Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt
  3. Chương 101-105
Trước /106 Sau

Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt

Chương 101-105

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Thế Tu, anh đưa em đến bệnh viện đi, em muốn thăm ông ngoại.” Lâm Sơ Nguyệt nói.

Tiêu Thế Tu liếc nhìn cô:

“Em muốn mặc như thế tới bệnh viện?”

Bấy giờ cô mới sực nhớ ra mình vẫn còn đi đôi dép lê trong nhà, bộ váy trên người thì nhăn nhúm, đầu tóc cũng chưa kịp chải. Lâm Sơ Nguyệt ngượng quá chẳng biết giấu mặt vào đâu, anh liền cất tiếng nói với tài xế:

“Cậu xuống mua cho tôi một bộ váy và một đôi giày. Giày cỡ ba mươi lăm, còn váy thì size S.”

Anh chàng tài xế đó y lệnh dừng trước một cửa hiệu thời trang, chưa đầy mười phút sau đã quay lại đưa đồ cho anh. Tiêu Thế Tu liếc mắt lạnh lùng hàm ý đuổi anh ta ra khỏi xe để cho cô thay đồ, Lâm Sơ Nguyệt nhìn váy và giày xuất hiện trong chớp mắt, trong lòng thầm tấm tắc cảm thán anh giống như bà tiên vậy.

“Em mau thay đồ đi.”

“Vâng.”

Lâm Sơ Nguyệt vươn tay ra sau định cởi khoá váy thì bất chợt dừng lại, bởi vì ánh mắt của người nào đó vẫn đăm đăm nhìn cô không rời, dường như không có ý định quay đi.

“Thế Tu…” Cô đỏ mặt gọi.

“Hửm?”

“Anh…anh có thể quay mặt đi được không?”

“Tại sao?”

Anh hỏi với vẻ mặt vô cùng “ngây thơ”, cô liền đánh vào tay anh một cái, mặt đỏ như quả cà chua chín:

“Anh còn hỏi em câu đấy sao?”

Tiêu Thế Tu thực ra biết thừa rồi, anh trả lời:

“Bảo bối, trên người em chỗ nào anh cũng nhìn qua, còn sờ qua rồi, em còn ngại gì chứ?”

“Anh…anh có cần phải nói ra như vậy không?” Cô lấy tay bịt miệng anh lại, nét mặt vô cùng lúng túng ngại ngùng.

Khoé môi anh cong lên cười, thơm vào bàn tay cô một cái, Lâm Sơ Nguyệt bèn rụt phắt tay lại, lườm anh, Tiêu Thế Tu gật đầu thoả hiệp với cô:

“Được rồi, anh quay đi là được chứ gì.”

Cô xác định rằng anh đích thực quay hẳn đi rồi, lúc này mới cởi váy ra rồi mặc váy mới vào, nhưng Lâm Sơ Nguyệt không để ý rằng chiếc gương chiếu hậu đã phản chủ hiện lên rõ cơ thể cô. Tiêu Thế Tu vì vậy đã nhìn thấy toàn bộ, khi dây khoá kéo của váy kéo lên được một nửa thì cô không kéo được nữa, cuối cùng đành phải nhờ anh.

“Thế Tu..”

“Sao thế em?”

Anh quay đầu lại, ánh mắt chạm phải bờ lưng trắng ngần của cô, cộng thêm với mấy trái dâu tây nho nhỏ hôm qua để lại, trong người anh bất giác nóng bừng lên, Lâm Sơ Nguyệt vẫn không biết anh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình cô thay đồ lúc nãy, cô ngại ngùng cất tiếng nhờ vả:

“Anh kéo hộ em khoá váy lên với.”

“Ừm, được.”

Tiêu Thế Tu vươn tay chạm vào dây kéo, một lúc rồi mà váy vẫn chưa được kéo lên, vậy mà bàn tay anh cứ lướt qua lướt lại trên lưng cô, hơi thở của anh phả vào gáy cô nóng rực. Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy nhột, run run hỏi anh:

“Anh kéo được lên chưa?”

“Chưa được, hình như nó bị mắc rồi.”

“Nhưng sao…em cảm thấy không phải là tay của anh thì phải?”

Đôi môi anh dừng lại trên lưng cô, mỉm cười gian xảo một cái:

“Vậy sao? Anh đâu có thấy? Sắp được rồi.”

Lâm Sơ Nguyệt cắn môi bối rối, Tiêu Thế Tu tô điểm trên mấy dấu hôn đã mờ, sau đó mới hài lòng kéo vây cho cô lên:

“Được rồi.”

Cô thở phào một tiếng, cúi xuống đi giày, bấy giờ anh liền ngăn lại. Cô nhìn anh thắc mắc, Tiêu Thế Tu chợt cúi người xuống, đặt chân cô trên tay mình rồi đích thân xỏ giày cho cô.

Lâm Sơ Nguyệt cảm nhận trái tim trong lồng ngực đập nhanh như sắp nổ đến nơi rồi, tình huống này…cô không ngờ sẽ có một ngày xảy ra với cô, lại còn với một người đàn ông như anh chịu hạ mình xuống nữa, khoảnh khắc hiện tại cứ như là đang mơ, anh giống như là món quà mà ông trời đem đến sau những tháng ngày bất hạnh của cô. Đôi giày mà anh mua vừa với chân cô như in, Tiêu Thế Tu ngắm nghía hài lòng, sau đó mới ngồi lên.

“Đẹp lắm.”

Anh xoa đầu cô đầy cưng chiều, khoé mắt cô bỗng dưng dâng lên giọt lệ lấp lánh, Lâm Sơ Nguyệt cảm động dụi dụi vào ngực anh, hai người bọn họ ngọt ngào vô cùng hoàn toàn bỏ mặc anh chàng tài xế đứng bên ngoài.

Đến bệnh viện, Lâm Sơ Nguyệt chào tạm biệt anh rồi xuống xe, bèn bị anh kéo tay lại.

“Hôn anh một cái đi.” Anh đưa mặt ra, cười nói.

“Gì cơ?” Cô đỏ mặt liếc về phía tài xế, nhỏ giọng nói:

“Đang có ngừoi ở đây đấy.”

“Mặc kệ cậu ta đi, cậu ta sẽ là người tàng hình.”

