Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt
  3. Chương 106-110
Trước /106 Sau

Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt

Chương 106-110

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đợi anh uống xong rồi, cô ta mới õng ẹo lảo đảo ngã vào lòng anh, hai tay mân mê muốn cởi cúc áo của anh ra.

“Tam gia, hình như em say rồi thì phải? Em cảm thấy nóng quá…”

“Được thôi, vậy tôi sẽ giúp em bớt nóng…”

Tiêu Thế Tu bế thốc cô ta lên rồi ném xuống giường, Lâm Phỉ Thuý nở nụ cười chủ động dang hai chân ra khiêu gợi anh:

“Tam gia, đêm nay em nhất định sẽ làm cho anh sung sướng…”

Anh nhếch môi khinh bỉ:

“Được thôi.”

Dứt lời, anh bèn búng tay một cái, sau đó hai người đàn ông cao to đen đúa, gương mặt xấu xí dữ tợn đã từ trong nhà vệ sinh bước ra. Lâm Phỉ Thuý còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta thấy hai người đàn ông đó ngày càng lại gần mình thì lùi lại phía sau rồi hỏi anh:

“Tam gia? Bọn họ là ai? Tại sao họ lại ở đây?”

“À…xin lỗi vì bây giờ mới nói cho em biết, tôi có sở thích chơi tập thể.”

Khoé môi Lâm Phỉ Thuý co giật, cô ta lắc đầu không đồng ý:

“Em không thích, anh bảo họ ra ngoài đi.”

Tiêu Thế Tu không đáp mà cởi áo sơ mi ra, nửa thân trên hoàn mỹ lộ dưới mắt Lâm Phỉ Thuý, anh nở nụ cười như câu mất hồn phách của cô ta:

“Yên tâm đi, em sẽ rất sung sướng.”

Anh vươn tay cởi váy của cô ta ra, Lâm Phỉ Thuý vẫn còn e ngại hai người đàn ông kia, anh bèn lên tiếng:

“Mật khẩu của thẻ là sáu số sáu, sau đêm nay nó sẽ là của em.”

Câu nói đó đã nói trúng tim đen của cô ta, Lâm Phỉ Thuý vui vẻ hẳn lên không còn e ngại hay sợ sệt nữa. Tiêu Thế Tu đưa mắt ra hiệu cho hai người đàn ông kia trói hai tay và hai chân của cô ta vào giường. Lâm Phỉ Thuý cười gượng gạo, lại hỏi anh:

“Tam gia, sao anh lại trói tay em lại?”

Anh nhướn mày:

“Em không biết à? Như thế sẽ càng kích thích hơn.”

Cô ta thầm nghĩ đúng là người đàn ông không đơn giản, sở thích làm tình cũng thật kì quái. Nhưng không sao, miễn là anh đẹp trai và có tiền thì làm gì cô ta cũng được. Lâm Phỉ Thuý uốn éo người khiêu gợi anh, ánh mắt bao phủ sóng tình mênh mang cất giọng õng ẹo gọi:

“Tam gia…anh mau nhanh lên đi…”

Tiêu Thế Tu cười lạnh, đứng dậy rồi lấy điện thoại ra bật chế độ quay phim, đánh mắt ra hiệu cho hai tên đàn ông còn lại. Dường như chúng chỉ đợi có thế đã lao vào hôn lên người cô ta.

“Á! Anh làm gì vậy?!” Lâm Phỉ Thuý hét lên thất thanh, nhưng tay chân đã bị trói chặt nên không thể thoát ra được.

Hai người đàn ông kia cởi quần áo của mình ra, vật đàn ông vừa to lớn đen đúa doạ cho Lâm Phỉ Thuý xanh mặt. Cô ta hoảng loạn vùng vẫy nhưng vô ích, lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới từ sau tấm màn che bước ra đứng bên cạnh Tiêu Thế Tu.

“Lâm Phỉ Thuý, cô cảm thấy thế nào?”

“Mày!” Cô ta trợn trừng hai mắt đỏ ngầu, bây giờ mới phát hiện ra là mình bị lừa:

“Lâm Sơ Nguyệt con khốn! Là mày bày ra mưu kế này để hãm hại tao đúng không?! Tao nhất định không tha cho mày đâu!”

“Còn sức để hét thì vẫn còn ngông cuồng lắm.” Tiêu Thế Tu lạnh giọng nói.

Một trong hai người đàn ông kia liền đi vào bên trong cô ta, Lâm Phỉ Thuý đau đớn gào lớn, bên dưới cô ta như bị xé rách vậy, đau vô cùng nhưng người đàn ông kia chẳng quan tâm, hắn nắm ai cổ chân của cô ta dang rộng sang hai bên rồi mạnh mẽ đẩy ra đâm vào.

“Không! Ư…đau quá…” Cô ta há miệng thở dốc, đúng lúc đó người đàn ông còn lại bóp mạnh cằm của cô ta rồi bắt cô ta ngậm lấy vật cứng của mình.

