Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tay che ở ngực khiến người ta không khỏi sinh ra xúc động muốn giật nó ra.
"Đừng nhìn! Đi ra ngoài, anh mau đi ra đi!" Dưới ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, rốt cuộc Tô Duyệt không có cách nào bình tĩnh nữa, hỡn dỗi nói.
Mấy ngày nay vốn không thể ăn một bữa ngon lành, hôm nay dưới sự kích thích thị giác, Ninh Duệ Thần có lực tự kiểm soát mạnh mẽ cũng chỉ cảm thấy máu nóng sôi trào trong cơ thể mình, không ngừng xông lên não.
Váy dài màu tím nhạt tôn lên da thịt trắng nõn mê người của cô gái, bàn tay dài trực tiếp đặt lên phần lưng trơn bóng của cô, tùy ý cầm chiếc váy cô che ở ngực ném lên giường, dễ dàng giam cầm cô gái hay xấu hổ ở trong ngực mình.
Đôi mắt thâm sâu nhìn đôi môi hồng như thạch, nhẹ nhàng hôn mấy cái, giọng nói của người đàn ông trầm lắng mà mập mờ, "Sao vậy, vừa rồi còn ầm ĩ không muốn hiện tại lại nóng lòng muốn hiến thân như vậy sao?
Tô Duyệt khóc không ra nước mắt, vừa rồi nhìn thấy ảnh của Hàn Dĩ Linh liền muốn trang điểm ăn bận lại một phen, cô không muốn bị so sánh với cô gái đó, chỉ muốn Ninh Duệ Thần hai mắt tỏa sáng, nhưng lại ngại để Ninh Duệ Thần phát hiện tâm tư nhỏ của mình, đành phải vụng trộm ăn diện.
Lần này thì hay rồi, trực tiếp bị anh bắt tại trận.
"Không... Không phải, em chỉ hóa trang cho vui thôi." Tô Duyệt tùy tiện lấy cớ, tay của người đàn ông vẫn vô thức đến tới chỗ nào đó.
"'À..." Người đàn ông đột nhiên đè cô lên giường, chấn động mạnh khiến Tô Duyệt không khỏi hô nhỏ một tiếng.
"Tiểu Duyệt, đừng lo lắng, anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm con bị thương, như vậy một nhà ba người chúng ta có thể ở cùng một chỗ, thật là tốt." Ninh Duệ Thần nhẹ nhàng nói, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô gái, ngay cả vị son phấn rất không thích lúc này cũng thấy rất ngon miệng.
Vì vậy, anh cứ thế mà từ trán hôn xuống cằm, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ bị anh nuốt hết vào bụng, xương quai xanh tinh xảo lưu lại rất nhiều dấu ấn dâu tây.
Lúc này, đứa bé trong bụng cũng khôn ngoan dị thường, không ầm ĩ mà ngoan ngoãn nằm ở trong bụng mẹ, cùng ba ba sum vầy trong thân thể mẹ.
Bóng đêm, từ từ kéo ra màn che nóng bỏng kia, cuộc sống ăn chơi trác táng ở trong Lạc thành yên lặng tiến hàng, hơi thở xa hoa lãng phí lặng lẽ lại rất nhanh bao trùm lấy tòa thành thị này, bên trong phòng, vẫn là một vùng bình yên.
"Trang điểm cũng uổng công." Tô Duyệt trốn ở trong chăn nhỏ giọng nói, ân cần đi qua, trong lòng cô lại có chút kỳ quặc.
Mặc dù cô biết cô không nên ăn dấm chua của Hàn Dĩ Linh, nhưng khi cô biết từng có một phụ nữ từng cận kề Ninh Duệ Thần, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.
"Tiểu Duyệt, anh rất vui." Ninh Duệ Thần khẽ nói bên tai Tô Duyệt, giọng nói như tiếng nước đánh vào đá ngầm trầm lắng động lòng người, "Anh vui không phải vì em trang điểm, mà là em trang điểm vì anh, có phải em càng hy vọng anh có thể chú ý đến em nhiều hơn đúng không, mặc dù em không cần nhất định phải làm vậy, nhưng em thế này anh thấy rất vui."
Ninh Duệ Thần nói năng lộn xộn tự thuật cảm thụ lúc này của mình, Ninh Duệ Thần có tư duy lý luận hoàn toàn không ở trên cùng pháp đình nằm ở trong trình độ đồng nhất, nhưng có đôi lúc nói năng lắp bắp dễ dàng đánh vào tâm lý người hơn, không phải sao?
