Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trăng thanh gió mát, đáng tiếc cho những cảm xúc đang dâng trào của ta. Cho dù ta không xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nhưng ta có tấm lòng rộng lớn, vui buồn cùng thiên hạ...... [tinh thần nhiều chuyện thì có ( _ _!)]
Đầu óc Lâm Hoa mù mịt, choáng váng, trước mặt đều là một mảnh trắng xóa.
Trăng sáng hoa thơm, cơm ngon rượu ngọt, đối mặt với một vị tuyệt thế mỹ nam diễm tuyệt nhân gian thì cho dù là ai, trong lòng cũng đều có chút ngổn ngang. Nói thật đây từng là ước mơ tha thiết của Lâm Hoa, nhưng khi mơ ước biến thành hiện thực, trong lòng Lâm Hoa chỉ có một ý niệm, ta xin thề với ánh trăng, ta thật sự không có ý gì khác, cơm này ta không ăn nữa, mỹ nam, ngài đừng ném khí lạnh vào ta được không?
Phong Thanh Dương không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi tại chỗ, đôi mắt tĩnh mịch như nước, không nhìn ra tâm tình. Cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm Lâm Hoa, ánh mắt kia, vẻ mặt kia, môi mỏng...... Ặc, nếu vẻ mặt kia thoáng qua chút tâm tình, bị một mỹ nam đẹp như mộng nhìn chằm chằm đắm đuối đưa tình, chỉ sợ xương cốt Lâm Hoa cũng không còn.
Hiện nay, cũng có một đôi mắt như vậy nhưng Lâm Hoa chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, cả người như rớt vào hầm băng. Muốn ăn cơm, dạ dày ta không chịu nổi; muốn rời đi, cơ thể lại mềm nhũn, không còn hơi sức.
Đường đường tiểu thiên vương Yêu Giới lại không cảm thấy không khí quỷ dị, ăn uống sung sướng, lúc thì càng quét đĩa sủi cảo tôm, lúc thì chiến đầu với con cá bạc trắng, bỏ vào chén Tử Bồ, nhu tình mật ý cười nói: "Tử Bồ, ăn đi."
Bên kia ăn ngấu ăn nghiến, bên này trong bụng Lâm Hoa ừng ực vang dội, giận dữ trừng mắt nhìn Phong Thanh Vân một miệng đầy cơm, lại đàng hoàng quay đầu tiếp tục nhìn chén ngọc trước mặt, càng xem càng đói. Cuống quít dời tầm mắt, nhìn lòng bàn tay trắng noãn, âm thầm suy nghĩ, chén này giá trị xa xỉ, không biết sau khi ăn xong có thể xin Đoàn Tụ tỷ tỷ một cái......
Đúng rồi, Đoàn Tụ tỷ tỷ, Lâm Hoa lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn bốn phía, mong chờ Đoàn Tụ có thể cứu nàng thoát khỏi khổ ải, dư quang khóe mắt liếc nhìn Đoàn Tụ lúc này đang mềm mại như rắn, nhu tình gắp đồ ăn cho tên mặt co quắp, băng sơn ngàn năm. Chén nhỏ trước mặt nam nhân kia đã bị Đoàn Tụ gắp thành ngọn núi nhỏ và vẫn đang có xu hướng tiếp tục tăng lên.
Ách...... Nên thôi.
Người hi vọng cuối cùng thất bại, Lâm Hoa rốt cuộc đứng ở chỗ xa, an phận tiếp nhận số phận, tiếp tục trừng mắt.
Không biết qua bao lâu, bụng Lâm Hoa tạo phản, xoa xoa bụng lép kẹp, Lâm Hoa mở to cặp mắt sương mù, trước mặt là một con gà nướng vàng óng ánh nhìn nàng chằm chằm.
"A ô."
