Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt
  3. Chương 96-100
Trước /106 Sau

Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia - Lâm Sơ Nguyệt

Chương 96-100

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đối lập với khung cảnh ngọt ngào ấy thì ở một nơi khác, Lâm Phỉ Thuý đang ngồi tựa người cạnh bàn rượu, đôi mắt được trang điểm kĩ càng tông màu nâu khói tạo cảm giác già dặn hơn tuổi thật của cô ta, đôi môi màu đỏ rực nhấp từng ngụm rượu màu vàng óng ả, cô ta lắc nhẹ chiếc ly một cái, ánh mắt mơ hồ thả lỏng tâm trí hoà cùng với tiếng nhạc chát chúa sôi động.

Ở bàn đối diện đã có mấy người đàn ông để ý tới cô ta, bọn họ lần lượt đến gần tiếp cận nhưng đều bị cô ta từ chối, cho đến khi có một người đàn ông có đôi mắt rất giống với Mạc Bắc thì lúc này cô ta mới đặt ly rượu xuống bàn, quan sát anh ta từ đâu đến chân.

“Anh tên là gì?”

“Hoắc Từ Khuynh.” Anh ta trả lời, đôi mắt dừng trên ngực của cô ta. . ngôn tình tổng tài

Lâm Phỉ Thuý nhướn mi, nói:

“Ngồi xuống cùng uống một ly đi.”

Người đàn ông đó ngay tức khắc ngồi xuống bên cạnh cô ta, Lâm Phỉ Thuý ngửa cổ uống cạn ly rượu, anh ta ngồi bên cạnh hỏi gì đó nhưng cô ta chỉ trả lời qua loa, cứ thế hết ly này tới ly khác, tâm trí cô ta không còn tỉnh táo được anh ta đỡ lấy rồi đi lên phòng riêng.

Lâm Phỉ Thuý đi theo anh ta, đi được một đoạn thì vô tình va phải một người phụ nữ, cô ta nhẹ giọng nói xin lỗi, ánh mắt chạm phải gương mặt giống Lâm Sơ Nguyệt như đúc, Lâm Phỉ Thuý sững sờ tỉnh táo hẳn.

Cô ta nhìn theo cô gái đó, chỉ thấy cô gái đó thân mật với một lão già đáng tuổi bố mình, Lâm Phỉ Thuý dụi mắt một cái, sau khi xác định đúng là Lâm Sơ Nguyệt đang cặp với đàn ông thì cô ta mới lấy điện thoại ra quay phim lại.

“Con hồ ly tinh này! Để xem lần này mày còn chối được không? Ăn mặc như gái làng chơi vào đây mồi chài đàn ông, vậy mà vẫn mặt dày làm thiếu phu nhân ở Tiêu gia được!”

Lâm Phỉ Thuý zoom lên thật lớn, còn chụp thêm mấy bức ảnh, lão gài kia đã thò tay vào trong váy của cô gái đó sờ mó. Lâm Phỉ Thuý nhìn mà phát nôn, cô ta nhếch môi cười lạnh:

“Lâm Sơ Nguyệt không ngờ chị lại thối nát đến mức này! Để tôi xem lần này chị còn mặt mũi nào mà thách thức tôi nữa không!”

Cô ta quay xong thì rượu cũng tỉnh đi phân nửa, Hoắc Từ Khuynh bỗng nhiên ôm eo cô ta sờ mó, hơi thở đượm mùi rượu kề sát bên tai cô ta thì thầm:

“Chúng ta đi lên phòng nhé..”

“Bỏ đi! Tôi có việc bận rồi!”

Cô ta đẩy Hoắc Tư Khuynh ra một cách không thương tiếc. Sau đó nhanh chóng rời khỏi quán bar.

Ra khỏi đó, Lâm Phỉ Thuý bắt một chiếc taxi trở về nhà, điện thoại trong tay cô ta bỗng chốc reo vang, cô ta cúi đầu xuống nhìn dãy số mà người gọi đến hiện lên, đó là Lý Đan Hà.

Lâm Phỉ Thuý không muốn nghe thế là bèn tắt đi, nhưng bà ta liên tục gọi lại, Lý Đan Hà gọi cho cô ta không được bèn gửi tin nhắn tới.

“Con đang ở đâu? Mau về nhà ngay! Ba của con đang rất giận dữ!”

Giận dữ?

Bây giờ mới có mười giờ tối, chưa tới giờ giới nghiêm mà Lâm Chấn Xuyên đặt ra cơ mà? Ông ta giận dữ cái gì?

Cô ta phát ngấy khi phải chịu cảnh quản thúc của Lâm Chấn Xuyên rồi, nhưng cô ta vẫn chưa đủ can đảm để làm trái lời ông ta. Lâm Phỉ Thuý lầm bầm chửi thề rồi giục bác tài đi nhanh hơn.