Lâm Phỉ Thuý bị hành hạ hết sức nhục nhã, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Sơ Nguyệt đầy căm hận. Tuy nhiên vẻ mặt của cô hết sức bình thản:

“Lâm Phỉ Thuý, chuẩn bị tinh thần đi, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”

Cô đi lấy điện thoại của cô ta rồi mở lên, hỏi:

“Mật khẩu?”

“Khốn kiếp! Đừng hòng tao nói cho mày!”

“Vậy sao?” Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt nhìn Tiêu Thế Tu, anh búng tay thêm một cái nữa, một người đàn ông còn cao lớn hơn cả hai người còn lại bước ra, ánh mắt nhìn Lâm Phỉ Thuý trên giường đầy thèm khát.

Cô ta lạnh sống lưng, liên tục lắc đầu quầy quậy:

“Không…đừng mà…”

“Cứ làm đi. Ai làm tốt nhất tôi sẽ thưởng một tỷ.”

Tiêu Thế Tu vừa tuyên bố, ba người còn lại như được tiếp thêm sức mạnh càng thêm cuồng bạo, mấy chiêu trò trả đũa này đối với Tam gia thì chỉ như trò trẻ con. Nhưng đối với Lâm Phỉ Thuý thì như là bản tuyên án.

Người đàn ông cao lớn còn lại vừa lao đến thì Lâm Phỉ Thuý đã hét lên như lợn bị chọc tiết, Lâm Sơ Nguyệt hỏi lại:

“Mật khẩu là gì?”

Cô ta uất hận gằn giọng trả lời:

“64537..8”

Điện thoại báo thành công mở khoá, Lâm Sơ Nguyệt vào xem quả nhiên thấy clip do chính cô ta quay vào lúc chín giờ ba mươi tối. Cô xoá hết clip đi rồi nói:

“Lâm Phỉ Thuý, đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho cô, nếu cô dám làm chuyện gì sau lưng tôi nữa thì clip hôm nay của cô sẽ nổi nhất trên mạng đấy.”

“Con khốn! Mày đúng là loại đàn bà độc ác! Rắn độc! Tao hận mày!!”

“Tôi cũng chẳng ưa gì cô, cô cũng đừng quên năm xưa mẹ con cô làm gì với mẹ tôi. Các người cứ đợi dần dần nhận được báo ứng đi!”

Lâm Sơ Nguyệt ném điện thoại của cô ta xuống đất rồi dẵm mạnh gót giày lên cho nó vỡ toang, tiếp theo cùng với Tiêu Thế Tu rời khỏi đó, bỏ mặc cô ta la hét thất thanh cùng với ba người đàn ông.

Trên đường trở về nhà, Tiêu Thế Tu thấy tâm trí của Lâm Sơ Nguyệt cứ lơ đãng, về đến biệt thự Tiêu gia Ngô quản gia đã chạy ra đón hai người. Ông ta chuẩn bị đồ ăn khuya trong khi anh và cô lên lầu thay đồ.

Vừa vào cửa một cái Lâm Sơ Nguyệt đã đẩy anh ép nghiến vào tường.

“Bảo bối, chuyện gì thế?” . truyện đam mỹ

Cô nhìn anh, trong phòng còn chưa bật đèn mà chỉ hứng chút ánh sáng từ bên ngoài hành lang chiếu vào, vậy nên nhìn Lâm Sơ Nguyệt càng bí ẩn khó đoán.

Đôi mắt cô long lanh nhìn anh, đôi môi hồng hào căng mọng khẽ mở ra:

“Ban nãy nhìn anh với cô ta đóng kịch với nhau, em đã ghen.”

Tiêu Thế Tu sửng sốt ngạc nhiên, khuôn mặt tuấn tú như tượng điêu khắc, mỗi đường nét đều khiến cho người khác phải say mê, chẳng trách Lâm Phỉ Thuý mắc bẫy nhưng người đàn ông này chỉ thuộc về cô mà thôi…

“Vậy sao?”

Anh nhếch môi cười, ánh mắt ôn nhu dịu dàng hứng thú chờ đợi xem cô nói gì tiếp theo.

Nhịp tim cô đập nhanh dần, Lâm Sơ Nguyệt bỗng kéo cổ áo anh xuống rồi nhón chân hôn lên môi anh, lần đầu tiên chủ động hôn anh nên có có hơi luống cuống, cô không biết nên làm thế nào. Tiêu Thế Tu động lòng cảm thấy cô rất đáng yêu, anh vòng tay qua eo cô rồi bế lên thả xuống chiếc giường mềm mại, hai tay thuần thục cởi váy của cô xuống, hai má cô đỏ bừng, ngại ngùng nhìn anh, Tiêu Thế Tu cởi áo ra rồi ném xuống đất, hai giây sau hai cơ thể đã dính chặt lấy nhau. Lâm Sơ Nguyệt dần cảm thấy bên trong người khô nóng khó chịu, cô choàng tay qua cổ anh rồi rướn người hôn anh một lần nữa.

“Ông xã, anh chỉ là của riêng mình em mà thôi…”

Tiêu Thế Tu ôm chặt cô cùng chìm vào bể tình ái, bầu không khí ngọt ngào bao trùm lên khắp căn phòng…

Bệnh viện.

