Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt
  3. Chương 89-90
Trước /106 Sau

Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt

Chương 89-90

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 89: Cảm xúc của Tiêu Nhất Minh

Chương 89: Cảm xúc của Tiêu Nhất Minh

“Lão thái thái gọi điện tới, nói chúng ta mau trở về nhà.” Anh cúp máy xong sau đó quay sang nói với cô.

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu như giã tỏi “vậy chúng ta mau trở về thôi” rồi chạy luôn lên xe.

Bộ dáng trốn tránh đó tất nhiên không qua được mắt anh. Tiêu Thế Tu chỉ mỉm cười không vạch trần, anh lên xe ngay sau đó rồi khởi động xe lái đi.

Lâm Sơ Nguyệt ôm hai má đang đỏ bừng của mình, hai người bọn họ hôn nhau tới nỗi quên cả trời đất, lại còn bị lão thái thái nhắc trở về nhà mới ngại chứ!

“Bảo bối.” Tiêu Thế Tu cười trộm, gọi cô.

“Vâng?“ Lâm Sơ Nguyệt quay ra, má phấn liền bị anh nhéo một cái.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, Lâm Sơ Nguyệt đâu thể nói với anh là cô ngại chuyện lúc nãy chứ?

“Không…không ạ.”

Chương 89: Cảm xúc của Tiêu Nhất Minh

Cô lắp ba lắp bắp, đôi môi anh đào vừa nãy bị anh hôn tới nỗi sưng cả lên, Tiêu Thế Tu nhìn một hồi lại sắp sửa không nhịn được nữa rồi.

Anh cố tập trung vào công việc lái xe của mình, bàn tay siết chặt lấy tay cô, bầu không khí ngọt ngào bao trùm bên trong xe. Trở về biệt thự Tiêu gia, quản gia nhìn thấy anh về lập tức chạy ra đón.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân..”

Ông ta có chút bất ngờ vì anh trở về đột ngột mà không thông báo gì cả, Tiêu Thế Tu bảo quản gia chuẩn bị xe lăn cho mình, sau đó lên phòng trang điểm thành một kẻ xấu xí, Lâm Sơ Nguyệt đứng đợi anh khoảng chừng hai mươi phút thì thấy Tiêu Thế Tu đẩy xe lăn ra.

Cho dù anh có trở thành một kẻ xấu xí ngồi trên xe lăn thì khí chất trời ban cũng không hề suy giảm. Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười cùng anh tới chỗ của lão thái thái.

Ở trong phòng khách, trong lúc chờ Tiêu Thế Tu và Lâm Sơ Nguyệt trở về thì lão thái thái ngồi nói chuyện cùng Tiêu Nhất Minh, Tiêu Bảo Bảo ngồi trong lòng bà chơi đồ chơi, lão thái thái cất tiếng hỏi anh ta:

“Nhất Minh, công ty dạo này có ổn không? Cháu có thích ứng được hay không?”

Chương 89: Cảm xúc của Tiêu Nhất Minh

Bàn tay cầm tách trà của anh ta chợt chững lại giữa không trung.

“Cháu cảm thấy rất ổn ạ.” Anh ta đặt tách trà xuống bàn, lãnh đạm trả lời.

“Bà chỉ sợ cháu vừa mới về nước nên chưa quen được với công việc ở công ty, dù sao thì từ trước đến nay mọi việc đều do Thế Tu lo liệu.” Lão thái thái nói.

Ánh mắt của Tiêu Nhất Minh trầm ngâm hẳn, anh ta trả lời:

“Vâng, không phủ nhận rằng Thế Tu rất có năng lực, nhưng cháu cảm thấy công việc ở công ty cũng bình thường, không quá khó khăn đối với cháu.”

Lão thái thái mỉm cười:

“Thế thì tốt rồi.”

Giống như sực nhớ ra điều gì đó, bà xoa đầu Tiêu Bảo Bảo rồi nhìn Tiêu Nhất Minh:

“Nhất Minh, Lưu Hạ mất cũng đã hai năm rồi, cháu không định tìm hiểu người khác ư?”

“Tạm thời bây giờ cháu không có ý định đó ạ.”

Chương 89: Cảm xúc của Tiêu Nhất Minh

“Tạm thời bây giờ cháu không có ý định đó ạ.”

Lão thái thái thở dài, nói:

“Nhất Minh, người chết thì cũng đã chết rồi, cháu cứ sống mãi trong quá khứ như vậy cũng không phải là điều tốt. Bà hiểu nỗi đau của cháu nhưng Bảo Bảo cũng cần có một người mẹ.”

Sau cái chết của Lưu Hạ, Tiêu Nhất Minh còn suýt nữa nghĩ quẩn mà tự vẫn, cảm xúc trong anh ta cũng chết dần, anh ta chẳng còn hứng thú với bất cứ cô gái nào nữa, kết hôn với một cô gái khác ư? Anh ta không hề nghĩ tới.

“Bà nội. Cháu hiểu Bảo Bảo cần có tình thương của một người mẹ, cháu có thể vì Bảo Bảo nhưng bảo cháu yêu một người khác thì cháu không thể. Nếu như hôn nhân mà không có tình yêu thì làm sao duy trì được?”

