Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Bạch Vân
Beta: An Hiên
Tháng mười hai tới, tiết trời đã hoàn toàn vào đông.
Khi thời gian thi nghiên cứu sinh đến gần, tâm trạng của các thí sinh ngày càng trở nên căng thẳng. Đường Tiếu nói đùa rằng mình như cảm thấy không khí của kỳ thi tuyển sinh đại học ở trong trường, còn hỏi Tô Đàm có lo lắng không.
Tô Đàm trả lời: “Không lo lắng.”
Đường Tiếu hơi nghi ngờ: “Thật sự không lo lắng hả? Hai ngày nữa là bắt đầu thi rồi, nếu cậu căng thẳng thì mỗi ngày tớ sẽ kể cho cậu nghe hai câu chuyện cười.”
“Thực sự là tớ không lo lắng đâu.” Tô Đàm nói đầy nghiêm túc, “Tớ rất thích thi cử.”
Nếu người khác nói ra câu này, Đường Tiếu nhất định cho rằng người ta đang nói điêu, nhưng người này lại là Tô Đàm, học bá có điểm học phần gần như tối đa nói, Đường Tiếu bất đắc dĩ: “Được được được, cậu ngoan ngoãn thi đi, thi xong tớ mời cậu một bữa tiệc lớn.”
Tô Đàm cười đồng ý.
Suy nghĩ của Lục Nhẫn Đông cũng không khác mấy so với Đường Tiếu, đại loại là lo Tô Đàm bị căng thẳng, anh không bao giờ đề cập đến việc thi cử khi nói chuyện điện thoại với Tô Đàm, mà hôm nào cũng hỏi cô những chuyện sinh hoạt thường ngày.
Tô Đàm cũng thuận theo mấy câu lải nhải của anh, mỗi ngày ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi ăn cơm có ngon không, mặc quần áo có đủ ấm không.
Hai ngày trước kỳ thi, Lục Nhẫn Đông thực sự không thể nhịn được, gọi video nhắc nhở: “Đồ cần dùng đã chuẩn bị xong chưa? Thẻ dự thi, chứng minh thư, bút, thước, máy tính…”
Tô Đàm cười: “Em còn tưởng rằng anh sẽ không hỏi chứ.”
Lục Nhẫn Đông nhíu mày: “Ngày nào anh cũng muốn hỏi em nhưng chỉ sợ em chê anh phiền.”
Tô Đàm mỉm cười dịu dàng: “Không phải anh vẫn hỏi sao?” Thời điểm gọi video cho Lục Nhẫn Đông thì đúng lúc cô đang đọc sách, nói xong cô liền lấy những đồ dùng từ cặp đựng tài liệu trong suốt đã chuẩn bị ra cho Lục Nhẫn Đông xem, rồi lại bỏ nó vào trong cặp.
Lúc này Lục Nhẫn Đông mới yên tâm, công việc của anh quả thực rất khẩn cấp, hơn nữa còn thuộc loại không thể chậm trễ một giây phút nào, nếu muộn một chút thôi ai đó cũng có thể sẽ bị thương.
“Anh đừng lo.” Tô Đàm an ủi Lục Nhẫn Đông: “Em rất tự tin.”
Rõ ràng là Tô Đàm thi nhưng người được an ủi lại là mình, tâm trạng Lục Nhẫn Đông rất phức tạp, bây giờ anh chỉ muốn chạy thẳng về nhà, sau đó ôm chặt Tô Đàm vào trong ngực, mạnh mẽ giày vò cô một phen.
“Anh làm việc đi, em ngủ đây.” Tô Đàm không muốn làm chậm trễ thời gian của Lục Nhẫn Đông nên kết thúc cuộc gọi.
“Được.” Lục Nhẫn Đông nói, “Hôn một cái nào.”
“Moaaa.” Cách màn hình điện thoại, Tô Đàm quay về phía Lục Nhẫn Đông hôn một cái, anh cũng hôn lại cô, sau đó, trong ánh mắt lưu luyến của anh, Tô Đàm kiên quyết tàn nhẫn cúp điện thoại.
Lần đầu tiên cô phát hiện Lục Nhẫn Đông dính người như vậy, thật là một loại phiền não ngọt ngào, Tô Đàm lật sách vui vẻ nghĩ.