“Bác tài, đi nhanh lên giúp tôi.”

Ông ta nhấn ga đi nhanh hơn, khoảng chừng mười lăm phút sau đã về đến Lâm gia, Lâm Phỉ Thuý trả tiền rồi xuống xe, cô ta vừa bước vào trong nhà thì đã phải hứng chịu một cú tát nảy lửa của Lâm Chấn Xuyên.

“Con mất dạy này!”

Lý Đan Hà cũng kinh ngạc vô cùng, bà ta lao tới giữ ông ta lại:

“Lão gia, có gì thì bình tĩnh nói chuyện, đừng động tay động chân thế!”

Lâm Chấn Xuyên tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, lông mày dựng ngược cả lên. Ông ta chỉ thẳng vào mặt Lâm Phỉ Thuý mà mắng:

“Con mất dạy này mày dám bôi tro trát trấu vào mặt tao như thế này à?! Bình tĩnh cái gì? Mày xem chuyện tốt mà mày làm đi!”

Ông ta ném vào mặt cô ta mấy tấm ảnh mà cô ta ở trong quán bar, đong đưa nhảy nhót cùng với Mạc Bắc, đây đều là của thời gian trước đây, nhưng tại sao…là ai đã chụp mấy tấm ảnh này rồi gửi cho Lâm Chấn Xuyên?

Khuôn mặt Lâm Phỉ Thuý tái nhợt, cô ta run rẩy không thốt nên lời:

“Ba…chuyện không giống như ba nghĩ đâu, xin ba hãy nghe con giải thích…”

“Chứng cứ rành rành ra rồi mà mày còn muốn giải thích cái gì?! Mày ăn nằm với nó rồi đúng không?! Hay là còn bao nhiêu người đàn ông nữa?!”

Lâm Chân Xuyên nhìn bộ váy hở hang mà cô ta mặc trên người cùng với khuôn mặt trang điểm đậm kia, lửa giận trong người ông ta càng sôi sục thêm, ông ta giơ tay tát thêm cho Lâm Phỉ Thuý một cái nảy lửa.

“Đồ con gái lăng loàn mất nết! Uổng công tao nuôi mày ăn học! Nếu tin đồn này mà bị loan ra thì mày cứ chuẩn bị tinh thần bị đuổi khỏi Lâm gia đi là vừa!”

Lâm Phỉ Thuý ôm nửa bên mặt của mình, nơi đó truyền tới cảm giác đau đớn, nóng rực. Làn da in hằn dấu vết năm ngón tay mà Lâm Chấn Xuyên để lại.

“Ba…ba đánh con sao?”

Như không tin vào sự thật này, cô ta ngắc ngứ hỏi. Từ khi vào ngôi nhà này Lâm Phỉ Thuý chưa từng bị ông ta đánh, cô ta mặc nhiên coi mình là tiểu thư được cưng chiều. Nhưng nào ngờ trong mắt Lâm Chấn Xuyên thì cô ta cũng chỉ là con cờ để lợi dụng giống như Lâm Sơ Nguyệt mà thôi.

“Phải! Tao đánh mày đấy! Mày không xứng đáng là con gái nhà họ Lâm!” Lâm Chấn Xuyên lớn tiếng quát.

Lâm Phỉ Thuý đờ người, giây lát sau nhếch môi cười nhạt:

“Không xứng đáng? Vậy trong mắt ba thế nào mới là xứng đáng? Một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời ba làm một quân cờ để ba lợi dụng cho việc kinh doanh của mình?”

“Mày…mày nói gì?” Lâm Chấn Xuyên chỉ ngón tay cái vào mặt cô ta, ngón tay run lên vì giận dữ.

“Phỉ Thuý! Con nói gì vậy?!”

Lý Đan Hà xen vào, bà ta là mẹ của cô ta nhưng năm lần bảy lượt đứng về phía Lâm Chấn Xuyên. Lâm Phỉ Thuý bật cười một tràng còn khó coi hơn cả khóc:

“Sao? Con nói đúng mà? Trong mắt ba chỉ có tiền và lợi ích thôi! Vốn dĩ chẳng có đứa con gái nào cả!”

“Phỉ Thuý!”

“Mẹ cũng thế!” Lâm Phỉ Thuý hét lên một tiếng ngắt lời bà ta “Mẹ cũng chỉ biết đến tiền mà thôi!”

Lâm Chấn Xuyên không nhịn thêm được nữa, ông ta toan vung tay định tát cho cô ta thêm một cái nữa thì cơn đau tim bỗng chốc tái phát, ông ta ôm ngực mình, loạng choạng chực ngã.

