Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âu Dương, chính là bạn gái của Tiểu Hứa, lễ tình nhân năm nay trải qua một mình rất đau xót. Đương nhiên, cho dù hai người có thể trải qua cùng nhau, tôi cũng không tưởng tượng ra Tiểu Hứa có thể có trò lãng mạn gì. Chẳng qua, nhìn người cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, trên thực tế Tiểu Hứa là một đứa trẻ rất có nét đẹp nội tâm, nói không chừng trở nên lãng mạn làm cho người ta ngạc nhiên, nếu không em gái nhỏ Âu Dương cũng sẽ không từ tình cờ gặp đến cảm thấy hứng thú, từ cảm thấy hứng thú đến lưu luyến không rời.
Tốt, suy đoán đến đây kết thúc.
Bởi vì bên cạnh Âu Dương còn có vài người bị người yêu cho leo cây vào lễ tình nhân, vì thế vài người quyết định cùng nhau có một bữa cơm no đủ để giải mối hận tương tư.
Tôi quyết định muốn đưa một món quà lễ tình nhân cho Viên Lãng không đựơc về nhà, vừa đem chuyện quà tặng làm thỏa đáng, trước mặt liền gặp phải Âu Dương, cho nên tôi liền đục nước béo cò cùng nhau ăn lẩu với các nàng.
Một nhóm phóng viên, biên tập, cả trai lẫn gái, hi hi ha ha, tuổi tác không lớn, nói năng ngược lại dí dỏm không ngừng. Đây cũng không bất thường, ngưòi ta dựa vào cái này kiếm sống, tôi là so không bằng, nhưng các nàng nói chuyện phiếm rất thú vị.
Biên tập mỹ thuật tạo hình Tiểu Lưu là người đeo mắt kính, vừa hết giờ làm là cởi mắt kính, vóc dáng rất cao, mặc một bộ quần áo thể thao Adidas, chúng tôi hỏi cậu ấy có phải mua ở chợ Tú Thuỷ hay không, vẻ mặt hắn khinh thường: “Các anh là loại người mặc hàng nhái sao?” Ngồi ở chổ kia ánh mắt khép hờ, ánh mắt rất mờ ám, nữ sinh mới gặp sẽ hơi đỏ mặt, nhưng chúng tôi biết, cậu ấy là không đeo kính, không nheo là thấy mọi thứ không rõ lắm.
Tuổi chủ biên điều hành xấp xỉ với tôi, thuộc loại phạm trù gái ế lớn tuổi kia, nhưng cô ấy kiên quyết không thừa nhận: “Tôi không phải độc thân, chỉ là vẫn chưa kết hôn mà thôi.”
Chủ nhiệm bộ phận quảng cáo là vị thần tiên, người đàn ông sắp bốn mươi, chỉ thích cùng nhóm cô gái nhỏ trong toà soạn cùng nhau chơi đùa, bị vợ trước theo ra nước ngoài vì danh tiếng thả bồ câu (@[email protected] ??), hiện giữ chức bạn gái ở nứơc ngoài, còn chưa quyết định, căn bản vốn thuộc về độc thân, thói quen của anh ấy là uống rượu sau khi cuộc sống buồn bã, mọi người đều biết hình thức sầu não, cho nên chỗ ngồi tử chỉ có tôi không rõ tình huống ngồi bên cạnh anh ấy, sau đó dẫn tới liên luỵ một người khác trong lúc vô ý xông vào.
Tuy là tôi và mấy người này mới quen, nhưng mọi người có rất nhiều đề tài, tán gẫu được hết sức phấn khởi, cộng thêm ăn dữ dội lẩu cay Trùng Khánh tất cả mọi người uống chút rượu trắng, một đám mồ hôi trên đầu bốc hơi, mũi đỏ bừng, lễ tình nhân không có người yêu chúng ta không trải qua như cũ thật sự không dễ chịu sao?
Rượu đến giữa đường, tôi thành kẻ phản bội, bởi vì Viên Lãng gọi điện thoại tới trong bộ phận làm việc. Cú điện thoại kia tôi nghe được chính là tiên nhạc, ngay cả âm thanh gác điện thoại đều hấp dẫn như vậy.
