Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cổ phần của Chủ tịch tập đoàn Ninh thị Ninh Hạc Hiên bị người ta âm thầm chuyển đi, chuyện lớn như vậy không có khả năng che giấu được lâu, mà kẻ chủ mưu sau màn nếu đã làm chuyện này thì sẽ không ẩn úp mãi trong bóng tối, chỉ cần tìm được một cơ hội thích hợp thì lập tức xuất hiện.
Nhưng kẻ chủ mưu sau màn này... rốt cuộc là ai đây?
Ninh Hạc Hiên bỗng nhiên nằm viện, bệnh tim đột ngột tái phát, liệu có liên quan gì đến chuyện này hay không?
"Ninh Duệ Thần, cẩn thận!" Một cánh tay đột nhiên kéo anh về phía sau, Tô Duyệt nhanh chóng tắt lửa, còn nước canh tràn ra ngoài thì văng lên mu bàn tay cô, chẳng mấy chốc thì sưng đỏ.
Từ lỗ thoát khí trên nắp nồi vang lên những tiếng "lùng bùng", có thể thấy nồi canh này đã sôi bao lâu rồi.
Ninh Duệ Thần nhanh chóng tìm thấy thuốc mỡ, đau lòng thoa thuốc cho Tô Duyệt, khi nấu ăn anh chưa bao giờ thất thần cả, vậy mà hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Tô Duyệt không nói cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, tùy ý để Ninh Duệ Thần thoa thuốc cho mình.
"Ninh thị xảy ra vài vấn đề." Ninh Duệ Thần chậm rãi mở miệng nói, đôi mắt thâm trầm từ đầu đến cuối vẫn nhìn mu bàn tay đỏ ửng của Tô Duyệt, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
"Tiểu Duyệt, sáng nay đã nói với em rồi, từ nay về sau em nuôi anh đó, em phải suy tính cho thật cẩn thận vào." Ninh Duệ Thần hài hước nói, trong giọng nói còn mang theo vài phần đắc ý.
"Nghiêm trọng lắm sao?" Tô Duyệt không hùa theo Ninh Duệ Thần, giữ chặt bàn tay đang bôi thuốc cho mình, đôi mắt trong suốt nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt hỏi.
"Có hơi nghiêm trọng." Ninh Duệ Thần nói rất đỗi bình thường.
Trên thực tế, anh đã điều động phần lớn lượng vốn ở bên Mỹ qua để đền bù lỗ hổng tốn thất cho Ninh thị, thế nhưng lúc trước khi chuẩn bị ổn định ở Lạc thành thì công ty ở Mỹ đã bị anh bán ra với giá thấp, kể cả trong tay anh nắm giữ tất cả thế lực ngầm thì cũng bị thanh trừ đến mức không còn gì, chỉ với chút tiền này anh hoàn toàn không thể giúp Ninh thị vượt qua khó khăn lần này.
"Ừm được, vậy sau này em sẽ nuôi anh." Tô Duyệt từ chối cho ý kiến gật đầu, trịnh trọng vỗ vai Ninh Duệ Thần, vô cùng nghiêm túc nói, "Anh ở nhà phụ trách nấu cơm, chờ sinh bảo bối ra thì tất cả mọi chuyện cũng đều do anh xử lí, yên tâm, chỉ cần có em ở đây, hai chúng ta tuyệt đối không chết đói đâu."
Nét mặt này giống như cô mới chính là trụ cột gia đình vậy.
Nhưng nếu là vậy thì dường như cũng không tồi đâu.
Lông mày rậm vẫn luôn nhíu chặt khẽ giãn ra, cất hộp thuốc, đứng dậy, ánh mắt thâm sâu nhìn vào ánh mắt trong suốt của Tô Duyệt, "Vậy thì trụ cột gia đình thân mến, anh múc cho em một chén canh sườn, được không?"
Tô Duyệt khẽ nhíu mày, hoài nghi liếc về phía cái nồi, "Anh xác định còn có thể ăn được sao?"
"Đương nhiên." Ninh Duệ Thần cúi người, xoa nhẹ lên gò má Tô Duyệt, "Chờ anh chút, lập tức có ngay."
"Vâng." Tô Duyệt hài lòng nhắm mắt lại, tay bất giác xoa xoa bụng, nằm trên ghế sa lon, bộ dạng như bà hoàng chờ người đến phục vụ vậy.