“Lão gia!” Lý Đan Hà vội vã lao tới đỡ lấy ông ta, vẻ mặt hốt hoảng thấy rõ.

“Phỉ Thuý, mau gọi cấp cứu đi!”

Bà ta hướng đến cô ta như cầu cứu, Lâm Phỉ Thuý nghiến răng nhìn Lâm Chấn Xuyên, mặc dù ông ta chỉ muốn lợi dụng cô ta nhưng cô ta cũng không nhẫn tẫm nhìn ông ta chết.

Lâm Phỉ Thuý rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu, khoảng chừng mười phút sau thì tiếng còi báo động đến gần, Lý Đan Hà đỡ ông ta lên xe, Lâm Phỉ Thuý cũng định giúp bà ta một tay nhưng Lâm Chấn Xuyên lạnh lùng hất tay cô ta ra, trong mắt vẫn còn nỗi giận chưa tan.

Bấy giờ, nhân viên y tế thúc giục:

“Bệnh nhân đâu? Mau lên xe đi!”

Đưa Lâm Chấn Xuyên lên xe xong, cánh cửa liền đóng sầm lại, chiếc xe cấp cứu rú còi ầm ĩ rời đi, tiếng còi xa dần rồi không gian trở về yên ắng, trước cửa chỉ còn lại một mình Lâm Phỉ Thuý đứng đó, bóng dáng cô độc hiu quạnh.

Chuyện ban nãy ầm ĩ xảy ra tất nhiên đã bị người hầu nghe thấy hết toàn bộ, nhưng bọn họ chỉ dám bàn tán kín đáo. Lâm Phỉ Thuý trở về phòng mình, ngồi phịch xuống giường, ánh mắt liếc về phía tấm gương trước bàn trang điểm, nửa bên má hiện lên đỏ rực, sưng tấy và đau rát…

Cô ta bỗng mở cửa, lớn tiếng gọi.

“Người đâu?!”

Một người hầu lập tức chạy đến:

“Tiểu thư có việc gì ạ?”

“Chát!” Lâm Phỉ Thuý đột ngột giơ tay tát cho cô ta một cái thật mạnh vào má bên phải.

“Không có mắt à?! Còn không biết đi lấy đá chườm lạnh đến đây?!” Cô ta lớn tiếng quát.

Cô gái kia bị đánh, vừa sợ vừa đau. Khóc cũng không dám khóc mà ôm má rơm rớm nước mắt chạy đi.

Chưa đầy năm phút sau thì cô gái kia đã mang đá chườm tới đưa cho Lâm Phỉ Thuý bằng cả hai tay, đầu cúi gằm xuống. Cô ta đón lấy rồi hừ lạnh một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Lâm Phỉ Thuý ngồi xuống trước bàn trang điểm, chậm rãi đưa đá lên áp vào má mình, rùng mình run rẩy vì đau rát, nhưng đá lạnh dần dần giúp cho vết thương đỡ nóng rát hơn. Cô ta âm thầm nghiến chặt. răng, ánh mắt như hai ngọn lửa rừng rực căm hận, vì cái tát này mà khuôn mặt của cô ta không còn xinh đẹp nữa, nếu không còn xinh đẹp thì Mạc Bắc sẽ không yêu cô ta nữa…nhưng bây giờ anh ta cũng phản bội cô ta rồi, đến cả Lâm Chấn Xuyên cũng lợi dụng cô ta, Lý Đan Hà cũng thế… Lâm Phỉ Thuý bừng bừng giận dữ một tay xua ngang đống mĩ phẩm trên bàn xuống đất tạo thành một tiếng động lớn, chúng vỡ tan rơi tung toé thành từng mảnh nhỏ.

“Khốn nạn! Đáng ra tao không phải chịu những thứ này! Tất cả mọi chuyện sẽ ổn nếu như…nếu như Lâm Sơ Nguyệt không trở về!”

Chì vì con nhỏ đó trở về mà Mạc Bắc phản bội cô ta, cũng chỉ vì con nhỏ đó mà Lâm Chấn Xuyên mới ra tay đánh cô ta.

Lâm Phỉ Thuý đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của Lâm Sơ Nguyệt, cô ta căm hận Lâm Sơ Nguyệt vô cùng, chợt nhớ ra đoạn video mà cô ta quay được lúc nãy, cô ta như người chết đuối vớ được cọc liền mở nó lên xem rồi bật cười khành khạch.