Tiêu Thế Tu chẳng quan tâm tới anh ta, Lâm Sơ Nguyệt bối rối hôn nhẹ lên môi anh một cái như chuồn chuồn đậu nước rồi ngại ngùng rời đi.

Tiêu Thế Tu tủm tỉm cười, cẩn thận căn dặn cô:

“Đừng quên có gì thì gọi điện thoại cho anh.”

“Vâng.”

Lâm Sơ Nguyệt đi vào bên trong, Tiêu Thế Tu đợi bóng dáng cô khuất hẳn rồi mới bảo tài xế lái xe rời đi. Cô đến phòng bệnh tìm ông ngoại, mấy ngày rồi cô không được gặp ông, không biết tình trạng của ông thế nào rồi?

Đi tới phòng bệnh đó, Lâm Sơ Nguyệt vừa mở cửa đã nghe thấy giọng nói rất quen thuộc:

“Ba à, ký vào đây đi…”

Mn đừng quên like, vote cho tui thêm động lực nha

Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy giọng nói đó, phút chốc cả người như đông cứng lại. Bởi vì giọng nói đó không ai khác mà của Lâm Chấn Xuyên. Ông ta đang dồn ép ông ngoại của cô ký tên vào giấy tờ gì đó, ông ngoại vùng vằng không chịu liền bị Lâm Chấn Xuyên quát vào mặt:

“Ba! Ba mau ký vào đây đi! Sao ba cứng đầu như thế chứ?!”

“Không…không…”

Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được nữa, cô bước tới chắn trước mặt Lâm Chấn Xuyên đồng thời đẩy ông ta sang một bên.

“Ông làm gì vậy?! Sao ông lại biết ông ngoại ở đây mà tới?”

“Sơ Nguyệt?” Lâm Chấn Xuyên có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, lập tức giấu tập giấy tờ đó ra sau lưng, vẻ mặt không được tự nhiên.

“Lâm Chấn Xuyên, ông hại gia đình tôi, hại mẹ tôi chết thảm, bây giờ ông ngoại bị điên ông cũng không tha, bây giờ còn đến ép ông nữa, ông có còn là con người nữa không?!”

Lâm Sơ Nguyệt hét lên, ánh mắt nhìn ông ta rất phẫn nộ và căm ghét, cô vẫn còn nhớ trước khi chết mẹ cô vẫn còn đặt niềm tin vào ông ta, yêu ông ta như thế nào, vậy mà Lâm Chấn Xuyên nhẫn tâm bỏ mặc bà để đến với Lý Đan Hà. Trước lúc nhắm mắt mẹ cô khuyên cô buông bỏ hận thù đối với ông ta, chỉ vì lời hứa đó mà Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt bỏ qua cho ông ta, Lý Đan Hà và cả Lâm Phỉ Thuý. Nhưng cô không ngờ đến một người bị điên mà ông ta vẫn không buông tha.

Lâm Chấn Xuyên nhướn mày nhìn cô từ đầu đến chân, trong mắt không có lấy một chút hối hận hay đau khổ, ông ta thậm chí còn cất tiếng chê nhạo cô:

“Lâm Sơ Nguyệt, khá khen cho mày dám đứng trước mặt tao mà lớn lối như thế, bước chân được vào Tiêu gia rồi có khác, có Tiêu Thế Tu chống lưng nên không coi ai ra gì rồi à?”

Cô hiểu tính cách của ông ta chỉ coi trọng tiền bạc là trên hết, thế nên cách tốt nhất để chọc tức ông ta chính là nhắm vào tiền bạc.

“Đúng vậy đấy! Tiêu gia đúng là chẳng có thứ gì ngoài tiền cả, bây giờ tôi mới cảm thấy mình may mắn khi được gả cho Tiêu Thế Tu đấy.”

Lâm Chấn Xuyên nghe thế quả nhiên tức điên lên được, mặt đỏ phừng phừng, ông ta chỉ ngón tay cái vào mặt cô, nói:

“Lâm Sơ Nguyệt mày đừng có mà phách lối như thế.”

“Tôi phách lối chỗ nào? Lần trước tôi còn nghe nói ông định nhờ cậy Thế Tu cơ mà, đáng tiếc dự án đó lại không được phê duyệt, mà ông biết là ai đã duyệt nó không? Chính là tôi đấy!”

Vẻ mặt ông ta từ tức giận, khinh bỉ chuyển sang kinh ngạc, biến hoá như tắc kè hoa. Giây lát sau Lâm Chấn Xuyên nở nụ cười, hạ giọng xuống nịnh nọt cô:

“Sơ Nguyệt à, sao con lại làm thế với ba chứ? Người trong một nhà phải giúp đỡ nhau chứ con.”

Ông ta không biết là cô nói dối, cũng không ngờ Tiêu Thế Tu nghe lời cô thế, nếu biét vậy thì ban nãy ông ta đã không nói những lời đó rồi.

Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà trước thái độ lật mặt nhanh hơn lật sách đó của ông ta, cô nhếch môi cười không đáp. Lâm Chấn Xuyên sốt sắng còn thân mật nắm lấy tay của cô:

“Con gái à, mong con hãy nói với Thế Tu môt tiếng giúp ba đi, con muốn gì ba cũng đáp ứng, chỉ cần dự án đó được phê duyệt mà thôi.”

“Có thật là tôi muốn gì ông cũng đáp ứng?”

Ông ta gật đầu như gà mổ thóc, Lâm Sơ Nguyệt không ngờ ông ta vì tiền cái gì cũng dám làm, ông ta căm ghét cô như thế mà còn chịu hạ mình xuống vì tiền, nếu biết ban đầu ông ta khốn nạn đến mức này thì cô đã không bao giờ gọi ông ta là ba rồi.

“Chỉ cần là con gái yêu của ba nói ra thì cái gì ba cũng làm cho con.”

Lâm Chấn Xuyên nói rất kiên quyết, cô chắp hai tay trước ngực, đáp:

“Được, tôi chỉ có một yêu cầu mà thôi.”

“Yêu cầu gì?” Ông ta hỏi ngay. Cô mỉm cười trả lời:

“Làm mẹ tôi sống lại đi, tôi sẽ bảo Thế Tu phê duyệt dự án đó cho ông.”