Nhưng khi Ninh Duệ Thần xoay người sang chỗ khác, đôi mắt trong veo liền mở ra, mặc dù anh nói rất thoải mái, nhưng Tô Duyệt biết sự việc còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Ngày hôm nay Hàn Dĩ Linh đã nói chắc như đinh đóng cột rằng chỉ có mình cô ta mới có thể trợ giúp anh, chắc hẳn là chỉ chuyện này.
Không cần hỏi, Ninh Duệ Thần nhất định sẽ cự tuyệt 'lòng tốt' của Hàn Dĩ Linh, nhưng chuyện này rốt cuộc phải giải quyết thế nào đây?
...
Nguy cơ trong dự liệu còn đến nhanh hơn so với tưởng tượng, ngày thứ hai, tất cả các báo chí lớn nhỏ trong Lạc thành đều nói cổ phần của Ninh thị rơi vào tay một thương nhân vô danh, người đứng đầu Ninh thị bất cứ lúc nào cũng có thể bị thay đổi, tin tức này hiển nhiên khiến mọi người bàng hoàng, trong vài giờ, cổ phiếu Ninh thị bắt đầu rớt giá trên diện rộng, từ khi sáng lập đến nay, đây là lần đầu tiên giá trị cổ phiếu của Ninh thị hạ thấp đến như vậy.
Cùng lúc đó, một tin tức khác cũng bị truyền ra, Tổng giám đốc Tống thị, cháu ngoại của chủ tịch Ninh thị Tống Thiệu Huy hôm nay về nước, cũng vui vẻ đáp ứng với giới truyền thông sẽ trả lời phỏng vấn.
Trên màn hình TV xuất hiện một người đàn ông bình tĩnh ưu nhã, khi được phóng viên hỏi cái nhìn của anh ta đối với nguy cơ lần này của Ninh thị thì Tống Thiệu Huy khẽ mỉm cười bình tĩnh đáp lại, "Xin lỗi, tôi chỉ vừa về nước, cũng không nắm rõ chuyện này lắm, nhưng Ninh thị gặp nạn, là cháu ngoại của nhà họ Ninh, đương nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn, cũng xin mọi người đừng đánh mất hi vọng với Ninh thị."
Sẽ không bàng quan đứng nhìn...
Khóe môi gợi cảm nở ra một nụ cười lạnh, Ninh Duệ Thần híp mắt nhìn Tống Thiệu Huy trên màn hình, bí ẩn trong đầu vẫn luôn mù mờ, lúc này cũng từ từ hiểu ra.
Lúc này, người đàn ông nào đó trên màn ảnh đột nhiên nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, nét mặt tựa hồ như thông qua màn hình chào hỏi một người nào đó.
Trong lòng Tô Duyệt có dự cảm không tốt, đột nhiên lại nâng cao cảnh giác với Tống Thiệu Huy chưa từng thấy mặt này.
Tống Thiệu Huy sao lại về nước đúng lúc như vậy? Sự xuất hiện ngày hôm nay của anh ta không chỉ khiến người ta tự động loại trừ anh ta ra khỏi đối tượng có thể âm thầm tranh đoạt tài sản, chỉ cần lúc này anh ta ra tay trợ giúp cho Ninh thị thì sẽ nhanh chóng chiếm được cảm tình của các cổ đông khác.
Trên thế giới này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được, lại còn đúng lúc bị Tống Thiệu Huy chiếm lấy?
Nếu muốn thu cái cây khổng lồ Ninh thị này vào tay trong thời gian ngắn nhất, thì biên pháp tốt nhất chính là phá hủy nó, sau đó lại lẳng lặng thu vào tay, như vậy mới thu được một món lợi lớn.
Còn để tiến hành kế hoạch này, chướng ngại lớn nhất chính là người đứng đầu và người thừa kế tập đoàn Ninh thị.
Ông Ninh đột nhiên phát bệnh, sẽ không phải là...
Tô Duyệt bỗng nhiên theo bản năng nắm lấy tay Ninh Duệ Thần, đầu ngón tay phát run, cái nắm tay càng trở nên chặt hơn, dường như cô đang sợ điều gì đó.
"Sao vậy?" Ninh Duệ Thần dịu dàng hỏi.