Tiêu Nhất Minh không nói cho lão thái thái biết bệnh tình của Tiêu Bảo Bảo cho bà bởi vì sợ bà sẽ lo lắng. Riêng chuyện của Tiêu Thế Tu đối với bà đã là một sự đả kích rất lớn rồi.

“Nhất Minh, cháu nói xem có phải ta đã sao khi chấp nhận để Sơ Nguyệt bước vào nhà họ Tiêu hay không?”

“Bà nội…”

Lão thái thái thở dài một cái rồi nói tiếp:

“Nhất Minh à, sau cuộc hôn nhân của cháu thì bà rất mong Thế Tu sẽ có một gia đình hạnh phúc, cả cháu cũng thế. Bà chỉ mong thấy hai cháu có cuộc sống vui vẻ trước lúc bà ra đi mà thôi.”

Tiêu Nhất Minh cúi đầu che đi sự buồn bã trong mắt mình, anh im lặng không trả lời. Lão thái thái hướng tới anh mà nói:

“Nhất Minh, bao giờ cháu mới chịu buông bỏ quá khứ?”

Lão thái thái hy vọng rằng anh ta sẽ thay đổi, sẽ quên đi Lưu Hạ nhưng anh ta là một con người cố chấp. Nếu anh ta đã không có được hạnh phúc thì Tiêu Thế Tu cũng đừng hòng có được nó.

“Bà nội, cháu buông bỏ rồi, bà đừng lo ạ.” Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu rồi nở nụ cười nói.

“Thật sao? Cháu nói thật chứ?”

“Vâng.” Tiêu Nhất Minh khẳng định.

Lão thái thái chỉ thuận miệng nói mà thôi nhưng bà không nghĩ anh ta lại trả lời như vậy. Bà nở nụ cười, vui vẻ hẳn lên nói:

“Nhất Minh, vậy cháu đi xem mắt đi bà đã chuẩn bị một danh sách cho cháu rồi.”

“Được ạ.” Anh ta thoải mái đồng ý làm cho bà cứ ngỡ là mơ.

Một lúc sau lão thái thái uống thuốc xong đi ngủ thì anh ta mới quay trở lại phòng bệnh của Tiêu Bảo Bảo, y tá nói rằng cậu bé chỉ mơ màng tỉnh lại rồi lại ngủ tiếp, nhưng tình hình rất tốt nên anh đừng lo.

“Cảm ơn cô.”

Tiêu Nhất Minh ngồi túc trực bên cạnh giường của Tiêu Bảo Bảo, mới chỉ có một ngày mà trông cậu bé gầy hẳn đi, anh xót xa vô cùng vuốt ve gò má con, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó anh ta lấy điện thoại ra xem, trên màn hình hiện lên clip trong quán bar đó, Tiêu Nhất Minh không phát hiện ra nốt ruồi trên ngực của cô ta mà chỉ chú ý tới gương mặt ấy, anh ta bỗng xoá nó đi, trong bóng tối vẻ mặt của anh ta rất lạnh lùng.

….

Lâm gia.

“Lão gia, anh đã xem clip mà em gửi cho anh chưa?”

Lý Đan Hà thấy ông ta cứ trăn trở trên giường thì mới cất tiếng hỏi. Lâm Chấn Xuyên lạnh mặt đáp:

“Xem rồi.”

Xem rồi?

Bà ta ngạc nhiên ra mặt, xem rồi mà không có chút phản ứng gì hay sao? Không giống với Lâm Chấn Xuyên chút nào.

Bà ta đánh bạo hỏi thêm:

“Lão gia, vậy tại sao anh không nói gì cả? Người trong clip kia chẳng phải là Lâm Sơ Nguyệt hay sao?”

Ông ta không phải là thằng ngu mà không biết, nhưng vấn đề là Lâm Chấn Xuyên muốn lợi dụng Lâm Sơ Nguyệt để lấy dự án đấu thầu của Tiêu Thị, mà nghe khẩu khí của cô hôm nay thì phải có Tiêu Thế Tu chống lưng rồi. Ông ta không thể hành động sỗ sàng chửi mắng cô được, Lâm Chấn Xuyên âm thầm suy nghĩ còn Lý Đan Hà thì sốt ruột:

“Lão gia, Sơ Nguyệt làm vậy không ổn chút nào, đã gả cho nhà họ Tiêu rồi thì tốt xấu gì cũng là người của nhà họ Tiêu, con bé làm thế chẳng khác nào sỉ nhục vào mặt Lâm gia chúng ta, sỉ nhục dòng họ Lâm.”

Lý Đan Hà mềm mỏng nói, nhưng thực chất lại âm thầm khích bác Lâm Chấn Xuyên.

Nhắc đến thanh danh của dòng tộc thì ông ta bực tức ra mặt, nhưng ông ta làm được gì khi cô có Tiêu Thế Tu chống lưng. Bây giờ chỉ có thể trông chờ được vào Lâm Phỉ Thuý mà thôi.

“Đan Hà, Sơ Nguyệt đã lớn rồi, chuyện vợ chồng của con bé chúng ta không nên xem vào nhiều hơn thì sẽ tốt hơn.”

