Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước mặt người khác, Khương Dương bao giờ cũng là người lãnh đạm, Tần Tử Ngọc chưa từng thấy hắn cười như vậy bao giờ.
“Làm sao vậy?”. Hắn bị tiếng cười của Khương Dương làm cho ớn cả người.
Khương Dương lắc đầu nói không có gì, lại buông một câu: “Ngươi được lắm”.
Đang lúc Tần Tử Ngọc mơ mơ hồ hồ, Khương Đào đã làm xong mẻ thịt viên đầu tiên.
Nàng lấy đũa gắp ra, rồi theo thứ tự chia cho mấy đệ đệ.
Thịt băm trộn với bột mì và trứng gà bởi vì được đầu bếp giúp đỡ cho nên Khương Đào khống chế lửa rất tốt. Thịt viên chiên xong giòn tươi, ăn ngay lúc nóng, thịt chín tới, hương thơm nức mũi.
“Thế nào?”. Khương Đào hồi hộp hỏi bọn họ.
Thịt là do đầu bếp băm nhưng điều chế như nào là Khương Đào tự làm bởi vậy cũng có chút không tự tin.
Tiêu Thế Nam hô nóng nóng cắn hai miệng, chép miệng nói: “Hình như có hơi nhạt”.
Khương Dương cũng gật đầu phụ họa.
“Ta cảm thấy hình như hơi nhiều muối mà”. Khương Đào gọi nữ đầu bếp tới băm cho nàng một ít thịt khác.
Không lâu sau, nồi thịt viên thứ hai đã xong.
Trong lúc chờ, Tần Tử Ngọc ân cần chia miếng thịt cuối của mình cho Khương Dương, cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Ngươi mới rồi cười cái gì?”.
Hắn không nhắc tới còn tốt, vừa nói tới Khương Dương liền muốn cười, Tiêu Thế Nam ăn hết trong bát mình, vừa duỗi đũa sang bát của Khương Dương, vừa hỏi: “Hai người thì thầm cái gì vậy?”.
Khương Dương lắc đầu nói không có gì. Hắn cảm thấy nếu giải thích ra, Tần Tử Ngọc hẳn là sợ tới mức ném luôn bát đi. Tốt xấu gì cũng là “tiểu thư đồng” của mình, đừng nên dọa hắn thì hơn.
Tiêu Thế Nam lấy hết thịt trong chén của Khương Dương rồi bưng qua chỗ Tiêu Giác, định đem thịt của mình chia cho hắn. (ủa chơi gì kỳ vậy???)
Tiêu Giác lớn như vậy nhưng chưa từng đứng bên bệ bếp chờ ăn như này, dùng bữa trong cung rất rườm rà, làm xong rồi đưa tới trước mặt hắn, ở giữa còn qua bao nhiêu tay người, cũng cần thử đọc nhiều lần, lúc được ăn thì đồ ăn cũng không nóng nữa.
Bởi vậy tuy thịt viên này bình thường nhưng Tiêu Giác ăn rất ngon miệng.
Rất nhanh liền ra nồi thứ ba, Khương Đào chia cho họ xong lại hỏi lại mùi vị.
Tiêu Thế Nam vừa định há mồm, Khương Đào liền xua tay nói: “Đệ đừng nói chuyện, chỉ đệ nhiều ý kiến thôi”.
Tiêu Thế Nam đành phải ngậm miệng, Khương Đào nhìn về phía Tiêu Giác, Tiêu Giác thành thật nói: “Có hơi nhạt nhưng ăn ngon!”.
Khương Đào khó có được một lần xuống bếp, hơn nữa cũng là đột nhiên muốn làm, đương nhiên là muốn làm cho hoàn hảo thì thôi nên nàng lại bỏ thêm gia vị.
Tới nồi thứ tư, chưa đợi nàng hỏi, Khương Lâm chưa nhai xong liền lè lười nói: “Mặn quá mặn quá, đệ muốn uống nước”.