“Lâm Sơ Nguyệt ơi là Lâm Sơ Nguyệt, chuẩn bị có trò vui để xem rồi…”

Ở biệt thự Tiêu gia, Tiêu Thế Tu bỗng nhiên mở mắt choảng tỉnh, nửa cánh tay bên phải truyền tới cơn nhức mỏi, trong khi đó thì Lâm Sơ Nguyệt vẫn rúc vào lòng anh ngủ ngon lành, cô lấy cánh tay anh làm gối đầu, thế nên mới sinh ra căn nguyên vì sao mà anh tỉnh giấc.

Tuy có hơi mỏi nhưng anh không muốn rút tay ra, ánh mắt anh nhìn cô đầy ôn nhu và dịu dàng, bấy giờ chiếc điện thoại anh đặt trên tủ đầu giường chợt bừng sáng, Tiêu Thế Tu vươn tay ra lấy nó, thì ra có tin nhắn gửi đến là của thư ký Kim.

“Báo cáo thiếu gia, đã gửi ảnh tới cho Lâm Chấn Xuyên rồi ạ. Ông ta rất giận dữ tát Lâm Phỉ Thuý hai cái, sau đó vì quá tức giận mà lên cơn đau tim được đưa đi cấp cứu rồi ạ.”

Tiêu Thế Tu nhướn mày, Lâm Chấn Xuyên tức giận tới nỗi lên cơn đau tim à? Hoá ra trong mắt ông ta thì Lâm Phỉ Thuý cũng là con cờ thôi nhỉ? Khoé môi anh dần cong lên cười,

“Ưm…” Bấy giờ Lâm Sơ Nguyệt bất giác trở mình, rúc vào trong lòng anh sâu hơn.

Tiêu Thế Tu liền đặt điện thoại trở về trên ngăn tủ, xoay người ôm lấy cô, khoé môi cong lên cười vui vẻ, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Anh thầm nghĩ trong lòng:

“Dám động tới vợ của Tiêu Thế Tu này, mọi thứ bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi.”

Sáng hôm sau, trong lúc Lâm Sơ Nguyệt và Tiêu Thế Tu vẫn còn ôm nhau ngủ ngon thì bên ngoài, một chiếc ô tô đen bóng hiệu Land Rover chậm rãi tiến vào, Ngô quản gia nhận ra đó là xe của Tiêu Nhất Minh liền vội vàng chạy ra đón.

Anh ta bước xuống xe, Ngô quản gia chạy tới, bối rối hỏi:

“Thiếu gia, thiếu gia đến đây sớm thế là có chuyện gì ạ?”

“Chào Ngô quản gia, xin lỗi vì đã làm phiền lúc sáng sớm thế này, nhưng Bảo Bảo đột nhiên bị đau bụng, còn toát mồ hôi lạnh, thằng bé liên tục đòi gặp Sơ Nguyệt. Mong ông hãy vào báo cho cô ấy biết để giúp Bảo Bảo với, nếu thằng bé mà xảy ra chuyện gì thì tôi không sống nổi mất.”

“Vâng, mời thiếu gia vào trong nhà, xin thiếu gia chờ cho một chút ạ…” Ngô quản gia lật đật chạy vào, đứng trước cửa phòng của Tiêu Thế Tu, ông ta run rẩy gõ cửa.

“Nhị…nhị thiếu gia…”

Tiêu Thế Tu nghe thấy tiếng động liền mở mắt:

“Có chuyện gì thế?”

Anh khoác áo choàng tắm rồi đi ra mở cửa, Ngô quản gia toát mồ hôi hột, suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi của mình.

“Chuyện là…thiếu gia cùng với Bảo Bảo đang ở dưới phòng khách ạ…”

“Cái gì?” Anh ngắt lời ông ta, vẻ mặt khó chịu đi thấy rõ.

Ngô quản gia giật bắn mình:

“Là…là thiếu gia nói rằng Bảo Bảo đột nhiên bị đau bụng nên mới tới nhờ thiếu phu nhân xem hộ ạ…”

Đau bụng? Tới nhờ xem hộ?

Tiêu Thế Tu cười khẩy, mới sáng sớm đã đến quấy nhiễu còn lấy Bảo Bảo ra làm bia đỡ. Anh tất nhiên khó chịu vô cùng, cắt lời Ngô quản gia:

“Ngô quản gia, ông xuống đó nói rằng nhị thiếu phu nhân đang mệt, không thể xem bệnh cho Bảo Bảo được, nói với anh ta hãy đưa thằng bé tới bệnh viện đi.”

“Dạ? Chuyện đó…” Ông ta có vẻ khó xử, Tiêu Thế Tu mặc kệ đóng sầm cửa lại.

Ngô quản gia lững thững xuống dưới lầu, vừa nhìn thấy ông ta thì Tiêu Nhất Minh đã hỏi:

“Ngô quản gia, thế nào rồi?”

