Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cũng không thể nói như vậy được, có biết hay không là xem giao tình, chứ không phải là xem tuổi tác, các người nếu không tin, chờ khi ta gặp được Tần vương, tự nhiên sẽ sáng tỏ.”
Nói xong, nàng đem con cá trong tay thảy vào ngực của một gã binh lính trong đám nói “Đây là con cá ta đưa cho Tần vương làm lễ gặp mặt, ngươi cầm đi, các người đi phía trước dẫn đường, chúng ta đi gặp Tần vương.”
Một thân khí thế này của nàng làm cho nhân mã của Tần vương dao động, mọi người hai mắt nhìn nhau, đội trưởng trong đám bọn họ cười nói “Sao lại sợ một tiểu cô nương như vậy? mang nàng đi gặp Tần vương, ,nếu nàng nói láo, ta liền xin Tần vương đưa nàng cho ta làm lão bà.”
“Chỉ sợ ngươi không có phúc khí đó.” Cổ Vô Song xoay người đi vào trong đám người, Khóe mắt liếc lại chỗ Vương Hải, chỉ thấy Vương Hải xoa tay, nghiến răng nghiến lợi như sắp không nhịn được nữa, giống như tùy lúc có thể lao lại đây bất kì lúc nào.
Nàng cao giọng nói “Tần vương có gì đáng sợ, bất quá là đệ đệ của hoàng thượng mà thôi. Người lợi hại hơn so với hắn ta cũng đã gặp qua, nếu các người biết thân phận của ta, sẽ không dám xem thường ta. Khuyên các người đừng hành động thiếu suy nghĩ, làm ta bị thương các ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Ngoài mặt lời này là nói cho bọn người của Tần vương nghe, nhưng cũng là ngầm nói cho bọn Vương Hải nghe.
Bọn người của Tần vương tất nhiên không hiểu dụng ý trong lời nói của nàng, cười ha ha “Việc lạ hằng năm đều có nhưng năm nay đặc biệt nhiều, một cái nhóc con còn hôi sửa thế nhưng lại có thể nói dối không biết đỏ mặt.”
Cổ Vô Song ngầm quan sát thấy Vương Hải lùi về sau mấy bước, trong lòng biết được hắn hiểu được lời nói của nàng, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng sau khi nàng đi bước cờ này, nguy hiểm vô cùng, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, nếu đi nhầm một bước, chỉ sợ là không còn được gặp Tử Kiếm của nàng nữa.
Ca ca lúc trước từng nói qua, tuy là hiểm chiêu có thể bức người ta đến tuyệt cảnh, nhưng cũng có thể đem địch nhân bức đến tuyệt cảnh, đến lúc đó ai trở mình vẫn còn chưa biết được đâu.
Chương 10.2
Nguyên Phi Ngạo sau khi nghe nói Cổ Vô Song bị đám người của Tần vương dẫn đi, liền đập nát ly trà trong tay
“Rốt cuộc sao lại thế này? Ngươi trơ mắt nhìn nàng bị bắt đi?” hắn bước đến kéo cổ áo của Vương Hải, thiếu chút nữa là đem Vương Hải nắm chết rồi
Mặt Vương Hải đỏ bừng “Người của chúng ta ít hơn bọn họ, phu nhân dùng tiếng lóng nói không cho chúng ta hiện thân, nhưng ta đã cho binh lính dưới tay âm thầm đi theo bảo vệ. nghe nói phu nhân không sao cả, phu nhân nói mình là người quen của Tần vương, cho nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Nàng sao lại biết được Tần vương chứ?” đây rõ ràng là kế hoãn binh. Nguyên Phi Ngạo thoáng bình tĩnh lại, buông Vương Hải ra, bước qua bước lại.