Khương Đào để người đưa nước cho hắn xong lại để đầu bếp băm thêm thịt.
………..
…………
Chạng vạng, Thẩm Thời Ân trở về nhà, ngửi thấy mùi thơm cũng đi vào nhà bếp.
Nhìn thấy một bát thịt lớn ở trong tầm tay Khương Đào, hắn nhướng mày cười nói: “Xem ra ta trở về vừa đúng lúc, đây là mới bắt đầu?”.
Khương Lâm ợ một cái, vuốt cái bụng tròn xoe không nói nên lời, chỉ liên tục xua tay.
Tiêu Thế Nam cười ha ha nói: “Không phải đâu nhị ca, này cũng không biết là nồi thứ mấy rồi. Nhưng tẩu tử cứ….”.
Đôi mắt hình viên đạn của Khương Đào quét quá, Tiêu Thế Nam vội nhịn cười ngậm miệng.
Tiêu Giác ở bên cạnh không nhịn được cười nói: “Cứ nhạt thì thêm muối, mặn thì thêm thịt. Là một bát thịt vĩnh viễn ăn không hết”.
Khương Đào nghe hắn nói xong cũng cười, cởi tạp dề nói: “Được rồi, ta biết ta không có thiên phú nhưng sao lại không trộn được đúng vị chứ? Đã cho thêm bớt đi bao lần mà mùi vị vẫn không được tốt nhất”.
Đầu bếp bên cạnh an ủi nàng ;”Đây vốn không phải việc phu nhân nên làm, lần tới vẫn là để nô tỳ làm”.
Kỳ thật gia vị cũng có thể giao cho đầu bếp nhưng nếu chính mình không làm gì thì xuống bếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Thẩm Thời Ân cũng cầm bát nói: “Đừng dừng nha, không phải ta mới về sao, lại chiên cho ta thêm mấy viên đi”.
Hắn xưa nay hay cổ vũ Khương Đào, nàng nói được rồi lại làm thêm một lần.
Lúc trước Thẩm Thời Ân có thể bình tĩnh mà ăn hết đám trứng rán hắc ám của Khương Đào, vậy thịt viên này chỉ có khen mà thôi.
“Khá ngon mà, có thể là mấy đứa này khẩu vị không đồng đều cho nên mới đòi hỏi lúc mặn lúc nhạt”.
Khương Đào nghĩ cũng đúng, mấy đứa này bình thường không ăn cơm chung với nhau, có người ăn mặn người ăn nhạt, đúng là rất bình thường.
“Vậy coi như lần này ta xuống bếp rất thành công rồi!”. Khương Đào cười cởi tạp dề, cũng chẳng còn rối rắm vì sao bản thân thêm gia vị không tốt nữa.
Nàng đã đứng trước nồi dầu làm đồ ăn vặt cho họ một canh giờ rồi. Bọn Tiêu Thế Nam đương nhiên cũng sẽ không cản hứng thú của nàng, không thì sẽ không ăn no rồi mà còn đứng bên cạnh bếp. Bởi vậy đi theo giúp đỡ chính là ý này.
Trên mặt với tay của Khương Đào toàn là dầu, cởi tạp dề ra, nàng về phòng rửa mặt chải đầu.
Chờ nàng thay quần áo xong, nghe được tiếng huyên náo từ trong viện.
Ra khỏi phòng liền thấy, hóa ra Thẩm Thời Ân không cho mấy đứa đi rửa mặt chải đầu mà kêu họ làm việc.
Thẩm trạch là mới sửa, trong sân có hoa có nho, còn có giàn nho, xích đu nữa.
Khương Đào nhìn gạch và bùn để trên đất, cũng không biết được là muốn làm gì.
“Lần trước không dời được cái lò nướng qua, ta bèn nghĩ làm lại một cái nữa cho nàng”, Thẩm Thời Ân giải thích xong, xắn ống tay áo lên, nhét vạt áo vào đai lưng, quay đầu nói: “Ăn no hết rồi đúng không? Không ai được lười biếng”.