Ông ta khó xử đem toàn bộ lời nói lúc nãy của Tiêu Thế Tu truyền đạt lại, Tiêu Nhất Minh âm thầm siết chặt tay thành nắm đấm, anh ta bế Bảo Bảo đi thẳng lên trên lầu.

“Thiếu gia….thiếu gia định làm gì vậy? Không được đâu!”

Ngô quản gia chạy theo nhưng không kịp ngăn cản, Tiêu Nhất Minh đứng trước cửa phòng mà đập cửa rầm rầm, ông ta sợ đến nỗi hồn vía bay lên mây, muốn cản cũng chẳng cản nổi.

Lâm Sơ Nguyệt bị tiếng động ồn ào đó đánh thức, cô dụi mắt ngồi dậy xem có chuyện gì xảy ra thì tức khắc bị Tiêu Thế Tu ôm ngược trở lại vào trong ngực.

“Thế Tu, có chuyện gì vậy?”

“Ngoan nào, em đừng bận tâm.” Anh xoa đầu cô, cánh tay càng siết chặt hơn.

Lâm Sơ Nguyệt linh cảm có chuyện gì đó không ổn, Tiêu Nhất Minh đứng bên ngoài thấy không có động tĩnh gì thì bắt đầu lớn tiếng gọi:

“Sơ Nguyệt! Sơ Nguyệt!”

“Hình như là tiếng của anh Nhất Minh đó, Thế Tu….” Cô lay lay cánh tay anh.

Tiêu Thế Tu thầm chửi thề, cái tên Tiêu Nhất Minh kia cứ như âm hồn bất tán không tan, thật là khiến anh tức chết! Lâm Sơ Nguyệt quyết định nhổm người dậy đi ra cửa xem thì một lần nữa bị anh ngăn cản:

“Bảo bối, mặc kệ anh ta đi, anh ta bị điên đấy.”

“Sơ Nguyệt! Em hãy mở cửa đi! Xin em hãy giúp Bảo Bảo với, thằng bé không ổn rồi!”

Tiếng của anh ta vọng vào bên trong phòng, Lâm Sơ Nguyệt nghe thấy có liên quan đến Bảo Bảo, cô lo lắng đẩy Tiêu Thế Tu sang một bên.

“Thế Tu, em phải ra xem Bảo Bảo thế nào…”

“Bảo bối, anh ta nói dối đấy, em đừng ra.” Anh ngăn cản cô nhưng Lâm Sơ Nguyệt rất kiên quyết:

“Thế Tu, không ai lấy một mạng người ra để đùa giỡn cả, hơn nữa Bảo Bảo còn là một đứa trẻ, nhỡ đâu nó có mệnh hệ gì thì thế nào?”

Lâm Sơ Nguyệt nói rồi mặc áo vào, chạy ra mở cửa. Tiêu Nhất Minh thấy cô thì vui vẻ hẳn, anh ta nói:

“Sơ Nguyệt, nhờ em xem hộ Bảo Bảo với, thằng bé bị đau bụng, cả buổi tối hôm qua lẫn sáng hôm nay đều không ăn được gì, người thì lạnh toát.”

“Sao anh không đưa Bảo Bảo tới bệnh viện?” Cô sờ lên bụng Bảo Bảo kiểm tra, phát hiện bụng của cậu bé bị trương lên.

“Mami ơi…” Tiêu Bảo Bảo vươn tay đòi cô bế, đầu nhỏ dụi dụi vào ngực cô.

“Không được rồi, phải đưa thằng bé tới bệnh viện ngay!” Lâm Sơ Nguyệt bế Bảo Bảo xuống lầu, Tiêu Nhất Minh vội vã đi theo.

“Đi xe của anh này.” Tiêu Nhất Minh bảo cô lên xe rồi khởi động, chiếc xe nhanh chóng rời đi, Tiêu Thế Tu đứng từ trên phòng nhìn xuống, trên trán nổi đầy gân xanh.

“Thiếu gia. Có đuổi theo không ạ?”

Ngô quản gia vẫn đứng bên ngoài cửa phòng anh, ông ta lắp ba lắp bắp hỏi.

“Tất nhiên là phải đuổi theo!”

Ở trên xe, Tiêu Nhất Minh vừa lái xe, vừa giải thích:

“Anh xin lỗi vì mới sáng sớm đã tới làm phiền em, nhưng tình trạng của Bảo Bảo khiến anh rất lo lắng, thằng bé còn không chịu tới bệnh viện mà chỉ muốn gặp em mà thôi…”

“Không có gì đâu anh.”