Ngày 28 tháng 12, đối với tất cả thí sinh mà nói đều là một ngày quan trọng.
Để thuận tiện cho kỳ thi, Tô Đàm đã sớm trở lại ký túc xá. Trong phòng ngủ có bốn cô gái thì hai cô đã tìm được công việc ra ngoài thực tập rồi. Hình như Đường Tiếu có ý định tốt nghiệp xong sẽ về công ty của gia đình làm việc nên cô nàng không có gì phải gấp gáp, thậm chí còn đang ung dung lên kế hoạch đi du lịch sau khi tốt nghiệp.
“Đàm Đàm, thi xong cậu có định đi đâu chơi không?” Vốn dĩ kế hoạch của Đường Tiếu là đi chơi với Tô Đàm, nhưng thấy bầu không khí như mật ngọt của Tô Đàm và Lục Nhẫn Đông, cô ấy cảm thấy tốt nhất mình không nên làm bóng đèn.
“Tớ chưa biết nữa.” Luận văn tốt nghiệp của Tô Đàm đã được đăng trên tạp chí học thuật, cô hoàn toàn không phải lo lắng về việc tốt nghiệp, nhưng cô cần phải chuẩn bị phỏng vấn tìm việc trong năm cuối, dù có thi đỗ nghiên cứu sinh thì cô cũng phải tiếp tục kiếm tiền sinh hoạt cho cuộc sống của mình.
“Ừ, không sao, vị kia nhà cậu chắc chắn sẽ có kế hoạch.” Đường Tiếu không tin Lục Nhẫn Đông quay về sẽ không đưa Tô Đàm ra ngoài chơi.
Tuy nhiên, bây giờ mà suy nghĩ mấy chuyện này vẫn còn quá xa, quan trọng là kỳ thi sắp tới.
Một đêm trước ngày thi, Lục Nhẫn Đông gọi điện thoại cho Tô Đàm, anh không đề cập gì đến chuyện thi cử, vẫn nói chuyện phiếm như thường lệ, còn kể hai câu chuyện cười nhỏ.
Tô Đàm đứng trên ban công nhìn tuyết rơi tựa như lông ngỗng bên ngoài cửa sổ, cười hỏi: “Không phải anh đang căng thẳng đấy chứ?”
Lục Nhẫn Đông: “Anh… căng thẳng cái gì?”
Tô Đàm lên tiếng: “Thật sự không à?”
Lục Nhẫn Đông lập tức phủ nhận: “Không nhé.” Nhưng anh im lặng một lát rồi thở dài nói: “Được rồi, cũng có một chút.” Anh cảm thấy mình như thể phụ huynh nhìn con gái vào phòng thi vậy, con gái thì không có phản ứng gì, còn bản thân lại vô cùng căng thẳng.
“Anh đừng lo lắng mà.” Tô Đàm nói, “Đợi tin vui của em nhé.”
Lục Nhẫn Đông hơi kinh ngạc: “Tự tin đến vậy sao?”
“Vâng.” Tô Đàm đứng bên cửa sổ hà hơi một cái rồi vẽ lên đó hình trái tim nhỏ, “Em rất tự tin.”
Lục Nhẫn Đông hiếm khi thấy biểu hiện như thế này của Tô Đàm, trong ấn tượng của anh, Tô Đàm luôn rất dịu dàng mềm mại, nhưng lúc này cô đã cho anh thấy được nội tâm kiên cường của mình. Quả thực một chiến binh đã chuẩn bị xong tất cả thì khi đối mặt với chiến trường sắp phải bước vào, có lẽ cảm xúc trong lòng không phải là sợ hãi mà đang phấn khích.
Sự nỗ lực lâu dài cuối cùng sẽ đạt được thành quả tuyệt vời.
“Anh ngủ đi.” Tô Đàm nói, “Không cần lo lắng cho em, cố gắng làm việc thật tốt để mau chóng trở về nhé.”
Giọng cô mềm mại như nước làm dịu nỗi lo lắng trong lòng anh một cách thần kỳ.
