấy cây cột, quay lưng lại với Thái Bình vương.
Không trách được nàng khi không dám đối đầu trực diện. Quả thực uy lực của Thái Bình vương quá mạnh mẽ. Sự thật đã chứng minh rằng quyết định của Đỗ Thư Dao là hoàn toàn chính xác. Thái Bình vương như một khẩu đại bác lao trúng thẳng vào lưng nàng, các tỳ nữ trong phòng cũng không ngăn lại, bị hai người đâm lại hai cái, nguyên một đám dập mông xuống đất la oai oái.
Đỗ Thư Dao bị đâm đến mức gần như hòa vào cột nhà, may mà có hai miếng thịt trên ngực làm đệm chống đỡ.
Nàng chìm vào trong hơi thở này, cảm thấy gáy và tai mình bị bóp chặt, xương cốt như muốn gãy ra, Đỗ Thư Dao không quay đầu lại, đợi một lúc, nàng quả nhiên nghe thấy tiếng nô tỳ của Thái Bình vương thở không ra hơi dắt người chạy vào: "Bắt lấy...vương, vương...gia."
“Gâu gâu gâu gâu!” Hai tay Thái Bình vương ôm lấy Đỗ Thư Dao, một tràng gâu gâu truyền vào tai nàng, rõ là đang hung dữ dọa bọn nô tỳ.
Tai Đỗ Thư Dao ù đi vì tiếng rống, nhưng trong lòng lại chép miệng, khoan đã, Thái Bình vương bắt chước tiếng chó sủa rất giống, giống như chuỗi sinh tử không rõ ràng của nàng.
Tuy nhiên nhìn người lại tưởng tượng thành chó, cái này đúng là hơi sai, Đỗ Thư Dao vịn cây cột chầm chậm xoay người nắm lấy cánh tay Thái Bình vương, đứng quay mặt về phía đại sảnh, bí mật ra hiệu cho hai người hầu chuẩn bị đánh lén từ bên cạnh dừng lại: "Liên Hoa, không cần bắt, lúc này vương gia xem ra vẫn ổn..."
Đỗ Thư Dao thật sự cảm thấy vương gia không sao, nàng thậm chí còn cảm thấy Thái Bình vương đang đùa với mình.
Nhưng Liên Hoa và những người khác trong sảnh thật sự không cho là tốt, Đỗ Thư Dao không nhìn thấy vài người trong số họ đã bị cắn chảy máu, nguyên một đám đều bi thảm như thể vừa rời khỏi chiến trường.
Hai ngày qua đổi loại thuốc mới nhưng Thái Bình vương không chịu uống, bọn họ đều cầm tiền của gia nô, mạo hiểm có thể rơi đầu, nếu hoàng cung không ra giá cao, căn bản đãi ngộ người hầu không tới nơi tới chốn, Liên Hoa sắp chết vì đau buồn, quản gia của vương phủ là phụ thân nàng, tóc của phụ thân cũng sắp rụng hết rồi, mấy ngày nay đều có gia phó nếu không làm.
Đỗ Thư Dao nhìn bọn họ bằng đôi mắt trong trẻo nhưng lại thờ ơ, Liên Hoa mấp máy môi, cuối cùng mới nói thật: "Vương phi, vương gia gần đây hay nổi điên, Vương phi thân thể yếu đuối, nếu để vương gia ở đây, e rằng có thể làm tổn thương đến vương phi..."
Liên Hoa còn chưa nói xong, Đỗ Thư Dao đã bị Thái Bình vương ôm hôn thân mật. Phần cổ của nàng yếu ớt gấp bao nhiêu lần so với bọn nô tỳ kề ngay miệng Thái Bình vương, nhưng Thái Bình vương chỉ cọ nhẹ chóp mũi và dùng đầu lưỡi liếm láp, rất ngoan ngoãn, làm sao có chuyện điên cuồng xé nát mọi người vừa rồi?
Miệng Liên Hoa hết mở ra rồi đóng lại, giống như một con cá khát nước, nhưng cuối cùng cũng không nói thành lời, chỉ còn lại một số nữ tỳ đặc biệt được tuyển chọn có thể chất cường tráng ở trong phòng Đỗ Thư Dao, những người còn lại đều bị đưa ra ngoài băng bó đứng gác..
Đỗ Thư Dao bị Thái Bình vương ôm thân mật, cái này không được tự nhiên lắm, mặc dù hắn là phu quân trên danh nghĩa của nàng, nhưng họ chưa bao giờ gặp mặt.
Nàng thậm chí còn không biết hắn trông giống người hay giống chó. Sân nhà nàng được ngăn cách bởi một bức tường cao, lần tiếp xúc lâu nhất là khi nàng quay về từ cung điện ngày hôm qua, nhưng kì lạ thay Đỗ Thư Dao trong lòng không hề cảm thấy bài xích, hắn hiện tại làm ra vẻ thân mật như vậy, nàng cũng không cảm thấy khó chịu.
Tại sao nàng không cảm thấy khó chịu?
Đỗ Thư Dao ôm lấy Thái Bình vương, xoa xoa tóc hắn trấn an, cảm giác bình tĩnh giống như nàng không phải ôm một người đàn ông, mà là ôm một cái cột…
Tội lỗi tội lỗi, Đỗ Thư Dao thầm mặn niệm trong lòng, không thể vì người ta điên mà không cho người ta làm con người, ngà đâu có mù.
Bởi vậy nàng cắt đứt suy nghĩ của mình, dỗ dành hắn như một đứa trẻ: "Chúng ta sang bên cạnh ngồi nhé."
Thế là hai người, một người mù và một người điên, dắt díu nhau lóng ngóng ngồi cạnh bàn, đám tì nữ nhìn đôi mắt dị sắc khóe miệng còn dính máu của Thái Bình vương, không ai dám ho he.