Lâm Hoa hung ác ôm con gà nướng, mở to miệng cắn cái đầu gà, dùng lực kéo xuống, mào gà liền bị nàng cắn đứt. Lại nhai mấy cái, không thèm để ý hương vị, Lâm Hoa rướn cổ nuốt xuống. Cặp mắt lóe lục quang, chợt cúi đầu, tàn ác công kích con gà vô tội.
Trận chiến này trời đất mù mịt, nhật nguyệt hắc ám, đến khi con gà nướng xương cốt thê thảm, tán loạn dưới ánh trăng lạnh lẽo .
Thõa mãn vuốt bụng tròn vo, Lâm Hoa ngồi tại chỗ rên rỉ nói: "Nếu có chén nước thì càng hoàn mỹ."
Bên cạnh đúng lúc đưa lên một chén nước, Lâm Hoa thuận tay nhận lấy, ngửa đầu nuốt xuống.
"Khụ khụ khụ khụ......"
Nuốt không trôi, vào khí quản, Lâm Hoa bị sặc, nước mắt lả chả, ho kịch liệt. Trong lúc khó chịu thì cảm thấy một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ sống lưng của nàng.
Hồi lâu sau, Lâm Hoa đã lấy lại hơi thở, người sau lưng lại đưa tới một chén nước, Lâm Hoa không dám làm liều, uống từng ngụm, đến khi ly trà thấy đáy, Lâm Hoa mới cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Suy nghĩ lại mới thấy tình cảnh hết sức quỷ dị. Bốn phía không có người lạ, vậy nước này từ đâu tới?
Lâm Hoa cảm thấy cả người đổ mồ hôi, cứng đờ xoay đầu, sau lưng, người nọ đã lẳng lặng đứng dưới trăng. Mái tóc đen suôn dài như thác, áo trắng như tuyết, thanh lãnh đứng ở đó, cả người như hòa tan vào ánh trăng.
"Bệ hạ."
Lâm Hoa thấp giọng kêu một tiếng, đứng dậy, tới trước mặt hắn, chắp hai tay, nhẹ giọng nói: "Hôm đó.
..... Cám ơn bệ hạ."
Nếu không phải có hắn, sợ rằng, ta đã bỏ mạng ở Thần giới rồi. Lâm Hoa nghĩ tới đó, lồng ngực lại khẽ đau, như có thứ gì đó bung ra, tình cảnh trước mặt quay về ngày hôm đó, hắn chỉ nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi không hề quay đầu.
Con ngươi đen nhánh của Yêu Hoàng lướt trên người nàng một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại bông hoa trên đầu nàng.
Lâm Hoa cuống quít giơ tay che kín đóa hoa hồng kia, đỏ mặt cầu xin: "Bệ hạ, đừng xem."
Bông hoa xấu hổ này, có gì tốt để nghiên cứu sao? Lâm Hoa cố gắng đưa tay muốn che kín, nhưng bông hoa này thật lớn, che nửa ngày, cũng chỉ che được một nửa.
Yêu Hoàng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt đang cố gắng che giấu đóa hoa hồng, bộ dáng cắn răng nghiến lợi, hận không thể hái luôn nó xuống, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên thành đường cong, khẽ
cười nói: "Đi thôi."
Dứt lời xoay người đi vào nhà, Lâm Hoa cuống quít bỏ tay xuống, nâng váy, nện từng bước nhỏ theo sau Yêu Hoàng.
Nhìn bóng lưng cao to, Lâm Hoa thầm nghĩ, Yêu Hoàng là người không tồi, về sau cứ đi theo hắn thôi.
Vào phòng, Lâm Hoa săn sóc đóng cửa lại, vui vẻ chạy tới trước bàn, lấy chụp đèn, lại móc từ trong ngực ra một viên dạ minh châu gắn lên chụp đèn. Ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt tỏa ra, bóng tối bên trong nháy mắt biến mất.
Lâm Hoa xoay người nhìn Yêu Hoàng, cười nói: "Bệ hạ lên giường nghỉ ngơi đi, ta sẽ gác đêm cho ngài."