Lục Nhẫn Đông nghe được chút ngượng ngùng trong giọng nói của Tô Đàm ở bên kia điện thoại, giọng cô khá nhỏ nhưng rất rõ ràng: “Em… hơi nhớ anh.”
Nghe xong câu này, Lục Nhẫn Đông kích động đến nỗi suýt thì bóp nát chiếc điện thoại, thậm chí anh chỉ biết hít thật sâu để giữ sự bình tĩnh trong lòng, anh nói: “Ừ, anh cũng vậy.”
Sau đó hai người chúc nhau ngủ ngon, Lục Nhẫn Đông nặng nề vuốt mặt sau khi cúp điện thoại.
Lúc này có một đồng nghiệp tình cờ đi ngang qua chỗ Lục Nhẫn Đông, anh ta tò mò hỏi: “Anh Lục, có chuyện gì vậy? Anh gặp chuyện gì rồi hả?”
Lục Nhẫn Đông móc điếu thuốc ra, mờ mịt đáp: “Còn có thể có chuyện gì ngoài nhớ chị dâu cậu đây, đi nào, lật lại bằng chứng một lần nữa, giải quyết vụ án sớm để anh còn nhanh về nhà ăn Tết.” Hoa quỳnh nhỏ của anh vẫn đang đợi anh ở nhà đây này.
Ngày hôm sau, Tô Đàm rất bình tĩnh đến phòng thi.
Khi đề bài được phát xong, Tô Đàm nhìn sơ qua tổng thể liền biết môn này ổn rồi, cô nắm chặt bút, không nhanh không chậm viết lên trên đầu bài thi hai chữ Tô Đàm cân đối thanh tú.
Đề thi nghiên cứu sinh năm nay hơi khó, nhưng rất có lợi đối với những sinh viên xuất sắc. Sau hai ngày thi, bầu không khí vẫn không thoái mái hơn so với thi đại học chút nào. Thậm chí Tô Đàm còn thấy một nữ sinh sau khi thi xong môn toán đã suy sụp khóc lớn, ngất xỉu trong phòng thi. Cuối cùng, giáo viên và giám thị phải rất khó khăn mới đưa được cô ấy ra ngoài.
Trong hai ngày thi này, Đường Tiếu ngoan ngoãn vô cùng, ngay cả chuyện cười cũng không dám kể, mỗi ngày đúng 9 giờ tối lên giường, không ngủ được cũng không chơi điện thoại, chỉ sợ làm lỡ việc nghỉ ngơi của Tô Đàm.
Lục Nhẫn Đông cũng giống như Đường Tiếu, mỗi đêm một cuộc điện thoại, thời gian gọi vừa đúng 15 phút.
Sau đó Tô Đàm còn trêu đùa hỏi anh có phải anh đã tính hết rồi không, Lục Nhẫn Đông gật đầu nói đúng vậy, có một câu nói không hề khoa học rằng nếu nói chuyện điện thoại quá 15 phút thì sẽ làm tổn thương đầu óc.
Tô Đàm dở khóc dở cười: “Quá không khoa học rồi, tại sao anh có thể bấm đúng thời gian mà ngắt máy như thế?”
Vẻ mặt Lục Nhẫn Đông đầy nghiêm túc: “Mặc kệ, anh chỉ sợ nhỡ đâu thôi.”
Tô Đàm không còn gì để nói.
Thái độ của những người khác hoàn toàn trái ngược với sự điềm tĩnh của Tô Đàm. Mọi người đều nói rằng, thất bại ở kỳ thi tuyển sinh đại học rất dễ tạo thành bóng ma tâm lý, nhưng Tô Đàm hoàn toàn ngược lại, kể từ lần đó trở đi, cô không còn sợ bất kỳ cuộc thi nào nữa.
Cuối cùng, tiếng chuông kết thúc cuộc thi vang lên, Tô Đàm thu dọn đồ rời khỏi phòng thi.
Dưới tầng, đám người Đường Tiếu nhìn thấy Tô Đàm thì lập tức chạy đến, kích động nói: “Sao rồi? Sao rồi?” Nín nhịn những hai ngày, cô nàng cảm thấy mình sắp ngột ngạt muốn chết rồi.
