Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt
  3. Chương 111-115
Trước /106 Sau

Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt

Chương 111-115

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, Lưu Hạ đắc ý cong cong khoé môi, nói tiếp:

“Thế Tu, lần này trở về em còn mang cho anh một món quà đấy, anh nhất định sẽ rất bất ngờ.”

“Cô nói cái gì?”

“Tút tút…”

Lưu Hạ đã dập máy trong khi anh còn chưa hỏi xong. Tiêu Thế Tu siết chặt chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt tối sầm lại rất đáng sợ.

Khoảng chừng tám giờ tối Lâm Sơ Nguyệt vẫn không thấy anh trở về nhà, cô đang định gọi cho anh thì Tiêu Thế Tu đã gọi tới. Anh nói:

“Bảo bối, tối hôm nay anh ở lại bệnh viện với bà nội, em cứ ngủ trước đi.”

Vẻ mặt của Lâm Sơ Nguyệt thoáng chốc buồn bã:

“Vậy anh chú ý ăn cơm rồi nghỉ ngơi nhé.”

“Được, anh yêu em.”

“Em cũng thế…”

Lâm Sơ Nguyệt ngắt máy, lần trước mấy lời nói của lão thái thái vẫn còn trong đầu cô. Có lẽ bà đang tạo áp lực với Tiêu Thế Tu để cô rời khỏi Tiêu gia, cuối cùng trong mắt những người giàu có như bọn họ thì cô cũng chẳng là gì. Người duy nhất đứng về phía cô chỉ có Tiêu Thế Tu mà thôi, cô cần phải cố gắng trở nên xứng với anh. Lâm Sơ Nguyệt quyết tâm khí thế hừng hực lôi sách vở ra ôn lại toàn bộ bài học đã học hôm nay, trong khi đó ở một nơi khác…

Âm nhạc đinh tai nhức óc, mùi rượu và bia trộn lẫn với mùi nước hoa rẻ tiền của đàn bà tạo nên khung cảnh thác loạn vốn có của chốn ăn chơi bậc nhất thành phố A. Trên sàn nhảy, hai cô gái ăn mặc sexy uốn éo thân mình bên cạnh cây cột, bên dưới đám đàn ông thi nhau la hét và huýt sáo, ném tiền lên trên người cô ta.

Lâm Húc đang vui vẻ với hai em gái xinh đẹp bên cạnh thì đột nhiên có một nhân viên phục vụ tới ghé vào tai ông ta nói gì đó, sau đó ông ta đứng lên nói:

“Hai em gái xinh đẹp, đợi anh một chút nhé.”

Lâm Húc cùng phục vụ đi tới phòng Vip, trong phòng Tiêu Thế Tu đang đợi sẵn. Ông ta phải may mắn và hiếm hoi lắm mới có cơ hội được gặp nhân vật lớn như thế này, vây nên không hề chần chừ hay nghi ngờ mà nhanh chóng tới gặp anh.

“Tiêu tổng, hân hạnh.”

Lâm Húc cúi gập người chào anh, bề ngoài ông ta khoảng năm mươi tuổi, thân hình to béo. Tiêu Thế Tu cũng đưa tay ra cười nói:

“Hân hạnh được gặp ông, Lâm tổng.”

Ông ta xoa xoa hai bàn tay mình vào vạt áo rồi mới dám bắt tay anh, sống lưng toát mồ hôi, hỏi:

“Tiêu tổng, không biết là có chuyện gì mà hôm nay anh lại muốn gặp tôi ạ?”

Tiêu Thế Tu ngồi xuống, chân dài bắt chéo vào nhau, khí chất lạnh lùng bá đạo tuyệt đối làm người đối diện phải dè chừng.

“Tất nhiên là có chuyện muốn hỏi Lâm tổng thì mới đến đây tìm ông rồi.”

Anh nhếch môi cười nhạt, trong giọng nói không phát giác ra một chút cảm xúc nào.