Tiêu Giác còn đang thấy mới mẻ, hỏi Tiêu Thế Nam cái gì là lò nướng bánh.
Tiêu Thế Nam bèn giải thích cho hắn, nói xong còn cười: “Lúc ấy tẩu tử của ta cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, nhị ca ta một đêm không ngủ chạy ra ngoài thành mua gạch và bùn về, muốn tranh công một mình! Đáng tiếc huynh ấy bận rộn một đêm cũng chưa ra được thành phẩm!”.
Ở trong lòng Tiêu Giác, cữu cữu hắn làm gì cũng rất lợi hại, ngày cả hắn cũng làm không được thì thứ ấy hẳn rất khó.
“Thực sự khó như vậy?”. Hắn hỏi.
“Không có, không có, là do lúc ấy ta nói không rõ. Sau vẽ phác ra rồi, cữu cữu con làm rất tốt”. Trước mặt người khác, Khương Đào vẫn biết giữ thể diện cho phu quân nhà mình, nói xong nàng cũng xắn tay áo.
Tiêu Giác còn khá tò mò về lò nướng bánh này, tuy rằng trước đó hắn cũng nhìn thấy ở hẻm Trà Hồ nhưng lúc ấy lại không biết là do chính tay Thẩm Thời Ân làm.
Hắn cũng giúp Thẩm Thời Ân một tay, vừa nghe hắn nói mấy điểm cần chú ý.
Hai cậu cháu bọn họ nghiêm túc nghiên cứu, Tiêu Thế Nam ở bên cạnh nhàm chán, nghịch bùn với Khương Lâm.
Khương Đào nhìn Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác vô cùng ăn ý mà lên ý tưởng, thình lình một nắm bùn bay tới trên váy nàng.
Nàng quay đầu lại nhìn, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm đồng thời chỉ vào đối phương, trăm miệng một lời nói: “Là đệ/ huynh ấy”.
Hai tiểu tử này đứa nào cũng có tội, Khương Đào ngồi xổm xuống nắm hai nắm bùn ném về.
Đáng tiếc nàng ném quá kém, cũng không biết sao lại trúng vào người Khương Dương.
Khương Dương cùng vào trận, hắn đương nhiên không ném tỷ tỷ hắn mà là giúp Khương Đào ném Tiêu Thế Nam và Khương Lâm.
Khương Lâm vừa cười vừa nói, Tiêu Thế Nam vừa nắm một đống bùn lớn vừa bắt đầu công kích.
Cuối cùng hai người Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác đang làm việc cũng dính đạn, vì thế vốn là tình cảnh cả nhà hòa thuận ấm áp xây lò bánh liền biến thành trận chiến ném bùn.
Lúc trời tối hẳn, bùn trong viện đều bị bọn họ ném hết rồi, trên người ai cũng dính bùn.
Trên người Tiêu Giác là ít nhất bởi vì hắn cách cữu cữu hắn gần nhất, phát hiện Tiêu Thế Nam chơi xấu muốn ném hắn, hắn liền trốn sau lưng Thẩm Thời Ân.
Tiêu Thế Nam nghịch nhất, trên người và tóc đều là bùn, nói là vớt từ bùn ra cũng không quá.
Sau Khương Đào thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, để bọn họ về phòng tắm rửa thay quần áo. Nàng cũng về phòng thay xiêm y.
Chờ bọn họ tắm xong, bữa tối cũng được bưng lên.
Bởi vì buổi chiều ăn mấy nồi thịt viên cho nên bữa tối ăn thanh đạm.
Cả nhà náo nhiệt mà ngồi xuống bàn ăn, bọn Tiêu Thế Nam chơi đùa hồi lâu sớm đã đói bụng, rất tự giác không nói chuyện gì nữa, chỉ chuyên tâm ngồi lùa cơm.
