Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên ngoài tuyết rất lớn, bay lả tả cả buổi chiều. Lâm Lang bất chấp tuyết rơi mà bôn ba hai đầu, đến khi về nhà, tay đã cóng đến mức không điều khiển nổi. Cậu đã ăn cơm tối ở trường, người nọ hút thuốc, hình như hơi tức giận.
Tuyết năm nay có vẻ đặc biệt nhiều hơn mọi năm, đám cây cỏ ngoài trời đóng một lớp tuyết cực dày. Trên bãi đất trống cách đó không xa, có một đôi người tuyết một lớn một nhỏ được quấn khăn quàng cổ đỏ rực, trông ấm áp mà thương cảm. Một người cha trẻ tuổi dẫn con trai đi chào hỏi người tuyết, đứa bé kia vậy mà lắc lư chạy đến hôn lên mặt người tuyết nhỏ. Cậu bé mặc rất dày, thân thể nho nhỏ trông ngốc ngốc, sau lại còn oạch mông ngồi luôn trên tuyết. Người cha cười ha ha, bế cậu nhóc lên.
Lâm Lang đứng trước cửa sổ cũng nhịn không được nhoẻn cười, nội tâm mềm mại mà đa cảm, tựa như chạm đến hồi ức đã chôn giấu dưới đáy lòng rất lâu. Hàn Tuấn đi vào hỏi: "Em thích tuyết rơi lắm sao?"
Lâm Lang nhìn một hồi lâu, mãi tới khi đôi cha con mất hút khỏi tầm mắt mới nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ: "Hồi xưa tôi thường xuyên cùng các anh đắp người tuyết. Mẹ sợ chúng tôi bị lạnh, còn mắng chúng tôi một trận, nhưng chúng tôi luôn lén đi chơi. Quê chúng tôi rất ít chụp ảnh, lần đầu tiên trong đời tôi chụp ảnh là vào năm sáu tuổi, ôm người tuyết chụp chung, bây giờ còn đóng khung để ở nhà đấy."
Hàn Tuấn nghe vậy thì mỉm cười: "Trẻ con đều thích ngày tuyết rơi."
Lâm Lang cười hỏi: "Ngày xưa anh cũng thích à?"
Hàn Tuấn thoáng ngẩn ra, đáp: "Cũng tàm tạm, nhưng mẹ tôi thì thích lắm."
Lâm Lang nghe hắn nhắc tới cha mẹ, yên lặng nói: "Năm tôi học lớp chín, người nhà gặp tai nạn qua đời. Ngày tôi tỉnh lại thì cả nhà hạ huyệt hết rồi, tôi khóc lóc chạy từ bệnh viện về nhà, bác tôi phải chạy đuổi theo tôi. Khi ấy đã qua tháng giêng, trời tự dưng đổ tuyết rất lớn. Tôi còn nhớ rõ lúc đó tôi vừa chạy đến con đường nhỏ ngoài đồng ruộng phía Nam bệnh viện xã... Sau này mỗi khi tuyết rơi, trong lòng luôn thấy khó chịu, giống như phải trải qua mọi chuyện một lần nữa... Kỳ thực không thể nói là khổ sở, mà hình như tôi còn rất thích cái cảm giác khó chịu ấy, kỳ lạ lắm, tôi cũng không diễn tả được."
Từ bấy đến giờ, đây là lần đầu cậu trải lòng, khuôn mặt hiện rõ vẻ cô độc và thương cảm chưa từng thể hiện. Năm ấy cậu chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, tính tình cũng vì áp lực mà trở nên ẩn nhẫn kể từ đó. Hàn Tuấn nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Em vẫn thường nhớ đến họ sao?"
Lâm Lang lắc đầu: "Trước kia rất hay nhớ, sau này hết rồi. Nhớ thì ích lợi gì đâu, có nhớ cũng không ai về thăm tôi, chỉ thấy trong lòng khó chịu thôi."
"Nhưng tôi từng nghĩ, tương lai nếu gặp được người yêu thật lòng, tôi sẽ cùng cô ấy ôm nhau ngắm tuyết." Sắc mặt Lâm Lang ửng đỏ, trong đầu như đã hiện ra hình ảnh ấy. Hàn Tuấn đi đến đối diện cậu, nghiêm túc nói: "Thực ra em đâu cần chờ đến tương lai."
Thân hình người nọ cao lớn, có thể ôm trọn lấy cậu. Lâm Lang bỗng dưng rất muốn ôm hắn, nhưng trong lòng lại thấy ngượng ngùng vì sự yếu ớt đột nhiên lộ ra này. Còn đang lưỡng lự thì hắn đã dang tay ôm cậu. Lâm Lang vội vàng giãy ra, nhưng căn bản không phải đối thủ của hắn, đành phải lên án: "Anh vi phạm hiệp nghị!"
"Ngay lúc này đây." Người nọ khẽ thở dốc, hôn lên tóc cậu: "Lâm Lang, tôi làm nhiều chuyện xấu, kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió, nhưng chưa từng bối rối như lúc này, không biết nên làm gì bây giờ."
Lâm Lang rốt cuộc cam chịu mà an phận. Chỉ là vào một ngày tuyết rơi, chuyện cũ chôn sâu dưới đáy lòng cậu bị khơi dậy, muốn tìm ai đó ôm một cái mà thôi.
Tuyết rơi lất phất, hai người ôm nhau đứng trước cửa sổ. Lâm Lang dè dặt hỏi: "Anh từng làm chuyện xấu gì vậy?"
Hàn Tuấn tránh đi sâu vào vấn đề chính, chỉ nhẹ giọng đáp: "Rất nhiều, còn thiếu tự tay giết người thôi."
Lâm Lang bị hù không nhẹ, cảnh cáo: "Giết người phải đền mạng, phạm tội phải ngồi tù!"