Lâm Húc giật mình, không biết là mình có làm gì sai hay không? Tiêu Thế Tu nhìn ra sụe lo lắng trên khuôn mặt của ông ta, anh mỉm cười lên tiếng trấn an:

“Lâm tổng đừng lo, không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu.”

Ông ta nuốt nước bọt rồi hỏi:

“Vậy xin hỏi Tiêu tổng là có chuyện gì?”

“Ông biết cô gái này chứ?”

Tiêu Thế Tu lấy một tấm ảnh từ trong ngực ra rồi đặt nó trước mặt ông ta.

Lâm Húc nhận ra ngay người đó là ai, đó chẳng phải là người phụ nữ hôm trước lừa lấy hết tiền của ông ta hay sao?!

Nhớ đến chuyện đó là ông ta lại giận dữ không nhịn được hơi lớn tiếng:

“Tất nhiên là nhận ra rồi! Cô ta chính là người đã lừa lấy năm trăm triệu trong tài khoản của tôi!”

Tiêu Thế Tu nhướn mày, còn có chuyện này sao? Anh lại mở đoạn clip lên cho ông ta xem rồi hỏi:

“Ông nói là buổi tối hôm đó cô ta đã lừa ông?”

“Đúng vậy! Cô ta chuốc say tôi sau đó lấy cắp thẻ tín dụng của tôi rồi rút hết tiền mặt bên trong ra.”

Lâm Húc lầm bầm chửi thề Lưu Hạ, hoàn toàn không giống nói dối. Tiêu Thế Tu lại hỏi tiếp:

“Vậy ông có biết cô ta là ai không?”

Ông ta lắc đầu, trả lời:

“Tôi không biết, cô ta chỉ nói mình tên là Lưu Hạ thôi.”

“Nhưng mà tại sao Tiêu tổng lại hỏi người phụ nữ này?”

Lâm Húc lấy làm lạ, bởi vì Tiêu Thế Tu nổi danh là người không quan tâm tới phụ nữ, trước khi lấy vợ anh còn bị đồn là gay nữa. Anh đưa mắt nhìn ông ta, ánh mắt sắc lẹm như dao khiến Lâm Húc không dám tò mò nữa.

“Chuyện đó ông không cần biết. Nếu cô ta còn xuất hiện thì gọi cho tôi.”

Tiêu Thế Tu ném tấm danh thiếp cho ông ta rồi đi mất. Lúc trở về nhà cũng đã khuya, anh cứ tưởng cô đã ngủ nhưng phòng lại sáng đèn. Chẳng lẽ là cô để đèn đợi anh về nhà?

Đáng tiếc là lại không phải, Lâm Sơ Nguyệt ngủ gục trên bàn làm việc của anh, thì ra là cô thức để học bài. Tiêu Thế Tu khẽ cong môi cười, trong mắt đong đầy dịu dàng, anh vươn tay ra vuốt nhẹ tóc mai cô, Lâm Sơ Nguyệt khẽ “ưm” một tiếng rồi lại ngủ tiếp. Tiêu Thế Tu bế cô lên giường mà cô vẫn không hay biết gì, chắc là ngày hôm nay cô mệt lắm.

Lâm Sơ Nguyệt xoay người ôm gối ngủ ngon lành, Tiêu Thế Tu hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi lấy quần áo đi tắm…

Lâm Sơ Nguyệt không biết là cô đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, lúc mơ màng tỉnh lại thì nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vọng ra còn cô thì nằm

trên giường. Tiêu Thế Tu về rồi sao?

Đúng lúc đó anh quấn khăn tắm bước ra, anh vừa gội đầu xong, nước nhỏ từng giọt qua xương quai xanh quyến rũ, chảy dọc xuống cơ bắp săn chắc rồi thấm qua viền khăn tắm. Lâm Sơ Nguyệt nhìn không chớp mắt, trong người cũng cảm giác nóng dần lên. Tiêu Thế Tu bước lại gần mới phát giác ra cô đã tỉnh, anh lập tức vứt khăn lau đầu sang một bên rồi thả người nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay ôm cả cô lẫn chăn vào trong ngực.