Nụ cười trên đôi môi ông ta tắt lịm, ông ta làm sao mà khiến người chết sống lại được chứ? Lâm Sơ Nguyệt cong môi lên:

“Sao? Ông có làm được hay không?”

“Sơ Nguyệt, con đừng đùa nữa. Sao mà ba có thể làm cho Nguyệt Nguyệt sống lại được?”

Cô cảm thấy tên của mẹ thốt ra từ miệng của ông ta thật dơ bẩn, ông ta không xứng đáng nhắc tới mẹ cô. “Đừng gọi tên bà ấy từ miệng của ông!” Lâm Sơ Nguyệt nổi giận lớn tiếng lên, lồng ngực phập phồng lên xuống. . ngôn tình ngược

“A…đừng mà…sợ…” Ông ngoại cô bỗng nhiên co rúm người vào trong góc, vẻ mặt hoàng hốt sợ hãi. Lâm Sơ Nguyệt dỗ dành ông ngoại, đồng thời lạnh nhạt nói với Lâm Chấn Xuyên:

“Lâm Chấn Xuyên, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu, vậy nên ông đừng hòng moi được của nhà chồng tôi một đồng một cắc nào!”

Cô chỉ thẳng ngón tay ra ngoài cửa:

“Bây giờ thì ông mau cuốn xéo khỏi đây đi!”

Trên trán Lâm Chấn Xuyên nổi đầy gân xanh vì giận dữ, ông ta chỉ nói với cô một câu “mày cứ đợi đấy!” Rồi đạp cửa rời đi. Lâm Sơ Nguyệt vỗ về dỗ dành ông ngoại, trong lòng ngọn lửa thù hận chầm chậm dâng lên cao.

Nhìn ông ngoại cứ liên tục than sợ rồi run rẩy trong lòng cô là Lâm Sơ Nguyệt lại càng hận Lâm Chấn Xuyên hơn, có lẽ cô không thể giữ lời hứa với mẹ cô được rồi, cô phải đòi lại công bằng cho mẹ và ông ngoại của mình!

Lâm Chấn Xuyên giận dữ bỏ về, nào ngờ đúng lúc Lý Đan Hà gọi điện thoại đến, ông ta gắt gỏng bắt máy:

“Chuyện gì?”

“Lão gia, có chuyện rồi, anh xem clip em gửi cho anh chưa?”

Ông ta chẳng còn tâm trạng nào nữa để xem mấy thứ clip vớ vẫn của Lý Đan Hà, Lâm Chấn Xuyên lên xe ô tô rồi bảo tài xế đưa mình về, nhắm mắt tựa vào ghế nghỉ ngơi một chút, một lúc sau mới mở điện thoại lên xem.

Ông ta tiện tay ấn vào đoạn clip kia, sau đó hai mắt trợn lớn, xác định kĩ càng người trong clip kia giống Lâm Sơ Nguyệt như đúc thì mới bật cười ha hả.

Tuy rằng đoạn clip đã nhanh chóng được gỡ xuống nhưng Lý Đan Hà đã nhanh tay lưu lại được, bây giờ mạng xã hội phát triển nên tốc độ lan nhanh đến chóng mặt. Thư ký Kim đã làm hết sức của mình rồi tuy nhiên anh ta không chắc chắn rằng sẽ không có ai bàn tán về nó. Trong khi đó Tiêu Thế Tu cũng vừa mới đến công ty, anh vừa xuất hiện thì mấy nhân viên lễ tân bên đại sảnh đã nhìn không chớp mắt, bởi vì bọn họ vừa mới bàn tán rằng anh bị cắm sừng, đã thế Lâm Sơ Nguyệt cắm sừng với ai không cắm lại cắm sừng với một ông già nhìn bề ngoài cũng phải tới năm mươi tuổi.

Trước mặt Tiêu Thế Tu bọn họ không dám bàn tán nữa, mấy ngày hôm nay mọi công việc trong công ty cũng do Tiêu Nhất Minh đảm trách nên bọn họ đang đoán già đoán non rằng anh bị giáng chức xuống rồi.

Cuối cùng trong mắt bọn họ thì Tiêu Thế Tu vẫn chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi, không thể nào bằng được với Tiêu Nhất Minh. Lúc anh cùng với thư ký Kim lên tới văn phòng của tổng giám đốc thì tấm biển đặt trên bàn cũng được thay bằng ba chữ Tiêu Nhất Minh.

Thư ký Kim đứng bên cạnh quan sát anh thật kĩ, chỉ sợ anh tức giận mà thôi nhưng ngược lại anh rất bình thản. Hơn nữa còn bình tĩnh bảo anh ta mở một cuộc họp.

Khoảng chừng mười phút sau thì chỉ có vỏn vẹn năm người có mặt, những người còn lại đều lấy cớ thoái thác là bận nên mong anh thông cảm, dời cuộc họp sang hôm khác. Sắc mặt Tiêu Thế Tu cũng không hề khó chịu chút nào, mở đầu anh còn hỏi thăm sức khoẻ của ba người có mặt ở đây.

Bọn họ ngượng ngùng trả lời anh là rất ổn, có người xung phong hỏi:

“Giám đốc Tiêu, anh đột ngột muốn mở cuộc họp là có chuyện gì gấp sao?”

“Đúng.” Tiêu Thế Tu gật đầu.

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Như mọi người đã biết thì anh trai tôi đã trở về rồi, vị trí tổng giám đốc của Tiêu Thị đáng lẽ ra là của anh ấy, bây giờ tôi sẽ nhường lại vị trí này, mong rằng Tiêu thị dưới tay anh tôi sẽ ngày càng phát triển.”

Ba người bọn họ lẫn thư ký Kim đều ngỡ ngàng không nghĩ là anh sẽ nói như vậy. Thực ra không ai trong công ty biết chuyện Tiêu Nhất Minh và anh xích mích với nhau, bọn họ chủ biết là Tiêu Nhất Minh vì quá đau khổ sau cái chết của vợ nên mới đi ra nước ngoài, để lại Tiêu thị cho Tiêu Thế Tu cáng đáng. Và sau vụ tai nạn đó thì Tiêu Thế Tu cũng trở thành người tàn phế, không thể đi lại được nữa.

“Giám đốc Tiêu, thời gian qua chúng tôi rất vinh hạnh được hợp tác cùng cậu, mong rằng sau này cậu vẫn sẽ ở Tiêu thị, cùng với tổng giám đốc phát triển công ty ngày càng lớn mạnh.”

