Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tề Lạc đem bản thân mình nhốt ở thư phòng, muốn tính toán, suy nghĩ một chút, không ngờ cửa phòng mới đóng lại không bao lâu, liền có người chạy tới gõ cửa quấy rầy anh.
"Chuyện gì? Không phải tôi đã nói tạm thời đừng tới quấy rầy tôi sao?" Anh mở cửa phòng, không vui với ông quản gia, nhíu mày nói.
"Là đại lão gia muốn tôi tới nói cho thiếu gia, bên ngoài có hai vị khách đến thăm, cậu nhất định phải ra gặp." Quản gia nói.
"Khách nào mà tôi nhất định phải gặp?" Tề Lạc không thể hiểu được hỏi.
"Đại lão gia nói cậu đi liền biết."
"Ba đang làm cái gì mà thần bí như vậy?" Tề Lạc lẩm bẩm tự nói, sau đó liền hướng quản gia nói tiếp.
"Tôi biết rồi, bọn họ hiện tại đang ở nơi nào?"
"Ở Lan Thất."
"Tôi biết rồi." Tề Lạc gật đầu, sau đó đi thẳng đến Lan Thất, vừa nghĩ hai vị khách đến thăm rốt cuộc là người nào, vì cái gì mà ba bắt anh nhất định phải gặp? Suy nghĩ mãi vẫn không ra, anh dứt khoát từ bỏ không nghĩ, dù sao một chút nữa thấy người anh sẽ biết.
Lan Thất là nơi đặc biệt để tiếp khách trừ bỏ người thuộc Tề gia, thông thường chỉ dùng để tiếp đãi các nhân vật lớn, rất ít để tiếp đãi người ngoài. Bởi vậy có thể thấy được, hai vị khách thăm kia thân phận, địa vị khẳng định có chút bất phàm.
Tề Lạc mang theo cái suy nghĩ này đi vào Lan Thất, đẩy cửa kính hoa văn màu ra, đi vào trong, không khí tươi mát, mùi hoa ở Lan Thất tỏa ra, sau đó anh đi tới bỗng nhiên bước chân có chút dừng lại, bởi vì anh lại nghe thấy từ trong truyền ra tiếng cười đùa của đứa bé.
Như thế nào nơi đây lại có đứa bé? Bởi vì Tề gia cũng không có đứa bé nào còn nhỏ như vậy. Đứa bé là do khách đến thăm dẫn theo sao? Cho nên, là vị khách nào lại mang theo cháu đến chỗ anh chơi sao? Một lần nữa anh lại suy nghĩ về thân phận đối phương.
Những đứa bé thường rất bướng bỉnh, không cẩn thận liền sẽ gây ra rắc rối, ba sao lại có thể để khách mang theo đứa bé vào Lan thất chiêu đãi? Trừ phi thân phận của đối phương không nhỏ, mà lại là người anh quen biết? Có thể là thân phận phi thường hoặc không giống với người bình thường. Không giống người thường, hai người, anh nhất định phải thấy, đứa bé.. Các loại tin tức ở anh đầu hiện lên, sắp xếp lại, sau đó gương mặt một người bỗng nhiên hiện trong đầu anh.
Vân Nhu --
Tề Lạc cả người chấn động, trên mặt tức khắc lộ ra khó có thể tin cùng với vui mừng vạn phần. Anh kích động bước vào, bước chân lại nhanh hơn nhưng sau lại đột nhiên dừng lại, do dự.
Từ chuyện bắt cóc phát sinh đến nay đã qua hơn hai tháng, hơn hai tháng này anh tuy có cùng Vân Nhu nói chuyện điện thoại nhưng trước sau lại không có dũng khí đến thăm hai mẹ con bọn họ, Vân Nhu chủ động mở miệng hỏi anh khi nào sẽ đi tìm cô, anh liền lấy các loại lý do kéo dài không đến thăm cô cùng con trai.
Cuộc điện thoại gần nhất là ba ngày trước, đương nhiên anh lại lần nữa lấy cớ kéo dài, cô rốt cuộc nhịn không được tức giận hỏi anh có phải hối hận hay không, nếu đúng vậy anh chỉ cần nói một tiếng là được, cô sẽ không bám lấy anh không buông. Nói xong lời này, cô liền đem điện thoại cúp máy. Đây là lần đầu tiên cô tức giận với anh, cũng là cô lần đầu tiên cô ngắt điện thoại của anh.
Lúc mới bắt đầu anh có điểm lo sợ, vốn định lập tức gọi lại cho cô, cùng cô xin lỗi giải thích, nhưng sau đó lại đột nhiên cảm thấy không phải là ông trời cho anh cơ hội chia tay với cô sao? Chỉ cần làm cho cô thất vọng về anh, hết hy vọng, cô tự nhiên có thể cùng anh phủi sạch quan hệ, về sau cũng sẽ không vì anh mà gặp nguy hiểm, đây không phải là điều anh muốn hay sao?
Tuy rằng làm như vậy sẽ làm anh đau đớn nhưng chỉ cần hai mẹ con bọn họ có thể có được tương lai bình an vui vẻ, như vậy là đủ rồi. Cho nên, liên tiếp ba ngày anh cũng chưa từng gọi điện thoại cho cô, mà cô cũng không gọi lại, có vẻ thật sự tức giận không nhỏ. Chính là ai có thể nói cho anh, hai mẹ con bọn họ như thế nào sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này đâu?
"Thiếu gia, cậu như thế nào lại đứng ở chỗ này?" Quản gia chuẩn bị trà bánh, kinh ngạc đứng ở phía sau lưng anh hỏi. Giọng nói của quản gia không nhỏ, tức khắc liền bị chú ý, tiếp theo liền nghe thấy giọng của ba Tề vang lên.
"Tề Lạc sao? Còn không mau lại đây, ở bên đó làm cái gì?"
Anh bất đắc dĩ, đành phải đi qua, sau đó lại nhìn thấy hai người làm anh ngày nhớ đêm mong. Cô giống như gầy đi một chút, mà vết thương trên người con trai cũng đã khỏi hẳn, mở đôi mắt to nhìn anh, giống như lần trước ở công viên thấy khi thấy anh. Ánh mắt mang theo sự tò mò cùng một chút sợ người lạ.
Nhìn dáng vẻ của thằng bé có vẻ đã hoàn toàn quên mất anh. Người đã từng cùng nó chơi cầu trượt. Như vậy thằng bé có phải hay không cũng đã hoàn toàn đã quên đi chuyện mình đã từng bị bắt cóc, bị đánh đập? Anh đau lòng cầu nguyện, hy vọng thằng bé đã quên.