Bởi vì đó là một người chưa từng trải qua suy tư tổng kết châm biếm, chứng minh lời nói chân thật nhất.
Đều nói lời trên giường không thể tin, nhưng không thể phủ nhận, lúc này trong lòng Tô Duyệt rất ấm áp, cô không nói không rằng làm ổ trong lòng người đàn ông, mặc cho anh vùi vô trong cổ mình, phả ra từng đợt khí nóng.
Lúc chạng vạng tối, Ninh Duệ Thần trực tiếp dẫn cô đến một cửa hàng, bảo người tới đưa quần áo cho nhân viên phục vụ, "Sau khi trang điểm xong thì thay cho cô ấy." Tô Duyệt lập tức bị người ta dẫn ra đằng sau.
Trong cửa hàng này, dây chuyền châu báo lộng lẫy cần gì có đó, các phục vụ viên tự hiểu khách quý đến cửa, cố gắng hết sức phục vụ chu toàn, mỗi khi Ninh Duệ Thần xem xét chỗ nào, chỗ đó liền có nhân viên phục vụ tự động giới thiệu.
Không bao lâu, cả cửa hàng đều bị Ninh Duệ Thần xem gần hết, trong lúc nhân viên phục vụ miệng đắng lưỡi khô không thể chống đỡ nổi, bước chân của người đàn ông rốt cuộc cũng dừng ở một góc rẽ.
Sợi dây chuyền được kim cương mài thành xếp gọn ở trong một hộp nhung lam nền trắng, trong lúc lẳng lặng thản nhiên hiển lộ ra vẻ ưu nhã độc đáo của nó, nhất là nhìn xa nó như một bông hoa cỡ lớn, còn nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, nhị hoa của đóa hoa hồng này thật ra là do các hình trái tim điêu khắc xếp thành.
Nhân viên phục vụ tinh mắt lập tức mở két an toàn cầm sợi dây chuyền tới trước mặt người đàn ông, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lên, tưởng tượng ra bộ dạng của cô gái nhỏ nhà anh mang nó vào, đôi môi mỏng khẽ mở, "Lấy nó."
Lúc này, cánh cửa ở phòng sau cũng được mở ra, tiếng bước chân đi giày thủy tinh nhỏ cao gót đang hướng về phía anh, Tô Duyệt mặc váy màu tím nhạt lộ vai eo cao được mái tóc đen dài khoác lên, dưới bộ trang sức trang nhã không mất vẻ tươi mát, màu tím làm nổi bật lại mang theo vài phần hương vị lạnh nhạt xinh đẹp.
Ninh Duệ Thần đi đến bên cạnh Tô Duyệt, ngón tay vén mái tóc đen của Tô Duyệt sang bên, một vật man mát lành lạnh đột nhiên dán vào da thịt cô, Tô Duyệt theo bản năng cúi đầu nhìn, thì thấy một sợi dây chuyền ở dưới ánh đèn sáng chói đang lóe ra màu sắc lộng lẫy chỉ thuộc về nó.
"Em đẹp lắm, Tiểu Duyệt." Ninh Duệ Thần nói thật nhỏ, giọng nói trầm lắng nói ra lời khen ngợi đủ để cho bất kỳ phụ nữ nào say đắm.
Các nhân viên nữ trẻ tuổi hâm mộ nhìn Tô Duyệt, có thể được một người đàn ông thương yêu ở trong lòng bàn tay như vậy, e rằng mỗi cô gái đều hi vọng mình sẽ là cô gái đó.
Tô Duyệt cũng không khỏi ngẩng đầu lên, lẳng lặng thưởng thức cô gái trong gương. Sau khi khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ thì mang theo vài phần trong veo mà lạnh lùng, quả thực rất khiến người ta rộn tim.
Đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào.
Đơn giản là vì bộ dạng cô đẹp, được người cô muốn nhìn thấy nhất nhìn thấy.
Một cảm giác không thể thành lời từ trong đáy lòng cô biểu hiện ra ngoài, liền hóa thành nụ cười nhẹ nhàng.
"Đi thôi, công chúa của anh." Ninh Duệ Thần nắm tay Tô Duyệt đi ra ngoài cửa, sự ấm áp trong lòng bàn tay chậm rãi truyền tới, ấm áp này thật sự là ấm đến trong xương cốt.
Chiếc Porsche đậu ở bên ngoài, nhưng người đàn ông lại không đi tới, chỉ kéo Tô Duyệt đi qua, khóe môi gợi cảm vô thức nhếch lên.