Ông ta nói xong rồi xoay lưng lại với bà ta:

“Muộn rồi, ngủ đi.”

Lý Đan Hà sửng sốt tới nỗi há hốc mồm, bà ta không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy. Đây có phải là Lâm Chấn Xuyên người mà bà ta biết hay không? Sự thay đổi thái độ của ông ta khiến bà ta không khỏi suy nghĩ.

…..

Nửa đêm, Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên tỉnh dậy, nguyên do là cô buồn đi vệ sinh. Cô khẽ khàng nhấc cánh tay anh ra khỏi eo mình, Tiêu Thế Tu vẫn không chút phản ứng, cô lại ngọ nguậy ngón chân rồi rút chân của mình ra, hành động nhẹ nhàng hết sức có thể như mong anh đừng tỉnh lại vậy.

Vừa mới thoát được khỏi vòng tay anh nhưng chưa kịp đặt chân xuống giường thì eo nhỏ Lâm Sơ Nguyệt đã bị kéo lại. Cô giật mình bật kêu một tiếng, giọng nói trầm khàn của anh bỗng vang lên bên tai:

“Nửa đêm không ngủ em định đi đâu?”

Lâm Sơ Nguyệt đánh vào tay anh một cái:

“Anh làm em sợ hết hồn, em chỉ muốn đi vệ sinh mà thôi.”

Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi hương thơm trên tóc cô rồi mới buông tay ra:

“Được, em đi đi.”

Lâm Sơ Nguyệt như được đại xá vội vàng chạy vụt vào nhà tắm. Tiêu Thế Tu cũng vuốt tóc ngồi dậy, anh bật đèn ngủ ở đầu giường lên rồi xem điện thoại, bây giờ là ba giờ ba mươi sáng, còn lâu mới đến sáng, vẫn còn làm thêm được vài hiệp nữa…anh thầm nghĩ rồi khoé môi không kìm được mà cong lên.

Đúng lúc đó Lâm Sơ Nguyệt bước ra khỏi phòng tắm, vừa nhìn thấy anh ngồi chờ mình dưới ánh đèn vàng điển trai vô cùng, trái tim không kìm được mà đập nhanh dần.

“Sao anh không ngủ tiếp đi?”

“Đợi em, không được sao?”

Khi chỉ cách khoảng chừng chưa đầy một cánh tay thì anh bỗng kéo cô vào lòng, mùi sữa tắm trên người anh thoảng qua chóp mũi cô giống như là mê dược.

“Không cần đợi.”

Cô chống tay lên ngực anh, hai gò má dâng lên đỏ hồng.

Tiêu Thế Tu trong nháy mắt lật người đè cô xuống giường rồi nói:

“Vẫn còn lâu mới đến sáng, chúng ta làm tiếp đi.”

“Làm gì…?” Lâm Sơ Nguyệt run run hỏi, trong đầu có dự cảm không lành.

Anh khẽ cong môi cười rồi cúi đầu xuống hôn cô:

“Làm gì em còn không biết hay sao?”

Lâm Sơ Nguyệt phản kháng yếu ớt, giây lát sau trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ mỹ miều của cô và hơi thở gấp gáp của anh.

Sáng sớm, tia nắng mặt trời dần xuất hiện len lỏi qua tấm rèm cửa chiếu lên hai thân ảnh cùng nhau ôm ấp thân mật, Tiêu Thế Tu liên tục năn nỉ cô đừng rời giường nhưng cô lại thúc giục anh dậy đi làm.

“Anh bị giáng chức rồi. Đi làm làm gì?”

“Giáng chức? Anh nói gì thế?”

“Là khi Tiêu Nhất Minh trở về thì anh ta sẽ làm tổng giám đốc.”

Tiêu Thế Tu nói nhẹ tênh, giống như chuyện này là chuyện hết sức bình thường. Lâm Sơ Nguyệt từng nghe được một lần người hầu bàn tán sau lưng rằng Tiêu Nhất Minh vốn yêu thích nghệ thuật chứ không thích kinh doanh, nhưng là con cả nên bị gia đình thúc ép phải đứng ra quản lý Tiêu thị, sau tai nạn thì bố mẹ cùng vợ qua đời nên anh ta đau khổ đi ra nước ngoài du học, để lại Tiêu Thị cho Tiêu Thế Tu quản lý.

Tiêu Thế Tu ngược lại năng lực rất xuất sắc, có tài kinh doanh xuất chúng. Tuy nhiên sau cuộc cãi vã của anh và Tiêu Nhất Minh thì Lâm Sơ Nguyệt cũng biết hai người họ như nước với lửa.

Cô suy nghĩ giây lát rồi nói:

“Thế Tu, em muốn theo học nghành y. Em muốn sau này bà nội công nhận em, cũng muốn trở thành một người có ích giúp đỡ được cho anh.”

Tiêu Thế Tu nhìn cô, hỏi:

“Em chắc chắn?”

Học y thì cần phải có thời gian dài và rất vất vả mới làm được. Anh sợ cô sẽ mệt không chịu được.

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu chắc nịch:

“Vâng.”