“Tỉnh dậy lúc nào vậy?”

“Em vừa mới tỉnh thôi...” Cô ngượng ngùng đáp.

Tiêu Thể Tu nâng mặt cô lên nhìn kĩ thấy quầng thâm dưới mắt cô thì không khỏi xót xa. Anh vuốt ve má cô rồi nói:

“Hay là để anh mua thêm một cái bệnh viện để cho em thực tập.”

“Không được đâu.” Lâm Sơ Nguyệt phát hoảng, vội vàng xua tay rối rít.

Bệnh viện đâu phải mớ rau mà nói mua là mua, Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy anh đang cưng chiều cô một cách vô điều kiện mất rồi, Tiêu Thể Tu hôn lên đôi môi nhỏ của cô, một lát sau cô thở hổn hển mới chịu buông ra.

“Sao vậy? Chỉ cần là em muốn thì mặt trăng anh cũng sẽ lấy xuống cho em.”

Lâm Sơ Nguyệt cảm động dụi dụi đầu vào ngực anh, cô biết anh yêu cô nhiều thế nào mà nhưng cô muốn tự bản thân mình cố gắng mà không nhờ tới anh. Lâm Sơ Nguyệt khẽ nói:

“Ông xã...cảm ơn anh nhưng mà em muốn trở thành một bác sĩ thực sự, em muốn tự bản thân cố gắng.”

# Tiêu Thể Tu dịu dàng xoa đầu cô, chất giọng trầm trầm cất lên:

Jadanhkaka Sistem - Cổn Cổ

"Xin lỗi em vì đã để em chịu nhiều uỷ khuất.”

Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, cô hiểu anh đang muốn nhắc tới ai, có lẽ trong lòng anh còn khó xử nhiều hơn cả cô vì người đó là bà nội của anh chứ không phải là ai khác. Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt:

“Ông xã, em tin anh mà...em tin anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”

Giữa bọn họ đã có những hiểu lầm không đáng có, nay chỉ với chút khó khăn cũng chẳng thể chia cách được. Ánh mắt Tiêu Thế Tu chuyển sang như có lửa nhìn cô, anh bỗng lật người đè cô xuống dưới thân mình, chiếc khăn tắm vô tình rơi xuống lộ ra nơi đó sớm đã có phản ứng. Lâm Sơ Nguyệt đỏ mặt, trống ngực đập nhanh hơn trống, không đợi cô lên tiếng thì đôi môi anh đã lập xuống môi cô, nụ hôn tràn đến như vũ bão. Lát sau, tiếng rên rỉ nức nở của cô vang lên trong căn phòng:

“Xin...xin hãy tha cho em, ngày mai em còn phải đi học.”

“Không được..” Người đàn ông xấu xa nào đó cắn lấy vành tai đỏ ửng của cô, kề sát mang tai rồi nói:

“Em đốt lửa thì phải có trách nhiệm dập lửa..”

Sau cuộc mây mưa không hồi kết ngày hôm qua thì Lâm Sơ Nguyệt phải ôm cái lưng đau tới trường, Trình Khâm thấy sắc mặt cô không tốt liền đem sữa cùng bánh ngọt tới cho cô, lúc thấy anh thân thiết với cô thì mấy cô nữ sinh đều nhìn bằng ánh mắt đố kỵ, Lâm Sơ Nguyệt nghĩ ngợi một chút đành nói:

“Trình Khâm, ở trong trường anh đừng thân thiết với em như vậy được không?”

“Tại sao?” Nghe cô nói thế, sắc mặt của anh ta khó coi đi thấy rõ.

Lâm Sơ Nguyệt nào dám nói là do anh thân thiết với mình nên mấy nữ sinh ghét cô đâu. Lòng ghen tuông của phụ nữ rất đáng sợ, hôm qua cô còn bị tạt nước bẩn, ai biết sau này là cái gì.