Lúc đầu Tiêu Điển cũng rất run sợ nhưng sau đó bình tĩnh lại phân tích “Tướng quân, hiện tại phu nhân chưa có bại lộ thân phận, trong xui xẻo có may mắn. khi Tần vương nhìn thấy nàng sẽ cho nàng là một nghĩ tử bình thường. cho ta nói câu không nên nói, công phu nói dối của phu nhân rất cao thâm, nói không chừng đã có thể lừa gạt được Tần vương, ngược lại nếu lúc đó bọn Vương Hải manh động cướp người có thể sẽ làm phu nhân bị nguy hiểm.” “Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?” Nguyên Phi Ngạo thở phì phì, ánh mắt đỏ tươi.
“Hôm qua chúng ta thử tác chiến, nhìn ra được bên Tần vương có kế hoạch vô cùng bảo thủ, tướng quân có nghĩ tới đó chỉ là giả bộ bề ngoài thôi không? Bây giờ phu nhân đã vào được thành, có lẽ chúng ta nên nghĩ phương pháp xin phu nhân truyền tin tức ra ngoài….”
“Không được” Nguyên Phi Ngạo phủ định một cách quả quyết. “Song Nhi dù sao cũng không phải là binh sĩ, không có kinh nghiệm tác chiến, không hiểu được làm sao để bảo vệ mình, nàng chỉ là nhất thời dũng cảm, như vậy rất nguy hiểm. lại nói các ngươi cam đoan là trong thành sẽ không có người nào biết thân phận của nàng sao? việc cấp bách hiện tại là đem nàng cứu ra ngoài. Đúng rồi, không phải người của các ngươi đã vây Hải thành lại sao? Vậy làm sao mà người của Tần vương có thể ra vào thành”
Vương Hải vội vàng nói “Kỳ quái chính là chỗ này, người của thuộc hạ theo chân bọn họ đến sau núi, đi một vòng lại không nhìn thấy đâu cả.”
“Xem ra có đường hầm trong núi.” Tiêu Điển hưng phấn đứng lên “Nếu chúng ta tìm được đường hầm , có thể đem quân trực tiếp đi vào trong Hải Thành, đánh cũng không cần đánh nữa.”
“Toàn lực tìm cho ra mật đạo này.” Nguyên Phi Ngạo hạ lệnh “Cố gắng tiến vào Hải thành, đêm nay bất luận thế nào cũng phải cho người lẻn vào trong đó, ta muốn biết tình trạng của Song Nhi như thế nào.”
“Vâng.”
Tình huống hiện tại của Cổ Vô Song đã sắp không xong rồi, nàng bị đưa lên trước mặt Tần vương, Tần vương nhìn nàng chằm chằm, sau đó một lúc hỏi “Nha đầu này là ai?”
“Vương gia, nha đầu này là người chúng thuộc hạ gặp ở ngoài thành, nàng nói là quen biết với vương gia.”
“Quen biết ta?” Tàn vương đi xung quanh nhìn nàng “Ta không biết nàng, tại sao lại đưa ra một dã nha đầu, lôi ra ngoài.”
Nàng vội vàng nhấc tay lên “Vương gia, ngài đã quên sao? đầu năm nay ngay thời điểm chúc thọ ngài, cặp ngọc Kì Lân kia, là chính tay tôi đã chọn cho ngài.”
Tần vương ngẩn ra, quay lại nhìn chằm chằm nàng “Ngươi là người của Cổ gia?”
“Vâng, ta là thị nữ bên cạnh Cổ đại thiếu.” Cổ Vô Song tươi cười xinh đẹp “Lúc chúc thọ đầu năm cho ngài, Đại thiếu tặng ngài hai món lễ vật, trong đó có khối ngọc Kì lân kia là do ta giúp đại thiếu chọn, không biết vương gia có thích hay không?”
Tần vương hừ cười “Người của Cổ gia làm sao lại chạy tới đây? Ta nghe nói Cổ Liên Thành đang bận rộn gả muội muội hắn cho Nguyên Phi Ngạo, hắn không phải là phái ngươi đến làm thuyết khách chứ?”