“Vậy được thôi, em muốn làm gì thì anh cũng sẽ ủng hộ.” Tiêu Thế Tu mỉm cười dịu dàng xoa đầu cô.

Tuy muộn môt chút cũng không sao, Lâm Sơ Nguyệt đăng ký lớp học bồi dưỡng dành cho người mới bắt đầu, con đường gian nan vất vả nhưng cô vẫn rất hào hứng. Cô muốn bà nội thay đổi cách nhìn về mình, cũng như có thể hoàn thành được mơ ước bấy lâu nay.

Đang trên đường tới trường học thì điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt lại có một số điện thoại lạ gọi tới, cô chần chừ giây lát rồi quyết định nhấn nút nghe.

“A lo? Ai vậy?”

“Sơ Nguyệt, hoá ra là em vẫn dùng số điện thoại này.”

Lâm Sơ Nguyệt cứng người, sao anh ta lại biết?

“Mạc Bắc, anh gọi cho tôi làm gì?”

Cô lạnh giọng hỏi.

Mạc Bắc buồn bã trả lời:

“Sơ Nguyệt, anh chia tay với Lâm Phỉ Thuý rồi. Thực sự thì… Người anh thích bấy lâu thực ra là em chứ không phải là cô ta, chúng ta quay lại được không?”

Lâm Sơ Nguyệt nhếch môi cười khẩy:

“Mạc Bắc, anh bị điên à? Giữa chúng ta làm gì có bắt đầu mà anh muốn quay lại?”

Lâm Sơ Nguyệt thực sự nghi ngờ đầu óc của người đàn ông này bị chạm mạch, hoặc là máu đang dồn đến chỗ giữa hai chân của anh ta rồi.

Mạc Bắc không màng liêm sỉ, mặt dày nói:

OIC

"Sơ Nguyệt, chúng ta có thể gặp nhau được không? Anh muốn gặp em để nói chuyện cho rõ ràng.”

“Tôi chẳng có gì để nói với anh cả” Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng đáp.

“Sơ Nguyệt...xin em đừng lạnh lùng với anh như vậy mà, chẳng phải lúc trước em nói em có tình cảm với anh hay sao?”

Lúc đó cô chỉ cố tình nói thể để chọc tức Lâm Phỉ Thuý mà thôi, không ngờ lại vô tình gieo tương tự cho anh ta. Lần trước gặp lại anh ta ở nhà họ Lâm cô đã khó chịu rồi, nào ngờ đến bây giờ anh ta vẫn mặt dày tưởng cô thích

anh ta.

“Mạc Bắc, tôi nói lại một lần cuối cùng là tôi không thích anh. Lúc trước cũng thế và bây giờ cũng như vậy.”

Anh ta không tin, cũng không cam tâm:

“Sơ Nguyệt, anh biết em không thích tên công tử bột đã khuyết tật còn xấu xí đó, em bị hắn uy hiếp có đúng không? Có phải là hắn ép em nên em mới nói như thế không? Em cứ nói ra đi anh sẽ giúp em.”

ODO

Lâm Sơ Nguyệt đến bó tay với anh ta, cô cứ ngỡ Mạc Bắc đã thay đổi nhưng không, anh ta vẫn khinh bỉ người khác rồi tự cho mình là nhất như ngày xưa.

“Mạc Bắc, tôi thật lòng yêu Thế Tu và không cho phép anh sỉ nhục anh ấy! Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây, từ bây giờ anh cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!”

Dứt lời, Lâm Sơ Nguyệt bèn chặn thắng số điện thoại của anh ta, Mạc Bắc gọi lại phát hiện ra mình bị chặn số, anh ta bực bội chửi thề một câu.

Cô cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen rồi, đúng lúc đó thì Tiêu Thể Tu gọi điện thoại đến.

“Em đến trường chưa?”

Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra bên ngoài thấy cổng trường cách đó không xa, cô trả lời:

“Sắp đến rồi ạ.”

“Được rồi, có chuyện gì thì gọi anh nhé.”

“Vâng.”

Lâm Sơ Nguyệt nhẹ giọng đáp, trong tim như có mật ngọt tràn qua, chiếc xe ô tô vừa mới tiến vào trong sân trường đã thu hút rất nhiều ánh mắt của sinh viên bởi vì nhìn nó rất đắt tiền.

“Gì vậy? Hiệu trưởng sao? Hay là con nhà tài phiệt?”

“Trường của chúng ta làm gì có ai giàu đến thế?”

Sinh viên bàn tán xung quanh đó, cho tới khi Lâm Sơ Nguyệt mở cửa bước xuống xe thì bọn họ càng bàn tán nhiều hơn.

“Thiếu phu nhân, cô học xong thì hãy gọi điện cho tôi nhé.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn ông.”

Lâm Sơ Nguyệt chào tạm biệt tài xế rồi mới theo hướng dẫn đến khu giảng đường, trước đó cô phải đến thư viện để nhận sách. Trên đường đi các sinh viên cứ nhìn cô rồi bàn tán không ngớt, Lâm Sơ Nguyệt không biết mặt của mình dính gì, hay là do cô ăn mặc nổi bật quá?