“Trình Khâm, em không thể giải thích rõ ràng được, mong là anh hiểu cho em."

Thế là trong suốt buổi học cô đều ngồi cách xa Trình Khâm, tan học cô cũng tránh mặt anh ta mà cố gắng đi thật nhanh, nhưng hành động đó của cô không khiến các nữ sinh khác hết ghen tỵ mà bọn họ ngược lại càng ghét cô nhiều hơn. Tan học, Trình Khâm đang định đưa cô về thì không thấy Lâm Sơ Nguyệt đâu cả, anh ta đuổi theo một đoạn ra tới cổng cũng không thấy, gọi điện thoại cô cũng không hề bắt máy, chẳng lẽ là cô ghét anh ta tới vậy sao?

Trình Khâm thất thiểu trở về nhà mà không biết ở một nơi khác, Lâm Sơ Nguyệt đang bị bao vây bởi một nhóm nữ sinh.

Điện thoại của cô bị bẻ gẫy rồi vứt ở bồn hoa, Lâm Sơ Nguyệt bị chúng ép dồn vào góc tường, người cầm đầu nhóm nữ sinh đó tên là Cẩm Lệ, cô ta chỉ ngón tay cái vào mặt Lâm Sơ Nguyệt, hất hàm nói:

“Đồ tiện nhân! Mày với cả anh Trình Khâm có quan hệ gì với nhau? Mới ngày đầu đến trường đã quyến rũ anh Trình Khâm của tao, hôm qua bị dội một chậu nước bẩn vào người vẫn chưa chừa sao?”

Lâm Sơ Nguyệt nhìn thẳng vào mắt của cô ta mà không hề sợ hãi:

“Thì ra là cô sao?”

Ánh mắt lạnh lẽo đó vô tình khiến Cẩm Lệ nuốt nước bọt một cái, nhưng rất nhanh cô ta lấy lại được khí thế.

“Chính là tao đây! Sao? Khôn hồn thì mau cút xa ra khỏi anh Trình Khâm đi! Nếu không thì đừng có trách tao!”

Lâm Sơ Nguyệt đáp:

“Nếu tôi không cút thì cô làm được gì?”

“Mày nói gì cơ?” Cẩm Lệ còn tưởng là mình nghe lầm.

Nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn rất kiên quyết, ánh mắt nhìn cô ta không chút sợi

hãi.

“Tôi nói là tôi không cút thì cô định làm gì?”

Cô nói lại một lần nữa, Cẩm Lệ tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két. Cô ta vươn tay ra tóm lấy tóc của Lâm Sơ Nguyệt giật mạnh:

“Con khốn này! Mày dám trả treo với tao thế à? Mày nghĩ mày là ai mà dám quyến rũ Trình Khâm?”

Cẩm Lệ là tiểu thư nhà họ Cẩm, mọi năm Cẩm gia thường đóng rất nhiều tiền để xây dựng cơ sở vật chất cho trường. Bố của cô ta còn là hội trưởng hội phụ huynh nên Cẩm Lệ rất có vị thế, cho nên không ai dại mà dây vào cô ta cả. Trong trường ai cũng biết cô ta thích Trình Khâm, vốn dĩ hai nhà còn định ra hôn ước nhưng anh ta lại không đồng ý, nay Lâm Sở Nguyệt đột nhiên xuất hiện lại còn thân thiết với anh ta như thế làm cho Cẩm Lệ vô cùng ghen ghét và đố kỵ.

Lâm Sơ Nguyệt dùng sức đẩy cô ta ra, Cẩm Lệ bị đẩy ngã bịch xuống đất, mấy nữ sinh thấy cô ta bị ngã bèn xúm vào đỡ dậy.

“Mày dám đẩy tao?!” Cô ta hét lên, hai mắt long sòng sọc.

Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng nói:

“Tôi không hề quyến rũ Trình Khâm, tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì với nhau cả, nếu cô không chịu dừng lại thì tôi không khách khí nữa đâu đấy!”