Yêu Hoàng không đáp, con ngươi đen nhánh không chớp nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Hoa đứng đối diện Yêu Hoàng, trong lòng rối rắm xoay chuyển, hầu hạ ngươi còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn phải hầu ngài ngủ? Mặc dù ta không thèm để ý, nhưng ta sợ con trai ngài nay mai biết được, ta không chỉ không có cơm ăn đơn giản như vậy.
Bên này Lâm Hoa đang rối rắm, bên kia Yêu Hoàng đã đứng dậy, chân dài một bước, đến trước mặt Lâm Hoa. Lâm Hoa len lén nuốt nước miếng một cái, cười khan nói: "Bệ hạ......"
"Cởi quần áo."
Lâm Hoa bị dọa đến mức nắm chặt y phục trước ngực, trợn mắt nhìn nam tử trước mặt, chẳng lẽ ngài đến thời điểm thú tính đại phát?
Yêu Hoàng cau mày, tựa như không hài lòng nhìn hành động của Lâm Hoa, cánh tay dài đưa ra muốn tự thân động thủ.
Lâm Hoa cứng đờ tại chỗ, mắt thấy tay kia sẽ chạm vào vạt áo trước, Lâm Hoa cuống quít hô to: "Ngừng!"
Yêu Hoàng quả nhiên dừng lại, hỏi "Chuyện gì?"
Lâm Hoa nghe vậy, trong lòng biết tránh không khỏi, lại xoay chuyển ý niệm. Dù sao xem cũng đã xem qua, sờ cũng sờ qua, hiện tại chỉ cởi y phục, có cái gì khó đâu?
Vừa nghĩ vừa nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo, cả người chỉ còn sót lại cái yếm và quần lót. Cho dù phóng khoáng, Lâm Hoa vẫn có chút xấu hổ, do dự vuốt dây yếm, khiếp sợ hỏi "Còn cởi sao?"
Yêu Hoàng không đáp, dùng hành động thực tế trả lời vấn đề của nàng, cánh tay dài đưa ra, ngón tay nhẹ nhàng cởi dây yếm. Cái yếm rớt xuống, cả người Lâm Hoa nhất thời hiện ra trước mặt Yêu Hoàng.
Cho dù da mặt thường ngày rất dày, lúc này Lâm Hoa cũng không nhịn được cảm giác ngượng ngùng, giơ tay muốn che lại bị Yêu Hoàng ngăn trở, bàn tay đè trên ngực Lâm Hoa.
Lâm Hoa ngửa đầu nhìn chằm chằm cặp mắt lành lạnh của Yêu Hoàng, thân mình không tự chủ khẽ run.
"Đừng sợ, có thể sẽ đau một chút, ta sẽ không đả thương ngươi."
Tựa như thấy được sợ hãi củaLâm Hoa, Yêu Hoàng mở miệng nói. Giọng nói trầm thấp hùng hậu vang lên, Lâm Hoa sững sờ, tiếp theo liền thấy ngực đau nhức vô cùng. Trong nháy mắt Yêu Hoàng giơ tay, một luồng ánh sáng trắng hiện ra, Lâm Hoa cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng vừa buông lỏng, đau nhức liền dồn dập đánh tới, Lâm Hoa chớp mắt, hôn mê bất tỉnh.
Yêu Hoàng ôm Lâm Hoa vào trong ngực, hai tay vẫn đặt trên ngực Lâm Hoa, ánh sáng trắng trong lòng bàn tay càng sâu, trước ngực Lâm Hoa tràn ra khí đen vừa đụng bạch quang liền biến mất.
Hồi lâu sau, thấy khí đen không còn, Yêu Hoàng mới thu tay về, mặc lại y phục cho Lâm Hoa, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, đắp chăn gấm. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hồi lâu, Yêu Hoàng cúi người hôn xuống, dịu dàng nói: "Lần này, ta sẽ không để ngươi rời đi."