Có người tranh ăn chính là rất ngon! Khương Đào đứng ngửi mùi khói dầu cả buổi vốn là không muốn ăn gì nữa nhưng thấy bọn họ như vậy cũng ăn hết một bát cơm.
Sau khi ăn xong không lâu, Vương Đức Thắng nhắc nhở: “Chủ tử, cũng không còn sớm nữa, còn không về thì không kịp giờ đóng cổng”.
Tiêu Giác “ừm” một tiếng đứng dậy, “Lần tới lại đến bái phỏng cữu cữu và thẩm thẩm”.
Khương Đào cũng đứng dậy theo hắn, đưa hắn ra tới bên ngoài liền phát hiện ngoài phòng gió lớn, sau người đi tới chỗ Tiêu Thế Nam cầm áo choàng của hắn tới.
Nàng khoác áo lên cho Tiêu Giác, vừa chỉnh lại áo vừa nói: “Buổi chiều ăn nhiều thức ăn chưa kịp tiêu hóa hết, tối về đừng có ăn gì lạnh. Với cả đừng để bản thân mệt quá, quốc sự không phải cứ một hai ngày là xong hết được, vẫn là thân thể quan trọng hơn. Nếu lúc nào mệt quá cứ tới đây, thẩm làm đồ ăn ngon cho”.
Tiêu Giác rũ mắt thấy nàng thắt dây hình con bướm trước cổ mình, nhịn không được cười rộ lên: “Lần tới vẫn ăn thịt viên ăn mãi không hết của thẩm sao?”.
Khương Đào cười vỗ vai hắn, nói: “Cái tốt không học cứ ba hoa hệt như Tiêu Thế Nam”.
Lại một trận gió lạnh thổi tới, Khương Đào bất giác rùng mình, Tiêu Giác liền ngừng đùa, để nàng đi vào nhà.
“Không quan trọng”. Khương Đào lấy đèn lồng từ tay nha hoàn đưa cho hắn, đưa ra tới ngoài phủ rồi vẫn còn đang lải nhải dặn dò.
Tiêu Giác lại chẳng hề có chút mất kiên nhẫn nào, vẫn luôn cười nói được.
Chờ nàng nhìn Tiêu Giác lên xe rồi, Khương Đào mới rụt cổ đi về chính viện.
“Aiz, Tiểu Giác sao về cung nhanh vậy?’. Thấy nàng tiễn Tiêu Giác xong đã quay lại, Tiêu Thế Nam chống cằm không vui nói: “Làm hoàng đế cũng quá mệt mỏi”.
Khương Đào đang muốn trả lời, liền nghe bên cạnh “uỳnh” một tiếng…..
Tần Tử Ngọc luôn im lặng đột nhiên ngất rồi!
……………
Trên đường phố yên tĩnh, chiếc xe ngựa hoa mỹ chậm rãi đi về phía hoàng cung.
Phó thống lĩnh ám vệ Hệ Vân vẫn luôn yên lặng ở trong bóng đêm giờ không một tiếng động đi vào trong xe.
Tiêu Giác đang dựa vào gối, thấy hắn vào liền ngừng cười.
Hề Vân báo cáo tên mấy quan viên: “Những người này thuộc hạ đã khống chế rồi, nên gϊếŧ hay…”.
Những người này đều là nhân vật chủ chốt tham gia vào bản án của Thẩm gia năm đó, chỉ cần gϊếŧ bọn họ, vậy việc tiên đế thao túng, vu hãm chuyện mưu phản cho Thẩm gia bèn không sao tra ra được.
Trầm mặc một lúc lâu, Tiêu Giác mở miệng nói: “Thả đi”.
Thần sắc Hề Vân phức tạp nhưng vẫn lên tiếng, “Rõ”.
Tiêu Giác vuốt ve áo choàng trên người, lại lâm vào trầm mặc.