Lúc ở nhà cô đã cố tình chọn một bộ váy đơn giản nhất có thể rồi, không ngờ vẫn bị chú ý. Tới thư viện rồi, vô tình Lâm Sơ Nguyệt lại đụng mặt một người.

“Trình Khâm?”

Vẻ mặt anh ta rất ngạc nhiên còn tưởng mình nhìn lầm, chớp mắt ba cái rồi thấy cô vẫn còn ở đó thì mới tin là Lâm Sơ Nguyệt.

“Sao em lại ở đây?”

Lâm Sơ Nguyệt vỗ đầu một cái, cô đãng trí quá quên mất là Trình Khâm cũng học y. Cô nở nụ cười, đáp:

“Em đến đây học.”

“Học?”

Anh ta càng kinh ngạc hơn “Tại sao?” Trình Khám nghĩ rằng cô làm thiếu phu nhân ở Tiêu gia có kẻ hầu người hạ rồi thì còn cần gì phải đi học nữa?

Lâm Sơ Nguyệt đoán được anh ta đang nghĩ gì, cô liền nói:

“Trình Khâm, mơ ước của em là được làm một bác sĩ, anh quên rồi sao?”

Lần đầu tiên anh ta gặp cô chính là vào buổi thực tập cùng với trường trên núi, khi đó Trình Khâm không may bị rắn cắn, may mà được cô cứu giúp. Bắt đầu từ khoảnh khắc đó thì anh ta đã thích cô rồi, nhưng khi gặp lại thì cô lại kết hôn với Tiểu Thế Tu.

Trình Khâm từ miền ký ức trở về, nhìn Lâm Sơ Nguyệt trước mặt rồi cười nói:

“Vậy thì chúc mừng em nhé, từ bây giờ em là học muội của anh rồi.”

“Xin anh chỉ giáo nhiều hơn.”

Trình Khâm đưa sách cho cô, ở trường anh ta rất nổi tiếng vì vừa học giỏi lại còn điển trai, gia thế tốt, tâm tư trong sạch, là chàng trai mà mọi nữ sinh ái mộ. Nhưng Lâm Sơ Nguyệt vừa đến thì đã thân thiết ngay được với anh ta khiến cho không ít người đố kỵ.

Trình Khâm đưa cô tới lớp học, không ngờ là bọn họ lại cùng lớp với nhau, anh ta chu đáo kéo ghế cho cô sau đó thản nhiên ngồi bên cạnh. Trình Khâm mỉm cười, hỏi:

“Kỳ thi tuyển sinh lần này không dễ, vậy mà em lại trúng tuyển làm anh bất ngờ đấy.”

Lâm Sơ Nguyệt cười gượng, nếu cô nói cô được Tiêu Thể Tu kèm cặp cấp tốc cộng thêm vốn kiến thức có sẵn thì không biết anh ta nghĩ như thế nào? Nhớ đến anh, trái tim cô không kìm được mà đập nhanh dần. Trình Khâm thấy ánh mắt cô thay đổi thì không biết cô đang nghĩ gì, đúng lúc đó tiếng chuông báo vào lớp vang lên.

“Môn đầu tiên học có lẽ em sẽ khó hiểu, có gì em cứ hỏi anh nhé” Trình Khâm cười nói với cô.

“Cảm ơn anh.”

Lâm Sơ Nguyệt vừa vào trường nên không có người bạn nào, may mà gặp được Trình Khâm, cô cũng bớt lo lắng hơn.

Trình Khâm: “Môn này bình thường do giáo sư Đinh dậy.”

Giáo sư Đinh năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, được mệnh danh là hắc sát đối với sinh viên, nhưng người vừa bước vào cửa lại có đôi chân dài cùng vóc dáng hoàn mỹ, nửa khuôn mặt nhìn nghiêng đã biết không phải hạng nhan sắc tầm thường. Anh mặc áo sơ mi màu lam nhạt cùng quần âu, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu tay lộ ra bắp tay khoẻ khắn, ngón tay thon dài sạch sẽ. Anh đi lên bục, ánh mắt đen láy sâu thẳm nhìn xuống dưới, dừng lại trên khuôn mặt của Lâm Sơ Nguyệt.

Cô nhìn người đàn ông đó với vẻ mặt hoài nghi, đây đâu có giống với giáo sư Đinh ba mươi tuổi? Nhìn anh chỉ khoảng ba mươi tuổi là cùng...Bên dưới cũng tò mò muốn biết danh tính của anh là ai, bởi vì anh đeo khẩu trang nên chỉ lộ mỗi đôi mắt ra mà thôi.

“Xin chào mọi người, tôi tên là Lâm Nhất, là người dạy thay giáo sư Đinh hôm nay.”

Anh vừa cất tiếng, bên dưới đã đồ” lên một tiếng, xung quanh thi nhau bàn tán. xôn xao.

“Lâm Nhất chẳng phải là học bá năm đó sao? Nghe nói anh ấy tài sắc vẹn toàn cái gì cũng biết, không ngờ hôm nay lại được gặp mặt.”.

Mấy cô nữ sinh hăng hái hẳn lên, có người còn lớn tiếng yêu cầu anh cởi khẩu trang ra xem thế nào.