Tiêu Thế Tu mỉm cười cảm ơn, lúc đi ra ngoài thư ký Kim đã không nhịn được mà hỏi:

“Tổng giám đốc…à không, giám đốc tại sao anh lại nhường vị trí này ạ?”

“Cậu còn hỏi sao? Vị trí đó vốn là của anh tôi mà.”

“Nhưng…” thư ký Kim định nói gì đó nhưng bị anh chặn lại.

“Không cần nói nhiều nữa.”

Thư ký Kim loay hoay không hiểu nổi, Tiêu Nhất Minh trước đây không thích kinh doanh, chỉ thích vẽ vời, học nghệ thuật, bây giờ để cho anh ta làm tổng giám đốc, đã thế Tiêu Thế Tu còn đồng ý nhượng chức lại cho anh ta. Thư ký Kim nghĩ sao cũng cảm thấy không ồn.

Ra khỏi phòng họp, anh gọi điện thoại cho “bảo bối.”

Chưa đầy ba hồi chuông cô đã nghe máy. . ngôn tình tổng tài

“Em đang làm gì vậy? Ông ngoại vẫn khoẻ chứ?”

“Vâng. Em đang cùng với ông ngoại ăn cơm trưa, Thế Tu anh đã ăn gì chưa? Đừng làm nhiều quá mà không ăn uống gì đấy nhé.”

Cô khẽ nhắc nhở anh, hôm qua cô có nhìn thấy vết thương trên bụng anh, cơ bản là nó đã lành nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn dặn dò anh mới an tâm.

Chỉ cần nghe giọng nói của cô thôi cũng đủ cho anh cảm thấy vui vẻ, anh nói vào trong điện thoại:

“Anh nhớ em, bảo bối.”

Chất giọng trầm thấp dịu đang truyền qua ống nghe làm cô xao xuyến, trái tim đập thình thịch:

“Chúng ta vừa mới gặp nhau hai tiếng trước mà…”

“Đúng vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy nhớ em.”

Tiêu Thế Tu hôm nay lại bám người như vậy? Cô hắng giọng một tiếng, ngượng ngùng lắp ba lắp bắp nói:

“Em cũng rất nhớ anh.”

“Thật à? Em có thể nói lại thêm một lần nữa được không? Anh không nghe rõ lắm.” Tiêu Thế Tu mặt dày vô sỉ nói. Lâm Sơ Nguyệt nhỏ giọng mắng anh:

“Còn lâu, em chỉ nói một lần thôi.”

Nói rồi, khoé môi cô bỗng chốc tủm tỉm cười, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Tiêu Thế Tu lúc này, chắc là lông mày anh đang nhăn hết cả lên đây.

Quả nhiên đúng là anh đang nhăn mày, đầu dây vọng lại một tiếng thở dài thườn thượt, Lâm Sơ Nguyệt liền hỏi:

“Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là anh đang kiềm chế.”

“Tại sao?”

“Nếu không chắc chắn anh sẽ chạy đến đó để hôn em.”

Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt, mắng anh là đồ lưu manh, lúc này ông ngoại lại phản kháng với y tá nên cô phải quay trở lại xem thế nào.

“Thế Tu, một lát nữa em sẽ gọi lại cho anh nhé.”

Tiêu Thế Tu ngoài miệng thì nói “được” nhưng trong lòng không nỡ cúp máy. Lâm Sơ Nguyệt trở lại dỗ dành ông ngoại, y tá bất lực không biết làm thế nào vì ông không chịu uống thuốc, cô đón lấy cốc nước trên tay cô ta, nói:

“Để tôi làm cho.”

Cô gái y tá như người chết đuối vớ được cọc, liền đem cốc nước cùng thuốc trao cho cô. Lâm Sơ Nguyệt dịu dàng vỗ lưng dỗ dành ông để ông uống thuốc, nhưng ông ấy không chịu còn hết đổ cốc nước trên tay cô xuống.

“Choang!”

Chiếc cốc rơi xuống sàn vỡ tan, mảnh thuỷ tinh văng ra xung quanh tứ tung, Cô gái y tá kia hốt hoảng, cúi người xuống dọn dẹp, Lăm Sơ Nguyệt đau lòng, hướng tới cô gái kia, nói:

“Xin hỏi cô có kim châm không?”

“Ý của cô là kim để châm cứu?”

“Đúng.” Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, cô gái kia xác nhận rồi chạy đi lấy. Khoảng chừng mười phút sau quay lại thì cô đã dọn dẹp xong đống thuỷ tinh vỡ dưới đất.

Cô ta đưa cho cô bộ kim châm, đồng thời nín thở theo dõi. Điều khó khăn nhất là phải làm cho ông ngoại cô nằm im thì mới trị liệu được, Lâm Sơ Nguyệt hướng đến huyệt trên người ông, ngón tay cầm kim dứt khoát châm thẳng một cái.

Vài giây sau, ông ngoại cô nằm im trên giường, hai tay và hai chân không cử động được nữa. Lâm Sơ Nguyệt nhớ lại những gì trong cuốn sách cô đã đọc được ở biệt thư của Tiêu Thế Tu, bắt đầu thực hiện trên người ông.

Đây là lần đầu tiên, cô hy vọng không xảy ra sai sót gì. Cô gái y tá kia cũng căng thẳng không kém, nhìn cô châm cứu mà không chớp mắt. Trán cô dần xuất hiện mồ hôi lấm tấm, trong tay lúc này chỉ còn lại một cái kim cuối cùng và một huyệt cuối cùng quan trọng nhất, nếu sai sót thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu thành công thì…

Lâm Sơ Nguyệt cắn răng liều lĩnh, tự động viên bản thân, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu. Cây kim chậm rãi hạ xuống giữa lưng của ông ngoại, cô bèn thở phào một cái, lần đầu tiên mà không xảy ra sai sót nào, đúng là phải thầm cảm ơn ông trời.

“Được rồi, ổn rồi.”

Cô quay sang nói với cô y tá kia, khoảng chừng hai tiếng sau thì rút kim châm ra, tâm thần của ông đã khá hơn so với lúc nãy, ngoan ngoãn chịu uống thuốc. Phương pháp này đúng là kì diệu, Lâm Sơ Nguyệt thầm nghĩ về phải cảm ơn Tiêu Thế Tu mới được.