Làn váy màu tím chập chờn lay động được Tô Duyệt nhấc nhẹ lên, gió mang theo hơi lạnh chậm rãi thổi qua bên cạnh hai người, cô không nói lời nào, mặc cho người đàn ông kéo mình đi.
Cho dù lúc này phải đi đến chân trời góc biển, cô cũng sẵn lòng.
Chỉ cần đi cùng anh.
Ở trong sinh mệnh của bạn, có từng có một người như vậy hay không, ở trong phố xá náo nhiệt, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thích người đó cứ thế mà đột nhiên dẫn bạn chạy đi, không hề có mục đích không hề có lý do, chỉ muốn dẫn bạn chạy như vậy mà thôi!
Nếu có, cảm giác đó nhất định rất tuyệt vời.
Lúc này, Ninh Duệ Thần cũng làm như thế, mang theo Tô Duyệt liều mạng chạy đi!
Gió vốn mang theo hơi lạnh lúc này gào thét bên tai, thậm chí Tô Duyệt có thể nghe thấy tiếng gió thổi, một hàng cây cũng thoáng qua trước mắt, mọi người kinh ngạc nhìn một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc dạ phục cười khúc khích chạy trên đường!
Một ngọn đèn lẻ loi ven đường chiếu vào bóng hai người, đôi mắt trong suốt lẳng lặng ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, lúc bắt được một ý cười trong mắt anh, trong lòng Tô Duyệt càng thêm vui vẻ.
Thế giới này hay thay đổi, thế giới này biến ảo khôn lường, nhưng chỉ cần anh ở bên cạnh em, cho dù là cuồng phong đột kích, mưa to đổ ập, em cũng không sợ.
Chỉ cần có anh bên cạnh em là được.
Hai trái tim thanh xuân đập rộn lúc này sít sao cùng một chỗ, vượt thêm một con phố lại không biết mệt.
Thẳng đến khi cả hai đều mất đi sức lực.
Tô Duyệt thở hổn hển nhìn người đàn ông bên cạnh, chần chừ một chút đột nhiên bật cười.
Ý cười bên môi của người đàn ông cũng càng lúc càng sâu, mặc dù không khoa trương như Tô Duyệt nhưng có thể thấy rõ được, đáy lòng anh và cô đều vui vẻ như nhau.
Hai người liếc mắt nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện bọn họ đã đi tới một phố ăn vặt đối diện đường dành riêng cho người đi bộ.
Đủ loại món ăn vặt phát ra mùi hương mê người, còn hai người hiện tại mới sực tỉnh nghe thấy mùi hương này.
"Chồng à, em muốn ăn xiên thịt dê." Tô Duyệt tinh mắt chỉ vào quầy thịt que nướng cách đó không xa nói.
"Không được, bây giờ em đang mang thai, ăn cái gì cũng phải chú ý chút." Ninh Duệ Thần mềm giọng cự tuyệt, "Muốn ăn cái gì trở về anh làm cho em ăn."
"Không phải em muốn ăn đâu, là nó muốn ăn, ăn mấy que thôi, tuyệt đối không ăn nhiều." Tô Duyệt nhõng nhẽo nói, hai mắt sáng lóng lánh nhìn người đàn ông, hi vọng trong mắt quả thực khiến người ta không đành lòng từ chối.
Vì vậy, không bao lâu sau, trong phố xá náo nhiệt xuất hiện một cảnh tượng.
Cô gái mặc dạ phục màu tím nhạt vui vẻ ăn xiên thịt dê, người đàn ông cao lớn bên cạnh vươn tay lau vết mỡ bên môi cô gái.
Ánh mắt thèm thuồng ào ào quăng về phía hai người, Tô Duyệt lại giống như không thấy, vẫn vui vẻ ăn.
Nhìn bộ dáng tham ăn của cô gái, Ninh Duệ Thần lên tiếng hỏi, "Ăn ngon lắm à?"
"Vâng!" Tô Duyệt hớn hở gật đầu.
Ninh Duệ Thần hơi cúi người, "Vậy cho anh ăn với." Dứt lời, người đàn ông liền sáp đến gần xiên thịt dê Tô Duyệt đang cầm, cắn miếng còn lại trên xiên.
Tô Duyệt bị động tác của người đàn ông đột nhiên xuất hiện làm cho sững sờ tại chỗ, cứ như vậy mà trơ mắt nhìn người đàn ông cướp đi thức ăn ngon của mình, trơ mắt nhìn người đàn ông nhắm mắt lại thưởng thức thức ăn.
"Hương vị... không tệ." Người đàn ông ăn vụng trắng trợn chậm rãi bình luận.
"... Đền xiên thịt dê cho em!"