“Xin lỗi, tôi đang bị cảm nên không tháo khẩu trang được. Chúng ta tập trung lên bảng để học chứ không phải là khuôn mặt của tôi.” 1649996418786.png

Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn đang ngây người, bỗng nhiên đột ngột bị gọi tên:

“Lâm Sơ Nguyệt.”

“Có Lâm Sơ Nguyệt ở đây không?” Anh gọi một lần nữa lúc này cô mới hoàn hồn, vội vã trả lời:

“Có!”

“Mời bạn trả lời câu hỏi lúc nãy.”

Cô lúng túng không biết nên trả lời thế nào, Trình Khâm ngồi bên cạnh liền giải vây cho cô bằng cách nhắc nhở:

“Đáp án là X.”

Lâm Nhất nhìn cô chằm chằm, sau đó lên tiếng:

“Hết buổi học tới phòng 211 gặp tôi.”

Lâm Sơ Nguyệt cứng ngắc người, hết buổi học Trình Khâm muốn đi cùng cô nhưng cô đã từ chối, đứng trước cửa phòng 211, cô giơ tay lên gõ cửa.

“Vào đi.”

Giọng nói lạnh nhạt truyền ra, cô mở cửa đi vào thấy Lâm Nhất đang ngồi trước bàn làm việc, anh đã tháo khẩu trang, gương mặt điển trai với ống mũi cao vút.

“Bao nhiêu năm mới gặp lại, em không muốn nói gì sao?”

Lâm Sơ Nguyệt nhớ lại hồi còn nhỏ, Lâm Nhất vì bảo vệ cô mà bị ngã đập đầu vào đá, máu chảy ròng ròng sau đó Lâm Chấn Xuyên đã nhốt cô trong nhà kho ba ngày ba đêm.

Sau cái chết của mẹ, anh đi Mỹ, cứ ngỡ Lâm Chấn Xuyên sẽ đối xử tốt với cô nhưng không, ông ta đưa cô lên núi, Lâm Nhất không hề biết chuyện này, mấy lần anh gọi điện về nhà hỏi về cô nhưng ông ta luôn lảng tránh, không ngờ lần này lại gặp cô ở đây lại còn trưởng thành xinh đẹp đến vậy.

Lâm Sơ Nguyệt cũng không còn nhớ nổi quãnh thời gian không gặp anh là bao lâu nữa, khi cô đau khổ nhất thì người anh mà cô nương tựa lại không hề bên. Bây giờ khi cô yên ổn với cuộc sống thì anh còn trở về làm gì?

“Sơ Nguyệt?” Lâm Nhất thấy cô không nói gì, anh ta gọi tên cô một lần nữa.

Cô sực tỉnh, đáp:

“Đúng là một thời gian dài không gặp làm tôi tưởng mình không có người anh trai nào ấy chứ...”

Anh ta đứng dậy, đi tới gần cô hơn nhưng cô đã tránh đi. Lâm Nhất trầm giọng:

"Anh xin lỗi...”

"Xin lỗi gì chứ? Anh chẳng có lỗi gì cả mà phải xin lỗi tôi.”

“Mấy năm qua em sống có tốt không? Ba có đối xử với em tốt không?”

Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhếch môi cười nhạt:

“Anh nói thế là có ý gì? Anh đang kháy tôi đấy à? Ông ta có đối xử với tôi tốt không ư? Rất tốt là đằng khác đấy!”

Cô không kìm được cảm xúc của mình nên giọng nói hơi gay gắt. Lâm Nhất nhíu mày, bỗng nắm lấy hai bả vai cô rồi hỏi:

“Em nói như thế là sao? Có chuyện gì ư?”

“Anh đi về mà hỏi ông ấy!”

Dứt lời, cô bèn hất tay của anh ta ra khỏi vai mình rồi mở cửa đi mất. Lâm Nhất ngây người không hiểu có chuyện gì xảy ra nữa, Lâm Sơ Nguyệt đi nhanh khỏi đó, cô gọi điện cho tài xế đến đón, không ngờ vừa đi dưới sân trường ra đã bị đổ nguyên cả một chậu nước bẩn xuống người.

"Ào!”

Mấy cô nữ sinh trên lầu thấy Lâm Sơ Nguyệt hứng trọn xô nước lau nhà bẩn thỉu bèn đắc ý trốn vào trong phòng, đúng lúc đó Lâm Nhất đuổi theo kịp cô, anh ta thấy như vậy bèn nói:

“Sơ Nguyệt, vào phòng của anh đi, anh có quần áo khô.”

“Không cần!” Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng hất tay anh ta ra khỏi người mình một lần nữa, cô nói:

“Lâm Nhất! Tôi không cần sự thương hại của anh!”

Tài xế của Tiêu gia đúng lúc đến nơi, Lâm Sơ Nguyệt bèn chạy nhanh tới ngồi vào trong xe. Ông ta thấy người cô ướt rượt như thế liền không hiểu có chuyện gì xảy ra, lo lắng hỏi cô:

“Thiếu phu nhân, cô sao vậy ạ?”

“Tôi không sao, chú Từ, chú mau cho xe chạy đi.”