“Rất tốt.” Tô Đàm cân nhắc dùng từ, “Thi vào trường tớ muốn chắc cũng không thành vấn đề.”
“Quá tuyệt rồi!!! Đi, chúng ta đi ăn thôi!” Đường Tiếu nói, “Lục Nghiên Kiều đang đợi ở cổng trường, chúng ta đi uống chút rượu, không say không về!”
Tô Đàm trừng mắt: “Không được, tửu lượng của các cậu không đủ để đi uống rượu đâu."
Đường Tiếu giở trò làm nũng đòi Tô Đàm phải đồng ý.
Thái độ của Tô Đàm vô cùng kiên quyết, cuối cùng Lục Nghiên Kiều đã thuyết phục Tô Đàm, nói rằng sẽ uống rượu ở nhà và gọi đồ ăn bên ngoài. Nếu uống ở nhà thì dù sao cũng sẽ không xảy ra chuyện gì to tát, cuối cùng Tô Đàm cũng mềm lòng. Vì vậy, ba cô gái đi thẳng đến siêu thị mua một thùng bia, lên kế hoạch ăn mừng thật tốt.
Đặt đồ ăn, ướp lạnh bia xong thì cuộc gọi của Lục Nhẫn Đông cũng tới. Tô Đàm chưa kịp mở miệng, anh đã nói trước một câu: “Lục Nghiên Kiều và Đường Tiếu cũng ở đó phải không?”
Tô Đàm hỏi: “Sao anh biết?”
Lục Nhẫn Đông trả lời: “Anh cũng không muốn biết đâu, em bảo bọn họ cười nhỏ tiếng một chút đi.”
Tô Đàm: “…”
“Được rồi, anh sẽ không ngăn các em ăn mừng vì thi xong, chỉ là phải nhớ chú ý an toàn đấy.” Lục Nhẫn Đông dặn dò từng chữ một, “Không được phép đi uống rượu đâu!”
Tô Đàm bật cười, Lục Nhẫn Đông quả thật là chú của Lục Nghiên Kiều, cháu gái nghĩ gì trong lòng đều biết hết.
“Anh không hỏi em thi thế nào sao?” Tô Đàm hơi tò mò.
“Không hỏi, cho dù thi không tốt thì sao chứ?” Bây giờ đã thi xong rồi, thái độ của Lục Nhẫn Đông có vẻ bình tĩnh lại, anh nói: “Anh không tin một sinh viên mỗi năm đều được nhận học bổng cao nhất, lại có kinh nghiệm thực tế phong phú mà không tìm được công việc yêu thích của mình. Cũng không phải chỉ có một con đường thi nghiên cứu sinh, nếu như em không tìm được việc, không phải còn có anh à?”
Tô Đàm: “Cũng đúng.”
Lục Nhẫn Đông ngáp một cái, giọng anh đầy mệt mỏi, cổ họng còn hơi đau, có lẽ do làm việc cường độ cao một thời gian dài, anh nói: “Vụ án đã có tiến triển…”
Tô Đàm hỏi: “Vậy anh có thể quay về ăn Tết không?”
Lục Nhẫn Đông hơi do dự nhưng vẫn trả lời: “Anh không chắc lắm.”
Tô Đàm nói: “Anh không cần quá miễn cưỡng bản thân đâu.”
Hai người tâm sự một lúc thì đồ ăn được giao đến, Lục Nhẫn Đông dứt khoát nói không muốn làm phiền bọn họ ăn uống vui vẻ, lại còn dặn đi dặn lại Tô Đàm chú ý đến hai người kia, bảo bọn họ uống ít rượu thôi.
Tô Đàm vừa mới đồng ý thì đã nhìn thấy Đường Tiếu và Lục Nghiên Kiều uống ừng ực hết một chai bia, rồi nhìn nhau cười ngây ngô.
Tô Đàm: “… Không uống như anh nói đâu. Em đi ăn chút gì đó trước đây.”
Lục Nhẫn Đông nói được.
Cúp điện thoại, Tô Đàm vội vàng ngăn cản Đường Tiếu và Lục Nghiên Kiều, nhưng ngay cả khi cô cố gắng để hai người không quá uống nhiều, kết quả là sau hai tiếng, cô vẫn thu hoạch được hai cô gái say muốn chết.