Người đàn ông nghe vậy, chuyển mắt nhìn sang Tô Duyệt đang tức giận, mà lúc này, tất cả lung linh liễm diễm dường như cũng chất chứa trong đôi mắt thâm sâu đó.
Ninh Duệ Thần chậm rãi cười một tiếng, ở bên tai Tô Duyệt nói thật nhỏ, "Đền thịt được không?" (thịt ở đây là thịt... của anh á
Đương nhiên không được!
Còn chưa biểu đạt kháng nghị của mình, Ninh Duệ Thần lập tức lấy cây xiên trong tay Tô Duyệt ném vào trong thùng rác, nắm lấy tay Tô Duyệt chậm rãi đi trở về.
"Đừng chu môi nữa, chờ em sinh con xong, tất cả thức ăn ngon trên con đường này anh đều đền cho em ăn no, được không?"
Nghe người đàn ông dịu dàng nói nhỏ, kiềm nén vui sướng trong lòng lại, Tô Duyệt không tình nguyện gật đầu, trong giọng nói lại vô thức mang theo sự nhu thuận nghe lời của cô gái nhỏ mới có, "Được."
Lần này Lâm Tuyết Mai tổ chức tiệc rượu đơn giản chỉ là vì muốn mượn sức ông tổng* niêm yết công ty các nơi làm đệm lót cho Thẩm Tuấn Ngạn sau khi phát triển nền tảng, nhân tiện để ý đối tượng thông gia tốt cho Thẩm Tuấn Ngạn. (*cách gọi tôn kính đối với những vị lãnh đạo cao cấp trong quân giải phóng Trung Quốc)
Ở xa, Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần đã thấy vẻ mặt đau khổ phiền muộn của Thẩm Tuấn Ngạn đang nói chuyện cùng một người đàn ông phát tướng, bên cạnh người đàn ông phát tướng này còn có một mỹ nhân tươi mát xinh đẹp mặc váy màu vàng nhạt, đôi mắt nhỏ kia không ngừng liếc về phía Thẩm Tuấn Ngạn.
Nín cười, Tô Duyệt nhìn hai bên trái phải, không ngoài dự đoán, Tô Đông Thần cũng bị Thẩm Tuấn Ngạn kéo tới ủng hộ sĩ khí.
Ánh mắt nhìn xung quanh hai vòng, quả nhiên Phó Đình cũng ở đây, cô ấy tùy ý nghiêng đầu như có như không nhìn về phía Tô Đông Thần, chỉ là lúc này cô ấy đang khoác khuỷu tay của một người đàn ông nho nhã.
"Luật sư Ninh, sao bây giờ mới đến vậy?" Thẩm Tuấn Ngạn đột nhiên gào khóc thảm thiết nói, tay vỗ mạnh lên vai Ninh Duệ Thần.
"Hả, sao tôi nghe thấy có mùi thịt nướng vậy?" Thẩm Tuấn Ngạn không ngừng ngửi ngửi trên người Ninh Duệ Thần, ngược lại khiến cho Tô Duyệt xấu hổ một trận.
"Có người tìm cậu." Ninh Duệ Thần vẫn bình tĩnh thản nhiên nói, Thẩm Tuấn Ngạn quay đầu lại, liền nhìn thấy ông tổng và con gái của ông ta, anh nói khẽ với Ninh Duệ Thần, "Giúp tôi chống đỡ." Sau đó bàn chân như bôi dầu lập tức chuồn đi.
Nhưng lần này còn chưa chờ Ninh Duệ Thần làm lá chắn, ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao ầm ĩ.
Tô Thiến Tuyết thân mật kéo Thẩm Gia Dũng, bộ dáng kia nhìn thế nào cũng thấy hai người vô cùng ân ái.
Váy ngắn lộ vai màu hoa hồng tôn lên dáng người hoàn mĩ gợi cảm của Tô Thiến Tuyết, vùng khoét sau lưng càng lộ ra nước da trắng nõn của cô ta, giữa hai hàng lông mày so với trước kia càng có thêm vài phần xinh đẹp và ý nhị khó diễn tả bằng lời.
Tô Thiến Tuyết thân mật kéo Thẩm Gia Dũng, mắt hoa đào hếch lên láo liếng mấy vòng ở bên trong, lúc nhìn thấy Tô Duyệt thì ánh mắt hơi đổi, cô ta đi về phía Tô Duyệt, giày cao gót dưới chân giẫm lên sàn âm vang có lực, giống nhau nóng lòng muốn dẫm nát Tô Duyệt.
"Chị họ, đã lâu không gặp."