Cuối cùng tôi cảm thấy đựơc có lẽ Viên Lãng là phải theo tiền tuyến lui xuống rồi, bởi vì gần một năm khi anh ấy tới không thường sẽ bị phái tới Bắc Kinh làm việc, nhưng mà tiếp tục ở lại đại đội A hay là điều đến nơi khác bây giờ còn không có cách nào đoán trước, tôi rất cẩn thận cùng anh ấy đợi ngày không lại ra ngoài làm nhiệm vụ đó.
Thời tiết hôm nay tốt, nhưng mà ăn mặc phẳng phiu giống như Viên Lãng như vậy vẫn là làm cho tôi cảm thấy hơi rùng mình. Chúng tôi lại vẫn mặc vải nỉ áo khoác lông, cả người Viên Lãng mùa đông thường tiện lợi nhanh nhẹn đã xuống tới rồi.
Dùng ngôn ngữ phổ biến hiện tại mà nói chính là: Có cơm không ăn là muốn ngồi tù.
Viên Lãng xuất hiện để cho một đám đã định trước là đêm đó gối đầu một mình khó ngủ ngồi đó đặc biệt oán giận, mà Viên Lãng trước khi ngồi xuống còn đưa ra từ phía sau lưng một nhánh hoa hồng đỏ, nói vợ ngày lễ vui vẻ lại càng chọc tổ ong vò vẽ, trong khoảng thời gian ngắn tình cảm quần chúng trào dâng, bắt đầu một vòng cụng rượu mới ác chiến.
Tôi biết Viên Lãng mua hoa hồng ở trước cửa nhà hàng, là học sinh làm việc ngoài giờ bán.
Cơm, Viên Lãng là muốn ăn; rượu, Viên Lãng là có thể lừa dối liền lừa dối.
Người đàn ông đáng yêu, chủ nhiệm bộ phận quảng cáo sau khi rượu qua ba lần bắt đầu làm theo thông lệ buồn bã, chỉ thấy đôi mắt anh ta đỏ lên, phải trái nhìn quanh một vòng, bên trái là góc bàn ăn hình chữ nhật, không có ai, vì thế anh ta rất tự nhiên hướng bên phải nằm úp sấp, ghé vào trên vai Viên Lãng ngồi ở giữa tôi và anh ta, một lòng một dạ khóc lên. Thật sự là khóc đến bi thương khẩn thiết, thương xót oán giận, vừa khóc vừa kể rõ chuyện cũ trước kia của anh ta, từ thầy giáo nhà trẻ không thích anh ta đến lúc đi nghiệp vụ bị khách hàng nữ quấy nhiễu tình dục vân vân mọi việc như thế. Đáng thương áo sơ mi quân trang mới tinh của Viên Lãng, bị nứơc mắt anh ta thấm ướt một vùng. Âu Dương rất thông cảm dùng mắt say lờ đờ nhìn Viên Lãng, nói với tôi: “Chị nha, em không kịp nhắc nhở chị, là lỗi của em.” Dũng cảm nhận sai, hoặc là nói nóng lòng nhận sai, quả là bạn gái Tiểu Hứa.
Tôi hỏi Âu Dương: “Anh ta luôn như vậy sao?”
“Hồi tộc như thế.”
“Vậy nếu là không có ai bên cạnh?”
“Không có ai? Vậy anh ta sẽ xoay người sang ôm lấy lưng ghế dựa khóc.”
Sau khi về nhà tôi nhìn Viên Lãng thay áo sơ mi rất vui vẻ. Trái lại Viên Lãng nhận thấy: “Mới vừa nhận áo sơ mi, vốn nghĩ muốn ăn mặc đẹp trai một chút cho em một cái ngạc nhiên vui mừng.”
Tôi ha ha vui sướng lấy khăn mặt qua dùng sức vân vê rửa đến ướt nhẹp đầu của anh ấy, ở bên tai anh ấy nói: “Chồng xuất hiện chính là ngạc nhiên vui mừng lớn nhất. Chụt!” Giữa cổ rơi xuống một nụ hôn.
“Chồng ơi, em tặng cho anh một món quà.”
“Quà gì vậy?”
“Giữ bí mật!” [email protected]#d#l#q#[email protected]
“Đây còn giữ bí mật. Em thích cái gì, anh mua cho em.”