Tô Đàm thở dài nhìn bộ dạng họ ngã lên ghế sofa, nghĩ rằng may mà Lục Nhẫn Đông không ở đây.
Mười ngày sau kỳ thi nghiên cứu sinh thì cuối năm cũng vội vã đến.
Thời điểm trước Tết, Hứa Lăng Duệ gọi điện cho Tô Đàm như thường lệ, nhưng lần này cậu không bảo Tô Đàm trở về mà chúc cô năm mới vui vẻ qua điện thoại, khéo léo hỏi thăm có phải cô sẽ đến nhà Lục Nhẫn Đông ăn Tết không.
Tô Đàm nói thật rằng Lục Nhẫn Đông bận đi công tác, nhưng dặn đi dặn lại cậu không cần tới chỗ cô nữa, cô không muốn vì việc này khiến mọi người trở nên khó xử. Giọng Hứa Lăng Duệ nghe hơi suy sụp, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với cô.
Vương Miện Quân cũng cố gắng tìm Tô Đàm nhưng cô dứt khoát cho số của anh ta vào danh sách đen, cô cũng không thường xuyên đến trường, cuối cùng vẫn là do Đường Tiếu nói với Tô Đàm chuyện Vương Miện Quân đang tìm cô.
Kể từ khi biết chuyện gia đình của Tô Đàm, Đường Tiếu đã hoàn toàn đứng về phía Tô Đàm, cũng không có thái độ tốt lắm với người anh trai chiếm được của hời này. Theo như lời cô ấy nói, chính là nhìn người cũng ra dáng lắm, kết quả là kiểu người như vậy, nếu cô mà là Tô Đàm, có khi đã đâm chết hai bố con này trả thù cho xã hội rồi.
Tô Đàm chỉ có thể dở khóc dở cười vỗ về cô nàng.
Hôm giao thừa, Tô Đàm gói sủi cảo với nguyên liệu mua từ trước rồi nấu thịt bò cho Khoai Tây.
Trong phòng mở máy sưởi ấm áp, trên TV đang phát tin tức, trong lúc ngẩn ngơ, Tô Đàm nảy sinh ảo giác rằng đây là nhà của mình. Ngôi nhà trong ký ức của cô là một tòa nhà cũ kỹ, thấp bé, thậm chí ngay cả lò sưởi cũng không có, khi mùa đông đến, gió lạnh thổi qua cửa sổ cũ nát chen vào bên trong, đôi khi trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài.
Tiếng chuông lúc 8 giờ vang lên, người dẫn chương trình Xuân Vãn nói lời mở đầu, tiếp theo là một bài nhạc ca múa sôi động.
Tô Đàm lấy điện thoại ra gọi cho Lục Nhẫn Đông, sau khi bấm số gọi đi, cô chỉ nghe đầu kia truyền đến âm thanh nhắc nhở không liên lạc được. Lục Nhẫn Đông bị làm sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với anh ấy? Tô Đàm đang ăn sủi cảo, trong lòng hơi lo lắng, cô do dự buông điện thoại xuống, dự định một lúc sau sẽ gọi lại lần nữa.
Nhưng cô chưa kịp gọi lần thứ hai thì cánh cửa nhà đã bị ai đó đẩy vào, Lục Nhẫn Đông người đầy gió tuyết xuất hiện trước cửa, trên đầu và vai anh dính đầy tuyết, thở hổn hển hỏi: “Vẫn kịp chứ?”
Tô Đàm đứng dậy, bước nhanh qua, cô nói: “Tại sao anh đã về rồi…”
Lục Nhẫn Đông im lặng, ôm chầm lấy Tô Đàm, anh dùng cằm cọ lên trán Tô Đàm, khẽ cười: “Anh không nỡ để em đón giao thừa một mình.”
Anh nhớ rõ thời gian này năm ngoái là lúc Hứa Lăng Duệ đã đến thành phố này chơi với Tô Đàm mấy ngày. Năm nay không rõ Hứa Lăng Duệ có tới không, nhưng anh không nỡ để cô gái nhà anh phải lẻ loi trơ trọi ở nhà một mình.