Lâm Sơ Nguyệt thấy ông đã ổn hơn thì mới bắt xe về nhà, bây giờ là năm giờ chiều, có lẽ cô sẽ đi siêu thị rồi về nấu cơm cho anh. Vừa mới bước ra khỏi cửa thì điện thoại của cô vang lên, Lâm Sơ Nguyệt nhìn số điện thoại của người gọi đến thì cô lại không muốn nghe, nhưng Lâm Phỉ Thuý cứ như âm hồn không tan, gọi cô liên tục, Lâm Sơ Nguyệt không biết cô ta lại muốn giở trò gì nữa đây?

Cô ấn nút nghe:

“A lo? Có chuyện gì?”

“Lâm Sơ Nguyệt chị vẫn chưa biết tin gì à?” Lâm Phỉ Thuý nhếch môi cười, tự hỏi sao cô có thể bình tĩnh vậy.

“Tin gì?” Cô lạnh lùng nói.

“Tôi cứ tưởng là chị giả vờ nhưng nghe có vẻ là chị không biết gì thật, đáng thương quá đi, sắp bị đuổi khỏi Tiêu gia đến nơi rồi mà còn kiêu ngạo thế sao?”

Cô ta dùng giọng điệu để chế nhạo cô.

Lâm Sơ Nguyệt cười nhạt, con người Lâm Phỉ Thuý bao năm chẳng thay đổi, lúc nào cũng đố kỵ, muốn hại người khác. Cô đáp lại bằng giọng điệu thờ ơ không quan tâm:

“Lâm Phỉ Thuý, chó có thể sủa bậy nhưng người thì không thể đâu. Muốn nói cái gì thì suy nghĩ kĩ một chút, chứ đừng có mà cắn bừa.”

“Chị! Chị ví ai là chó hả?!” Cô ta tức điên lên, hét vào trong điện thoại.

“Ai thì tự khắc hiểu.”

Lâm Phỉ Thuý nghiến răng nghiến lợi, nhớ đến đoạn clip kia cô ta bèn bật cười hả hê:

“Không biết ai mới là người nói bừa đâu, Lâm Sơ Nguyệt chị giả vờ ngây thơ ít thôi, bên ngoài kia tất cả mọi người đã biết bộ mặt thật của chị rồi. Thiếu phu nhân của Tiêu gia mà lại đi cặp kè với lão già năm mươi tuổi ư? Đúng là buồn nôn thật mà! Lâm Sơ Nguyệt ơi là Lâm Sơ Nguyệt, tôi phải khâm phục chị thật đấy!”

“Cô nói gì?” . Đam Mỹ Hay

Cặp kè? Ai chứ?

Lâm Phỉ Thuý cười vang: “Chị tự lên mạng xem thì biết!” Sau đó cô ta tắt phụt máy, Lâm Sơ Nguyệt vội vàng lên mạng xem có chuyện gì, cô lướt hết tất cả các bản tin, cuối cùng cũng thấy một tin tức duy nhất còn lại được đăng lên bởi một nick ẩn danh:

“Clip bảy phút của thiếu phu nhân Tiêu gia đình đám sắc nét không che!!!”

Bên dưới hàng loạt bình luận vào phỉ báng cô mặt dày cặp kè với lão già năm mươi tuổi. Còn có mấy gã đàn ông khen cô có thân hình nóng bỏng. Lâm Sơ Nguyệt thấy đầu óc như quay cuồng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Cô ấn vào xem, không thể tin được là khuôn mặt của cô gái kia rất giống mình, tiếng nhạc xập xình xung quanh, cô ta ngả ngớn vào trong lòng ông ta, còn bàn tay to béo của ông ta liên tục đụng chạm vào những nơi nhạy cảm của cô gái đó.

Bàn tay cầm điện thoại của cô run lên, ở nhà, Tiêu Thế Tu đang ngồi chờ cô về, độ nhiên điện thoại của anh có người gọi đến.

“Thiếu gia, lão thái thái ngất xỉu rồi ạ, đang trên đường tới bệnh viện!” Giọng của người hầu rất hốt hoảng.

Tiêu Thế Tu nghe xong, lập tức đến bệnh viện ngay.

Trong bệnh viện.

Tiêu Thế Tu ngồi bên cạnh giường bệnh, anh hơi cúi đầu, mi mắt cụp xuống, bóng lưng thoáng cô đơn hiu quạnh, xung quanh một gam màu trắng xoá, mùi thuốc khử trùng gay mũi khiến anh nhớ lại ký ức về vụ tai nạn hai năm trước mà cả ba lẫn mẹ anh đều ra đi, cũng bởi vì thế nên Tiêu Thế Tu rất không thích bệnh viện. Lần này bà nội ngất xỉu không rõ là vì nguyên do gì, anh lo lắng không nói câu nào, suốt gần một tiếng đồng hồ chỉ ngồi im như thế.

Điện thoại trong túi anh bỗng vang lên, anh đi ra ngoài bắt máy:

“Alo?”

“Thế Tu, là em.” Giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt vang lên hơi run rẩy.

“Ừm.” Anh khẽ trả lời, trái tim cô đánh thịch một cái, hỏi:

“Anh đang ở đâu? Em về nhà nhưng quản gia nói anh vội vã đi mất rồi…”

Tiêu Thế Tu suy nghĩ một lát, sau đó mới trả lời:

“Anh đang ở bệnh viện?”

“Sao? Anh bị làm sao?” Trái tim cô như rơi xuống vực thẳm khi anh nghe nói như thế. Tiếu Thế Tu liền giải thích:

“Anh không sao, là bà nội bị ngất xỉu đang nằm trong bệnh viện.”

“Anh nói cho em biết đó là bệnh viện nào, em sẽ đến ngay.”

Một lúc sau Lâm Sơ Nguyệt đã bắt taxi đến nơi, nhưng cô vào đến cửa thì đã nghe thấy giọng nói của lão thái thái vang lên:

“Thế Tu, chuyện clip kia là sao? Cháu hãy giải thích đi.”

“Bà nội, chuyện không như bà nghĩ đâu ạ, người đó không phải là Sơ Nguyệt.”