“A! Mày dám doạ tao à? Mày tưởng tao sợ mày sao? Hạng hồ ly tinh như mày hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học để xem mày còn quyến rũ được ai nữa không?!”

Cẩm Lệ không biết lấy từ đâu ra một con dao rọc giấy, cô ta ra lệnh cho mấy nữ sinh còn lại giữ chặt hai tay và hai chân của cô rồi nói:

“Con ả tiện nhân này...tao phải rạch một đường lên mặt mày thì mày mới chừa thói quyến rũ đàn ông được!”

Cẩm Lệ vừa giơ dao lên thì hai nữ sinh đứng hai bên đang giữ tay của Lâm Sơ Nguyệt ngã lăn xuống đất bất tỉnh, cô ta trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Mày..mày đã làm gì?” Giọng nói của Cẩm Lệ hơi run rẩy.

Lâm Sơ Nguyệt giấu ngân châm vào giữa hai ngón tay, Cẩm Lệ giống như người điên bỗng nhiên lao tới đẩy ngã cô. Hai người vật lộn trên đất, con dao trong tay cô ta văng ra xa, hai mắt cô ta đỏ ngầu, miệng liên tục chửi Lâm Sơ Nguyệt là đồ hồ ly tinh.

Cây ngân châm trong tay cô bị Cẩm Lệ đánh văng ra đất, Lâm Sơ Nguyệt kịch liệt chống trả lại cô ta, vì từ nhỏ đã học võ cho nên Cẩm Lệ khoẻ hơn rất nhiều, cộng thêm đang bị lòng ghen tuông che mù mắt cho nên sức lực dồn lên người Lâm Sơ Nguyệt càng lớn.

“Đồ hồ ly tinh, chết đi!”

Cẩm Lệ đẩy mạnh hai bả vai của Lâm Sơ Nguyệt khiến cô ngã ra phía sau, nơi đặt một hòn non bộ mà nhà trường chuẩn bị xây một hồ cá.

“Bốp!”

Lâm Sơ Nguyệt chỉ thấy cơn đau như xé dội lên, khung cảnh trước mắt cũng choáng váng. Mùi máu tanh lan toả trong không khí, cơ thể cô như bị rút hết sức lực, trong ngực cũng cảm thấy khó thở...

Cẩm Lệ đứng trơ mắt nhìn, giây lát sau cô ta vì quá sợ hãi nên đã chạy mất, để lại một mình Lâm Sơ Nguyệt nằm trơ trọi dưới đất.

Trước lúc ngất xỉu thì trong đầu cô bỗng nhiên có một loạt hình ảnh vỡ vụn hiện ra. Bấy giờ Tiêu Thế Tu vừa cầm ly trà lên định uống một ngụm thì bị trượt tay, tách trà trên tay anh bỗng rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Thiếu gia! Anh có sao không ạ?”

Ngô quản gia vội vàng chạy tới rồi cúi người xuống thu dọn đồng thuỷ tinh vỡ. Tiêu Thể Tu đột nhiên có linh cảm chẳng lành, trong lòng dấy lên một ngọn lửa như thiêu đốt anh, anh lấy điện thoại gọi cho Lâm Sơ Nguyệt nhưng tiếng chuông cứ reo mãi chẳng ngừng mà cô không hề bắt máy.

“Thiếu gia! Anh đi đâu vậy ạ?!” Ngô quản gia thấy anh lao vụt ra cửa, ông ta không ngăn cản được chỉ biết nhìn theo.

Tiêu Thể Tu tới trường học của Lâm Sơ Nguyệt, vì quá vội vã nên anh không kịp trang điểm xấu xí và ngồi xe lăn, hiện tại anh chẳng còn tâm trạng nào nữa mà nhất mực lo lắng cho cô. Mấy nữ sinh trong trường nhìn thấy một chiếc ô tô đắt tiền đỗ xịch trước cửa rồi một người đàn ông cực kì điển trai bước xuống, vẻ mặt anh ngập tràn lo lắng và hối hả, vừa gọi điện thoại cho cô vừa chạy khắp nơi tìm cô.