Đây mới chính là vấn đề, lão thái thái có thể ép anh ta kết hôn nhưng bà không thể ép anh ta yêu một người được.

Lão thái thái im lặng không nói được gì, đúng lúc đó người hầu chạy vào báo rằng Tiêu Thế Tu và Lâm Sơ Nguyệt đã trở về.

“Lão thái thái, nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân đã trở về rồi ạ.”

Chương 89: Cảm xúc của Tiêu Nhất Minh

“Lão thái thái, nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân đã trở về rồi ạ.”

“Vậy sao? Mau ra đón bọn họ vào.”

Bà ôm Tiêu Bảo Bảo cùng đi ra cửa đón anh, trong khi đó sắc mặt của Tiêu Nhất Minh thì chẳng vui vẻ một chút nào.

Lâm Sơ Nguyệt đẩy xe cho anh, hai người họ từ xa đi vào, hình bóng của cô ngày càng rõ nét trong mắt Tiêu Nhất Minh, khi cô xuất hiện trước mặt bọn họ, mọi âm thanh xung quanh anh ta dường như biến mất.

“Lưu Hạ…” Anh ta khẽ lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Lâm Sơ Nguyệt tới si ngốc.

Biểu cảm của anh ta hoàn toàn lọt vào trong mắt Tiêu Thế Tu, anh biết thể nào cũng có ngày này, ngày mà anh và Tiêu Nhất Minh đối mặt với nhau.

“Bảo bối.” Tiêu Thế Tu đột nhiên gọi.

Lâm Sơ Nguyệt cúi đầu xuống thấp gần với anh, anh ghé tai cô nói gì đó, hai gò má cô liền đỏ lên, ngại ngùng lườm anh một cái, tất cả hành động đó lọt vào mắt Tiêu Nhất Minh khiến cho thứ cảm xúc đã chết lâu ngày của anh ta đột nhiên trỗi dậy.

“Hai đứa nói chuyện gì vậy? Mau vào trong nhà đi nào…”

Lão thái thái vừa nói xong thì Tiêu Bảo Bảo đã từ trong lòng bà nhảy xuống, ôm lấy chân của Lâm Sơ Nguyệt mà gọi:

“Mami…”

Chương 90: Chính thức đối đầu

Chương 90: Chính thức đối đầu

Lâm Sơ Nguyệt bối rối, mất tự nhiên, lão thái thái kéo Tiêu Bảo Bảo lại, nói:

“Thằng bé này, gọi linh tinh cái gì vậy hả?”

Lão thái thái lên tiếng:

“Có lẽ là nó nhớ mẹ quá nên mới trở nên như vậy.”

Nhưng Tiêu Bảo Bảo nhất quyết không buông cô ra, cậu bé còn nhõng nhẽo muốn cô bế.

“Không…mami ơi, bế con đi, mami không cần con nữa hay sao?”

Tiêu Bảo Bảo ngước mặt lên nhìn cô, đôi mắt long lanh trong suốt cùng khuôn mặt đáng yêu khiến ai cũng phải mềm lòng. Tuy nhiên trước mặt Tiêu Thế Tu, sao cô có thể ôm nó, Tiêu Bảo Bảo lại còn gọi cô là mami trước mặt anh nữa chứ?

Cô lén liếc qua khuôn mặt anh, biểu cảm trên mặt Tiêu Thế Tu vẫn bình thường, thậm chí còn không có chút tức giận nào.

“Có lẽ là thằng bé lâu ngày không được nhìn thấy mẹ nên mới thế. Bảo bối, em bế cháu lên đi, để con trai của anh hai như vậy e rằng không hay lắm.”

Chương 90: Chính thức đối đầu

Hai chữ “anh hai” được Tiêu Thế Tu nhấn mạnh, Tiêu Nhất Minh lạnh lùng nhìn anh, lên tiếng:

“Khó trách được, bởi vì nhị thiếu phu nhân quá giống Lưu Hạ.”

Anh ta nói xong rồi kéo Tiêu Bảo Bảo lại, bế lên:

“Bảo bảo, đừng nghịch nữa, đó không phải là mami của con.”

Anh ta dùng ánh mắt chấn chỉnh con trai, Tiêu Bảo Bảo mặc dù không cam tâm nhưng không dám cãi lại lời của ba, chỉ có thể giương đôi mắt long lanh hướng về phía Lâm Sơ Nguyệt.

Cuối cùng lão thái thái vẫn là người đứng ra giải vây, xoá đi bầu không khí căng thẳng.

“Thôi được rồi, mọi người cùng nhau vào trong đi nào, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, hôm nay là ngày vui cơ mà.”

Lâm Sơ Nguyệt cùng Tiêu Thế Tu vào bên trong, lúc đi lướt qua Tiêu Nhất Minh cô vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh ta.

Nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ta, anh ta còn kích động vô cùng, lúc đó cô đã rất hoảng hốt, còn nghĩ anh ta là kẻ điên. Không ngờ đằng sau hành động bốc đồng đó lại là một câu chuyện buồn thế, Tiêu Nhất Minh vì mất vợ nên mới cư xử như thế với cô.