Kinh hoàng trong mắt cô gái anh đều thấy hết, Tô Duyệt đang nghĩ gì anh cũng hiểu được, mà chuyện này có thể còn kinh khủng hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Không hề có bất cứ báo hiệu nào nguy hiểm sẽ tới, cho dù là chuyện lớn cỡ nào cũng không thể xuất hiện cục diện như thế này trong nháy mắt, bây giờ anh chỉ có thể cẩn thận chống trả lại từng bước một, nhưng cũng không đảm bảo sẽ thắng.
Nhưng những thứ này anh thật sự không muốn nói cho Tô Duyệt biết, anh không muốn cô phải lo lắng, không muốn cô phải nhận lấy những đau thương không đáng có khi đi cùng anh.
Anh muốn giành cho cô những điều tốt nhất, nếu có thể, anh nguyện đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này dâng tặng đến trước mặt cô, còn tất cả những cực khổ hãy để một mình anh gánh chịu là được rồi.
Chỉ vì, Tô Duyệt là người phụ nữ Ninh Duệ Thần anh yêu nhất.
"Thế nào, không tin tưởng anh ngay cả những chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng không thể xử lí được sao?" Ninh Duệ Thần cố ý nghiêm mặt, nhưng đầu mày đuôi mắt đều tràn đầy vẻ yêu thương nhìn cô.
"Sao có thể chứ." Tô Duyệt ngẩng đầu, cười nói, "Em tin anh mà, đúng rồi, Thẩm Tuấn Ngạn thế nào rồi?"
Từ sau bữa tiệc lần trước Thẩm Tuấn Ngạn công khai rời đi, cũng không thấy xuất hiện trở lại nữa, tuy đã công khai giao Thẩm thị cho Thẩm Tuấn Ngạn, nhưng trên thực tế là do Lâm Tuyết Mai điều hành, còn Thẩm Tuấn Ngạn đã sớm đuổi theo người đẹp của anh ta rồi.
"Không rõ lắm, hẳn là đang ở trong trò chơi trốn tìm rồi."
Thẩm Tuấn Ngạn sinh ra đã là cậu ấm miệng ngậm thìa vàng rồi, chuyện gì cũng đều do Lâm Tuyết Mai sắp xếp ổn thỏa cho anh ta, ngay cả khi gia nhập làng giải trí cũng không cần phải tốn nhiều công sức như người khác, với sức hấp dẫn bẩm sinh, công thêm cái thảm đỏ mênh mông được Thẩm thị đặc biệt trải sẵn cho một mình anh ta, đường đi của Thẩm Tuấn Ngạn không biết bình thản hơn người khác gấp bao nhiêu lần.
Còn hôm nay, lại thất bại ở trên phương diện tình cảm.
Thích ai không thích, lại cố tình thích người đẹp băng giá, còn là Trần Vân rất khó hầu hạ.
Thật sự là tự làm tự chịu.
Thế nhưng... trong tình yêu, ai mà không tự làm tự chịu chứ?
May mắn thay, bất kể bên ngoài nhấp nhô thế nào thì anh vẫn còn Tô Duyệt, còn có con của hai người bọn họ.
Ninh Duệ Thần ghé vào bụng của Tô Duyệt, tập trung lắng nghe một hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, "Tiểu Duyệt, con của chúng ta đang nói chuyện này."
"Tầm bậy, bé con làm sao có thể nói chuyện được?"
"Hư, em nghe xem, bé con nói nó sẽ lớn thật nhanh, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện ở ngoài sum vầy với chúng ta, bảo chúng ta kiên nhẫn chờ đợi." Ninh Duệ Thần tiếp tục tập trung lắng nghe, bộ dạng nghiêm túc này lại khiến cho Tô Duyệt bật cười thành tiếng.
Chậu cây xanh trên bệ cửa sổ dường như đang vươn mình lớn lên, chó Tiểu Hôi đang co rúc trong một góc lim dim mở đôi mắt nhập nhèm nhìn hai người trên ghế sô pha, bất mãn thở phì phì hai tiếng, dường như cũng muốn tìm một đồng đội cùng chia sẻ thức ăn, cùng nhau chơi đùa.
Ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, bốn phía đều tràn ngập sự ấm áp hạnh phúc.