Lâm Sơ Nguyệt xoa đầu Bảo Bảo, vẻ mặt lo lắng cho thằng bé của cô khiến cho Tiêu Nhất Minh rất xúc động. Anh ta lại nói:

“Sơ Nguyệt, nếu như em là mẹ của Bảo Bảo thì tốt biết mấy.”

Câu nói đó làm cô đờ người, anh ta cũng nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng xin lỗi:

“Anh xin lỗi, đáng ra anh không nên nói như thế.”

“Không sao, em hiểu mà.”

Lâm Sơ Nguyệt cười trừ cho qua chuyện, vừa nãy cô đi vội nên xỏ đôi dép đi trong nhà ra ngoài, Tiêu Nhất Minh thi thoảng liếc sang nhìn cô, anh ta nhìn thấy trên cổ cô có dấu hôn của Tiêu Thế Tu, nụ cười trên môi bỗng dưng tắt lịm.

Bảo Bảo bỗng ôm cô chặt hơn, cơ thể nhỏ nhắn nóng rực cả lên, Lâm Sơ Nguyệt càng lo lắng, thúc giục Tiêu Nhất Minh lái xe nhanh lên.

Anh ta đạp chân ga, xe ô tô phóng như bay tới bệnh viện, vừa đến nơi thì Bảo Bảo đã được đưa tới phòng cấp cứu, Tiêu Nhất Minh lo lắng đứng ngồi không yên, anh ta cứ đi qua đi lại trên hành lang.

“Bảo bảo nhất định không sao đâu, anh đừng lo.”

Tiêu Nhất Minh thở dài buồn bã cùng bất lực:

“Nếu như thằng bé xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không sống nổi mất.”

Anh ta ngồi phịch xuống ghế, gục đầu xuống giữa hai bàn tay, Lâm Sơ Nguyệt cũng chẳng biết phải an ủi anh ta như thế nào nữa, nếu như anh ta biết chuyện Lưu Hạ vẫn còn sống thì sẽ thế nào nhỉ? Cô có nên nói cho anh ta biết hay không?

Tiêu Nhất Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô bằng đôi mắt hoe đỏ:

“Sơ Nguyệt, tôi có thể ôm em được không?”

“Sao cơ…?” Cô ngây người, chưa kịp trả lời thì anh ta đã kéo cô vào lòng.

“Anh…anh làm vậy không được đâu! Mau thả tôi ra đi!”

Lâm Sơ Nguyệt phản kháng, cố gắng giãy dụa ra khỏi vòng tay của anh, Tiêu Nhất Minh ngược lại ôm càng chặt, tựa như cô là chiếc phao cứu sinh suy nhất của anh ta vậy.

“Sơ Nguyệt…xin em đấy…chỉ một lúc thôi!”

Anh ta mềm giọng năn nỉ, Lâm Sơ Nguyệt nhớ đến Tiêu Thế Tu, cô nhất quyết đẩy anh ta một cái thật mạnh.

“Xin anh đừng làm thế! Tôi đã có chồng rồi và Thế Tu không thích điều này, nếu lần sau anh còn như thế nữa thì tôi sẽ không bao giờ gặp mặt anh nữa, cho dù lí do có là Bảo Bảo đi chăng nữa…”

Lâm Sơ Nguyệt kiên định giữ khoảng cách với anh ta, vẻ mặt bối rối xen lẫn không vui hiện lên trên mặt anh ta, đúng lúc đó Tiêu Thế Tu đẩy xe lăn tới.

“Bảo bối.” Anh gọi, khoé môi nở nụ cười, Lâm Sơ Nguyêt quay đầu ngạc nhiên, sau đó chạy tới bên cạnh anh.

“Thế Tu, sao anh lại đến đây?”

Tiêu Thế Tu chợt kéo tay cô, cô ngã ngồi lên đùi anh theo quán tính, anh vòng tay ôm siết eo cô như thể hiện chủ quyền, đồng thời nhìn Tiêu Nhất Minh, cất tiếng:

“Vì anh lo cho em mà, bảo bối.”

Tiêu Nhất Minh nghiến răng, ngoài mặt giả vờ nở nụ cười:

“Thế Tu, anh xin lỗi vì sáng sớm đã tới nhà em làm phiền, nhưng mà Bảo Bảo thằng bé thật sự nguy kịch rồi.”

“Nếu Bảo Bảo bị nguy kịch thì anh phải đưa nó tới bệnh viện chứ sao lại tới nhà tôi? Hay anh chỉ đang viện cớ mà thôi?”

“Em nghĩ anh lôi sức khoẻ của Bảo Bảo ra làm trò đùa ư?”

Anh ta khó chịu ra mặt, bàn tay bên dưới siết chặt lại thành quyền, hành động đó tất nhiên không qua khỏi ánh mắt của Tiêu Thế Tu, anh mỉm cười, đột nhiên giơ tay vuốt một lọn tóc của Lâm Sơ Nguyệt ra sau tai.