Chương 90: Chính thức đối đầu

Nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ta, anh ta còn kích động vô cùng, lúc đó cô đã rất hoảng hốt, còn nghĩ anh ta là kẻ điên. Không ngờ đằng sau hành động bốc đồng đó lại là một câu chuyện buồn thế, Tiêu Nhất Minh vì mất vợ nên mới cư xử như thế với cô.

Tiêu Thế Tu ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng thực chất trong lòng anh đang cảm thấy khó chịu vô cùng. Lúc mọi người cũng ngồi xuống bàn ăn, Tiêu Nhất Minh còn cố tình ngồi xuống bên cạnh cô, biến thành Lâm Sơ Nguyệt ngồi giữa, bên phải là Tiêu Thế Tu, còn bên trái là anh ta.

Cô bối rối không biết nên làm thế nào, lão thái thái cũng không biết nên mở lời thế nào, Lâm Sơ Nguyệt lén nhìn sang Tiêu Thế Tu, lúc này anh không che giấu được nữa mà trên mặt lộ ra sự khó chịu.

Lâm Sơ Nguyệt khổ tâm suy nghĩ, cô có nên đứng dậy chuyển sang chỗ khác ngồi hay không?

Tiêu Nhất Minh dường như rất tự nhiên quay sang hỏi han cô:

“Hình như chúng ta vẫn chưa giới thiệu chính thức với nhau nhỉ? Em dâu?”

“Vâng…” Cô nở nụ cười gượng gạo.

Chương 90: Chính thức đối đầu

“Vâng…” Cô nở nụ cười gượng gạo.

Anh ta đưa tay ra, nói:

“Anh là Tiêu Nhất Minh, anh trai của Thế Tu.”

“Chào anh hai, em là Lâm Sơ Nguyệt.”

Cô bắt tay anh ta, định rút ra ngay lập tức nhưng Tiêu Nhất Minh lại không chịu buông.

Tiêu Thế Tu nhìn bàn tay của hai người đang nắm, hai mắt như sắp bốc hoả, Tiêu Nhất Minh nhếch môi cười rồi cầm tay cô đưa lên môi hôn nhẹ một cái ở mu bàn tay.

Lông mày của anh dựng ngược lên, Tiêu Nhất Minh mỉn cười, nói:

“Hân hạnh được gặp em.”

Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà, cô rụt phắt tay lại, lén lút lau lau đi nơi mà anh ta vừa đặt môi lên. Tiêu Nhất Minh cười giải thích:

“Xin lỗi, anh ở bên Mỹ lâu quá nên lúc chào hỏi không kìm được.”

Chương 90: Chính thức đối đầu

“Vâng…”

Tiêu Thế Tu nghe càng bực thêm, ở bên Mỹ lâu ư? Mới có hai năm mà văn hoá nước ngoài đã ngấm cả vào trong máu rồi sao?

Anh cất tiếng châm biếm:

“Anh hai, nhìn anh như vậy không giống với người còn đau khổ vì cái chết của chị dâu đâu nhỉ? Mấy cô gái mà được anh quan tâm như vậy chắc là nhiều lắm đếm không xuể!”

Dụng ý của Tiêu Thế Tu chính là ngầm cảnh cáo Tiêu Nhất Minh. Nụ cười trên môi anh ta vụt tắt, thay vào đó là sự lạnh lùng đến tột cùng trong mắt. Hai người mắt đấu mắt với nhau, Lâm Sơ Nguyệt bị kẹp ở giữa thì căng thẳng vô cùng, cô ấp úng lên tiếng:

“Chúng…chúng ta cùng ăn thôi nhỉ? Món ăn nhìn ngon quá.”

Lão thái thái cười phụ hoạ theo:

“Đúng rồi! Chúng ta mau ăn thôi, Sơ Nguyệt, cháu ăn nhiều vào.”

“Vâng ạ.”

Chương 90: Chính thức đối đầu

Cô cầm đũa lên định gắp thức ăn thì Tiêu Nhất Minh đã nhanh nhẹn gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát của cô.

“Em dâu, món này ngon lắm, ăn nhiều vào nhé.”

“Cảm ơn anh.”

Lâm Sơ Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười, Tiêu Thế Tu siết chặt đôi đũa trong tay, anh gắp cho cô hai miếng sườn rồi nói:1

“Bảo bối, ăn nhiều vào.”

“Cảm ơn anh…”

Tiêu Nhất Minh không chịu thua, anh ta tiếp tục gắp đồ ăn cho cô, hai người cứ thi nhau gắp như vậy, chẳng mấy chốc bát của Lâm Sơ Nguyệt đã chất đồ ăn cao như một ngọn núi.1

“Thế này là đủ rồi! Em không ăn được nữa đâu!”

Cô đưa tay chặn lại cả hai người, bữa ăn mà như thế này thì Lâm Sơ Nguyệt cô thà không ăn còn hơn!

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mạt Thế, Ngã Trừu Tưởng Thần Cấp Lữ Hành Thanh Oa Đoàn

Copyright © 2022 - MTruyện.net