Tô Đàm để cho Lục Nhẫn Đông ôm, cô không biết lúc này mình nên nói cái gì, cô cảm thấy bất kể nói gì cũng sẽ phá hủy bầu không khí.
“Tuy rằng anh rất muốn hôn em ngay tại đây nhưng trời quá lạnh rồi, vẫn nên vào nhà trước thì hơn.” Lục Nhẫn Đông cười nói.
Tô Đàm buông tay ra, cầm lấy áo khoác Lục Nhẫn Đông vừa cởi ra treo lên giá áo bên cạnh. Trên chiếc áo là bông tuyết dày đặc, cũng không biết Lục Nhẫn Đông phải chờ bắt xe ở sân bay bao lâu nữa.
“Em làm sủi cảo hả?” Lục Nhẫn Đông thấy đồ ăn để trên bàn, anh hơi đau lòng, “Tại sao chỉ có sủi cảo thôi, em đấy… lại không chịu ăn uống đầy đủ.”
Tô Đàm không giải thích, đi vào bếp lấy một bát sủi cảo đưa cho Lục Nhẫn Đông, hai người ngồi lên ghế sofa, vừa đúng lúc vở kịch nhỏ đầu tiên của chương trình Xuân Vãn bắt đầu.
Sủi cảo nhân thịt heo bắp cải, hương vị rất ngon. Có lẽ Lục Nhẫn Đông đói bụng, sau khi im lặng ăn hết cả bát, anh thở dài một hơi: “Ngày mai sẽ làm cho em một bữa tiệc lớn.”
“Ngày mai anh không đi sao?” Tô Đàm hỏi.
“Anh nghỉ ba ngày.” Lục Nhẫn Đông sờ đầu Tô Đàm, “Không nỡ để em ở nhà một mình.”
Tô Đàm cảm thấy tay Lục Nhẫn Đông hơi lạnh, cô nắm lấy tay anh, tựa đầu lên vai anh, lúc ấy cô mơ hồ hiểu được tại sao nhiều người mong chờ ăn Tết đến vậy.
Có lẽ là vì người mình hằng nhớ nhung đang ở bên cạnh nên ngay cả vở kịch trên TV hơi nhàm chán nhưng cô cũng cảm thấy nó thú vị hơn. Trong mắt Tô Đàm ngập tràn niềm vui, Lục Nhẫn Đông thấy vậy thì lòng mềm nhũn, ngón tay của hai người đan vào nhau, anh ung dung sờ ngón tay áp út bên phải của Tô Đàm.
Tô Đàm không phát hiện ra hành động nhỏ này của Lục Nhẫn Đông, cả người cô đều nằm trong lòng Lục Nhẫn Đông, không khí ấm áp như vậy làm cô thấy buồn ngủ.
Kết quả là cô thực sự ngủ thiếp đi.
Đợi đến 12 giờ, Lục Nhẫn Đông gọi cô dậy xem pháo hoa. Ở đây gần ngoại thành nên pháo hoa không bị cấm. Pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung trong không trung, bên tai không có âm thanh nào khác ngoài tiếng pháo hoa.
Tô Đàm ngẩng đầu chăm chú nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, trong con ngươi màu đen chỉ toàn những màu sắc sặc sỡ. Lục Nhẫn Đông đứng bên cạnh ôm lấy vai cô, trong mắt đều là vẻ dịu dàng cưng chiều.
Đợi xung quanh dần yên lặng, Tô Đàm đột nhiên kiễng mũi chân hôn lên khóe môi Lục Nhẫn Đông, cô thì thầm: “Cảm ơn anh.”
Lục Nhẫn Đông cúi đầu nhìn cô gái của anh, khẽ nói: “Em không cần cảm ơn.” Anh ôm chặt Tô Đàm rồi hôn cô sâu hơn.
Năm nay là năm có ý nghĩ nhất trong cuộc đời hai mươi mấy năm qua của Tô Đàm.
Mùng 1 Tết, Lục Nhẫn Đông làm một bàn thức ăn thịnh soạn, mùng 2, hai người đi thăm mẹ Lục, mẹ Lục nhìn Tô Đàm rồi bảo cô hãy xem nơi này như nhà mình, đừng ngại ngần gì hết.