“Đến bây giờ mà cháu còn bênh vực cho nó được hay sao? Là bà có mắt như mù đã nhìn lầm người rồi! Đáng lẽ bà không nên để cháu lấy con nhỏ đó, thanh danh của gia tộc chúng ta biết để đi đâu?”

Lão thái thái giận dữ nên giọng có hơi cao lên, bà nói xong bèn ho một tràng dài.

Tiêu Thế Tu lo lắng lại gần bà hơn nhưng bà đã tránh đi, ánh mắt lạnh nhạt hướng về anh:

“Thế Tu, cháu và Sơ Nguyệt hay ly hôn đi!”

“Bà…bà nói gì vậy? Chuyện này không phải là lỗi của cô ấy, sao cháu có thể ly hôn với cô ấy được?”

Anh kinh ngạc không tin vào những gì mà bà đang nói.

Lão thái thái kiên quyết bắt anh phải lựa chọn:

“Là bà hay là Sơ Nguyệt cháu hãy chọn đi. Nếu cháu chọn con bé đó thì bà sẽ chết cho cháu xem!”

Lâm Sơ Nguyệt đứng bên ngoài nghe tới đây thôi đã cảm thấy không chịu nổi nữa, cô cắn chặt môi dưới mà nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng. Tiêu Thế Tu không thể lựa chọn một trong hai được, một người là bà nội của anh còn một người là người anh yêu nhất, bắt anh lựa chọn thà bảo anh chết đi còn dễ dàng hơn.

“Bà không thể chấp nhận một đứa cháu dâu hư hỏng, lang chạ bên ngoài với người đàn ông khác đáng tuổi cha chú! Thế Tu cháu hãy tỉnh táo lại đi mà nhìn rõ bộ mặt thật của người gọi là vợ cháu, xem cô ta đã lừa dối cháu thế nào?”

Lão thái thái không đời nào chấp nhận chuyện này. Bà gay gắt hướng anh mà nói, trong khi đó Tiêu Thế Tu siết chặt tay thành nắm đấm, anh kiên quyết đáp:

“Bà nội, cháu hiểu vợ cháu hơn ai hết, đây mới chỉ là tin đồn một phía mà thôi, bà cũng tiếp xúc với Sơ Nguyệt rồi mà, cô ấy không phải là con người như thế.”

Lão thái thái suy nghĩ lại, đúng là Lâm Sơ Nguyệt đem lại cho bà ấn tượng rất tốt, hơn nữa có cô ở bên cạnh thì bệnh tình của Tiêu Thế Tu cũng khá hơn, nhưng những hình ảnh xấu xí đó của cô trên mạng đã in rất sâu vào trong đầu bà rồi.

“Bà vẫn không thể chấp nhận được! Cho dù ban đầu cô ta rất tốt nhưng ai chắc chắn tương lai cô ta vẫn sẽ như vậy? Trong khi đó đoạn clip kia thì sờ sờ ở trên mạng, đã có bao nhiêu người xem rồi, Thế Tu cháu định làm trò cười cho thiên hạ à?”

Lâm Sơ Nguyệt không nghe thêm được nữa, trái tim cô đau như có hàng vạn con dao cắt vào, cô bụm miệng chạy đi nào ngờ va phải Tiêu Nhất Minh đang đi tới, anh ta nhìn thấy cô khóc thì cũng ngạc nhiên nhưng cô không quan tâm tới mọi thứ xung quanh nữa mà chỉ cắm đầu chạy đi.

“Sơ Nguyệt!”

Tiêu Nhất Minh lớn tiếng gọi, vô tình thu hút Tiêu Thế Tu đang ở trong phòng bệnh. Anh lặng người trong giây lát, cô đã nghe thấy tất cả những lời nói lúc nãy rồi hay sao?

Tiêu Nhất Minh đuổi theo cô nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã lên xe taxi rồi đi mất, anh ta không theo kịp và còn lo lắng cho tình trạng của bà nội nữa nên phải quay vào trong phòng bệnh.

Lão thái thái không biết cô đã đến, lúc này bà tiếp tục nói:

“Thế Tu, nghe bà, cháu hãy ly hôn đi, trên đời này còn rất nhiều người phụ nữ khác tốt hơn để cháu chọn lựa, một Lâm Sơ Nguyệt thì có là gì?”

Tiêu Thế Tu ngẩng đầu, ánh mắt giằng xé giữa đau thương và đau khổ, anh nói:

“Có thể đối với bà thì cô ấy là tạm bợ nhưng đối với cháu thì cô ấy là bảo vật vô giá!”

“Cháu đã nói rồi, cháu nhất định sẽ không bao giờ ly hôn với Lâm Sơ Nguyệt đâu! Mãi mãi không buông…”

Anh nói xong liền quay xe lăn rời đi, chạm phải Tiêu Nhất Minh đang đứng ngay ngoài cửa cũng mặc kệ mà lướt qua, lão thái thái thì ôm ngực ngã ngồi trên giường, Tiêu Nhất Minh vội vã chạy tới đỡ bà.

“Ông trời ơi…đúng là tôi vô phúc…”

Tiêu Thế Tu ra ngoài liền gọi điện thoại cho cô ngay lập tức, nhưng anh gọi tới ba lần mà cô cũng không nghe điện thoại.

Anh mở định vị lên lần theo dấu vết của cô thì thấy cô đang ở trên xe ô tô nhưng không rõ là đi đâu.

Lúc này Lâm Sơ Nguyệt ở trên xe nước mắt không ngừng tuôn rơi, tài xế không biết là có chuyện gì tuy vậy theo nhiệm vụ vẫn phải hỏi:

“Cô gái? Cô sao thế? Cô muốn đi đâu?”

Lâm Sơ Nguyệt không còn tâm trí đâu mà nghe lọt tai những lời nói của ông ta nữa. Cô cũng không muốn nghe điện thoại của Tiêu Thế Tu lúc này, cô biết đó không phải là lỗi của anh nhưng cô chẳng có tâm trạng để gặp anh nữa.

Tài xế thấy cô không trả lời mà khóc càng nhiều thì thương cảm đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, Lâm Sơ Nguyệt sụt sịt nói:

“Cảm ơn bác, cho cháu đến nghĩa trang Xx đi.”