Tiêu Thế Tu chạy tới mức mồ hôi ướt đẫm lưng áo mà chẳng thấy cô đâu cả. Ruột gan anh như thiêu như đốt, đúng lúc chạy tới nơi gần hòn non bộ thì tiếng chuông điện thoại của Lâm Sơ Nguyệt vang lên.

Tiêu Thế Tụ đưa mắt nhìn, hơi thở trong người như đứt đoạn khi thấy cô đang nằm trên đất, máu chảy thấm đẫm vạt cỏ. Anh lao tới nhanh hơn chớp mắt, hai mắt đỏ ngầu lên, anh ôm chặt cơ thể cô, thanh âm bị thương tột cùng:

“Bảo bối!”

Tiêu Thể Tu không biết mình đã đưa cô tới bệnh viện bằng cách nào nữa, lúc được đưa vào phòng phẫu thuật suýt chút nữa thì anh ẩu đả với cả bác sĩ. Đứng nhìn cánh cửa đóng chặt và ánh đèn đỏ lạnh lẽo, trong lòng anh như có hàng vạn con rắn đang không ngừng cắn xé, Tiêu Thể Tu đấm mạnh tay vào bức tường, hai mắt anh đỏ ngầu, anh thề sẽ tìm ra kẻ nào đã hại cô!

Trong không khí mùi máu của cô vẫn còn thoang thoảng qua, vạt áo của anh dính máu cô, hai tay của anh cũng thế. Tiêu Thế Tu liên tục đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, hai bàn tay siết chặt nổi lên khớp xương trắng bệch.

Tiêu Thể Tu thầm cầu nguyện xin cô đừng xảy ra chuyện gì, nếu không thì anh không thể nào sống nổi mất. Quãng thời gian chờ đợi dường như dài như vô tận, ông trời có lẽ đã nghe thấy lời khẩn cầu của anh, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, vị bác sĩ vừa mới bước ra còn chưa kịp tháo khẩu trang thì anh đã lao tới.

“Cô ấy thế nào rồi?”

“Cô ấy không sao, não chỉ bị chấn động nhẹ thôi, tuy nhiên vẫn cần phải theo dõi thêm.”

Tiêu Thế Tu thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Lâm Sơ Nguyệt được đưa vào trong phòng hồi sức cấp cứu, anh ngồi bên cạnh nắm chặt tay cô, trong mắt là nỗi lo lắng cùng đau đớn khôn tả.

“Bảo bối, em mau tỉnh lại đi...”

Đôi môi anh khô khốc lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô. Đúng lúc đó điện thoại trong túi áo anh rung lên.

“Thiếu gia, đã bắt được người làm cho thiếu phu nhân bị thương rồi ạ.”

“Mau đưa cô ta đến đây.” Giọng nói của Tiêu Thế Tu lạnh như băng.

Chưa đầy nửa tiếng sau thì Cẩm Lệ đã bị thư ký Kim đưa tới trước mặt Tiêu Thể Tu, đối diện với khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại lạnh bằng như ác quỷ của anh, trong lòng cô ta dâng lên nỗi sợ hãi vô hình.

“Anh...anh là ai? Tại sao lại đưa tôi đến đây?” Trong giọng nói của cô ta không che giấu được sự run rẩy.

Tiêu Thế Tu mới chỉ nhìn thôi cũng đã khiến cho cô ta sợ hãi, Cẩm Lệ như mọi khi lôi bố của mình ra làm bia đỡ:

“Anh...anh muốn làm gì tôi? Tôi là tiểu thư nhà họ Cẩm, bố tôi là hội trưởng hội phụ huynh trường, nếu anh dám làm gì tôi thì bố tôi sẽ không tha cho anh đâu.”