Sau khi Đỗ Thư Dao ngồi xuống, Thái Bình vương ngồi ở bên cạnh nàng, nhưng lại dán chặt lấy nàng như không có xương sống, tay vòng qua cổ nàng, chóp mũi mát lạnh di tới di lui.
Đỗ Thư Dao rất hài lòng, không phải hắn có thể hiểu người ta nói sao?
Nàng dừng lại nói: "Sao ngươi không uống thuốc mới? Nếu không dùng thuốc thì bệnh sao có thể thuyên giảm?" Đỗ Thư Dao bị mái tóc dài của hắn làm cho ngứa ngáy, nàng vươn tay sờ soạng: "Phải ngoan ngoãn uống thuốc nhé …"
Đám nô tỳ bên cạnh thấy sự ăn ý giữa hai người và dáng vẻ ngoan ngoãn khác thường của Thái Bình vương thì đều trợn mắt há mồm, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt của Đỗ Thư Dao thuyết phục Thái Bình vương một hồi, sau đó quay ra nói với đám nô tỳ của hắn: "Hay là...các ngươi mang thuốc tới, ta thuyết phục thử xem?"
Đám nô tỳ hơi do dự bởi vì mỗi lần Thái Bình vương uống thuốc sẽ muốn cắn, ai bất cẩn sẽ bị cắn chết, bốn tên lục lưỡng may ra mới có thể chế ngự được, Đỗ Thư Dao lại nhỏ bé như vậy, nếu Thái Bình vương mà phát điên lên thì chẳng thể trở tay kịp.
Nhưng thuốc hôm qua đổi xong còn chưa kịp uống, nô tỳ thật sự là đáng trách chậm trễ, hai nô tỳ liếc nhìn nhau, một người tiến lên nói: "Vương phi chờ một chút để nô tỳ đi lấy."
Mỗi lần cho Thái Bình vương uống thuốc, tám lần thì mười lần đều thất bại, cho nên mỗi lần bọn họ sẽ sắc nhiều hơn một chút, dù sao trong cung cũng cho thêm nhiều dược liệu hơn, mặc kệ có cho uống thành công hay không, cứ cho một chén trước đã!
Nô tỳ này không dám tự quyết định mà đi tìm Liên Hoa, Liên Hoa đang đi băng bó vết thương, nghe vậy liền tự tay bưng một chén thuốc tới.
Đỗ Thư Dao đợi đến khi Liên Hoa mang thuốc đến mới vỗ nhẹ đầu Thái Bình vương một cái, kiểm tra độ ấm của thuốc rồi mới đưa đến miệng Thái Bình vương.
Liên Hoa biết một chút võ công nên run rẩy đứng nhìn, chờ Thái Bình vương nổi điên thì lao ra ngăn cản, miễn là không để vương phi bị thương.
Khi Liên Hoa nhìn tay Đỗ Thư Dao chạm vào môi Thái Bình vương thì da gáy như căng ra, chỗ đó có thể tùy tiện động vào ư! Có người từng vì bón thuốc mà có ý định tách miệng hắn ra, thiếu chút nữa đã bị cắt đứt một ngón tay!
Tuy nhiên, Thái Bình vương không hề mở miệng cắn ngón tay Đỗ Thư Dao, chỉ ngửi thấy mùi thuốc rồi ngậm chặt miệng không chịu uống.
Đỗ Thư Dao nhẹ nhàng thuyết phục, nhưng hắn vẫn quay đầu đi, hiển nhiên là không muốn hợp tác.
Sức tay của Đỗ Thư Dao có hạn, bưng bát thuốc lâu sẽ rất mỏi, đám tỳ nữ nhìn mà sốt ruột, chẳng lẽ lại phải trói lại để bón.
Đỗ Thư Dao không nhịn được nữa, thở dài một hơi, bất đắc dĩ thốt lên: "Chẹp chẹp...nghe lời nào...uống rồi bệnh mới khỏi."
Nàng nói xong mới cảm thấy sai sai, suýt chút nữa thì cắn đầu lưỡi mình, dù cho Thái Bình vương có giống chó thật thì cũng không thể dỗ hắn như chó được. Mấy tiếng chậc chậc nàng vừa thuận miệng nói ra là nghe từ hồi còn bú sữa mẹ.
Đỗ Thư Dao hắng giọng, giả vờ như mình chưa nói gì, lúc lúng túng chuẩn bị hạ chén thì đột nhiên Thái Bình vương há miệng ra, cổ họng ê a hai tiếng rồi cầm lấy tay Đỗ Thư Dao, kề sát đầu vào chén thuốc bắt đầu uống.
Liên Hoa sướng đến phát khóc, Thúy Thúy vừa đi giấu canh gà lúc này cũng cảm thấy ngưỡng mộ chủ nhân của mình, hai nô tỳ làm nhiệm vụ bón thuốc cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Đỗ Thư Dao là sững sờ.
Thái Bình vương uống hết thuốc trong một hơi, sau khi uống xong, hắn gạt chén sang bên cạnh rồi bắt đầu liếm láp tay Đỗ Thư Dao.
Vẻ mặt của mọi người đều sửng sốt, tuy Thái Bình vương luôn làm những hành động thân mật thái quá với Đỗ Thư Dao, nhưng liếm liếm ngón tay thế này thì hơi kì, dù có điên đến đâu thì Thái Bình vương cũng là một nam nhân, còn rất tuấn tú, giờ lại cầm tay nữ nhân làm hành động này khiến đám nô nỳ đỏ mặt tía tai.
Nhưng Đỗ Thư Dao không hề cảm thấy nóng ở đâu, sau một hồi sững sờ, nàng đột nhiên đứng dậy gạt Thái Bình vương ra.