Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngũ công chúa không biết Trình Tuyết Nhàn là người nhan khống, chỉ nhìn vào gương mặt mà đánh giá mọi chuyện đều tốt đẹp, nàng ấy thích Trình Tuyết Nhàn từ tận đáy lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng từ tận đáy lòng cảm thấy Hạ Cẩn không xứng với nàng.
Nàng ấy không khỏi hầm hừ suy nghĩ, nếu nàng và Hạ Cẩn thành thân muộn một chút thì tốt biết mấy, như vậy, nói không chừng nàng có thể gả cho một trong số các vị hoàng huynh của mình.
Nghĩ đến đây, Ngũ công chúa lại vội vàng mời Trình Tuyết Nhàn tham gia bữa tiệc ngắm hoa do nàng ấy tổ chức vào bảy ngày sau. Đương nhiên, đó không phải tiệc ngắm hoa thuần túy, mà mượn danh nghĩa của nàng ấy để tuyển chọn phi tần cho hai vị hoàng huynh, gần như mời các vị phu nhân và tiểu thư có thân phận thích hợp trên khắp kinh thành.
Đây vốn là chuyện trong lòng mọi người đều rõ ràng, Ngũ công chúa cũng không hề giấu diếm, nói thẳng cho Trình Tuyết Nhàn biết, nàng ấy nói: “Kỳ thật chuyện này chẳng mấy liên quan tới chúng ta, đến lúc đó, chúng ta ngồi bên cạnh ăn uống xem náo nhiệt là được.”
Ngũ công chúa không biết, nhưng Trình Tuyết Nhàn lại biết rất rõ chuyện này, thậm chí nàng còn biết, trước khi thành thân mình cũng từng nằm trong danh sách khách mời, thế nên nàng mới có thể trời xui đất khiến gả cho Hạ Cẩn. Bởi vì khi đó, Trình Tuyết Y muốn tham gia bữa tiệc ngắm hoa này để một bước lên trời, đáng tiếc… Nàng không nghĩ tới chuyện đó nữa, mím môi cười: “Được.”
Đang trò chuyện, một vị công tử khí phách hiên ngang cưỡi ngựa tới đây, hắn ta nhảy xuống, ôm quyền hành lễ, nói: “Cuộc đi săn sắp bắt đầu, Tam hoàng tử bảo ta tới hỏi Ngũ công chúa có muốn tham gia hay không?”
Ngũ công chúa nhăn mũi đáng yêu, nói: “Hôm nay ta sẽ không đi, ta muốn ở cùng đại mỹ nhân của ta, Từ Mính, huynh dặn Hoàng huynh chuẩn bị nhiều con mồi chia cho ta là được.”
Trình Tuyết Nhàn nghe thấy vội khuyên nhủ: “Công chúa đừng vì ta mà làm đảo lộn hứng thú, ngài cứ đi săn thú đi, ta ở nơi này chờ ngài chiến thắng trở về.”
Ngũ công chúa suy nghĩ, nếu mình không đi e rằng Trình Tuyết Nhàn sẽ cảm thấy áy náy, nàng ấy nói: “Được, ta đi đây, ta sẽ săn được con mồi lớn trở về chia cho muội!”
Trình Tuyết Nhàn cười nói: “Được.”
Từ Mính chỉ nghe giọng nói cũng biết Trình Tuyết Nhàn là một gương mặt xa lạ, chắc hẳn là người Ngũ công chúa vẫn luôn nhắc đến. Hắn ta không khỏi có chút tò mò, tò mò xem thần thánh phương nào, có thể trong thời gian ngắn khiến Ngũ công chúa yêu thích như vậy, vì thế hắn ta lặng lẽ ngước mắt nhìn lên, vừa nhìn, hắn ta lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
“Từ Mính? Từ Mính!” Ngũ công chúa gọi hai tiếng mới thức tỉnh được Từ Mính, nàng ấy hỏi “Huynh sao vậy?”
Từ Mính đột nhiên hoàn hồn, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, ấp úng nói không sao, lại hỏi Ngũ công chúa có tham gia hay không, sau khi nhận được đáp án khẳng định, hắn ta nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.”
Ngũ công chúa lại nói vài câu ngọt ngấy với Trình Tuyết Nhàn, lúc này mới đi theo Từ Mính.
Nhưng hiển nhiên, kể từ sau cái liếc mắt kia, tâm trí của Từ Mính không còn đặt trên việc săn thú nữa, bởi vì ánh mắt của hắn ta liên tục hướng về phía Trình Tuyết Nhàn, thậm chí còn thiếu chút nữa đụng phải cành cây, bị Ngũ công chúa ở phía sau vô tình cười nhạo, mới không còn phân tâm nữa.
Trình Tuyết Nhàn cau mày, không biết vì sao người đó luôn nhìn mình, đúng lúc này, Bích Đào tiến lên giới thiệu cho nàng về Từ Mính.
Từ Mính là thế tử của Ninh Vương, tính theo mối quan hệ ban đầu, kỳ thật Ninh Vương là huynh trưởng của Hoàng Thượng, nhưng từ khi còn nhỏ đã được nhận làm con nuôi của lão Ninh Vương không có người kế vị. Mặc dù nhận được vương tước, nhưng lại bị đá ra khỏi trung tâm tranh đấu quyền lực, thế nên cho tới nay, Ninh Vương vẫn cực kỳ an phận, thành thật ở nhà an dưỡng, không can thiệp vào việc triều chính, dó đó thật ra cũng không có quyền thế gì tại kinh thành.
Nhưng trong số những người huynh đệ không khiến người khác bớt lo, Ninh Vương vẫn có vài phần thể diện trong mắt Hoàng Thượng, do đó con cháu của ông cũng có cơ hội xuất đầu lộ diện. Thế tử Từ Mính là người tài giỏi nhất, ngoại trừ việc thừa kế tước vị là chuyện ván đã đóng thuyền, Hoàng Thượng cũng cố ý gọi hắn ta vào triều làm việc.
Về phần lý do vì sao hắn ta cứ luôn nhìn nàng, điều này không thể biết được, Trình Tuyết Nhàn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra mình có giao thiệp gì với hắn.
Tuy nhiên, nàng sẽ biết sớm thôi.