“Ha” Tiêu Thế Tu bật ra một tiếng cười lạnh làm cho Cẩm Lệ nổi da gà.

Anh độ nhiên đứng dậy, bóng hình cao lớn áp chế cô ta:

“Rất tốt, dám động tới người phụ nữ của tôi, xem như hôm nay cô tới số rồi.”

“Anh...anh định làm gì?”

Cẩm Lệ lùi lại, hai chân run rẩy chực ngã, Tiêu Thế Tụ đáp:

“Trả lại đúng những gì mà cô làm với cô ấy!”

Tiêu Thế Tu vươn tay giật lấy tóc cô ta định đập đầu cô ta vào tường, đúng lúc đó giọng nói yếu ớt của Lâm Sơ Nguyệt vang lên:

“Thế Tu, đừng.”

“Bảo bối!”

Tiêu Thể Tu buông Cẩm Lệ ra rồi lao tới bên cạnh giường cô, cô ta thoát chết trong gang tấc, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống sàn đất, suýt chút nữa thì cô ta đã bị Tiêu Thế Tu xử lý rồi, nếu như Lâm Sơ Nguyệt không lên. tiếng đúng lúc đó thì...Cô ta muốn chạy thoát khỏi đây nhưng hai chân không đứng lên nổi.

“Anh...anh đừng làm thế” Lâm Sơ Nguyệt nói một cách yếu ớt.

Lửa giận trong lòng Tiêu Thế Tu vẫn còn chưa tan, nhìn gương mặt cô trắng bệch thế này bảo anh làm sao mà tha cho cô ta được.

“Bảo bối, cô ta là người đã hại em thành ra như vậy, anh không thể bỏ qua cho cô ta được!”

Anh vừa dứt lời, Cẩm Lệ đã run lẩy bẩy. Từ nãy đến giờ cô ta cứ thắc mắc không biết người đàn ông này là ai mà nhìn rất quen, bây giờ cô ta mới nhớ ra anh là nhị thiếu gia của Tiêu gia - Tiêu Thể Tu.

Nhưng Tiêu Thế Tu vốn là người khuyết tật cơ mà? Dáng dấp này đâu có phải?

Cẩm Lệ chẳng biết sự thật rốt cuộc là gì, trong khi đó Lâm Sơ Nguyệt kiên quyết nắm chặt tay anh nói:

“Thế Tu, em xin anh...”

Tiêu Thể Tu nghiến răng, trong mắt là sự giằng xé đấu tranh dữ dội, cuối cùng anh lên tiếng:

“Anh có thể không giết chết cô ta nhưng anh không thể bỏ qua cho cô ta.”

Ánh mắt anh liếc qua Cẩm Lệ, giống như là con dao lạnh lẽo sắc bén chực chờ cứa vào cổ của cô ta. Đây là sự nhẫn nhịn lớn nhất của anh rồi.

Lâm Sơ Nguyệt định nói gì thêm nhưng đã bị anh chặn lại:

“Thư ký Kim, đưa cô ta ra ngoài đi, cậu biết phải làm gì rồi đấy.”

Tiêu Thể Tu sợ rằng để cô ta ở đây thêm một giây một phút nào nữa thì anh sẽ không kiềm chế được nữa mất, Cẩm Lệ bị lôi ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người.

Anh thở phào một tiếng rồi hôn lên mu bàn tay cô, khoé mắt bất giác hơi đỏ lên:

“Bảo bối, cảm ơn vì em đã tỉnh lại...”

“Thế Tu..” Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên rơi nước mắt liền làm anh hốt hoảng.

“Em sao vậy? Em bị đau ở đâu sao? Để anh đi gọi bác sĩ.”

Anh toan đứng dậy, Lâm Sơ Nguyệt kéo áo anh, khẽ nói:

“Không phải, mà là...em nhớ ra mọi chuyện rồi, Thế Tu..”

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hợp Đồng

Copyright © 2022 - MTruyện.net