Họ hàng nhà họ Lục thật sự rất đông, tuy Lục Nhẫn Đông đã giới thiệu sơ qua một lần nhưng Tô Đàm vẫn không thể nhớ hết. Cũng may thái độ của họ vô cùng lịch sự, còn có Lục Nghiên Kiều hoạt bát bên cạnh nên Tô Đàm cũng không khó chịu chút nào.
Mùng 3 Tết, Lục Nhẫn Đông dẫn Tô Đàm đến một ngôi chùa ở ngoại thành.
Thời điểm này năm ngoái, Tô Đàm và Hứa Lăng Duệ cũng đến chỗ này, cô không tin điều này nên không cầu quẻ bói nào. Lục Nhẫn Đông lại cười nói anh phải đi làm lễ tạ thần.
“Lễ tạ thần?” Tô Đàm hỏi, “Nói chính xác cái gì hả anh?”
Lục Nhẫn Đông mỉm cười thuật lại lời đại sư nói cho Tô Đàm.
“Mây mờ sương mù che khuất con đường phía trước, vạn vật sẽ quy lại giữa tháng...” Sau khi nghe xong Tô Đàm hơi khó hiểu, “Là sao anh? Có liên quan đến em à?”
Lục Nhẫn Đông gật đầu, “Sau đó đại sư nói cho anh biết, trong quẻ bói này có một chỗ, chữ nguyệt không phải là tháng mà thay bằng ngày.”
Tô Đàm vẫn không hiểu.
Lục Nhẫn Đông chạm vào chóp mũi cô, cười nói: “Ngốc ạ, một ngày một mây không phải là chữ Đàm à?”
Lúc này Tô Đàm mới giật mình: “Thì ra là thế…”
Lục Nhẫn Đông gật đầu: “Có một số việc, anh tin là nó có.”
Tô Đàm suy nghĩ một lúc, bật cười không giải thích được. Lục Nhẫn Đông hỏi cô cười chuyện gì, cô nói: “Em nhớ Đường Tiếu có nói một câu: tớ đã từng rất mê tín.” Đường Tiếu rất thích chơi game trên điện thoại, thường xuyên cần rút thẻ, mỗi lần rút thẻ phải đi tắm trước, tắm rửa thay đồ sẽ rút được tên đẹp.
Lục Nhẫn Đông cười ha ha.
Đến chùa, trụ trì của chùa ra tiếp đón hai người.
“Nếu tâm nguyện của anh Lục đã thành thì hãy thắp nén nhang xem như trả lễ đi.” Lục Nhẫn Đông chưa kịp mở miệng, giọng nói của vị trụ trì đã bình thản vang lên.
“Vâng, cảm ơn sư phụ.” Lục Nhẫn Đông nói lời cảm ơn.
Chờ hai người đều dâng hương xong, vị trụ trì định tiễn khách.
Lục Nhẫn Đông tò mò hỏi: “Đại sư phụ, sao ông không hỏi chúng tôi có muốn xin quẻ bói không?”
Trụ trì mỉm cười: “Người muốn xin quẻ bói thì trong lòng đều có việc cần cầu xin. Tôi thấy hai vị đã có cuộc sống mỹ mãn, tất cả đều hướng về một con đường, quẻ bói này không cầu cũng vậy thôi.”
Dường như Lục Nhẫn Đông không ngạc nhiên khi nghe trụ trì nói như vậy, anh thành kính hành lễ tạ ơn một lần nữa rồi đưa Tô Đàm rời khỏi chùa.
Nhưng Tô Đàm lại hơi kinh ngạc, cô nói: “Vị sư phụ này thật lợi hại.”
Lục Nhẫn Đông: “Có một số việc chúng ta tin thì có không tin thì không có, anh cảm thấy sư phụ phát hiện ra em không tin cái này nên mới không để chúng ta xin quẻ bói đấy.”
“Thật vậy sao?” Tô Đàm quả thực không tin điều này, cho dù biết tương lai như thế nào, nếu bây giờ sống không tốt thì dù dùng tương lai để lý giải cũng vô ích.