Lâm Sơ Nguyệt lấy khăn giấy trong túi xách ra rồi thấm nước trên người mình đi. Trên đường về cô hỏi:

“Thế Tụ anh ấy có ở nhà không vậy chứ?”

“Thiếu gia vừa vào bệnh viện thăm lão thái thái rồi ạ.”

Cô thở phào một tiếng, may quá...cô không muốn anh nhìn thấy

mình trong bộ dạng này chút nào. Tiêu Thế Tu mà biết được thì sẽ lại lo lắng cho mà xem, mới ngày đầu đi học đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, Lâm Sơ Nguyệt buồn bã.

Trở về nhà, cô liền đi tắm để gột rửa hết tất cả bẩn thỉu trên người. Điện thoại để bên ngoài bỗng nhiên rung lên nhưng Lâm Sơ Nguyệt không biết.

Tiêu Thế Tu gọi cho cô ba cuộc điện thoại không được đâm ra sinh lo lắng, lão thái thái nhìn anh sốt sắng như ngồi trên đống lửa, bà chậm rãi lên tiếng:

“Mới xa nhau chỉ có mấy tiếng mà đã không chịu nổi rồi hay sao?”

Tiêu Thế Tu cất điện thoại vào trong túi, đáp:

“Không phải.”

“Bà là bà của cháu mà cháu định qua mặt bà à? Bà nhìn mà còn không biết sao?”

“Bà nội... cháu không có ý đó.” Anh giải thích trong khi đó lão thái thái đã giận:

“Đừng hòng tới đây để lấy lòng bà, bà vẫn không thay đổi ý định của mình đâu. Bà không chấp nhận Sơ Nguyệt là vợ của cháu!”

Tiêu Thể Tu thở dài, lúc này bà đang bị bệnh nên anh không muốn đôi co với bà. Mọi chuyện sau này cứ để cho thời gian trả lời vậy.

“Bà nội, giỏ hoa quả này là của ai mang đến vậy?”

Lúc sáng anh đến khi bà còn đang ngủ đã thấy nó ở đây. Lão thái thái lắc đầu, trả lời:

“Bà không biết, có lẽ là Nhất Minh mang đến.”

Tiêu Thế Tu có một dự cảm không tốt, anh cầm giỏ hoa quả lên. xem xét thấy có một tấm thiệp nhỏ. Anh mở ra xem bên trong có ghi cái gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Mấy năm không gặp, nhớ anh quá..”

“Là ai gửi vậy?” Lão thái thái hỏi anh.

Tiêu Thế Tụ bèn giấu tấm bưu thiếp ra sau lưng, lắc đầu đáp:

“Chắc là Nhất Minh mang đến.”

Đúng lúc đó y tá mang thuốc tới cho lão thái thái vì đã tới giờ uống thuốc rồi, Tiêu Thể Tu bèn nói có việc bận rồi ra về. Anh tới phòng của bảo vệ nhờ ông ta cho xem camera phòng bệnh của bà.

Khoảng chừng sáu giờ sáng có một cô gái mặc váy ngắn màu đen, đeo kính râm cầm một giỏ hoa quả đi vào trong phòng. Camera không quay được khuôn mặt của cô ta nên bảo vệ cũng không biết được cô ta là ai, Tiêu Thế Tu siết chặt mảnh giấy trong tay, ánh mắt lạnh bằng tối sầm lại.

Anh đi ra khỏi phòng bảo vệ, gọi tới số điện thoại ở trong mảnh giấy đó, điện thoại vừa đổ chuông đã có người nghe máy ngay lập tức, giọng nói y hệt như hai năm trước.

“Thể Tu à.”

“Hai năm không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?”

Tiêu Thể Tu không đáp, gân xanh nổi giận giật từng đợt trên trán.

Lưu Hạ thấy anh không nói gì, đôi môi tô son đỏ rực bĩu lại một cái không vui. Cô ta lên tiếng:

“Sao anh không nói gì vậy?”

“Giữa chúng ta còn có gì để nói sao? Tôi tưởng cô chết rồi?”

Nụ cười trên môi cô ta tắt lịm, Lưu Hạ trả lời:

“Đáng ghét anh biết em chưa chết mà, không phải em đã gọi điện cho anh một lần nói rằng em bị tai nạn huỷ dụng nên phải đi phẫu thuật lại sao?”

“Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi? Cô nên nhớ cô là vợ của anh trai tôi chứ không phải là tôi! Cô có biết trong hai năm qua anh ta khổ sở thế nào khi cô ra đi không?”

Lưu Hạ lạnh mặt, đáp:

“Thế Tu, anh biết em thích anh chứ không phải là Tiêu Nhất Minh mà? Em kết hôn với anh ta chỉ vì muốn ở bên cạnh anh thôi! Thực chất là em không yêu anh ta.”

Những lời nói của cô ta khiến anh cảm thấy thật ghê tởm.

“Lưu Hạ, đáng tiếc cho cô quá, giờ tôi đã là kẻ tàn phế, còn bị huỷ dung trở thành một người xấu xí, cô thích tôi cũng vô dụng” 1649996437218.png

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Copyright © 2022 - MTruyện.net