Nàng vội xua tay “Không phải không phải, là Đại thiếu phái ta đến gặp ngài, đại thiếu của chúng ta có chuyện muốn bàn với ngài.”
“Chuyện gì?” tần vương nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén, tựa như có thể nhìn thấu lòng nàng.
Cổ Vô Song vừa nói, vừa suy nghĩ lí do, nghĩ ngàn vạn lần cũng không thể cho đối phương nhìn ra sơ hở của nàng “Đại thiếu nhà chúng ta luôn kính trọng thái độ làm người của vương gia, nghe nói vương gia lần này khởi nghĩa, không biết có tính toán gì không? Đại thiếu nói… bên ngoài Nam hải có không ít đảo lớn nhỏ, , nghe nói trên đó cũng có không ít bảo vật cần khai thác, đáng tiếc bệ hạ đần độn cổ hủ, vẫn không nghe lời hắn khuyên bảo. nếu vương gia ngài xưng vương ở đây, hắn hy vọng có thể hợp tác cùng ngài.”
“Thật sao?” Tần vương nhìn nàng hoài nghi “Cổ Liên Thành không sợ bệ hạ biết được sẽ xử trảm hắn sao?”
“Cho nên đại thiếu mới không trực tiếp nói chuyện với vương gia, cũng sẽ không có giấy tờ gì lưu lại chứng minh chuyện này, chỉ là nha đầu ta đến đây báo tin cho ngài, để tránh có phong phanh. Đai thiếu còn nói, nếu lần này vương gia thất bại, hắn sẽ không từ chối không biết chuyện này, lúc đó mong vương gia đừng trách hắn vô tình vô nghĩa.”
Tần vương hừ lạnh “Quả nhiên là ngời làm ăn, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.”
Cổ Vô Song thuận theo nói “Lời của ta đưa ra, mong Vương gia suy nghĩ kĩ, dân nữ cáo lui trước.”
Nàng nghĩ muốn trốn, nhưng Tần vương lại hét lên “Từ từ đã”
Trong lòng nàng lại nhảy dựng lên, không biết là có chuyện gì.
Chỉ nghe Tần vương nói “Bên ngoài đã bị binh mã của Nguyên Phi Ngạo bao vây, nếu ta cho ngươi ra ngoài, binh mã của Nguyên Phi Ngạo sẽ có cơ hội tiến vào, mất nhiều hơn được, ngươi muốn đi, để ta thắng một trận ngươi có thể đi rồi.”
Cổ Vô Song trong lòng kêu khổ, phải biết là nàng nhất lời nói ba hoa lừa gạt Tần vương, cũng không biết lời nói dối này chống đỡ được bao lâu, nàng cũng không dám chắc. nàng đang suy nghĩ, tiếp theo nên lấy cái cớ gì để mà trốn đi, lại thấy có một tên lính chạy lại nói gì đó với Tần vương.
Tần vương sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói “Nha đầu kia còn có mặt mũi tới gặp ta? Đem nàng vào”
Cổ Vô Song không khỏi buồn bực, cô nương nào mà đắc tội với Tần vương?
Đang suy nghĩ, chỉ thấy một hai tên lính áp giải một nữ tử có thân hình mảnh khảnh đi vào đại sảnh, ép nàng quỳ xuống trước mặt Tần vương.
“Triệu Đông Cúc, ngươi cũng dám lừa gạt bổn vương?”
Cổ Vô Song cả người chấn động, cái gì? Triệu Đông Cúc? Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? nhưng khi nàng lén nhìn, nữ nhân kia tuy rằng cúi thấp người xuống, nhưng nàng lại có thể khẳng định rằng nàng chính là Triệu Đông Cúc.
Nàng ta không phải đang ở Tuyền thành giúp nàng và Tử Kiếm trông coi sổ sách sao? sao lại ở chỗ này?
Âm thanh của Triệu Đông cúc truyền đến rõ ràng “Vương gia, ta đến thỉnh tội với ngài, mong ngài ban tội chết cho ta.”