“Ai mà biết được?”

“Mày!”

“Anh…không phải Thế Tu cố tình nói thế đâu, mong anh bỏ qua.”

Lâm Sơ Nguyệt bỗng xen vào, vì nể mặt cô ở đó nên Tiêu Nhất Minh mới kiềm chế lại, Tiêu Thế Tu cũng không muốn nán lại đây lâu, anh không nói năng gì thêm mà gạt cần điều khiển của xe lăn, quay đầu rời khỏi đó.

Tiêu Nhất Minh tiến lên vài bước như muốn níu kéo Lâm Sơ Nguyệt ở lại nhưng anh ta lại chẳng có tư cách gì, đành phải cắn răng nhìn anh đem cô rời đi. Ra khỏi bệnh viện, Lâm Sơ Nguyệt khẽ quan sát sắc mặt anh rồi lên tiếng:

“Thế Tu, em xin lỗi…”

Anh không nhìn cô, một lúc sau mới đáp lại:

“Về chuyện gì?”

Thanh âm đó mười phần chắc đến chín phần là đang dỗi cô về chuyện lúc nãy rồi. Lâm Sơ Nguyệt cũng biết mình sai, cô chủ động ôm cổ anh nhận lỗi;

“Em xin lỗi vì đã bỏ đi, em không thể bỏ mặc Bảo Bảo…”

“Em có biết anh ta sẽ lợi dụng Bảo Bảo để tiếp cận em không? Bảo bối, anh thật chẳng biết giận em thế nào nữa, em quá thiện lương và thương người, hứa với anh đừng đến gần anh ta nữa.”

Tiêu Thế Tu xoa đầu cô, anh muốn giận cũng chẳng giận nổi, bởi vì anh quá yêu cô, lúc nãy khi nhìn thấy cô đi cùng với Tiêu Nhất Minh thì căn bệnh của anh bất ngờ tái phát, Ngô quản gia đã rất sợ hãi khi nhìn thấy anh như vậy, ông ta cũng không dám lại gần. Nhưng lần này đã khác những lần trước là Tiêu Thế Tu áp chế được cơn cuồng bạo bên trong mình.

Đến anh còn cảm thấy bất ngờ nữa, chỉ cần nghĩ đến gương mặt và giọng nói dịu dàng của Lâm Sơ Nguyệt thì cơn giận dữ dần dần biến mất, anh phát hiện ra mình không thể buông tay cô được.

Con tim cô bất giác đập nhanh dần, Lâm Sơ Nguyệt cứ tưởng là anh sẽ nổi giận với cô chứ? Nhưng anh không hề làm thế, Tiêu Thế Tu rất dịu dàng mà nhìn cô, mỗi một sự thay đổi trên khuôn mặt cô anh đều không muốn bỏ lỡ.

“Thế Tu, em hứa với anh sẽ không để anh ta lại gần mình nữa, cũng sẽ không gặp anh ta nữa.”

Cô chỉ muốn tập trung vào người đàn ông trước mặt này mà thôi, sẽ không làm anh phải suy nghĩ hay buồn bã và tức giận. Bởi vì cô cũng yêu anh rất nhiều.

Tiêu Thế Tu nở nụ cười, giữa thanh thiên bạch nhật đang định trao cho cô một nụ hôn nồng nàn thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên cắt ngang bầu không khí của hai người.

Lâm Sơ Nguyệt ngượng tới chín cả mặt mũi, vội vàng đẩy phắt anh ra, anh khó chịu mở điện thoại lên xem là ai gọi đến, hoá ra lại là tên thư ký Kim không biết trời cao đất dày.

“Thiếu…thiếu gia, có chuyện lớn rồi ạ.” Đầu dây bên kia giọng nói của anh ta dường như đang run rẩy.

“Chuyện gì?“ Anh lơ đãng hỏi, có chuyện gì mà tên thư ký chết tiệt này lại sợ đến thế chứ?

“Dạ…dạ là trên mạng đang lan truyền một đoạn clip của…của…”

Anh ta nói đến đây lưỡi như bị ai đó rút mất, lắp bắp mãi chả thành câu hoàn chỉnh. Tiêu Thế Tu mất kiên nhẫn, lạnh giọng ra lệnh;

“Có chuyện gì thì nói mau!”

“Dạ đoạn clip lam truyền đó là của thiếu phu nhân ạ!”

“Cái gì? Clip gì?” . Truyện Việt Nam

“Để tôi gửi cho thiếu gia xem ạ.”