Tôi cúi đầu, từ cổ áo lấy ra một dây chuyền bạch kim tinh tế: “Nhìn hoa tai này, lần đó anh ở Thanh Khẩu ăn ra được ngọc trai, hôm nay em đi khảm trên dây chuyền, đây là quà tặng lễ tình nhân anh tặng cho em.”
Xem mỗi một ngày là ngày tận thế để yêu nhau, quý trọng mỗi giây phút thời gian ở cùng nhau, nói một hồi yêu thương mãi mãi. Tôi đoán Viên Lãng cũng nghĩ như vậy.
Cả đời có thể yêu một người đã là may mắn, vừa vặn người đó cũng yêu bạn, người sống như vậy còn có nói gì, đúng không?
Trước khi ngủ tôi và Viên Lãng nói tới vấn đề xuống tuyến dưới, Viên Lãng rất thản nhiên: “Ở đâu đều là quốc gia cần, vào lúc mình còn dẫn đội có thể dẫn người ra ngoài lại mang trở về, hàng năm để cho bọn họ đều có thể trải qua lễ tình nhân cùng bạn gái, đây là quan trọng nhất.”
Tôi trèo lên người anh ấy, ở khoảng cách gần chăm chú nhìn ánh mắt anh ấy nói: “Em hy vọng mỗi một năm vào lễ tình nhân đều trải qua cùng với anh, đồng ý em.”
Viên Lãng cười: “Anh đồng ý với em, cho dù anh mất, hồn của anh cũng sẽ trở về cùng em.”
Tôi cắn anh ấy một cái: “Không được, không cho phép anh biến thành quỷ hồn.”
Viên Lãng cười ha ha: “Được, vậy thì biến thành cái khác. Biến thành hoa, chim, cây gì gì đó.”
Lần nói chuyện tuỳ tính này vì hai người ngủ say chấm dứt. Về sau tôi thấy một cuốn tập ở trong ngăn kéo, là vào lúc rảnh rỗi Viên Lãng tiện tay ghi lại một chút cảm tưởng, trong đó có một đoạn có quan hệ với cuộc nói chuyện ngày đó.
Nếu anh chết, tin tưởng anh không rời khỏi em. Anh ở ngay bên cạnh em, hoá thành vạn vật.
Nếu dọc theo sa mạc còn có một gốc cây nở hoa, đó chính là anh;
Nếu trên vách núi bờ biển một con chim trắng dừng lại, đó chính là anh;
Nếu cây hoa sơn trà ở căn cứ lão A kia còn hừng hực khí thế nở hoa, đó chính là anh;
Nếu trên đỉnh núi 375 xuất hiện cầu vòng sau cơn mưa, đó chính là anh.
Nếu trên chiến trường ở nơi không có người biết xuất hiện một người lính tuổi còn trẻ, đó chính là anh…
Tôi không nhịn được đau lòng như vậy, lấy ra bút viết tiếp ở phía sau rằng:
Nếu bên cạnh sa mạc bên cây mọc ra một gốc cây nhỏ cành lá lay động, đó chính là em, cùng anh ghi khắc Lâu Lan tang thương;
Nếu trên vách núi bờ biển bay tới một con chim trắng xa lạ, đó chính là em, cùng anh vượt qua sóng biển vật lộn;
Nếu cây hoa sơn trà ở căn cứ lão A nở ra đoá hoa trắng nõn nà như tuyết, đó chính là em, cùng anh đong đưa ở trong gió xuân;
Nếu dưới cầu vồng trên đỉnh núi 375 có một giọt sương sáng trong, đó chính là anh, cùng anh xuất hiện sáng rực cùng anh lặng yên trôi đi;
Nếu trên chiến trường ở nơi không có người biết xuất hiện binh lính trẻ tuổi tha thiết đi theo bóng dáng anh, đó chính là em, chính là chúng ta…
Lễ tình nhân qua đi vài ngày, Viên Lãng gọi điện tới chứng thực một sự kiện.
“Bội Bội, em quyên góp đồ cho nhà phúc lợi nhi đồng rồi hả?”
“A, quyên góp 20 giường quân đội chăn bông, em mua ở cửa hàng vật phẩm quân đội, chính phẩm, tuyệt đối không phải là bông vải lòng dạ hiểm độc.”
“Tại sao viết tên của anh?”
“Ha ha, đây là quà tặng lễ tình nhân của em tặng cho anh. Chồng, ngày lễ vui vẻ!”