“Được rồi, có chuyện gì buồn thì cũng cố gắng vượt qua nhé, cuộc sống này còn rất nhiều điều tươi đẹp.”

Ông ta động viên cô, Lâm Sơ Nguyệt chỉ gật đầu. Đến nghĩa trang rồi cô cảm ơn ông ta rồi trả tiền xuống xe, đứng trước cửa nghĩa trang cô cảm thấy xúc động bồi hồi. Đã lâu lắm rồi cô mới quay trở lại đây, đáng lẽ cô sẽ không bao giờ trở về thành phố này nữa đúng theo lời hứa của mẹ cô nhưng ông trời liên tục đặt cô vào trong thử thách. Lâm Sơ Nguyệt đi theo ký ức đến trước bia mộ của mẹ rồi quỳ xuống, hai mắt đỏ hoe nhìn di ảnh của bà, trong ảnh mẹ cô nở nụ cười rất xinh đẹp, đáng lẽ bà có thể sống lâu hơn thế nếu như không biết chuyện Lâm Chấn Xuyên ngoại tình.

Lâm Sơ Nguyệt bật khóc, khắc khoải lên tiếng:

“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ…con không thể thực hiện lời hứa với mẹ rồi, con không muốn như thế này nữa, con muốn bọn chúng phải chịu kết cục xứng đáng…Xin mẹ hãy để con khóc thêm một lần cuối cùng này thôi…”

Cô ôm mặt khóc nức nở, hai bả vai gầy run lên, tiếng khóc phải cố kìm nén nghe càng xót xa. Tiêu Thế Tu lần theo định vị đến nghĩa trang nhưng anh không bước ra mà đứng quan sát cô một cách lặng lẽ, anh cảm thấy bản thân của mình thật vô dụng khi không bảo vệ được cho cô. Mấy chiếc lá trong tay bị anh vò nát, cảm xúc trong anh lúc này cũng tệ hại không kém cô là bao, thậm chí là còn tệ hơn.

Lâm Sơ Nguyệt khóc một lúc cảm thấy cả người như không còn chút sức lực nào, cô loạng choạng đứng dậy, không để ý nên chân vấp phải hòn sỏi ở dưới đất, cơ thể theo quán tính ngã ngửa về phía sau.

“Bảo bối…”

Tiêu Thế Tu vội lao ra như tên bắn, cô cứ tưởng mình sẽ ngã xuống đất nhưng lại rơi vào một vòm ngực ấm áp, còn cả tiếng gọi quen thuộc kia nữa, cô ngỡ mình chóng mặt mà nghe lầm nhưng không, giây phút cánh tay anh đỡ lấy eo cô thì Lâm Sơ Nguyệt biết đây không phải là mơ.

“Thế Tu, sao anh lại ở đây?”

Tiêu Thế Tu thấy hai mắt cô vì khóc mà sưng cả lên, trong lòng xót xa vô cùng. Anh ôm chặt cô vào lòng, trầm giọng đáp:

“Anh lần theo định vị thì biết em ở đây.”

“Anh…”

Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt, nghĩa là cô đi đâu thì anh cũng biết, nếu là lúc trước thì ắt hẳn cô rất khó chịu. Nhưng bây giờ thì cô cảm thấy anh xuất hiện đúng lúc để cô tựa vào trong lúc buồn bã nhất…Tiêu Thế Tu thấy cô không nói gì, anh lên tiếng giải thích:

“Bảo bối, chuyện ở bệnh viện không như em nghĩ đâu, bà nội chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi, còn nữa vụ clip kia anh sẽ tìm ra người trong clip đó để giải oan cho em.”

Lâm Sơ Nguyệt vẫn không lên tiếng, Tiêu Thế Tu lo lắng nâng mặt cô lên xem, phát hiện ra cô đang cắn chặt lấy đôi môi của mình tới mức trắng bệch. Trái tim anh như bị ai cứa vào, anh vội nói:

“Bảo bối, em sao thế? Em không tin anh à?”

“Không phải…là em khóc vì xúc động quá thôi. Thế Tu, cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh em.”

Lâm Sơ Nguyệt thút tha thút thít, anh thở phào một tiếng:

“Cảm ơn gì chứ? Chúng ta là vợ chồng mà, bảo bối à em đừng tự chịu đựng một mình nữa, hãy tựa vào anh đi.”

Chưa bao giờ cô dám tựa vào một ai, từ trước đến giờ chỉ có một mình chống chọi, vậy nên khi nghe anh nói thế thì Lâm Sơ Nguyệt rất cảm động. Trên đường trở về anh luôn nắm tay cô, khi đi được một đoạn thì anh bỗng lên tiếng:

“Bảo bối, chuyện clip kia anh đã bảo thư ký Kim gỡ hết xuống rồi. Bà nội cũng không hay lên mạng, không hay xem tin tức gì liên quan tới mạng xã hội, anh nghi ngờ có người gửi đoạn clip đó cho bà xem.”

Trái tim cô đánh thịch một cái, nghe anh nói cô cũng cảm thấy có lý, nhưng mà người đó là ai?

“Thế Tu, anh có biết là ai không?”

“Hiện tại thì anh cũng không chắc chắn, cũng có lẽ là do người hầu xem được nên tình cờ bà nội biết.”

Cô nghĩ cho dù có ai gửi hay là lão thái thái vô tình xem được thì người trong clip kia rất giống cô, phải tìm ra cô gái đó…

Bấy giờ Lâm Sơ Nguyệt mới nhớ tới cuộc điện thoại của Lâm Phỉ Thuý. Bối cảnh trong đoạn clip hình như cũng là quán bar, mà quán bar quen thuộc mà Lâm Phỉ Thuý hay tới là…

“Thế Tu, em nghĩ là em đã đoán ra được người quay đoạn clip kia là ai rồi…”

“Là ai?”

“Là Lâm Phỉ Thuý.” Lâm Sơ Nguyệt linh cảm của mình không sai, chỉ có cô ta mới làm như thế mà thôi.

Ánh mắt Tiêu Thế Tu tối sầm lại ẩn chứa tia giận dữ, bàn tay siết chặt vô lăng tới nỗi nổi lên cả gân xanh. Anh chỉ nói ngắn gọn:

“Anh sẽ điều tra chuyện này.”