Mấy giây sau một đoạn clip được gửi đến, nó vừa mới hiện lên thì anh đã vội lập úp mặt chiếc điện thoại xuống đùi, Lâm Sơ Nguyệt ngồi bên cạnh không biết có chuyện gì xảy ra, cô tò mò hỏi:

“Có chuyện gì hả anh?”

“Không có gì đâu.” Anh tỏ ra bình ổn trả lời cô, còn thực chất trong lòng đang dậy sóng.

Tiêu Thế Tu lập tức nhắn tin lại, ra lệnh cho thư ký Kim bằng mọi giá phải gỡ đoạn clip kia xuống nhưng ngoài clip ra thì hình ảnh của cô còn bị phát tán khắp công ty, bây giờ có gỡ thì cũng quá muộn rồi.

Khốn kiếp thật!

Anh suýt nữa thì buột miệng chửi, là tên khốn nào đã hãm hại vợ anh chứ? Nhưng mà đoạn clip này, cô gái bên trong quán bar đó nhìn rất giống Lâm Sơ Nguyệt, Tiêu Thế Tu nhìn kỹ mới thấy ở trên ngực của cô ta có một nốt ruồi son. Còn ở trên ngực của Lâm Sơ Nguyệt thì hoàn toàn không có.

Nhìn thấy nốt ruồi đó thì Tiêu Thế Tu lập tức đoán ra người đó là ai, không ngờ anh không cần tốn chút công sức nào để tìm mà cô ta đã tự động xuất hiện rồi.

“Thư ký Kim, cứ gỡ hết xuống rồi phong toả tin tức, nói rằng đây là tin giả mạo, nếu như có bất kỳ ai bàn tán thì đuổi việc ngay lập tức.” Anh nhắn lại với anh ta.

Thư ký Kim y lệnh làm theo, anh ta thầm nghĩ phen này Lâm Sơ Nguyệt tiêu rồi, nào ngờ người trong clip lại không phải là cô mà lại là Lưu Hạ.

Cùng lúc đó ở bệnh viện, Tiêu Nhất Minh vẫn đang túc trực ở bên ngoài phòng bệnh, anh ta đột nhiên nhìn thấy một bóng người lướt qua giống hệt với Lưu Hạ, anh ta sững sờ mở to mắt, đang định đuổi theo thì cánh cửa phòng cấp cứu chợt mở ra.

Vị bác sĩ già bước ra ngoài, tháo bỏ khẩu trang rồi cất tiếng:

“Ai là người nhà của bệnh nhân Tiêu Bảo Bảo?”

“Là tôi.” Tiêu Nhất Minh bước tới, bác sĩ nhăn mày quan sát anh rồi nói:

“Cậu bé bị viêm ruột thừa cấp, nếu không kịp thời đưa đến bệnh viện thì nguy kịch rồi.”

Nhìn anh ta cũng không phải là người nghèo mà sao không chịu quan tâm tới con cái như thế, ông ta thầm bĩu môi rồi nói tiếp:

“May mà cấp cứu kịp thời nên ổn rồi, không sao đâu.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Tiêu Nhất Minh thở dài nhẹ nhõm, vị bác sĩ đó dặn dò thêm sau hậu phẫu thì phải kiêng khem những gì, sau đó liền rời đi.

Anh ta nhớ tới người con gái lúc nãy, đuổi theo nhưng cô ta đã biến mất, Tiêu Nhất Minh ngờ vực lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi?”

Khoảng chừng hai tiếng sau, Tiêu Bảo Bảo được đưa khỏi phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường, do tác dụng của thuốc mê nên cậu bé vẫn còn chưa tỉnh lại, tuy nhiên vẫn mơ hồ gọi mami.

Tiêu Nhất Minh nhìn con trai mà lòng đau như cắt, đối với một đứa trẻ thì người mẹ quan trọng đến như thế nào chứ? Vậy mà cậu lớn lên không có tình cảm của mẹ, anh ta đau đớn nuốt nước mắt vào trong, đáng lẽ anh ta có một gia đình hạnh phúc nhưng chính Tiêu Thế Tu đã phá hỏng nó, cuối cùng người xứng đáng bị trừng phạt nhất là Tiêu Thế Tu thì lại được hưởng hạnh phúc với Lâm Sơ Nguyệt.

Anh ta không cam tâm nhường Lâm Sơ Nguyệt lại cho Tiêu Thế Tu, anh ta phải giành lấy cô bằng mọi giá, bởi vì Tiêu Thế Tu không xứng đáng có được cô ấy!

“Tiêu Thế Tu, đáng lẽ trong vụ tai nạn hai năm trước người phải chết là mày chứ không phải là Lưu Hạ!”

Quảng cáo
Trước /106 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Đạo Vô Thiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net