Thời điểm mừng năm mới, xung quanh chùa miếu đều rất náo nhiệt, Lục Nhẫn Đông mua cho Tô Đàm kẹo mạch nha làm thủ công rất nổi tiếng ở đây, anh nhìn Tô Đàm nhướng mày liếm cây kẹo màu vàng nhạt.
“Ngon không?” Lục Nhẫn Đông hỏi cô.
“Ngon lắm.” Khóe mắt Tô Đàm cong cong. Thời điểm này năm ngoái, cô đã mua nó cho Hứa Lăng Duệ ăn đấy, không ngờ năm nay lại thành Lục Nhẫn Đông mua cho cô.
“Ừ, em ăn nhiều lên rồi béo một chút.” Lục Nhẫn Đông nói, “Đợi qua năm mới thì…”
“Thì thế nào?” Tô Đàm hỏi.
Lục Nhẫn Đông cười rộ lên: “Thì giết ăn thịt."
Đông đi xuân đến, bốn mùa trôi qua thật vội vã, trên đường, hoa mai vàng lại phủ lên đầy cành, Lục Nhẫn Đông hái một cành nhỏ cài lên tai Tô Đàm, sau đó nhỏ giọng nói: “Chạy nhanh chạy nhanh.”
Tô Đàm sửng sốt: “Tại sao phải chạy ạ?”
Lục Nhẫn Đông nói: “Hái hoa bừa bãi bị sư phụ nhìn thấy sẽ phạt tiền đấy…”
Tô Đàm: “…” Lục Nhẫn Đông, anh là thằng nhóc ba tuổi sao?
Chẳng qua, hoa đã hái rồi, hối hận hình như cũng đã muộn, Tô Đàm bị Lục Nhẫn Đông nắm tay chạy nhanh như chớp, thở hổn hển xuống núi. Kết quả sau khi xuống đến nơi, Lục Nhẫn Đông chống nạnh cười to.
Tô Đàm thở gấp trợn mắt hỏi: “Anh cười cái gì?”
Lục Nhẫn Đông: “Ha ha ha, sẽ không bị phạt tiền đâu, hoa mai trên ngọn núi này ngày trước đều do mẹ anh tự tay trồng đấy.”
Trực giác của Tô Đàm khẳng định chắc chắn có câu chuyện xưa trong đó, cô hỏi thăm: “Trồng hoa mai ạ?”
“Đúng vậy.” Lục Nhẫn Đông cười nói, “Chuyện là năm đó bố mẹ anh bị gia đình ngăn cấm, mẹ anh muốn xuất gia nhưng chùa của người ta dành cho hòa thượng, làm sao có thể thu nhận ni cô, nên mẹ anh lấy thân phận là khách hành hương ở lại, trong một tháng trồng một vườn hoa mai.”
Tô Đàm hỏi: “Sau này thì sao?”
Lục Nhẫn Đông: “Trồng đủ 5 năm mới được ở bên bố anh.”
Đây chắc chắn là một câu chuyện dài, Tô Đàm không thể hình dung được, đợi chờ một người 5 năm là cảm giác như thế nào. Nhưng cũng may, kết quả cuối cùng vẫn tốt, tất cả nỗ lực đều xứng đáng.
“Cho nên...” Lục Nhẫn Đông phủi vài cánh hoa trên đầu cô, nhìn Tô Đàm còn xinh đẹp hơn hoa bên cạnh, “Người họ Lục bọn anh rất bướng bỉnh trong chuyện tình cảm, đừng nói là 5 năm, cho dù 15 năm có khi cũng có thể vượt qua.”
Tô Đàm lẩm bẩm: “15 năm, đến đứa trẻ cũng có thể đi mua nước tương được rồi.”
Lục Nhẫn Đông lên tiếng: “Đúng, nói có lý, cho nên anh phải chăm chỉ nỗ lực.”
Tô Đàm: “…” Gì cơ?
Cô đang muốn hỏi thêm nhưng Lục Nhẫn Đông lại chuyển đề tài, nói về vụ án mà anh xử lý, Tô Đàm cũng tạm thời quên mất chuyện này.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Anh có một bí mật nho nhỏ...
Tô Đàm: Bí mật nhỏ gì?
Lục Nhẫn Đông: Em đoán xem?