Lâm Sơ Nguyệt nghĩ một lát rồi nói:

“Thế Tu, em có ý này.” Cô ghé vào tai anh nói nhỏ điều gì đó, chỉ thấy khoé môi anh chậm rãi nhếch lên.

Mười giờ đêm đó, ở trong quán bar, Lâm Phỉ Thuý lại ngồi uống rượu một mình, cô ta nói dối Lâm Chấn Xuyên rằng có hẹn với Tiêu Nhất Minh, quả nhiên nghe tới đó thì ông ta đã vui vẻ hẳn lên, còn bảo cô ta ăn mặc thật đẹp rồi mới đi.

Ở bàn đối diện đã có mấy người đàn ông tăm tia cô ta nhưng đang bàn bạc xem thế nào để tiếp cận, đúng lúc này phục vụ lại đi đến đưa cho cô ta một mảnh giấy cùng một tấm thẻ Vip màu đen hạn mức vô hạn.

“Phòng Vip 106, tôi đợi em.”

Lâm Phỉ Thuý sửng sốt, không biết là ai lại hào phóng đến thế, người có thể sở hữu được tấm thẻ này chắc phải giàu có lắm. Cô ta liền đứng dậy khỏi ghế đi theo phục vụ lên lầu, mặc dù Lâm Phỉ Thuý là khách quen của quán bar này nhưng cô ta chưa bao giờ được đặt chân lên khu vip ở đây, bởi vì muốn vào khu vip thì người đó phải có địa vị lớn, vậy nên trong lòng Lâm Phỉ Thuý đang chắc mẩm cô ta gặp may mắn rồi.

Nhân viên phục vụ dẫn cô ta tới trước cửa phòng rồi gõ ba tiếng, bên trong lập tức truyền ra một giọng nam trầm trầm:

“Vào đi.”

Nghe thấy giọng nói đó, trái tim của Lâm Phỉ Thuý đập nhanh hơn, phụ vụ mở cửa cho cô ta đi vào, cô ta ngạc nhiên ngắm nhìn căn phòng vip này, bên trong được bao phủ một ánh đèn màu tím, toàn bộ đồ đạc trong phòng đều là đồ thủ công của các thương hiệu nổi tiếng, nhất là bộ ghế salong bằng lông gấu trắng bắc cực.

Hai mắt cô ta sáng rực, hoàn toàn bị những thứ đó thu hút, nhưng hơn cả là người đàn ông đang ngồi quay lưng với cô ta, chỉ cần nhìn bờ vai rộng kia thôi cũng đủ khiến cho cô ta ngây ngất.

Lâm Phỉ Thuý lại gần hơn, sau khi nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt hoàn mỹ của anh thì khuôn miệng cô ta há hốc thành hình tròn.

“Anh…tại sao lại là anh?”

Người đàn ông này chẳng phải là người đã hẹn hò với Lâm Sơ Nguyệt ở trung tâm thương mại hay sao?

“Là tôi thì có vấn đề gì à?”

Tiêu Thế Tu nói xong rồi đứng dậy, chiều cao một mét chín mươi của anh tuyệt nhiên áp đảo cô ta, Lâm Phỉ Thuý bị dồn vào góc tường, vẻ hoảng hốt hiện lên hết trên mặt, trong khi đó Tiêu Thế Tu lại rất đỗi bình thản, anh còn nhìn cô ta rồi nhếch môi cười một cái, cổ áo sơ mi chỉ cài ba cúc dưới hở ra vòm ngực màu lúa mạch săn chắc và xương quai xanh quyến rũ.

Lâm Phỉ Thuý không tự chủ được mà nhìn không chớp mắt, vẻ đẹp của người đàn ông trước mặt này làm cho người khác muốn phạm tội, cô ta nuốt nước bọt một cái, lắc đầu hỏi:

“Sao anh lại gọi tôi đến đây? Có phải Lâm Sơ Nguyệt sai anh đến không? Cô ta đâu?”

Tiêu Thế Tu cười đáp:

“Lâm Sơ Nguyệt, cô ta và tôi không còn quan hệ gì nữa.”

“Ý anh là sao?”

“Ý của tôi là…bây giờ tôi có hứng thú với em, không được sao?”

Anh quấn một lọn tóc của cô ta vào ngón tay rồi đưa lên môi hôn nhẹ, ánh mắt nồng nàn rực lửa làm cho trái tim cô ta đập mạnh. Lâm Phỉ Thuý ngờ vực hỏi:

“Thật sao?”

“Em có thấy ai đùa mà thuê cả phòng vip rồi đưa thẻ đen của mình cho em không?”

Lâm Phỉ Thuý suy nghĩ một lát, cảm thấy anh nói cũng có lý, nhất là khi biết anh là người đàn ông vừa có tiền lại vừa có quyền, bề ngoài ăn đứt Mạc Bắc thì cô ta càng chắc chắn Lâm Sơ Nguyệt chỉ là món đồ chơi của anh.

Cô ta nở nụ cười, hai cánh tay vòng qua cổ anh rồi ép sát bộ ngực nảy nở của mình vào người anh.

“Nhưng mà em vẫn chưa biết tên của anh là gì?”

“Cứ gọi tôi là Tam gia được rồi.” Tiêu Thế Tu kiềm chế sự ghê tởm dâng lên trong người, đáp.

“Tam gia?” Lâm Phỉ Thuý dùng tay vuốt ve mơn trớn làn da trước ngực anh, cười nói:

“Tam gia, em muốn trở thành người phụ nữ của anh, có được không?”

“Được chứ…nhưng trước tiên…” Anh gỡ tay cô ta ra rồi đi tới bàn cầm chai rượu lên rót đầy vào hai cốc.

“Chúng ta cụng ly một chút đã nhỉ?”

Lâm Phỉ Thuý mỉm cười không chần chừ cầm ly rượu lên uống cạn một hơi, anh cũng ngửa cổ lên uống cạn, yết hầu chuyển động từng đợt đẹp đẽ làm cô ta mê mẩn ngắm nhìn.

Trong lòng Lâm Phỉ Thuý đang cảm thấy rất vui vẻ, Lâm Sơ Nguyệt ơi là Lâm Sơ Nguyệt, cuối cùng thì tất cả mọi thứ của chị thì cũng thuộc về tôi mà thôi…bao gồm cả người đàn ông này!

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Phụ Muốn Ly Hôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net